Điều Kiện Của Ma Vương - Chương 07
Chương 7
Nhìn đến sắc mặt không ngừng biến đổi của anh, Vũ
Đồng dấy lên một niềm khoái cảm âm thầm. cô trừng mắt liếc anh một cái, không
nói một câu, lập tức xoay người rời đi nhưng anh rất nhanh kéo cô lại.
“Vũ Đồng, nếu cô dám dời khỏi căn phòng này, tôi cam
đoan đời này cô đừng mơ tưởng sẽ gặp được Niệm Dư dù chỉ một lần!”- Kính Hoài
hung dữ uy hiếp cô.
“Anh thì có cái lý do gì nữa để giữ tôi lại nơi
này?”- Cô phẫn nộ hét lớn. “Anh sớm đã chán ghét tôi, tôi không có tư cách gặp
đứa con tôi rứt ruột đẻ ra, như vậy càng không có lý gì để tôi tiếp tục làm
người tình của anh cả!”
“Không phải nơi nào cũng có mà cũng không phải ai
cũng có thể thỏa mãn tôi.”- Lời vừa ra khỏi miệng, Kính Hoài thật sự hối hận.
Anh đã bị cô làm cho điên lên rồi, anh chỉ biết là mình không hề muốn cô rời đi
mà chỉ muốn cô ở lại bên anh. Anh tốn trăm mưu ngàn kế để giữ chân cô nhưng lại
không hề nghĩ tới sẽ có cái kết quả này.
Anh chỉ có thể cùng ngôn từ làm thương tổn cô để
khiến nội tâm bất an của mình bình tĩnh lại.
Phẫn nộ như đám mây giăng đầy tâm trí Kính Hoài. Một
tay anh giữ chặt cô, tay kia thô bạo xoa nắn, dày xéo ngực cô. “Cơ thể cô rất
đẹp, vừa gợi cảm lại mê động lòng người. Tôi chỉ muốn cô ở lại nơi này để tiếp
tục thỏa mãn nhu cầu của tôi!”
“Không! Anh đi mà tìm cái cô Ái Nguyên kia đi.”- Vũ
Đồng ra sức qẫy đạp, hận đã để bị anh khơi gợi bao cảm xúc trong cô.
Cô cắn anh, ra sức đá anh, liều mạng thoát khỏi anh
nhưng anh là một tá điền tráng kiện, khỏe mạnh như đá núi. Cô căn bản là không
thể mảy may thoát khỏi anh.
Sự phản kháng của cô chỉ làm ra tăng thêm phẫn nộ
cùng ham muốn của Kính Hoài. Anh nắm lấy cằm cô, kéo ánh nhìn của cô hướng vào
anh.
Anh cố ý gây tổn thương cô như là cô cam tâm để anh
trà đạp vậy. “Ái Nguyên sẽ là một người vợ đảm mẹ hiền, là người tôi kính trọng
cùng tin cậy, mà cô không bao giờ có thể được như thế.”
Tuy trong lòng cô luôn biết mình không thể so bì với
Ái Nguyên nhưng khi chính tai nghe được những lời anh nói vẫn rất bị đả kích.
Với anh, cô chỉ là công cụ thỏa mãn dục vọng thôi!
Vũ Đồng cảm thấy mình thật rẻ mạt, ngay cả chút tự
trọng của mình cũng bị trà đạp. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy cả hai tay vào
ngực anh nhưng anh lại không hể suy chuyển mà lại làm chính mình mệt thêm.
Tay anh không ngừng kích thích cô khiến hơi thở của
cô ngày càng gấp gáp.
Sau đó, anh càng áp sát cô, thừa lúc cô hít thở, thô
bạo xâm chiếm lấy môi cô, cuồng bạo, hung hãn, mãnh liệt tách ra, chiếm lấy
không khí của cô cơ hồ khiến cô ngất đi. Thân thể thập phần suy yếu lại bị anh
dùng hết sức mạnh nắm giữ, cô không thể chống cự lại, chỉ có thể mặc anh tùy ý
tàn nhẫn trà đạp.
