Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 71End

Chương 71

 

Trình
Gia Gia ngây ngốc ngồi trên giường bệnh, bởi vì bị rớt trúng đầu, nên chỗ vết
thương sưng phồng lên, tóc quanh miệng vết khâu đều bị cạo sạch, một lưới đen
bọc lấy cái đầu trọc, hình tượng xấu xí vô cùng, so với phạm nhân mới được thả
ra còn tệ hơn mấy phần. Nhưng mà trong mắt tôi lại vô cùng đáng yêu, ha ha.
Trình Gia Gia, anh cũng có lúc thế này đấy.

 

Trình
Gia Gia nhìn bộ dạng nghiêm trang của tôi, cười khì, “Lại đây.”

 

Tôi
bị anh cười tới đỏ mặt, nhất thời xấu hổ, khi dễ anh không xuống giường được,
liền chơi xấu đứng yên ngay cạnh cửa, kéo cái nắm cửa bất động: “Chuyện gì
thế?”

 

Trình
Gia Gia tiếp tục híp mắt nháy nháy tôi: “Em cứ lại đây trước đã, hà hà, em mà
cũng đỏ mặt sao.”

 

Tên
này, miệng sao mà dẻo thế, chẳng ngốc đi chút nào, tôi oán hận nghĩ, tôi sẽ
không qua, thế nào hử, anh ngon thì lại đây.

 

Tôi
cố ý liếc nhìn ra ngoài hành lang, làm bộ nhấc chân muốn đi: “Ây da, Ứng kinh
bọn họ sắp đi rồi, anh rốt cuộc là có chuyện gì, không có gì thì em đi đấy.”

 

“Nha
đầu nhà em.” Trình Gia Gia nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, khó thở nhảy
xuống giường, loạng choạng bước tới.

 

Tôi
cực kỳ hoảng sợ, bị rớt trúng đầu đã bị chấn thương não nhẹ rồi, nếu bị đập vào
cạnh giường hay vách tường nữa, chữ “nhẹ” chẳng phải thành “nặng” rồi sao?

 

Tôi
lập tức xoay người, bước vài bước đến bên cạnh Trình Gia Gia, trước khi anh té
xuống thì nâng anh lên.

 

Cái
anh này cũng nặng thật đấy, trọng lượng cả người Trình Gia Gia đặt lên vai tôi,
ép tôi lảo đảo suýt té, may mà sức tôi khá lớn, tôi mồ hôi đầm đìa kéo anh tới
bên giường, cẩn thận đỡ anh nằm xuống, chua choa má ơi, eo tôi gãy đến nơi rồi.

 

Không
đợi tôi nâng người lên, tay Trình Gia Gia đã vươn ra, cả người tôi đều ngã lên
người anh, hương vị quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, đã lâu không cảm nhận,
tôi lập tức trống rỗng, im bặt, “Anh…anh…”, một câu “Không ngờ anh giả bộ” tôi
nói thế nào chẳng hoàn chỉnh được.

 

“Anh
làm sao?” Trình Gia Gia gác cằm lên đầu tôi cọ cọ, thấy tôi không trả lời, bèn
tự nói, “Lần này cũng nên cảm ơn Lục Tử thật nhiều.”

 

Lời
vừa ra khỏi miệng, ngoài phòng đã truyền đến tiếng Lục Tử lớn giọng: “Nha Nha,
Ứng Nhan nói nó đi về trước rồi.”

 

Này
này này, tôi nhảy dựng lên, mặt đỏ tai hồng trèo khỏi giường bệnh, vờ cầm lấy
quả táo đầu giường gọt gọt.

 

Nhưng
Lục Tử chỉ quay lại chứ không vào, lộ ra nửa cái mặt ở cửa phòng, chớp mắt cáo
biệt với Trình Gia Gia: “Người anh em, tôi đi rồi, cậu kiềm chế nhá.”

 

Đầu
sỏ Trình Gia Gia cười mắng một câu: “Còn không mau cút đi, đừng lo, anh của cậu
thân thể cường tráng lắm.”

 

 

Anh
có phải chê mặt tôi còn chưa đủ đỏ không?

