Thái tử phi thăng chức ký - Tập 1 - Chương 04 - Phần 01

Chương 4: Nâng Lên Được Hạ Xuống Được Mới Là Trượng Phu!

Ngày thứ tư, hồi cung.
Tôi và Tề Thịnh không ai bảo ai đều mặc áo cao cổ kín cổng cao tường. Khi gặp mặt,
cả hai nhìn nhau một cái rồi Tề Thịnh quay đi, còn tôi chỉ muốn bước tới tát
cho anh ta mấy cái.
Bị Lục Ly nắm chặt tay, tôi đành nhịn xuống, chỉ ở sau lưng Tề Thịnh giơ ngón
giữa lên thôi.
Người trên, kẻ dưới của Trương gia đều ra cổng để tiễn Tề Thịnh và tôi. Trước
con mắt của già trẻ lớn bé trong nhà họ Trương, Tề Thịnh nắm tay tôi, tôi rụt
tay lại theo phản xạ nhưng không được, anh ta nắm rất chặt.
Vợ chồng Triệu Vương, Nhà xí huynh, Leo cây công tử… đi theo phía sau chúng tôi
nên cũng ra ngoài cổng đứng tiễn. Khi ánh mắt của Tề Thịnh lướt qua chỗ Giang
thị, bàn tay đang nắm tay tôi cũng lỏng ra. Tôi cũng quay đầu lại nhìn Giang thị,
hôm nay cô ta không mặc màu trắng, mà là một bộ váy màu ngà, dưới làn gió xuân,
tà áo phấp phới như một nàng tiên.
Tôi ghé sát Tề Thịnh, ác ý hỏi: “Này, chàng xem, dưới tà váy như cánh tiên kia
của Giang thị, liệu có phải là phong lưu quỷ thành đàn không?”.
Tề Thịnh quay lại nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Tôi không hề sợ hãi, tiếp tục chọc giận anh ta: “Mắt của Triệu vương và Giang
thị đều có quầng thâm, chắc hẳn tối qua đã vật lộn cả đêm đây mà! ”.
Bàn tay của Tề Thịnh bóp chặt khiến tay tôi tưởng chừng gãy đến nơi. Tôi nén
đau, cố nhe răng ra cười.
Tề Thịnh cũng ghé sát vào tôi, thì thầm: “Nàng đừng tưởng có Trương gia thì ta
không dám làm gì nàng”.
“Thế thì hãy làm gì thiếp đi. Mau chóng hưu[1] thiếp đi, hay là kiên quyết giết
chết đi cho rồi!”, tôi chọc giận anh ta. Đêm qua tôi cũng đã suy nghĩ suốt đêm,
không thể cứ nhường nhịn Tề Thịnh mãi được. Anh ta vốn dĩ đã coi thường Trương
thị, nếu tôi vẫn cứ thuận theo, giả thử sau này anh ta cho tôi làm hoàng hậu thật
thì nhất định cũng sẽ hành hạ tôi đến chết.
1. Hưu: từ cổ,chỉ việc nam giới bỏ vợ.
Tôi phải để anh ta nhìn thấy giá trị của tôi, cũng giống như việc bạn để cho
ông chủ biết được khả năng làm việc của mình vậy.
Hai chúng tôi cứ người này một câu, người kia một câu đấu khẩu với nhau, trong
lúc đó chân vẫn không dừng bước. Khi tới trước xa giá, Tề Thịnh đạp văng tên nội
thị đang phủ phục trên đất làm bàn đạp, dùng hai tay nhấc tôi lên xe rồi tự
mình nhảy lên, cười gằn: “Không giết nàng, không hưu nàng, tưởng ta không có
cách đối phó với nàng chắc?”.
Nói xong, Tề Thịnh đưa tay đẩy vào ngực khiến tôi ngã ngửa vào trong xe.
Tề Thịnh cũng lao vào trong xe, một ý nghĩa loé lên trong đầu tôi: Nếu đồ chết
tiệt nhà anh mà dám trèo lên người ông lần nữa, ông quyết không tha cho anh!
Tề Thịnh đứng từ trên cao nhìn xuống.
Tôi ngẩng mặt nhìn lên, chống khuỷu tay xuống sàn xe, nhìn Tề Thịnh bằng ánh mắt
cảnh giác cao độ, thề dù chết cũng giữ trinh tiết!
