Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 59 - 60
Chương 59
Tôi
tắm xong, từ nhà vệ sinh đi ra, lại bị Trình Gia Gia bất ngờ ngồi trên sofa làm
cho hoảng sợ, anh mới tới sao? Mới xử xong Ứng Nhan, giờ lại tới thêm một tên
gia hỏa khó nhằn nữa, tôi nhớ lại bộ dạng giận điên cuồng của anh hôm qua, đầu
đột nhiên đau vô cùng.
Tóc
vừa tắm xong rất ướt, còn chưa kịp sấy khô, nước đang nhỏ long tong từ trên
đầu, trước ngực và trên vai áo đều bị ướt một mảng, tôi xoay người vào nhà vệ
sinh lấy khăn bông lớn ra lau tóc, trong lòng tự hỏi có nên đóng cửa lại luôn
hay không.
“Nha
Nha, khoan đi đã.” Giọng Trình Gia Gia sau lưng tôi truyền tới, thái độ lần này
của anh không còn là nôn nóng như trước, chỉ còn là không nhanh không chậm.
Anh
làm cho tôi kinh ngạc, một đêm nháo nhào như hôm qua, lấy tính cách trước giờ
của Trình Gia Gia, hẳn là phải có sấm vang chớp giật chứ. Tôi quay lại, chỉ
thấy anh ngẩng đầu nhìn tôi, mắt phủ đầy tơ máu, cằm cũng xanh xanh, ánh mắt
anh mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Thấy
tôi quay đầu, Trình Gia Gia vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo tôi đi qua: “Nha
Nha, em đừng vội, lại đây, chúng ta nói chuyện.”
Tôi
chần chờ, Trình Gia Gia thấy thế, còn cư nhiên nhếch nhếch môi, ra vẻ thoải
mái: “Anh cũng không cưỡng hôn đâu, đã bảo sẽ nói chuyện đàng hoàng với em, em
sợ cái gì? To gan thế mà cũng sợ? Đêm qua sao em không sợ chút nào hả? Mắng anh
đến thế còn gì.”
Anh
đây là đang nói đùa? Tôi cảm thấy không bình thường, hơn nữa anh còn vạch áo
cho người xem lưng, cố tình lấy chuyện mất mặt ngày hôm qua mà nói.
Tôi
cảm thấy vô cùng xấu hổ, bất chấp thắc mắc, hung hăng liếc anh một cái, miệng Trình
Gia Gia càng giãn rộng, nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của tôi, anh lại cười, cười
một hồi, anh đột nhiên dừng lại, nhìn tôi thở một hơi dài: “Nha Nha, đã thật
lâu rồi em chưa trừng anh như thế.”
Lời
này nghe sao mà sầu não, cũng không đợi tôi bi thương, anh lại cười khì nói tiếp
một câu: “Anh thấy em trợn trắng mắt mới nhìn được, đôi mắt nhỏ thế mà linh
hoạt gớm, lườm chuyên nghiệp luôn, người bình thường không làm được thế đâu
nha.”
Nghe
được câu này, tôi vừa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh liền suýt bị trợt, cái tên
ấy, vô lại tới mức khiến người ta hận nghiến răng.
Trình
Gia Gia ước chừng là nhìn thấy tôi nghiêng ngã, nhảy mấy bước lại gần: “Cẩn
thận.”
Đều
là tại anh gây ra, tôi nhịn không được thầm mắng anh một câu, tránh tay đỡ của
anh ra: “Không có gì, trơn thôi.”
Tay
đỡ của Trình Gia Gia trống không, lại thở thêm một hơi dài thượt: “Nha Nha, em
phải thế này sao?”
Tôi
lấy khăn mặt vắt trên giá, lau tóc ướt trên đầu, cố chấp không nhìn anh.
Trình
Gia Gia cũng trầm mặc, chỉ dựa vào cửa, mím chặt môi, yên lặng cùng chiến tranh
ngầm với tôi.
Sau
một lúc lâu, anh chậm rì mở miệng, giống như vừa cắn phải lưỡi, nói mấy câu mà
khó khăn vô cùng: “Hôm qua anh cãi với Ứng Nhan suốt một đêm, thiếu chút nữa là
đánh nhau, nháo cả một trận, lời vừa rồi em nói với nó anh đều nghe được, em
thật đã quyết định rồi sao? Chúng ta, thật không có cách nào thử lại?”
