Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 25 - 26
Chương 25
Sau
đó, đúng như tôi dự đoán, ava của Nhân Y luôn luôn là màu xám, lâu lâu tôi lại
ngây ngốc nhìn biểu tượng của cậu ta, tôi không biết cậu ta ở nhà hay đi vắng,
online hay offline, có lén lút lên xem chúng tôi chat hay không, tôi không
biết. Những lúc như thế, tôi lại tự cười mỉa bản thân, nhủ thầm, cậu ta chăm
sóc bạn gái còn không kịp, làm sao có thể rảnh rang ẩn nick đi làm cái chuyện
tầm phào đó chứ. Nhưng mà, Nhân Y dù gì cũng là bạn trai tốt, toàn tâm toàn ý
với người mình yêu.
Rất
nhanh sau đó tôi chẳng còn thời gian để ngẩng người nữa, cuối tháng mười một,
gần một tháng nữa đến Giáng Sinh, sắp tới là thời gian bận rộn nhất của công
ty, chẳng khác gì giờ cao điểm cuối năm. Các phòng ban trong công ty đều bận
bịu, bên này Ứng Nhan cũng có rất nhiều việc, hắn liền bảo cậu thực tập sinh
sang giúp An An, chiếm lấy tôi làm giúp việc. An An cũng làm việc điên cuồng.
An An làm hóa đơn, so với Ứng Nhan có khi còn bận hơn, cô ấy lại sắp lấy chồng,
công việc các loại chồng chất như núi cũng đủ làm cô ấy đau đầu. Tuy rằng dưới
tay cô ấy còn có một thực tập sinh để phụ giúp, nhưng cậu ta không có chuyên
môn, An An bên đấy cứ nghiến răng oán hận không thôi.
Xế
chiều hôm nay, lúc tôi ở văn phòng Ứng Nhan phụ kiểm tra đối chiếu vốn nhân
công tháng tư, bảng kê khai chi chít cột dọc làm mắt tôi cứ hoa lên, thì Trình
Gia Gia gọi đến: “Nha Nha, tối nay cùng đi ăn đi, em dẫn em đi Thanh Hải ăn đồ biển,
ăn ở nhà hàng trên tàu.”
“Được.”
Tôi sảng khoái đồng ý, đề nghị này rất hạp ý tôi, tôi thích ăn hải sản, lại
càng thích những thứ mới mẻ, ăn ở trên thuyền, chẳng phải cũng là ăn trên biển
sao? “Nhưng mà đi Thanh Hải, vừa đi vừa về mất gần bốn tiếng, buổi tối có về
kịp không?”
Trình
Gia Gia đã sớm có kế hoạch: “Không thành vấn đề, lão Lục* với vợ nó cũng đi,
bốn người đi chung xe, trễ thế nào cũng tự về được.”
[cách
gọi bạn bè nam của Trung Quốc, chuyển ngữ lại Ri thấy không được hay, nên để
như thế, nếu không hợp thì cứ góp ý nhé, Ri sẽ chuyển lại ^^]
Lão
Lục là bạn chung đại học với Trình Gia Gia, vô cùng biết ăn nói, hai người họ
với Ứng Nhan ở chung một phòng kí túc, quan hệ của bọn họ tốt đến mức cùng
chung ý kiến và quan điểm. Theo lời lão Lục, bọn họ chẳng hề thích giặt quần
áo, chỉ có mỗi Ứng Nhan là ngày nào cũng giặt, có lúc chẳng còn đồ mặc, mọi
người giật đồ Ứng Nhan mà mặc. =.=
Lão
Lục bây giờ cũng khá thân thiết với chúng tôi, lần đầu tiên Trình Gia Gia dẫn
tôi đi chơi với bọn lão Lục thì anh ta bị vẻ bề ngoài hiền lành của tôi làm mờ
mắt, muốn chuốc rượu tôi, không ngờ cuối cùng lại bị tôi chuốc tới gục xuống
bàn. Từ đó về sau, tôi với lão Lục “đánh nhau xong mới thành bằng hữu”, anh ta
rất hoan hỉ mời tôi đi uống rượu, về mặt này anh ta giống y chang Tiểu Mĩ,
không hạ được tôi thì không thể báo thù rửa hận. Cũng không nên nói tửu lượng
của tôi với anh ta tương đương, mà nên nhìn người đứng ở sau lưng tôi kìa, anh
ta muốn báo thù thì nhiệm vụ này đúng là bất khả thi rồi.
