Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 43 - Phần 01
Chương 43: Sự kiện bạo
lực
Hôm nay gặp lại Nguyệt
Nguyệt, thoạt nhìn, vẻ lanh lợi và trong sáng của cô đâu còn chút nào nữa.
Từ khi chia tay Nguyệt
Nguyệt, Vĩ vẫn chưa có buổi trò chuyện chân tình với cô ấy. Lúc đó, hai người
dường như đều có linh cảm, khi chia tay đều lẳng lặng không tuyên bố với nhau.
Trong lòng Vĩ cũng có chút áy náy. Thấy Nguyệt Nguyệt tiều tụy như vậy, anh
đoán chắc rằng cũng có liên quan đến mình và thấy không đành lòng. Nhưng tiểu
thư Uyển Như, tên gọi thì mềm mại dịu dàng như nước nhưng tính cách lại vô
cùng mạnh mẽ, quyết đoán, kiên quyết không cho phép Vĩ ra ngoài một mình cùng
Nguyệt Nguyệt.
Vĩ khó xử, dùng ánh mắt
cầu cứu Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất lúc bấy giờ
vừa coi thường vừa oán hận Vĩ, dứt khoát quay mặt đi không thèm để ý tới anh
ta.
Nguyệt Nguyệt đã uống
quá nhiều rượu, men rượu bây giờ mới ngấm, đầu óc quay cuồng choáng váng, thấy
Vĩ chần chừ do dự, cô không chờ được nữa, liền tiến tới kéo anh. Cô hoa mắt
chóng mặt, đứng một mình cũng không vững. Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên bổ nhào vào
người Vĩ, anh lập tức đưa tay ra đón cô theo phản xạ tự nhiên.
Nguyệt Nguyệt ngã vào
trong vòng tay mà mình vừa thân quen vừa khát khao mong đợi bây lâu nay, nỗi
nhớ nhung trong lòng cuồn cuộn trào dâng, bật khóc nức nở, úp mặt vào lớp áo
của Vĩ. Xem ra năm thê bảy thiếp, phúc phận của người khác, người bình thường
không thể châp nhận được. Nghĩ tới trước đây, những vị hoàng đế xưa kia đều
thoải mái thảnh thơi yêu chiều ba nghìn, thậm chí còn nhiều không kể xiết những
cung tần mỹ nữ, chỉ riêng lĩnh vực này thôi, cũng đủ thấy các hoàng đế đó đều
là nhân tài! Vĩ giờ đây cùng một lúc vỗ về an ủi hai người phụ nữ, vừa khe khẽ
vỗ lưng Nguyệt Nguyệt vừa liếc trộm sắc mặt của vị hôn thê mà đã nhếch nhác
khổ sở vô cùng rồi.
Uyển Như trợn mắt há
miệng nhìn chồng chưa cưới của mình ôm một cô gái đang say mềm, còn nhỏ to vỗ
về an ủi cô ta nữa, trong chốc lát cô vẫn chưa thể định thần lại được, vẫn là
đám bạn bè bên cạnh cô lên tiếng trước: "Này! Coi chị Uyển Như của bọn ta
mù hay sao hả? Còn có chút xấu hổ nào không thế?".
Uyển Như bây giờ mới kịp
phản ứng lại, tự cảm thấy đây quả là một điều sỉ nhục lớn. Cô lao lên phía
trước, kéo nhanh cánh tay của Nguyệt Nguyệt, lôi cô ra khỏi vòng tay của Vĩ.
Uyển Như cất giọng, run
rẩy mắng nhiếc: "Con đàn bà này, mày nhớ đàn ông đến phát điên rồi à? Đây
là người đàn ông của tao! Nếu cần đàn ông thế thì đi mà tìm mấy thằng trai bao
ấy!", cô đã bị một cú sốc lớn, lời ăn tiếng nói cũng không còn kiêng nể gì
nữa.
Nguyệt Nguyệt đang mơ mơ
màng màng trong vòng tay của Vĩ, thực ra cô đã ngủ thiếp đi rồi. Lúc này bị lôi
mạnh ra ngoài, dạ dày cô bỗng cuộn lên, mắt còn chưa kịp mở, há miệng
"Ọeee" một tiéng, nôn thốc ra ngoài, đem mọi tạp chất có trong dạ
dày nhất loạt trút lên bộ đổ hàng hiệu của Uyển Như.
