Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 19 - 20
Chương 19
Có
những lúc càng muốn thấy người ta, thì lại càng không thể gặp được. Tựa như tôi
lúc này, vốn tưởng Trình Gia Gia sáng sớm đã đứng dưới lầu đợi tôi, thì nhất
định cuối tuần sẽ hẹn tôi ra ngoài chơi, tôi ngồi trong văn phòng Ứng Nhan tới
tận tan tầm, nhưng tuyệt không có cú điện thoại nào của anh.
Tôi
nén nỗi thất vọng trong lòng xuống, yên lặng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. An An
đã dạy tôi, lúc mới quen biết thì nhất quyết không được chủ động, làm được điều
đó, dù không phải mỹ nhân, thì cũng làm cho hình tượng mình trong lòng đàn ông
đẹp lên một ít. An An còn dạy, dù nhớ muốn chết, nhưng vẫn phải để đàn ông chủ
động nói ra. Cảnh giới của nghệ thuật cưa trai, là làm sao cho cô cưa trai,
nhưng trai lại tưởng như trai đang cưa cô.
Nhưng
mà, tôi đoán An An cũng chỉ lý luận suông thôi, mỗi lần tôi hỏi cô ấy hành động
cụ thể thế nào, cô ấy lại nói lung tung trái phải.
Như
vậy, theo như lý luận lấy lui làm tiến của An An, tôi âm thầm chấp nhận đường
lối đúng đắn là làm ngọc nữ thanh thuần, cho nên, nếu cuối tuần này mà Trình
Gia Gia vẫn không xuất hiện, thì tôi chỉ có nước ngồi nhà ôm máy vi tính thôi.
Lúc
tôi một người một túi, chân cao chân thấp đi ra cửa lớn công ty, đứng ở ven
đường đợi xe thì tin nhắn của Trình Gia Gia đến: “Nha Nha, tối nay công ty anh
có cuộc họp rất quan trọng, có khả năng kết thúc muộn, không tới tìm em được,
mai anh rảnh, em rảnh không, được thì mình đi biển chơi.”
Tôi
lại khôi phục hi vọng rồi, chẹp, ngày mai thừa lúc anh vui vẻ, phải hỏi xem rốt
cục đã xảy ra chuyện gì mới được.
Tôi
đang tập trung suy nghĩ thì xe Ứng Nhan trờ tới, cửa bật mở, hắn thò đầu ra cửa
sổ nói với tôi: “Nha Nha, lên xe, tôi đưa cô về một đoạn.”
Ứng
Nhan gần đây quả thật nhiệt tình trên mức bình thường, làm ý nghĩ hắn thầm
thích tôi lại manh nha trong đầu. Tôi nhanh chóng xua tay: “Không cần, không
cần đâu, tuyến xe 18 tới rồi ạ.”
Ứng
Nhan mất kiên nhẫn, trừng tôi, cặp mắt hoa đào giờ biến thành hình tam giác:
“Nhanh lên chút đi, chỗ này không được đậu xe.”
Aaaaa,
tôi nhất định là có thể chất thích
ngược, mấy ngày nay Ứng Nhan mặt mày dễ chịu, giọng điệu ôn hòa khiến tôi cực kì
không quen, hiện giờ hắn bực mình quát tôi một cái, tôi lại nhảy ngay lên xe
hắn ngồi. Trong lòng tôi thở phào, bộ dạng này mới chính là Ứng Nhan nha.
Ứng
nhan dứt khoát không thèm thương lượng với tôi nữa, lái cái xe con tới một tiệm
ăn, xoay người bước xuống: “Chưa ăn cơm phải không? Tiệm này bán hải sản rất
ngon đấy.”
Bụng
tôi kịp thời ọt lên một tiếng phối hợp, tôi xuống xe, ngó ngó quán ăn, mặt tiền
thiệt là nhỏ nha, còn nhỏ hơn quán lần trước tôi với Trình Gia Gia ăn nữa. Tên Ứng
Nhan này, nhất định là keo kiệt tiếc tiền rồi, nhìn cái xe con rách của hắn thì
biết, nhân viên nghiệp vụ bình thường mà còn đi cái xe to gấp mấy lần xe của
hắn.
Tôi
hoài nghi đi theo Ứng Nhan vào trong quán, thấy hắn đang đứng tính toán chi li
với ông chủ: “Cua tươi ngoài thị trường bán có mười đồng* một con, chỗ này ông
bán những hai mươi nguyên*, cắt cổ người ta à?!”
