Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 67 - 68

Chương 67

 

Trình
Gia Gia đi đến ngày thứ ba, cô tôi lại không ổn.

 

Tôi
nhớ hôm đó là tháng ba đầu mùa, trời âm u, đặc biệt lạnh. Sáng sớm, bác sĩ gọi
tôi với chị họ ra ngoài, nghe được lời khuyên đem về nhà của bác sĩ, lần này cả
tôi và chị họ đều không nhịn được mà khóc nấc lên.

 

Tôi
không thể đau lòng lâu, việc ra viện rất rườm rà, mà chị họ thì chỉ biết khóc
thôi, căn bản là đau lòng đến mất bình tĩnh rồi, nhưng những việc này dù sao
cũng phải có người làm, tôi chỉ có thể lau nước mắt, đi thu xếp thủ tục ra viện
để về nhà. Xong xuôi tất cả thủ tục thì cũng đã giữa trưa, cô tôi nằm viện thời
gian ngắn, tiền thuốc men mà gia đình tôi lo lắng lúc trước không phát sinh,
nhưng làm thế nào để đưa cô về nhà lúc này mới là vấn đề nan giải.

 

Chúng
tôi ở trong bệnh viện ăn cơm trưa, trời càng lúc càng âm u, chúng tôi phải làm
sao để về được đây? Tôi thật ngại ngùng mà gọi cho Trình Gia Gia xin giúp đỡ,
không chỉ bởi vì anh đã giúp rất nhiều việc, mà lần này cô tôi bệnh thật quá
nặng, ngay cả bác sĩ cũng nói là có thể qua đời bất cứ lúc nào, nếu cô thực sự
qua đời trên xe, đối với chủ xe mà nói, không phải xui bình thường đâu.

 

Nhưng
ở thành A trừ Trình Gia Gia ra tôi cũng chỉ biết Thôi Nam, so với Thôi đại
thiếu gia, tôi thà cắn răng mà làm phiền Trình Gia Gia.

 

Nhìn
trời càng ngày càng tối, tuyết càng ngày càng lớn, dây dưa thế này cũng không
phải là cách, thúc thủ vô sách, tôi quyết định gọi cho Trình Gia Gia.

 

Khi
điện thoai thông thì đầu dây bên kia có vẻ ồn ào, Trình Gia Gia hình như đang
chơi mạt chược, từ điện thoại ào ạt truyền đến tiếng lách cách xáo bài và tiếng
cười vui vẻ của gia đình khiến tôi càng ngại mở miệng.

 

Bất
quá Trình Gia Gia rất hiểu chuyện, không đợi tôi lên tiếng đã hỏi: “Nha Nha,
sao thế, có phải cô em có chuyện gì không?”

 

Anh
dường như đang rời khỏi bàn bài, tiếng ồn trong loa nhỏ dần đi, quả nhiên, sau
đó tôi nghe anh gọi một tiếng: “Anh hai, anh thay em đánh ván này đi, thua tính
của em, thắng thì mỗi người một nửa.”

 

Tôi
không yên tâm, ngập ngừng: “Anh đang bận việc sao? Không làm lỡ chuyện của anh
chứ?”

 

Trình
Gia Gia gọn gàng cắt ngang giọng ngập ngừng ấp úng của tôi: “Nha Nha, không sao
hết, bên này đang mở sòng mạt chược thôi, anh chị họ đều ở đây, em bên kia có
chuyện gì thế?”

 

Sau
khi nghe tôi thuật lại tình hình của cô tôi, Trình Gia Gia cái gì cũng không
nói, trực tiếp lái xe tới, giúp chúng tôi đem cô đang hôn mê lên xe anh, về lại
thành D.

 

Chị
họ ngồi phía sau ôm cô, tôi ngồi ở ghế phó lái, cô tôi đã hoàn toàn chìm vào
trạng thái hôn mê, suốt dọc đường đi, chỉ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của
chị họ và lời an ủi bất lực của tôi.

