Nguyện Yêu Em Lần Nữa - Chương 01 - 02

Chương 1

 

Cuối
tuần, nơi sinh hoạt nho nhỏ của người già rất rôm rả. Vài ông bác, bà cô ngồi
hàn huyên với nhau.

 

“A,
lão Vương, đến đây, bên đây mới có ba người, thiếu hết một chân này, qua đây
ngồi đi.”

 

“Thôi
thôi, tôi với đám bà A Mai được rồi, các người toàn là cao thủ không à.”

 

“Sợ
gì, bọn tôi chơi mạt chược cược nhỏ thôi mà, nhỏ tới không thể nhỏ hơn ấy chứ.”

 

“Thôi
thôi, à, mà Tiểu Lý ở đâu thế? Các người thấy cổ đâu không?”

 

Tiểu Lý mà lão Vương nhắc đến
chính là tôi, tôi đứng ở cửa đã một hồi lâu, cười tủm tỉm nhìn quanh nơi náo
nhiệt này. Ở trong đây cười đùa toàn là người của khu tập thể nhỏ, đều ham mê
quốc túy là mạt chược nên tụ tập lại một chỗ, tuy thường xuyên vì chút tiền lẻ
mà cãi nhau, nhưng nơi này lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt, tục tằng. Tôi thích
nơi này, tôi thô thiển thế đấy.

 


hà, mọi người thích nhất là đánh bài với lão Vương, thích lão có bài tốt nhưng
lại đánh quá dở, bài tốt vào tay lão tráo trở thành quân không thể đánh được,
chẳng những không thể hồ bài mà còn thường xuyên hồ đồ cho người khác ghi điểm.

 


A Mai mà lão Vương nhắc đến chính là một bà cụ lớn tuổi, tôi gọi là bà A Mai,
kĩ thuật đánh bài của bà cũng thiệt là tệ, nhưng dù thế, mọi người vẫn chẳng
muốn đánh với bà, trừ lão Vương tốt tính ra. Bà A Mai công phu tay thì dở nhưng
công phu miệng khó lường, chỉ cần thua một ván, bà ấy sẽ bắt đầu nói năng ì
xèo, tụng lảm nhảm đủ thứ, tụng đến khi bạn choáng váng đến đánh sai cả bài thì
thôi, nhờ tuyệt kĩ này mà bà thắng nhiều thua ít. Ở hội, độ không được hoan
nghênh của bà đứng hạng ba.

 

Cực
lực kéo lão Vương nhập bọn là lão Trương, lão Trương là nhân vật hạng hai không
được hoan nghênh, trước cả bà A Mai, đánh bài với lão, cuối cùng khi kiểm lại
tiền mình thu về, chẳng khi nào lời được. Thói quen của lão là, người ta thua
một trăm thì lão hô hai trăm, người ta thắng một trăm thì lão hô năm mươi, hơn
nữa kĩ thuật đánh bài lại tốt, thế nên hội mạt chược thà chịu công phu miệng
lưỡi của bà A Mai còn hơn là đánh bài cùng lão, chỉ khi nào chẳng còn ai để lấp
chỗ trống thì mới rủ lão.

 

Chỗ
lão Vương và bà A Mai đủ bốn người cũng đã dàn bài, lão Trương bên này vẫn đang
ba thiếu một, tôi đứng phía sau lão Vương, xem bài của lão, chẹp, lại đánh sai.

 

Lão
Trương vẫn đang tìm chân đánh, nhưng hai người cùng ngồi cùng bàn thì đang nôn
nóng: “Lão Trương, kêu Nhị Nha lại đây cho đủ đi.”

 

Ánh
mắt lão Trương lóe lên, quay đầu nhìn ra cửa, vẫn ra vẻ không hề nghe thấy mà
tiếp tục chờ người, tôi biết lão chỉ có thể kiên trì được mười phút, sau mười
phút, nếu không có ai thì lão sẽ bảo tôi lại chơi.

 

Mười
phút sau, tôi ngồi xuống bàn bài dưới lời mời ỡm ờ của Lão Trương.

 

Hoạt
động trong phòng khí thế ngút trời, xem ra tối nay vận may bà A Mai rất tốt,
liên tục “Hồ”. Ngồi cách một bàn mạt chược mà bà cũng không quên tám chuyện với
tôi.