[1
đồng = 1 nguyên = 1 nhân dân tệ. Theo mình search trên wiki là thế, không biết
khác nhau ở chỗ nào nữa :-s]
Khách
ăn bên cạnh ồn ào nhìn người đàn ông tinh anh mặc âu phục, mang giày tây, trên
mặt viết mấy chữ “Ta là nhân tài!” đang đứng trả giá, tôi liếc nhìn bảng giá
của quán, rồi vì Ứng Nhan mà thở dài một tiếng, ở đây đắt nhất là cua hai mươi
lăm nguyên một phần, những thứ khác đều là mười nguyên một phần hết.
Tôi
lặng lẽ đi tới cạnh Ứng Nhan, kéo kéo tay áo hắn: “Quản lý Ứng, chúng ta qua
bên kia ngồi đi. Hôm nay anh đưa tôi về, nên bất luận thế nào cũng phải cho tôi
một cơ hội, để tôi trả tiền có được không?”
Ông
chủ đang bị Ứng Nhan oanh tạc đầu óc tới choáng váng, nghe thấy lời của tôi,
liền nhiệt tình xoay người về phía tôi tiếp đón: “Tiểu thư, cô muốn ăn gì
trước?”
“Một
phần trứng chần nước sôi, một phần sò hấp trước đi.” Không đợi tôi mở miệng, Ứng
Nhan đã nhanh nhảu gọi món.
Ông
chủ há hốc mồm, trợn trắng mắt mà nhìn Ứng Nhan, tôi đoán chừng trong lòng ông
ấy hẳn đang rít gào, mày ăn trứng chần nước sôi, thế qué gì mà lại đi cãi giá
cua với tao…
Ứng
Nhan không thèm để ý, lôi tôi về chỗ ngồi, nói với tôi trứng chần nước sôi ở
đây vừa rẻ lại vừa ngon.
Nhưng
mà Ứng ca ca à, dù ngon lành đến thế nào, thì nó cũng chỉ là một chén trứng
chần nước sôi thôi mà, có phải hay không?
Tôi
ngó bảng giá, trứng chần nước sôi 8 nguyên, sò hấp 12 nguyên – đây là hai món
rẻ nhất trên bảng giá.
Món
ăn nghi ngút khói nhanh chóng được đem lên, Ứng Nhan đi trước một bước, bưng
lấy đĩa sò hấp, tôi đang chuẩn bị bưng cái phần trứng chần nước sôi nghe nói
rất ngon kia lên thì Ứng Nhan đem con sò để trước mặt tôi, cười híp mắt: “Nếm
thử đi, rất tươi ngon nhé, tôi vào đây nếu không ăn trứng chần nước sôi thì là
ăn cái này đấy.”
Rồi
hắn xoay người bưng lấy chén trứng chần nước sôi, thổi phù phù rồi kê lên miệng
hớp một miếng, cái chén tỏa khói thơm lừng, hắn cũng ngon lành hà ra một hơi
khói.
Chẳng
biết sao cảnh tượng này lại làm cho lòng tôi có cảm giác quái lạ, ê ẩm, cái tên
Ứng Nhan này, nhiều lúc cũng không đến nỗi đáng ghét như thế.
Lời
Ứng Nhan giới thiệu quả không sai, cái quán nhỏ xíu không nhìn kĩ là không thấy
này, đồ ăn nóng sốt ngon tuyệt, mì sợi dai dai, ngay cả gia vị cũng được nêm
nếm vô cùng đặc biệt. Tôi ăn sạch bong nguyên tô lớn, tới chút nước canh cũng
không còn.
Hành
động này đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, sau khi Ứng Nhan đưa tôi về nhà không
lâu, tôi phải ôm bụng lăn vào WC, tôi ngồi trền bàn cầu, một bên thống khổ xoa
bụng, một bên oán hận Ứng Nhan. Bà nó chứ, không chừng là do ông chủ quán trả
thù Ứng Nhan, cho vào trong đó nước rửa mặt hay nguyên liệu thừa gì đấy.
Bụng
tôi trước giờ rất yếu, thường xuyên bị đau. Lúc từ WC đi ra, tôi không dám chậm
trễ, vội vàng uống thuốc tiêu chảy rồi mới dám ôm laptop lên giường.
Gần
đây chẳng biết Thiện Giải Nhân Y bận gì mà mỗi lần online đều chẳng thấy tăm
hơi cậu ta, hôm nay vào diễn đàn thấy ava cậu ta sáng trưng, tôi vô cùng vui vẻ
nhào tới: “Nhân Y, Nhân Y, mấy nay anh đi đâu thế? Em nhớ anh muốn chết hà!”