 

Lục
Tử rốt cục cũng lăn đi, tôi đưa trái táo cho Trình Gia Gia đang ngồi ở cạnh
giường, anh không cầm lấy, chỉ cười khì há miệng ra, ý bảo tôi đút cho anh:
“Đầu choáng, hết sức rồi.”

 

Khốn,
cái anh này, ban nãy còn kéo tôi như thế mà bảo hết sức cầm trái táo. Tôi liếc
mắt, ra vẻ không thấy anh đang chớp mắt phóng điện, đưa quả táo lên miệng mình
cắn: “Em tới tận giờ còn chưa gọt táo cho ai đâu, anh không còn sức, vậy em tự
mình ăn vậy.”

 

Trước
mắt lập tức xuất hiện một bàn tay, rất nhanh bắt được cánh tay tôi, người nào
đó đầu còn choáng váng mất cả sức kéo cả tay lẫn người tôi lại, mang theo cả
quả táo, cắn phập một miếng, “Ừm, ngọt lắm.”

 

Khoảng
cách của chúng tôi lập tức trở nên rất gần, mặt anh ngay trước mắt tôi, tay anh
cầm lấy cổ tay tôi. Tôi, tôi không hề có tiền đồ mà ngơ ngác như con nai vàng
luôn.

 

“Nha
Nha.” Trình Gia Gia gọi tôi một tiếng, âm thanh thật khẽ như chưa hề nói.

 

“Sao?”
Tuy rằng trong lòng tôi sung sướng điên đi được, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh
như cũ.

 

“Nha
Nha.” Trình Gia Gia lại gọi tôi một tiếng, giọng nói so với trước càng thêm
nhộn nhạo lòng người.

 

Tôi
mắng vào, tôi không nhịn được, tôi đầu hàng!

 

Đang
trong lúc tình yêu trai gái nhộn nhạo khó kiềm chế, cửa phòng bệnh lại cạch một
tiếng mở ra, giọng nói kinh ngạc vang lên: “Tiểu Gia, con không sao chứ?”

 

Tiêu
rồi, lần này tiêu chắc rồi, đây là giọng chủ tịch Trịnh của ngân hàng đây mà,
đồng chí mẹ già của Trình Gia Gia. Đầu tôi lớn như cái đấu, vì sao, mỗi lần gặp
phải mẹ Trình Gia Gia đều là trong tình huống xấu hổ như thế chứ?

 

Khoảng
cách của tôi với Trình Gia Gia trước mắt thật sự là quá gần, tay tôi vẫn duy
trì tư thế đút cho anh. Tôi lặng lẽ đưa tay xuống, bắt đầu bịt tai trộm chuông,
ừm, từ cửa nhìn qua, bà nhất định là không thấy, dù có thấy cũng thấy không rõ!

 

Vừa
may, hôm nay tôi ăn mặc thật đoan trang sạch sẽ, cảm ơn mẹ yêu dấu, hôm qua đã
đem cái quần bò lưng xệ của con đi giặt.

 

Trình
Gia Gia nhíu mày: “Không có chuyện gì đâu ạ, là Lục Tử nhầm lẫn, đúng rồi,
chuyện này là Lục Tử nói cho mẹ sao?”

 

Mẹ
Trình Gia Gia lo lắng, đi tới cẩn thận xem xét đầu con trai, tôi lặng lẽ rời
tay, nhích ra ngoài nhường chỗ, chủ tịch Trịnh của ngân hàng, cũng chính là mẹ
Trình, lúc này mới chú ý tới tôi: “A, Tiểu Lý.”

 

Việc
đã tới nước này, tôi cũng bình tĩnh, mặt dày nói dối: “Ây da, thật là khéo, chủ
tịch Trịnh. Ứng kinh đi cùng với cháu, để cháu lại đây chăm sóc anh Gia Gia ạ.”

 

Mẹ
Trình không hổ là chủ tịch ngân hàng, cười híp mắt không nhìn ra được tâm tư
của bà, bà đối với biểu hiện thân mật của chúng tôi ban nãy một chút cũng không
lộ ra ngoài, nghe thấy lời giải thích gượng ép kia của tôi thì liên tục gật
đầu: “Ừm, ta với cha nó đều bận, Tiểu Gia bên này không có ai chăm sóc, vất vả
cho cháu rồi, Tiểu Lý.”