 

“Nhị
Nha, cậu bạn trai Thượng Hải của con đâu, lâu rồi không thấy dẫn về nha.” Nhà
bà A Mai cùng dãy lầu với nhà tôi, nhà bà tầng hai, nhà tôi tầng bốn.

 

“Phân,
nhị bính.” Tôi nói khẽ, tiện tay quăng bài đang hé ra bàn.

 

“Bính”
Đối diện là ánh mắt sắc lẻm của lão Trương, miệng lưu loát gọi bài.

 


A Mai đánh bài nhưng miệng chẳng hề bị ảnh hưởng. “Ta nói, như vậy là không
được đâu. Nhị Nha này, họ hàng nhà bà có một thằng bé, nghe nói là nhân tài khó
kiếm, tướng mạo đẹp đẽ, làm giám đốc tập đoàn nào đó, một năm kiếm không dưới
mười vạn. Điều kiện trong nhà cũng tốt, cha mẹ đều có bảo hiểm nhân mạng, hay
là để bà giới thiệu cho con?”

 

“Ha
ha, người bà A Mai nhìn trúng tất nhiên là không tệ rồi, tối nào con cũng rảnh
đó ạ.” Tôi nhanh chóng đồng ý, dù sao rùa vàng cũng chẳng phải từ trên trời rơi
xuống*. Tôi không chần chờ đánh ra “Tam điều.”

 

[Thiên
thượng bất hội điệu kim quy]

 

“Hồ.”
Lão Trương cười ha hả.

 

Hừ,
bài tôi đánh quá dở, rõ ràng biết lão Trương đang muốn đủ một cây bài, thế mà
lại còn không đem pháo giao ra. Quả nhiên mỗi lần nghĩ đến người đó đều chẳng
có gì tốt đẹp.

 


A Mai cũng cười. “Nhị Nha, cao thủ như con mà cũng giao pháo ra à…”

 

“Tiểu
cô nương của chúng ta ơi, nghe tới bạn trai là phân tâm liền nha…”

 

Tôi
cười tủm tỉm rồi lần nữa xáo bài, xáo bài…

 

Mười
giờ tối, khu hoạt động đóng cửa, tôi khoái trá rút từ trong ngăn bàn mạt chược
ra xấp tiền lẻ, đếm qua đếm lại, cũng kha khá, bỏ vào ví thôi. Tối nay lại lời
hơn hai trăm tệ, tuần trước nữa thì kiếm được một ngàn, có thể đi mua đôi giày
kia rồi, oh yeah!

 

Lão
Trương hầm hầm đứng lên, miệng lầm bầm, mặt không chút thay đổi rời bàn mạt
chược. Hà hà, phỏng chừng tới lần sau, chắc lão phải đợi hơn mười phút mới dám
gọi tôi.

 

Tóm
lại, kẻ không được chào đón nhất trên các bàn mạt chược nơi này chắc mọi người
cũng đoán được, ha ha, đúng thế, tôi chính là kẻ không được chào đón No.1!

 

Tuy
rằng tôi thua tiền cũng không lải nhải, đánh bài xuống cũng không đổi ý, nhưng
mà, vận may siêu tốt và tuyệt kĩ dùng pháo giúp tôi luôn đứng đầu bảng!

 


A Mai hôm nay nhất định thắng được tiền, nên mặt cười tươi như hoa, lôi lôi kéo
kéo tôi, kể mải mê về tên tiểu tử gì đó cho đến tận khi tới trước cửa nhà bà, còn
ca ngợi tâng bốc tên đó lên tới mây xanh.

 

Lấy
kinh nghiệm nửa năm quen biết bà của tôi mà nói, con mắt thẩm mỹ của người già
so với thanh niên có sự cách biệt vô cùng lớn. Nam bình thường miệng không
lệch, mắt không lé, cao đủ mét bảy, ở trong mắt các bà cố nội này đều trở thành
nam nhi tướng mạo đường hoàng, nếu không cẩn thận, gặp trúng người cao trên mét
bảy lăm, thì sẽ thành tuyệt thế mỹ nam hiếm có khó tìm.