Cơ thể Vũ Đồng thôi không vặn vẹo nữa, chỉ còn lại sự
bất động lặng lẽ. Kính Hoài lập tức di chuyển xuống ngấu nghiến cổ cô cùng phần
da thịt nõn nà, mẫn cảm phía dưới. Tay anh trượt dọc theo thân thể cô, dừng lại
ở bờ mông tròn trịa rồi khẽ nâng lên để cô cảm thụ được cái cháy bỏng dục vọng
nơi anh (tranh không dịch tiếp đâu, chết mất thôi!!! Bỏ chap này cũng không làm
thay đổi mạch truyện mà, hix)
Dần dần, tay Kính Hoài hướng từ mông lên trên, nắm
chặt vòng eo thon nhỏ, ấp vào đôi bầu vú tròn đầy của cô. Hai bàn tay anh tựa
như có ma lực, mang theo ngọn lửa như vây lấy, thiêu đốt cô, làm cô hoàn toàn
bị chinh phục, ngoan ngoãn khuất phục dưới cái vật nam tính kia. (tranh mà dịch
sai thì đừng dội bom nhé, ngôn từ không đủ để tải hết đoạn này, tranh đi tự tử
đây!!!)
“Nếu lời nói của cô cũng thành thật như cơ thể cô…”-
Kính Hoài khiêu khích: “Thì cũng thừa nhận sở dĩ cô lưu lại nơi này là vì cô
cũng thèm muốn tôi.”
“Không”- Vũ Đồng vội vã phủ nhận.
“À.”- trong mắt anh bắn ra tia nguy hiểm. “Máu cô
đang sôi lên trong huyết quản, ngay cả núm vú cô cũng đang dựng đứng lên trong
tay tôi, còn muốn tôi chứng minh thêm cho cô không?”
“Không”- Vũ Đồng lớn tiếng phản bác nhưng cái cơ thể
cô lại ngầm thừa nhận. Cô cảm thấy toàn thân khô nóng, bầu ngực căng lên. Cô
hận anh lại càng hận chính mình.
Cô lắc đầu tránh né nụ hôn của anh. Nhưng lại làm anh
thuận thế hôn lên vành tai trắng nõn đầy khêu gợi của cô. Tay anh như xấu xa ve
vuốt khắp người cô. Nhiều ngày ở chung với nhau, anh biết rõ phải khơi gợi cô
như thế nào, anh rõ phải làm thế nào để kích thích những nhiệt tình cùng phản
ứng ẩn sâu trong con người cô! Lúc này, anh đang không ngừng tấn công vào nơi
nhạy cảm của cô.
Lý trí không ngừng nhắc nhở cô phải nhanh thanh tỉnh
lại, không được để bị anh cuốn vào cạm bẫy ma quỷ của anh. Nhưng hai bàn tay
anh lại phá hủy nốt chút lý trí nhỏ nhoi còn đọng lại trong cô, khiến cô dơi
vào vòng xoáy bất tận của dục vọng cuối cùng cô mất đi chút phản kháng cuối
cùng.
Kính Hoài nâng đầu cô lên, hơi thở gấp gáp phả vào
làn môi cô: “Cô thèm muốn tôi, đúng không?”
Hơi thở anh hổn hển, nặng nề: “Thừa nhận đi, cô cũng
thèm khát tôi!”
Vũ Đồng mệt mỏi nhắm mắt lại, một phần là do khí lực
kiệt quệ, một phần cũng là do sợ bị anh nhìn thấy sự thua cuộc trong cô. Cô còn
có tự tôn, tuy rằng cô khát khao anh nhưng cô không thể thừa nhận được.
Không hiểu được sự trả lời của cô khiến anh thêm điên
cuồng, càng cố khơi gợi, kích thích cô thêm.
Anh hôn cô, vuốt ve cô, làm cô hoa mày chóng mặt, cả
người mất tri giác. Bỗng dưng, anh ôm cô đi lên cầu thang.
Khi cô khôi phục lại một phần lý trí thì cô đã phát
hiện ra mình bị đặt ở trên giường trong khi Kính Hoài ở một bên vội vàng cởi
quần áo. Cô hoảng hốt, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây nếu không kiếp này cô
sẽ không tha thứ cho mình!
“Không, anh đừng tưởng có thể làm như vậy với tôi!”-
Vũ Đồng hét lớn.
Cô nhanh chóng bật dậy, nhảy xuống bên kia giường
nhưng đông tác của Kính Hoài còn nhanh hơn cô. Anh nhanh chóng bắt được cô.
Cô liều mạng đá anh, đây là cơ hội dauy nhất cô có
thể chạy trốn.
