Resident Evil ( Tập 6 ) - Chương 16 + 17
Chương 16
Claire chạy qua những căn phòng và những dãy hành lang của tòa nhà, sợ phải nghe tiếng cậu thét lên một lần nữa. Cô đi ngang qua những dãy hành lang trang hoàng lộng lẫy, đến được khu trại giam, cả hai bên tường đều có những xà lim, và lại bắt gặp cái không khí vừa lạnh lẽo vừa tối tăm. Một tên mang virus với tới người cô sau những song sắt, rên rỉ không ngừng.
“Steve!”
Giọng của cô vang dội ra phía sau lưng, đầy những căng thẳng và sợ hãi, nhưng chẳng thấy Steve trả lời. Bên phải là một cánh cửa bằng kim loại dày cộp, trông khác hẳn những cánh cửa còn lại, được gia cố thêm bằng những dải thép. Cô mở nó ra, bước vào một căn phòng nhỏ trống trải, nó dẫn vào một căn phòng khác rộng hơn.
“Steve!”
Vẫn không có câu trả lời, căn phòng này khá dài và khá âm u, gần như một đại sảnh lớn, và cô không tài nào thấy được điểm kết thúc. Claire thấy có một cánh cổng treo lơ lửng giữa căn phòng nhỏ và đại sảnh, nó khiến cô chựng lại. Cô nhìn quanh, tìm được một mảnh gỗ trên sàn nhà, rồi dùng nó để chèn giữa cánh cửa phía ngoài với bản lề, dĩ nhiên là vì chẳng muốn bị nhốt lại bên trong.
Cô bước vội vào đại sảnh, cảm thấy ớn lạnh, những bức tượng hiệp sĩ to lớn xếp thành hàng kéo dài dọc theo hai bên tường tối tăm, sự hồi hộp của cô tăng lên theo thời gian. Cậu ta đâu nhỉ, sao cậu ta lại thét lên ?
Đi được nửa đoạn đường thì cô thấy cậu, ngồi trên một chiếc ghế ở góc cuối phòng, cái gì đó đại loại như một thanh ngang chắn trước người cậu.
Ôi, Chúa ơi…
Claire chạy đến, và khi tới gần hơn cô có thể thấy được rằng thanh ngang đó thực ra là một cái rìu bự chảng, một cái kích, lưỡi của nó gắn chặn vào bức tường bên cạnh cậu. Trông cậu rất nhỏ nhoi và quá trẻ, đôi mắt nhắm nghiền, đầu rũ xuống, nhưng cô thấy cậu vẫn còn thở, và thấy bớt căng thẳng được một ít.
Cô với tới người cậu và cố kéo chiếc rìu ra, nhưng nó chẳng thèm nhúc nhích. Cô cúi xuống người cậu, chạm tay cậu, và cậu rùng người, mắt mở ra.
“Claire!”
“Steve, nhờ ơn Chúa cậu vẫn ổn, chuyện gì đã xảy ra? Sao cậu lại ở đây?”
Steve cố đẩy chiếc rìu nhưng nó không thèm lay động chút nào. “Alexia, chắc chắn là Alexia, ả ta trông y chang như Alfred – ả đã tiêm vào người mình thứ gì đó, ả nói sẽ làm giống như đã làm với cha của ả, nhưng lần này bảo đảm không có bất cứ sai sót gì…”
Cậu xô cái rìu lần nữa, cố hết sức mình, nhưng nó vẫn không nhúc nhích. “Với lại, ả ta bị khùng rồi. Mình thấy ả này với cậu em Alfred cũng y như nhau…”
Steve chợt căng cả người lên, ngực cậu đột nhiên đổi màu. Bàn tay co rúm lại, cả người giật giật.
”Chuyện gì thế?” Claire hỏi, giọng đầy hoảng hốt, sợ cứng cả người, cả cơ thể của cậu ấy cong gập lại, những ngón tay nắm thành quả đấm, đôi mắt trông thật hoang dại và khiếp sợ.
“…Claire…”
Giọng cậu khàn đục, tên của cô biến thành một tiếng rống, và rồi cậu bứt người ra khỏi ghế, quần áo bị rách tơi tẻ. Cậu mở miệng, và một tiếng rên rỉ phát ra, lúc đầu là hoảng sợ nhưng dần biến thành giận dữ. Điên cuồng.
