Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 55 - 56

Chương 55

 

Trình
Gia Gia đứng lên khỏi sofa, tiếp theo ngẩng mặt lên, khôi phục lại bộ dạng thản
nhiên, so với vừa rồi thật đúng là hai người khác nhau, anh cũng đập lại Ứng
Nhan một cái: “Không tồi nha, A Nhan, cậu làm tổng quản lý nội vụ thật là
xứng.”

 

Ứng
Nhan còn muốn nói gì nữa thì bên ngoài cửa phòng nghỉ đã truyền tới giọng của Thọ
Phương Phương: “Này, anh có khỏe không, Hồ tổng bên kia nhịn hết nổi rồi.”

 

Ứng
Nhan lắc đầu, vỗ vỗ vai Trình Gia Gia: “Người anh em, tôi đi trước cái, trận
này bận quá, lâu rồi không tụ tập, cuối tuần tôi gọi Lục tử, chúng ta nhậu một
bữa.”

 

Trình
Gia Gia đang nghiêng người tựa vào sofa, nhìn Ứng Nhan mà nhếch nhếch khóe môi:
“Đi đi, Tiểu Ứng tử, đi hầu hạ nữ vương nhà cậu đi.”

 

Ứng
Nhan bắt đầu dựng râu trừng mắt, Trình Gia Gia vẫn không chút đứng đắn dựa vào
sofa nhíu mày nhìn hắn, Thọ Phương Phương đi tới bên cạnh Ứng Nhan, cũng không
tiếp tục hối Ứng Nhan, chỉ là cầm lấy áo khoác của hắn đưa hắn, Ứng Nhan bó tay
với Trình Gia Gia, liếc mắt nhìn anh một cái, nhận lấy áo khoác xong thì quay
đầu nói với tôi: “Đi thôi.”

 

Thọ
Phương Phương bên cạnh ngẩn ra: “Tiểu Lý cũng muốn đi? Này, Tiểu Trương ở bàn
bên kia không ổn đâu, tôi để cậu ta đi rồi, giờ Tiểu Lý cũng đi thì bàn đó sẽ
không có người tiếp.”

 

Ứng
Nhan nhíu nhíu mày: “Tiểu Lý giờ vẫn chưa quen với mấy chuyện này, mình cô ấy
có ổn không…”

 

Thọ
Phương Phương khéo hiểu chuyện mà mở miệng: “Một bàn đãi khách của chúng ta mà
không có ai tiếp thì kì cục lắm, tốt nhất là vầy đi, Tiểu Lý qua đó ngồi trước,
tôi sang đó với cô ấy, giờ thời gian cũng không lâu nữa đâu, chừng nửa tiếng
nữa là xong rồi, Tiểu Lý hẳn cũng không có vấn đề gì, anh thấy thế nào?”

 

Ứng
Nhan nhìn ra ngoài cửa, thấy bàn của chúng tôi ban nãy quả không còn Tiểu
Trương thật, Uông tổng với Vương tổng uống với nhau câu được câu chăng, thoạt
nhìn có chút quái dị.

 

Thọ
Phương Phương đứng một bên cười cười: “Này, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm, sẽ
chiếu cố tốt cấp dưới của anh mà, hơn nữa, ấn tượng của Uông tổng với Tiểu Lý
tốt lắm, vừa rồi còn khen Tiểu Lý với tôi nữa kìa, hỏi tôi là Tiểu Lý đi đâu.”

 

Tôi
âm thầm bĩu môi, biểu hiện của Thọ Phương Phương trước mặt Ứng Nhan thật dịu
dàng phóng khoáng, săn sóc chu đáo, tôi khẳng định chỉ cần Ứng Nhan vừa đi thì
cô ta sẽ mặc kệ sống chết của tôi ngay.

 

Tuy
rằng Ứng Nhan vẫn rất chiếu cố tôi, nhưng mà trước việc công thì, hắn chỉ nhíu
mi, nhanh chóng khoác áo, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà nói với tôi: “Nha Nha, cô
ra tiếp trước đi.”

 

Tôi
đối với kết quả bi kịch này đã sớm chuẩn bị tâm lý, tên Ứng Nhan này chính là thế,
dù có quan hệ gì đi chăng nữa, gặp phải việc công thì tất cả đều không màng,
tôi chỉ có thể thầm than cho mình nghèo mà còn phải eo, bị Thọ Phương Phương
này đì rồi.