Cuối cùng tôi nhận ra rằng, suy nghĩ của mình thật đen tối. Tề Thịnh chỉ lạnh
lùng nhìn tôi một lúc rồi đi ngang tôi tiến vào trong, không có vẻ gì là định
giở trò cấm trẻ em dưới mười tám tuổi trên xe cả…
Tôi ngây người một lúc rồi sau đó bật cười thành tiếng. Nghĩ cũng phải, chỉ cần
tâm lý bình thường, không có sở thích biến thái, chẳng ai lại muốn chơi trò “Bá
vương ngạnh thượng cung[2]” cả. Tôi là đàn ông nên tôi hiểu, chỉ cần làm một việc
không tốt sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng, đó là chuyện cả một đời chứ đừng đùa.
2. Bá Vương ngạnh thượng cung: ý chỉ cưỡng gian, cưỡng bức. Tương truyền Sở bá
vương Hạng Vũ là người có khí lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần giương cung lên lực
bắn nhất định sẽ rất khủng khiếp, nhất định là cường tiễn. “Cường tiễn” và “Cưỡng
gian” đồng âm, mà từ cưỡng gian thời đó là kỵ huý vì thế người xưa đã dùng cụm
từ “Bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế dựa trên việc đồng âm giữa “Cưỡng
gian” và “Cường tiễn”.
Tề Thịnh thấy tôi cười lại đưa mắt liếc tôi một cái, cũng không nói gì, lôi từ
trong ngăn kéo ra một cuốn sách, cúi đầu xuống đọc.
Tôi nghĩ thầm trong bụng, xe lắc mạnh thế này, anh cứ việc đọc sách đi, sớm muộn
gì cũng bị cận thị cho mà xem! Hừ, tôi không thèm nhắc cho anh biết đâu!
Xa giá đi như rùa bò ra khỏi vùng rừng núi, tiến về kinh đô. Dọc đường Tề Thịnh
rất ít khi lên tiếng. Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cảm giác như Tề Thịnh
lúc ở trong xe và Tề Thịnh khi ở bên ngoài dường như là hai con người khác
nhau, không lẽ anh ta mắc chứng tâm thần phân liệt?
Nghĩ đến đây, tôi lại bắt đầu thấy cảnh giác, s đột ngột nổi cơn thú tính lại
xông vào tôi thì gay.
Suốt dọc đường tôi luôn ở trong trạng thái nơm nớp phòng bị như vậy, còn Tề Thịnh
thì vẫn không có động tĩnh gì, cứ ngồi dựa vào một góc trong xe đọc sách. Các
cơ trên người tôi vì phải căng ra trong một thời gian dài đã trở nên tê dại,
sau cùng thực sự không chịu đựng được nữa, tôi đành phải xê dịch mông qua lại một
chút.
Tề Thịnh nhìn tôi một cái, khoé môi nhếch lên vẻ coi thường, cũng chẳng để ý đến
tôi nữa.
Xa giá về đến kinh thành lập tức đi thẳng đến Đông Cung rồi mới dừng lại. Tề Thịnh
đứng dậy ra khỏi xe, đến khi ra tới cửa xe mới đột ngột quay lại hỏi một câu:
“Nàng biết nếu ta chết rồi, quả phụ như nàng phải làm thế nào rồi chứ?”.
Tôi còn chẳng hiểu câu nói của Tề Thịnh là có ý gì, càng đừng nói đến việc trả
lời anh ta.
Nhưng Tề Thịnh cũng không định chờ câu trả lời của tôi, chỉ cười lạnh lùng rồi
bước ra, đến khi tôi được mấy người hầu dìu xuống xe thì Tề Thịnh đã bỏ đi từ
lâu.
Tôi cảm thấy trong lòng đầy nghi hoặc. Vừa về đến cung, còn chưa kịp hỏi Lục Ly
xem cảnh quả phụ là như thế nào thì đã thấy một thái y đi vào sân, ông ta thậm
chí còn không vào trong mà chỉ đứng ở trước viện đã cho tôi kết luận. Những thuật
ngữ đông y tôi xin không nhắc lại nữa, tóm lại là tôi phải ở trong cung tu thân
dưỡng tính, ngoài ra còn phải ăn các loại thức ăn nh
Me kiếp, tên Tề Thịnh kia! Tuy bốn phương pháp chẩn bệnh của đông y quả thật là
vọng, văn, vấn, thiết[3] thật đấy, nhưng cũng không phải là kiểu nhìn như thế
chứ! Rõ ràng là đang chơi tôi mà!
