Khi yêu ai cũng liêu xiêu - Chương 09 - Phần 02

Thật là lạ, tôi len lén
áp sát cửa phòng ngủ, nín thở áp tai lắng nghe.

“Hí hí hí! Thật mà! Em
không lừa chị đâu! Anh ấy cởi quần thật đấy! Làm em sợ hết hồn!” Không sai, là
tiếng của Cao Lộ Khiết, nhưng chỉ thấy tiếng cô bé, không thấy ai đáp lời, chả
lẽ tự nói với mình à?

“Hi hi, vâng! Đúng,
đúng! Em nói y như chị bảo, khen anh ấy lên tận mây xanh luôn, đúng là hình
tượng người đàn ông tốt có một không hai trên đời… Ừ! Không sai! Sau đó anh ấy
ra ngoài… Không! Chẳng động vào em lấy một cái luôn! Chị Mạt, chị thật là cao
tay!”…

Quả nhiên là vậy! Cô
nhóc này đang gọi điện cho Mạt Mạt! Hơn nữa theo như những gì tôi nghe được
cộng với tưởng tượng của tôi… tôi lại bị chơi một vố nữa rồi, cô nhóc Tiểu
Khiết này được Mạt Mạt chỉ điểm, hoàn toàn biết điểm yếu của tôi!

“Em biết rồi, chị Mạt,
chị yên tâm đi, số điện thoại này của em họ không biết đâu, không tìm được em
đâu, chị cũng cẩn thận nhé…”

Những lời Tiểu Khiết nói
làm tim tôi đập như trống trận, nội dung cuộc điện thoại này thật là đáng kinh
ngạc, cái gì mà “không tìm được em đâu” với “chị cũng cẩn thận nhé”, chả lẽ Mạt
Mạt và cô nhóc này có bí mật gì không thể tiết lộ thật? Xã hội đen? Bộ An ninh
quốc gia? Cục tình báo Trung ương? CIA? FBI? IBM? BMW…

Đau đầu quá! Mọi việc
rối như mớ bòng bong rồi! Chu Tiểu Văn muốn làm gì? Tóm lại chuyện của Mạt Mạt
là sao? Cô nhóc Cao Lộ Khiết này lại là yêu ma phương nào…

Tôi chợt tỉnh ra: Thôi
thôi, đi ngủ! Ngày mai còn phải đi làm!

Đánh răng rửa mặt xong,
tôi vào phòng làm việc nằm lăn ra nệm, thật là dễ chịu, hình như có mùi hương
của Tiểu Hy hôm qua còn sót lại… stop! Người ta có chồng rồi!

Ngủ đi, ngủ đi, ngủ đi…

Chết tiệt! Lần nào cũng
thế, càng muốn ngủ nhanh càng không ngủ được!

Tôi mơ mơ màng màng đến
khi trời sáng, cũng chả biết mình có ngủ được không, cảm giác mình tỉnh suốt
đêm, nhưng khi choàng tỉnh dậy ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng.

Chắc lại sợ tôi ngủ trần
hay lộ hàng gì đó, Cao Lộ Khiết trốn trong phòng ngủ mãi không chịu ra, tôi làm
vệ sinh cá nhân, cạo râu thay quần áo, đợi đến giờ đi làm. Tòa soạn không giống
các cơ quan khác, không bó hẹp về giờ giấc, một ngày làm việc thường bắt đầu từ
buổi chiều. Nên tôi vẫn còn dư thời gian.

Tôi vốn định xuống lầu
mua đồ ăn sáng về ăn cùng Cao Lộ Khiết, dù thế nào cũng là em gái gì đó của Mạt
Mạt, không thể quá bất lịch sự được. Tôi lại thấy bực rồi, cái nhà này thành
khách sạn miễn phí, lại còn cung cấp bữa sáng nữa.

Tôi cầm chìa khóa và di
động chuẩn bị xuống lầu thì thấy có tin nhắn đến, không ngờ là của Chu Tiểu Văn
nhắn lúc ba giờ sáng.

“Tìm anh, nhận được tin
nhắn nhắn lại cho em, em gọi cho anh.”

Tôi cầm di động, ngập
ngừng một chút, vừa đi giày vừa nhắn lại: “Chào buổi sáng. Ngủ ngon không?”

Gió nhẹ mưa nhỏ, án binh
bất động, để tránh đánh cỏ động rắn.

Tin nhắn vừa được gửi
đi, tôi còn chưa kịp đi giày xong thì di động đã réo vang.

“A lô, Lại Bảo.”

Tôi không nói gì, tôi
muốn xem xem cô nàng này có âm mưu quỷ kế gì.

“Anh ở đâu? Em có thứ
này muốn đưa cho anh.” Giọng nói của Chu Tiểu Văn rất bình tĩnh.

