Tiểu Nam, Tiểu Nam - Chương 02
Chương 2: Xả stress
xong vẫn phải kiên cường
Đi mệt rồi, không muốn đi nữa rồi.
Tôi chạy tới nơi không có người, đối mặt với quảng trường rộng
lớn.
Tôi gào to.
Tôi X. (đại loại là f**k )
Cư dân trên tầng bắt đầu có người ném chai.
Tôi hoảng loạn chạy biến.
Tôi gọi điện cho mẹ:
Mẹ già, con gái mẹ chia tay với bạn trai rồi.
Mẹ già: Tại sao?
Tôi: Anh ta có bệnh về giới tính, hơn nữa nhiều khả năng đã
mắc bệnh bại huyết, lại còn già trước tuổi nữa, thần kinh hỗn loạn, quan trọng
nhất là, bệnh đó không cách nào chữa khỏi, mặc dù bây giờ nhìn chẳng khác gì
người bình thường, thế nhưng bên trong hỏng hết rồi.
Mẹ già: Chết tiệt, thế có truyền nhiễm không?
Tôi: Không đâu, chỉ là không chữa được.
Mẹ già: Mau về đây, tốt nhất là mẹ con ta cho nó ít tiền,
điên thật, mắc bệnh rồi mà còn lợi hại hơn người bình thường, trước giờ mẹ
không thích cậu ta lắm, giờ thì thật đúng ý mẹ .
Tôi đau đớn về nhà.
Nỗi đau bị đá của tôi đối với mẹ tôi mà nói là tình sâu
nghĩa nặng.
Mẹ tôi an ủi tôi, bố tôi cũng tới nịnh tôi mấy câu.
Lần đầu tiên, tôi khóc.
Tôi khóc to hơn.
Con mẹ nó, tôi vừa xinh vừa tốt, công việc tốt, tính cách tốt,
nhân phẩm tốt, thế mà lại bị đá, vậy mà cái tên đàn ông chết tiệt kia lại tiêu
hao tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi, nói đá là đá, ngọt nhạt cái đ’, tôi nhổ
vào!
Mẹ tôi thấy vậy cảm động nói:
“Cái đứa này, trọng tình nghĩa, giống mẹ”.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, tôi thừa biết rằng chỉ có tình thân
mới thương xót vết thương của tôi, nỗi đau của tôi, quý trọng tôi, thế nhưng
trong mắt những người không thương xót bạn thì nỗi đau và vết thương của bạn
chính là vở kịch miễn phí cho người ta xem.
Từ trước đến giờ tôi không bao giờ khóc trước mặt ai ngoài mẹ
tôi, đương nhiên, ngoài bà tám màu tím hoa thủy tiên này ra, tôi không những bị
mẹ trêu cho phát khóc, tôi cũng làm mẹ phát khóc, cái này không tính~
Nghỉ ngơi hai ngày rồi đi làm, tinh thần lại phấp phới.
Bị đá, bị phản bội đều là kết cục đã định, cuộc sống vẫn phải
tiếp tục, công việc vẫn phải làm.
Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt đồng tình, tôi không lý giải
được.
Hỏi cái biết ngay, Tiểu Vy và Tiểu Tản đã diễn màn ân ái trước
khi tôi đến.
Chuyện tôi và Tiểu Tản chia tay, không không, tôi bị Tiểu Tản
đá, cả công ty đều biết chuyện này rồi.
Chết tiệt, tiện nhân! Đồ đểu! Đồ tồi!
Tôi ngửa mặt lên cười và nói với đồng nghiệp: “Aiz, chẳng có
cách nào khác, cô em xinh đẹp quả là lợi hại, chúng tôi thực sự chia tay rồi”.
Có người cười đểu, có người vui thầm, có người đồng tình.
Tôi chả để ý nhiều thế làm gì, tôi thầm mắng trong bụng:
Tiện nhân, tôi X con mẹ anh, tôi mắng tổ tông nhà anh, tôi
đánh mẹ anh, tôi đá bà anh…
……………….
Tôi phát hiện ra những câu mắng này không chỉ làm cho tâm trạng
tôi vui hơn mà còn khiến cho hiệu quả công việc của tôi hiệu quả hơn!
Thỉnh thoảng, tôi chạm mặt Tiểu Tản, anh ta lẳng lặng nhìn
tôi.
Hứ, nhà cửa đã chuyển hộ khẩu sang tên tôi rồi, mẹ già cô
còn có gì đáng sợ?!
Tôi âm thầm nói với bản thân, tên tiện nhân này, bệnh tật đầy
người, vận đen đầy người, ai gặp người
đó không may, ai thấy người đó buồn nôn.
Tôi lạnh lùng nhìn lại, Tiểu Tản vô cùng ngạc nhiên với phản
ứng của tôi.
Có thể nụ cười hôm đó của tôi mang lại cho anh ta cảm giác
là tôi rất lý trí, không làm người yêu thì làm bạn bè, nếu như cái cô Tiểu Vy
đó không chơi nữa, lại quỳ xuống trước mặt tôi, tôi vẫn có thể bù đắp? Bao năm
nay những điểm tốt của tôi chắc nói mãi không hết được, ngoài việc cảm thấy mỏi
mệt ra, tính ra tôi cũng là cô vợ hoàn hảo đấy chứ!
Đương nhiên, miệng có hơi thối một tí, ha ha ha!
Sao có thể thế được cơ chứ?
Tự tìm đến nỗi nhục không phải là việc của tôi!
Nếu như mọi người đều có phần, vậy thì nên chia cho sạch sẽ
rõ ràng chứ, làm bạn bè quái gì chứ? Anh chính là kẻ thù
của tôi.
Tôi lạnh lùng đi qua anh ta, tiện nhân, tôi không thèm nói
câu nào, nếu bảo tôi nói, tôi chỉ nói một chữ: “Cút”.
Tan ca về nhà, tôi lại giả vờ ngây thơ lừa gạt sự đồng tình
từ mẹ tôi.
Tôi luôn là một người mạnh mẽ, về cơ bản, chẳng có gì khiến
tôi gục ngã cả.
Huống hồ là một thằng đàn ông, một thằng đàn ông thay lòng đổi
dạ.