“Không,” Claire rên khẽ, chân bước lùi lại, và Steve chộp lấy chiếc rìu, rút nó ra khỏi bức tường, đứng dậy. Cả cơ thể cậu ta cúi về phía trước, cơ bắp cuộn lên dưới lớp da đang dần chuyển sang màu xanh xám. Những chiếc gai mọc lên bên vai trái, hai, rồi ba cái, tay dài ra, một vết thương rách toạt ra ở cổ nhưng chẳng có chút máu nào, đôi mắt thì chuyển sang màu đỏ của thú dữ.
Cái thứ đã từng là Steve Burnside há mồm rống lên điên loạn, Claire quay người bỏ chạy, cảm thấy phát ốm vì sự mất mát và khiếp hãi, cô chạy như chưa bao giờ được chạy.
Con quái vật đuổi theo cô, vung lên chiếc rìu bự chảng, lưỡi đao bén nhọn rít lên trong không trung. Cô cảm thấy được những luồng gió do lưỡi rìu tạo nên và tự dưng cảm thấy mình chạy lẹ hơn, chân cô như được gia tốc, đẩy cô về phía trước nhanh hơn. Con quái vật lại vung tay, đập trúng thứ gì đó, tạo nên một âm thanh rõ lớn muốn điếc cả tai. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa, căn phòng chỉ ở ngay phía trước…
…và cánh cổng đang kéo xuống, chuẩn bị nhốt cô lại cùng với con quái vật, bất kể giá nào cô cũng phải chạy nhanh hơn, nếu không thì chết chắc…
…và với một cú phóng cuối cùng, bằng tất cả sức mình., Claire đã bay qua được khoảng trống nhỏ nhoi giữa cánh cổng và sàn nhà, trượt dài trên bụng, cánh cổng đóng sập lại ngay đằng sau.
Con quái vật rống lên, lại vung chiếc rìu lên điên cuồng, những tia lửa bay ra khi nó đập trúng những thanh kim loại. Điếng hồn, Claire đứng nhìn nó phá vỡ ba thanh, uốn cong thanh thép bởi những cú quật tàn bạo, trước khi nhận ra rằng mình có thể trốn thoát.
Cánh cửa, mình đã chèn cho nó mở, cô ngạc nhiên nghĩ thầm, và đứng dậy, bước một bước về phía lối thoát…
…và rồi thứ gì đó phóng xuyên qua bức tường, không phải con quái vật, một thứ cuốn quanh người cô như một gọng kềm, nhấc bổng cô lên, lại một trong những cái xúc tu. Con quái vật vẫn tiếp tục đập vào cánh cổng, chỉ chốc nữa thôi nó sẽ phá được, và cái xúc tu thì vẫn quấn chặt lấy cô.
Như choàng tỉnh, Claire cố giãy giụa, nhưng nó vẫn trơ trơ ra. Nó chỉ giữ cô lại, đợi cho con quái vật phá banh cánh cổng. Nó muốn táng cô vài cú và cắt cô ra, nó muốn xé cô thành từng mảnh, và nó đập cái rìu vào những thanh kim loại hết lần này đến lần khác, rồi cuối cùng, nó đã tạo được một cái lỗ đủ để chui qua. Sự giãy giụa của cô trong cái xúc tu chỉ càng khiến nó thêm sôi máu và kích thích. Nó giương cái rìu lên, khao khát muốn kết liễu đời cô. Nó hạ chiếc rìu xuống một cách khó nhọc, nhớ lại những gì nó đã nói với cô, hứa với cô –
- Lần tới sẽ đến lượt cậu –
- Tớ sẽ -
- và nó, cậu, dừng lại, lưỡi rìu chạm phải sọ cô. Chiếc xúc tu chờ đợi, siết chặt hơn, và cậu đã nhớ ra. Claire.
Steve nhấc chiếc rìu lên lần nữa, thật mạnh mẽ, cậu đang rất mạnh, và đập xuống chiếc xúc tu, chặt đứt nó. Một chất dung dịch xanh phún ra, khúc xúc tu còn lại đập vào ngực cậu, quẳng cậu vào bức tường trước khi rút đi. Cậu cảm thấy và nghe được tiếng xương gãy, cảm thấy dòng máu lạnh lẽo của cậu sôi lên, cảm thấy sức lực ngày một mất dần đi. Cơn đau đớn thình lình ập đến khắp người, nhưng khi cậu mở mắt ra thì thấy cô, cô vẫn ổn, cô đang với lấy tay cậu. Claire Redfield, đang với lấy tay cậu với đôi mắt nhòe lệ.