Biến cố xảy ra quá
nhanh, ngay cả Vĩ cũng không kịp ngăn lại. Anh nhảy dựng lên hét lớn: "Ối
mẹ ơi!".
Mọi người đều bị cảnh
tượng đó làm cho kinh ngạc, trợn mắt cứng lưỡi đứng nhìn, mãi lâu sau vẫn không
ai kịp phản ứng. Mười mấy cặp mắt đều đổ dồn vào lớp tạp chất nhày nhụa trên
người Uyển Như, không biết phải phản ứng như thế nào. Riêng Nguyệt Nguyệt, kẻ
vừa đề xướng làm hình nhân tuẫn táng, sau khi nôn xong lại ra vẻ như không có
chuyện gì, mơ màng kéo vạt váy của Uyển Như lên lau miệng, dường như đã dễ chịu
hơn nhiều, chẹp chẹp miệng, đổ vật người ra, lại dựa vào người Vĩ tiếp tục chìm
vào giấc ngủ.
Chỉ thấy toàn thân Uyển
Như run lên cầm cập hai hàm răng nghiến chặt, tức đến nỗi mây ngón tay ngọc ngà
thon thả cũng lẩy bẩy run lên, cô chỉ vào Nguyệt Nguyệt không nói được lời nào.
Vĩ thấy sự việc đã trở
nên tồi tệ, tự biết không thể tiếp tục ở đây được nữa, anh vội gọi Ngụy Nhất
lại, luôn miệng gọi chị, lại gật đầu ra hiệu nhờ cô lựa lời khuyên bảo, nhờ
Ngụy Nhất chăm sóc Nguyệt Nguyệt, sau đó anh đó thấy cô gái Uyển Như đang gào
khóc không chịu yên kia về nhà thay quần áo.
Ngụy Nhất thấy mỹ nữ
Uyển Như đang điên cuồng tức giận, đành chấp nhận đứng ra giúp đỡ.
Mấy người đàn ông trong
đội Phòng cháy chữa cháy chỉ đứng cạnh lạnh lùng quan sát, họ biết rõ rằng
chuyện riêng của người khác, chỉ có thể coi là trò cười, người ngoài không nên
nhúng tay vào. Vậy là họ tỏ vẻ như không biết, đợi chủ nhân của vụ xô xát đi
rồi, tiếng cười đùa, rót rượu lại vang lên như thường.
Ngụy Nhất thấy Nguyệt
Nguyệt đã thật sự say, cô đỡ bạn dậy định ra khỏi đó. Nguyệt Nguyệt mượn cớ
chơi trò say rượu, luôn miệng nói phải đuổi theo kẻ bội bạc có tên Vĩ kia. Sức
lực của người say rượu rất lớn, Nguyệt Nguyệt nói năng om sòm, lôi lôi kéo kéo,
khiến Ngụy Nhât không thế chống đõ nổi.
Đám đàn ông ngổi trên
ghế sô pha đã sóm quen với cảnh phụ nữ điêncuồng vì yêu như Nguyệt Nguyệt rồi,
nhưng họ vẫn thấy hứng thú, chăm chú nhìn không chớp mắt.
Nguyệt Nguyệt khua tay
múa chân loạn xạ, miệng liên tục gọi tên Vĩ, thổn thức câu được câu mất vừa
khóc vừa kể lể, lúc đầu Vĩ đã dùng lời lẽ ngon ngọt để theo đuổi cô như thế
nào, nói đến lúc cao hứng còn lôi cả những trò vui chôn phòng the ra kể lể
nữa. Ngụy Nhất nghe mà cảm thấy đỏ mặt tía tai vì xấu hổ, vô cùng lúng túng.
Mấy cô bạn của Uyển Như
còn chưa đi khỏi đó, bọn họ vốn đã cảm thấy bất bình, lúc này lại nghe hồ li
tinh Nguyệt Nguyệt đứng đó nói năng lung tung, đều đồng loạt đứng dậy, nắm tay
tiến sát về phía Nguyệt Nguyệt. Mấy người đó dần dần thít chặt vòng vây.