“Vũ Đồng, dùng lại!”- Kính Hoài bắt lấy cô, ném cô
lên giường, nhanh chóng khống chế cô “Cô căn bản là không đánh lại tôi.” Thấy
cô vẫn đang dãy giụa không thôi, anh chỉ mở miệng cảnh cáo: “Cô chỉ lãng phí
sức lực thôi, Vũ Đồng, Vũ Đồng.”
Lời nói của anh khiêu khích chút ý trí cuối cùng của
cô, cô hết sức vặn vẹo người nhưng anh giống một con mãnh thú gắt gao ôm lấy
cô. Cô phản kháng làm quần áo bị bung ra, lộ ra đôi bầu mê người cùng núm vú
như ẩn hiện sau lớp ao lót.
“Cô trốn không thoát đâu!”- Anh nói.
Kính Hoài nói không sai! Cô quả thật đã kiệt sức.
Vũ Đồng bất lực mặc anh dày vò thân thể cô. Anh như
cơn cuồng phong, bão tố càn quét cơ thể cô, hung dữ xâm nhập, đoạt lấy nơi mềm
mại của cô. Cô cảm nhận được cái phần nam tính của anh mạnh mẽ thúc sâu vào…,
một lần, lại một lần nữa… lien tiếp thúc vào cô. Cô không thể khống chế, kêu
lên một tiếng. Linh hồn bay lên chin tầng mây…
Sáng hôm sau, khi Vũ Đồng tỉnh dậy, sớm đã không thấy
Kính Hoài ở trên giường.
Cô im lặng lắng nghe xem có tiếng động trong phòng
tắm hay không. Nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, hiển nhiên là anh đã sớm
rời đi. Cô ngồi dậy, vẫn còn đọng lại chút khoái cảm nên cô ngồi đó cho cảm
giác trôi đi mới mở mắt ra.
Thu vào tầm mắt cô là mớ quần áo bị xé rách rơi vãi
hỗn độn trên sàn nhà. Nhắc nhở cô về một phen kinh hoàng cùng kích tình đêm
qua. Nhưng, Kính Hoài đâu? Anh đang làm gi? Chẳng lẽ sau khi thỏa mãn dục vọng
xong anh liền bỏ đi hay sao?
Vũ Đồng cố hết sức lê người ra khỏi giường, toàn thân
vô lực hơn nữa lại đau nhức không thôi. Cô xem lại trên người mình, khắp nơi
toàn vết không xanh thì tím, đây là dấu hôn đêm qua Kính Hoài kỷ niệm trên
người cô. Cơ hồ như anh đã cưỡng bức cô nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét.
(tranh chịu cái suy nghĩ này của Vũ Đồng!!!)
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, nguồi ngợm nôn nao
hơn nữa lại cảm thấy khó ở. Làm cô đang đi tới bàn trang điểm thì lại bụm miệng
buồn nôn. Cô cúi đầu, cố đè nén cơn buồn nôn đang dâng lên trong họng, hai tay
khó nhọc chống lên bàn trang điểm để cái thân hình mềm nhũn của mình không đổ
xuống.
Lúc này cô mới thấy tờ giấy Kính Hoài để lại…
“Vũ Đồng, tôi có việc phải đi 2,3 ngày. Mấy ngày này,
tốt nhất là cô nên ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ đi.
Chờ tôi quay lại!
Kính Hoài.”
Ngay cả một câu ôn tồn, săn sóc trong đó cũng không
có, cô thật sự muốn khóc. Không hề nghĩ tới việc đã cùng cô đêm qua mà anh lại
có thể lạnh nhạt rời đi! Anh đối xử cô thật sự bạc tình thế sao?
RRR
Hai ngày sau, hàng sáng cô đều nôn mửa, cơn nôn khan
làm cô sinh nghi rồi sợ hãi. Làm sao mà cô lại nôn? Hiện tượng này, lúc cô có
Niệm Dư giống nhau như đúc.
Sự sợ hãi bảy năm trước lại ùa về trong cô. Nếu cô
mang thai thì phải giải quyết như thế nào đây? Lúc này, dù như thế nào đi nữa
cô cũng không bỏ đứa bé lại cho Kính Hoài! Nhưng vấn đề của Niệm Dư vẫn chưa
giải quyết xong, cô nên làm thế nào với bào thai trong bụng đây?
Vũ Đồng phiền muộn cả nửa ngày, cuối cùng quyết định
đến bệnh viện kiểm tra, chờ biết chắc kết quả rồi phiền muộn sau cũng không
muộn. Hơn nữa, cô phải nắm bắt việc Kính Hoài không ở đây, xác định mọi việc,
cô không nghĩ sẽ để anh biết vào lúc này. Không chút do dự, cô nhanh chóng
chuẩn bị đi đến thị trấn Hằng Xuân.
