Thái tử phi thăng chức ký - Tập 2 - Chương 08 - Phần 01

Chương 17: Bồng Bồng, ta rất thích nàng!

Ngày mùng Chín tháng Sáu, Tề Thịnh đem người đi
tuần sát phương Bắc.

Tôi vừa giúp Tề Thịnh đội mũ giáp, vừa phổ biến
kiến thức chống sét: “Khi hành quân dã ngoại, nếu gặp trời dông bão thì đừng có
cưỡi ngựa cao to. Chàng đã cao, cái mũ sắt trên đỉnh đầu cũng dài hơn người
khác nửa thước, thần sấm thích nhất là thu lượm những người như chàng đó...”.

Tề Thịnh đột nhiên nắm lấy tay tôi, nắm thật chặt,
mãi lâu sau mới bình thản hỏi: “Nàng không thể nói mấy câu dễ nghe sao?”.

Muốn dễ nghe? Có chứ, tôi đây có rất nhiều ấy chứ,
nhiều đến mức tôi không cần nghĩ cũng nói được một tràng: “Vậy chúc Hoàng thượng
thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công, vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã,
vạn sự như ý, của ăn của để đầy nhà...”.

“Đủ rồi!”, Tề Thịnh giận dữ ngắt lời, trừng mắt
nhìn tôi.

Tôi không nói gì, chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Vẻ bực tức trên khuôn mặt của Tề Thịnh dần dần
tan biến, ánh mắt cũng trở nên an tĩnh, không lộ ra một tia cảm xúc nào. Cuối
cùng, anh ta không nói gì thêm, chỉ nhìn sâu vào mắt tôi một lúc, dứt khoát
quay người rồi sải bước rời đi.

Nhìn bóng Tề Thịnh xa dần, tôi cảm thấy sức lực
toàn thân như bị rút hết, chân mềm nhũn, suýt nữa thì khuỵu xuống đất. Ông Phật
tôn kính ấy cuối cùng cũng đi rồi!

Tôi không biết tâm trạng của mình lúc này là buồn
hay vui, chỉ cảm thấy trống rỗng.

Lục Ly tiễn Triệu vương xong liền tiến cung thăm
tôi. Tôi miêu tả cho cô tâm trạng của mình, nhưng vừa nói vừa ra hiệu cả nửa
ngày mà cô vẫn cứ mơ mơ hồ hồ, mãi một lúc lâu sau mới đột nhiên vỗ đùi đánh
đét một cái: “Nương nương, thần thiếp rõ rồi, thần thiếp đã hiểu ý của người rồi”.

Tôi cảm thấy được an ủi, không ngờ rằng đến bản
thân tôi còn không rõ, ấy vậy là Lục Ly lại hiểu được, cô quả là tri kỉ của
tôi. Tôi vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi thật sự hiểu?”.

Lục Ly gật đầu, ngữ khí khẳng định: “ Hiểu ạ.
Nói thẳng ra là, người vất vả làm nàng dâu ba mươi năm, cuối cùng cũng được lên
chức mẹ chồng rồi. Bây giờ Hoàng thượng không ở đây, trong cung toàn bộ đều
nghe theo người, người muốn làm gì thì làm”.

Cái gì thế? Con dâu thì ta đến một đứa cũng chưa
nhìn thấy, còn mẹ chồng trên đầu lại có hai người kia kìa.

Lục Ly thấy tôi không phản ứng gì, vừa mở miệng
định đoán tiếp thì bị tôi chặn lại, hỏi: “Trước khi đi Triệu vương có dặn gì
không?”.

Cô đáp: “Triệu vương bảo thần thiếp chuyển tới
nương nương một câu là: Bất luận thế nào thì người mà nương nương có thể dựa dẫm
chỉ có Hoàng thượng thôi”.

Tôi suy nghĩ kỹ câu nói của Triệu vương, cảm thấy
trong đó ẩn chứa một hàm ý khác.