 

Đối
mặt với tình huống này, người hay nói giỡn như Trình Gia Gia cũng không có lời
nào để an ủi chúng tôi được, trong xe tràn ngập không khí bi thương.

 

Ngoài
trời tuyết càng rơi càng dày, xe chạy trên đường cao tốc rất ít, đất trời đều
mờ mịt những tuyết là tuyết, khiến tôi cảm giác như đang chìm vào đường hầm
trong phim khoa học viễn tưởng, phi thường, không hề chân thật.

 

Thời
tiết như thế, Trình Gia Gia lái xe rất cẩn thận, bình thường ba tiếng đã tới
thành D, nhưng lần này ba tiếng trôi qua nhưng chỉ mới hai phần ba quãng đường.

 

Suốt
đường đi, chị họ một mực ngồi ở ghế sau ôm cô, chị vừa mới bệnh xong, tôi thật
sự sợ chị lại mệt, thừa dịp Trình Gia Gia dừng lại đổ xăng trèo xuống ghế sau
định đỡ cô hộ chị. Chị họ đã không còn khóc nữa, nhưng ánh mắt chị đờ đẫn, bất
luận tôi nói thế nào cũng chỉ im lặng ôm chặt cô trong tay, khiến người khác
nhìn vào trong lòng cũng nặng như đá đè.

 

Trình
Gia Gia lại khởi hành lần nữa, tôi không lay chuyển được chị họ, đành phải ngồi
trở lại ghế phó lái, sắc trời càng lúc càng mờ, tầm nhìn trong xe càng lúc càng
không tốt, Trình Gia Gia chạy cũng càng lúc càng chậm, khi chúng tôi chạy tới
cột mốc biên giới thành D thì cũng đã năm rưỡi, trời tối đen như mực, cỏ trước
ánh đèn xe bị vùi trong tuyết trắng, càng thêm hư ảo. Lúc này tôi nghe chị họ
nãy giờ vẫn im lặng thì thầm nói với cô tôi: “Mẹ, chúng ta về nhà rồi.”

 

Ngữ
khí của chị thật bình thường, như đang cùng cô đi bát phố thế thôi, cuống đến
mỏi mệt, vừa về cửa nhà thì thuận miệng nói thế, như thể cô có thể mở mắt ra mà
cười trả lời chị vậy. Giờ phút này, nước mắt tôi không nhịn được nữa, ào ạt
chảy ra. Lo lắng đau lòng mấy ngày qua tích lại đều trào lên, nhưng tôi không
dám khóc thành tiếng, sợ chị họ vất vả lắm mới ngừng nước mắt được càng thương
tâm. Tôi chỉ có thể quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngồi không nhúc nhích, để nước
mắt tràn mi. Tuy trong xe đang mở điều hòa, nhưng khi đó, tôi chỉ thấy lạnh thấu
xương.

 

Chỉ
một chốc sau, bên cạnh đưa đến một bàn tay, tôi cúi đầu nhìn nhìn, là Trình Gia
Gia, anh lặng lẽ đưa tờ khăn giấy lại cho tôi. Tôi cầm lấy khăn giấy thì anh
bỗng nhiên bắt lấy tay tôi. Tôi bị động tác của anh làm bất ngờ, ngạc nhiên
ngẩng đầu. Trình Gia Gia vừa lúc đó quay sang nhìn tôi, nhìn thấy bộ dạng của
tôi, tay anh lại siết chặt thêm, dùng sức nắm lấy tay tôi.

 

Anh
nắm rất chặt, nắm đến nỗi tay tôi bắt đầu đau, giống như muốn thông qua cái nắm
tay mà truyền năng lượng cho tôi, giờ khắc này, tôi cảm thấy như được khích lệ,
tôi có thể tinh tường nhận thấy sự khích lệ và chia sẻ của anh, thật kì lạ, chỉ
một động tác nho nhỏ như thế, lại có thể có tác dụng không thể tưởng.