3. Vọng, văn, vấn, thiết: Nhìn, nghe, hỏi, sờ.
Lục Ly đỏ hoe mắt, một mực hỏi tôi: “Đêm qua nương nương và Điện hạ còn ân ái
như vậy, sao hôm nay lại thành ra thế này?”.
Tôi vốn dĩ không sao, nhưng nghe thấy hai chữ “ân ái” thì suýt sặc nước trà
trong miệng.
Lục Ly nhìn thấy tôi chảy nước mắt lại tưởng tôi đang đau khổ, vội dùng khăn
tay lau nước mắt cho tôi, vừa lau vừa khuyên: “Nương nương hãy nghĩ thoáng một
chút, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết thôi”.
Tôi chộp lấy tay của Lục Ly, muốn nói mà không sao nói được, đành nhủ thầm
trong lòng: Nha đầu, cô làm sao hiểu được, bọn họ nhất định muốn dồn ta vào chỗ
chết đây mà!
Cửa cung đóng lại, tôi lại bắt đầu cuộc sống cá chậu chim lồ
Có điều, lần cấm cung này so với trước còn khó chịu đựng hơn. Không được ra khỏi
cửa đã đành, dù sao bên ngoài rất nóng, có đi ra ngoài thì cũng chẳng có gì
vui… Nhưng, bọn họ không thể cứ cho tôi ăn rau xanh, đậu phụ mãi như thế này được.
Dù thế nào thì tôi cũng là một thái tử phi cơ mà?
Ba ngày như vậy, da mặt tôi cũng trở nên xanh lét luôn rồi.
Chú Thoòng[4] đã từng nói: “Thực sắc tính dã”. Với thân thế hiện tại thì dù có
muốn “sắc” cũng không được nữa rồi, chẳng lẽ lại định cắt nốt cả phần “thực”
luôn sao?
4. Chú Thoòng là tên nhân vật và đồng thời là tên một bộ truyện tranh nổi tiếng
của Trung Quốc. Bộ truyện này chủ yếu dùng các thành ngữ bốn chữ để đặt tiêu đề,
giúp trẻ em học thuộc các thành ngữ một cách dễ dàng. Câu “Thực sắc tính dã”
(ăn uống và sắc dục là thuộc tính cơ bản của con người) thực ra cũng là tiêu đề
một tập của bộ truyện. Câu này nguyên bản là của Cao Tử.
Tôi nằm phủ phục trên giường, nói không ra hơi: “Lục Ly ta muốn ăn thịt…”.
Lục Ly ngồi bên cạnh quạt cho tôi, mắt rưng rưng lệ: “Nương nương, nương nương
cố chịu đựng thêm mấy ngày nữa
Tôi suy nghĩ, cuối cùng quyết định không nên tiếp tục dây dưa với Tề Thịnh, bèn
bảo Lục Ly: “Chải đầu rồi giúp ta thay quần áo. Chúng ta sẽ đi gặp Tề Thịnh”.
Tục ngữ có câu rất hay, trứng không thể chọi đá, nếu cứ làm ngược ý ông chủ thì
sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
Tề Thịnh đang luyện kiếm trong viện của mình, dưới ánh nắng gay gắt, mồ hôi ướt
đẫm khiến chiếc áo dính sát cả vào người, để lộ đôi vai rắn chắc, tôi nhìn mà đỏ
cả mặt. Quả nhiên là đầu đất, lớn thế rồi mà cũng không biết tìm chỗ có bóng
râm mà luyện.
Sau khi múa may hết một bộ kiếm pháp, Tề Thịnh thu về tư thế đứng nghiêm. Các
cung nữ đứng hầu ở bên từ nãy đến giờ vội chạy ra, người cất kiếm, người dâng
nước, còn có người kiễng chân lên lau mồ hôi trên trán cho anh ta…
Hoóc môn đặc trưng của giống đực lan toả khắp sân, đến cả Lục Ly đứng bên cạnh
tôi cũng đỏ mặt.
Tôi rất tức giận, chỉ muốn bùng nổ!
Tề Thịnh khẽ giơ tay, tất cả cung nữ, nội thị đều cúi đầu lùi ra, Lục Ly cũng
đành lui theo. Trước khi đi, Lục Ly còn nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, như muốn
nhắc nhở tôi rằng: Nương nương, nhất định nương nương phải nhẫn nhịn, nếu không
buổi tối chúng ta lại phải ăn đậu phụ, rau xanh đấy
Vì thịt, tôi nhịn!