Lục Ly ở bên cạnh im lặng một lúc rồi đột nhiên
khẽ hỏi tôi: “Nương nương, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi sao?”.

Tôi hỏi lại: “Nếu không thì còn có thể làm gì? Bọn
họ vừa rời kinh, ai biết được cuối cùng bên nào sẽ thắng. Chúng ta cũng nên để
cho mình một đường lui chứ”.

Cô nương à, bây giờ chúng ta không thể hành động
thiếu suy nghĩ được. Nhỡ Nhà xí huynh thất thủ, ta lại đã bộc lộ dã tâm thăng
chức thì khi Tề Thịnh trở về không thể không tính sổ với ta được. Trước mắt cứ
đợi xem thế nào đã, ta đã chịu đựng được mấy năm nay rồi, bây giờ chỉ còn một
năm rưỡi nữa thôi mà.

Cuối tháng Sáu, một đoàn buôn hàng trăm người của
Nam Hạ bị cướp và sát hại ở bên ngoài thành Tĩnh Dương. Tin này đã truyền về nội
thành đúng lúc Hoàng đế Tề Thịnh tuần sát đến Tĩnh Dương, người nổi giận, lập tức
lệnh cho hai nghìn quân Tĩnh Dương tiến vào Bắc Mạc, lấy cớ tìm kiếm và giải cứu
những người thất lạc trong đoàn buôn, tiến hành trả đũa bằng cách chiếm đất của
Bắc Mạc.

Quân Bắc Mạc vội vàng tập hợp binh mã để ngăn chặn,
hai bên tranh chấp ác liệt cách phía bắc Tĩnh Dương bảy mươi dặm. Do binh lực
chênh lệch, quân Nam Hạ tổn thất nghiêm trọng, chỉ có hơn ba trăm người thoát
khỏi vòng vây của quân Bắc Mạc, quay về Tĩnh Dương.

Hành động ấy chẳng khác gì chọc thủng tổ ong vò
vè, Tề Thịnh sau khi phẫn nộ quở mắng hành động trơ tráo của Bắc Mạc liền lập tức
tuyên bố sẽ thân chinh xuất trận tiến đánh Bắc Mạc. Cửa khẩu Tĩnh Dương vừa mở,
bốn mươi vạn đại quân Nam hạ nhanh như chớp tấn công vào Bắc Mạc, mới vài ngày
ngắn ngủi đã chiếm được liền mấy thành của Bắc Mạc.

Bắc Mạc lúc đó mới trợn tròn mắt lên. Tranh chấp
quy mô nhỏ như thế này thỉnh thoảng vẫn xảy ra, tướng lĩnh hai nước cũng chỉ gọi
là anh tát tôi một cái, tôi đấm anh một cú cho hả, chẳng ai xem đó là chuyện
nghiêm trọng, lần này Nam Hạ làm sao thế? Tự nhiên lại đánh thốc tới như vậy?

Mà thôi, đừng nói nữa, mau tập trung binh mã chẩn
bị đánh đi!

Công báo về đến Thịnh Đô đã là tháng Bảy, tôi
xem câu chữ đanh thép trên “Bài hịch đánh giặc”, trong lòng không khỏi khâm phục
trình độ vô liêm sỉ của Tề Thịnh.

Lục Ly rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái, biết tin
phía bắc, thực sự đánh nhau thì không khỏi lo lắng, hỏi tôi: “Nương nương,
chúng ta phải làm thế nào? Có cần liên lạc với nhà không?”.

Tề Thịnh không mang theo thượng thư Bộ binh
Trương Phóng, mà để ông ta ở lại Thịnh Đô với tôi. Nghĩ tích cực thì Tề Thịnh
muốn tôi có người dùng được ở bên, nhưng nghĩ tiêu cực thì có lẽ đây chính là ý
đồ của anh ta, cố ý dụ nhà họ Trương gây chuyện để nhân cơ hội thâu tóm quyền lực.

Không thể mắc lừa, tuyệt đối không thể mắc lừa.