 

Ứng
Nhan phóng đi  như sao xẹt rồi, Thọ
Phương Phương đứng đó liếc tôi một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tiểu Lý, còn
chưa qua đó sao?”

 

Trình
Gia Gia vẫn luôn mặt lạnh tựa vào ghế, bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài trước, Thọ
Phương Phương vừa nãy đặt toàn bộ chú ý lên người Ứng Nhan, lúc này mới chú ý
thấy còn có một đại thần ở đây, nhanh chóng mỉm cười đẹp đẽ, đi theo thật
nhanh: “Trình tổng…”

 

Tôi
chậm rì rì ra khỏi phòng nghỉ, đi về phía bàn của mình, Uông tổng đúng là sức
trâu, hò hét ăn uống cả buổi tối, vẫn chưa thấy đổi sắc chút nào, mà ông ta còn
hưng phấn lên thì phải, giọng nói cao hơn rất nhiều, từ phía xa đã nghe thấy
tiếng cười ha ha của ông ta.

 

Tôi
lén lút về lại chỗ ngồi của mình, hy vọng có thể an tọa mà không bị ai chú ý,
nhưng mà vừa đến cạnh bàn thì Uông tổng đã thấy được tôi, ổng vung đầu, đưa
phiến tóc hào khí vạn dặm kia về vị trí cũ, cười hà hà: “Ha ha, Tiểu Lý, cuối cùng
cô cũng trở lại, cô đi rồi uống rượu cũng không còn sức nữa, đến đây, chúng ta
tiếp tục uống.”

 

Tôi
nước mắt ròng ròng, Uông tổng, ông cũng coi trọng tôi quá ha, tôi chỉ là con
chim sẻ nhỏ trong công ty thôi mà.

 

Bọn
người Uông tổng đang uống nhạt nhẽo, vừa thấy tôi nhập cuộc đầy sức sống, lại
còn là một cô gái trẻ, cả đám cao hứng ngay, tôi phải uống những mấy ly rượu
đỏ, mà còn là rót đầy nhóc, tôi không biết châm trên bàn rượu đến mực nào mới
khéo, nên bọn họ cứ để cho tôi rót đầy, tôi sẽ thành thành thật thật thêm đầy.
Lần này uống hết mấy ly rượu đỏ, dù tửu lượng tôi có khá đi chăng nữa, cũng
gánh không nổi, chỉ là tôi uống rượu chẳng có biểu hiện như uống rượu, mà càng
uống mặt càng trắng, ánh mắt cũng chẳng thay đổi gì nhiều.

 

Bọn
người Uông tổng càng lúc càng ngạc nhiên, liên tục khen tôi tửu lượng cao, ngay
cả mấy ông tổng chả mấy sôi nổi ở bàn bên cũng bắt đầu hào hứng ké, cả đám đến
chuốc rượu tôi.

 

Lòng
tôi thầm kêu khổ, vừa nãy uống rượu quá mau, đầu tôi đã bắt đầu choáng rồi, tôi
chẳng biết ứng phó với cục diện này thế nào, chỉ hi vọng Thọ Phương Phương có
thể thực hiện lời hứa của mình. Tôi ngẩng đầu tìm bóng dáng Thọ Phương Phương,
chỉ thấy Thọ Phương Phương ngồi vững vàng tại bàn khác, không có chút nào gọi
là sang đây cứu nguy.

 

Tôi
rõ ràng rồi, tối nay, Thọ Phương Phương chính là có ý khiến tôi xấu mặt, Uông
tổng đối diện đang rót tiếp cho tôi, tôi nhìn bóng lưng vững vàng của Thọ
Phương Phương, máu xông lên não, đệt, đồ miệng nam mô bụng một bồ dao găm,
không cứu thì không cứu, hôm nay bà đây liều mạng, dù sao cũng sẽ xong mau
thôi, chỉ là, hôm nay tôi sẽ phải say quắc cần câu trong này.

 

Uông
tổng quả nhiện lại nâng ly với tôi, tôi cũng chịu phận bất hạnh với lấy ly,
đang định cầm ly lên, thì trên vai tôi sụm xuống, sau đầu truyền tới một giọng
hơi trách cứ: “Nha Nha, em lại thể hiện à.”

 

Cái
giọng này, tôi giật thon thót, chẳng phải là Trình Gia Gia ban nãy đàm phán
thất bại với tôi sao, giờ tử rồi lại hồi mã thương á?