Dừng xe tại cửa một bệnh viện khám sản phụ khoa, Vũ
Đồng chậm rãi tiến vào.
Cô vô cùng lo lắng ngồi ở phòng chờ đợi hộ lý gọi,
khi tên của cô được đọc đến, cô giật thót mình lên rồi bất an đi vào phòng
khám.
Trải qua vài xét nghiệm đơn giản, bác sĩ vui vẻ cười
chúc mừng cô: “Chúc mừng cô vợ trẻ nhé, cô đã có thai mấy tháng rồi.”
Thông báo của bác sĩ làm Vũ Đồng càng chắc chắn thêm
về ý nghĩ việc mình đang mang thai đứa con của Kính Hoài là thật. Chỉ có điều
khác là, hiện tại cô không phải vợ của anh. Cô nên nói cho anh biết không? Anh
sẽ có phản ứng thế nào đây?
Rất nhiều vấn đề rắc rối, khó nghĩ khiến cô càng thêm
phiền não. Cảm giác đó thắt chặt lồng ngực cô, khiến cô không thể thở nổi.
Vũ Đồng ra khỏi bệnh viện. Một làn gió thổi tới mang
theo hương vị của biển, cơn gió nhẹ nhàng làm người thoải mái, cô chợt nổi lên
ý nghĩ muốn đi bãi biển Khẩn Đinh trước khi về nhà. Có lẽ biển cả mênh mông sẽ
cuốn đi hết bất an cùng lo lắng và cũng vỗ về tâm trí cô.
Vũ Đồng đang đi đến ngã tư đường náo nhiệt dẫn tới
Khẩn Đinh, đem xe đi gửi, cô đi đến bãi cát. Ba giờ chiều, bác mặt trời vẫn rất
sung sức tỏa nhiệt nhưng một chút cũng không thể ngăn được đám đông xà vào vòng
ôm của biển.
Vũ Đồng cởi bỏ cái “đuôi ngựa”, mặc cho cơn gió nhỏ
nô đùa cùng tóc. Cô cởi đôi xăng đan, chân trần bước trên cát mịn, cảm thụ cái
ấm áp len lỏi qua từng kẽ chân mà cát vàng gửi tới an ủi cô.
Đang lúc khép hờ mắt, rong chơi trong tâm trí thì có
tiếng cừơi lanh lảnh như chuông ngân rất quen thuộc ùa vào tai cô, làm cô không
khỏi bất ngờ. Đúng là âm thanh cô không thể nào quên được, là Niệm Dư- tiếng
cười của cô con gái cô rất mực yêu thương.
Vũ Đồng mở to đôi mắt, đi tìm kiếm ở xung quanh, rất
nhanh cô nhìn thấy Niệm Dư không xa nơi bờ cát, cô bé mặc một chiếc áo bơi lam
chấm bi trắng cười rạng rỡ chạy xuống biển. Phía sau là một nam một nữ…..
Cô không thể tin vào những gì đang đập vào mắt mình.
Hai người kia chẳng phải là Kính Hoài và cái cô tiểu thư tên Ái Nguyên mà cô đã
gặp qua 1 lần hay sao?
Kính Hoài mặc một chiếc quần đùi, nửa người trên để
trần. Ánh mặt trời chiếu lên thân hình anh, ánh lên màu da đồng khỏe khoắn. Ái
Nguyên mặc một bộ áo bơi hai mảnh, thân hình hoàn mỹ cân xứng với dáng người và
làn da rám nắng khỏe mạnh.
Kính Hoài nắm tay cô ta, hai người thân mật đi bên
nhau, cười cười nói nói.
Phút chốc, Vũ Đồng thấy như máu trong cơ thể mình
hoàn toàn bị rút cạn, cô cảm thấy cơ thể lạnh như băng. Cô nghi ngờ chính mình,
không biết có đang hô hấp hay không nữa. Nếu như không có con tim đang qoằn
quại đau đớn trong lồng ngực nhắc nhở chắc cô sẽ nghĩ mình như bọt biển đang
tan vào đáy biển sâu.
Niệm Dư bỗng nhiên chạy về hướng cô, cô sợ hãi, nhanh
chóng nấp sau cây dù của du khách đằng sau và đeo vội kính râm vào.
