Chim sẻ ban mai ( Tập 1 ) - Phần 02 - Chương 10
Người phục vụ rất lễ phép
mở cửa cho chúng tôi, nơi này rất khác so với Hotline. âm nhạc nhu hòa, ánh đèn
mờ ảo, lâu lâu lại có vài người mặc y cảnh đi qua, nhưng không biết tại
sao tôi lại có chút bất an
Người phục vụ đưa tôi
đến một cái bàn giành cho bốn người , tôi cùng Việt Mỹ mặt đối mặt ngồi xuống
“Việt Mỹ! Chúng ta………..ở
ở…………..nơi này ăn cơm?”
“Ừ, thời gian cũng vừa
vặn” Việt Mỹ cúi đầu nhìn đồng hồ nơi cổ tay, nhệch nhạc cười
Thời gian vừa vặn? Tôi
khó hiểu nhìn nàng
“Hi, ở bên này!” Việt Mỹ
đột nhiên hướng về phía cửa quắc quắc
Tôi theo hướng của nàng
nhìn lại, hai tên con trai đang huống về phía chúng tôi mà đi. Một tên gầy leo
teo, một tên khác thấp lùn mặc một thân kì quái áo trắng, thoạt nhìn, tuổi của
bọn họ so với chúng tôi đều có lẽ lớn hơn
Lạ thật?! Việt Mỹ làm
sao lại quen với đám người này
“Là tinh sao đặc sắc
sao?” người cao gầy cắt đứt suy nghĩ của tôi
“Đúng là cô ấy a!” Việt
Mỹ gật gật đầu
“Tôi là A Hổ, hắn là
Tiểu Bạch Long!” Tên cao gầy chỉ về phía người bạn của hắn, rồi ngồi xuống bên
cạnh chúng tôi
Mỹ nhân? A Hổ? Tiểu Bạch
Long? Là cái gì? Tôi không biết làm sao nhìn nhìn Việt Mỹ
“Cô ấy tên thật là Ma
Thu Thu, hôm nay có chút vội vàng, tôi đã cùng cô ấy tới!” Việt Mỹ sao lại nói
tên tôi cho bọn họ?
“Việt……………Việt Mỹ, đây
là……………” Tôi rốt cuộc nhịn không được
“A Hổ và Tiểu Bạch Long
là bạn tôi quen trên mạng, tính tình rất tốt . Tinh xảo đặc sắc là nickname tôi
giúp cô lập, cô cũng có thể dùng cái nick name này giao thiệp thêm với nhiều
bạn tốt” Việt Mỹ thừa dịp bọn họ gọi món lặng lẽ nói với tôi
Bạn trên mạng?! Gặp mặt
bạn trên mạng?! Tôi nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Nhưng mà, thấy Việt Mỹ biết
thay tôi suy nghĩ như vậy, vẫn khiến tôi có chút cảm động nho nhỏ
“Ha ha, nhìn không ra cô
cũng hồi hộp a. Lần đầu gặp mặt, thoải mái một chút!” Hai tên con trai rộng rãi
gọi người phục vụ đến, một hơi gọi ra một đống lớn đồ ăn, qua một lát, đồ ăn đã
được sắp đầy trên bàn, nhưng phần nhiều đều là rượu
Tôi cúi đầu ăn cơm của
mình, chỉ hi vọng có thể nhanh một chút chấm dứt bữa ăn hoang đường này
“Ai………mỹ nữ, đừng chỉ lo
ăn cơm a!”
Tôi ngậm một miệng đầy
cơm hải san, ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch Long lại nhìn về phía Việt Mỹ
Việt Mỹ an ủi vỗ vỗ bả
vai tôi, đưa qua cho tôi một ly đồ uống xinh đẹp, lặng lẽ nói
“Không sao, hai người
bạn trên mạng này rất tốt, đừng lo!”