Lúc này Tề Thịnh mới quay đầu lại nhìn tôi, thái độ dửng dưng, cố ý hỏi: “Khỏi ốm
rồi à?”.
Tề Thịnh, mẹ nhà anh! Tôi chửi thầm trong bụng xong mới trả lời: “Khỏi rồi”.
Tề Thịnh tiếp tục hỏi bằng giọng lạnh nhạt: “Chỉ mới ba ngày mà đã khỏi rồi
à?”.
Tôi không thể đánh anh ta, tôi không thể đánh anh ta, tôi không thể đánh anh ta…
Tôi âm thầm lặp đi lặp lại cả trăm lần mới tạm đè nén được cơn tức giận, gật đầu:
“Vâng, chỉ ba ngày thôi”.
Tề Thịnh cuối cùng cũng hài lòng gật đầu: “Vậy thì ngoan ngoãn làm cho tốt vai
trò thái tử phi của nàng đi!”.
Được, nhất định tôi sẽ làm tốt vai trò của một thái tử phi, sau này còn làm
hoàng hậu nữa, tiếp đó… sẽ có ngày tôi phế truất anh để lên làm thái hậu!
Vừa được ăn thịt hai ngày thì trong cung tổ chức ngày Lễ
Đánh bóng vốn là một trò trong quân đội, là biện pháp tốt nhất để luyện kỹ thuật
cưỡi ngựa và khả năng chém giết. Sau khi Thành Tổ khởi binh đoạt được ngôi báu
liền đặt ra quy định tháng Năm hằng năm sẽ thi đánh bóng, đồng thời yêu cầu con
cháu trong hoàng thất đều phải tham gia, mục đích là dù thiên hạ thái bình vẫn
không được quên luyện võ. Nghe nói Thành Tổ dùng võ bình thiên hạ, bản thân ông
cũng là một cao thủ trò đánh bóng, cưỡi ngựa như thần.
Còn có cả dã sử ghi lại cảnh tượng Thành Tổ đánh bóng cùng với tướng sĩ và binh
lính. Thành Tổ cưỡi ngựa lao vun vút, phá rất nhiều đường bóng làm binh sĩ tung
hô vạn tuế không dứt, đến cả Thống soái Mạch Tuệ cũng chỉ còn biết nhìn Thành Tổ
mà than mình thua kém. Chỉ duy nhất một hộ vệ thân cận luôn che mặt của ông mới
có thể tạm coi là đối thủ của Thành Tổ…
Khi đọc đến đoạn này tôi đã nghĩ, Thống soái Mạch Tuệ chưa hẳn là không bằng
Thành Tổ, có điều ông là người hiểu rõ chốn quan trường, nếu không sao lại có
thể làm đến chức thống soái? Ngược lại, cái người hộ vệ thân cận mà đến mặt
cũng không dám lộ ra kia, quả là quá non!
Gọi là đánh bóng, nói thẳng ra chỉ là cưỡi ngựa chơi bóng thôi.
Nói đến môn thể thao này, trước đây không phải tôi chưa từng nhìn thấy, chỉ là
hồi ấy tôi thuộc tầng lớp thường dân, nhìn thấy ngựa trên ti vi cũng không ít,
nhưng nếu dắt nó tới trước mặt bảo tôi cưỡi thử, chắc hẳn là tôi sẽ run lên bần
bật chứ đừng nói gì đến chuyện tôi cưỡi ngựa tranh bóng cùng với một đám người…
Nếu đổi lại là môn bóng đá chạy bằng chân thì nhất định tôi sẽ ra sân đá với họ
ngay
Lục Ly nhiệt tình chuẩn bị đồ cho tôi một cách hết sức cẩn thận, còn tôi thì lại
cảm thấy rất khổ sở, đành lên tiếng thăm dò Lục Ly: “Liệu ta không ra sân có được
không?”.
Lục Ly quay lại nhìn tôi, đôi mắt hạnh trợn tròn như hạt long nhãn: “Như thế
sao được? Nương nương là người đứng đầu Đông Cung, sao có thể không ra sân? Hơn
nữa, lão thái gia nhà chúng ta lại là Trương Lang hiển hách của quân Giang Bắc,
kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, một mình một ngựa một đao, khua gươm như múa,
thiên hạ ai mà không biết? Nương nương là con nhà võ tướng, không thể nào hạ thấp
danh tiếng của Trương gia được!”.