Tôi
đôi lúc lại thấy kì quái, nếu quan hệ của Trình Gia Gia với Ứng Nhan tốt như
thế, sao chẳng thấy lần nào anh rủ Ứng Nhan cùng đi chơi, đến nỗi lão Lục cũng
nhắc, lâu rồi chẳng thấy Ứng lão đại đâu, khi đó Trình Gia Gia lại đấm lão Lục,
nói quên mất rồi, để lần sau đi. Nhưng mà lần sau của lần sau cũng chẳng thấy
tăm hơi Ứng Nhan, điều này làm tôi không khỏi nghi ngờ, có khi nào Trình Gia
Gia với Ứng Nhan có tư thù gì chưa giải quyết xong không?
Lúc
tôi đang nghĩ như thế, Ứng Nhan đã đi tới, tôi sợ tới mức tay run cả lên, trực
tiếp cúp điện thoại của Trình Gia Gia.
Ứng
Nhan cau mày gõ lên bàn tôi một cái, đưa cho tôi một bảng kê khai nữa: “Đang
giờ làm, chú ý đi. Đây là bản báo cáo kỷ luật công tác tháng này, cô căn theo
đây mà khấu trừ tiền lương theo số ngày đi muộn đi, ngày hôm nay tăng ca làm
cho xong luôn.”
Tôi
há mồm trợn mắt nhìn bảng báo cáo, ông chủ à, anh không đưa sớm một chút được
sao, tôi vừa mới tính lương xong, nếu thêm cái khấu trừ tiền phạt này, chẳng
phải là tính lại một lần nữa sao.
Thái
độ của Ứng Nhan với tôi gần đây cũng không tệ, vì thế tôi đánh bạo mở miệng:
“Quản lý Ứng, tôi tính lương xong cả rồi, khấu trừ tiền phạt này có thể để lần
sau trừ vào tiền thưởng không?”
Tôi
không dám nói buổi tối tôi có hẹn, nhưng chắc hắn nghe được rồi.
Chỉ
thấy mũi Ứng Nhan hếch lên: “Không được, phải trừ ngay lần này, lần sau có lỗi
trừ khác.”
Ứng
Nhan mỗi lần trưng ra vẻ mặt này đều mang ý nghĩa là không cho ai thương lượng,
tôi chán nản bắt đầu tính toán số tiền “đi đánh lén” tháng này của Ứng Nhan, trong
công ty đi trễ về sớm, lén ra ngoài ăn sáng đều bị trừ lương.
Ứng
Nhan mang ánh mắt ai oán kia bị Thọ Phương Phương có việc kéo đi rồi, Thọ
Phương Phương đúng là người tốt nha. Ứng Nhan vừa ra khỏi cửa, tôi đã tức tốc
gọi cho Trình Gia Gia, báo tin dữ: “Buổi tối em phải tăng ca tính tiền lương,
không đi được.”
Trình
Gia Gia vẫn thấu hiểu lòng người như thường lệ, lập tức an ủi tôi: “Không sao, chẳng
phải chỉ là tính lương sao, buổi chiều em cứ soạn ra sơ lược đi, tối anh cử
Tiểu Trịnh bên công ty anh qua phụ em đối chiếu, hai người cùng làm là được,
nhanh lắm.”
Ạch,
tôi quên mất Trình Gia Gia cũng là ông chủ, Tiểu Trịnh này chắc cũng na ná như
tôi, là người mới, ai cũng có thể sai phái được, tôi lập tức nghĩa chính từ
nghiêm từ chối: “Thôi, sao làm thế được, Tiểu Trịnh người ta không cần nghỉ
ngơi sao?”
Trình
Gia Gia ở đầu dây bên kia suy nghĩ một chút, rồi nghiêm trang nói: “Như vầy đi,
chúng ta đi ăn trước, cơm nước xong xuôi anh đưa em lại đó, chúng ta cùng đối
chiếu.”
Tôi
vô cùng cảnh giác dụng tâm của anh: “Hay là thôi đi, quay về cũng đã trễ lắm
rồi, quá nửa đêm, chúng ta cô nam quả nữ lên công ty làm cái gì, qua nhà em
tiện hơn.”