Lục Ly vẫn còn đang đợi câu trả lời, tôi nghĩ đi
nghĩ lại, lắc đầu nói: “Trong nhà không cần chúng ta quan tâm, ngược lại nơi cần
phải lo lắng chính là ở trong cung đây này. Ta phải đến chỗ Thái hoàng thái hậu
một chuyến xem người có ý gì không”.

Thái hoàng thái hậu Lâm thị thường ngày giống
như vị Bồ Tát chẳng quản sự đời, nhưng người đã có hơn mấy chục năm làm hoàng hậu,
thái hậu, thời điểm Tiên đế băng hà người cũng thể hiện rõ sự nhanh nhạy, quyết
đoán của mình. Nếu như chỉ coi người là một lão bà mắt mờ tai điếc thì quả là
ngu ngốc.

Thái hoàng thái hậu lúc gặp tôi rất vui mừng,
kéo tôi lại, vỗ nhẹ vào cánh tay tôi, an ủi: “Hoàng hậu không cần phải bận tâm
việc của Hoàng thượng, cứ yên tâm chăm sóc Hạo nhi để Hoàng thượng không phải
lo lắng là tốt rồi”.

Người đã nói vậy thì tôi càng kiên quyết không
thèm quan tâm gì nữa, hằng ngày ngoài việc dạy chữ cho Uy nhi ra, thời gian còn
lại là để ý xem nhũ mẫu trông nom Tề Hạo như thế nào.

Thời tiết chuyển từ nắng nóng sang mát mẻ, tin tức
từ phương bắc liên tiếp truyền về, hôm nay là quân tiên phong của Hạ Bỉnh Tắc
đánh phá được thị trấn quan trọng của Bắc Mạc, ngày mai báo hành dinh của Tề Thịnh
đang di chuyển về phương bắc bao nhiêu dặm, tóm lại đều là những tin tức tốt
lành.

Tôi ăn ngon ngủ yên, Lục Ly thì lại tỏ ra rất bồn
chồn, lén lút hỏi tôi: “Nương nương, Sở vương định ra tay thật sao?”.

Tôi nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Nhà xí huynh nếu như muốn thay đổi đại cục thì
chỉ có thể nắm lấy cơ hội lần này mà thôi.

Vừa qua rằm tháng Tám chưa được mấy ngày, bánh
trung thu trong cung còn chưa ăn hết, Dương Nghiêm bị Tề Thịnh lưu đày đến Lĩnh
Nam đột nhiên nhân lúc đêm tối đã đột nhập vào cung.

Tôi đang ngủ thì bị lay dậy, vừa mở mắt ra đã thấy
ngay một bóng người đen sì đứng ở đầu giường. Câu đầu tiên mà người đó nói là:
“Không tìm thấy cha thần đâu cả”.

Cũng may mà định lực của tôi tốt nên mới không
hoảng sợ hét lên, chỉ ngẩn ra một lúc rồi đáp: “Chỗ ta không có... hay là,
ngươi đi tìm ở chỗ khác thử xem?”.

Dương Nghiêm nghiến răng kèn kẹt, giận dữ đẩy
tôi vào, chui lên giường tôi ngồi xếp bằng, khẽ nói: “Vừa đến Lĩnh Nam không được
bao lâu thì cha thần đã bắt giam thần lại, khó khăn lắm mới thoát được thì phát
hiện ra ông ấy và đại ca, nhị ca, tam ca của thần đều không thấy đâu. Hỏi người
trong nhà thì chỉ nói là họ đã đi cùng nhau, nhưng không biết đi đâu”.

Tôi nghe mà choáng váng, bốn cha con cùng lúc bỏ
đi, lẽ nào cùng nhau đi thăm họ hàng? Nhưng thế thì việc gì phải giam đứa con
trai út của mình lại?

Trong đầu chợt xẹt qua một ý nghĩ, tôi hỏi Dương
Nghiêm: “Họ đi lúc nào?”.

