Mùa hè thiên đường ( Tập 1 ) - Chương 04 -> 07
Chương
4: Cô
Susannah
Mấy anh em vừa sấy khô và thay quần áo xong thì thấy cô Susannah từ trên nhà đi
xuống, rối rít xin lỗi vì đã không ra đón mấy mẹ con. Trông cô có vẻ vẫn còn
ngái ngủ, tóc tai thì bù xù như một đứa trẻ con. Mẹ và cô ôm lấy nhau một lúc
rất lâu. Gặp lại người chị em thân thiết, mẹ vui tới nỗi mắt mũi đỏ hoe. Thật
là lạ, xưa nay tôi chưa từng thấy mẹ khóc như thế bao giờ.
Kế đó cô kéo tôi lại ôm
thật chặt, tưởng chừng như không muốn rời ra.
" Cô trông gầy thế
ạ" - tôi thốt lên. Sự thật là thế mà. Hơn nữa, tôi biết cô thích nghe
những lời khen kiểu như vậy. Cô có một chế độ ăn kiêng cực kì nghiêm ngặt, lúc
nào cũng cẩn thận với những gì đưa vào cơ thể của mình. Trong khi tôi thấy
người cô như thế là chuẩn lắm rồi, nếu không muốn nói là hoàn hảo.
" Cảm ơn, cháu
yêu" - cô Susannah giờ mới chịu buông tôi ra, nhìn tôi một lượt từ đầu tới
chân trầm trồ nói - " Cháu đã đi đâu mà lớn thế này rồi hả? Từ bao giờ
cháu đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thế này, Belly?"
Thật may đám con trai đã
rút lên trên gác và không nghe thấy những lời này nếu không chắc tôi không biết
chiu vào cái lỗ nẻ nào nữa:" Cháu vẫn thế mà cô."
" Cháu lúc nào
chẳng dễ thương, nhưng hãy nhìn cháu này" - cô lắc lắc đầu như thể vẫn
không dám tin vào mắt mình - " Cháu xinh quá mất thôi. Cực kì xinh đẹp. Cô
đảm bảo cháu sẽ có một mùa Hè thật tuyệt vời. Một mùa Hè cháu sẽ không bao giờ
quên." Cô Susannah lúc nào cũng có kiểu nói chắc nịch như vậy đấy - khiến
cho người nghe có cảm giác như nó sắp trở thành sự thật tới nơi rồi.
Và cô Susannah đã tiên
đoán đúng. Đó là mùa Hè tôi không bao giờ có thể quên. Đó là mùa Hè khi mọi thứ
bắt đầu. Đó là mùa hè tôi trở nên xinh đẹp. Bởi vì lần đầu tiên trong đời tôi
thực sự cảm nhận được điều đó. Rằng mình đã thực sự trở nên xinh đẹp. Cho tới
trước mùa Hè ấy, tôi vẫn luôn tin rằng mọi chuyện rồi sẽ khác. Cuộc đời rồi sẽ
khác.Và mùa Hè năm đó, mọi thứ cuối cùng cũng đã thay đổi. Tôi cũng đã thay
đổi.
Chương
5: Bữa
tối đầu tiên
Bữa tối đầu tiên năm nào cũng như nhau: Một nồi bouilla-baissee to đùng , cay
xè - cô Susannah đã nấu sẵn trong lúc đợi mẹ con tôi tới. Rất nhiều tôm, càng
cua và mực - cô vốn biết tôi thích mực mà. Ngay từ khi còn nhỏ tôi đã luôn nhặt
mực riêng ra và để dành, ăn cuối cùng. Cô Susannah đặt nồi ở chính giữa bàn,
xung quanh bày rất nhiều bánh mỳ Pháp mua ở tiệm bánh gần đó. Mỗi người được
phát một cái bát to và nồi sẽ được truyền lần lượt tới từng người trong suốt
bữa ăn, ai ăn bao nhiêu thì tự múc. Cô Susannah và mẹ luôn uống rượu vang đỏ
còn tụi trẻ con bọn tôi uống Fanta nho. Nhưng tối hôm đó bốn đứa được đặc cánh
uống rượu cùng hai mẹ.
" Tụi nhỏ đã đủ lớn
để nhập tiệc với chúng ta rồi, Laur nhỉ?" - cô Susannah quay sang hỏi mẹ,
ngay khi mọi người lục đục ngồi vào bàn ăn.