 

Tôi
cũng không trông cái thân này được soái xa ghé mắt đến, tóm lại, điều kiện kinh
tế có lẽ là thứ duy nhất đáng tin được trong những điều bà nói.

 

Sự
thật trong cuộc sống cùng đủ loại sách báo đã cho ta biết, chỉ cần là đàn ông,
dù đẹp trai hay có tiền, thì đều không thể tin được. Nhưng mà, đàn ông không
đẹp trai cũng không có tiền cũng chưa chắc đã đáng tin. Đàn ông có được hay
không, chỉ trời mới biết.

 


A Mai nói người đó thu nhập mấy chục vạn, tôi vô cùng thích con số này, mấy
chục vạn. Mấy chục vạn có thể mua biết bao nhiêu là thứ. Nhưng tôi chẳng phải
tuyệt sắc giai nhân, nên cũng không dám mơ tưởng tới đại gia.

 

Tôi
thích giám đốc nhiều tiền, nhưng càng biết môn đăng hộ đối là gì.

 

Không
nói với bà A Mai nữa, tôi đi lên lầu 4.

 

Mở
cửa, thay quần áp, mở máy vi tính.

 

Vừa
login QQ ra thì, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, sáu cửa sổ cùng nhau hiện lên.
Mười giờ đêm cuối tuần, buổi tối chỉ mới bắt đầu, đây là thời gian chat chit
tốt nhất.

 

Tôi
vừa mới login vào trong diễn đàn Thư Hương Tứ Phía thì “Thiện Giải Nhân Y”*
liền pm, áp đảo cả tôi trên diễn đàn. “Nước Tương muội, tưởng bữa nay em không
online?”

 

[Thiện
Giải Nhân  Y : Cởi đồ người ta ra]

 

Thư
Hương Tứ Phía là một diễn đàn đọc sách, đừng nhìn vào cái tên rất văn nghệ và
tao nhã kia mà đánh giá, bên trong chẳng phải là người ngây thơ gì đâu. Mấy ông
bác đáng khinh, mấy bà chị hung hãn, thiếu nữ ngượng ngùng, “đạo nhân” mặt ngựa
đều có đủ, cũng chẳng biết thế nào là thế nào, diễn đàn này suốt ngày ầm ầm,
những con người trên mọi miền tụ lại, vô cùng vui vẻ.

 

Trên
diễn đàn, tôi có nick “Ta là nước tương”, còn “Thiện Giải Nhân Y” là một anh
chàng vô cùng hoạt bát. Nhưng đây chỉ là những gì mà trang thông tin của anh ta
ghi, nói không chừng trong hiện thực, anh ta là một ông bác phì nộn đáng khinh,
hoặc cũng có thể là cậu nhóc chưa lớn đáng yêu. Nhưng cũng chẳng sao, với tôi
mà nói, anh ta cũng chỉ là một tiểu tử vui vẻ rạng ngời, đi quản nhân dạng của
anh ta làm gì.

 

Tôi
nhấp chuột vào icon vồ đến ôm hôn “Thiện Giải Nhân Y”: “Nhân Y ca ca, nhớ anh
muốn chết à!”

 

“Thiện
Giải Nhân Y” bày ra emo xoa đầu, thay đổi hình tượng thành công tử phong lưu,
tay cầm chiết phiến phe phẩy, sau đó diễn một đoạn kinh điển công tử ăn chơi
đùa giỡn gái nhà lành, lấy chiết phiết nâng cằm nhân vật nữ của tôi lên lên.
“Em nhớ anh nhiều đến chừng nào?”

 

Tôi
ngượng ngùng, nhăn nhó. “Anh thật là xấu, cô đây chẳng thèm để ý tới anh nữa.”

 

Trong
diễn đàn mọi người tụ tập lại chỗ chúng tôi, nhảy ra kháng nghị.

 

Ngay
cả cô nàng ngây thơ đáng yêu “Đào Chi Chi” suốt ngày invisible cũng trưng lên
cái icon buồn nôn. “Lạy mấy người, mắc ói quá, tôi vừa ăn khuya xong đấy.”

 

“Thiện
Giải Nhân Y” ngừng một chút, lại bắt đầu, quăng ra tấm ảnh chụp. “Nước Tương
muội, anh đẹp trai lắm đấy, em thích không?”