 

Trình
Gia Gia ở một bên cười ra tiếng, tôi cùng mẹ anh đồng thời quay đầu nhìn, anh
chẳng hề để ý mà chớp chớp mắt, ngồi trở lại giường, cầm lấy quả táo ban nãy
tiếp tục cắn.

 

Mẹ
anh lại nói chuyện với tôi trong chốc lát, thấy Trình Gia Gia đích xác là không
có việc gì, nên mang cặp công văn đi. Tôi thấy mẹ Trình Gia Gia đối với nét mặt
của tôi rất có thiện cảm, nhưng nghĩ tới mấy lần trước xuất hiện trước mặt bà
đều là hình tượng đáng xấu hổ, trong lòng tôi vẫn bất ổn không yên.

 

Tôi
ngồi cạnh giường im lặng hồi tưởng lại toàn bộ cuộc đối thoại vừa nãy với mẹ
Trình Gia Gia, Trình Gia Gia bên kia bỗng nhiên mở miệng: “Nha Nha, chúng ta
kết hôn đi.”

 

Anh
kích động tôi thành công rồi, tôi lập tức ngẩng đầu, cà lăm: “A, kết, kết, kết
hôn?”

 

Biểu
cảm của Trình Gia Gia rất nghiêm túc, không giống như đang đùa: “Ừm, chúng ta
quen nhau hơn nửa năm rồi, tốt cũng tốt rồi, xấu cũng cãi nhau rồi, hiện tại
kết cục nên là nắm tay nhau, kết hôn đó.”

 

Này
cũng đường đột quá đi, đêm qua chúng tôi vẫn còn duy trì tình hữu nghị thuần
khiết cơ mà, tôi dưới tình thế cấp bách không thể nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt,
đành tìm một cái lý do vụn vặt hết sức: “Cha mẹ em còn chưa gặp qua anh mà?”

 

Trình
Gia Gia cười, nhéo nhéo mũi tôi: “Này không phải rất dễ sao, ngày mai anh ra
viện rồi sang gặp cha mẹ em luôn.”

 

Tôi
nóng nảy: “Em còn chưa suy nghĩ kĩ!”

 

Trình
Gia Gia không hài lòng: “Em suy nghĩ lâu như thế rồi, còn chưa kĩ sao, xem ra
lần này anh bị nện không đủ nặng rồi.”

 

Anh
thành công, lời anh nói khiến tôi nghĩ đến tâm tình của mình trước khi tới đây,
nếu chúng tôi đều muốn ở bên nhau, sao lại chần chừ? Tuy rằng chuyện về sau
chẳng ai biết, nhưng cứ quý trọng hạnh phúc trước mắt cái đã, nếu cả dũng khí
yêu nhau cũng không có, thì làm sao vững tin bên nhau cả đời được?

 

Trình
Gia Gia thấy tôi không lên tiếng, vươn tay kéo tôi qua, ngồi bên cạnh anh, nhẹ
nhàng ôm lấy vai tôi: “Thế nào, đã nghĩ xong chưa?”

 

Tôi
ngẩng đầu, cọ cọ vào cổ anh, đang thế, thì di động Trình Gia Gia reo lên.

 

Trình
Gia Gia nhìn di động, mày lập tức nhíu thật chặt, anh cẩn thận liếc nhìn tôi
một cái, nhấn nút nghe: “Gì thế, Tiểu Thanh?”

 

Tôi
xem như hiểu được, hôm nay không phải ngày lành để thân mật rồi, tôi vừa động
xuân tâm, không phải bị Lục Tử ngắt ngang thì cũng là mẹ Trình xen giữa, hiện
tại thật vất vả mới có hai chúng tôi, Gia Thanh đại tỷ cư nhiên lại gọi tới đạp
tôi một phát.

