Chim sẻ ban mai ( Tập 1 ) - Phần 01 - Chương 02

Bể suối phun cách cửa
lớn trường mười thước nổi lơ lửng một nam sinh, không biết là còn sống hay đã
chết. Xe ô tô kia đã bị vỡ thành 2 nửa,một bánh xe còn dính trên thân xe đã trở
thành một cái vòng sắt méo mó . Mà đầu sỏ gây nên chuyện – nam sinh điều khiển
xe đang luống cuống chân tay đứng ở bên cạnh hồ phun nước

Một lúc lâu sau, nam
sinh kia tựa hồ như đã lấy lại bình tĩnh liền chạy đến chỗ nam sinh đang trôi
nổi kho biết còn sống hay đã chết trên hồ kia, rồi một tay đem “xác chết trôi”
đáng thương đi ra “Học trưởng, cậu nhất định phải gắng gượng a! Chất lượng xe
của cậu cũng quá kém, may là có tôi giúp cậu kiểm tra………………”

Sau đó hắn cẩn thận đi
đến chỗ ông chú xem xét hơi thở . Người nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng run rẩy
giơ tay lên chỉ vào nam sinh điều khiển ô tô nói “Lừa gạt…………….lừa gạt…………….”

“Em……..em muốn nói rõ,
thầy à, em không phải cố ý!” Nam
sinh điều khiển ô tô lo lắng giải thích “em có nói thầy tránh ra! Nhưng chỉ tại
phản ứng của thầy không linh động”

“Em…………..” Ngón tay của
người run run

“Thầy, thầy không sao
chứ?” Hắn ngồi xổm xuống đất quan sát “con ếch bị xe cán qua” , sau đó khẩn
trương lay động thân thể hắn “Thầy? Thầy còn sống không? Thầy trăm ngàn không
thể xảy ra chuyện a”

Tôi căng thẳng rụt cổ
lại, may mắn tôi kho phải là” con ếch ” không hay ho kia a, nếu không cho dù
không có chuyện gì mà bị người lay động như thế kia cũng mất nửa cái mạng

“A! Mau giúp đỡ bạn học
té ở bể phun nước đi, hắn hình như là hotboy Đằng Khải Da năm hai câu lạc bộ
bóng đá…..”

“A, hắn không bị thương,
chỉ bị ngấ xỉu thôi! Mau, hô hấp nhân tạo!”

“Ngưu Xuân Hoa câu lạc
bộ đẩy tạ, ai nhờ cô phí công hô hấp !”

“Ừ, hắn đã tỉnh lại, vẻ
mặt có điểm ngây ngốc, khiến cho xe ô tô ở cạnh bên cũng phải rơi lệ!”

Ông thầy và bạn học vừa
mới ngây người cũng lập tức tỉnh lại, trước cửa trường học nhất thời trở nên
rối loạn

Sau khi được vài giáo
viên khác, ân huyệt nhân trung, xoa xoa bụng……Rốt cuộc ông chú cũng chầm chậm
hô hấp

“Oa a a! Tôi muốn giết
tiểu tử thối này!” Ông chú nhảy dựng lên, có ý muốn bóp cổ nam sinh điều khiển
xe , “tử hình” hắn ngay tại chỗ

“…………….A, thầy ơi, em đã
nói là em không cố ý!” Nam
sinh điều khiển xe vừa giải thích vừa trốn tránh

“Tôi chịu đựng em lâu
rồi! Hôm nay không giết được em thì tôi sẽ chết” Âu Cát Tang mất đi lý trí,
phẫn nộ bốc hỏa hừng hực thiêu đốt lau dấu bánh xe trước ngực

“Thầy, a , Thầy ơi!” Nam
sinh điều khiển xe tựa hồ kinh hoảng

………………………….