Không thể nào hạ thấp danh tiếng của Trương gia!
Trời, áp lực lớn quá! Nhìn vẻ nghiêm túc của Lục Ly, tôi thực sự không nỡ nói với
cô ấy rằng, nương nương của cô bây giờ, đến cả cưỡi ngựa cũng không biết…
Tôi thấy mình rất mâu thuẫn, liệu có nên nói tình hình này với “ông chủ” không?
Nếu anh ta biết chuyện, không biết sẽ có thái độ như thế nào?
Bỗng nhiên, tôi thấy có phần chờ mong.
Đêm trước buổi Lễ đánh bóng, tôi tới điện của Tề Thịnh tìm gặp anh ta, đắn đo một
h tôi khéo léo nói cho anh ta biết rõ tình hình.
Tề Thịnh đang cầm tấu chương chuẩn bị phê duyệt, ngước mắt lên nhìn tôi, nét mặt
vẫn rất bình thản.
Bất giác tôi than lên một tiếng, định lực quá tốt!
Tề Thịnh bỗng ném đám tấu chương trong tay xuống, đứng dậy khỏi thư án đi vòng
tới bên cạnh tôi, không nói một lời nào, kéo tay tôi lôi ra ngoài.
Tôi rất ghét cái kiểu lôi lôi kéo kéo giữa đàn ông với nhau, hơn nữa lại bị Tề
Thịnh làm cho loạng choạng, vội vàng kêu lên: “Này, chàng buông tay ra đi! Thế
này là thế nào!”.
Tề Thịnh còn không thèm quay đầu lại, chỉ gầm lên vẻ mất kiên nhẫn: “Nàng im
ngay!”.
Nói xong liền hướng về phía những nội thị trong cung hét: “Chuẩn bị ngựa!”.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tề Thịnh không vui, nội thị cũng không dám chần chừ, vội
vàng chạy đi báo người chuẩn bị ngựa.
Vì Tề Thịnh yêu thích võ nghệ nên Đông Cung dành riêng một chỗ cho anh ta luyện
võ. Khi Tề Thịnh kéo tay tôi đến một chỗ luyện võ ở một góc Đông Cung thì đã có
hai con ngựa chờ sẵn.
Những người hầu đều bị Tề Thịnh ra lệnh rời đi nên sân tập võ không còn lấy một
bóng người.
Tôi lập tức hiểu ra, anh chàng này định tập huấn đêm!
Nửa đêm, ngựa đã mệt, làm vậy… rất dễ xảy ra sự cố!
Tôi nhìn Tề Thịnh, thương lượng: “Liệu để sáng sớm mai học có được không?”.
Vẻ mặt Tề Thịnh lạnh lùng, thốt lên đúng hai từ: “Lên ngựa!”.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành cầm lấy dây cương, đang định lên ngựa theo
cách học được trên ti vi thì bị Tề Thịnh gọi lại, tôi quay đầu nhìn anh ta.
Tề Thịnh lạnh lùng nói: “Cởi váy ngoài ra!”.
Tôi sững người, cởi váy? Anh ta muốn tôi trèo lên ngựa hay là lại muốn trèo lên
người tôi?
Có lẽ ánh mắt của tôi đã bộc lộ suy nghĩ trong lòng quá rõ ràng, vì vậy Tề Thịnh
sầm mặt lại, tức giận: “Mặc vướng víu như thế, cưỡi ngựa làm sao được
Tôi chợt hiểu ra, vội chạy tới một góc sân tập, cởi hết áo váy vướng víu trên
người ném xuống đất, chỉ mặc một bồ đồ lót quay trở lại, túm lấy dây cương, lắp
yên ngựa định nhảy lên…
Tư thế của tôi lúc ấy tuy không được đẹp mắt nhưng cuối cùng thì cũng đã ngồi
được lên được mình ngựa, tôi thẳng lưng, quay lại nhìn Tề Thịnh với vẻ đắc ý.
Tề Thịnh đứng ngây ra nhìn tôi, biểu hiện trên mặt rất đặc biệt, rất khó tả.
Tôi cân nhắc, không lẽ là vì anh ta chưa nhìn thấy tôi… thoải mái như thế bao
giờ chăng?
Tôi giật giật dây cương, hỏi Tề Thịnh: “Chúng ta… bắt đầu chứ?”.