 

Gia
Thanh trong điện thoại hình như khóc kể gì đó với anh, Trình Gia Gia vẫn im
lặng nghe, bỗng đột nhiên anh tức giận mở miệng: “Tiểu Thanh, lúc trước xuất
ngoại chính là yêu cầu của em, hiện giờ có chút chuyện đã nhao nhao đòi về. Bây
giờ, anh không giúp em chùi đít đâu, tự giải quyết đi.”

 

Gia
Thanh ở đầu kia điện thoại lập tức khóc lớn lên, Trình Gia Gia thở dài, mềm
giọng lại: “Tiểu Thanh, em cũng phải trưởng thành, không phải ai cũng xoay xung
quanh em, phục vụ em đâu, chính em làm sai thì tự mình giải quyết, ở nước ngoài
đừng có tùy hứng, cũng có đừng nháo mà gây chuyện, học hành cho tốt đi, sau này
còn có thể tìm việc ở lại đó hoặc về nước làm. Anh nói xong rồi, em nghe hay
không thì tùy, nhưng em nhớ kĩ, về sau chuyện của em, anh không nhúng tay nữa.”

 

Tôi
mỉm cười, mặc kệ lời Trình Gia Gia là cố ý cho tôi nghe hay là thật sự dạy dỗ
em gái anh, ít ra anh cũng biết vấn đề của em gái anh ở chỗ nào. Anh muốn cho
tôi cảm thấy đây là lời thật tình của anh, tôi liền tin rằng anh nói thật, nhân
sinh còn dài, trong cuộc sống sẽ còn xuất hiện rất nhiều mân thuẫn, không có
Tiểu Thanh, trong cuộc sống của chúng tôi cũng sẽ xuất hiện Tiểu Hoàng, Tiểu
Lam, nếu hai người bên nhau mà tới tin tưởng cũng không làm được, sao có thể
nắm tay đi hết quãng đời còn lại đây.

 

Trình
Gia Gia còn nói chuyện điện thoại, tôi lặng lẽ đứng lên, đi tới ban công, bên
ngoài thời tiết đẹp lắm, mùa đông khó có được một ngày nắng ấm, xoay xoay tay
đá đá chân, cảm thấy toàn thân thật thoải mái, ngay cả máu cũng chảy xuôi theo
hương vị ánh mặt trời, cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng cần chính chúng ta đi tìm.

 

Lời cuối sách

 

Một
tháng sau Ứng Nhan khởi hành đi công ty mới, dẫn Lí Chính Nghĩa theo. Nghe nói
bọn họ qua bên đó rất vất vả, nghe nói, Ứng Nhan vì không hợp khí hậu và lao
lực mà bệnh nặng một hồi.

 

Nửa
năm sau, Thọ Phương Phương làm một chuyện khiến mọi người chấn động, cô ấy
buông bỏ điều kiện hậu đãi bên này, chủ động xin đi trợ giúp Ứng Nhan. Việc này
hoàn toàn thay đổi cái nhìn của tôi về cô ấy, cứ cho là trước kia chịu biết bao
khó dễ của cô, nhưng tôi không thể không thừa nhận, cô ấy dũng cảm hơn tôi
nhiều, có gan theo đuổi giấc mơ của chính mình, tôi kính nể người có dũng khí
như thế.

 

Con
gái đầu lòng của An An, không kế thừa vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy, mà thật
giống anh chồng xấu trai của cô, điều đó khiến cho An An vô cùng uể oải, nhưng
việc này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô ấy trưng ảnh con gái bất kì nơi nào
có thể, trên màn hình vi tính, màn hình di động, lồng dưới mặt kính bàn làm
việc. Hiện giờ chuyện An An thích nhất không phải là dìm hàng tôi, mà là cùng
người khác nói về con gái của cô ấy, vừa nói tới con gái, ánh mắt của cô ấy sẽ
tỏa sáng, ngay cả cô con gái béo múp míp quấn trong tã, cô ấy cũng thấy thật
đáng yêu.

 

Tiểu
Mĩ rốt cục cũng theo đuổi được Ngả Lệ, hai người hoan hoan hỉ hỉ sống chung
trong căn phòng cũ của An An, đương nhiên, cũng giống như chúng tôi trước kia,
thường xuyên nháo một trận, rồi nhao nhao đòi chia tay.