Trình
Gia Gia cười ha ha: “Được, cứ vậy đi, qua nhà em. Để tan tầm rồi anh qua đón em
nhé.”
Tôi
vừa để điện thoại xuống thì Tiểu Lí ca ở bên kia nhếch miệng lên, tôi lạ lùng
hỏi: “Tiểu Lí ca, em tăng ca mà sao anh mừng thế hả? Cười sung sướng như thế.”
Tiểu
Lí ca không nhếch miệng nữa, mà nhếch mắt, dùng sức nháy nháy về phía tôi: “Nha
Nha, cô đúng là dở hơi, khó trách quản lý Ứng lại nhìn cô với con mắt khác với
khi nhìn tụi tôi.”
“Anh
lại thế nữa rồi.” Tôi đã quen việc Tiểu Lí hay cáp đôi tôi với Ứng Nhan, nên cứ
tự nhiên mở bảng báo cáo ra tiếp tục công việc.
Tiểu
Lí ngó cái cửa, bĩu môi khinh thường: “Nha Nha, cô cứ giả bộ đi, trong lòng cô
còn rõ ràng hơn ai khác, vì cái gì mà mỗi lần cô có hẹn, quản lý Ứng lại cho cô
tăng ca hả?”
“Công
việc cần gấp thôi.” Tôi nhanh nhẹn gõ máy tính toán, quản suy nghĩ của Ứng Nhan
làm gì, dù sao đêm nay cũng đã định tôi sẽ được đi thuyền rồi, há há, trên biển
ngắm trăng ăn hải sản, đẹp tuyệt vời nha. Biển ơi, ta tới đây!
Tâm
tình tôi vô cùng tốt, bà nó chứ, sao đời lại đẹp thế nhỉ, lúc tan việc tôi đã
tính hơn non nửa, chỉ đợi về nhà đối chiếu đúng sai thôi. Lòng tôi khoái trá
thu thập đồ đạc này nọ chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy An An hớt hải chạy vào:
“Nha Nha, cấp cứu cấp cứu, mau tới phụ!”
Chương 26
An
An một bên kéo tay tôi, một bên tiếp tục gọi điện thoại: “Hả, nhiều người lắm
à, mẹ tiếp tục kiên trì cầm cự đi, con hiện giờ thực tình chưa đi được. Thế
cuối cùng chiết khấu là bao nhiêu? Giảm giá được bao nhiêu ạ?”
Đến
khi tới phòng kế toán, tôi cũng đã nghe được đại khái đang xảy ra chuyện gì, mẹ
An An đang giúp cô ấy mua giường, hôm nay là ngày giảm giá cuối cùng, An An với
mẹ cô ấy thống nhất hôm nay đi chọn, cuối cùng Tiểu Lệ hôm nay lại bị sốt nên
nghỉ phép. Thân là tổ trưởng, thấy người khác còn bộn bề việc, An An không còn
cách nào ngoài việc nhận luôn phần danh sách của Tiểu Lệ, cái này làm tới tan
tầm cũng chưa xong, mà tới chừng đó thì khu mua sắm đóng cửa mất rồi, thế nên
cô ấy lôi tôi qua làm tráng đinh*.
[tráng
đinh: thanh niên khỏe mạnh, trai tráng, ở đây ý nói Nha Nha có sức như trai
tráng để giúp ấy mà =))]
Ơn
của An sư phụ với tôi cao như núi, suốt nửa năm qua cô ấy luôn bảo vệ tôi, giờ
cũng đã tới lúc tôi tỏa sáng lòng biết ơn rồi. Không nói hai lời, tôi lập tức
bỏ nam sắc vì nghĩa tôn sư! Chờ An An đi rồi, tôi lần thứ hai báo tin dữ cho Trình
Gia Gia: “Xong rồi, hiện giờ không đi được nữa, tổ trưởng của em ra ngoài rồi,
giờ còn một đống to tướng danh sách với hóa đơn chưa làm xong này, mai là phải
nộp rồi.”
Trình
Gia Gia trầm ngâm một chút: “Giờ em đang ở công ty một mình à?”