 

Tôi
lặng lẽ lau nước mắt, gật gật đầu với anh, lái xe tốc độ cao rất nguy hiểm,
Trình Gia Gia thấy tôi đã bình tĩnh lại, thở phào rồi lại tập trung lái xe.

 

Buổi
tối sau cái ngày được đưa về, cô tôi ra đi, vì bà phát bệnh quá nhanh, trong
nhà chẳng chuẩn bị gì hết, bận lật trời, ngay cả thời gian đau lòng cũng không
có, tôi, chị họ, anh rể, cha mẹ tôi, chạy đông chạy tây cả một đêm, đưa cô tôi
tới nhà tang lễ, ngay hôm sau bắt đầu tiếp khách đến thăm viếng cô.

 

Di
thể của cô tôi đặt trong nhà tang lễ ba ngày, trong ba ngày này, ban ngày thì
chiêu đãi bạn bè thân quyến, buổi tối thì gác đêm cho cô, chị họ vốn đã mang
bệnh, mệt mỏi đến nỗi lại bệnh lần nữa. Tối cuối cùng, ngay cả anh rể trông hai
đêm cũng không chịu được nữa, tôi liền ở lại trông cô một đêm.

 

Trông
đêm là phong tục của chúng tôi, nhà ai có người thân qua đời, mấy ngày trước
khi hỏa táng, nhất định phải có người không phân biệt sớm tối mà ở bên cạnh
người chết, để ý tới ngọn đèn trường mệnh, không để cho ngọn đèn này tắt.

 

Buổi
tối đầu tiên là Tiểu Mỹ với An An cùng tôi trải qua, An An không thèm để ý còn
đang thời gian tân hôn, chạy tới hỗ trợ, đêm đó lại càng khăng khăng ở lại giúp
tôi, khiến tôi cảm động một trận.

 

Ứng
Nhan cũng tới, hắn đại diện công ty đến tặng hoa, đứa tôi đang kiệt lực chỉ
chào hắn được một tiếng rồi vội đi làm chuyện khác.

 

An
An nhìn Trình Gia Gia đứng chung một chỗ với Ứng Nhan, nhỏ giọng hỏi tôi: “Nha
Nha, rốt cục em muốn cùng người nào hả, chị có cảm giác em thấy ai cũng chướng
mắt, là vì quan hệ với Trình Gia Gia sao?”

 

Tôi
hiện tại xử lý chuyện của cô còn không kịp , còn tâm trạng đâu mà để ý mấy
chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia, lập tức liếc mắt, mở miệng không suy nghĩ:
“Chị à, chị coi giờ là lúc nào rồi, em còn tâm trạng quan tâm mấy chuyện đó
sao?”

 

An
An ôm lấy vai tôi: “Không sao không sao, cô em cũng hi vọng em gả được cho ai
đó tốt mà, bà không để ý đâu.”

 

Tiểu
Mỹ đứng bên canh cũng lại nhiều chuyện chung: “Em vẫn thấy Trình Gia Gia tốt,
Nha Nha, chị không biết chứ chỗ ở hiện tại của Trình Gia Gia chính là căn hộ
hồi trước của chị đó, sau khi chị đi, em nhiều lần thấy ảnh đứng dưới nhà đợi
chị đến khuya, sau lại nhịn không được mà nói cho ảnh biết chị đã dọn đi rồi,
để ảnh đừng đợi nữa, thật chẳng ngờ sau đó, ảnh dứt khoát dọn vào ở luôn.”

 

Lòng
tôi khẽ run lên, nhớ tới hai lần tình cờ gặp trước cửa tiểu khu kia, hóa ra anh
ngụ ở đó sao, gần đây anh tới một tin nhắn cũng không gửi cho tôi, lần này
chuyện của cô, thái độ của anh cũng không giống với lúc trước, giống một người
bạn lâu năm hơn là người yêu.