Một đêm tập luyện có thể có được kỹ thuật cưỡi ngựa giỏi… Đừng mơ! Chưa từng
nghe nói ai học cưỡi ngựa sau một đêm mà được như vậy. Dù tôi là người có thể lực
và kỹ năng không đến nỗi tồi nhưng cũng chẳng thể nào đạt được đến trình độ ấy.
Dù sao tôi cũng đã có thể cưỡi ngựa chạy được rồi. Có điều cưỡi trên mình ngựa
và cúi người đánh bóng là hai động tác vô cùng khó, nếu làm từng động tác một
thì được, song làm cùng một lúc thì tôi không dám.
Suy cho cùng, việc này giống như lâm trận mới mài gươm, dù cuối cùng có mài
xong thì cũng chỉ là để nhìn cho thoả mắt chứ chẳng có tác dụng gì!
Tề Thịnh lo lắng trong lòng nhưng vẫn cố không thể hiện ra mặt. Dù sao chỉ một
đêm mà tôi luyện được như thế cũng đã là tốt lắm rồi.
Gần sáng, Tề Thịnh mới nói một câu: “Tạm thời như thế đã! Ngày mai tìm một cái
cớ để khỏi phải ra sân đi!”.
Tôi không có tài, cũng chẳng có lời nào để nói, đương nhiên phải ngoan ngoãn
nghe lời. Chỉ có điều, lúc xuống ngựa mới thấy không chỉ lưng và mông tê dại mà
hai chân cũng đau nhức, đưa tay sờ thì thấy bàn tay đầy máu.
Trời ạ! Thế là bị rách da rồi!
Tôi hít mấy hơi, cà nhắc đi tới góc sân mặc quần áo. Vừa bước được hai bước bỗng
cảm thấy người nhẹ bẫng, thì ra là bị Tề Thịnh bế bỗng lên, xoay người tôi trên
không trung một vòng rồi vác tôi trên vai…
Tôi cuống lên, không biết anh ta định giở trò gì?
Tôi kêu lên: “Chàng…”.
“Nàng im ngay!”, Tề Thịnh nói, giọng
Với phương châm: Hảo hán không chấp thua thiệt trước mắt, tôi lựa chọn cách im
lặng.
Tề Thịnh dùng chân móc chiếc váy dưới đất rồi trùm lên người tôi, sải bước ra
ngoài.
Tôi xoay người, nhìn cảnh vật xung quanh, anh ta đang đi tới tẩm cung của tôi?
Lục Ly vẫn đang chờ tôi trong phòng, nhìn thấy tôi được Tề Thịnh vác về, sợ quá
cứ lắp bắp: “Điện điện… điện hạ!”.
Tề Thịnh không nói gì, đặt tôi xuống giường rồi quay người bỏ đi.
Chờ Tề Thịnh đi khỏi Lục Ly mới hồi phục tinh thần, lao đến bên giường. Nhìn thấy
trên váy của tôi có máu, nước mắt lập tức trào ra, cắn môi nghẹn ngào: “Thái tử
điện hạ, quá quá quá…”.
Một hồi lâu mà Lục Ly vẫn không nói được Tề Thịnh quá thế nào!
Tôi đoán: “Quá tốt?”.
Lục Ly lắc đầu, nước mắt chan ch
Tôi lại đoán: “Anh tuấn?”.
Lục Ly lại lắc đầu.
Tôi lại thăm dò: “Đầu…”.
Chưa nói xong, tôi chợt nhớ ra Lục Ly không biết từ này. Vì thế, tôi sửa lại:
“Cầm thú?”.
Lục Ly ôm tôi oà khóc, vừa khóc vừa nói: “Nương nương, để em chuẩn bị nước cho
nương nương, chỉ cần tắm một cái là sẽ đỡ hơn…”.
Phải rồi! Có vẻ đúng là từ đó!
Lục Ly dậy khỏi giường, luống cuống lau nước mắt trên mặt rồi vội đi chuẩn bị
nước nóng. Tôi cũng thấy mồ hôi nhớp nhúa trên người quả rất khó chịu nên để kệ
Lục Ly đi làm việc của mình.
Một lát sau, Lục Ly gọi người khiêng thùng nước tắm vào đặt ở phía ngoài bức
bình phong, bản thân thì vào trong đỡ tôi dậy.
Tôi xua tay: “Không cần đỡ, mau đi lấy cho ta ít thuốc trị thương
Ngâm mình trong thùng nước nóng quả thật rất dễ chịu, tôi ngâm một lúc hai mắt
đã dính chặt lại chỉ muốn ngủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3