" Ôi mình không
biết đâu" - mẹ ngưng lại giữa chừng - " Thôi được rồi. Tùy cậu. Mình
là dân tỉnh lẻ mà, đúng không , Beck?"
Tiếng cô Susannah cười
lanh lảnh" Cậu á? Không bao giờ' - cô rót rượu ra từng cốc - " Hôm
nay là một tối đặc biệt. Tối mùa Hè đầu tiên."
Anh Conrad chỉ sau hai
hớp đã nốc cạn ly rượu. Một cánh thuần thục. Xem ra rất nhiều chuyện đã xảy ra
trong năm vừa qua. " Mẹ ơi, hôm nay đâu phải tối mùa Hè đầu tiên."
" Đúng thế mà. Mùa
Hè sẽ chỉ bắt đầu khi các vị khách quý của chúng ta có mặt ở đây" - cô
Susannah với qua bàn nắm lấy tay tôi và tay anh Conrad.
Theo phản xạ, anh rụt
ngay tay lại. Cô Susannah hình như không để ý thấy điều đó nhưng tôi thì có.
Tôi lúc nào cũng để ý anh Conrad.
Jeremiah hình như cũng
nhận thấy điều này, nên đã lập tức chuyển sang chủ đề khác:" Belly, xem
vết sẹo mới nhất của mình này" - nói rồi cậu ấy hồn nhiên tốc áo lên khoe
" chiến tích" - " Tối đó mình ghi được tới ba bàn đấy".
Jeremiah chơi bóng bầu dục. Cậu ấy luôn tự hào với các vết sẹo của mình.
Tôi nghiêng người ngó
sang. Đó là một vết sẹo mờ dài dọc theo bụng. Hiển nhiên cậu ấy đã tập thể dục
cả năm vừa qua, bởi vì bụng cậu ấy vừa phẳng vừa cứng, khác hẳn mùa Hè năm
ngoái. Giờ cậu ấy trông còn cao lớn hơn cả anh Conrad ý. Tôi trầm trồ thốt lên
đầy thán phục: " Uầy".
Anh Conrad cười khẩy:
" Jere cốt chỉ muốn khoe cơ bụng hai múi là chính" - anh đủng đỉnh bẻ
bánh mỳ chấm vào bát nước sốt. - " Sao em không khoe cho mọi người xem
với, mà chỉ khoe với Belly thôi?"
" Ờ, đúng rồi đấy.
Cho mọi người xem với nào, Jere" - anh Steven tủm tỉm cười.
Jeremiah nha răng cười
rất tươi quay ra nói với anh Conrad: " Anh chỉ đang ghen tị vì đã bỏ đội
mà thôi." Anh Conrad bỏ đội bóng rồi á?
" Conrad, cậu rời
đội bóng rồi à? - anh Steven trố mắt hỏi. Xem ra anh ý cũng không biết. Anh
Conrad chơi bóng rất giỏi, cô Susannah thường xuyên email cho mẹ con mình các
bài báo viết về anh. Anh và Jeremiah chơi cùng một đội hơn hai năm nay rồi
nhưng chỉ có anh Conrad mới được coi là ngôi sao.
Anh Conrad nhún vai, tỏ
vẻ bất cần:" Càng ngày càng thấy nó nhàm chán". Tóc anh ấy vẫn còn
ướt nhẹp vì cú ngã xuống bể bơi khi nãy và mình cũng vậy.
" Ý anh ấy muốn nói
càng ngày anh ấy càng nhàm chán" - Jeremiah phiên dịch lại. Sau đó xô ghế
đứng dậy tốc áo lên khoe vết sẹo với cả nhà - " Đẹp đấy chứ, mọi
người?"
Cô Susannah và mẹ cười
ngả nghiêng trên ghế. Cô cầm miếng bánh mì ve vẩy chỉ về phía cậu con trai thứ
hai:" Ngồi xuống đi, Jeremiah."
" Cậu nghĩ sao,
Belly?:" - Jeremiah nháy mắt hỏi tôi.
" Đẹp đấy
chứ." - tôi gật gù tán thưởng, cố gắng để không phá lên cười.
" Lại đến lượt
Belly khoe khoang đấy" - Anh Conrad mỉa mai.