Tóc
của tôi rất dài, tắm xong rối thành một nùi, tôi lấy lược chải thế nào cũng
không được, càng chải càng rối, vừa dùng sức, da đầu đã bị kéo tới phát đau.
Một
bàn tay to chìa ra, lấy lược ra từ trong tay tôi, Trình Gia Gia giống như mỗi
lần tôi gội đầu xong, nhẹ nhàng giúp tôi chải tóc.
Tôi
không được tự nhiên xoay xoay đầu, lại bị anh ấn chặt xuống: “Đừng nhúc nhích,
anh chải giúp em, một lần thôi, một lần cuối cùng.”
Khốn,
câu này thật cao minh, phàm là phụ nữ còn có chút tình cảm trong lòng, nếu được
người ta nói câu “một lần cuối cùng” đầy bi thương như thế, phần lớn đều chống
cự không nổi, chỉ là tôi từ nhỏ đã có hơi tưng tửng, nói dễ nghe, thì gọi là ý
chí kiên định, nói khó nghe chút, thì là cứng đầu khô khan, đừng nhìn tôi bình
thường cười hỉ hả mà tưởng tôi dễ tính dễ lừa gạt, nếu tôi đã hạ quyết tâm rồi,
thì đến chết cũng không quay đầu lại.
Chính
mình cũng biết tính tình thế này có phần không công bằng, ngày thường vẫn tiết
chế hết mức, chỉ là giang sơn dễ đổi, tính nết đánh chết không chừa, đến lúc
quyết định, thì cái tính tồi tệ này lại lộ rõ.
Tỉ
như bây giờ vậy, một chuyện tình tuyệt vời, lời sâu ý nặng thốt ra bên tai,
tình ý dịu dàng mà miên man không dứt, tôi lại phá hỏng khung cảnh mà vung đầu,
giật mạnh lược trong tay anh về, tiếp tục chải lung tung lên tóc mình, nhe răng
nhếch miệng từ chối lời nhu tình của người ta: “Đừng có ngọt ngào như thế được
không, tôi chịu không nổi, chia tay thì chia tay thôi, anh không cần phải chuẩn
bị nghi thức cáo biệt thế đâu.”
Không
khí mập mờ tình cảm đã không còn, Trình Gia Gia cũng bứt ra, cười thành tiếng,
cũng không bày ra bộ dạng dịu dàng thâm tình nữa, vỗ đầu tôi: “Được rồi, làm
tiệc chia tay cũng không được sao?”
Tôi
đột nhiên cảm thấy tình trạng này rất tốt, hình như đã khôi phục lại bộ dạng
cùng cãi nhau với Thiện Giải Nhân Y trước kia, nói chung quan hệ của tôi với Trình
Gia Gia là bạn bè mới thích hợp nhất, từ nay về sau, cứ giữ gìn quan hệ bạn bè
thuần khiết thế này đi.
Tôi
cũng lập tức không phụng phịu nữa, lôi tay Trình Gia Gia mà kéo ra phía cửa:
“Được rồi, tiệc chia tay thì tiệc chia tay, anh ra ngoài một lát, chờ bổn cô
nương thay đồ rồi đi. Chúng ta hợp đẹp tan cũng đẹp, sau này lên mạng cũng có
thể tám với nhau rồi.”
Trình
Gia Gia nhếch miệng, nhìn tôi chớp mắt: “Nha Nha, không phải em luôn muốn biết
vì sao anh thích em à? Anh chính là thích bộ dạng tràn đầy sức sống này của em,
tựa như không có chuyện gì trói buộc em được, em dù thế nào cũng có thể vui vẻ,
người khác ở bên em cũng sẽ vui vẻ theo.”
Hóa
ra tác dụng của đứa dở hơi tôi chính là giúp mọi người vui vẻ, vậy tôi làm hết
phận sự thôi, tiếp tục giỡn lần nữa, quay đầu lại chớp mắt phong tình với anh:
“Anh kềm chế đi, tuy rằng tôi người gặp người thích, nhưng anh cũng đừng có lại
gần, nịnh bợ vài lần là được, đừng có sùng bái tôi.”
Trình
Gia Gia cười ha ha, lại vỗ đầu tôi, xoay người đi đến phòng khách: “Em thật quá
khiêm tốn rồi.”
