Chim sẻ ban mai ( Tập 1 ) - Phần 06 - Chương 01
Cô gái dũng cảm từ Luyện ngục trở về
Đến cửa trường học, tôi
vội vội vàng vàng nhìn các bạn học, tôi bất an ko yên nắm chặt cúc áo. Có nên
đi vào ko? Lát nữa ko biết các bạn học sẽ dùng ánh mắt gì nhìn tôi? Bọn họ sẽ
bàn bạc những gì? Có bắt nạt tôi giống như trước?
Ma Thu Thu, nếu đã quyết
định trở về để một lần nữa đối mặt với tất cả, thì mày phải trở nên thật dũng
cảm, ko phải sao?
Bốp…..đầu tôi đột nhiên
bị một vật gì đó mạnh mẽ đập vào! Đau quá! Tôi lảo đảo bước lên phía trước, tức
giận nhìn lại……….
A!Mông Thái Nhất! lại là
tên oan gia này! Ai…………..
“Sẻ con, sao cô lại đến
trễ như vậy?” Mông Thái Nhất ko coi ai ra gì chậm rãi nói chuyện “Ko bước vào
trường học bộ tính đứng ở chỗ này luyện Khí công a”
“Hừ…………” tôi tức giận
mặc kệ hắn
“Còn ko mau đi? Đi học
ngày đầu tiên đã đến muộn, cô đúng là nữ sinh hư”
“ANh nói cái gì a!” Tôi
đôt nhiên phát hiện ra một vấn đề, liền truy hỏi “anh ko phải là đang đợi tôi
đi….”
“Làm gì có?? Cô được cái
nói bừa!”
“Đỏ mặt …………..”
“Ma Thu thu, cô thật
đáng đánh!”
……………………………..
Cãi nhau ầm ỹ, ung dung
bước đến cửa lớp , tôi ko tự chủ dần dần bước đi chậm lại
“Ma Thu Thu, sắp vào
tiết học rồi, nhanh vào a!” Mông Thái NHất đã vào lớp học hoàn hoàn ko bận tâm
hướng tôi kêu to, làm cho tôi ngay cả 1 chút thời gian để do dự cũng ko có
“Ma Thu Thu?? Đúng là nó
a…………….”
“Nó còn dám đem mặt mũi
qua về, thật là bội phục!”
“Ma Thu Thu ko phải đi
phục vụ quán bar rồi sao?”
“……………………….”
Tuy đã trở nên rất kiên
cường, nhưng những lời bàn tán của các bạn học lại giống như dao găm, đâm vào
ngực tôi đau nhói! Tất cả mọi chuyện ko phải tôi đã sớm đoán được sao? Phải
dũng cảm đối mặt! Tôi hít suâ một hơi,duỗi thẳng lưng, trước ánh mắt kinh ngạc
của mọi người , tôi bước vào lớp học. Ngẩng đầu nhìn Mông Thái Nhất đang đưa
lên 1 ngón cái, tôi còn tặng cho hắn một cái mỉm cười kiên định……….
Nhưng qua giây tiếp theo
nụ cười kia đã trở nên cứng ngắc, khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ của Kim Ánh
Minh đã khiến cho sự kiên cường vừa mới hình thành của tôi bắt đầu tan rã!
Ánh mắt của hắn bắt đầu
có tiêu cự, hắn vẫn nhìn tôi, nhìn tôi ko rõ biểu tình, cũng ko có cảm xúc………….
Hắn hẳn là còn giận
chuyện tôi thất hứa với hắn đi? Mà có lẽ lời hứa ấy đối với hắn cũng rất bé nhỏ
ko đáng kể! Trong đầu tôi mạnh liệt nhớ về cái ngày cuối cùng gặp hắn ở trường
học……………….
“Sẻ con, có sao ko………….”
Mông Thái NHất đem tôi
kéo về hiện tại, tôi hướng hắn mỉm cười yếu ớt, sau đó lại ngồi xuống vị trí
của mình
Cố ý quên đi bên phải im
lìm, chúng tôi trở về với bộ dạng trước kia, nhưng mà có thật Ma Thu Thu hiện
tại đã ko còn giống với trước kia ko?
Tôi bắt đầu hoai
nghi……………..