Dương Nghiêm trả lời: “Nghe nói là đầu tháng
Năm, đồ dùng tuỳ thân từ ngày trong quân ngũ trước đây cũng mang theo rồi. Thần
bị giam giữ gần ba tháng, mấy ngày trước mới trốn ra được, đêm qua thần đến phủ
Cửu ca hỏi thì được biết mấy người họ không tìm Cửu ca”.

Giọng nói của Dương Nghiêm đầy vẻ hoang mang, lo
lắng, nói xong thì lặng lẽ nhìn tôi.

Mấy cha con Dương Dự đột nhiên biến mất, nếu là
lén lút bỏ trốn thì tuyệt đối sẽ không mang theo đồ dùng trong quân đội để người
khác chú ý, đã mang đi rồi thì chứng tỏ không sợ bị nhìn thấy.

Tôi cũng thấy hơi rối, suy nghĩ rất lâu mà không
tìm ra đầu mối nào, đành phải nói: “Bọn họ đều là người lớn cả, sẽ không bị người
khác lừa gạt đâu. Trước hết ngươi cứ kiên nhẫn ở lại Thịnh Đô chờ vài ngày...”.

Dương Nghiêm tức giận cắt ngang lời tôi: “Người
biết bọn họ đề phòng thần như vậy là nói lên điều gì không?”.

Tôi cũng nổi giận, cười nhạt: “Điều đó chứng tỏ
họ không chỉ đề phòng ngươi, mà còn đề phòng Cửu ca của ngươi nữa, chứng tỏ
ngươi và Cửu ca đều bị lão hồ ly cha ngươi vứt bỏ, chứng tỏ là họ đã sớm chạy về
phía Tề Thịnh rồi...”.

Khuôn mặt Dương Nghiêm vừa sửng sốt vừa bực tức.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: “Thế thì sao? Đã
đến nước này, ngươi còn có thể làm gì?”.

Dương Nghiêm đờ người ra một lúc, vai dần dần rũ
xuống, miệng lẩm bẩm: “Vậy thần nên làm thế nào? Không ngờ đến thần họ cũng lừa”.

Nhìn bộ dạng đau khổ của anh ta, tôi không nén
được tiếng thở dài, thò chân ra đẩy đẩy anh ta: “Phủ Sở quận nhất định có người
giám sát, ngươi đừng đến đó nữa. Trước tiên hãy đến chỗ Lục Ly, ta sẽ sai người
dò la xem thế nào, có thông tin gì sẽ báo ngay”.

Dương Nghiêm vẫn ngồi đờ ra thêm một lúc nữa rồi
mới gật đầu, đứng dậy đi về.

Tôi cứ nằm mở mắt thao láo cho đến khi trời
sáng, xâu chuỗi sự việc từ đầu đến cuối, cho dù là bản thân không muốn chấp nhận
phỏng đoán đó đến mấy, thì tất cả đầu mối đều chỉ ra rằng bây giờ Dương Dự có
thể đang ở Giang Bắc, thậm chí còn có thể đã ra trận.

Nhưng tại sao Tề Thịnh lại dám sử dụng Dương Dự
- người có nửa huyết thống Bắc Mạc? Tại sao phía Nhà xí huynh không thấy truyền
về một chút thông tin nào?

Đang suy nghĩ miên man như vậy thì nghe thấy tiếng
Phúc nhi khẽ gọi: “Nương nương tỉnh rồi ạ? Người đã muốn dậy chưa?”.

Tôi nghĩ một lúc, vén màn lên khẽ gọi Phúc nhi lại,
căn dặn: “Hôm nay ngươi hãy bí mật ra khỏi cung, bảo Vương phi Sở quận mau vào
cung một chuyến”.

Cô bé Phúc nhi đã được tôi đào tạo cẩn thận hơn
hai năm, suy nghĩ linh hoạt, ăn nói thận trọng, tay chân nhanh nhẹn, điều quan
trọng nhất là bất kể tôi sai làm gì cô đều chỉ “vâng” một tiếng, chẳng bao giờ
hỏi “tại sao”.