 

Tên
tiểu tử này, chẳng cần là thiên tài cũng biết hắn lấy hình này đâu ra, nhất
định là down xuống từ web rồi.

 

Nhưng
tôi cực kì phối hợp, gõ ra icon hai mắt sáng như sao. “Oa, Nhân Y ca ca, em yêu
anh, anh thiệt là đẹp trai đó nha~”

 

Mãnh
nam “Một Đêm Mười Lần” không phục, từ trong diễn đàn nhảy ra, tạo hình nhân vật
cơ bắp cuồn cuộn, liếc nhìn tôi. “Nước Tương, đẹp trai thì có gì tốt, nhìn được
chứ đâu có dùng được.”

 

Tôi
gõ ra một cái chớp mắt ngây thơ vô số tội về phía “Một Đêm Mười Lần”: “Thế thì,
Mười lần ca ca, sao chúng ta không nói rõ ràng chuyện này nhỉ?”

 

Chuyện
nói càng lúc càng hăng, càng đen tối, “Thiện Giải Nhân Y” và “Một Đêm Mười Lần”
càng nói càng hưng phấn, “Đào Chi Chi” siêu ngây thơ khuyên giải chẳng lay đổ
được gì nên lặn mất tăm.

 

Nhiều
vấn đề trí tuệ vô cùng “thanh thuần” mà con gái không nên biết cứ thế mà tuôn,
tôi tay lướt như bay trên bàn phím, cùng hai tên trai đang high kia thảo luận
cái đề tài đáng khinh này.

 

Đêm
khuya trong phòng vang lên tiếng bàn phím lóc cóc nhanh như gió.

 

“Thiện
Giải Nhân Y”: “Đàn ông thường thích hỏi phụ nữ, em có phải xử nử không.”

 

Tôi
gõ trả lời rất nhanh: “Phụ nữ thường thích hỏi đàn ông, anh một đêm làm được
mấy lần.”

 

“Đào
Chi Chi” đang ẩn cũng chạy tới chỗ tôi phất cờ, reo lên. “Nước Tương, cô thiệt
là đỉnh của nhọn nha!!!”

 

Tôi
biết ý, liếc mắt đưa tình về phía cô ấy, thừa thắng xông lên. “Nhân Y ca ca,
anh không phải xử nam đó chứ?”

 

“Thiện
Giải Nhân Y”: “…”

 


há, tôi lại làm Y ca ca á khẩu rồi, người này rất dễ bị áp đảo, chẳng lẽ thực
sự là một cậu nhóc sao? Trong đầu tôi YY ra hình ảnh một cậu bé đỏ mặt tía tai
vì xấu hổ…

 

Không
để tôi nghĩ lâu, “Một Đêm Mười Lần” bước đến. “Nước Tương, tôi nghi cô không
phải phụ nữ quá.”

 

Tôi
tiếp tục ngây thơ vô số tội, chớp chớp mắt. “Mười lần ca ca, vì sao thế ạ?  Em là nữ trăm phần trăm nha, tinh khiết tới
giọt cuối cùng!”

 

“Một
Đêm Mười Lần” bắt đầu công kích tôi. “Có cô gái nào đáng khinh như cô không
chứ?”

 

Tôi
bực bội quệt miệng: “Đại ca à, tôi nay 27 tuổi, lớn thế mà còn giả bộ như thiếu
nữ thuần khiết, chẳng phải giả dối quá sao? Tôi thấy, vẻ đáng khinh hợp với
thân thục nữ tôi hơn nhiều.”

 

Ngoài
đời tôi là người hào phóng thoải mái, trên mạng tôi là người nhiệt tình không
kiêng dè, kì thật bây giờ tôi có chút khó chịu, thật là, khó chịu sáng giờ rồi
mà còn gặp phải mấy lời này.

 

Tôi
chỉ mới 24, nhưng lên mạng tôi lại khai man, đeo lên hình tượng bà dì đứng
tuổi, profile ghi là trạch nữ già bốn mùa ở nhà, hoặc lâu lâu lại đổi sang nick
Thiếu Nữ Yêu Màu Mưa Xanh Miết, trà trộn khắp nơi trên diễn đàn, chém gió tám
nhảm đủ thứ.