“Anh không muốn gì cả,
anh muốn em trả lời mấy câu hỏi.” Tôi cố nén giận, đang yên đang lành bị cô gái
này trêu chọc, điều đó thực sự làm tôi rất khó chịu!

“Em biết, gặp rồi em nói
cho anh biết.” Chu Tiểu Văn vẫn thản nhiên như không, “Anh đang ở đâu?”

Hình như cô ấy biết tôi
muốn hỏi gì, cũng chẳng có gì lạ, chắc chắn cô ấy đã đoán được, cô ấy biết tôi,
Thịt Chó và lão Phó đã gặp nhau.

“Anh ở nhà, em đang ở
đâu?” Tôi hỏi lại.

“Nhà anh ở đâu? Em đến
nhà gặp anh.” Tiểu Văn vẫn không trả lời tôi, vừa không để lộ mình vừa nhất
quyết muốn gặp tôi.

Ha ha, tưởng tôi là đồ
ngu chắc? Để lộ địa chỉ nhà tôi á? Dù Tiểu Văn có ý đồ gì, để lộ ổ của tôi khác
nào tự sát!

“Em đừng đến nhà anh,
không tiện đâu, chúng ta cứ đến quán cà phê lần trước đi.” Tôi cảm thấy mình rất
sắc bén.

“Không tiện á? Có người
phụ nữ khác phải không? Chúng ta đang yêu đương, hứ, đàn ông…” Cô nàng lại
khinh bỉ tôi cơ đấy!

“Chu Tiểu Văn, em đang
yêu anh, hay là đang yêu đương với bọn anh?” Tôi cao giọng, cố ý nhấn mạnh vào
hai chữ “bọn anh”.

Bên đó thở dài: “Được
rồi, đừng cãi nhau, em đợi anh ở quán cà phê, bây giờ em đi đây.”

Cúp máy.

Tôi đứng im suy nghĩ, bộ
óc đầy thông tuệ đưa ra một quyết định sáng suốt, tôi thay dép lê, bước tới gõ
cửa phòng ngủ.

“Nhóc, anh đi đây, em
muốn ra ngoài nhớ khóa cửa nhé.”

“Nghe thấy rồi! Anh đi
hẹn hò đi!” Bên trong vọng ra câu trả lời lành lạnh của Cao Lộ Khiết, hình như
cô nhóc này lại nằm ra giường rồi, ngừng một chút, cô bé bổ sung thêm: “Em sẽ
miệng kín như bưng với chị Mạt!”

Hứ, thế mới lạ! Tôi thầm
càu nhàu trong lòng rồi đi thay giày và ra khỏi nhà.

Lại còn miệng kín như
bưng nữa, tưởng tôi sợ Mạt Mạt biết chắc? Mạt Mạt là gì của tôi? Sao tôi phải
sợ cô ấy biết, cô ấy biết thì làm gì được tôi? Dùng cái này uy hiếp tôi á? Tôi
độc thân tôi sợ quái gì ai? Tôi gặp con gái là tự do của tôi! Cô nhóc này… sẽ
miệng kín như bưng thật chứ?

Khi tôi tới quán cà phê,
Chu Tiểu Văn đã đến rồi. Vẫn ngồi ở chỗ lần trước, xoay lưng với cửa ra vào.
Tôi đứng ở cửa nhìn lưng cô ấy, muốn gọi điện cho Thịt Chó và lão Phó, gọi họ
đến ba người cùng hội thẩm. Nhưng cuối cùng tôi không làm thế, tôi biết tính
khí của Thịt Chó, nhỡ to chuyện thì làm thế nào? Hơn nữa, chỉ là một cô gái,
cần đến ba thằng đàn ông sốt vó lao đến thẩm vấn hay sao? Thật là buồn cười. Vì
vậy tôi quyết định đơn thương độc mã đến nghênh chiến, chỉ là một cô gái thôi
mà, tôi không tin đến một cô gái tôi cũng không xử được!

Tôi định thần, cố tạo vẻ
u ám nghiêm khắc, tự cho là rất uy nghiêm đáng sợ bước về phía đó, ngồi trước
mặt Chu Tiểu Văn.

“Em đến lâu rồi à?” Giọng
nói lạnh lùng mang chút giận dữ, tôi chuẩn bị ra uy với Tiểu Văn một chút!

“Ừ,” Tiểu Văn gật đầu,
“Anh đứng sau lưng em lâu thế làm gì?”

… ra uy bị bật lại, vừa
mới mở đầu tôi đã thua 0 – 1 rồi.

Tôi nhanh chóng bình
tĩnh lại, không biết phòng thủ thì tấn công thế nào được: “Chu Tiểu Văn, lần
này chúng ta gặp mặt, chắc em biết anh muốn hỏi em điều gì rồi chứ?”