 

Gần
đây phải đụng mặt sự thật hơi nhiều, đầu tôi đau lắm rồi, tôi không muốn đi suy
đoán điều Trình Gia Gia nghĩ nữa. Cứ coi như anh vẫn chưa quên tôi đi, nhưng
chuyện nhà anh phức tạp như vậy, còn có con nhỏ Gia Thanh kia…

 


thể ngồi tám nhảm với hai cô An An và Tiểu Mỹ cũng vui, đêm dài dần trôi, cũng
bớt nhàm chán, An An thích Ứng Nhan, Tiểu Mỹ thích Trình Gia Gia, hai người này
cứ thi nhau rì rầm bên tai tôi, tôi nổi giận: “Mấy người là theo tui gác đêm
biết chưa, cứ tám chuyện như thế mãi hả, đều về hết cho tui, về nhà mấy người
đi, về với má mi đi.”

 

Tiểu
Mỹ im lặng, An An lại không dễ bị đàn áp như thế, cười híp mắt xáp vào tôi:
“Nếu không nhờ bọn chị nói nhảm, tinh thần em có thể tốt thế này sao, chẳng như
ban sáng, vừa tới đã thấy cái bản mặt em đơ ra, biểu cảm gì cũng không có. Tiểu
Mỹ, chúng ta tiếp tục.”

 

Bạn
bè vô tình ơi là bạn bè vô tình, hai cái cô chết bầm này. Tôi bó tay, đặt mông
ngồi xuống băng ghế kê trước linh cữu của cô tôi: “Được rồi, tùy ý hai người…”

 

An
An và Tiểu Mỹ đã đi tới, một trái một phải chen chúc bênh cạnh tôi, hôn chụt
choẹt lên má tôi, kéo tay tôi: “Nha Nha nè, bọn chị không muốn em trầm mặc nữa
đâu, khoảng thời gian này tâm tình em khẩn trương lắm rồi, thả lỏng chút đi, em
cứ thương tâm cũng vô dụng thôi. Em nhìn cô em cũng thấy rồi đó, cái gì cũng
không quan trọng, sức khỏe mới là quý nhất, lỡ như em mệt quá mà ngã bệnh thì
cha mẹ em biết phải làm sao đây, đừng áp lực nữa, nhé.”

 

Hai
người này, mỗi người một bên ôm một cánh tay tôi, ấm áp ủ cánh tay tôi, đêm
đông dần trở nên bớt rét lạnh hơn rồi.

 

Gần
về sáng, mọi người đánh mạt chược trên linh đường cuối cùng cũng tan, tôi rốt
cục không ngăn được mệt mỏi, mơ mơ màng màng dựa vào tường ngủ. Chờ đến khi tôi
mở mắt ra, lại thấy mình đang tựa vào người Trình Gia Gia, mà An An với Tiểu Mỹ
vốn ngồi chỗ Trình Gia Gia đang ngồi lại chẳng biết đi đâu.

 

Hứ,
không cần nghĩ tôi cũng biết, hai cái cô chết bầm kia ra điều không làm kì đà
đây mà…

 

Bỗng
nhiên tiếp xúc thân mật với Trình Gia Gia, tôi có chút xấu hổ, dịch người một
xíu, ngồi ngay ngắn, tôi sao lại ngủ như thế thế này, còn chẳng biết là bọn họ
thay người nữa, rồi Trình Gia Gia cũng không biết nghĩ thế nào đây, có thể nào
anh cho là tôi tìm cơ hội dựa vào anh không?

 

Tôi
vừa cử động, Trình Gia Gia đã cảm giác được, anh lập tức xoay đầu lại: “Tỉnh
rồi à? Còn sớm lắm, em cứ ngủ tiếp đi, có chuyện gì thì anh gọi em cho.”

 

“Không
ngủ đâu, ngủ đau cổ lắm.” Tôi cố ý xoay xoay cổ, đứng lên, kéo xa khoảng cách
với Trình Gia Gia ra, “Bọn An An đâu rồi?”