Nhân
Y ca ca dịu dàng xoay người ôm tôi, chứ không như trước nhào vào hôn tôi: “Tiểu
Nước Tương, anh có bạn gái rồi.”
Tôi
sửng sốt, lòng bỗng dấy lên cảm giác mất mát buồn bã, cậu nhóc năng động lúc
nào cũng vây quanh tôi trên diễn đàn, lúc nào cũng bị tôi trêu chọc, nay có bạn
gái rồi, là mến, là yêu đó.
Tôi
quăng ra cái icon tươi cười, nhưng mãi chẳng biết nói gì, chỉ gõ ba chữ: “Chúc
mừng nha.”
Cậu
ta cũng mỉm cười: “Nước Tương, em cũng không nên treo bản thân trên mạng suốt
ngày thế, ra ngoài tìm bạn trai đi.”
Nhân
Y ca ca hình như rất bận, nói mấy câu lại lặn mất tăm, không biết là log out
hay invisible.
Nhìn
cái ava xám xịt kia, cảm giác mất mát của tôi lại càng thêm mãnh liệt, aii, mạng
ảo là thế này đây, ai cũng có cuộc sống của chính mình, sẽ không ai bên ai suốt
đời, rồi cũng mỗi người mỗi ngã mà thôi.
Hiếm
khi tôi lại đa sầu đa cảm, thương xuân bi thu cảm hoài thời gian của nhân sinh
như vậy, thế mà cái bụng tôi lại rất phá phong cảnh, bắt đầu quặn lên, chẳng
những đau bụng, mà còn có cảm giác lợm miệng buồn nôn, tôi chỉ kịp nói với Chi
Chi muội trên diễn đàn một câu: “Xong rồi, tôi bị tiêu chảy!” Rồi thẳng hướng
WC mà chạy.
Lần
này bị tiêu chảy thật nặng, chẳng giống những lần tiêu chảy trước kia chút nào.
Trước đây bị tiêu chảy, tôi chỉ cần uống hai viên thuốc xổ là ổn, lần này chỉ
sau khi tôi uống thuốc có mười phút, thì đã thế mạnh như nước mà ói tới mịt mù
trời đất.
Tôi
không biết mình đã vào WC bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng liên tục sau đó, tôi vừa
ra đã phải cắm đầu vào lại WC, ngay cả thay quần áo đi bệnh viện cũng không
kịp, lần cuối vào WC thì tay chân tôi đã bắt đầu run lên.
Trong
bụng đã trống trơn, tuy không còn cảm giác muốn tiêu chảy, nhưng đầu tôi càng
lúc càng choáng, tay càng lúc càng tê, tôi biết đây là tiêu chảy cấp nặng, bị
mất nước rồi.
Bệnh
này không nằm nhà nghỉ được, phải đi bệnh viện. Tôi thử thay quần áo rồi đứng
lên, còn chưa đi đến cửa, chân tôi đã nhũn ra, ngã ngồi trên sàn nhà trơn nhẵn.
Trong
nhà trống trơn, trên sàn mình tôi ngồi, lặng im tới quỷ dị, tựa hồ thế gian chỉ
còn lại một mình tôi, tôi ngồi đó, khóc không ra nước mắt.
Chương 20
Người
đầu tiên tôi gọi là Tiểu Mĩ, cô ấy ngụ ngay dưới lầu. Điện thoại reo rồi, nhưng
sao Tiểu Mĩ lại tắt máy?!! Mới mười giờ mà, nha đầu kia làm gì ngủ sớm thế chứ,
chắc chắc là đi đâu đó làm chuyện “ba chấm” rồi.
Tiếp
đến tôi bất đắc dĩ gọi điện cho An đại tỷ, dù biết rằng cuối tuần này trời đẹp,
An An nhất định là đang hò hẹn mờ ám dưới trăng cùng bạn trai. Nhưng tôi bây
giờ không thể không làm phiền cảnh đẹp của người ta, cấp cứu là chuyện khẩn
trên giang hồ nha, bổn nương thực tình là không chịu nổi nữa rồi. Máy An An bận!
Tôi nghe mấy câu: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được,
xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”, đành run rấy gửi qua cái tin nhắn “Nghe
điện thoại lẹ lên, em sắp chết rồi này, mau tới cứu giá!”
An
An hôm nay thật kì quái, ngay cả một câu ừ cũng không trả lời, tôi tuyệt vọng,
hôm nay là cái ngày qué gì vậy!!!?
Trình
Gia Gia ngay lúc khẩn cấp lại gọi điện thoại tới, đầu dây bên kia có tiếng ồn
ào, hình như anh đang đi trên đường, giọng Trình Gia Gia có chút vội vàng: “Nha
Nha, em giờ đang ở đâu? Có nhà không?”