Tuy rằng trong lòng có
chút không yên, nhưng tôi vẫn tiếp nhận đồ uống, một ngụm uống hết, cảm thấy
rất tốt, nhìn xem bọn họ đều uống xong, tôi cũng rót thêm một ly rồi uống
Tên cao gầy nhiệt tình
cực kì, lại rót cho tôi một ly
“Nào, mọi người vui vẻ
như vậy thì cứ thoải mái uống, loại đồ uống này sẽ không say…………..”
“Thu Thu à! Cô
thích Kim Ánh Minh?” Việt Mỹ đột nhiên nói
Nhắc tôi ba chữ “Kim Ánh
Minh”, lòng tôi lại đau nhói
“Đám người Tử Lôi thật
quá đáng, không vui cũng không nên đối xử với cô như vậy a!”
Càng nói Việt Mỹ càng
trực tiếp đâm vào vết sẹo trong lòng tôi, tôi nghe được trong lòng lại chua
xót. Việt Mỹ vỗ vỗ nhẹ nhàng cái bàn, “Tiểu Bạch Long” lại vội vàng rót ra một
ly rượu cho tôi
“Nhưng mà, tôi cũng nghe
nói Kim Ánh Minh đã có người trong lòng nha!”
Ý nàng muốn nhắc đến Hà
Ảnh Nguyệt sao? Lòng một trận đau nhức
“Cô làm như vậy, đáng
giá sao?”
Có đáng giá hay
không……………Thời điểm này , một hình ảnh lại xuất hiện trong đầu tôi, tôi thật sự
rất mệt mỏi, mệt mỏi quá………………..
Tôi nghĩ, nước mắt lại
âm thầm chảy xuống, tay nâng ly rượu kia uống hết. Tiểu Bạch Long cùng cái
người cao gầy kia đều kinh ngạc nhìn tôi
“Đừng nói nữa , Việt
Mỹ………..” Tôi cúi đầu, trong lúc này toàn bội phẫn nộ, sợ hãi cùng tủi thân của
tôi đã bị Việt Mỹ kích thích trào ra, lòng đau quá, máu trong người dường như
đang tràn lên đầu
Việt Mỹ không nói gì
thêm, chỉ đưa cho tôi một chai rượu, tôi cầm lấy ngay rồi ngửa đầu uống liền
một hơi, lúc buông ra đã hết nữa chai
Tên cao gầy cùng Tiểu
Bạch Long bị hành động khác thường của tôi làm cho giật mình, bọn họ kinh ngạc
vỗ tay nói:
“Hay quá……………tửu lượng
thật cao!!”
“Nghe nói, Kim Ánh Minh
sẽ không trở về rồi!” Việt Mỹ thản nhiên nói
Tôi tê cứng cả người
Hắn không trở về?? Hắn
sẽ không trở lại?? Tôi chờ hắn lâu như vậy, vất vả như vậy, hắn lại không trở
về?!!!!!!!!
“Mỹ nữ, đừng vì một
người con trai mà đau khổ như vậy!! Nào , nào!! Uống rượu, uống rượu!!”
Tên cao gầy rốt cuộc
cũng đã hiểu rõ tình huống, liền giúp đỡ dúi vào tay tôi một chai rượu, liều
mạng giật dây
Đầu óc của tôi hiện tại
đã rối loạn, tôi cũng không muốn nghĩ, đã đem nửa bình còn lại uống hết. Trong
chốc lát, người ngập tràn men rượu, cảm xúc của tôi đã hoàn toàn không thể
khống chế, cả người tôi tựa như lên cơn điên, vừa khóc lại vừa cười
Đươc, được, uống, tôi
sao lại cảm thấy giọng nói của Việt Mỹ cùng đám người nọ càng ngày càng xa xôi?
Tầm mắt bắt đầu dần dần mơ hồ……………….
Tôi chỉ cảm giác không
ngừng có người đưa loại rượu này cho tôi, sau đó lại có người ôm tôi, tôi thật
khó chịu, ngực nặng trịch cảm xúc tủi thân mấy ngày nay, tôi ra sức khóc lớn
“Chúng tôi đưa cô về nhà
được không?”
“Ừ…………” Tôi muốn về nhà!