Tôi nên đi nhanh thôi, ở lại đây khẳng định cũng không gặp được chuyện gì tốt.
Sau đó lại nghe đến một giọng nói truyền đến “Tất cả mọi người không được đi!
Đến phòng giám thị”

Chủ nhiệm phòng giám thị
ở phía trước không ngừng liên miên cằn nhằn, khiến tôi phải tận lực trốn sau
đám người

Hôm nay tột cùng là làm
sao vậy, chỉ một buổi lễ khai giảng đã phát sinh ra nhiều chuyện như thế. Phải
biết rằng Ma Thu Thu tôi cho tới bây giờ vẫn an phận thủ thừa, cùng bất cứ mọi
loại chuyện tình đều không can thiệp

“Mông Thái Nhất……….em
xem em đã làm cái chuyện tốt gì?Tôi cũng không biết nên nói thế nào với em” Nam
sinh điều khiển xe đứng mũi chịu sào cùng với một đám học sinh không mang huy
hiệu đứng ở phía trước, thầy chủ nhiệm có bộ dạng giống Hà Mã lạnh lùng nhìn
hắn

A! Mông Thái Nhất? Tên
này hình như mình có nghe qua ở chỗ nào rồi. Ngẫm lại………..Rất quen nha

“Lại không mang huy hiệu
trượng! Còn thường xuyên va chạm thầy Hắc” Hà Mã nhìn về phía nam sinh điều
khiển xe

Nam sinh điều khiển xe miệng co rút, nhưng hắn vẫn nhịn không nói gì

“Thầy Phí, những đứa này
đều là học sinh năm nhất a!” Ông thày đeo kính mắt bên cạnh đưa cho Hà Mã tập
tài liệu. Aha, đại khái là vài hồ sơ lý lịch của vài cái tên

“Hà Mã” Ông thầy tiếp
nhận tập hồ sơ, mặt lạnh lùng lật xem

…………………………..

“Huy hiệu của em đâu?” Bên ngoài phòng thường trực truyền đến giọng nói của ông
thầy

“Rớt” một giọng nói quen
thuộc không có cảm xúc vang lên

“Cách, cách!” Cửa phòng
giám thị bậc mở, thầy giám thị dẫn theo hai bạn học khác bước vào

“A, là anh!” Tôi cùng
nam sinh điều khiển xe kinh ngạc

Một nam một nữ vừa bước
vào không ngờ lại là nam sinh xinh đẹp cùng nữ sinh bị vô lê ở tàu điện . Nam
sinh dáng vẽ vẫn tỏ ra chuyện không liên quan đến mình như trước, còn nữ sinh
lại tỏ vẻ hết sức bình tĩnh

“Tử, Tử Lôi, là tôi, là
tôi nha!” Nam
sinh điều khiển xe khẩn khoản quay về phía nữ sinh đứng ở cửa vẫy vẫy tay thăm
hỏi

“Cậu tên gì?” Nữ sinh
tên Tử Lôi bình tĩnh hỏi lại một câu

Cậu tên gì? Cậu tên
gì……………..cậu tên gì!

Trời ạ! Tôi sao lại quên
tên biến thái Mông Thái Nhất này, còn thêm mấy ngày nay nằm ác mộng, luôn thấy
cái bộ mặt yêu quái của hắn không ngừng đuổi theo tôi , một bên vừa đuổi vừa
không ngừng truy hỏi:

Cậu tên gì? Cậu tên
gì?……………….

Suy nghĩ của tôi quay
lại 10 ngày trước , khi tôi ung dung trên đường đến học viện Hayakawa . Trường
học vẫn chưa đến kì khai giảng im lặng lạ thường, tôi cũng háo hức muốn đi thăm
háo hức muốn đi thăm ngôi trường mình sẽ học ba năm một chút mà đây cũng là lần
đầu tiên đến đây……….

“Meow…..”

Gì? Âm thanh gì vậy? Làm
sao lại có tiếng mèo kêu? Chẳng lẽ trong trường học có nuôi mèo sao?

“Meow……meow…..meeow!”

Âm thanh này nghe thật
lạ, tiếng mèo kêu là như thế này sao? Chắc là có người muốn đùa dai đi

Rất rõ ràng, âm thanh
này là đi ra từ phía cuối. Nơi đó hình như là toa lét nữ a! Chẳng lẽ có biến
thái ………………….