" Belly chẳng việc
gì phải khoe khoang hết. Hay xem cô bé đáng yêu thế này cơ mà" - cô
Susannah nhấp một ngụm rượu, mỉm cười âu yếm nhìn tôi.
" Chẳng đáng yêu tí
nào đâu cô ơi, không hề luôn." - anh Steven phá lên cười hô hố.
" Steven" - mẹ
lừ mắt cảnh cáo.
" Sao ạ? Con nói
sai gì nào?" - anh Steven cự lại.
" Anh Steven không
hiểu thế nào gọi là đáng yêu đâu cô ạ. Siêu nhân trì độn mà cô." - tôi
đủng đỉnh nói, đẩy rổ bánh mì về phái anh - " Anh ăn thêm bánh mì
đi".
" Tất nhiên" -
không một chút ngượng ngùng, anh Steven lấy ngay miếng bánh to nhất cho vào
bát.
" Belly, kể cho mọi
người nghe về mấy cô bạn xinh xẻo cậu sẽ giới thiệu cho mình đi" - Jeremiah
háo hức giục.
" Mình đã thử một
lần rồi còn gì?" - tôi nheo mắt chọc Jeremiah - " hay là cậu đã quên
Taylor Jewel rồi?"
Cả nhà cười ồ lên, kẻ cả
anh Conrad.
Hai má Jeremiah đỏ bừng
lên nhưng cậu ấy cũng phải bật cười trước lời nhắc nhở vừa rồi của tôi" Cậu
thật không tốt tẹo nào, Belly ạ. Ở CLB cứu hộ có ối con gái đẹp, cậu khỏi cần
lo cho mình. Đi mà lo cho anh Con ý. Anh ấy mới là người bỏ lỡ cơ hội."
Kế hoạch ban đầu là
Jeremiah và anh Conrad cùng tham gia làm thành viên của đội cứu hộ. Năm ngoái
anh Conrad đã tham gia rồi. Năm nay Jeremiah mới đủ tuổi để gia nhập cùng anh.
Nhưng tới phút cuối anh Conrad lại thay đổi ý kiến và quyết định đi làm bồi bàn
ở quán buffet hải sản trong phố.
Hồi trước bọn tôi thường
xuyên tới đó ăn. Trẻ con dưới 12 tuổi có thể ăn thoải mái chỉ với giá 20 đôla.
Đó là lý do tại sao lần nào tới đây mẹ cũng nhắc đi nhắc lại với người phục vụ
bàn chuyện tôi chưa tới 12 tuổi. Như một thông lệ thể thiếu. Mỗi lần như vậy
tôi chỉ muốn chui xuống đất vì ngượng. Không phải vì bị các anh chòng ghẹo mà
vì nó khiến tôi có cảm giác như một kẻ ngoài cuộc - và tôi ghét cái cảm giác
đó. Tôi chỉ muốn được giống như mọi người.
Chương
6: Hè
năm 10 tuổi
Ngay trong lần gặp đầu tiên, ba người bọn họ ngay lập tức đã trở thành cạ cứng
của nhau. Anh Conrad là thủ lĩnh. Lời của anh luôn là luật. Anh Steven là phó,
còn Jeremiah là tên hề. Đêm đầu tiên ở Cousins, anh Conrad quyết định đám con
trai sẽ đốt lửa trại ngoài bãi biển và ngủ trong những chiếc túi ngủ. Dĩ nhiên
mấy chuyện này chẳng có gì là khó khăn với một hướng đạo sinh ưu tú như anh
Conrad.
Tôi chỉ biết đứng nhìn
bọn họ lên kế hoạch với nhau, lòng đấy ghen tị. Nhất là khi họ bắt đầu mở tủ
lấy bánh quy và kẹo bông trắng cho vào balô. "Đừng mang hết đi", tôi
rất muốn ngăn họ lại. Nhưng tôi không dám - đấy đâu phải bánh của tôi. Thậm chí
đây cũng chẳng phải nhà của tôi.
"Steven, nhớ mang
theo đèn pin nhá" - anh Conrad nhắc. Anh Steven gật đầu cái rụp. Không ngờ
ông anh mình cũng có lúc biết phục tùng mệnh lệnh đến thế. Anh ấy coi anh
Conrad là thần tượng, mặc dù hai người chỉ cánh nhau có 8 tháng. Mọi người đều
có ai đó, trừ tôi. Khi đó tôi đã thầm ước giá như không theo mẹ và anh tới đây,
thà ở nhà làm món kem dừa ăn với bố còn hơn.