Con quái vật đã biến mất.
Cô cầm lấy tay cậu và cậu nhấc nó đặt lên mặt mình, một khuôn mặt đẹp đẽ, nhưng đang hấp hối, đặt nó lên má.
“Em ấm quá,” cậu khẽ nói.
“Cố lên,” cô nói, giọng van nài, “làm ơn mà, anh mình đã đến và ảnh sẽ dẫn tụi mình đi, đừng chết mà!”
Mắt của Steve mờ đi, như thể cậu đang cố hết sức để vẫn còn tỉnh.
“Mừng là anh em đã đến,” cậu khẽ nói, giọng nhỏ dần đi. ”Và mừng vì đã gặp được em. A…Anh yêu em.”
Sau những lời cuối cùng, đầu cậu gục xuống, ngực cậu xẹp xuống và không bao giờ còn phình lên lại lần nữa, chỉ còn lại một mình Claire. Steve đã chết.
Chương 17
Chris chạy, bởi một lẽ là chừng nào mà Alexia còn sống thì họ khó mà yên ổn, và cũng bởi anh sợ rằng ả ta đã tóm được Claire.
“Claire,” anh hét lên, đập tay lên từng cánh cửa trên đường. Anh chẳng lo lắng gì về việc điều chỉnh âm lượng giọng hét của mình nữa cả; nếu Alexia mạnh được cỡ chừng phân nửa như những gì anh nghĩ, thì ả dư sức biết anh đang ở đâu.
Làm ơn, xin đừng hại nó, anh nghĩ thầm, nhắc đi nhắc lại điều đó trong đầu còn chân vẫn cứ chạy qua một dãy hành lang khác, qua một cánh cửa, lại một hành lang khác, và cứ thế. Anh chẳng biết được thứ gì có đủ sức để ngăn Alexia lại, nhưng nếu anh có thể tìm ra Claire và dẫn họ đến cầu thang máy thoát hiểm, anh định sẽ kích hoạt hệ thống tự hủy trước khi rời đi. Alexia chỉ mới bộc lộ một nửa quyền năng ác quỷ, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để làm ngày tận thế đến gần, và ả phải bị ngăn lại.
“Claire!”
Anh chạy vào một đoạn hành lang trông quen quen, lại một bản sao của biệt thự Spencer, anh mở cánh cửa dẫn ra một khu trại giam tăm tối, hai dãy song sắt xếp thành hàng dài dọc hai bên tường. Anh phải tìm cho bằng được cô, anh không thể nào bỏ trốn một mình được. Anh đúng là có muốn Alexia phải chết, nhưng anh thật không dám đạt được điều đó bằng cách đánh đổi sự an toàn của Claire, và dĩ nhiên đưa cô trốn thoát luôn là lựa chọn hàng đầu của anh –
- có ai đó đang khóc đằng sau một trong những cánh cửa đóng. Chris dừng lại và lắng tai nghe, cố nín thở, luôn tiện hạ một kẻ mang virus to mồm đang bị nhốt ở phòng giam gần đó. Lại tiếng thút thít…
Claire, ôi, ơn Chúa em tôi vẫn sống.
Anh tông mạnh vào cánh cửa, chuẩn bị tấn công bất cứ thứ nào ở gần cô – và thấy cô đang ngồi bệt dưới sàn, khóc thút thít, tay để hờ trên một chàng trai trẻ, cơ thể cậu ta sưng tấy lên trông thật đáng thương. Cậu ta đã chết.
Khốn thật.
Hẳn cậu ta phải là Steve, bạn Claire, và dẫu thấy tiếc cho một người anh chưa gặp bao giờ, trái tim của Chris vẫn không khỏi nhói đau vì Claire. Cô mới mỏng manh làm sao, và cô độc nữa…
…lại thêm một lý do để thù Alexia. Khỏi cần nói Chris cũng dư biết, Steve chết là do cái con quỷ cái đó mà ra. Anh rất muốn ngồi xuống và an ủi Claire, nắm lấy tay cô em và nói những lời nhẹ nhàng, nhưng họ cần phải trốn ngay.
”Chúng ta phải đi thôi, Claire,” anh nói, cố nhẹ nhàng hết sức, và nhẹ nhỏm cả người khi thấy cô gật đầu, cẩn thận đặt người bạn xuống, vuốt mắt cậu ấy với bàn tay run run, anh không khỏi cảm thấy vui mừng. Cô hôn người bạn mình trên trán rồi đứng dậy.