Lạnh quá, bị một cơn gió
thổi trúng, tôi rùng mình một cái, ngưới đột nhiên thanh tỉnh không ít
“Việt Mỹ đâu?” Tôi phát
hiện chính mình đang bị nhét vào trong một chiếc xe, bên cạnh là tên cao gầy và
Tiểu Bạch Long
“Việt Mỹ sẽ về sau bằng
xe riêng, chúng tôi đưa cô về nhà trước!” Hai người gắt gao đem tôi ép vào bên
trong
“Tôi muốn tìm Việt Mỹ!”
Tôi bắt đầu giãy dụa
“Việt Mỹ có nói, muốn
chúng tôi phải thật tốt chăm sóc cô!” Cao gầy sờ sờ mặt tôi, tôi nhất thời cảm
thấy ghê tởm
“Không, tôi muốn xuống
xe, tôi muốn tìm Việt Mỹ!!” Cực độ sợ hãi đã khiến cho tôi thanh tỉnh hoàn
toàn, nhưng bởi vì trên người còn lưu lại tác dụng của rượu nên nhất thời không
thể động đậy
“Cho tôi xuống!” Xe rốt
cuộc cùng dừng lại, tên cao gầy đem tôi lôi ra bên ngoài
Đây là nơi nào, khách
sạn?! Không !!
“Thả tôi ………….” Miệng
của tôi đã bị bịt lại, tên cao gầy cùng Tiểu Bạch Long đem tôi kềm chặt, khiên
tôi hoàn toàn không thể phản kháng
………………………….
“Ép buộc phụ nữ như vậy,
coi bộ không được nha…………”
Tôi nghe thấy một giọng
nói quen thuộc, cảm thấy chính mình lại bị một nguồn lực thật mạnh đánh vào
văng ra ngoài, chờ cho tôi có thể nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì tên cao gầy
đã té trên mặt đất, bên cạnh chỉ còn hai bóng người đang đánh nhau
Tôi muốn chạy trốn,
nhưng chân không nghe lời đã mềm nhũn. tôi chỉ có thể lui vào một góc trốn,
không biết qua bao lâu………….
“Ê! Nha đầu, cô vẫn chưa
tỉnh lại a?”
Kim Ánh Minh, Kim Ánh
Minh, là anh sao? Tôi rốt cuộc đã đợi được anh rồi phải không? Tôi dùng sức bắt
lấy tay hắn, sợ lúc buông tay lại không thấy tăm hơi hắn nữa
“Không phải tôi……….thật
sự không phải……….là tôi……”
Tại sao tất cả mọi người
lại không tin tôi, tại sao? Tại sao! Ha ha, Ma Thu Thu, mày đừng nằm mơ nữa,
làm sao có thể là hắn chứ? Tôi theo bản năng buông tay hắn
“Ê! Cô đừng ngủ a! Nắm
lấy tay tôi! Ê!…………….”
“Cô sao lại đi chung với
đám người đó a? Ê! Cô không được ngủ, nói cho tôi biết nhà cô ở đâu? Ê!”
Trong tiếng nói ồn ào ,
ngạo mạn của hắn tôi dần dần mất ý thức……………..
Sáng sớm tỉnh lại, đập
vào mắt tôi là khuôn mặt cau có của mẹ, đầu đau quá a!!
“Con còn biết đau đầu
sao? A! Con dám ở buổi liên hoan uống say, còn để cho con trai gọi về nhà hỏi
địa chỉ!!”
Buổi liên hoan? Con
trai??
Chuyện ngày hôm qua là
ùa về trong đầu……………Ai? Ngày hôm qua , trong lúc mơ màng hình như đã có người
cứu tôi!………Việt Mỹ! Không xong rồi, không biết nàng ra sao!!
Nghỉ đến đây, tôi lại
cuống quýt xuống giường, vội vàng rửa mặt chảy đầu, lại vội vàng ra khỏi cửa……………..