"Đồ thối tha lẳng
lơ kia! Cẩn thận cái mồm mày một chút! Cái gì mà Vĩ của nhà mày hả?", cô
gái đeo đôi hoa tai còn to hơn cả vòng tay lên tiếng chửi mắng trước.
"Ban nãy, mày nôn
ra đầy người chị Như Như của bọn tao! Món nợ đó, bọn tao nể mặt Vĩ và Đội
trưởng Mã, vốn đã không thèm so đo với mày rồi, mày còn muốn thể hiện bản
lĩnh ư? Mày còn ở lì đây lải nhải mãi không thôi sao?", cô gái sơn móng
tay đen sì như trúng độc lên tiếng phụ họa.
"Rốt cuộc hôm nay
mày muốn thế nào? Hả?", cô gái có gót giày cao tói mười lăm phân có tính
cách nóng nảy, thô bạo nhất, lao lên hạ thủ, hằn học cốc vào trán Nguyệt
Nguyệt, nghiến răng nói: "Xem ra không dạy cho mày một bài học, mày sẽ
không nhớ được đâu!".
"Động đến mày e sẽ
bẩn tay! Thôi các cậu, ngày mai đến trường của nó, đòi chút học phí, cũng đáng
giá đấy!", cô gái có khe ngực sâu tới mức không thể tưởng tượng nổi làm bộ
xoa vuốt nắm đấm.
"Trường học? Hừ!
Đồ thối tha này mà cũng là sinh viên sao?", cô gái đeo đôi khuyên tai to
đùng châm chọc.
"Chẳng phải thế
sao? Ban nãy nghe Đội trưởng Mã giới thiệu, nó là sinh viên chính quy của Đại
học S đây! Lý lịch khiến người ta sợ chết khiếp! Cũng chẳng biết là thật hay giả
nữa, bây giờ lũ gà ra ngoài bán mình, đứa nào chẳng nói mình là sinh viên. Thì
ra, chuyên ngành chính trong trường học lại chỉ là chữ bán!". Sau một loạt
câu nói đó, mấy đại mỹ nữ cùng bật cười nghiêng ngả, đồ trang sức trên người họ
phát ra những tiếng kêu leng keng. Cười xong, mấy cô gái lại hằn học nhìn
Nguyệt Nguyệt, ánh mắt hằn lên những tia nhìn dữ dằn.
Ngụy Nhất sống tới ngần
này tuổi, luôn là một học sinh ngoan ngoãn, từ trước tới giờ chưa từng trải qua
mặt đen tôi này của xã hội. Cô biết đám người này muốn động thủ, liền ôm chặt
Nguyệt Nguyệt, trong lòng hoang mang, run rẩy nói: "Các người, các người
muốn làm gì vậy?".
Cô gái có đôi khuyên tai
to đùng liếc nhìn Ngụy Nhất một cái, không thèm để ý, nói: "Cô em tránh
ra, không liên quan gì tới cô! Bọn này không muốn gây thương vong cho kẻ vô
tội. Nếu không tránh ra, ngay cả cô cũng sẽ bị dạy bảo đấy. Yên tâm, bọn này
không đánh nhau đâu!", nói rồi quay sang Ngụy Nhất, khoe mấy chiếc răng
trắng tinh, “Mà là đánh người!”
Ngụy Nhất vô cùng sợ
hãi, nhưng dù họ nói thế nào cô cũng không chịu buông Nguyệt Nguyệt ra. Người
bạn đang nằm trong vòng tay cô bây giờ đã say tới mức chẳng còn biết gì nữa
rồi, Ngụy Nhất thấy bơ vơ, quay người nhìn người đồng hương họ Mã cầu cứu.
Mấy đại lão gia đang
hào hứng xem màn kịch hay, thầm nghĩ đàn bà đánh nhau luôn nói dông dài, cứ
xông thẳng vào mà đánh đi chứ. Đội trưởng Mã sao có thể vì nể mặt một nữ sinh
mới gặp lần đầu mà đắc tội với các chị em trẻ trang xinh đẹp có quyền thế này
chứ. Ông bèn chậm rãi ấp úng nói với Ngụy Nhất: "Em tránh ra đi mà! Cần
gì phải để tâm tới cô ấy!".