Có lẽ vì bề ngoài đắc ý
vừa rồi của tôi đã làm cho mọi người chưa kịp thanh tĩnh, mấy khóa học sau, trừ
bỏ vài người còn xem thường tôi, toàn bộ mọi chuyện vần sóng yên gió lặng
Các môn học đều
được Mộc tiên sinh phụ đạo lại rất tốt,nhưng toán học vốn chính là nhược điểm
của tôi, thầy nghe qua tôi đã trở về lớp có chút ko tin được . Nếu như thầy nhờ
mọi người chỉ ra phương pháp giải toán, lỡ kêu trúng tên tôi thì…..
Nghĩ đến đây, đầu tôi
càng cúi gằm xuống
“Bạn học Ma Thu Thu, mời
em nói ra phương pháp giải bài này” thầy giáo toán học đã lâu ko gặp tủm
tỉm cười nói với tôi
Tôi chỉ biết, tôi chỉ
biết, nhìn đống lớn X, Y, Z trên bảng, tôi cầu cứu nhìn Mông Thái Nhất………..Tên
kia hiển nhiên vẫn đang ra sức lật lật sách, cho dù trong sách có phương án
giải, thì cái tên ngu ngốc kia vẫn tìm ko ra a!
Toàn bộ bạn học đều quay
đầu về phía tôi, vui sướng nhìn tôi gặp họa. Tôi mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi đứng
dậy
“Trang 69, phần 5, mục.”
Hay qua Mông Thái Nhất
tìm ra được rồi. Tôi vội vàng lật sách tìm nơi ghi phương án giải
“Dạ, X lập phương
trừ…………..”
Thầy hài lòng gật gật
đầu, tôi rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra ngồi xuống, Mông Thái Nhất bị hành động
vừa rồi của tôi hù ngẩn người, nữa ngày cũng ko phản ứng
Có gì đó ko đúng? Giọng
nói vừa rồi là từ bên phải truyền đến
Tôi kinh ngạc quay đầu
nhìn về bên phải, lại chỉ nhìn thấy Kim Ánh Minh đang tập trung ghi chép. Vừa
rồi chẳng lẽ là ảo giác? Vậy ai đã nói cho tôi biết đáp án?
Tâm can vừa bình tĩnh
lại một chút, đã hoảng loạn trở lại
“Kim Ánh Minh, hôm nay
là ngày hoạt động của hội thiên văn, tan học chúng ta cùng nhau đi…………..”
Đúng là oan gia ngõ hẹp,
tôi nhìn nhìn Việt Mỹ đang đi đến trước mặt. Mà Việt Mỹ nhìn thấy tôi cũng
giống như kẻ vừa ăn phải ruồi bọ, kinh ngạc đến mức ngay cả tròng mắt cũng sắp
rớt ra
“Nguyệt ko có nói
gì……………….”
“Chỉ đưa ra thông báo!!”
“…………………” Kim Ánh Minh
ko trả lời
“Ma Thu Thu??!! Đúng là
cô………….” Đối mặt với Kim Ánh Minh hoàn toàn ko có phản ứng, Việt Mỹ rốt
cuộc cũng “bất hạnh” nhận ra sự tồn tại của tôi ” Cô sao lại đến đây?!!
Cô còn dám vác mặt mũi đến trường học ………………..”
“Người ko nên vác mặt
đến là cô, bà tám!!”
Mông Thái Nhất đột nhiên
nhảy vào “Sẻ con, vì sao ko thể đến trường, trường học đã đưa ra công văn, nói
rằng vụ việc kia là bị người hảm hại, cô ấy tại sao lại ko thể đến trường?!”
“Công văn?” Việt Mỹ tỏ
ra yếu ớt hỏi tôi “Vậy…………..cũng giống như lúc trước cô uy hiếp tôi làm
ngụy chứng, cô đã nhờ người khác làm?”
“Cô………….” Mông Thái Nhất
tức giận đến mức nắm chặt nắm tay, tôi âm thầm thở dài, Mộc tiên sinh có nói
qua, bất kể là chuyện tình gì cũng phải tự mình đối mặt, tự mình giải quyết,
trốn tránh sẽ ko có ý nghĩa gì
“Việt Mỹ, trường đã
quyết định như vậy, tôi ko có cách nào thay đổi, nếu cô còn tỏ ra hoài nghi thì
có thể đến phòng hiệu trưởng trách cứ……”
Việt Mỹ có vẻ kinh ngạc
trước sự chuyển biến của tôi, nhất thời thất thần, sau đó lại tủi thân khóc lớn
:
“Tôi………tôi ko có làm cái
gì hết………..cô sao có thể bắt nạt tôi……………..”
