Thiên Đế Kiếm - Chương 71

Ồ, không, lầm rồi . Quỷ Nhân tự nói
. Xích Vân ! Tên Xích Vân khốn kiếp ! Xích Vân luôn đi trước hắn , luôn che lấp
hắn bằng cái bóng, những thành viên khác cũng thế, nhìn Xích Vân vừa ngưỡng mộ,
vừa uất hận vì không thể thoát ra khỏi cái bóng ấy .

Mày thua thật rồi, Quỷ Nhân ạ ! Hắn
cay đắng nhận ra sự thật . Ông già ấy đã nể hắn, không dám xuống tay với hắn,
và để hắn đả thương không phải vì ông không đủ sức đấu với hắn mà ông ta không
đủ sức đối mặt với nghĩa, với tình và với…

Tuyết vẫn rơi, và tiếng hú của những
con Dã Lang, loài sói tuyết tru lên vang thăm thẳm rít cùng tiếng gió . Khí
lạnh tràn qua người Quỷ Nhân, như lưỡi dao cứa vào vết thương đang chảy máu của
hắn . Chết là sao ? Ừ, chết chẳng đáng sợ . Như hắn lúc này mới đáng sợ, đón
chờ cái chết . Nó như thế nào ấy nhỉ ? À, đáng sợ lắm . Thời gian trước mắt ta
như trôi nhanh đi, ta hối tiếc những gì ta chưa làm được trong đời, ta cảm thấy
cuộc sống sao ngắn ngủi thế ? Ta nhớ đến câu hát ru của Uất Hận Thành, tiếng
hát thống thiết, sầu não và làm người đau đớn . Dòng sông cuồn cuộn cuốn người
lữ khách về đâu ? Ai đang hát vậy ? Có phải là một cô gái chờ người lữ khách
không ? Quỷ Nhân đã quá thuộc bài ấy, nhưng tới giây phút này, hắn nuối tiếc,
hắn chưa hiểu về nó . Hắn không hiểu vì sao Uất Hận Thành lại như thế ? Rồi khi
chết đi, xác của hắn sẽ thế nào nhỉ , nằm yên dưới tuyết cho tới khi mục rữa ra
? Hay là mỗi phần cơ thể sẽ nằm gọn trong ruột của bọn chó sói và quạ ? Không !
Quỷ Nhân bước nhanh hơn, hắn không muốn chết ! Hắn không muốn chết như thế ! Kẻ
có tâm hồn lạnh lẽo nhất cũng chẳng thể lạnh lẽo nổi khi đón chờ cái chết . Hắn
phải chết thế nào chứ ? Một người lính Biệt Sát sẽ được khắc lên tấm bia mộ nếu
chết vì làm nhiệm vụ. Quỷ Nhân chẳng còn là người lính Biệt Sát nữa, nhưng dòng
máu Biệt Sát đang chảy rạt rào trong huyết quản của hắn . Hắn không thể chết
một cách không ai hay biết thế này được !

Tuyết càng rơi mạnh hơn, tiếng sói
tru ngày càng rõ .

Không hiểu sao, Quỷ Nhân lại nhớ
sang Đạo Từ .

Mẹ kiếp ! Quỷ Nhân tức không chịu
nổi . Hắn ngã dập xuống tuyết, rồi lại lồm cồm đứng dậy, bước đi tiếp . Đạo Từ
! Đúng rồi, còn Đạo Từ ! Hắn phải giết Đạo Từ ! Hắn phải chứng minh hắn mạnh
hơn Đạo Từ, mạnh hơn nhiều lần ! Hắn phải cho lão già ấy thấy, hắn mới là kẻ kế
thừa của Mặc Vạn Huyễn !

Quỷ Nhân khuỵu chân xuống, mặt tuyết
đỏ dần vì máu của hắn đang chảy ròng xuống .

Tiếng bước chân, tiếng khịt mũi,
tiếng gầm gừ, tiếng liếm láp . Bọn chó sói Dã Lang . Quỷ Nhân thở dốc , miệng
hắn khô khốc vì khát .