 

Theo
thế đứng dậy của tôi, một cái áo khoác rơi xuống, Trình Gia Gia nhặt lên, đưa
cho tôi, “Mặc thêm đi, ban đêm lạnh, dễ cảm mạo, à, đồng nghiệp của em với Ứng
Nhan đi rồi.”

 

“Thôi
không cần đâu, anh mặc đi, em không lạnh.” Tôi không đón lấy áo khoác, bước vài
bước ra phía ngoài, linh đường chỉ còn lại hai người tôi với anh, cũng không
biết bọn Ứng Nhan thấy Trình Gia Gia ở lại canh linh đường với tôi sẽ nghĩ gì
nữa.

 

Đêm
trống trải, linh đường thật lạnh, tôi vừa mới tỉnh, đi có chút xíu đã muốn đông
thành đá, tôi nghe tiếng răng mình đánh lách cách vào nhau.

 

Trên
vai trầm xuống, Trình Gia Gia rốt cục vẫn phủ áo khoác lên vai tôi: “Đừng gượng
nữa, Nha Nha, dựa vào đây nào, có một cái áo thì chẳng là gì đâu.”

 

Chẳng
là gì sao? Tôi hoài nghi quay đầu lại, bọn An An đã đi cả rồi, còn anh ở lại
giúp tôi, nếu nói ở lại giúp bạn bè, thì thế là quá mức rồi. Huống hồ, giữa nam
và nữ có tình hữu nghị thuần túy sao, có sao? Thật sự có sao?

 

Trình
Gia Gia hình như nhìn ra tâm sự của tôi, quay mặt cười với tôi một cái, lộ ra
hàm răng trắng tinh tăm tắp: “Nha Nha, thời gian này em mệt mỏi như thế, anh dù
muốn cái gì cũng phải chờ tính sau chứ, bộ anh cầm thú đến thế à?”

 

“Chuyện
của cô em xong xuôi rồi em cũng tranh thủ nghỉ ngơi chút đi.” Anh đã nói thế,
nếu tôi tiếp tục tính toàn thì thành ra lòng dạ hẹp hòi rồi.

 

Tôi
nhận lấy áo khoác, chẳng quan tâm anh hữu nghị hay không nữa, nơi này chẳng có
ai, không mặc cái gì chứ, cứ khoác vào cho ấm đã rồi tính, dù sao tôi cũng
không định tình cũ quay về với anh, chuyện tương lai ai mà biết được, như cô
tôi đó, nói đi là đi, một tháng trước tôi còn cho rằng bà khỏe mạnh mà gọi cho
bà.

 

Gần
đây, bên cạnh tôi liên tục có người qua đời, người hàng xóm lầu hai kia của
tôi, còn có cô tôi, đều vì bệnh cấp tính mà chết, để lại cho tôi cảm giác
nghiêm trọng khó chịu.

 

Nhìn
thấy quan tài cô có mấy bệt nước đóng băng, tôi không suy nghĩ chuyện của Trình
Gia Gia nữa, anh muốn ở cùng tôi cũng được, anh muốn làm bạn bè cũng được, dù
sao thì tôi biết anh có ý tốt mà. Thế giới thực tại này, có người quan tâm bạn,
thật tình đối tốt với bạn, đã là sung sướng lắm rồi, anh ta có tâm tư hay mục đích
gì, thật sự cũng không cần phải tính toán nhiều làm gì.

 

Chương 68

 

Tang
sự cô tôi rốt cục cũng xong, tiễn thân hữu về, tôi với chị họ mệt mỏi trở về
nhà cô, chẳng thèm thu dọn phòng ốc bừa bộn, vừa tới giường là vật ra ngủ, giấc
ngủ này cứ như bất tỉnh nhân sự tới thiên hôn địa ám luôn vậy.