P/s: Ban đầu ta nghĩ
người cứu Thu Thu là Mông Thái Nhất, nhưng xem ra không phải!! Nếu ta nhớ ko
lầm hình như Mông Thái Nhất biết nhà Thu Thu thì phải . Kim Ánh Minh thì ko thể
nào, ăn nói như thế ko phải là phong cách của Tiểu Minh. Rốt cuộc là ai đã cứu
Sẻ con nhỉ!!?
Dọc đường đi đến trường,
mắt trái rất hay giật giật, tôi liền có dự cảm không tốt……………Nghĩ đến đây, cùng
với sự lo lắng cho Việt Mỹ , tâm tình của tôi cảng thêm nặng nề
“Xem nó kìa! Còn dám đến
đây! Rất bẩn thỉu nha!! Ghê nha………….”
“Tôi còn ngửi thấy mùi
rượu đó!! Thật thối!”
“Thật không ngờ tới,
trường học của chúng ta cũng có loại người như vậy! Thật đáng ghê tởm!”
Vừa bước vào cửa trường,
nghênh đón tôi là một đám người đang chỉ trỏ. xì xào, bàn tán, cầu thang cũng
không ít bạn nam tụ tập phía sau, hưng phấn mà to nhỏ nói chuyện
“Hi~ Mỹ nữ!
Huýt….huýt…………..” Một bạn học nam đi ra phía trước mặt tôi, đối với tôi còn
huýt sáo
Hắn……….làm gì vậy? Tôi
đột nhiên bị hành động của hắn làm cho sững người
“Người ta nổi tiếng cũng
nhờ scandal!! Cần gì phải là ngôi sao, một con Sẻ con cũng có thể làm được!”
Bạn học nam đứng bên cạnh, còn cố ý dùng giọng mỉa mai nói
“Sẻ con, hôm nay cô cùng
nhóm bọn tôi đi ra ngoài vui vẻ một chút đi!”
“Ê, ngươi vẫn chưa hỏi
giá người khác đã mở miệng rồi, nói không chừng giá của người
ta rất đắc a!”
“Ha ha ha ha!” Một đám
con trai hùa lại cười ha hả
Lời nói càn rỡ cùng địch
ý nghe càng thêm chói tai, khiến lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu. Tôi chỉ muốn
tìm Việt Mỹ nhanh nhanh một chút, phải xác nhận nàng vẫn bình an vô sự mới được
a. Hi vọng nàng không gặp chuyện gì…………….Nhưng không biết tại sao bất an trong
lòng càng ngày càng mãnh liệt
“Ma Thu Thu, cô đi đâu
a!” Giọng nói kiêu ngạo của Tử Lôi truyền tới
Không được để ý đến
nàng, tìm Việt Mỹ nhanh nhanh một chút
“Gọi cô đứng lại, cô
không nghe sao!” Tử Lôi một phen đuổi theo túm lấy áo tôi
“Tôi thật bội phục cô,
làm ra cái chuyện này còn dám tới trường học rêu rao! Cô thật đúng là người
không chỉ đơn giản có da mặt giày!”
Tôi rốt cuộc làm gặp
phải chuyện gì? Tại sao tất cả mọi người đều bàn tán về tôi? Chẳng lẽ………………..
Tôi bị suy nghĩ của
chính làm cho choáng váng, chẳng lẽ……………….Việt Mỹ đã gặp chuyện?!
“Việt………………Việt Mỹ, cô
ấy………………” Tôi nơm nớp lo sợ hỏi
“Hỏi Việt Mỹ làm gì!
Chuyên tốt của cô ở quán bar đều được dán ở bản thông báo cho thiên hạ xem, cô
còn giả bộ ngốc a!”
Quán bar?! Chuyện tốt?!
Dám thông báo?!!!
Đầu tôi “ông” lên một
tiếng
Rốt cuộc là như thế nào?
Tôi bất chấp tiếng nói
châm chọc khiêu khích bên tai của Tử Lôi, chạy nhanh xuống lầu dưới. Sao lại thế
này?? Rốt cuộc sao lại thế này??