 

Cuối
tháng từ lúc Thọ Phương Phương chuyển đi, tôi gả cho Trình Gia Gia, kết hôn
không lâu, công ty Trình Gia Gia lại có một hạng mục mới, Trình Gia Gia đi công
tác như cơm bữa, niềm vui lớn nhất của tôi là sau khi tan làm nhận được điện
thoại của anh, bảo rằng hôm nay về nhà ăn cơm. Nghe Trình Gia Gia nói, làm một
tháng thôi, hẳn là có thể hết bận bịu rồi, tiếp đó chúng tôi nên hoàn thành đại
nghiệp tạo thế hệ mới.

 

Mỗi
người đều bắt đầu cuộc sống mới, có chuyện vui vẻ, có chuyện không như ý, mọi
người đều cố gắng trong cuộc sống của mình, dù cho nhân sinh tràn ngập chông
gai, chúng tôi cũng gắng phát bỏ gai mà đi.

 

Tác giả nói ra suy nghĩ của
mình:
Từ lúc bắt đầu chương một đến
nay, cũng đã hơn một năm, đây là câu chuyện dài nhất của tôi trước giờ. Cảm tạ
các bạn đã ủng hộ không ngừng, bạn bè gần xa từ đầu đến tận bây giờ, cảm ơn các
bạn.

 

Nói
thật, Súp Lơ từng nghĩ sẽ bỏ ngang, từng nghĩ viết xong chương này thôi sẽ
không viết nữa, nhưng mỗi khi đọc lời mọi người nhắn lại, vẫn là không cất bước
đi được, sự cổ vũ của các bạn là động lực lớn nhất của tôi, tôi yêu các bạn.

 

Về
sau có thể còn viết nữa, nhưng chắc sẽ nghỉ ngơi đến sang năm, các bạn, ngừng
đây nhé.

 

Người chuyển ngữ có đôi lời:

 

Lời
đầu tiên và súc tích nhất mình muốn nói là: Thoát nợ rồi! (kèm thêm một tràng
yeyeyeyeyeyeyeyeyeyeyeyeyeyeyeyeyeye XD)

 

Truyện
này là truyện đầu tiên mình edit, và cũng chỉ là chọn đại mà thôi, may mắn vớ
đúng được truyện hay, hehe. Ban đầu tình tiết có vẻ khá thường, gái công sở không
gì nổi bật được duyên đưa đẩy gặp chàng đẹp trai lắm tiền, bla bla một hồi rồi
yêu nhau, hài, rồi H. :”> Nhưng càng về sau, tình tiết càng được đẩy sâu,
tác giả chắc tay hơn hẳn, mâu thuẫn được đưa ra với những lý giải rất sâu sắc
và đời thường.

 

Mình
đã từng thoáng nghĩ lý do chia tay của hai người sao mà nhảm quá, chỉ vì chuyện
mạng ảo bé cỏn con mà giận nhau. Nhưng rồi càng về sau mới hiểu những khuất tất
đằng sau những điều bé nhỏ, những mối quan hệ xã hội phải chú ý. Vấn đề được
giải quyết triệt để mà không gượng ép. Trình Gia Gia từ một anh đẹp trai gần
như hoàn mỹ trở thành một người đàn ông bình thường hơn, gần gụi hơn với những
khuyết điểm rất đời thường, và khoảnh khắc hai anh chị về bên nhau mới thật là
giá trị.

 

Mình
chấm nhất một đoạn trong chương kết của truyện này: “… niềm vui lớn nhất của
tôi là sau khi tan làm nhận được điện thoại của anh, bảo rằng hôm nay về nhà ăn
cơm.” Thật bình dị, thật đời thường mà cũng đáng yêu không tả được, nhỉ? ^^

 

Cảm
ơn các bạn đã ủng hộ mình suốt một chặng đường dài, đôi lúc cũng lười, cũng
thật là lâu không quăng thêm chương mới nào lên, nhưng cuối cùng mình cũng đã
chấm được một chữ “Kết thúc” rồi nè.

 

Hi
vọng mọi người đều thích câu chuyện này nhé, cảm ơn tất cả. ^^

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3