Bớt lo chuyện bao đồng!
Bớt lo chuyện bao đồng! Lời cảnh báo mãnh liệt hiện lên trong đầu

Theo bản năng, tôi đi về
phía ngược lại

Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn
tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống tốt đẹp “Phi lễ chớ thị, bớt lo chuyện người”
(*) tốt đẹp của gia đình , kế thừa ba cách hành sự phủi tay đối với chuyện
không liên quan đến mình . Cũng theo lời nghiêm khắc dạy bảo của mẹ , cho đến
bây giờ vẫn chưa gây ra phiền toái nào, hy sinh cái tôi lớn nhất của mình. Mười
sáu năm sinh ra trên trần thế, tôi đều sống an an phận phận , cố gắng trông nom
chính mình thật kĩ

Ví như chuyện hiện tại,
dù là đang sợ gần chết, nhưng tôi vẫn không nhịn được tò mò muốn đi thăm dò “vụ
án”

“Ai…..ai ở bên trong?”
Tê dại lấp đầy lá gan, tôi hướng về bên trong toilet nói

“………Tôi………….”

Quả nhiên có người, hơn
nữa còn là con trai, nghe giọng nói hẳn là tuổi hắn cũng không lớn

“Anh….anh ở bên trong
……………làm………..làm gì?”

“Nghỉ ngơi”

“Nhưng mà, đây là nhà vệ
sinh……….nữ a……………”

“Tôi thích đó, cô muốn
chết sao?”

Quả nhiên là tên biến
thái

Ba đã từng nói với tôi,
nếu trong cuộc sống bất hạnh gặp phải loại người biến thái, thì trăm ngàn đừng
cho hắn biết con đã biết hắn là biên thái, nếu không hắn sẽ được nước lấn tới .
Hay nói cách khác ,phương pháp này là muốn con phải dùng hết khả năng của mình để
khiến cho hắn cảm thấy con thật bình thường…………….

Phù phù, khúc này thật
khó nói a! nhưng mà , lúc ấy ba nói rất trôi chảy!

Ừ….cứ làm như vậy đi

“Không muốn, a………….thật
xin lỗi” Tôi tận lực hòa hoãn tâm tình trả lời

“Đợi chút!”

“A?……………”

“Chuyện này…………để lại
giấy trên người của cô lại!”

“…………………”Không phải chứ?
Cũng có loại biến thái chuyên môn sưu tập giấy sao? “Có chút vội, nhưng
được……..hình như có…………..”

“Cô bước vào đưa nó cho
tôi!”

“Tôi,tôi không muốn bước
vào” Tuy rằng anh hai Hạ Sinh thường xuyên đả kích tôi, nói “sắc đẹp” của tôi
khiến cho người bình thường “khiếp đảm” , nhưng mà tên này lại không phải người
bình thường, tôi nên cẩn thận một chút vẫn hơn

“Cô không bước vào, thì
làm sao đưa nó cho tôi?” Tên biến thái lớn tiếng đâm chọc, lộ vẻ bất mãn

“Hay là, anh………….anh đi
ra”

“………………………..”

“…………”

“Tôi không thể ra được,
nên cô vào đi” Tên biến thái cố nén giận nói

“Tôi……………..”

“Cô muốn chết a, nhanh
vào cho tôi! Tôi ngồi ở đây cũng đã lâu rồi , mông đã tê rần hết!” Hắn đối với
những gì bản thân trải qua thật thẳng thắn

Tôi bị giọng nói gắt
gỏng bất thình lình làm cho sợ hãi, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, tôi đã
chầm chầm đẩy cửa ra

Buồng vệ sinh không có
người , tất cả cửa đều rộng mở, ngoại trừ buồng số năm

“Cô vào chưa?” Tên biến
thái giọng điệu kích động

“Tôi…………tôi ném vào
đây!” Tôi chỉ muốn sớm rời khỏi chỗ này

“Được” Hắn trả lời

“Tôi run rẩy lấy trong
ví tiền một bao khăn tay, giống như cầm khoai lang nóng trên tay tôi vội vàng
ném . Không ngờ lực ném quá yếu chỉ bay đến cửa của buồng vệ sinh

“Cô làm gì vậy? Ném phi
tiêu sao?” Giọng nói không kiên nhẫn của hắn còn làm cho tôi cảm thấy thêm phần
đáng sợ