Ngụy Nhất hoàn toàn
thất vọng, biết không thể nhờ người đồng hương này được.
"Cút ra!", cô
gái có khe ngực sâu sa sầm nét mặt, hét lón.
Ngụy Nhất kiên quyết lắc
đầu, lại càng ôm chặt lấy Nguyệt Nguyệt, bước lùi từng bước về phía sau.
Cô gái đi đôi giày cao
gót không muốn nhiều lời, cũng chăng kiêng nể gì nữa, bước lên phía trước
"bốp" một tiếng áanh gọn, một cái tát rơi xuổng má Ngụy Nhât. Ngụy
Nhất bị tát đến nỗi mặt lệch sang một bên, hoa mắt chóng mặt, đau rát, nhưng
vẫn cố ôm chặt Nguyệt Nguyệt.
Ngụy Nhất hạ quyết tâm,
cùng lắm thì chịu một trận đánh, bọn họ chắc cũng không thể đánh cô đến chết
được. Nhưng tuyệt đối không thể để Nguyệt Nguyệt bị thương.
Cái tát đó khiến mọi sự
phẫn nộ và dũng khí của Ngụy Nhất được bột phát ra ngoài, cô hằn học nhìn bọn
họ, cao giọng mắng mỏ: "Các người là đồ kẻ cướp! Là nữ thổ phỉ!".
Nào ngờ sức uy hiếp của
Ngụy Nhất quá yếu ớt, một câu mắng mỏ không những không tỏ được uy thế hung dữ
mà còn trờ thành trò cười.
Mấy cô gái kia sống gần
nửa cuộc đòi nhưng vẫn chưa được ai ca ngợi như vậy, ai nấy đều cười nghiêng
ngả, luôn miệng khen con bé thối tha kia thật đáng yêu.
Mặc dù đáng yêu nhưng
cũng không thể thoát được một cú đạp chân như trời giáng, cú đạp rơi trúng vào
bắp chân của Ngụy Nhất, gót giày cao nhọn đạp thẳng vào chân cô. Ngụy Nhất đau
tới nỗi toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì khuỵu xuống. Đôi tay đang ôm Nguyệt
Nguyệt của cô buông lỏng ra một chút.
Nguyệt Nguyệt bị mất
đà, bỗng trơ nên tỉnh táo hơn, biết hiện giờ đang xảy ra cuộc chiến, cô dùng
chút ý chí còn lại nói với Ngụy Nhất: "Nhất Nhất, mau, mau gọi điện cho
Trâu Tướng Quân!".
Trâu Tướng Quân và Ngụy
Nhất chiến tranh lạnh hơn một tháng rồi, Ngụy Nhất rất bướng bỉnh trong chuyện
này,Trâu Tướng Quân chưa gọi điện tới thì cô tuyệt đối không chủ động làm lành.
Vậy là, dù đau đớn vô
cùng nhưng cô vẫn kiên quyết lắc đẩu: "Không gọi".
Mấy cô gái kia lại nghe
được rất rõ cuộc đối thoại của họ, cô gái đeo đôi khuyên tai to bản nghi hoặc,
hỏi: "Trâu Tướng Quân nào?".
Bản tính bướng bỉnh của
Ngụy Nhất nổi lên, quay đầu không thèm trả lời. Lúc bây giờ, Nguyệt Nguyệt đã
nắm rất rõ về thân thế của Trâu Tướng Quân, gắng gượng ngẩng đầu lên, khinh
miệt nói: "Đương nhiên là Trâu Tướng Quân, con trai độc nhất của Bộ
trưởng Trâu, chủ tịch Tập đoàn La Thái Tông đó!".