 

Tôi
theo bản năng muốn vung bàn tay của Trình Gia Gia ra, lại nghe thấy anh ghé vào
tai tôi nói một câu thật nhẹ: “Đừng nhúc nhích, em nếu không muốn uống nữa thì
phải nghe lời anh.”

 

Uông
tổng cũng bị động tác táo bạo của Trình Gia Gia làm kinh ngạc, nghi hoặc khó
hiểu nhìn Trình Gia Gia: “Trình tổng, cậu…”

 

“Bạn
gái tôi.” Trình Gia Gia giải thích ngắn gọn với Uông tổng, sau đó rất tự nhiên
mà kéo tôi về ôm, như vô tình mà tiếp lấy ly rượu trên bàn, cụng ly với Uông
tổng, tùy ý nhìn tôi: “Cô bé này thành thật quá, cứ thế mà uống, tửu lượng lại
không cao, thế mà còn uống liên tiếp nữa chứ, tôi thấy uống nhiều quá rồi, Uông
tổng, ông chiếu cố cô ấy một chút.”

 


nơi công cộng, Trình Gia Gia cũng không có động tác gì quá thân mật, uống xong
ly rượu rồi thì lại buông tôi ra, ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi, bắt đầu cùng bàn
chuyện cổ phiếu và bất động sản với Uông tổng, anh là người tiếp quảng những
hạng mục của Tân Giang, đối với kinh doanh hiển nhiên có một phong cách chuyên
nghiệp, bọn người Uông tổng rất nhanh bị anh thu hút, cũng hứng trí bừng bừng
nói chuyện bất động sản mình mua.

 

Nguy
cơ của tôi được giải trừ, lòng tôi phức tạp ngồi cạnh Trình Gia Gia nghe anh
nói chuyện rôm rả.

 

Bọn
họ đang bàn sôi nổi thì Thọ Phương Phương tới, con mụ này, trong lòng tôi thầm
phỉ báng, vừa nãy tôi gặp khó khăn thì không thấy mụ đến cứu đâu, hiện giờ tôi
ổn rồi, lại đúng lúc mụ tới đây, đáng đập, khổ thân tôi bị Ứng Nhan giao cho
mụ.

 

Thọ
Phương Phương vừa mới đến đã thân thiết chen lại cạnh tôi, lôi kéo tôi hỏi han
vẻ quan tâm: “Tiểu Lý, sao rồi, mấy khách hàng lớn bên kia giữ tôi chặt quá nên
đến chậm, cô không sao chứ?”

 

Cái
chuyện thế này mà cũng làm cho suông sẻ được, tôi hỏi thăm bad đờ tổ tông nhà
cô ta không biết bao nhiêu lần trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn lãnh đạm: “Tạm
được, quản lý Thọ, cô đi mau đi, không cần phải lo bên này, bên này tôi lo được
rồi.” Tuy rằng tôi không dám công kích Thọ Phương Phương ngoài sáng, nhưng tôi
cũng không muốn cô ta thực hiện được tính toán của mình.

 

Con
mụ Thọ Phương Phương này kinh nghiệm đầy mình, làm sao để chút thủ đoạn của tôi
vào mắt được, cô ta làm như không nghe thấy lời tôi, đặt mông xuống chỗ trống
ban nãy Tiểu Trương đã ngồi, liếc mắt qua bên cạnh tôi một cái, cười tự nhiên
với Trình Gia Gia: “Ây da, Trình tổng, anh cũng chạy sang bên này sao?”

 

Trình
Gia Gia đang nghe đàm đạo cổ phiếu với Uông tổng, anh nghe rất chuyên chú, căn
bản là không chú ý tới Thọ Phương Phương, ngay cả quay đầu cũng không.

 

Anh
Trình Gia Gia này, giả bộ giỏi thiệt, anh thật quá nhạy bén, mắt sắc tai tinh,
khi nãy Thọ Phương Phương vừa nói, thì cũng vừa lúc Uông tổng ngừng lại lấy
hơi, cả một bàn có mình Thọ Phương Phương nói chuyện, làm sao anh không nghe
thấy Thọ Phương Phương nói được.