“………………..”kiềm nén áp
lực, tôi dốc toàn lực hướng cửa trước ném đi

Vù………..vù……..a, hay quá,
rốt cuộc cũng ném vào rồi

“Bốp!” Tôi nghe được
tiếng chiếc túi nhựa đập lên mặt người tạo thành tiếng vọng giòn tan .
A………..thảm rồi…………

“Ai……….da! Chết tiệt, cô
muốn giết người sao?” Tên biến thái ở bên trong buồng vệ sinh tru lên

“Thực xin lỗi, thực xin
lỗi!” Tôi sợ xanh mật, vội vàng hướng hắn xin lỗi

“…………Cô không thể nhẹ
tay chút sao?”

“…………này, tôi…………….tôi
đi nha?”

Nơi đây không nên ở lâu,
tốt nhất là tôi nên chuồn trước

“Đợi chút…………….cô đưa
cái loại khăn tay gì đây? Sao lại dầy như vậy?”

“A!?”

Chết rồi, vừa rồi vì
nhất thời sốt ruột , tôi đã ném phải cái băng vệ sinh của mình a, kì sinh lý
sắp tới, cho nên tôi luôn phải mang nó theo bên người……………….phải thật nhanh lấy
lại……….

Nhưng đã không còn kịp
nữa rồi, tôi nghe được bên trong buồng vệ sinh kêu lên vài tiếng “loạt xoạt” ,
tôi đoán có lẽ hắn đang ở trong kiểm tra cái gói………….

“A! Này, đây không phải
băng vệ sinh sao?”

“Phải…………Đúng vậy a!! Ha
ha …….” trời ạ , càng lúc càng ngượng ngùng

“Chết tiệt! Cô muốn chết
sao?” Hắn lớn tiếng rống

“Lấy đi, thứ này tôi
không cần!Phi! Đồ dùng của phụ nữ thật ghê tởm!” Tên biến thái hung tợn nói

Vừa dứt lời, từ trong
buồng vệ sinh, bằng 1 đường cong rực rỡ , cái gói hàng đã được ném ra

“Còn có cái nào khác
không?” Giọng nói không kiên nhẫn khiến cho tôi cảm thấy hình như ở bên trong
buồng vệ sinh kia là một con thú hoang , chỉ cần tôi động đậy là nó sẽ từng
bước từng bước xé tôi ra thành từng mảnh

“Không…………..có………….”

“Cô tìm thử
xem………….nhanh lên!”

………………….

“Báo cũ có được
không…………có được không?” Tôi phát hiện hiện ở một góc sáng sủa có một mảnh báo
chí cũ nát

“Ở………….vách tường cách
vách…..chỗ của anh………”

“Còn có cái nào khác
không?”

“Không………không có”

“…………….có dính phân
không?”

“Không, không
biết…………….”

“Đi xem.”

“………………..” Trời ạ! Sao
lại có thể như vậy

“Thế nào?”

“Còn xài được…………..”

“đưa đây!”

Tôi lấy đầu ngón tay nhẹ
nhàng cầm tờ báo cũ lên, nhón chân từ trên nóc buồng số năm đưa qua

“Phi! Thật bẩn!” Hắn
[c]hửi ầm lên

Nhưng mà, hay quá, cuối
cùng hắn cũng miễn cưỡng tiế nhận rồi

“Tạm biệt!” Tôi vội vàng
hướng hắn nói lời chào từ biệt

“Đợi chút! không được
đi! Tôi còn có chuyện khác!”

“Sao, thế nào?”

“………..Hôm nay……….Cảm ơn
cô a!”

“Không……….không cần!”
Tôi không cần gặp lại anh là tốt rồi! Nhưng nửa câu sau này tôi không dám nói
ra

“Cô tên gì?”

“Không , không cần
hỏi……………”

Một nữ sinh ở trong toa
lét nữ cứu trợ một tên ngu ngốc đi toa lét quên mang giấy, hơn nữa lại còn là
nam, nói cho người khác nghe, cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì! Huống
chi tờ báo cũ kia lai lịch cũng không rõ ràng, lỡ như sau này hắn có chuyện gì
không hay xảy ra , tỷ như “Ung thư hậu môn” hay mắc phải bệnh sinh lý…………tôi
không phải sẽ gặp phiến phức hơn sao?