Phòng
kế toán giờ chỉ còn mình Tiểu Trương với Tiểu Vương, nhưng mà bọn họ cũng đang
bận tối mắt với việc của mình, không giúp tôi được. Tôi bắt đầu sửa sang chồng
danh sách: “Còn hai đồng nghiệp nữa, nhưng mà họ cũng đang vội, phỏng chừng hôm
nay xong việc rất muộn, phải cố hết sức thôi. Bọn anh đi đi, ăn nhiều một chút,
ăn luôn phần em cũng được.”
Trình
Gia Gia bị tôi chọc cười: “Không có em anh đi làm gì, để vợ chồng lão Lục vui
vẻ với nhau được rồi.”
“Nha
Nha, em ở công ty thì dù gì cũng chỉ có mình em làm, đem tài liệu về nhà đi, về
nhà thì có anh giúp em xem xét chi tiết mà.” Giọng anh thấp xuống, hồ như đang
thầm thì bên tai tôi, khiến tai tôi ngứa tận vào lòng: “Hai ngày rồi mình chưa
gặp nhau.”
Anh!
Lại bắt đầu phóng điện rồi! Công lực phóng điện càng ngày càng cao, cách nhau
cả một đường dây điện thoại thế mà tôi vẫn cứ ngất ngư thế này, không cầm lòng
được phải đồng ý.
Để
điện thoại xuống, tôi mới phát hiện việc cần làm quả thật nhiều lắm, đương bận
rộn sửa sang lại thì Ứng Nhan đã tới, nhìn thấy tôi ở phòng kế toán, hắn ngẩn
ra, có chút giận dữ: “Cái cô An An này, sao lại lôi cô đến đây làm chứ, Nha
Nha, phòng kế toán thực sự không cần cô nhúng tay vào đâu.”
Ầy
dà, Ứng Nhan thành kiến An An rồi, việc này hình như bắt nguồn từ tôi. Tôi
nhanh chóng bước lên hai bước, mở miệng giải thích: “Việc kết hôn của An An
quan trọng hơn, với lại hôm nay có người xin nghỉ phép, cô ấy không có nhờ tôi
giúp, là tôi tự tới đây đó, không liên quan gì đến cô ấy đâu.”
Ứng
Nhan không thèm nhắc thêm, nhìn thấy ánh mắt tôi có phần xúc động, cuối cùng
nói một câu: “Cái bản kỷ luật kia mới đưa lên, trừ tiền tháng để sau cũng được.
Ăn tối chưa? Chưa thì cùng ăn đi. Đi nào!”
Tôi
sợ tới mức hoa dung thất sắc, cùng hắn ăn cơm hả? Tha cho tôi đi!!!
Ăn
cơm cùng hắn hai lần, lần đầu ăn ở canteen công ty, bị Thọ Phương Phương ghét,
lần thứ hai lại càng thảm thiết, đi ra ngoài ăn có một bát trứng thôi mà cũng
bị tiêu chảy, ói mửa tới chết đi sống lại: “Thôi thôi thôi, tôi biết rồi, anh
đi trước đi, tôi có hẹn thì đi theo anh làm gì?”
Ứng
Nhan vốn đang chuẩn bị đi ra ngoài, phút chốc quay lại: “Bạn trai?”
Tôi
nghĩ nghĩ, tình trạng gần đây với Trình Gia Gia đúng là như thế, xem tiến triển
thế này, tới nghỉ đông là có thể dẫn anh đi gặp ba mẹ rồi, thừa nhận cũng không
sao, có bạn trai là việc quang minh chính đại mà: “Vâng.”
Nhìn
mặt Ứng Nhan có chút thay đổi, tôi nhanh chóng bày tỏ thái độ yêu việc như yêu
bồ: “Ăn một bữa cơm thôi, nhanh lắm, ăn xong tôi lập tức tăng ca làm việc mà,
buổi tối nay nhất định làm xong, lãnh đạo nhà anh cứ an tâm, tôi không để việc
tư ảnh hưởng việc công đâu.”
Ứng
Nhan không thèm nói, nhìn tôi một cái, nhếch môi, không nói thêm câu nào nữa,
rời đi.