"Jeremiah, đừng
quên bộ bài đấy" - anh Conrad vừa chuẩn bị túi ngủ vừa gọi với vào trong
nhà.
Như một đội viên tí hon,
Jeremiah giơ tay nghiêm nghị chào, sau đó vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng líu
lo:" Tuân lệnh, thưa ngài" - làm tôi mặt đang ỉu xìu là vậy mà cũng
phải bật lên cười. Thấy vậy, cậu áy quay sang giải thích:" Anh Conrad lúc
nào cũng thích ra lệnh như thế đấy. Giống tính bố mình. Cậu không phải làm theo
lời anh ý đâu, nếu không thích."
Lời động viên của
Jeremiah khiến tôi thấy tự tin hẳn lên:" Mình có thể đi cùng không?"
Và ngay lập tức bị anh
Steven phủ đầu không thương tiếc:"Không. Chỉ dành cho con trai thôi. Đúng
không, Conrad?"
Anh Conrad ngập ngừng
nói:" Xin lỗi em, Belly" và trông mặt anh ấy cũng có vẻ xin lỗi
thật...trong khoảng một giây. Hoặc hai giây. Sau đó anh quay lại tiếp tục với
công việc chuẩn bị túi ngủ.
Tôi quay ngoắt lại chăm
chú nhìn màn hình TV:" Thì thôi. Em cũng chẳng thèm."
"Hô hô, coi kìa.
Belly sắp khóc rồi" - anh Steven khoái trá kêu lên. Sau đó quay sang nói
với Jeremiah và anh Conrad:" Mỗi khi có việc gì không được như ý nó sẽ
khóc cho mà xem. Bố mình lần nào cũng bị mắc lừa."
" Im đi, anh
Steven!" - tôi hét lên. Cứ cái đà này chắc tôi sẽ khóc thật mất. Mà tôi
không hề muốn bị coi là mít ướt ngay trong ngày đầu tiên tới đây. Họ sẽ không
bao giờ cho tôi đi bất cứ đâu cũng mất.
" Belly sắp khóc
rồi" - anh Steven tiếp tục hát vang, vừa hát vừa kéo Jeremiah cùng đứng
dậy nhảy nhót khắp phòng.
" Đừng trêu em ấy
nữa" - anh Conrad đột nhiên cắt ngang.
Anh Steven đứng khựng
lại bối rối nhìn ông bạn thân:" Hả? "
" Bảo sao mà mấy
cậu chưa lớn!" - anh Conrad lắc đầu ngao ngán.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn họ
vác đồ lên vai chuẩn bọ đi ra cửa. Cơ hội cuối cùng để đi cắm trại qua đêm và
trở thành một phần của nhóm ba người bọn họ sắp trôi qua. " Anh Steven,
nếu anh không cho em đi cùng em sẽ mách mẹ."
Mặt anh nhăn lại:"
Thách luôn đấy. Nên nhớ là mẹ vốn chúa ghét những đứa hay đi mách lẻo."
Không sai, mẹ rất không
thích mỗi lần tôi đi mách mẹ mấy chuyện lặt vặt như thế này về anh Steven. Mẹ
sẽ giải thích là anh cần có thời gian đi chơi riêng với bạn bè của anh, hoặc là
tôi có thể đi với anh lần khác, hoặc là ở nhà với mẹ và cô Beck còn vui hơn
nhiều...Tôi ngồi phịch xuống ghế, khoanh hai tay trước ngực phụng phịu. Tôi đã
mất đi cơ hội cuối cùng. Và giờ trong mắt mọi người tôi là một kẻ mít ướt hay
đi mách lẻo chuyện người khác.
Trên đường ra cửa,
Jeremiah còn cố nán lại nhảy một điệu hài hước chọc cho tôi cười. Và cậu ấy đã
thành công. Tôi được một trận cười nghiêng ngả trên ghế sô-pha. Anh Conrad
ngoái đầu lại nói:" Chúc em ngủ ngon, Belly."
Và chỉ như vậy thôi. Tôi
nhận ra rằng: Tôi đang yêu.