 

Chăm
sóc vườn ảo, chat chit, đi lừa gạt tình cảm mấy cậu trai ngây thơ, trăm ngàn
biểu hiện cho thấy tôi cũng chẳng phải thục nữ lương thiện gì, nhưng lên mạng
cũng chỉ cho vui thôi mà.

 

Chuyện
trên thế giới mạng này, thật thật giả giả, đâu ai quản được, mọi người hỗn loạn
đủ trò, vui là tốt rồi, vui là tốt rồi.

 

Chương 2

 

Cuối
tuần đánh mạt chược, chat chit, thật đúng là những thứ tôi yêu thích, nhưng tâm
trạng khoái trá của tôi bị hủy hoại chỉ sau một cuộc điện thoại.

 

Gần
rạng sáng, điện thoại tôi bất chợt reo lên, đêm dài tĩnh mịch, tiếng di động
reo trở nên thật chói tai, tâm tình vui vẻ của tôi tắt ngấm.

 

Nửa
đêm gọi điện, tất có gian tình. Tôi là bông chưa chủ, bình sinh đến giờ, người
duy nhất có gian tình với tôi chính là anh bạn trai Thượng Hải của tôi, aiiz,
tôi linh cảm thấy đêm nay chẳng lành, chẳng lành chút nào.

 

Tiếng
di động vang lên không ngừng. Reo rồi tắt, tắt rồi lại reo, đây chính là tác
phong đặc trưng của anh ta, thua thì đánh lại, thua nữa thì lại đánh. Hình dáng
anh ta dần rõ nét trong đầu tôi.

 


trong lòng không hề muốn, nhưng tôi vẫn nhận điện, công phu truy sát phụ nữ của
anh ta tôi đã kinh qua, bất khuất kiên cường, càng bị cự tuyệt càng hăng. Chỉ
cần anh ta thích, muốn gọi cho ai thì sẽ gọi liên tục không dứt, gọi đến khi
nào người ta nhận điện mới thôi. Cho dù bạn tắt máy, lấy pin ra cũng không
thoát, hôm nay không tìm được thì hôm sau, hôm sau nữa, dù có lên trời xuống
đất thì anh ta cũng vớ được bạn. Sớm muộn cũng phải nghe, tôi cũng chẳng muốn
phí năng lượng vòng vo với anh ta, thôi thì cứ nhận điện, chết sớm đầu thai
sớm.

 

“Tìm
tôi có việc gì?” Đối với người ngoài, tôi luôn dùng giọng trong trẻo, nho nhã
lễ độ. Thôi Nam ơi là Thôi Nam, bất quá bây giờ anh cũng chỉ là người ngoài mà
thôi.

 

“Nha
Nha…” Thôi Nam ngập ngừng lên mấy tiếng, giọng nói có phần nhừa nhựa, chắc là
đang ở quán rượu, tay ôm bình rượu say sưa rồi.

 

“Nha
Nha” Anh ta thấp giọng thở dài, giọng nói triền miên. “Mấy ngày nay em khỏe
không?”

 

Tôi
xưa nay vô cùng kiên cường cứng rắn, sao bỗng nhiên lại mềm nhũn ra thế này?
Khỏe không, ha ha, anh ta cư nhiên quan tâm hỏi tôi mấy ngày nay có khỏe không
sao?

 

Tôi
mỉm cười, cố ý dùng giọng điệu thật khách khí: “Rất tốt, bạn gái anh an bài chỗ
làm cho tôi chu đáo vô cùng. Tôi rất thích.”

 

Tôi
nghe thấy hô hấp của anh ta dồn dập lên ở đầu dây bên kia, nhưng vẫn im lặng
không nói lời nào, điện thoại vẫn chưa gác. Im lặng, cứ im lặng thế à, nói
thẳng ruột ngựa ra xem nào!

 

Thôi
Nam muốn nói rồi lại thôi một hồi lâu, tôi nhìn nhìn desktop, “Thiện Giải Nhân
Y” đã nhảy tới hỏi thăm tôi, “Nước Tương ơi, Nước Tương à, em bị táo bón ngồi
trong toilet hả?”