Chúng
tôi đi tới quán hải sản vô danh lần đầu hẹn hò kia làm tiệc chia tay, tôi lại
một lần nữa uống say, Trình Gia Gia liên tục kích tôi uống, sau đó tôi ngẫm
lại, anh nhất định là cố ý, lúc ấy tôi làm thế nào mà lại chẳng cảm nhận được
dụng ý của anh, cảm xúc dâng trào, cứ một ly lại một ly. Mợ nó chứ, hay là
trong lòng tôi mơ hồ còn muốn uống rượu, muốn giống như hôm qua mượn rượu làm
càn, lấy cái cớ say rượu, cuối cùng phóng túng một lần cuối?
Đáng
tiếc chính là, hiện giờ tôi chẳng thể làm gì được, có lẽ hôm qua uống quá
nhiều, hôm nay uống chưa được bao nhiêu tôi đã say ngất ngư. Trong lúc choáng
váng, tôi thấy mình tựa đầu vào vai anh, cảm giác rất quen thuộc, thật thoải
mái. Mặc khác, tôi dường như đã khóc, lại như không khóc, tôi nhớ không rõ lắm,
tôi có ấn tượng là, Trình Gia Gia cuối cùng ôm lấy tôi, vỗ về lưng tôi từng
chút từng chút một, dường như liên miên kể những việc sau khi quen tôi, rồi
rằng anh chưa từng thích một người đến thế.
Sau
đó tôi lại ngủ mất, khi tôi lần nữa tỉnh lại từ cơn say, trời đã tối đen, tôi ở
trên giường mình như cũ, tình hình giống buổi sáng như đúc, đau đầu giống, cả
mùi rượu cũng giống.
Tôi
hoảng hốt, chuyện ngày hôm nay sao có vẻ thật hoang đường, có phải là mộng hay
không? Nhưng tôi ngẩng đầu lên thì thấy được, cà vạt tôi đặt trên bàn cạnh tủ
áo đã không còn.
Trình
Gia Gia, anh thật sự đã tới, chúng tôi thật sự đã chia tay.
Tôi
nhịn cơn đau đầu rồi ngồi dậy, cầm lên bộ quần áo mới thay ban sáng, quần áo
màu trắng thế này thật dễ bẩn, sáng mới thay, giờ đã dính vài vết nước khốn
kiếp. Tôi lắc đầu, quăng đồ trong tay đi, nhảy xuống giường, lại đi tới tủ lấy
quần áo sạch sẽ để mặc.
Vừa
mở tủ, tôi đã ngẩn ra, ban sáng quần áo còn treo chật tủ, hiện tại gần như
trống không. Quần áo Trình Gia Gia toàn bộ đều biến mất, tôi chạy tới tủ giày,
giày anh cũng biến mất, lập tức, dấu vết của anh trong căn phòng này đều bốc
hơi sạch sẽ, tựa như anh chưa từng xuất hiện nơi đây.
Anh,
thực sự bỏ đi.
Di
động reo một tiếng, báo hiệu có tin nhắn, tôi phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn
điện thoại, tin nhắn là của Trình Gia Gia gửi tới: “Nha Nha, tỉnh đi. Anh đi
rồi, anh cứ luôn theo ý mình, một mực miễn cưỡng em. Bây giờ, anh không miễn
cưỡng em nữa, anh tôn trọng lựa chọn của em.”
Tôi
cầm di động mà sợ run cả người, lạnh quá, giữa mùa đông, chỉ mặc một cái áo
mỏng đứng trong phòng, tôi lạnh thấu cả vào người, cái lạnh dường như rỉ ra từ
tận xương cốt, khiến hàm răng tôi cũng va vào nhau lạch cạch.
Tùy
tay lấy một bộ đồ, tôi chạy về phía nhà vệ sinh, mợ nó, lạnh quá, tôi phải tắm,
phải tắm nước thật nóng, thật thật nóng.
Chương 60
Tôi
nghĩ đến Trình Gia Gia thì trong lòng cũng nhất thời xao động, theo tính tình
của anh mà nói, tuyệt đối không thể dễ buông tay như vậy. Nhưng lần này, anh
hoàn toàn bị Ứng Nhan thuyết phục, một tuần sau đó, anh nói được làm được,
không tiếp tục hiện lên trước mắt tôi, cũng không gọi điện cho tôi, chỉ đôi lần
đêm dài người vắng nhắn qua một hai tin.