Những con sói đã xuất hiện, lông
trắng xoá, mắt đỏ ké, như mắt của Quỷ Nhân vậy . Khốn nạn ! Quỷ Nhân một mình
tiêu diệt hàng trăm người trong nháy mắt, giờ lại chết bởi một lũ súc vật ! Cái
mặt nạ trắng của Quỷ Nhân làm lũ sói càng thêm ghét, chúng gầm gừ và sủa nhặng
lên đòi ăn thịt hắn !

Tay tê dại, kiếm nặng một cách bất
thường . Quỷ Nhân không rút nổi kiếm nữa .

Một con sói lao đến, rồi cả bầy sói
sẽ lao đến, xé tan xác Quỷ Nhân . Thôi, số kiếp đã hết rồi !

Một ánh sáng xuyên qua màn đêm, lũ
sói gầm rú náo loạn .

Qua khe mắt chiếc mặt nạ, Quỷ Nhân
thấy một cô gái nhỏ nhắn, tay cầm ngọn đuốc cháy rực . Ánh sáng của ngọn lửa
làm Quỷ Nhân bừng tỉnh, không, cuộc đời vẫn chưa hết ! Vẫn chưa hết !

Hình như cô gái là một Pháp Sư, đôi
tay của cô đang niệm Hoả Thuật, Quỷ Nhân thấy vậy . Cô gái quay thận trọng ngồi
xuống, mắt không ngừng để ý bọn sói, cô hỏi Quỷ Nhân :

-Anh không sao chứ ?

Quỷ Nhân không đủ sức để nói, nhưng
nhìn vào vết thương bên sườn, cô gái hiểu rõ điều đó .

Lũ sói bắt đầu định thần lại, chúng
tru lên từng hồi, rồi sủa vang động màn đêm . Cô gái không thích tiếng tru tí
nào, cô nói :

-Bọn bay cút hết đi !

Cô gái thả cây đuốc xuống, đứng chắn
trước mặt Quỷ Nhân tay niệm thuật . Hai tay cô nắm lại trước ngực rồi toả ra
một luồng ánh sáng chói lọi :

-Nhân Niên Quang Thuật ! Quang Hoa
Thuật !

Ánh sáng từ đôi tay ấy lan tỏa, phá
tan màn đêm, lũ sói kinh hoàng, ánh sáng ấy sáng một cách quá mức bình thường .
Lớp lông dày của chúng như bị đốt, bốc khói, chúng chạy toán loạn mỗi con một
ngả .

Nguy hiểm đã qua đi , Quỷ Nhân cười
thầm . Vậy là thoát rồi !

Cô gái cúi xuống, nói :

-Tôi đưa anh về nhà nhé ! Anh đang
bị thương nặng lắm !

Quỷ Nhân khẽ gật đầu, cô gái đỡ hắn
dậy và từ từ đưa hắn đi .

*

* *

Đã mấy ngày như thế, Quỷ Nhân được
Nhữ Hài chăm sóc . Hắn cảm thấy mình như có chút gì đấy vui tươi . Từ ngày vào
Biệt Sát, ăn tự lo, áo tự mặc, và giết người cũng phải nhờ chính bản thân . Quỷ
Nhân có thể sống sót được trong khu rừng phía sau Uất Hận Thành, một nơi đáng
sợ, hắn nhớ lại những ngày ấy, phải ăn những thứ côn trùng cỏ dại để sinh tồn,
giờ nhắc đến, hắn vẫn còn thấy ghê miệng bởi cái vị lờ lợ, chát , đắng của chất
độc và nham nhở máu khi ăn sống một con rết .

Giờ, hắn được chăm sóc, được ăn uống,
hắn thấy mình như được cảm nhận một cuộc sống mới .

Nhữ Hài đã băng xong cho Quỷ Nhân .
Cô cười :

-Được rồi đấy . Giờ thì anh nghỉ đi
. Nhưng mà quên mất…anh…có định đi vào tối nay không đấy ?