 

Đến
khi tôi tỉnh lại, trời đã tối đen, tôi thế mà lại ngủ trọn một ngày.

 

Chị
họ ở phòng cách vách không biết đã đi đâu, mấy ngày nay đúng là dày vò chị,
nương tựa vào mẹ và em trai từ nhỏ, thế mà chỉ trong vòng hai năm họ đã mất,
chị bây giờ dù có thời gian ngủ, cũng không ngủ được.

 

Trong
phòng khách, cha tôi đang thu dọn đồ đạc, cha mấy ngày nay cũng già đi rất
nhiều, chị gái duy nhất mất đi, là đả kích rất lớn đối với ông, tóc ông bạc hẳn
ra, nghe mẹ tôi nói mười mấy ngày nay tối nào cũng nghe ông trở người liên tục,
căn bản là không có giấc nào trọn vẹn.

 

Khi
tôi đến bên người cha thì ngay lúc cha đang cầm lên một quyển album, ảnh chụp
trong album rất ít, phần lớn là ảnh của chị và anh họ trước đây, cũng có một số
ảnh chụp cô tôi khi còn trẻ. Cô mặc sơ mi trắng, cột hai chùm, trong bức ảnh
trắng đen trông bà thật trẻ, lần áo mộc mạc cũng không làm mất vẻ duyên dáng
của bà.

 

Cha
tôi ngơ ngác cầm album, ngồi trên sofa mắt đỏ ngầu. Như thế không được, tôi lấy
lại quyển album từ tay cha, thuận tay bỏ vào ngăn tủ bên cạnh, lại mở cái TV ở
nhà của cô, tìm một chương trình náo nhiệt, ngồi xuống cùng xem với cha tôi.

 

Tôi
không khuyên ông gì hết, lòng ông đau đớn thế nào tôi có thể cảm nhận được, bất
luận ai nói gì, với cảnh mất người thân của ông, thật sự chỉ là vô dụng mà
thôi, loại thương tâm này chỉ thời gian mới chữa khỏi nổi.

 

Ngoài
cửa truyền đến tiếng cười của một thằng nhóc, anh rể mang cháu ngoại về tới,
con nít còn chưa hiểu chuyện, vừa vào phòng đã sung sướng chạy lại chỗ cha tôi,
cho cha tôi xem món đồ chơi mới nó cầm trong tay, quấn quít lấy cha tôi cùng
chơi đua ôtô.

 

Như
thế cũng tốt, lời ngây ngô của trẻ con có thể hóa giải buồn khổ trong lòng
người già, tôi hơi an tâm, đứng lên vào bếp giúp mẹ tôi nấu cơm.

 

Trong
bếp, mẹ tôi đang trưng dụng đồ ăn thừa buổi trưa, trong tay bà đang cầm một bó
cải thìa chuẩn bị bỏ vào nồi. Bó cải thìa ấy đã muốn ngả sang màu vàng, có lẽ
là còn lại từ hôm qua, bữa trưa đã nấu qua một lần, ăn không hết, mẹ tôi sợ
uổng nên rửa luộc lại.

 

“Mẹ.”
Tôi tức giận túm lấy cái đĩa, lập tức đem đống đồ ăn nấu qua mấy lần bỏ hết vào
thùng rác, “Cô cũng thế, mẹ cũng thế, cái gì cũng tiếc, rửa rồi ăn, mẹ nghĩ đi,
ăn rồi bệnh để uống thuốc hơn hay là ăn đồ tươi tốt hơn?”

 

Mẹ
tôi còn tiếc đống đồ ăn thừa kia, mở miệng biện giải: “Mẹ bụng khỏe, ăn gì cũng
không bệnh đâu, mấy đứa không ăn thì mẹ ăn, bỏ đi uổng quá.”