Chu Tiểu Văn đăm đăm
nhìn tôi, tôi không nghe thấy tôi nói gì, rồi đột nhiên cô ấy cúi đầu, lôi một
chiếc túi nhỏ từ trong chiếc túi xách đeo chéo trên người bày lên bàn, rút từ
bên trong ra một chiếc dây chuyền. Hai tay giơ lên đưa ra trước mặt tôi, mặt
dây đung đưa phía dưới.

“Làm cho anh đấy, anh
thích không?” Trên gương mặt Tiểu Văn lộ ra vẻ đáng yêu rất ít thấy.

Tôi hơi bất ngờ, không
ngờ Tiểu Văn làm đồ trang sức cho tôi thật, hơn nữa vào giây phút cô ấy giơ
chiếc dây chuyền lên trước mặt tôi, lòng tôi khẽ run lên, trên mặt Tiểu Văn
không có nụ cười lạnh nhạt, giả vờ mà vô cùng thuần khiết chân thật, vui vẻ. Dù
có trải qua bao nhiêu chuyện thì trong lòng mỗi người cũng đều có mặt chân thật
trong sáng, tôi chẳng phải cũng như thế hay sao? Đã quen thấy sự lạnh lùng thờ
ơ, lãnh đạm của cuộc đời nhưng vẫn giữ lại một phần thuần khiết chân thật của
riêng mình, ví dụ ở nhà tôi sưu tầm rất nhiều phim hoạt hình, tất nhiên hầu hết
đều là thể loại 18+…

“Lại Bảo, em hỏi anh
đấy, anh thích không?” Tiểu Văn mỉm cười, giơ chiếc dây chuyền lên với vẻ mong
chờ.

Hoặc có lẽ kinh nghiệm
xã hội của tôi chưa đủ? Hoặc tôi quá đơn giản quá lí tưởng hóa? Tại sao giây phút
này, tôi lại cảm thấy Chu Tiểu Văn không hề giống một cô gái có âm mưu quỷ kế
gì, ánh mắt cô ấy rất trong sáng, chỉ có vẻ mong đợi, hy vọng tác phẩm thủ công
của mình được người khác yêu thích, được người khác khẳng định. Như một đứa trẻ
vậy.

“Ừ, thích!” Tôi mỉm cười
gật đầu, đưa tay ra cầm.

Chiếc dây chuyền nằm
trong tay tôi, rất nhẹ, dây tết màu đen, mặt dây là ba sợi lông vũ làm bằng
đồng trắng, nhìn rất đơn giản, vừa phục cổ vừa hiện đại.

“Em… làm à?” Tôi hơi
ngạc nhiên.

“Ừ!” Tiểu Văn vui sướng
gật đầu rồi đột nhiên đứng dậy, “Để em đeo cho anh.”

Tôi hơi không quen với
sự nhiệt tình bất ngờ của Tiểu Văn, đờ người ngồi trên ghế, nhìn Tiểu Văn đứng
dậy bước tới, cầm chiếc dây chuyền trên tay, bước ra sau lưng tôi.

Vừa đeo hộ tôi, Tiểu Văn
vừa khẽ nói sau lưng tôi: “Lại Bảo, anh nhìn thấy ba chiếc lông vũ đó không? Em
đặc biệt làm cho anh đấy, theo truyền thuyết trước khi phượng hoàng, vua của
các loài chim bốc cháy, ba chiếc lông đuôi đã đến nhân gian, người có ba chiếc
lông này nhất định có thể thực hiện được ba nguyện vọng của mình…”

Tôi hơi nghiêng đầu mỉm
cười: “Rất hay, anh thích lắm, cảm ơn em.”

“Anh thích là được.”
Tiểu Văn cũng cười nói. Nhìn nụ cười ngọt ngào đó của cô ấy, tôi không thể kiềm
chế được sự rung động của trái tim mình, tôi nheo mắt, chìm đắm trong hy vọng
vè một tình yêu ngọt ngào như mật…

Stop! Stop! Đồ chết
tiệt! Tôi đang làm gì thế này? Lại dễ dàng trúng gian kế của kẻ địch như vậy!
May mà tôi vẫn còn tỉnh táo, tưởng dùng mỹ nhân kế là đối phó được tôi hả? Hứ!
Nếu cô dám dùng mỹ nhân kế đến cùng, tôi sẽ tương kế tựu kế… nhưng bây giờ, tôi
phải nghiêm khắc nói không!

“Chu Tiểu Văn, cảm ơn em
đã làm dây chuyền cho anh, nhưng điều cần nói anh vẫn phải nói!” Thu lại nụ
cười, tôi trầm giọng nói.