 

“Ừ,
là táo bón…” Tôi gõ ra mấy cái emo nhe răng trợn mắt.

 

Trong
lòng bỗng bức bối bực bội, anh ta muốn làm cái gì thì làm sao? Đêm hôm khuya
khoắt gọi điện thoại tới, cho dù đại thiếu gia nhà anh tình cũ dâng trào trong
máu thì cũng phải nghĩ tới cảm nhận của bà đây chứ! Anh muốn chia tay là chia
tay ngay, có thèm để ý gì đến tôi đâu, giờ lại thế này à?!

 

“Tôi
chuyện gì cũng ổn, thân thể vô cùng cường tráng, công việc thoải mái, cuộc sống
mỹ mãn. Anh còn việc gì không? Không thì tôi cúp đây.” Giọng tôi cực kì bình
tĩnh, tôi rất hài lòng với sự kiên nhẫn của mình, vẫn có thể bình tĩnh lý lẽ
như thế, tôi đúng là một cô gái thông minh hiểu trái phải đó mà.

 

“Nha
Nha, đừng cúp.” Thôi Nam vội vàng kêu, tiếng “Nha Nha” của anh thâm tình vô
hạn, làm cho người nghe có thể cảm nhận đầy đủ tâm tư thầm kín của anh đối với
cô gái Nha Nha đang bị dày vò tình cảm kia.

 

Ha,
lúc trước tôi buông cả tự tôn cầu xin chút thâm tình của anh, anh lại không hề
do dự bày ra biểu cảm thâm tình trước mặt kẻ khác, còn để lại cho tôi một câu tôi
vĩnh viễn tạc vào lòng: “Lý Nhị Nha, thật xin lỗi, hai ta không hợp nhau, em
đừng đến tìm anh nữa, người trong lòng anh là cô ấy.”

 

Chỉ
một câu không hợp nhau mà vứt bỏ cả bốn năm đại học nồng nàn, tuyệt tình đến
thế, vậy mà giờ lại bày ra vẻ thâm tình với tôi, đúng là làm người ta ghê tởm.

 

Người
khác không biết, nhưng tôi biết anh ta quá mà. Anh ta chẳng qua là đứng núi này
trông núi nọ, ăn trong bát nhìn trong nồi. Nhớ đến lúc trước cuồng si liều lĩnh
cùng anh ta qua biết bao năm tháng mà tôi nóng ruột nóng gan, giờ đây việc đã
phũ phàng lạnh lẽo thế này, anh ta lại nhớ đến ngày xưa bên nhau sao?

 

Việc
bắt cá hai tay đó, anh ta đã thực hiện vô cùng đúng lý hợp tình, chân thành lẫn
thâm tình đều có.

 

Tôi
chẳng cần biết nửa năm trước thế nào, hiện tại chính là hiện tại.

 

Tôi
thuận tay với lấy trái táo để cạnh mấy tính, chùi chùi rồi cắn crốp một cái,
anh muốn diễn trò thâm tình sao? Được, tôi bồi anh, dù sao cũng là người có
tính nhẫn nại cả. “Khuya rồi, anh có việc gì, cứ nói thẳng đi.”

 

“Nha
Nha, anh xin lỗi, ngày trước anh sai rồi…” Giọng đàn ông trong điện thoại trở
nên thật xa lạ, này, đây là Thôi Nam mà tôi đã yêu suốt 4 năm đại học đó sao? “Hôm
nay anh lại đi về trường cũ, thời gian này anh thường xuyên về trường…”

 

“Thật
xin lỗi, nói đến đây tôi lại phải cảm tạ anh, nếu không có bạn gái anh, nói
không chừng tôi bây giờ chẳng biết tìm nhà, tìm việc ở nơi nao nữa.” Tôi lạnh
lùng ngắt lời Thôi Nam, anh về trường thì liên can gì đến tôi chứ? Tình cảm của
đại thiếu gia nhà anh với mấy kỉ niệm cũ đổ nát, há dính dáng gì đến tôi, nghĩ
tới tôi làm gì, tự nghĩ đến bản thân anh đi thì hơn.