Niệm Dư hoạt bát, bộ dạng hồn nhiên. Vũ Đồng chực
trào nước mắt. Lão thiên gia cuối cùng cũng nghe được lời thẩn cầu của cô, làm
cho cô gặp được con gái mình nhưng cũng thực sự rất tàn nhẫn, làm cô thấy Kính
Hoài ở cùng người phụ nữ khác…
Lúc này, cả Kính Hoài và Ái Nguyên cùng đi về hướng
cô ngồi. Vẻ mặt anh tươi cười, dáng vẻ ôn tồn săn sóc mà cô chưa bao giờ được
thấy qua. Cử chỉ của anh vô cùng thoải mái như thể Kính Hoài và Ái Nguyên là
cặp vợ chồng lâu năm.
Niệm Dư ngừng lại, chạy về phía Kính Hoài và Ái
Nguyên. Hai tai nắm tay hai người dung dăng dung dẻ, cười dùa thoải mái với hai
người còn cố lôi họ chạy trên bãi cát. Hành động đó khiến hai người lại bất
giác nhìn nhau cười.
Bất kỳ ai nhìn được “bức họa” trước mắt này cũng đểu
không chút nghi ngờ cùng do dự mà nghĩ bọn họ là người một nhà. Không khí tràn
ngập ấm áp, thân mật hài hòa này không có chỗ cho cô- mẹ ruột của Niệm Dư, rốt
cục cô cũng chỉ là người thừa.
Cô đau lòng quá, đau quá đi mất. Cái loại đau đớn đến
tê liệt này đang gắt gao ôm lấy cô. Biển lớn trước cô trở nên mơ hồ, tai cô ù
đi không nghe nổi tiếng sóng đang ồ ập xô bờ, âm thanh huyên náo của đám đông
xa xa cùng tiếng rộn rạo gọi nhau của chim biển.
Cô không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, xoay người
định đi thì bất chợt cơ thể cô trở nên vô lực, toàn thân lảo đảo. May thay lúc
đó có một người nam giới đứng cạnh kịp thời đỡ cô.
“Cám ơn bác!”- Vũ Đồng ngẩng đầu lên thấy một bác
trung niên tráng kiện, làn da rám nắng.
“Không có gì.”- bác trung niên sang sảng cười. “ Tôi
nghĩ cô cũng bị cái cảnh cảm động này mê hoặc!”
Vũ Đồng khó hiểu nhìn bác, sau đó nhìn theo ánh mắt
bác. Trời ạ, người mà bác chỉ không phải Kính Hoài hay sao?
“Bác là?”- Vũ Đồng hỏi.
“ À, người cô đang nhìn thấy là ông chủ của tôi, tôi
là đốc công ở nông trường của anh ta.”- Bác ta chỉ về phía trước “ Cũng có thể
nói là nhìn thấy hắn trưởng thành.”
Vũ Đồng nhìn lại về phía bác chỉ, Kính Hoài địu Niệm
Dư trên vai, vui đùa cũng cô bé, một bên Ái Nguyên bám vào lưng áo anh.
“ Diệp gia ở đây không ai không biết, cô là du khác
từ nơi khác tới?”
Vũ Đồng gật gật đầu, may mà cô đang đeo kính râm nếu
không bác sẽ thấy mặt cô tái nhợt mà mắt lại đỏ xọng lên.
“ Bọn họ một nhà hạnh phúc khiến người khác hâm mộ.”-
Vũ Đồng nghẹn ngào nói.
“Cũng khôn hẳn, Niệm Dư không phải con đẻ của Ái
Nguyên nhưng cô ấy đối sử rất tốt. Cô ấy thay Kính Hoài chăm sóc Niệm Dư bao
năm vậy cũng không chỉ bởi yêu hắn.”
Vũ Đồng trầm mặc không nói.
“ Cứ tưởng tên tiểu tử đó đang hưởng phúc mà không
biết phúc, chưa nghĩ thông suốt nhưng có lẽ không lâu nữa là tôi có thể uống
rượu mừng của họ rồi.”
Vũ Đồng vẫn ngồi đó, không nói lên lời nào.
“ Hắn thật sự là có chuyện khổ tâm! Dể Ái Nguyên và
Niệm Dư ở lại khách sạn hơn một tháng. Có thể khó khăn trước mắt sẽ bồi dưỡng
tính cảm sau này thêm mặn nồng. Mấy ngày nay hắn cũng thường đến thăm hai người
nghiễm nhiên như người một nhà.”- Bác trung niên thao thao bất tuyệt nói xong
không mảy may nhận thấy biểu hiện thất thường
của Vũ Đồng.