Anh
không phải đang họp à? Sao lại đi ngoài đường gọi điện thoại cho tôi thế? Mặc
dù có chút nghi ngờ, nhưng tôi cũng chẳng có sức để nghĩ nhiều. Những lúc thế
này, chỉ cần có người giúp là đủ, cần gì phải quản chuyện tầm phào. Nghe được
giọng Trình Gia Gia, tôi lệ chảy ròng ròng, mến thương quá đi, tôi từ nay sẽ nhận
anh làm người nhà!
“Tôi
ở nhà, tiêu chảy.” Giọng tôi thều thào yếu ớt, hiển nhiên là anh hết hồn.
“Em
chờ đó, anh tới ngay.” Trình Gia Gia nhanh nhẹn cúp điện thoại, tôi còn nghe
trước đó có tiếng kèn xe gấp gáp kêu lên inh tai.
Tôi
cuối cùng cũng yên tâm, có người tới cứu rồi! Sàn nhà rất lạnh, nhưng tôi đành
ngã ở đó, xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc nãy đang khẩn trương nên không thấy gì, giờ
trầm tĩnh lại, thấy toàn thân đều đang kêu gào, dạ dày thì khỏi phải nói, tuy
rằng đồ ăn thức uống đều đã nôn ra cả, nhưng cảm giác lợm miệng vẫn trào lên
từng đợt, tay chân lạnh ngắt, lại còn tê dại, mềm nhũn cả người, chỉ nắm lòng
bàn tay thôi cũng tốn biết bao nhiêu là sức.
Trình
Gia Gia bị bộ dạng của tôi làm cho hoảng sợ, mới mấy tiếng không thấy, buổi
sáng còn ngoan cố khỏe như vâm thế mà giờ quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, mềm
nhũn người tựa ở ngạnh cửa, không nhúc nhích nổi.
Buổi
sáng tôi còn giả bộ thẹn thùng vì anh, đi cà nhắc tới lui, giờ để anh thấy bộ
dạng chật vật này, thật đáng xấu hổ. Nhưng tiếp tục xấu hổ cũng vô dụng, đứng
dậy mở cửa đã là cực hạn của tôi rồi, cửa vừa mở ra, tôi cũng không còn đứng
vững nữa.
Trình
Gia Gia nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay tôi, kéo lên, cau mày nói: “Tiêu chảy
sao lại nặng đến thế này, nhanh tới bệnh viện, Nha Nha, em còn đi nổi không?”
Anh
nhắc lại làm tôi choáng một trận, không chịu nổi phải vào nhà vệ sinh, nôn thêm
lần nữa, nôn đến đầu hoa mắt choáng, chết đi sống lại. Trong lúc hoảng loạn,
tôi thấy mình được nâng lên sofa, sau đó có một cái khăn nóng lau trên mặt tôi,
nhẹ nhàng chùi miệng tôi.
Thoải
mái quá! Tôi tùy ý để cái khăn lau khắp mặt, đầu mơ hồ đơ đi, nhịn không được
huơ tay bắt lấy bàn tay đang cầm khăn lau, nói một tiếng: “Mẹ, khó chịu chết
mất!”
Cái
tay kia cứng lại, tôi lập tức tỉnh ra, đây là Trình Gia Gia!
Chộ
ôi, tôi vừa gọi là gì? Vừa gọi anh là gì??? Dọa người quá, dọa người quá!
Tôi
không dám mở mắt, vẫn giữ bộ dạng mơ hồ, lén lút buông lỏng tay ra, lầm bầm
xoay người lại.
Khuôn
mặt bị hai bàn tay to lớn giữ chặt lại, nhéo một cái, cả trên đầu cũng bị cốc
một cú, giọng Trình Gia Gia chẳng dịu dàng chút nào: “Còn giả bộ hả, nha đầu
kia?”
“Sao
lại sốt cao thế này? Nha Nha, chúng ta phải tới bệnh viện.” Giọng anh càng lúc
càng mơ hồ, đầu tôi đang từng chút một nặng đi, lần này không phải giả bộ, tôi
thực sự không mở mắt nổi nữa.
Tôi
mơ màng cảm thấy anh ôm tôi ra cửa, xuống lầu. Bên ngoài hơi lạnh, tôi men theo
hơi ấm rúc vào lòng anh, trong lòng tự thanh minh, trên người mình bẩn, thì
cũng nên dây bẩn cho người khác chút chứ. Sau đó tôi lại cảm thấy anh siết chặt
tay, ôm riết tôi vào ngực, bên tai loáng thoáng giọng anh lo lắng: “Đừng ngủ,
Nha Nha. Đừng ngủ, ngủ dễ bệnh nặng thêm lắm, nhịn một chút, mình tới bệnh viện
ngay giờ đây.”