Nghe tôi nói muốn bí mật truyền tin đến Trương
Trà Trà, cô vẫn chỉ dứt khoát đáp một tiếng “vâng”, sau đó điềm nhiên như không
gọi cung nữ đang ở ngoài điện vào giúp tôi rửa mặt, chải đầu. Đợi đến khi tôi
làm xong công tác vệ sinh thì đã chẳng thấy bóng dáng Phúc nhi đâu nữa.

Chưa đến buổi trưa thì Trương Trà trà lấy cớ
thăm đường tỷ để tiến cung.

Tôi không có sức mà kể chi tiết, chỉ bảo cô
nhanh chóng đi tìm Trương phóng, hỏi xem Tề Thịnh xuất quân đánh Bắc Mạc lần
này có gì bất thường không, chỉ huy các cánh quân có phải đều có danh tính rõ ràng
không, có cái tên nào chưa nghe thấy bao giờ không.

Trương Trà Trà thấy tôi cho tìm cô gấp như thế để
hỏi những chuyện này thì có vẻ hơi ngạc nhiên, vừa từ tốn uống trà vừa hỏi tôi:
“Đại tỷ tỷ, chuyện này rất quan trọng sao?”.

Tôi lo đến líu cả lưỡi, chuyện này vô cùng quan
trọng ấy chứ, liên quan tới việc ngươi goá chồng hay ta goá chồng!

“Quan trọng, chuyện này cực kì quan trọng, muội
nhất định không được để người khác biết”.

Trương Trà Trà vừa nghe đến đây lập tức đặt cốc
trà xuống, quay người định đi.

Tôi vội vàng kéo cô lại, hỏi: “Muội đi đâu?”.

Trương Trà Trà quay đầu lại trả lời tôi: “Muội
đi tìm đại bá ạ”.

Tôi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhét lại cốc
trà vào tay cô: “Muội phải ghi nhớ, bất kể là việc gấp như thế nào thì bản thân
mình cũng phải bình tĩnh, nếu không nhất định sẽ để lộ sơ hở. Muội vừa đến đã vội
vàng ra về, sợ người khác không biết muội đến báo tin sao?”.

Trương Trà Trà chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi
tôi: “Vậy phải làm thế nào ạ?”.

Tôi đáp: “Ăn trưa xong rồi hãy đi”.

Tôi sai Tả Ý bế Tề Hạo và Tề Uy vào, sau đó cùng
hai đứa bé và Trương Trà Trà ăn cơm rồi mới để cô về.

Kết quả là chưa nhận được câu trả lời của Trương
Phóng thì Giang Bắc đã gửi tin báo thắng trận trở về. Nguyên Bình Tây hầu Dương
Dự dẫn mười vạn đại quân men theo tuyến Cát Thành - Mậu Thành - Lương Châu tiến
vào thảo nguyên Tây Xuyên - Tây Hồ, bí mật thâm nhập Bắc Mạc, sau đó lại vượt
qua hàng nghìn dặm trên sa mạc để tấn công sâu vào trung bộ Bắc Mạc, nhân lúc Bắc
Mạc chưa chuẩn bị liền chiếm luôn mấy thị trấn quan trọng, đã tiến đến cách Thượng
Kinh, kinh đô Bắc Mạc, chưa đầy một trăm về phía nam.

Nghe nói tuyến đường hành quân của Dương Dự
chính là là tuyến đường mà năm mươi năm trước Sát tướng Bắc Mạc, Thường Ngọc
Thanh, đã đi qua. Chỉ có điều ngày trước ông ta từ bắc xuống nam, ngày nay
Dương Dự lại từ nam lên bắc. Phương hướng mặc dù trái ngược nhưng hiệu quả thì
chẳng khác nhau là mấy.

Công báo truyền về, toàn bộ triều đình choáng
váng.

Tôi cũng ngỡ ngàng, ngồi đờ đẫn cả nửa ngày trên
bậc thềm bên ngoài điện, sau đó mới gọi Phúc nhi truyền lời đến Dương Nghiêm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3