Tôi thề với trời! Tôi
vừa nhìn thấy Việt Mỹ ra sức nhéo vào dúi của mình, rốt cuộc tôi cũng biết nước
mắt của nàng xuất phát từ đâu
Cô gái dũng cảm từ Luyện
ngục trở về – Phần 4
“A…………..Ma Thu Thu! Cô
hôm nay thật sự quá lợi hại! Cô có phải cũng giống như Đại Lực Thủy Thủ
(*Popeye)mạnh lên nhờ ăn rau chân vịt?!” Mông Thái Nhất ra sức nuốt một khối
thịt bò thật lớn, hưng phấn kêu to
“Có sao? Tôi hoài nghi
cái tên khoa trương trước mặt này
“Đương nhiên, nhưng mà…………….”
Giọng nói của Mông Thái Nhất đột nhiên hạ thấp
Tôi chậm rãi ăn trộm cá
kho tàu trong cơm hộp của hắn, tò mò nhìn hắn
“Nhưng mà cái gì?”
“Chỉ là, hiện tại cô ko
cần tôi bảo vệ……………….” Mông Thái Nhất nhìn qua thật giống trái bóng bị xì hơi
“Ha ha, nói cho anh biết
một bí mật, anh ko được cười nha!” Tôi lặng lẽ kéo tay hắn
“Làm sao?”
“Thật ra vừa rồi tôi rất
sợ hãi, sợ đến mức cả chân cũng nhũn ra, nếu ko thì tôi đã chạy trốn”
“Thật chứ?”
“Ừ, thật!”
“Ha ha , ha ha, tôi biết
mà! Cô làm gì mà dũng cảm như vậy?!” Người kia thật đúng là dễ dụ
“Mông Thái Nhất! Vì tôi
mà gây sự với Việt Mỹ , đáng giá sao?” Tôi ko biết tại sao mình lại hỏi cái vấn
đề này
“Đương nhiên, tôi muốn
bảo vệ cô! Tôi nói rồi!!” Nhìn hắn kiên định như vậy, lòng tôi cảm thấy thật ấm
áp
“Ê! Mấy bạn học kia! là
người lớp nào! Sao lại ăn cơm trưa ở sân thể dục!” Người dọn vệ sinh trường học
cầm chổi và máng rác, xoa xoa thắt lưng hổn hển nhìn chúng tôi
“Ko xong! Bị bắt được
thế nào cũng bị phạt quét rác! chạy mau!” Tôi túm lấy tay áo Mông Thái Nhất,
vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi sân thể dục, âm thanh tức giận chửi bậy của bà
dì vang vọng lại phía sau, chạy mãi cho đến khi đến bể phun nước của
trường học, chúng tôi mới dừng lại
“Có đuổi đến ko?” Tôi
hồng hộc hỏi
“Ko có!” Mông Thái Nhất
ko tức giận nói
Đột nhiên, tôi cảm thấy
như mình thiếu thiếu cái gì, cúi đầu xuống đã thấy
“Ko xong rồi! Cơm hộp
tôi vẫn chưa đem theo!” Tôi mờ mịt nhìn Mông Thái Nhất
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Trở về lấy sao?” Lòng
tôi tiếc nuối món ngó sen chưng trong hộp cơm
“Cô muốn đi chịu chết
a!”
“Ko muốn!” Tôi vẻ mặt
cầu xin trả lời
“Phù……………con nhỏ này
thật phiền phức! Lại đây!” Mông Thái Nhất túm tôi ra bờ hồ ngồi xuống, mở hộp
cơm của hắn ra, đưa nó tới trước mặt tôi
“Vậy…………vậy còn anh?”
Tôi cảm động hỏi
“Tôi ko phải là người vĩ đại như vậy đâu!
Đương nhiên là cùng nhau ăn a!” Mông Thái Nhất lấy tay cốc đầu tôi, khiến tôi
đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng
“Nhưng chỉ có một cái
muỗng………….”
“Cô đút tôi ăn đi!”