“Cô tên gì, nói đi a!”

“Này………không cần
hỏi…………đi?” Tôi dùng chút lực còn lại của mình sợ hại, lén lút bỏ đi

“Tên tôi là Mông Thái
Nhất, cô tên gì!” Hắn hình như là rất thích rống a!

“A…..tôi, tôi……………anh
nhất định phải biết sao?”

“Đúng!” Hắn nói như chặt
sắt

“Vậy, vậy được rồi, tôi
họ Lôi , tên Phong, gọi là Lôi Phong!”

Tôi dùng hết sức lực của
mình, nhanh chân bỏ chạy, phía sau còn truyền đến âm thanh của câu hỏi khủng bố:

Cô tên gì? Cô tên gì? Cô
tên gì………………

(*): Chuyện xấu không
nhìn, không lo chuyện người

“Tôi……….tôi giúp hắn đưa
túi xách” Tôi thật cẩn thận nhìn nhìn Kim Ánh Minh liếc mắt một cái, không hiểu
tại sao chính mình lại thừa thải giải thích rồi cầm lấy túi xách của Mông Thái
Nhất đặt trên bàn học đuổi theo

 

“Mông Thái Nhất!”

 

Tôi không nhớ rõ mình đã
đi qua mấy con phố, đeo trên vai hai cái túi xách làm cho tôi muốn không thở
nổi , lảo đảo lảo đảo đi theo phía sau Mông Thái Nhất, càng ngày tôi lại càng
không đuổi kịp tốc độ của hắn………………Trời đã chuyển tối, đèn đường cùng đèn của
các cửa hàng đủ màu sắc sáng lên, gió nhè nhẹ thổi thật thoải mái, đáng tiếc là
ở tình huống hiện tại tôi chỉ có thể dùng hai chữ “chật vật” để hình dung

 

“Mông Thái Nhất” Dù rằng
tôi biết có gọi , anh cũng không phản ứng nhưng đối với anh tôi cũng có một
chút hi vọng nhỏ, dù sao tôi chỉ muốn đưa túi xách cho anh a……………..

 

“A……….đau quá!” Cái tên
Mông Thái Nhất này tự dưng lại ngừng bước, khiến cho một đứa chuyên tâm đuổi
theo bước chân của hắn đụng vào sau lưng, cứng quá……………..

 

“Sẻ con! Cô sao lại đi
theo tôi??”

 

Mông Thái Nhất cư nhiên
lộ ra một biểu tình rất kì quái, tôi khóc không ra nước mắt, tôi theo sau hắn
nãy giờ đã 4 tiếng mà đến bây giờ hắn mới phát hiện ra tôi!!

 

“Tôi tôi……tôi
còn…………..phải trả túi xách” Thật ra, tôi cũng hiểu được túi xách này ngày mai
hắn cũng có thể lấy lại a, dù sao hắn cũng không làm bài tập

 

“Tôi
tôi…………….haha………….tôi tôi………….Cô không biết cách nói chuyện thật tốt sao?”

 

Tên đáng chết này, ngang
nhiên dám cười đùa trên nỗi đau khổ của người khác, tôi tốt xấu thì cũng coi
như……………..

 

“Mông Thái Nhất!” Một
giọng nói xa lạ cắt ngang lời tôi muốn nói

 

“Ai kêu ông, không biết
tâm tình của bổn đại gia hôm nay không tốt sao?” Mông Thái Nhất không kiên nhẫn
quay đầu, nhìn lại người phía sau sững sốt “Là ông”

 

Là ai?Tôi theo ánh mắt
của Mông Thái Nhất nhìn qua, trời ạ! Không biết từ khi nào xung quanh chúng tôi
đã bị bao vây bởi một vài kẻ xấu. Mà người Mông Thái Nhất đang nói chuyện lại
vừa vặn đứng ngay chỗ tối tăm, khiến tôi không thể nhìn rõ diện mạo của hắn

 

“Đúng vậy , là tôi.
Chuyện lần trước tôi nói, cậu thấy thế nào?”