Đại danh của Trâu Tướng
Quân vang dội khắp làng chơi, hơn nữa, anh có tác phong cứng rắn, một anh tài
phong lưu phóng khoáng, các thiên kim tiểu thư chưa kết hôn đều đã từng nghe
qua đại danh này, đó cũng chính là người đàn ông mà họ muốn được sở hữu. Nếu
quả đúng là bạn của Trâu Tướng Quân thì thật sự không thể đắc tội được.
Mấy người đó thầm tính
toán, chần chừ đôi chút, mọi động tác cũng đều dừng lại.
Trong số bọn họ, cô gái
sơn móng tay màu đen trước đây từng theo đuổi Trâu Tướng Quân nhưng không
thành công ngược lại còn bị anh coi thường khinh bỉ, bao năm nay vẫn vừa yêu
vừa hận, nỗi nhớ nhung đã chất chứa quá lâu, giờ đây khi thấy hai người trước
mặt nhắc tới tên của Trâu Tướng Quân, cô bị chạm vào điểm yếu, bất giác mím
môi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng, người đàn ông như Trâu Tướng Quân, không ai
trong số họ dám đắc tội. Vậy là trong lòng khiếp sợ, cũng không dám tùy tiện
đắc tội. Cô gái sơn móng tay màu đen cất giọng khắc nghiệt hỏi: "Trâu
Tướng Quân có quan hệ như thế nào với mày?".
Ngụy Nhất vẫn không trả
lời.
Nguyệt Nguyệt nhìn biểu
hiện của mấy người đó, biết rằng lấy đại danh của Trâu Tướng Quân ra là có thể
có được vài phần sức mạnh uy hiếp, thấy vững dạ, lập tức ưỡn thẳng lưng lên,
lời nói cũng trở nên trôi chảy, chỉ vào Ngụy Nhất, lớn tiếng nói: "Cậu ấy
chính là vị hôn thê của Trâu Tướng Quân!".
Nguyệt Nguyệt không biết
việc Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân đã đăng ký kết hôn, vẫn nghĩ rằng hai người
còn đang hẹn hò. Nhưng đã một tháng nay, không thấy Trâu Tướng Quân tới tìm
Ngụy Nhất, chỉ e anh ta cũng giống như Vĩ, có mới nới cũ. Trong lòng Nguyệt
Nguyệt cũng đang thấp thỏm không yên. Nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng uy phong,
cụm từ vị hôn thê được phát âm một cách rõ ràng mạch lạc, bừng bừng hào khí.
Cô gái sơn móng tay màu
đen nổi cơn thịnh nộ, gào lên: "Mày cũng biết tự dát vàng vào mặt mình cơ
đấy!", hét lên xong, cô ta liền nhào người tới.
Cô gái có đôi khuyên tai
to bản có phần bình tĩnh hơn, khẽ khàng ngăn cô bạn lại, hất hàm về phía Ngụy
Nhất, hỏi: "Mày tên gì?".
Ngụy Nhất bản tính
lương thiện, thấy đối phương đã trở nên hiền hòa hơn, bản thân mình cũng không
tiếp tục cố chấp nữa, liền nói một cách hàm hổ: "Ngụy Nhất".
"Duy Nhất?",
cô gái có đôi khuyên tai to bản đắn đo nhắc lại.
"Ừm", Ngụy
Nhất cũng không nghe rõ lời cô ta.
Cô gái đeo đôi khuyên
tai to bản quay sang nhìn cô bạn sơn móng tay đen, hai người mỉm cười đầy khinh
miệt.
Mấy năm trước, Trâu
Tướng Quân đã đính hôn, việc này mọi người đều biết. Đối tượng là con gái của
Ngụy Đông Cốc, là một thiên kim tiểu thư danh giá đích thực. Nhưng thấy Ngụy
Nhất khí chất bình thường, ngây thơ non nớt, trông thế nào cũng không giống với
con gái do nhà họ Ngụy nuôi dưỡng. Cô gái đeo đôi khuyên tai to đùng có tính
cẩn thận hơn, hỏi rõ tên của cô trước, nhưng cô gái này không phải họ Ngụy,
trong lòng đã rõ - Nguyệt Nguyệt rõ ràng là con bé thối tha chó cùng dứt dậu,
thấy không thể không dạy cho nó một bài học, tìm hiểu, biết rõ thân thế của
vài công tử con nhà thế gia mà dám lôi bừa Trâu Tướng Quân ra dọa người khác.