Quỷ Nhân đã nhớ ra công việc cần làm
. Mỗi lần băng bó xong thế này, hắn thường nghỉ khoảng hai hoặc ba canh giờ rồi
đi vào đêm để truy tìm tung tích hoặc bất cứ thông tin gì về Tàn Dương . Đi đêm
thế này là có được rất nhiều thứ để nghĩ, vì các chuyến hàng chuyên chở từ Vạn
Kiếp Thành xuống đây, hoặc từ Kiếm Tiên Thành trở lên có thể sẽ nghỉ lại ở Phạt
Mộc Lĩnh, tha hồ mà kiếm chuyện , nhỡ may kẻ nào biết Tàn Dương thì sao ? Nhưng
mấy tối nay chẳng có gì, vì một điều rất bực mình là hai thằng Tuyệt Sát và
Bạch Nhật đã xử lý Vạn Kiếp Thành . Hai thằng ham ăn, ham đánh bạc ! Để thối ra
không làm, giờ lại gây khó khăn cho người khác, các chuyến hàng bị đình đốn,
hoặc giải tán hết, gây khó cho Quỷ Nhân .

-À...không... - Quỷ Nhân nói .

Nhưng thôi, Quỷ Nhân cũng chẳng
xuống đấy nữa . Hắn sẽ ở lại đêm nay để cho thằng Hàn Phi im miệng . Rồi về có
cái mà ăn nói với Thiên Ma .

Nhưng về ư ? Quỷ Nhân không muốn về
. Hắn không muốn xa nơi này .

Vì sao ?

Hàn Phi ngáp, hắn uống một chén trà
. Hắn chưa muốn ngủ sớm .

Hàn Phi vẫn chưa về Kiếm Tiên, hắn
còn phải đợi người của Long Hổ cắt xương con Quần Lực đã . Chưa có xương thì
chưa về được . Hàn Phi nóng ruột, hắn muốn về Kiếm Tiên lắm rồi .

Tiếng bước chân đi ra, Hàn Phi quay
lại, Nhữ Hài đang xách một siêu nước bốc khói . Hàn Phi hỏi :

-Cô chưa nghỉ sao ? Trời lạnh thế
này, còn ra ngoài kia làm gì ?

Nhữ Hài cười :

-Đun nốt chỗ nước này rồi tôi nghỉ
ngay ấy mà !

Nhữ Hài đặt cái siêu lên bếp rồi ra
ngoài sân, còn một ít củi nữa, nếu không chặt thì sáng mai hết cái mà đốt . Nhữ
Hài thở dài, đành chặt cho nốt vậy .

Tiếng chặt củi vang lên khô khốc,
Hàn Phi thấy thế, hắn ngó nghiêng rồi bước ra sân, mưa tuyết vẫn rơi, nhưng gió
không rít lên nữa .

-Ngày nào cô cũng phải làm việc nặng
nhọc như thế này sao ? – Hàn Phi hỏi .

-Vâng . Cũng mệt lắm , anh thấy đấy,
vùng đất này khắc nghiệt lắm .

-Sao cô không chuyển về Phạt Mộc
Lĩnh sống, ở đó có người, có tiếng nói, chẳng phải là tốt hơn ở cái chỗ heo hút
này sao ?

-Tôi cũng định như vậy . Nhưng tôi
quen sự yên tĩnh, tôi không thích sự ồn ào .

Hàn Phi ngồi xuống cạnh Nhữ Hài :

-Sao lạ vậy ? Tôi để ý thấy các cô
gái trên Phạt Mộc Lĩnh thường thích rời khỏi nơi đây, họ muốn về Kiếm Tiên
Thành . Ở đó có nắng ấm, gió mát, không phải khổ cực thế này .

-Thì tôi cũng đành chấp nhân vậy
thôi ! – Nhữ Hài cười – Tôi không có nhiều tiền lắm, tôi không đủ sức về Kiếm
Tiên để lập nghiệp . Vả lại, một cô gái quê mùa như tôi, về đó không hợp .

Hàn Phi lắc đầu :

-Cô quả là người kỳ lạ.

-Anh thấy tôi lạ lắm sao ?

-Có lẽ là như vậy .

Hàn Phi nhìn Nhữ Hải chặt củi, chặt
phát nào, củi vỡ đôi phát ấy . Nhữ Hài nhìn sang, cô nói :

-Anh có muốn chặt thử không ?

Hàn Phi hơi lạ , hình như Nhữ Hài
đang thách hắn . Hàn Phi cầm lấy con dao, rồi hắn chặt xuống, lưỡi dao trượt
đi, thanh củi đã vỡ, nhưng bị cắt vát một cách vụng về .

-Anh không là dân lao động rồi ! –
Nhữ Hài cười .