Tên kia quả nhiên ko
phải là người tốt………..tôi đem hộp cơm đẩy trả về tay Mông Thái Nhất, đỏ mặt
nói:
“Tôi đây ko ăn…………..”
“Ê! Cô…………..”
Đang lúc chúng tôi
đang cùng nhau tính kế ăn cơm trưa , ở bên trái đài phun nước lại có tiếng sách
rơi
“A? Dám nghe tôi nói
chuyện…………..” Mông Thái Nhất và tôi đồng thời nghểnh cổ về bên trái suốii phun
nhìn nhìn
Hiển nhiên là Kim Ánh
Minh!! Hắn đang nằm ở trên bờ hồ phơi nắng !
“Chuột chết! Cậu dám
nghe lén chúng tôi nói chuyện!!” Mông Thái Nhất vừa nhìn thấy Kim Ánh Minh,
giống như bùng lên phản ứng hóa học , cả người đều trở nên hiếu chiến .Trong
những cách là Anh hùng của Mông Thái Nhất hẳn lại thêm một câu “Kim Mông kiến
diện, thế giới đại biến” (*Kim Mông gặp mặt, thế giới liền thay đổi)
“………………..” Kim Ánh Minh
hờ hững nhìn thoáng qua Mông Thái Nhất, đứng dậy chuẩn bị rời đi
Mông Thái Nhất ném hộp
cơm sang một bên, tức giận vót tới trước mặt Kim Ánh Minh, tôi vội vàng đi theo
, sợ hắn lại ở đây sinh sự
“Chuột chết, cậu dám
nghe lén người khác nói chuyện!”
“…………………..”
“Ngươi còn muốn đi, đều
là tại ngươi gây ra chuyện, nếu ko Sẻ con cũng ko gặp nhiều phiền phức như
vậy!”
“…………………..”
“Ko nói lời nào, ngươi
cho là ko nói lời nào thì xong chuyện sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi sớm thấy
cậu ko vừa mắt, có bản lĩnh thì cùng tôi đánh nhau a!”
Mông Thái Nhất ngang
nhiên nắm lấy áo Kim Ánh Minh, khuôn mặt của Kim Ánh Minh cũng hơi hơi tức giận
“Đủ rồi!!! Mông Thái
Nhất, anh mau buông tay cho tôi!!!”
Tôi vỗ mạnh vào đầu Mông
Thái Nhất một cái
“Từ ngày đầu quen biết
hai người đến giờ, các người luôn như vậy!! Một người ko ngừng tìm tôi gây
phiền toái, một kẻ im lìm luôn khiến tôi gặp xui, tôi ở giữa các người!! Kẻ xui
xẻo nhất đúng là tôi!!”
Bị trúng thần công Sư Tử
Rống của tôi, hai vị này có vẻ đều bị chấn động, ngơ ngác nhìn nhìn tôi!
“Anh! Suốt ngày sống
trong thế giới của chính mình, trong mắt của anh còn có sự tồn tại của người
khác hay ko? Người khác khó chịu , vui vẻ, anh có để ý hay ko? Anh cũng ko phải
kẻ câm điếc, cả ngày lại ko nói được mấy câu, anh ko nói, ai biết anh muốn cái
gì?”
Kim Ánh Minh nhìn tôi
nổi giận đùng đùng, ko biết nên phản ứng thế nào, Mông Thái Nhất ở bên cạnh vui
sướng cười trộm khi người gặp họa
“Còn anh nữa! Chỉ biết
trách Kim Ánh Minh, nếu ko có anh, tôi sẽ bị mọi người hiểu lầm sao? Anh trưởng
thành một chút được ko!? Luôn lấy mình làm trung tâm, lúc nào cũng tự cho mình
là rất giỏi! Động chuyện lại thích đánh nhau, luôn miệng nói bảo vệ tôi, trừ bỏ
nắm đấm ra , anh còn có cái gì!”
Tôi nắm chặt nắm tay ,
thừa dịp hai người họ còn sững sờ đứng yên một chỗ chưa kịp phản ứng, tôi tức
giận nhanh chân bỏ chạy, để lại Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất ngu ngốc đứng
tại chỗ nhìn nhìn nhau
Cô gái dũng cảm từ
Luyện ngục trở về – Phần 5
“Ma Thu Thu! Cô lăn ra
đây cho tôi!”