Điều
này khiến tôi càng thêm bội phục Ứng Nhan, thường ngày nhìn hắn thế nào cũng
không giống người biết ăn nói, phần lớn đều nói lời khách sáo với kẻ khác, lần
này chẳng biết hắn làm thế nào để hoa sen mọc đầy lưỡi, có thể khiến Trình Gia
Gia thay đổi như thế. Tôi nhớ tới đủ loại lằng nhằng của Trình Gia Gia hồi
trước, có thể thấy được hắn trên cơ Trình Gia Gia nhiều, Trình Gia Gia xem ra
là khắc tinh của tôi, còn Ứng Nhan lại là khắc tinh của anh.
Trước
kia mỗi ngày Trình Gia Gia đều quấn quít lấy tôi thì tôi lại chẳng thấy gì, giờ
cuộc sống không còn đầy ắp tin nhắn cùng cuộc gọi của anh, dường như trở nên
thiếu vắng sao đó, những buổi khuya bất chợt nhận được tin nhắn cũng đủ để tim
tôi đập rộn cả lên. Tôi cực kì khinh bỉ cái thể loại tâm tính này của mình,
cũng đã hung hăng phỉ nhổ bản thân biết bao lần, cái gì chứ, thế khác gì coi
thường mình hả. Vì thế, theo lẽ tự nhiên cùng đương nhiên, tôi vì không muốn
mình bị coi thường, nên chẳng bao giờ hồi đáp lại tin nhắn của anh.
Rất
nhanh sau đó tôi cũng chẳng có tâm tư để phong hoa tuyết nguyệt nữa, nguyên
nhân là bận rộn cuối năm, nhân công phòng kế toán thực sự không đủ xài, cùng
cấp bậc với An An trong phòng kế toán chính là hai nhân viên lâu năm, chị Tiểu
Lệ và chị Tiểu Trương, hai người đó lại không hẹn mà cùng nghỉ để sinh con, thế
nên Ứng Nhan vì đại cục mà trả tôi về với An An, tôi lại làm việc dưới trướng
của An An.
Ở
phòng kế toán một tháng trời, tôi muốn nát cả thây, nơi này thật con mợ nó chỉ
có hai ba mống, tôi mỗi ngày đều mệt đến nỗi khi về tới nhà thì chẳng làm gì
được nữa, trực tiếp vật xuống giường, ba cái chuyện tình cảm bá láp vứt hết ra
đằng sau. Mà Trình Gia Gia bên kia nghe nói đang phải đấu thầu hạng mục nào đó
cho Tân Giang, phỏng chừng thời gian này anh cũng bận việc, biểu hiện cụ thể
chính là tin nhắn ‘đêm dài người vắng’ đã ít đến hiếm hoi, chuyện tôi và anh
đến lúc này rốt cục cũng trở thành chuyện cũ.
Nhà
mới của An An đã chuẩn bị xong rồi, cô ấy vui vẻ dọn vào ở chung với chồng, chờ
năm sau mua thêm váy cưới nữa là xong. Chỉ là phòng của cô ấy còn thời hạn thuê
khá dài, còn ba tháng mới tới hạn, vì để ba tháng này không bị lãng phí, cô ấy
tìm khắp trong công ty xem ai có muốn thuê không thì chuyển nhượng quyền cho
thuê luôn.
Phòng
thuê kia của An An khá là tốt, tiền thuê không đắt, lại gần công ty chúng tôi,
đi làm cực kì tiện, đi bộ năm phút là tới, còn phòng tôi thì sáng nào đi làm
cũng sát nút giờ làm việc, thế nên mới đu lấy An An hỏi thuê, kì thật An An vì
chồng mình nên mới bỏ căn hộ này, cuối cùng tôi nắm được cơ hội, bỏ nhà cũ,
chuyển sang thuê nhà mới.