Ra vậy, là mấy ngày nay anh đều ở cùng cô Ái Nguyên
kia, sau khi anh nhảy xuống giường của cô liền gấp rút chạy đến ôm ấp ngay
người phụ nữ khác.
“Tiểu tử này cha mẹ đều đã tạ thế, tôi biết họ đã
lâu, giờ nhìn thấy hắn có một người phụ nữ tốt như thế chiếu cố thực mừng thay
cho cha mẹ hắn.”- Bác trung niên kia vẫn nói không ngừng.
Vũ Đồng thực sự không thể nghe tiếp được, cô cảm thấy
mình như ngọn cỏ trước gió, lung lay chỉ trực đổ. “Thực xin lỗi, cháu phải đi
rồi.”
“Hả!”- Bác trung niên ngượng ngùng, gãi gãi đầu mang
ý xin lỗi nói: “ Tôi chỉ nói nhảm cho mình nghe thôi, quấy rầy cô rồi. Tuổi này
hay nói nhiều, cô đừng để ý.”
Vũ Đồng yếu ớt lắc đầu, miễn cưỡng nói: “không có
gì.”
“Cô đi cùng người nhà đến đây du lịch sao?”- Bác
trung niên có ý tốt hỏi một câu.
Câu hỏi càng làm cô cảm thấy lâm vào cảnh bi thương.
“Người nhà? Cô có người nhà sao? Hạnh phúc như chim xanh sớm đã không hề đến
với cô.”
Cô không trả lời bác, xoay người rời đi bỏ lại vẻ mặt
nghi hoặc của bác trung niên.
Vũ Đồng cũng không biết mình về trang trại như thế
nào, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực tựa như khối thịt di động. Mỗi bước chân
nhấc lên như cả ngàn cân, trước mặt là một màu trắng xóa mà cô cũng không rõ
mình nên đi đâu, về đâu.
Cảnh thượng chiều nay ở bãi biển liên tục hiện lên
trong đầu cô mà lòng cô sớm đã đau đến không còn cảm nhận được thêm gì nữa rồi.
“Nhanh sớm tỉnh lại thôi!”- Vũ Đồng nghĩ. “Cho dù
mình tình nguyện trả giá cũng không thể đủ tư cách có được hạnh phúc, không nên
phải mua thêm dây buộc mình, có lẽ một dao chặt đứt cho những việc dây dưa
không dứt kia qua đi thôi…”
Nhưng đứa nhỏ trong bụng cô phải làm sao bây giờ? Cô
tuyệt đối sẽ không bỏ đi đứa nhỏ! Mất đi Niệm Dư thì ít nhất cô còn có một đứa
khác làm bạn, an ủi cô. Đây cũng là điều duy nhất liên kết cô và Kính Hoài.
Không thể nói là cô không yêu anh nhưng tình yêu đó lại quá bi ai!
Vũ Đồng cuộn lại trên sofa, suy nghĩ linh tinh. Dần
dần tâm tình cô cũng lắng xuống, rồi lại chỉ nổi lên một ý niệm duy nhất- “Mình
phải rời khỏi nơi này, đi càng nhanh càng tốt.”
Cô không thể chịu được việc ngồi một chỗ đợi Kính
Hoài nói cho cô biết rằng anh yêu người phụ nữ khác, sẽ lấy người đó, người đó
sẽ làm mẹ của Niệm Dư.
Huống hồ hiện giờ cô đã có đủ khả năng để nuôi nấng
hài tử trong bụng mình rồi. Nhiều năm qua miệt mài làm việc cô cũng dành dụm
được chút ít gửi ngân hàng. Từ nay về sau cô không cô đơn nữa. Cô sẽ tìm được
người chấp nhận hai mẹ con cô, che chở cho con cô rồi sẽ có một mái ấm nhỏ. Dù
không thực sự là viên mãn nhưng cô sẽ dùng tình yêu của mình để bù đắp khiếm
quyết đó.
Sau khi hạ quyết tâm, Vũ Đồng nhanh chóng đứng dậy,
cô phải đi trước khi Kính Hoài về lại nơi đây. Có khi anh đang vui tới nỗi quên
cả trời đất ở đâu rồi! Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười cho sự khẩn trương của
mình, dù sao thì cũng đã ba ngày nay anh không về rồi.