Trở về phòng học, tâm
tình còn chưa phục hồi trở lại, từ ngoài cửa lớp đã truyền đến giọng nói quen
thuộc. Tôi ngẩng đầu đã thấy, ko ngoài dự tính , quả nhiên là Tử Lôi và Hoa Chi
Tổ ! Việt Mỹ chỉ nhát gan trốn ở phía sau
Bạn học trong lớp đều ở
chỗ ngồi xem kịch vui, vẻ mặt vui sướng nhìn người gặp họa
“Ma Thu Thu! chỉ cần cô
tối nay cùng nhóm bọn tôi đi chơi, chúng tôi sẽ giúp cô tìm cách hoãn binh đám
xú nữ nhân kia, thế nào?” Vài nam sinh trong lớp chớp lấy cơ hội này xông tới
“Anh……………” Tôi phừng
phừng kích động
“Đừng có giả vờ nữa được
ko?! Lần này cô trở về đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, ở bên ngoài nhất định
là kiếm được rất nhiều tiền của đàn ông đúng ko?” Các nam sinh ghê tởm xấu xa
cười
Tôi tức giận đến mức cả
người phát run, đen mặt thấp giọng nói
“tránh ra…………..”
“A? Cô nói cái gì? Chúng
tôi ko nghe thấy!” Vài nam sinh thừa cơ dán lên người tôi động tay động chân
Tôi chịu hết nổi!!Tôi
chịu hết nổi rồi!! Từ nãy giờ tôi ko nói gì, nhưng bọn họ vẫn bắt nạt tôi! Dù
sao sông cũng đã nhảy…….Đúng rồi! tôi chết còn ko sợ, tại sao phải sợ bọn họ
chứ?!
Nghỉ đến đây, tôi liền
mạnh mẽ đứng dậy, dùng sức đập bàn!
“Cút!”
“Ma Thu Thu! cô dám bảo
chúng tôi cút!? Cô……….” Một nam sinh giơ cao bàn tay. Tôi sợ tới mức nhắm chặt
hai mắt lại, nhưng cái bạt tai này thật lâu vẫn ko hạ xuống
Tôi mở to mắt…..
Kim Ánh Minh?! Sao lại
là hắn? Hắn đang dùng sức nắm lấy cổ tay của nam sinh kia! Mặt của hắn sao lại
bị thương ?
“Ko cho phép ở chỗ ngồi
của ta quấy rối” Kim Ánh Minh lạnh lùng nói, nam sinh bị hắn nắm cổ tay đau đến
mức nước mắt chảy ròng ròng
“Thật xin lỗi, thật xin
lỗi! Kim Ánh Minh! lần sau chúng tôi ko dám!” Các nam sinh khác vội vàng tỏ ra
biết lỗi
Kim Ánh Minh hừ lạnh một
cái, mở bàn tay đang nắm chặt tay nam sinh kia ra, dùng sức vỗ vỗ tay mấy cái.
Mấy nam sinh kia…….hung tợn trừng mắt nhìn tôi , sau đó lại lui ra
“Có sao ko?” Kim Ánh
Minh liếc mắt nhìn tôi , lạnh lùng nói
Tôi vội vàng lấy lại
tinh thần, thu hồi ánh mắt của mình trên mặt hắn, nhỏ giọng nói
“Cảm ơn…………..”
Vừa mới giáo huấn qua
hắn, hiện tại lại được hắn cứu. Tôi ko biết mình nên nói cái gì mới tốt…………
“Ma ……………Ma Thu Thu!!
Cô………..cô rốt cuộc ko dám ra!” Thấy Kim Ánh Minh cứu tôi, Tử Lôi tức giận đến
mức ăn nói có chút lắp bắp, một phen ra dấu cho Việt Mỹ ở phía sau
“Việt Mỹ có lòng tốt coi
cô là bạn, cô lại đối xử ko đúng vôi cô ấy, mau hướng cô ta xin lỗi!”
Tôi đứng thẳng người,
chống lại ánh mắt vô tội của Việt Mỹ
“Ma Thu Thu, tôi xem cô
là bạn! Cô lại……………..”