Cái
con nhỏ Tiểu Mỹ kia cũng tới giúp vui, cô ấy nói nhà mình không tốt, nằng nặc
đòi thuê chung với tôi, nói gì mà ở nhà thì không được tự do, giờ cô ấy cũng
làm rồi, bla bla. Nhưng tôi biết cô ấy vì tên Ngả Lệ trên lầu nên mới đến, Ngả
Lệ chính là chàng đẹp giai của công ty tôi mà Tiểu Mỹ từng xin số điện thoại,
cô ấy tán điện thoại với giai đẹp gần nửa năm, xài đủ các chiêu thức mà chàng
vẫn chửa đổ, thế nên nha đầu kia định dùng phương pháp hàng xóm lâu ngày sinh
tình đây mà. Đối với chuyện náo nhiệt này của cô ấy, tôi cực kì vui, mặc kệ nha
đầu này muốn cua giai cua gái cua gay gì, chỉ cần dọn qua đây, chia bớt tiền
thuê với tôi là tôi sướng rồi.
Trong
lòng tôi thầm tính toán, tiền tiết kiệm thuê nhà tháng này cộng với tiền thưởng
cuối năm ở công ty, đại khái cũng gần bốn nghìn, bốn nghìn này đủ để mua cho mẹ
tôi cái ghế mát xa rồi.
Thắt
lưng của mẹ tôi trước giờ không ổn, từ tiểu học đến giờ tôi toàn phải giúp mẹ
đấm lưng, giờ tôi đi làm xa chẳng mấy về nhà, ba lại là ông chồng to xác vụng
về, nên chẳng còn ai đấm lưng cho mẹ nữa, lần trước tôi gọi điện về, mẹ nói
thắt lưng ngày càng đau. Tôi luôn muốn mua cho mẹ cái ghế mát xa, nhưng mà bất hạnh
cái tôi mãi vẫn chưa có tiền, tiền lương của tôi trừ ra tiền thuê nhà, tiền
cơm, tiền sinh hoạt bên ngoài, mà tôi còn mua thêm bảo hiểm phụng dưỡng người
cao tuổi nữa, cứ thế mỗi tháng cũng chẳng còn bao đồng, ý muốn này cứ chẳng bao
giờ thực hiện được, lúc này có tiền rồi, rốt cục cũng đền bù được tâm nguyện.
An
An nói năm sau tôi lên chức trong phòng kế toán, thì mức lương của tôi còn tăng
thêm một bậc nữa, sang năm tôi phất lên cho coi, có thể ăn no mặc ấm sải bước
ung dung ra đường rồi. Tôi vô cùng thỏa mãn, cuộc sống này ấy, tuy có căng
thẳng mệt mỏi thật, nhưng tốt xấu gì cũng đang đi theo chiều hướng tốt, tôi đối
với tương lai của mình cũng tin tưởng lắm lắm.
Việc
tôi dọn nhà này, ngoại trừ An An với Tiểu Mỹ thì không còn ai biết, cứ thế, là
chặt đứt luôn quan hệ với Trình Gia Gia.
Khi
chuyển nhà tôi mới phát hiện hóa ra anh đã bất tri bất giác để lại thật nhiều
dấu ấn trong cuộc sống của tôi, TV này là đi mua cùng anh trong khu thương mại,
cái gối dựa kia là cái anh thích nhất, còn có vô số vật nhỏ linh tinh anh tặng,
nhìn những kỉ vật này, tâm hồn thiếu nữ già nua của tôi cũng phải chua xót, nhớ
tới đủ loại chìu chuộng của Trình Gia Gia, trong lòng cũng dấy lên chút tiếc
nuối.
Một
người đàn ông có điều kiện như anh, lại chẳng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, xã
hội bây giờ còn lại rất ít, nhưng khi ngẫm tới cô em gái đanh đá của anh, tôi
bật cười bỏ qua ý nghĩ này, tuy rằng nhiều phương diện của anh thật rất tốt,
nhưng tôi cũng có tay có chân, không cần trông cậy vào đàn ông nuôi mình, cũng
thật sự không cần phải cố làm quen với nhân vật Gia Thanh phức tạp khó nhằn
kia.
Nhắc
tới đồng chí Gia Thanh thì không thể không nhắc tới đồng chí Thôi Nam, Thôi Nam
rốt cục đã làm việc thật chăm chỉ. Theo lời Lục Tử, ông nội Thôi Nam nhìn không
quen việc anh ta chơi bời lêu lổng, lần này nghiêm khắc lệnh cho anh ta quay về
thành A thừa kế công ty, vì thế dù đang cái cảnh bị Gia Thanh bu bám lấy, anh
ta vẫn có thể danh chính ngôn thuận trở về thành A. Nói khác, đại tỷ Gia Thanh
kiêm đại mỹ nhân của chúng ta đã bị Thôi Nam bỏ rơi hoàn toàn. Tôi nói chung
không phải là đứa lương thiện gì, nghe Lục tử kể lại xong, tôi thật sung sướng
khi người gặp họa, trên đời này, không có tàn nhẫn nhất, chỉ có tàn nhẫn hơn,
đại tỷ Gia Thanh à, cô hao tổn tâm tư cho đã, cuối cùng vẫn là công dã tràng
thôi.