 

Chương 56

 

Thọ
Phương Phương bị Trình Gia Gia lơ đẹp, khuôn mặt cười xinh đẹp như hoa kia cứng
đờ, bất quá Thọ kinh vẫn là Thọ kinh, rất nhanh cô ta đã chỉnh lại diễn cảm,
thần thái tự nhiên mà quay đầu lại, đáp lại lời của tôi ban nãy: “Không sao
đâu, Tiểu Lý, nhiệm vụ tôi bển cơ bản là xong rồi, không cần tiếp nữa, giờ cô
cứ yên tâm, bàn này giao cho tôi là được.”

 

Thính
lực của Trình Gia Gia lúc này lại trở nên cực kì linh mẫn, rõ ràng mấy câu đó Thọ
Phương Phương nói nhỏ vô cùng, nhưng cái kẻ toàn tâm toàn ý nghe Uông tổng nói
là anh lại chẳng biết sao mà nghe được, anh cười khì quay đầu lại, vô cùng kinh
ngạc nhìn Thọ Phương Phương: “Ây dà, người đẹp quản lý tới bên đây rồi sao, khó
trách nha, tôi đang tự hỏi không biết ai mà dám nói giao toàn bộ bàn này cho
mình, hóa ra là quản lý Thọ, quản lý Thọ tửu lượng thật là cao, hoàn toàn xứng
đáng hoàn toàn xứng đáng nha.”

 

“Đến
đây, người đẹp quản lý, chúng ta cạn trước một ly.” Trình Gia Gia đứng lên,
nghiêng nửa người, bắt đầu rót rượu vào ly của Thọ Phương Phương. Kỹ thuật châm
rượu của anh cực kì thuần thục, ly rượu của Thọ Phương Phương càng lúc càng
đầy.

 

Thọ
Phương Phương vừa thấy không đúng, lập tức đổi lại nụ cười mê người, đưa tay
ngăn chai rượu của Trình Gia Gia: “Ây da, sao tôi lại không biết xấu hổ mà để
Trình tổng châm rượu thế này, tôi tự mình rót, tự tôi được rồi.”

 

“Người
đẹp, phục vụ cô là vinh hạnh của tôi, cô cho tôi một cơ hội đi.” Trình Gia Gia
ngẩng đầu nháy mắt một cái phóng điện Thọ Phương Phương, tay lại không hề nhúc
nhích, vững vàng cầm chai tiếp tục rót rượu.

 

Nói
thật, tôi rất phục Thọ Phương Phương, cô gái này tính tình rất mạnh mẽ, dưới
điện áp cao thế của Trình Gia Gia, rất ít cô có thể không hề sợ hãi như cô ta,
đại khái cô ta cũng là loại điên cuồng với công việc giống Ứng Nhan rồi. Tuy
rằng Thọ Phương Phương muốn ngắt điện Trình Gia Gia, nhưng mà Trình Gia Gia dù
sao cũng là khách hàng lớn quan trọng của công ty chúng tôi, cô ta dù có không
muốn, bề ngoài cũng phải khách sáo phối hợp với anh.

 

Thọ
Phương Phương là một người hiểu chuyện, nhìn tình thế này, Trình Gia Gia đúng
thật chả sai gì cả, nên không dám cản nữa, lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh* với sự
ân cần vờ vịt của Trình Gia Gia.

 

[thụ
sủng nhược kinh: vì được sủng mà sợ]

 

Trình
Gia Gia rót rượu xong, cũng đổ đầy ly mình, nháy mắt mấy cái với Thọ Phương
Phương, tiếp tục viên đạn bọc đường: “Người đẹp Thọ, đêm nay chúng ta còn chưa
có uống với nhau đó, giờ làm một ly đi, vừa hay, tôi cũng là đầy ly này, cạn ly
tới cùng thôi.”

 

Trình
Gia Gia nói xong cũng đem ly rượu đưa cho Thọ Phương Phương, đến nước này, ngay
cả con chim sẻ trên bàn rượu như tôi mà cũng nhìn ra, Thọ Phương Phương nếu
không uống là không biết nể tình, Thọ Phương Phương kinh qua chiến trường, sao
lại chẳng biết đạo lý này chứ, tôi nhìn thấy cô ta không chút do dự đứng lên,
dù sao cũng phải uống, cô ta cứ bày ra bộ dáng sảng khoái, ý dười đầy mặt mà
giơ ly rượu lên cụng với Trình Gia Gia, vẻ hào phóng mà nốc hết cả ly rượu đỏ.