Tôi nhìn Việt Mỹ diễn
kịch, tâm tình lại cực kì bình tĩnh, người bạn duy nhất của tôi ở Hayakawa này,
cũng là kẻ trăm phương ngàn kế muốn đuổi tôi ra khỏi Hayakawa
“Ma Thu Thu, cô còn muốn
nói cái gì ko? Hả? Cô làm nhiều chuyện xấu như vậy trong lòng ko áy náy sao?”
“Cô dựa vào cái gì mà
đối vối trách cứ , nhục mạ, thậm chỉ còn muốn đuổi tôi ra khỏi Hayakawa,hết
thảy mọi chuyện Việt Mỹ làm ra mới được cho là ghê tởm, nếu cô ấy ko mượn điện
thoại của tôi, trộm đi ảnh chụp, cũng sẽ ko thể xảy ra chuyện rắc rối của Kim
Ánh Minh, nếu cô ấy ko mang tôi đi gặp đám bạn trên mạng, ép tôi quá
chén, cũng sẽ ko thể hại tôi thiếu chút nữa bị trường đuổi học……………..”
Tôi nghe thấy chung
quanh có tiếng hít sâu, Tử Lôi tỏ ra kinh ngạc trước sự kiên định của tôi
“Cô nghĩ những lời vu
hãm người khác của cô thì tôi sẽ nghe sao!”
“Tôi ko cần cô tin
tưởng, Tử Lôi, nhưng mọi chuyện cô nghe thấy cô đã tự mình nhìn thấy chưa? Nếu
ko , tại sao cô lại tin tưởng mọi chuyện trước mắt như vậy?! Chẳng qua là cô
chưa từng bị người khác hãm hại mà thôi…………….”
Lời của tôi lại khiến
cho Tử Lôi trở nên trầm tĩnh, lúc này ở phía sau Tử Lôi đột ngột vang lên 1
giọng nói
“Cút ngay! Đừng cản
đường cản lối!”
Tôi quay về phía phát ra
tiếng nói,là Mông Thái Nhất! Mặt mũi hắn cũng giống như Kim Ánh Minh đều bầm
dập cả!
Tử Lôi đầu tiên là bất
ngờ, thấy người đến là Mông Thái Nhất thì mất tự nhiên , giải thích:
“A? Mông Thái Nhất! tôi
nghe nói con nhỏ hầu rượu đã quay lại trường, cho nên muốn đến đây đối mặt!”
“Trở về đi!” Ko ngờ Mông
Thái Nhất lại trừng mắt với Tử Lôi rống lên
Tử Lôi trăm triệu lần
ngờ cũng ko ngờ tới một Mông Thái Nhất đã từng thích mình lại dùng cái thái độ
này nói chuyện với nàng
“Cậu………….cậu nói cái
gì!”
“Tôi kêu cô cút! Về sau
ko được làm phiền Ma Thu Thu nữa!”
“Anh…………” Tử Lôi ngạo
mạn hất tóc dài trên vai “thế nào? Mông Thái Nhất , cũng mê con nhỏ hầu rượu
kia rồi?”
“Ai da! Nghe Việt Mỹ nói
Ma Thu Thu lần này quay về , đẹp ra ko ít, xem ra thật đúng như vậy a! Ko riêng
gì mấy ông già bên ngoài, ko ngờ đến ngay cả anh cũng bị nó làm cho thất điên
bát đảo……………”
“Loảng
xoảng_____________”
Một tiếng vang thật lớn
cắt ngang lời nói của Tử Lôi. Một quyền của Mông Thái Nhất đã đập vào cửa lớp
(Rin: Mông ca cool quá…!! há há)
“Anh!” Tử Lôi tức giận
đến mức sắc mặt xanh mét “Ma ………..Ma Thu Thu! Cô suốt ngày chỉ dựa vào người
khác, thì có bãn lãnh gì hay ho! Có ngon thì cùng chúng tôi đường đường chính
chính so tài! thế nào, ko dám à………….”
“So tài thì so tài,sợ cô
a!” Mông Thái Nhất ko cam lòng yếu thế trả lời
“Anh chấp nhận thì có
ích gì? Chỗ dựa của người ta ko chỉ có mình anh mà còn…………..”
“Tôi chấp nhận!” Tôi
lạnh lùng cắt ngang lời nói của Tử Lôi, thậm chỉ có chút sợ hãi những lời phía
sau của nàng “So cái gì?”