Cô đi đóng hành lý của mình, những thứ anh cho cô, cô
không hề muốn mang đi.
Sửa sang lại một chút, cô lưu luyến nhìn lại căn
phòng một lượt, phảng phất vẫn thấy bóng dáng hai người quấn quýt bên nhau…
Lắc lắc đầu, cô dứt khoát đóng cửa phòng lại, đi
xuống cầu thang. Mãi cho đến khi cô ra khỏi các phòng cô vẫn không dám quay đầu
lại. Cho dù từng cơn gió đang lay động nhánh hoa nhỏ, cô cũng không dám đứng
lại ngắm nhìn, chỉ sợ nếu quay đầu lại cô sẽ luyến tiếc mà không nỡ rời đi…
RRR
Kính Hoài mệt mỏi trở lại trang trại, sắc trời đã
chuyển dần sang đen. Anh không nghĩ là sẽ về muộn thế này, nếu Niệm Dư không
giữ anh lại đến khi con bé ngủ thì anh đã sớm về ăn bữa tối với Vũ Đồng. Đến
tận khi Niệm Dư ngủ anh mới có cơ hội thoát thân.
Nghĩ tới Vũ Đồng, lòng anh lại dâng lên một tình yêu
mãnh liệt cùng nhu tình. Tối đó quả thật anh đã đối sử với cô rất thôi bạo,
nhưng vì vừa nghe tới việc cô sẽ rời khỏi anh là anh lại phẫn nộ cùng sợ hãi.
Anh chỉ có thể dùng cơ thể chiếm giữ cô, làm cho cô hoàn toàn mất đi ý niệm rời
đi đang nhen nhóm trong đầu.
Không thể phủ nhận là mấy ngày nay anh đối sử với cô
có chút thô bỉ cùng ích kỷ nhưng anh không hối hận. Chỉ cần có thể buộc cô ở
bên người anh cả đời, anh sẽ không từ thủ đoạn để làm!
Xe chạy tới gara, anh đã thấy xe Vũ Đồng không còn ở
đó. Một dự cảm xấu xâm chiếm tâm can anh. Anh vội vàng chạy vào trong nhà.
Trong phòng, một màu đen ngự trị, chỉ còn một ánh đèn
mờ nhạt, le lói. “Có lẽ là Vũ Đồng đang ngủ.”- Anh an ủi chính mình nhưng chân
lại dồn dập bước trên cầu thang đến phòng ngủ ở tầng hai.
Mở cửa phòng, chỉ có một màu đen tuyền. Kính Hoài bật
đèn lên- trong phòng không một bóng người, giường gối chỉnh tề, không hề có dấu
vết gì là có người ngủ.
Anh nhanh chóng chạy tới trước tủ quần áo, mở tủ ra,
bên trong chỉ có quần áo của anh mà đồ của cô một tấc cũng không thấy. Anh như
một người điên tìm kiếm đồ dùng khác của cô nhưng cùng chung kết quả, không còn
lại bất kỳ gì.
Kính Hoài như con sư tử bị thương lên cơn phẫn nộ.
Anh phát cuồng hất hết đồ của cô trên bàn trang điểm xuống đất. Hất tung chiếc
giường ngủ. Anh dữ dằn phát tiết cho tới khi mệt lử. Anh dựa lưng vào tủ quần
áo, từ từ buông mình xuống nền đất lạnh băng, một chuỗi tiếng nấc nghẹn ngào
phát ra từ cổ họng anh. Hai tay anh ôm chặt đầu, trong lòng anh không ngừng gào
thét- “Vì cái gì? Vì cái gì mà em lại rời đi?”
Bảy năm trước mất đi cô, cuộc sống của anh trở nên vô
nghĩa. Nay cô trở lại, anh đã mất trăm phương ngàn kế tìm biện pháp giữ cô lại,
làm cho cô quen với cuộc sống cùng anh. Nhưng nay, nay cô lại ra đi không nói
một lời, ngay cả Niệm Dư cũng không giữ nổi cô. Anh không tin cô là một người
vô tình, không tin cô lại bỏ Niệm Dư lần nữa. Anh cảm thấy tâm tình bấn loạn,
đau lòng quá, thực sự là rất đau lòng.
Bảy năm nay anh như một người máy, chỉ biết làm việc.