“Được rồi,” cô nói, lại gật đầu. ”Em không sao đâu.”
Cô không nhìn lại, và điều đó khiến anh thấy tự hào vì cô. Nếu đổi lại là anh, trong tình huống buộc phải rời bỏ một người mình quan tâm, chắc anh không thể mạnh mẽ bằng cô được.
Họ cùng chạy ngược về dãy hành lang, Chris đoán cả hai đang ở đâu đó gần góc tây nam tòa nhà, chỗ anh đậu chiếc phản lực và nhìn thấy thang máy thoát hiểm. Chắc hẳn hệ thống tự hủy phải nằm đâu đó gần thang máy để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho việc đào thoát. Một khi đến được thang máy, anh sẽ kiểm tra mọi chỗ để tìm cho ra hệ thống đó.
Có một chiếc cầu thang ở tận cùng góc phía Nam của dãy hành lang, và Chris lao ngay đến, Claire sát bên. Anh có thể cảm thấy từng giây trôi qua khi họ bước vội lên những bậc thang, cảm thấy như thời gian ngày càng rút ngắn lại, rằng đã đến lúc Alexia dừng cuộc chơi. Họ vượt qua căn phòng nằm bên trên những bậc thang, rồi đến một giàn khung kim loại khổng lồ - và Chris bật cười thành tiếng khi nhìn lại phía sau, thấy những cánh cửa của thang máy thoát hiểm.
”Gì thế anh?” Claire hỏi.
Anh chỉ vào cánh cửa, cười toe toét. ”Chúng sẽ đưa anh em mình đến ngay bên chiếc phản lực.”
Claire gật đầu, không cười nhưng có vẻ nhẹ nhõm hẳn. ”Tốt quá, vậy mình đi thôi.”
Chris quay lại nhìn bức tường ở phía bên kia. ”Anh phải đi xem cái này đã,” anh nói, định bụng sẽ ngó qua cái cửa nằm trong góc, trông nó y như một loại cửa an ninh. ” Em đi trước đi, anh sẽ theo ngay.”
”Không bao giờ,” Claire nói chắc nịch. Cô bước theo anh, mắt vẫn đỏ hoe vì đã khóc quá nhiều, nhưng ý cô đã quyết. ”Không đời nào chúng ta lại tách ra lần nữa.“
Chris cúi xuống nhìn hệ thống khóa của cánh cửa và thở dài, rồi bước lùi lại. Có thể họ đã đến gần được hệ thống tự hủy; nhưng hệ thống này quá phức tạp, và đặc biệt là nó cần một chiếc chìa khóa mà anh không có. Ngoài ra, bên phải cánh cửa là một thứ tương tự như súng phóng lựu cũng đã bị khóa, anh chẳng rõ nó là loại nào nữa, trên thanh chắn giữ nó có ghi chỉ dùng khi nguy cấp.
Cũng tốt thôi, giờ thì nên trốn ngay khi còn có thể, anh nghĩ, nhưng không cảm thấy vui cho lắm. Liệu Alexia sẽ còn mạnh lên như thế nào nữa nếu anh để vuột mất cơ hội này?
”Khoan, đợi em một chút,” Claire nói, rồi bắt đầu lục lọi chiếc túi nhỏ quanh eo lưng. Trước khi anh kịp mở miệng hỏi, cô đã cầm trong tay một chiếc chìa khóa thon dài, trông giống một con chuồn chuồn. Khỏi nói cũng đủ biết nó chính là chiếc chìa khóa họ cần.
”Em tìm được hồi còn ở Rockfort,” cô nói, rồi cúi xuống và đặt chiếc chìa khóa vào đúng chỗ của nó. Vừa khít, cái khóa bật mở đánh tách.
”Anh định khởi động hệ thống tự hủy phải không,” Claire nói, nghe như một câu hỏi không cần lời đáp. ”Anh có mật mã chưa?”
Chris không trả lời, anh mải nghĩ đến những trùng hợp ngẫu nhiên trong cuộc sống, đôi lúc, chúng lại mang đến thuận lợi cho một ai đó.
”Mật mã là Veronica,” anh khẽ nói, và đẩy mở cánh cửa, sẵn sàng đón nhận sự sụp đổ của nơi này, bởi anh hiểu đó là điều tất yếu.