 

Tôi
từng tiếp không ít khách, nhưng chưa từng thấy qua một phụ nữ cạn ly lại có thể
tao nhã xinh đẹp đến nhường này, dưới ánh đèn màu hoàng kim, gương mặt trang
điểm tinh tế của Thọ Phương Phương ửng lên vì hơi rượu, làn nước gợn lên trong
đáy mắt tỏa ra hoa đào, toàn thân đẹp đẽ đến lóa mắt, mỹ nhân say rượu quả
nhiên là mê người, toàn bộ đàn ông trên bàn đều bị cô ấy thu hút.

 

“Quá
dữ, quản lý Thọ, quả nhiên là tửu lượng cao.” Lời khen trầm trồ của Trình Gia
Gia chấm dứt trường hợp cả bàn người lặng ngắm mỹ nhân, Trình Gia Gia cười tươi
dựng ngón cái lên với Thọ Phương Phương tỏ vẻ tán thưởng, rồi quay đầu lại phía
Uông tổng cười ha ha: “Anh à, hồi nãy chúng ta uống rượu cứ thấy chả có vị gì,
hóa ra là thiếu mỹ nhân, uống rượu với người đẹp thiệt là khác nha, anh cũng
đừng ngồi không, qua kính rượu với người đẹp quản lý đi này.”

 

Uông
tổng đang bị mỹ mạo của Thọ Phương Phương hấp dẫn, lại thấy cô ta uống thật hào
sảng, trong lòng đã rục rịch, chẳng qua thấy sự chú ý của Thọ Phương Phương
hoàn toàn đặt trên người Trình Gia Gia nên mới không tiện ra tay, hiện tại bị Trình
Gia Gia giật dây như vậy, không nói hai lời, bắt đầu rót rượu, vài người nữa
trên bàn cũng bắt đầu sôi nổi hành động, cùng mỹ nhân uống rượu thật là cảnh
đẹp ý vui, ai lại không muốn thân thiết uống rượu với mỹ nhân chứ.

 

Mặt
trận này với tình huống ban nãy của tôi giống y như đúc, chẳng qua nữ diễn viên
trên bàn đã đổi lại thành Thọ Phương Phương, Trình Gia Gia ngay đó thỉnh thoảng
lại chen vào đôi lời, khiến mọi người tất cả đều hứng trí, nhất thời không khí
trên bàn rượu nhiệt tình vô cùng. Dù Thọ Phương Phương có kinh qua trăm trận,
giữa một đám đàn ông mời rượu cũng chẳng tránh khỏi chật vật bại trận, liên tục
uống hết ly này đến ly khác.

 

Thừa
dịp mọi người hỗn chiến, Trình Gia Gia quay đầu, nháy mắt đắc ý với tôi, nhỏ
giọng bảo: “Sao? Dám khi dễ Nha Nha của chúng ta, cho cô ta uống chết luôn.”

 

Mắt
anh lơ đãng toát ra một tia giảo hoạt, trong suốt nhìn tôi, giống như trước kia
hay đùa giỡn với tôi, lại còn có chút nghịch ngợm trẻ con, bên này nhỏ giọng
nói cho cô ta uống chết luôn, bên kia lại mặt mày ngây thơ vô tội, tựa như cục
diện hỗn loạn này chẳng hề can hệ gì tới anh. Tôi nhất thời hoảng hốt, những
đoạn kí ức khi xưa ở cùng anh hiện về trong đầu, giống như chúng tôi vẫn còn
như trước kia, chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì.

 

Tôi
cúi thấp đầu, tránh đi tầm mắt anh, thành tâm thật ý mở miệng: “Lần này thực sự
cảm ơn anh đã chắn rượu giúp tôi.”

 

Trình
Gia Gia nháy mắt đã im bặt, không khí hòa hảo ban nãy giữa chúng tôi lập tức
biến mất, tôi có chút không được tự nhiên, rõ ràng tôi rất thành tâm cảm ơn
anh, sao lại biến thành cố ý khách sáo với anh vậy?