Khi tôi lao ra Giáo Học
Lâu, phát hiện bảng thông báo kia đã bị rất nhiều người vây quanh, Mông Thái
Nhất và Trương Khải Chấn cũng ở đó. Trương Khải Chấn đã phát hiện ra tôi, lắp
bắp, kinh sợ chạy vội đến vỗ vỗ vai Mông Thái Nhất. Mông Thái Nhất quay đầu
thấy tôi đang đi về hướng bản thông báo , liền vội vàng chạy tới ngăn tôi lại
“Ê!Ma Thu Thu! Buổi
chiều tan học hôm qua, cô đi đâu?” Mông Thái Nhất ra vẻ trấn định hỏi
Tôi không liếc mắt để ý
hắn lấy một cái, đã xoay người vòng qua hắn đi về hướng bảng thông báo
“Không được đi qua!”
Mông Thái Nhất hét lớn một tiếng, vươn tay ngăn tôi lại
“Bên………..bên kia là cái
gì!?” Tôi kềm chế lòng sợ hãi và khủng hoảng của mình, chỉ tay vào bảng thông
báo hỏi
“Không liên quan tới
cô!” Mông Thái Nhất ánh mắt né tránh nói
Vài bạn học nữ xem thông
báo xong băng qua người tôi, các nàng vẻ mặt chán ghét nhìn tôi chỉ trỏ
“Chính là nó! Ma Thu Thu
lớp 153!”
“Là nó! Nó còn dám đi
làm tiếp viên quán bar(*đúng nghĩa:viện trợ giao tế – theo ta nghĩ cụm từ này
có ý chỉ nghề “ca-ve” nhưng mà dùng từ ca ve cho truyện này ta thấy nặng quá,
nên đổi lại thành cái cụm từ “tiếp viên quán bar ” này)! Lại còn dụ dỗ Kim Ánh
Minh!”
“Thật ghê tởm!”
“Các người im miệng lại
cho tôi!” Mông Thái Nhất hướng về các nàng nạt lên một tiếng
Mấy bạn học nữ…..kia bị
hắn dọa nhanh như chớp chạy vào lớp học
Chuyện này rốt cuộc nhà
như thế nào? rốt cuộc là như thế nào?! Tôi càng lúc càng hoảng sợ, thừa dịp
Mông Thái Nhất không để ý, tôi nhanh chân chạy ra bảng thông báo
“Trương Khải Chấn, ngăn
cô ấy lại!”
Tôi nghe thấy Mông Thái
Nhất ở phía sau tôi la to, trong chốc lát tôi đã bị Trương Khải Chấn giữ chặt
“Làm ơn buông ra!” Tôi
ra sức giẫy dụa, nhưng Trương Khải Chấn vẫn im lặng không buông tay, tôi gấp
đến mức bậc khóc
Mông Thái Nhất đuổi theo
, chạy nhanh tới bảng thông báo, một tay xé nát tờ giấy, sau đó lại xé nó ra
thành nhiều mảnh rồi ném vào thùng rác
Tôi như cây mọc rễ chết
đứng một chỗ, không vùng vẫy nữa. Trương Khải Chấn cũng không nới lỏng tay
“Bạn học Ma Thu Thu lớp
153 , xin mòi đến phòng hiệu trưởng”
“Xin lập lại thêm một
lần……….bạn học Ma Thu Thu lớp 153 xin mời đến phòng hiệu trưởng”
Từ loa phát thanh truyền
ra thông báo, làm cho tâm tình khủng hoảng của tôi càng thêm sợ hãi về chuyện
đã xảy ra
�z:0�
��}
t-family:Verdana;
mso-fareast-font-family:"Times New Roman";color:black'>Đừng! Trong nháy mắt,
túi xách của tôi đã bị nữ sinh đô vật kia đoạt lấy,nàng đem toàn bộ đồ đạc
trong túi xách của tôi trút ra, tôi hoàn toàn không có cách nào phản kháng!
“Đợi chút, Tử Lôi, cậu
xem đây là cái gì!?” Nàng đưa ra hiển nhiên là bức tranh của Kim Ánh Minh!!