“Sẻ con!” Mông Thái Nhất
tỏ ra kinh ngạc nhìn tôi
“Được, Ma Thu Thu! Một
lời đã định!” Tử Lôi thấy gian kế đã thực hiện được, thần sắc đắc ý bộc lộ
trong lời nói
“Nửa tháng sau là lễ hội
văn hóa của trường, ngày cuối cùng sẽ có cuộc thi bầu ra “Queen” và “King”,người
được nhiều phiếu bầu sẽ thắng, cô nếu thắng tôi, tôi chẳng những sẽ ko tìm cô
gây rối nữa mà ngay cả Hoa Chi Tổ cũng sẽ cho cô sai khiến. Nếu như cô
thua…………thật ngại, mời cô cút khỏi cửa Hayakawa, đừng bao giờ trở về nữa. Hoa
Chi! Chúng ta đi!”
Tử Lôi dùng sức hất mái
tóc dài, biến mất sau cánh của lớp. Hoa Chi hướng tôi so so nắm tay, trừng mắt
nhìn tôi 1 cái rồi đi theo Tử Lôi
Tôi cả người mềm nhũn,
ngã ngồi xuống chỗ ngồi. Tôi điên thật rồi, tại sao lại bị Tử Lôi khiêu khích,
làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tôi ko thể yên bình học ở Hayakawa sao?!
“Sẻ con, cô là đầu heo
a! Sao lại đáp ứng lời thách đấu của bọn họ!” Mông Thái Nhất vội vàng đến bên
cạnh tôi la to
“Thách đấu? Thật ra tôi
cũng ko muốn cùng bọn họ thách đấu a!” Tôi tủi thân nói
“Trận đấu đó vốn ko công
bằng, hơn nữa tôi nghe nói Tử Lôi năm ngoài đã đoạt huy chương đồng……….” Mông
Thái Nhất vẻ mặt bi thảm nhìn tôi “Yên tâm đi! Tôi sẽ giúp cô có được thật
nhiều phiếu!”
“Này……….nếu nói như vậy
thì chuyện tôi chết có phải là điều có thể nghi ngờ ko?” Tôi run run hỏi
“Yên tâm! Có Mông Thái
Nhất vĩ đại ở đây, nhất định cô sẽ vào đến vòng chung kết!” Mông Thái Nhất tự
hào vỗ ngực
Lúc này, Kim Ánh Minh
lạnh như băng bên cạnh cũng tuôn ra một câu
“Ầm ỹ chết được, ngu
ngốc”
“Cậu nói cái gì! Cậu nói
ai ngu ngốc! Chuột chết cậu nói cho rõ nha! Cậu dám đánh mặt tôi thành ra thế
này…………..”
Một khi đụng phải Kim
Ánh Minh, cả người Mông Thái Nhất lại trở nên hoàn toàn thất thường . Tôi tuyệt
vọng lắc lắc đầu, đứng lên hướng về sân thể dục mà đi
Là phúc ko phải họa, là
họa thì ko tránh khỏi! Cố lên! Ma Thu Thu! Mày ko thể chưa làm cái gì mà đã
nhận thua a!!
Ahrin00: hôm nay là sinh
nhật ta ,một ngày vui và quan trọng của ta nên ta rất có hứng dịch!! Vì
thế cố gắng dịch nhiều nhiều cho bà con đọc 1 chút!! Chúc mọi người 1 ngày tốt
lành!! hè hè!!
Cơn thịnh nộ của
Sẻ con – Phần 1
Chuông tan học vừa reo,
tôi đã lập tức chạy ra khỏi cửa phòng học, ko màng để ý đến hai kẻ nhàm chán
đang quấn lấy nhau kia. Bởi vì thời gian còn sớm, tôi tùy tiện dạo quanh trường
một chút, nửa tháng nay ko đến trường, sự thay đổi có thể nhìn thấy ở khắp nơi
Vô tri vô giác đi vào
bãi đỗ xe bỏ hoang, nơi này từng là địa điểm bí mật của hai người chúng tôi,
nơi này đã từng chứng kiến khoảnh khắc tôi vui vẻ nhất cũng như đau khổ
nhất, đáng tiếc con vật nho nhỏ tôi nhung nhớ nhất đã ko còn ở đây
Tôi thở dài, đẩy cánh
cửa vừa quen thuộc vừa xa lạ ra………….