 

Thọ
Phương Phương cuối cùng nhịn không được, vội vàng rời bàn tiệc đi toilet, tôi
nhìn nhìn xung quanh, mấy bàn tiệc trong sảnh đã tan gần hết rồi, bàn chúng tôi
ban nãy còn có chuốc rượu như thế, nên mới chưa tan. Sau khi Thọ Phương Phương
rời đi, tất cả mọi người vẫn chờ, có lẽ Thọ Phương Phương uống tới sợ luôn rồi,
lần này một đi không trở lại, mấy ông đàn ông trên bàn chờ một hồi mất hứng,
nhìn xung quanh thấy cũng chẳng còn ai nên cũng sôi nổi đứng dậy cáo từ rời đi.

 

Cuối
cùng trên bàn chỉ sót lại Uông tổng với Trình Gia Gia, Uông tổng uống rất tốt,
còn đòi Trình Gia Gia dẫn ông ta đi karaoke nữa. Tôi không khỏi ngó nghiêng ông
Uông tổng này, đồng chí già này cũng mạnh thật đấy, giằng co suốt buổi tối thế
này mà tinh thần vẫn mười chấm như trước, còn muốn đi ăn chơi đàng điếm thêm
bên ngoài nữa chứ. Trình Gia Gia đã khôi phục lại vẻ mặt khách sáo ban nãy,
nhìn không ra là anh có hứng thú hay không nữa, chỉ một mực từ chối, nhưng ông
Uông tổng này thật quá nhiệt tình, nắm cánh tay Trình Gia Gia không cho đi,
liên tục năn nỉ.

 

Trình
Gia Gia mỉm cười từ chối cho ý kiến, ý tứ hàm súc nhìn về phía tôi, Uông tổng
cũng xoay đầu lại theo tầm mắt anh, liếc mắt một cái đã thấy tôi đang ngồi ở
bên, Uông tổng giật mình theo kiểu ‘thì ra là thế’, buông tay Trình Gia Gia ra:
“Ừm, chăm bạn gái quan trọng hơn, chăm bạn gái quan trọng hơn.”

 

Tôi
không nghĩ tới Trình Gia Gia sẽ viện tới tôi, bị Uông tổng nói như thế, tôi có
hơi rối, đứng lên, rời bàn đi tìm các đồng nghiệp may mắn còn sót lại.

 

Uống
hết cả đêm, công ty chúng tôi hầu như đã lừng lẫy hy sinh toàn bộ, ngay cả Thọ
Phương Phương từ toilet về cũng lảo đảo loạng choạng, Ứng Nhan còn chưa về, tôi
đứng trong hàng ngũ đồng nghiệp say nghiêng ngã, chờ Ứng Nhan về, đến chín giờ,
Ứng Nhan vẫn còn chưa đưa Hồ tổng về xong, tàn cuộc bên này còn chờ hắn dọn đó
nha.

 

Trình
Gia Gia rốt cục cũng thu phục được đồng chí Uông tinh lực dồi dào, xưng em gọi
anh tiễn ông ta ra cửa. Một mình tôi không có việc gì mà theo sát các đồng
nghiệp, nhìn mắt mọi người đều lờ đờ, tôi cũng từ từ cảm thấy choáng váng hoa
mắt, dù cho Trình Gia Gia có cứu viện đi chăng nữa, thì hôm nay tôi uống cũng
không ít, hơn nữa lại uống rất vội, hiện tại rượu bắt đầu xông lên trên đầu.

 

Thọ
Phương Phương quả nhiên là mạnh, sau khi đi toilet về, thay đổi hình tượng hào
phóng chuyên nghiệp ban nãy, lại có thể trở nên càng phóng khoáng, chống tay
lên hông bưng ly rượu, còn níu lấy tay một anh cấp dưới của mình, gào thét uống
tiếp, lúc này khách hàng đã đi hết, chỉ còn lại quân mình, mọi người cũng không
kiêng dè, cả đám quậy tưng bừng, tôi cũng bị mọi người lôi đi tưới cho mấy ly.

 

Đầu
của tôi càng choáng trầm trọng, tôi kỳ thật đã sắp say, nhưng so với bọn Thọ
Phương Phương vẫn còn tốt hơn, lòng tôi vẫn còn chút tỉnh táo, tôi nỗ lực ngó
chung quanh, Thọ Phương Phương càng tỏa ra tính nữ vương, trông chả khác gì đàn
ông, gọi anh gọi em loạn tùng phèo cả lên, cô ấy cũng nhìn thấy tôi, buông hai
chàng trai bên cạnh ra, lảo đảo đi về phía tôi, trên đường vấp phải cái ghế
dựa, ngã oạch lên nền đất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3