 

“Vẫn là câu nói cũ,
chuyện của mình tự mình xử lý, không cần ông quan tâm”

 

“A, phải không?” Âm điệu
giọng nói kia có chút đề cao “Nhưng mà tôi nghe nói chuyện hôm nay cậu xử lý có
vẻ không tốt thì phải?”

 

“Mắc mớ gì ông! Vừa vặn
hôm này ông đây khó chịu, muốn tìm người trút giận” Mông Thái Nhất có chút thẹn
quá hóa giận, một tay đẩy tôi sang một bên, sau đó họ quyên đánh vào một người
gần hắn nhất

 

“Sẻ con, cô đem túi xách
của tôi ngoan ngoãn đứng ở góc tường xem đi, đừng là hỏng đại sự của bổn đại
gia” Ách…………….Trời ạ! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật việc thật .
Ngoại trừ việc ôm chặc túi xách lui vào một góc tường phát run, tôi cũng không
thể làm cái gì. Mông Thái Nhất tuy rằng miệng có hơi độc một chút, nhưng cũng
không đáng bị chết dưới tay một đám người!

 

“Thế nào, sẻ con, tôi
rất lợi hại phải không!” Mông Thái Nhất nhanh gọn hạ vài người ngã xuống đất,
đối với người cuối cùng vẫn muốn đứng lên đã bị hắn hung hăng thưởng cho một
cước

 

Xem ra tất cả lo lắng
của tôi là quá dư thưa, nhìn hắn đáng người thật đáng sợ,so với cái cách bình
thường hắn hay đánh tôi đúng là hạ thủ lưu tình (*giơ cao đánh khẽ)

 

“Anh………….anh……………” Tôi
kinh hoảng chỉ về phía sau Mông Thái Nhất, trời ạ, từ phía sau đông nghìn nghịt
đang chạy đến hơn 10 người, đám người này thật giống như đám gián, đánh mãi vẫn
đánh không xong

 

Mông Thái Nhất theo tay
tôi nhìn lại, sau đó lại không hề để ý nói “Không sao………….”

 

Không phải chứ? Nhiều
như vậy hắn cũng có thể đánh? Trong lòng tôi có chút bội phục còn người anh
hùng hào kiệt này

 

“Chạy mau a!” Mông Thái
Nhất một tay nắm lấy tay tôi, chạy thục mạng về phía trước.Không phải chứ?

Tôi không biết mình đã
đị ra khỏi phòng giám thị như thế nào, tâm tình phức tạp, dựa vào bảng hướng
dẫn tôi bước vào lớp 153

Phần lớn bạn học đều đã
đến lớp, họ châu đầu ghé tai nhau không biết là đang bàn luận cái gì. Tôi cúi
đầu đi xuyên qua phòng học rất nhanh đã tìm thấy cái bàn có dán ba chữ “Ma Thu
Thu” thật to, phù….cố lên!! Ma Thu Thu, hắn đã nói qua, chỉ cần mày đậu vào
trung học Hayakawa là mày có thể khống chế vận mệnh. Mày phải cố lên!

Là chỗ này rồi, buông
túi xách xuống, tôi mới nhẹ nhõm thở dài 1 hơi

Lạ thật, hình như mọi
người đang tập trung ánh mắt về tôi. Không thể nào? Chẳng lẽ tôi lại làm sai
cái gì…………..

Trong lòng tôi thầm kêu
than, chậm rãi ngẩng đầu. Hình như mọi người không phải là đang nhìn tôi, mà là
nhìn sang bên phải………..

Bên phải……….là hắn…Kim
Ánh Minh!!!!!!

Lòng trầm xuống, trí nhớ
của tôi ko quá kém, làm sao mà quên được cái cảnh ở sân thể dục . Trong lòng
tôi có chút bất an, chẳng lẽ người kia thật sự là hắn?

Khuôn mặt hắn thật xinh
đẹp nhưng nhìn lại không thấy cảm xúc, thân phận của hắn lại rất thần bí, còn
có người gọi hắn là thiếu gia? Thầy giám thị cũng nói hắn là con trai của ngài
chủ tịch hội đồng quản trị, hắn đi đến đâu cũng khiến cho mọi người chú ý cùng
phiền phức…..

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3