Tôi
lau mồ hôi, tiếp tục thu dọn đồ đạc, lúc Trình Gia Gia tới đón tôi đã là sáu
giờ, tầm giờ này trong mùa, sắc trời đã muốn tối đen, ráng chiều hồng dần đẹp
đẽ lặn xuống sau màn đêm. Tôi ngồi vào trong xe anh, nhìn dòng xe như nước cuồn
cuộn bên ngoài, đèn đuốc đầy màu sắc, bỗng nhiên có cảm giác không thật, trăm
hoa cùng nở không khỏi khiến tôi hoa mắt thất thần, lại có chút gì đó bất an
không yên.
“Sao
thế?” Trình Gia Gia nhìn thấy tôi khác lạ, quay đầu lại hỏi: “Làm việc mệt quá
sao?”
Tôi
lắc đầu, cái phận đen đủi này bỗng dưng lại được vận may đánh úp thế, cũng nên
có quá trình hợp lý một chút chứ.
Trình
Gia Gia bỗng dưng xoay người đến gần tôi, khoảng cách của chúng tôi giờ chỉ còn
trong gang tấc, tôi có thể ngửi được mùi trên áo anh, cơ hồ nhiệt độ trên cơ
thể anh đều truyền tới tôi. Tôi hoảng sợ, với một người có kinh nghiệm ôm hôn
như tôi mà nói, tư thế này không khỏi làm người ta nghĩ sai nha. Tôi cà lăm,
lắp bắp nói: “Anh làm gì vậy?”
Anh
nắm lấy dây an toàn, lưu loát cài lại cho tôi, mỉm cười: “Em hi vọng anh làm
cái gì?”
Trên
mặt lại bắt đầu nóng lên, cái anh này, cười đến ý vị thâm trường như thế, làm
tôi phải xấu hổ cúi đầu.
Tôi
chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, thì trên mặt đã có một đôi tay áp lên, tôi
còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị xoay mặt qua, có gì đó ấm mềm nhẹ nhàng lướt
trên môi tôi, sau đó, tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh: “Có phải là thế
này không?”
Trình
Gia Gia ở trước mặt tôi, đôi mắt đen tuyền của anh giờ trở nên sâu thăm thẳm,
nhìn chăm chú khiến tôi ý loạn tình mê. Hồi mã thương!* Trước khi đại não tôi
hoàn toàn mất khả năng hoạt động, tôi chỉ có thể nghĩ ra danh từ này.
[hồi
mã thương : quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào địch.]
Trong
xe vốn đã rất ấm, anh lại còn đốt thêm lửa. Anh rất có kỹ xảo, tôi lại trống
vắng lâu ngày, ngay từ đầu anh chỉ muốn trêu đùa tôi một chút, nhưng mà hai
người trưởng thành với nhau, chẳng mấy chốc dục hỏa lại trào dâng, khiến tôi
với anh đều kiềm lòng không đặng.
Có
ai đó đã từng nói, thân mật trên xe, tình cảm lại càng mãnh liệt, cái dây an
toàn giờ đây chắn giữa chúng tôi, hoàn thành nhiệm vụ “bảo vệ” tôi, anh rụt về
một tay đang ôm tôi, với ra cởi dây an toàn, bình thường chỉ dùng chút sức là cởi
được, ai ngờ anh cởi mãi không xong, phải oán hận thấp giọng mắng một câu.
Giọng
anh rất nhỏ, nhưng tôi vẫn còn nghe được, anh nói: “Cài lên làm chi không biết
nữa.”
Chúng
tôi không thân mật được nữa, bởi vì tôi bật cười. Nhìn thấy vẻ mặt ai oán trẻ con
của anh, tâm tình tôi cực kì khoái trá, ha ha, thật là thú vị, thật là thú vị
nha.
“Cười
đã chưa?” Anh rốt cục buông tha trận giằng co với dây an toàn, chồm tới sát
ngực tôi, bờ môi anh vì hôn kịch liệt mà hồng nhuận lên, hấp dẫn trước mắt tôi,
lần đầu tiên tôi thấy môi đàn ông lại đẹp đến thế, tới nỗi chỉ muốn cắn một
cái.
Tim
tôi lại bắt đầu như con nai con, thế mà anh lại nở nụ cười, hôn lên môi tôi lần
nữa: “Em mà còn đỏ mặt nữa, anh sẽ mặc kệ hậu quả đấy.”