 

Tôi
sợ nhất là bà như thế, cô tôi qua đời ảnh hưởng đến tôi rất lớn, tôi mỗi lần
nhìn di thể của cô và chị họ đang đau lòng thì lại nghĩ đến mẹ mình cũng tiết
kiệm như thế. Trước kia thấy bà cố chấp, có khi tôi để tùy bà, giờ tôi hạ quyết
tâm, nhất quyết phải bắt bà bỏ cho bằng được thói này, tôi mở cửa tủ lạnh ra,
lấy đồ tươi ra: “Không được, ăn đồ tươi đây này mẹ.”

 

Lời
còn chưa dứt tôi đã ngậm miệng lại, trong tủ lạnh rõ ràng đang bày con cá chép
và mấy con cua tôi đem về trước tết, con cá này…

 

Bộ
dạng ngày đó của cô tôi như rõ mồn một trước mắt, chồng lên bóng mẹ tôi, cũng
cản tôi, cũng nói: “Con cá này không ăn được, đợi tới thâm niên rồi làm đãi
khách.”

 

Tôi
lập tức không thể kiềm được tâm trạng của mình, tôi rơi nước mắt, chỉ vào con
cá kia, quay đầu nói với mẹ: “Mẹ, mẹ xem, con cá này, khi đó con đem tới hứa
làm cho cô ăn, nhưng bà không chịu, bảo để đến tết làm cho khách ăn, cùng ăn
luôn, bây giờ, bây giờ, cô…”

 

Tôi
không nói nổi nữa, bà rốt cục cũng chẳng ăn được, chỉ một con cá bình thường
như thế, bà lại vốn thích ăn cá, nhưng tiếc, bây giờ, rốt cục bà vẫn không được
ăn.

 

Tôi
cực kì, cực kì hối hận, vì sao khi đó không kiên quyết được như bây giờ, ít
nhất cũng để cô ăn cá bà thích một lần trước khi đi. Trong cuộc đời này của
chúng ta, có một số việc, một số người, khi còn bên cạnh ta luôn bỏ qua, luôn
nghĩ họ sẽ mãi ở nơi đó chờ ta, để rồi đến một ngày, bọn họ biến mất, không thể
tìm lại họ, muốn đối tốt với họ, muốn làm họ vui vẻ, cũng vĩnh viễn chẳng thể
được nữa.

 

Tôi
bất chấp mà lấy hết cua và cá trong tủ lạnh ra, mẹ đứng một bên nói nhiều quá,
ăn không hết. Nhưng tôi không quan tâm, hung hăng rửa cua, rửa cá trong bồn.

 

Lúc
ăn cơm, mẹ nói mình không thích ăn cả cua lẫn cá, đem con cua đến chỗ cháu
ngoại, bắt đầu lột cua cho cháu ăn. Bà ngồi dựa vào tường, trên tường bên phải
bà đang treo di ảnh của cô tôi, vẻ mặt bà nhìn nghiêng trông giống cô như đúc,
tôi xoay lưng lại, trộm lau lau khóe mắt, gắp vào bát mẹ miếng thịt bò: “Mẹ, mẹ
đừng đút Tiểu Bân ăn nữa, mẹ cũng ăn đi.”

 

Mẹ,
cha, cô đã mất rồi, hai người thay mặt bà ăn nhiều hơn một chút đi.

 

Kỳ
nghỉ tết âm lịch vì chuyện của cô và chăm lo hậu sự căn bản đã bị lố nhiều ngày,
nhưng công ty cũng không truy cứu gì, Ứng Nhan còn thấy tôi mệt nhọc, chuẩn cho
tôi hẳn hai ngày để nghỉ ngơi, chờ đến khi tôi trở về công ty thì đã sớm vật
đổi sao dời, chỉ một tin nhỏ rằng Ứng Nhan sắp được điều đi mà khắp các phòng
truyền tai nhau đến long trời lở đất.