 

“Nha
Nha, đừng như thế, anh biết trước kia anh không tốt, làm em phải đau lòng…”
Thôi Nam tình cảm nói trong điện thoại. “Bọn Đại Đầu nói đến giờ em vẫn còn một
thân một mình…”

 

Tôi
sôi máu, một thân một mình? Một thân một mình??? Ờ đúng là hiện tại tôi cô đơn
đấy, nhưng tôi thế này thấy vô cùng tốt, chỉ cần anh đừng có làm phiền tôi, tôi
không được thoải mái đâu, anh tưởng tôi vẫn còn một lòng một dạ hướng về anh,
vì anh mà giữ thân như ngọc à?

 

Trả
lại cho anh tí hoang tưởng đấy. Hoang tưởng, hoang tưởng! Muốn tôi quay về thì
tôi sẽ cun cút quay về sao, không có cửa đâu!

 

“Thôi
Nam, anh nghe đây.” Tôi ngắt lời anh ta, gằn từng tiếng. “Anh chẳng phải nói
người anh yêu nhất là cô ta sao? Vậy thì cứ tiếp tục yêu cô ta nhất đi.”

 

Thôi
Nam hiểu lầm ý tứ của tôi, bên kia đầu dây tiếp tục làm sáng tỏ. “Nha Nha, em
nhất định là còn hận anh, tại anh không tốt, anh khi đó đầu óc mê muội, sự thật
căn bản không phải như thế, kì thật anh…”

 

“Kì
thật người anh yêu nhất là tôi, phải không?” Đàn ông như thế, sao lúc trước tôi
lại đui mù đi yêu nhỉ, hết chỗ nói rồi, từng thấy anh ta tự kỉ, nhưng chưa từng
thấy tự kỉ đến vô sỉ thế này. “Thật xin lỗi, hiện giờ tôi không còn yêu anh.”

 

“Lúc
anh bắt cá hai tay, anh dứt khoát chia tay. Cho đi một tay rồi lại lấy về một
tay sao? Anh nghĩ anh có bao nhiêu cái tay thế hả?” Bao nhiêu kiên nhẫn của tôi
rốt cục cũng đã xài hết, ấn nút tắt. Nghe điện thoại của anh ta xong, tôi rút
ra được một điều, nói đạo lý với người sao hỏa chỉ tổ phí nước miếng!

 

Aiiz,
không được nóng giận, mọi người sẽ thấy mất, tôi là một cô gái nhẫn nại bình
tĩnh cơ mà, tất cả là vì cái người sao hỏa vô sỉ kia bức.

 

Tôi
tắt nguồn, rút dây điện thoại, mai là thứ bảy, ngày kia là chủ nhật, có thể
trốn được hai ngày.

 

Uống
một chén trà cho khí huyết lưu thông lại bình thường, tôi lại trở về bên máy vi
tính, một đêm tốt đẹp thế này, cũng không nên vì một kẻ nhàm chán mà làm hỏng,
Nhân Y ca ca đáng yêu, Mười Lần ca ca hung dữ, em về rồi đây…

 

***

 

Ba
giờ sáng, đầu tôi choáng váng, tắt mạng, tai ù ù ngã vật xuống giường, đột
nhiên nhớ hồi chiều trước khi tan tầm Tiểu Mĩ đã gọi cho tôi, xấu hổ nhờ tôi
giới thiệu cho số điện thoại của một soái ca.

 

Tôi
đồng ý tối sẽ tìm, thế mà để trí nhớ đi ăn giỗ mất, aiiz, trí nhớ ơi là trí
nhớ.

 

Để
phòng ngày mai không tiếp tục quên, tôi nén cái ham muốn mãnh liệt leo lên
giường ngủ xuống, tìm số điện thoại của người bạn kia. Tìm thấy giấy bút, tôi
viết xoẹt xoẹt cái tên anh ta, tiện tay mở di động để search số điện thoại.
Không đợi tôi bắt đầu tìm, một cái tin nhắn nhanh chóng nhảy vào điện thoại.
“Anh biết em đang rất mâu thuẫn và đau khổ, Nha Nha, thật xin lỗi, xin em tin
anh thêm lần nữa __ Nam yêu của em”

 

Oh
my god! Người sao hỏa ơi là người sao hỏa!!!!!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3