Hình
như tôi đã mở mắt ra, cười với anh một cái, sau đó chẳng còn nhớ gì nữa, khi
tỉnh lại, đã nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện rồi. Màu tường trắng, màu
đèn trắng, trần nhà cũng trắng, có mấy túi nước biển đương treo trên giá, còn
có một người đang đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía tôi, bóng lưng mặc áo đen,
thanh lãnh mà lạnh lùng đứng trầm tĩnh trong phòng bệnh.
Có
lẽ thuốc này có pha thuốc hạ sốt, tôi đổ cả một người mồ hôi, toàn thân rinh
rích, tôi khó chịu lật sang bên.
Trình
Gia Gia nghe thấy động tĩnh, xoay người trong phút chốc, đi vài bước đến bên giường
tôi, cúi người sờ lên trán tôi: “Nha Nha, thấy khỏe hơn không?”
Anh
ở rất gần, gần đến nỗi tôi có thể từng nếp nhăn nhỏ trên áo anh, chắc là do khi
nãy cõng tôi, tôi xấu hổ quá, làm hỏng hình tượng cao lớn đẹp đẽ của anh rồi.
Tôi
gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, đầu không còn tê nữa, nhưng ra nhiều mồ hôi quá
nên cũng không dễ chịu lắm.”
“Về
rồi tắm.” Trình Gia Gia lấy cái tay đang thò ra ngoài của tôi bỏ lại trong
chăn, rồi ngồi xuống bên giường, mở laptop, tùy tiện lướt web: “Em ngủ thêm
chút nữa đi, còn ba tuần thuốc, phải chờ lát nữa.”
Trong
phòng bệnh yên tĩnh, tôi nhìn nước biển chậm rãi nhỏ từng giọt từng giọt, chảy
vào máu tôi, bên cạnh có một người lẳng lặng ngồi với tôi, tôi đột nhiên hiểu
ra, phụ nữ dù không tin tưởng tình yêu đến đâu cũng đều một lần liều lĩnh nhảy
vào vực sâu hôn nhân chính là vì đây, chẳng qua là muốn tìm một người bầu bạn,
bầu bạn đến suốt đời.
Khi
bệnh có người chăm sóc, có thể toàn âm toàn ý dựa dẫm người ta, cảm giác này
thật con mợ nó thoải mái! Tôi hơi hơi muốn lập gia đình rồi.
Nhưng
mà người đang ngồi trước mặt này, tôi không an tâm, không biết biết có nên gả
cho anh hay không, tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, rốt cục cũng hỏi vấn đề
mình canh cánh: “Trình Gia Gia, anh rốt cục là ai, số QQ anh đưa tôi là của ai?”
Trình
Gia Gia sửng sốt, ngẩng lên từ laptop, nhìn thấy vẻ mặt của tôi liền hiểu ra:
“Có phải em thấy Ứng Nhan dùng số QQ của anh không? Số QQ này là nó đăng kí lâu
rồi, chỉ có sáu chữ số. Trước đây một thời gian, nó nói nó có nhiều tài khoản
lắm, mà anh lại thích số này, nên nó cho anh. Hồi sáng này nó điện hỏi anh mật
mã, nói bằng hữu cũ nay phát tài rồi có gửi cho nó văn kiện gì đó, nên cần số
QQ này gấp.”
“Quan
hệ của anh với Ứng Nhan tốt đến thế sao?” Tôi hỏi vấn đề mình nghi vấn ban
sáng.
Trình
Gia Gia lần này không tránh né câu hỏi của tôi, anh buông laptop, lại ngồi cạnh
tôi, kéo tôi ngồi tựa vào người anh: “Ứng nhan với anh học chung đại học, là
bạn bè. Tốt nghiệp xong lại làm cùng thành phố, so với người ngoài thì đúng là
thân nhau.”
“Nhưng
anh là người thế nào…” Trình Gia Gia đổi sang vẻ mặt giảo hoạt, ánh mắt cợt nhả
đến gần tôi. “Chẳng phải bà A Mai giới thiệu một lần rồi sao. Vậy để anh nói
lại lần nữa. Anh tên Trình Gia Gia, năm nay hai mươi bảy tuổi…”
Tôi
dựa vào người anh, miễn cưỡng nghe anh nói hươu nói vượn, trong lòng rất thoải
mái, rất tự tại. Tôi với Trình Gia Gia, cũng không tệ nhỉ…