 

Ứng
Nhan cần phải điều đi? Nghe xong lời An An tôi giật nảy cả mình, hình tượng Ứng
Nhan trong công ty quá ăn sâu vào lòng người, tôi thậm chí còn nghĩ công ty mà
thiếu hắn thì chẳng còn là cái công ty nữa kia. Nếu không thì ai chụp ảnh lại
người phạm lỗi, ai dán bảng danh sách trắng bóc ghi tên nhân viên phạm lỗi
ngoài sảnh, ai phạt tiền một loạt nữa? Ứng Nhan, hắn chính là linh hồn của
Thiên Thịnh…

 

Ứng
Nhan được điều đi khiến tôi giật mình, nhưng khiến tôi càng khiếp sợ đó là,
theo nguồn tin đáng tin cậy, Ứng Nhan được tổng công ty ủy thác, phụ trách khai
thác thị trường ở một tỉnh nào đó bên Tây Bắc, lần này hắn ra ngoài để làm
chuyện lớn, cho nên nghe nói hắn đang tìm một trợ thủ đắc lực, tâm phúc, mà cái
kẻ trợ thủ đắc lực, tâm phúc đó lại chính là tôi – Lý Nhị Nha!!!

 

Tôi?
Trợ thủ đắc lực của Ứng Nhan? Theo Ứng Nhan ra ngoài giúp Thiên Thịnh mở mang
bờ cõi? Tôi bị sét đánh đầy đầu, này là chuyện qué gì thế, Trái Đất thiệt là
nguy hiểm nha, tôi muốn về Sao Hỏa!

 

Nói
tin của tôi ra xong, An An kì lạ nhìn cái bản mặt táo bón của tôi sau khi nghe:
“Sao cô lại không biết chuyện này? Ứng Nhan không nói cho cô à?”

 

Tôi
chẳng nói nên lời, quay lưng lại nhìn An An: “Chị cả à, em hỏi chị một chuyện
được không, việc này là quyết định rồi á, nếu không đi thì hậu quả thế nào, có
bị đuổi việc không?”

 

“Đuổi
việc thì không, bất quá, sự tình còn chưa rõ ràng, cô nên đi hỏi Ứng Nhan đi.”
An An nháy mắt mấy cái, đồng tình nhìn tôi, “Nha Nha, chị thấy cô nên chấp nhận
bất hạnh, an phận thủ thường làm trợ thủ tâm phúc của Ứng Nhan đi, nói không
chừng lại vô tình tu thành chín quả, thành vợ thành chồng luôn, qua hai năm là
có thể áo gấm về làng, vợ chồng cùng về còn dắt theo cả quản gia luôn rồi.”

 

“Không
được, em phải đi tìm Ứng Nhan nói chuyện.” Tôi bị lời của An An làm hết hồn,
chẳng buồn đáp trả lời trêu chọc của cô ấy. Tôi cũng chẳng muốn đi đến nơi xa
như vậy, vừa mới rõ ràng sự quan trọng của người thân cơ mà, vả lại còn cha mẹ
già cả lớn tuổi của tôi ở đây nữa.

 

Tôi
bên đây còn chưa hành động gì, Lí Chính Nghĩa đã chạy vào phòng kế toán, vừa
vào cửa đã gọi to về phía tôi: “Nha Nha, Ứng kinh gọi cô lên kìa.”

 

Tới
đúng lúc lắm, tôi đứng lên, đang muốn nghe xem thuyết pháp của Ứng Nhan tới
đâu, hắn rốt cuộc là tính toán thế nào vậy, nghĩ tới việc phát triển sự nghiệp
tương lai của mình thôi, kéo tôi vào thêm làm gì? Dựa vào cái gì mà không hỏi ý
tôi đã cho tôi đi tới một nơi xa đến thế, hắn tưởng tôi là tiểu nha đầu mới
chân ướt chân ráo vào công ty trước kia sao? Đương nhiên, tôi hi vọng nhất là
nghe trực tiếp lời hắn nói, chứ không phải từ tin đồn vu vơ của quần chúng.

 

Tôi
không muốn đi, không muốn đi, một chút cũng không muốn đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3