Chương
7: Ngôi
nhà của gia đình Fisher
Ban đầu lúc mới tới đây tôi vẫn cứ đinh ninh là nhà Fisher không có nhiều tiền
bằng nhà mình cơ đấy. Bởi căn nhà bãi biển của họ không thuộc dạng thời thượng,
tráng lệ gì cho cam. Nó chỉ đơn thuần là một ngôi nhà lớn được lát sàn gỗ, với
đầy đủ những vật dụng và tiện nghi cần thiết để nghỉ ngơi ở biển vào mùa Hè.
Tường nhà được sơn màu trắng và bắt đầu có dấu hiệu bong tróc theo thời gian.
Nhưng được cái thiết kế của nó rất tiện dụng và ấm cúng, mang lại cảm giác dễ
chịu cho người ở trong đó. Tôi đặc biệt thích bộ ghế sô-pha vải bọc đã bạc màu
mà lần nào tới đây bốn đứa tụi tôi cũng phải tranh bằng được vị trí ngồi đẹp
nhất và thoải mái nhất - vị trí đối diện với màn hình TV.
Ưu điểm của căn nhà này
là nó rất rộng và có rất nhiều phòng. Ngoài phòng cho mỗi người chúng tôi ra,
họ còn xây dư thêm một vài phòng nữa cho khách. Đầu hồi bên này là phòng của
mẹ, phòng của cô Susannah và chú Fisher và một phòng trống dành cho khách. Đầu
hồi bên kia là phòng của tôi, một phòng dành cho khách khác, và phòng chung của
bọn con trai với một chiếc giường đôi và một giường cá nhân - căn phòng luôn
khiến tôi phải ghen tị suốt nhiều năm qua. Thật bất công khi tôi phải ngủ một
mình ở trong phòng riêng và nằm nghe những tiếng thì thào, khúc khích của ba
người họ vọng ra từ căn phòng kế bên. Thỉnh thoảng họ cũng cho tôi sang ngủ
cùng, nhưng chỉ vào những hôm họ chơi trò kể chuyện ma mà thôi. Tôi luôn là một
thính giả biết nghe lời và biết rú lên đúng nơi đúng chỗ.
Khi bọn tôi lớn hơn một
chút, đám con trai không còn ở chung phòng với nhau nữa. Anh Steven bắt đầu
chuyển sang căn phòng ở đầu hồi bên kia, cạnh phòng của các bố mẹ, còn Jeremiah
và anh Conrad chia nhau hai cái phòng phía bên mình. Nhưng trẻ con vẫn dùng
chung một cái nhà tắm, mẹ có một cái riêng, còn nhà tắm của vợ chồng cô
Susannah thì ở ngay trong phòng ngủ rồi. Phòng tắm của tụi tôi có hai bồn rửa
mặt - Jeremiah và anh Conrad chung một cái, anh Steven và tôi chung một cái.
Ngay từ khi còn nhỏ đám
con trai đã không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, và bây giờ vẫn vậy. Nó như một
lời nhắc nhở rằng tôi khác họ, rằng tôi không phải là thành viên của nhóm. Khi
bọn tôi lớn dần lên, một vài điều cũng đã thay đổi. Ngày bé mỗi khi bọn họ tắm
xong là nhà tắm không khác gì một bãi chiến trường với nước và xà phòng bắn
tung tóe khắp nơi, một phần vì những trò nghịch ngợm, một phần vì sự lơ đễnh,
bất cẩn của tụi con trai.Còn bây giờ khi họ bắt đầu cạo râu thì bồn rửa mặt
luôn vung vãi những sợi râu lún phún mới cạo và trên mặt bồn rửa xếp kín các
loại nước hoa, lăn khử mùi và kem cạo râu khác nhau.
Họ có nhiều nước hoa hơn
cả tôi. Tôi chỉ có đúng một lọ nước hoa màu hồng nhạt của Pháp mà bố đã mua
tặng cho tôi nhân dịp Giáng sinh năm 13 tuổi. Nó có mùi thơm như là vani trộn
chung với đường và chanh ý. Bố không phải là người rành mấy chuyển kiểu như thế
này nên tôi đoán lọ nước hoa này là do cô bạn gái mới của bố chọn giùm. Tôi
không để lọ nước hoa của mình trong phòng tắm chung với đám đồ của tụi con trai
mà cất nó ở ngăn kéo phòng ngủ. Dù gì tôi cũng không có ý định dùng mà. Tôi
cũng không hiểu tại sao tôi lại còn mang nó theo làm gì.