Anh không mở lòng với ai, trở thành người lạnh lùng và mạnh mẽ. Chỉ trừ trước
mặt Niệm Dư- khuôn mặt tựa như Vũ Đồng thì tâm anh không thể không động, anh
không thể kìm nén tình cảm của mình.
Vậy mà một lần nữa cô phá hủy tình yêu anh dành cho
cô, đạp vỡ sự tin tưởng khó khăn lắm cô mới gây dựng được nơi anh. Một lần nữa
cô lại đùa bỡn với tình cảm của anh!
Không! Cô mơ tưởng cứ phủ mông bỏ đi là giải quyết
được hết mọi việc ư. Trải qua khoảng thời gian chung sống với cô, anh không tin
là cô không có cảm giác gì, trừ khi cô thực sự là một người vô tình, ích kỷ.
RRR
Vũ Đồng trở lại Đài Bắc thì cũng đã là mười giờ tối.
Thật may mắn là lúc trước cô chưa tìm ra người thích
hợp để mua căn hộ nếu không giờ cô phải ngủ ngoài đường rồi.
Bật đèn lên, căn phòng thoáng chốc bừng sáng nhưng
lại lạnh lẽo khiến cô bất giác thất sợ hãi rồi vô thức xoa bụng mình. Không
sao, vài tháng sau cô sẽ có một đứa trẻ làm bạn.
Tại nơi đây, sau này cô sẽ bố trí lại, làm cho nó trở
thành một “gia đình” ấm ấp, vui vẻ.
Điều này thật đơn giản vì thiết kế nội thất là sở trường và cũng là nghề mưu
sinh của cô.
Có lẽ gia đình này nhỏ một chút nhưng cô tuyệt đối sẽ
không để con cô thiếu thốn gì so với chúng bạn.
Vũ Đồng tắm một chút rồi lên giường đi ngủ, cả ngày
tâm tình bất an cùng cơ thể mệt mỏi khiến cô rất buồn ngủ. Cô phải ngủ một giấc
thật sâu mới có tinh thần, thể lực giải quyết việc trong tường lại, tất cả để
mai tính tiếp!
Ngày mai—một ngày mới, cũng là một ngày tràn ngập hy
vọng đang đón đợi cô.
Mang theo bình yên, mỉm cười, Vũ Đồng dần dần tiến
vào mộng đẹp.
RRR
Liên tiếp một tuần, Vũ Đồng vẫn lâm vào tình trạng
nôn ọe khổ sở.
Mỗi ngày, khi thức dậy là cô lại nôn mửa một trận.
Diều đó lặp đi lặp lại khiến cô thực sự mệt mỏi lại kèm theo chứng chán ăn nên
sau một tuần cô đã gầy đi trông thấy, cả người càng thêm vẻ tiều tụy.
Kẻ cả như vậy cô cũng không hối hận, cô thực sự mong
chờ đứa nhỏ này. Vì đứa con, một chút khổ cũng không sao.
Cô biết mình phải mau tìm việc để nuôi sống bản thân
và đứa bé vì tiền trong tài khoản ngân hàng cũng không còn nhiều, chỉ sợ không
đủ chi dùng tới ngày cô sinh con. Cố nén cơn khó chịu, cô bắt tay vào tìm kiếm
việc làm trên các trang báo.
Mất cả ngày mà cũng không có kết quả. Hiện nay kinh
tế đang khó khăn, việc ít người nhiều. Mặc dù cô có bằng cấp và kinh nghiệm
nhưng vẫn nếm mùi thâst bại. Cô không khỏi có chút lo lắng.
Qua công viên, cô tìm một chỗ tốt ngồi xuống. Chạng
vạng, trong công viên phần lớn là các cặp đôi. Bằng hữu hoặc gia đình mang theo
con nhỏ đi tản bộ hay cho chúng ăn.
Nhìn đám đông đến rồi đi, sống mũi Vũ Đòng lại cay
cay. Không biết Kính Hoài đang làm gì? Anh sẽ kết hôn cùng Ái Nguyên chứ? Anh
có sốt ruột khi cô bỏ đi không? Hay anh cũng không quan tâm tới việc cô đã ra
đi?
Có lẽ chính cô không nói gì mà đi lại đỡ phiền toái
cho anh. Dù sao anh cũng chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô mặc dù hai người có
quan hệ thân mật tới mức kia… Anh cũng chưa bao giờ nói qua là anh yêu cô.
Vũ Đồng thấy mình thật ngốc, vô duyên vô cớ đem tim
mình dâng đi mất.