Nhưng
với tôi mà nói, chuyện này bất quá chỉ vui một xíu à, để ý mấy chuyện yêu đến
hận đi của các cô chiêu cậu ấm ấy làm gì, chẳng liên quan tới tôi. Nhân vật nhỏ
bé tôi đây quản kĩ củi gạo mỡ muối nhà mình, cuộc sống thuận lợi là đã quá tốt
rồi.
Tôi
nghĩ như vậy, nhưng đồng chí Thôi lại không hề giác ngộ được điều đó, hôm nay
khi tôi đang làm việc, Thôi Nam lại gọi tới, hóa ra anh ta chuẩn bị chạy trốn,
trước khi đi còn không quên chơi trò tình cũ khó phai, gọi điện thoại cáo biệt
tôi.
Bất
quá lần này trong điện thoại anh ta bình tĩnh hơn rất nhiều, không hề đeo lấy
tôi, nhưng Thôi Nam thì vẫn là Thôi Nam, sau khi hẹn gặp lại thì cũng văn nghệ
hết một chặp.
Tôi
từ trước đến nay không chịu được cái kiểu ai cũng mê mình của Thôi Nam, huống
hồ lại đang giờ làm việc, vì thế ngắt lời không chút khách khí, nhắc tới đại tỷ
Gia Thanh, giả bộ biết rõ còn cố hỏi tương lai của bọn họ.
Phương
pháp này quả nhiên hữu hiệu, Thôi Nam lập tức ngưng ngay thở ngắn than dài, đơn
giản rõ ràng nói cho tôi biết, bọn họ đã chia tay rồi. Tiếp theo hùng hồn lên
án Gia Thanh một trận, con nhỏ này thế mà lại lừa gạt anh ta, trước kia anh ta
không thấy rõ, giờ cô ta là loại không biết nói lý lẽ như thế, anh ta cũng
chẳng thể nào cột tuổi già của mình với cô ta được.
Đối
với ngữ khí phẫn uất của Thôi Nam, tôi đến cọng lông mi cũng không thèm động
đậy, chỉ bĩu môi, trong lòng có chút khinh thường, Gia Thanh nếu không tốt, vậy
sao ban đầu anh lại mê tới thất điên bát đảo thế. Người đàn ông này, thật sự
ích kỉ, từ đầu chí cuối chỉ tìm lý do cho hành vi của mình, đá tôi vì tính anh
ta không hạp với tôi, giờ lại tiếp tục đá Gia Thanh, rồi lại lên án người ta
không phải đủ thứ, tóm lại, bất luận anh ta làm cái gì, đều có lý do.
Người
ta nói chia tay xong mới thấy bộ mặt thật của đàn ông, tên đàn ông này thật…
Tôi lắc đầu, vừa hay, anh ta đá tôi rồi.
Gia
Thanh lần này thua một bàn trông thấy, đại tiểu thư được cưng chìu như cô ta,
đại khái nhỏ lớn chưa từng chịu tổn thương đến thế này, giờ đoán chừng đang
khóc sướt mướt đi tìm anh trai đây, mà Trình Gia Gia, trong đầu tôi xuất hiện
vẻ mặt cau lại của anh, anh nhất định là đang bực bội và mất kiên nhẫn, ai bảo
anh là anh trai cô ta làm chi.
“Sếp
tìm tôi có việc, lần sau có thời gian thì nói chuyện tiếp.” Tôi thuận miệng lôi
ra cái cớ, cáo biệt Thôi Nam.
Click
chuột, bàn phím bắt đầu lạch cạch đơn đặt hàng của khách, những kẻ ấy á, chính
là vô cùng rỗi rãi, không cùng một con đường với người như tôi. Chúng tôi nha,
thành thật làm việc mới là con đường chính đạo, hôm nay còn nhiều việc chờ tôi
lắm.