Tiểu Văn chắc không ngờ
tâm trạng của tôi thay đổi nhanh như tâm thần phân liệt thế, cô ấy sững người
ra.

“Em biết anh nhất định
sẽ hỏi em, em cũng không định giấu anh.” Tiểu Văn bình tĩnh lại, gượng lại vẻ
mặt lạnh nhạt của tôi,” Nhưng em không biết nên nói từ đâu, anh… hỏi đi.”

“Hôm qua em hẹn anh ra
ngoài, nói những lời đó, nhưng em cũng gọi cho cả Thịt Chó và lão Phó nữa, đúng
không?”

Tiểu Văn gật đầu.

“Tại sao?”

Tiểu Văn nhìn tôi chăm
chăm như đang do dự điều gì, một lúc lâu sau mới cắn môi nói: “Lại Bảo, em
không phải… em chỉ muốn biết ai có thể giúp em, bây giờ em cần một người, hoặc
có thể nói là một số người giúp em, nhưng anh cũng biết đấy, đàn ông các anh…”

“Đừng đàn ông bọn anh gì
nữa, bây giờ không phải lúc thảo luận đàn ông là thú vật hay là không bằng thú
vật,” Tôi xua tay lắc đầu, “Bây giờ em phải cho anh biết, em đang làm gì? Em
muốn người khác giúp cái gì?”

Tiểu Văn nhìn tôi, ánh
mắt dần hạ xuống, đăm đăm nhìn chiếc dây chuyền cô ấy vừa đeo lên cổ tôi, giọng
nói yếu ớt “Bố mẹ em đều ở nước ngoài, đáng lẽ bây giờ em cũng nên ở đó, nhưng
họ ly hôn rồi, nên em không đi, đằng nào ở đó cũng chẳng có nhà, ở đây cũng
không có, ở đâu mà chẳng giống nhau?”

Tôi không nói gì, Tiểu
Văn như chìm vào im lặng, tôi đoán chắc chắn cô ấy có một câu chuyện rất dài,
rất bi thảm, rất dễ khiến người ta rơi nước mắt để kể.

Cho dù thật giả thế nào,
cứ nghe đã.

“Tháng nào bố mẹ cũng
gửi tiền từ nước ngoài về cho em, em hoàn toàn tự do, ca hát, vẽ tranh, mơ mộng
về những điều tốt đẹp, từ thành phố này em gặp được anh.”

Tôi nghe mà không hiểu
gì cả, thậm chí không biết cô ấy nói với tôi những chuyện này để làm gì, nhưng
Tiểu Văn cứ kể, vừa kể vừa nhìn chăm chăm vào mặt dây chuyền của tôi, không
nhìn tôi, tôi không biết nên ngắt lời cô ấy thế nào.

“Anh biết không? Bây giờ
tiêu rồi, bố mẹ em sắp về nước thăm em, cùng nhau về nữa.” Tiểu Văn nói rồi
bỗng ngước mắt lên, ánh mắt trực diện tấn công thẳng vào tuyến phòng ngự của
tôi, “Cho nên em cần người giúp em.”

Tôi cũng nhìn cô ấy,
nghe cô ấy nói. Cô ấy cũng nhìn tôi, không nói gì nữa.

“Em nói xong rồi à?” Tôi
sững người, ngại ngùng mỉm cười, “Ha ha, anh còn tưởng em sẽ có một câu chuyện
rất dài như kiểu câu chuyện đời em cơ.”

“Anh không cần lo, chỉ
cần anh đồng ý, thực ra em chỉ cần anh là được rồi, không chiếm hữu anh, không
ép buộc anh, chỉ cần anh tồn tại là được.” Tiểu Văn hỏi thẳng, “Anh đồng ý giúp
em không?”

Tôi gật đầu rồi lập tức
lắc đầu: “Không phải… ý anh là, anh vẫn chưa biết em cần anh giúp gì.”

“Làm bạn trai em.”

… Tôi ngớ người, trợn
mắt, hơi thở đột ngột trở nên gấp gáp.

“Em có bầu rồi.”

… Không chỉ mắt, đồng tử
cũng bị câu này làm giật mình đến độ nở to ra, hơi thở tắc nghẹn.

“Em muốn nhờ anh làm bố
của con em.”

… Xe cấp cứu! Cứu tôi
với!

Hôm nay đọc sách,

Đọc đến hoàng đế Khang
Hy

Khi 23 tuổi đã là vua
một nước, công lao to lớn,

Tôi thấy rất buồn;

Nhưng khi đọc đến hoàng
đế Đồng Trị

Khi 23 tuổi đã chết được
bốn năm,

Tôi lại thấy cân bằng.

Ngày 9 tháng 7

Nắng đẹp chuyển thành
nhiều mây.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3