Tử Lôi nâng mi nhìn bức
hình rồi lại nhìn tôi, trong lỗ mũi hừ hừ cười lạnh
Tôi hoảng sợ nhìn chằm
chằm bức họa nằm trong tay Tử Lôi, tâm thắt lại chặt chẽ
“Ming? Tử Lôi, là Kim
Ánh Minh!! Kim Ánh Minh cư nhiên còn tặng tranh cho nó……………….”
Tôi căng thẳng cắn môi, không
được!! Trăm ngàn lần không được………
“Ma Thu Thu!
Mày…………………”Trong đầu Hoa Chi liều mạng tìm từ ngữ ác độc để hình dung tôi,
nhưng tầm mắt của nàng liền chuyển về hướng bức tranh, nàng đoạt lấy bức tranh
trong tay Tử Lôi
“Mày căn bản không xứng
với bức tranh của Kim Ánh Minh……………..”
Không được, lòng mạnh mẹ
rối rắm một khối, đừng, van cầu cô đừng…………………
Lời nói của Hoa Chi vừa
dứt , nàng liền dùng hai tay ra sức kéo, bức tranh bị xé thành hai nữa. Lòng
của tôi cũng bị nàng xé đôi, đau quá……….
Đó là Linh Kim Ánh Minh
tặng cho tôi, là Linh của tôi…………
“Hoa” Giọng nói tàn khốc
tựa hồ đang phối hợp cùng sợ hãi của tôi.Tôi bất chấp cả người đau xót, cổ họng
phát ra một tiếng ách thật to, dồn sức xông đến đoạt lấy bức tranh trong tay
nàng. Nàng bị tôi làm cho nhất thời hoảng sợ, trong tâm không vững té nhoài
xuống đất
“Hoa Chi!” Tử Lôi thấy
thế cũng hốt hoảng kêu to
Hoa Chi dùng sức đẩu tôi
ra, hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đấy đứng lên. Đem bức tranh vừa bị giật lại đã
nhăn nhúm mà nặng nề chà đạp nó trước mặt tôi
“Đồ nha đầu không biết
xấu hổ, còn không mau viết thư sám hối!”
“Tôi không có làm, tôi
thật sự không có làm……………” Tôi nhìn bức tranh đã biến thành mảnh vụn nhỏ, không
ngừng lặp lại một lời duy nhất……
“Được, là mày nói nha!”
Tử Lôi dẫn đám người Hoa Chi trở về
Loảng xoảng!! Âm thanh
khóa cửa đem tia kiên cường cuối cùng của tôi đoạt mất
“Ma Thu Thu, ôm cái chết
cũng không chịu hối cái của mày đi gặp quỷ đi!” Cách sau cánh cửa thủy tinh Tử
Lôi lạnh lùng nhìn tôi xoay lưng bỏ đi
Tại sao không tin tôi?
Tại sap tôi lại tới Hayakawa? Tại sao?? Tại sao??
Oanh long long…………..oanh
long long…………..Cùng với tiếng sấm, tia chớp trắng bệch xẹt qua đỉnh đầu tôi
Tôi sẽ không viết thư
sám hối, tôi không viết,tôi không biết, không viết
“Cho tôi ra ngoài, ra
ngoài………………” Tôi liều mạng vỗ lên cánh cửa thủy tinh, nhưng không ai đáp
lại
Gió thật lớn………….
Lạnh quá……………
Bên kia, mảnh nhỏ tia
chớp trắng bệch hạ xuống thật rõ
Kim ÁNh Minh, anh ở đâu?
Kim Ánh Minh, tôi thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi……………
………………………….
Thời gian ở tầng lầu cao
nhất, tôi tựa hồ cảm giác như có người gọi tôi, thật xa, nhưng cũng thật gần!!!
“Sẻ con!! sẻ
con!!!…………………”
“Loảng xoảng………….” tôi
nghe thấy âm thanh của thủy tinh rơi
Mông Thái Nhất! là Mông
Thái Nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy Mông
Thái Nhất đập nát thủy tinh mở cửa xông tới
Cái tên này, vẫn cứ bạo
lực như vậy …………..