Ngụy Nhất không rõ
những toan tính trong đầu đôi phương, thấy bọn họ đã dừng tay, thầm nghĩ, mình
chịu thiệt một chút cũng không sao, cô liền kéo tay Nguyệt Nguyệt định đi khỏi
đó.
Mấy cô gái kia đâu dễ
dàng bỏ qua như vậy, cô gái đeo đôi khuyên tai to là bỉ ổi nhất, lại muốn
trước là quân tử sau là tiểu nhân, làm nhục Ngụy Nhất một trận trước mặt mọi
ngưòi. Cô ta hòa nhã nói với Ngụy Nhất: "Hóa ra là mợ cả tương lai của
thiếu gia họ Trâu đó ư! Tặc tặc, chúng tôi có mắt mà như mù, thật sự có mắt mà
không thấy Thái Sơn! Ban nãy đã mạo phạm tới chị rồi, mong chị bỏ qua cho
chúng tôi, thông cảm cho chúng tôi!".
Ngụy Nhất không biết đó
là một mưu kế, đối phương đã khách sáo, cô lại thấy xấu hổ, xua xua tay,
khiêm tốn nói: "Không sao, không sao...".
"Ngoài miệng chị
nói là không sao, nhưng biết đâu, tối về, nằm kề vai sát gối trên giường, chị
lại thẽ thọt thêm dầu vào lửa kể cho Trâu Tướng Quân mọi chuyện, vậy thì chị em
chúng tôi chẳng phải sẽ không còn đường sống hay sao?"
"Không có chuyện đó
đâu, không có chuyện đó đâu." Ngụy Nhất nghe thấy từ "trên
giường" trong lời nói của cô ta, nhớ tới cảnh mình và Trâu Tướng Quân vài
lần âu yếm, có chút xấu hố, cúi gằm mặt xuống.
Cô gái đeo đôi khuyên
tai to bản thấy Ngụy Nhất nhút nhát như vậy, càng khẳng định rõ những nghi ngờ
của mình, nở nụ cười tươi như hoa cúc nói: "Vậy chị ơi, chị gọi cho Chủ
tịch Trâu một cú điện thoại trước mặt bọn em đi, nói rằng chị vừa vui chơi
uống rượu với bọn em rất vui vẻ, như thế thì bọn em mới yên tâm được
chứ!".
Ngụy Nhất cũng không
nghĩ ngợi gì, thật thà trả lời luôn: "Tôi đã xóa số điện thoại của anh ta
rồi".
Cô gái đeo đôi khuyên
tai to bản đưa mắt nhìn đám bạn một cái, nụ cười kỳ quái trên môi lại càng rõ
hơn, cô gái sơn móng tay màu đen cười tươi bước tới, khom người lễ phép, rút
điện thoại của mình ra đưa lên trước mặt Ngụy Nhất: "Không sao, em và anh
ấy còn có chút tình cảm...", cô ta nhìn chằm chằm vào Ngụy Nhất, nở một
nụ cười xinh đẹp mang theo ý giễu cợt, "mặc dù rất nhạt nhẽo, rất nhạt
nhẽo! Tặc tặc! Đám tiểu nhân như tụi em đâu dám so bì với thân phận cao quý của
chị! Chị dùng điện thoại của em để gọi cho anh ấy vậy!".
Ngụy Nhất rủa thầm, tác
phong của tên Trâu Tướng Quân này quả thật vô cùng lỗ mãng, chỗ nào cũng reo
rắc tình cảm! Trong lòng không vui, cũng chẳng buồn nhìn vào điện thoại di động
của cô gái sơn móng tay màu đen kia.
Cô ta cất một tràng
cười lạnh lùng, từ từ thu tay lại, sau đó không chút âm thanh, trở tay giáng
một cái tát, miệng cũng không quên mắng chửi: "Đổ lẳng lơ! Đúng là không
biết xấu hổ!".
Toàn bộ thể diện mà cô
ta đã bị mất vì Trâu Tướng Quân đều được trút hết lên người Ngụy Nhất.