Bốn bề tuyệt cảnh
thê lương – Phần 1
Hai ngày sau cái chuyện
ấy tôi lại đi học như bình thường, vì sốt cao nên việc tôi đành phải “chậm trễ
việc học ở Hayakawa 2 ngày” đã làm cho ba mẹ cực kì lo lắng, khi bệnh tình
chuyển biến tốt đẹp đã đem tôi đuổi ra cửa trường
Kim Ánh Minh vẫn như cũ
không xuất hiện, nhưng bàn học hắn mỗi ngày vẫn được các nữ sinh lau chùi sạch
sẽ,ngược lại nếu đem so sánh với bàn học của tôi thì vô cùng thê thảm.
Tuy nhiên điều kì quái là trong hộc tủ của tôi lại không có con ếch , con sên
hay thư đe dọa linh tinh như tôi đã đón trước, có lẽ trải qua chuyện lần trước,
đám nữ sinh cũng có chút vừa lòng, nghĩ vậy tôi cũng nhẹ nhàng thở ra
Qua hai tuần sau chính
là kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dán
trên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học trong
lớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuối
kì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập
Vất vả đến buổi chiều
tan học, Mông Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về
“Thu thu………………”
Là Việt Mỹ! Tôi đột
nhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng
“Thực xin lỗi, tôi không
bọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới hai
cái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”
“Không không………….không
sao, Việt Mỹ”
“Cô thật sự không trách
tôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiến
cho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều
Mông Thái Nhất mặc dù
không rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm
“Thu Thu, chúng ta đi
dạo phố giải sầu đi được không?”
“Nhưng mà………………” Tôi
thật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâm
khiến nàng thất vọng
“Sẻ con, cô đi a , cô
cũng đã lâu không ra ngoài” Mông Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứng
thú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”
“Không thành vấn đề, yên
tâm!”
“Di động phải mang ở
trên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: Mông ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix ca
ghê nha!! )
Đưa chúng tôi đến cửa
trường học, Mông Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi
“Ma Thu Thu, tôi thật
hâm mộ cô!”
Hâm mộ tôi? Việt Mỹ sao
lại đột nhiên nói hâm mộ tôi?
“Mông Thái Nhất gần đây
đã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”
Lời Việt Mỹ nói không
khỏi khiến tôi phải nhìn lại Mông Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóc
tôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vì
muốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình
Tôi và Việt Mỹ ở trong
xe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình
Thật đẹp……………tôi nhìn bộ
váy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bản
không phải giành cho tôi
“Thu Thu, chúng ta vào
đi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩy
tôi vào phòng thử đồ
“Tiểu thư, cô mặc bộ này
thật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoài
phòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng
“Thu Thu, cô còn chưa có
thử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra
Bộ đồ nàng thử hiển
nhiên giống y như tôi
“Ách………………..tiểu thư, cô
có vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyển
nói
Tấm gương trước mặt hiện
lên hai bóng người mặc quần áo giống nhau
Bộ váy màu trắng trên
người Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà người
đứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi
“Được, tôi lấy cái này,
phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán
“Thu Thu, cô xem thử cái
này đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ xuống một bộ đồ, nhét vào tay tôi “Ba mẹ cô
đều là công nhân, nhất định chưa mua qua cho loại quần áo này”
“Tiểu thư, bộ này
giá 5800 tệ” Người bán hàng nghe được Việt Mỹ nói bèn lập tức đi đến bên
cạnh tôi có “thiện ý” nhắc “Hơn nữa, không có số của cô”
“A………..cám ơn” Tôi đỏ
bừng cả mặt, vội vàng đem quần áo đưa lại cho người bán, rồi thay y phục của
mình
“Thu Thu, mệt quá, chúng
ta nghỉ ngơi một chút đi!” Việt Mỹ không đợi tôi trả lời đám bắt lấy tay tôi,
đi đến quán phê đối diện đường cái