-Ý cô muốn nói tôi là công tử bột
chăng ?

-Không . Là một Kiếm Khách, tôi nói
không sai chứ ?

Hàn Phi khá ngạc nhiên . Những ai
chưa gặp Hàn Phi đều nghĩ hắn chỉ là một anh chàng thư sinh ốm o bình thường
bởi cái dáng cao gầy của hắn .

-Sao cô biết ? – Hàn Phi hỏi .

Rất tự nhiên, Nhữ Hài nắm lấy tay
Hàn Phi . Cô mở bàn tay Hàn Phi ra :

-Những vết chai ở trên lòng bàn tay
và ở ngón cái này cho thấy anh là một người hay cầm kiếm . Nhưng hình như những
vết chai này có vẻ như đã bớt cứng đi rồi , anh đã nghỉ làm Kiếm Khách sao ?

Hàn Phi cũng không nghĩ là cô gái
Nhữ Hài này lại có óc quan sát khá tinh như vậy, hắn nói :

-Trước đây, tôi có ở trong quân đội
một thời gian khá lâu . Nhưng rồi được bảy tám năm thì nghỉ .

-Sao vậy ? Anh không đủ sức khoẻ sao
?

Hàn Phi thở dài, hắn chẳng muốn nói
ra cái lý do hết sức vớ vẩn và có phần lố bịch của mình . Nhưng hắn cứ nói :

-Phải nói thật với cô là…từ bé, tôi
thường tập kiếm, tập đêm ngày, không ngừng nghỉ . Rồi tôi vào quân ngũ sớm lắm,
từ năm mười lăm tuổi, tôi chỉ biết đánh đấm, chém giết . Tới lúc về nhà, thấy
mình đã bỏ qua quá nhiều thứ, nên…Cô hiểu đấy, lúc ấy, tôi chưa có cảm giác nào
gọi là phụ nữ cả…

-Anh cảm thấy cô đơn phải không ?

-Đúng thế . Tôi chỉ có một người bạn
duy nhất, đó là cây Kiếm Hoa . Nhưng khi về tới Kiếm Tiên, tôi nhận ra, đâu
phải chỉ có luyện kiếm suốt ngày, tôi còn bố , mẹ, anh em . Tôi đã bỏ phí quá
nhiều . Tôi là một người dở hơi , đúng không ?

Nhữ Hài cười, cô không bổ củi nữa ,
cô ngồi xuống gốc cây và nói :

-Sao anh lại nghĩ vậy ?

-Trẻ con thì không vui chơi, mà lại
lao đầu vào tập kiếm . Lớn lên, thì chẳng giúp ích gì cho đời, lại lao vào chè
chén, bê tha, nghịch ngợm như một thằng con nít .

-Anh là một người như vậy sao ?

-Tôi thường tự ái với em trai tôi,
Hàn Thanh . Nó là một đứa thông minh, có hiếu, cô biết nó chứ ? Biệt danh là
Trường Thương Tiểu Quỷ ấy ?

-Tôi đã từng nghe . Khi xuống Phạt
Mộc Lĩnh, tôi có thường nghe vài người Kiếm Khách nói với nhau cái tên đó . Vậy
ra đó là em trai anh sao ?

-Đúng . Rồi tôi cũng tự ái với Hàn
Vệ, anh trai . Lão ấy là một người cộc cằn, thô lỗ, nhưng kỳ thực lại rất tốt
với mọi người . Không có lão ấy, chắc giờ này Hàn Thuỷ đã loạn lên . Nói chung
là…nhiều lắm, mọi người đều cố giúp sức cho gia đình, còn tôi, chỉ là một người
ăn sẵn…

-Vậy ăn sẵn, tại sao anh lại lên đây
?

-Đó là vì công việc ông anh giao
cho, và tôi cũng nhận công việc ấy mà…

-Như vật là anh có chí khí rồi còn
gì ! Anh tự nhận công việc của nhà, anh hăng hái giúp đỡ mọi người , vậy còn gì
nữa mà phải đắn đo suy nghĩ ? Đàn ông, đâu nhất thiết cứ phải công danh, phú
quý là nở mặt với đời ? Chỉ cần thuỷ chung, làm trụ cột, nuôi sống gia đình,
làm gia đình êm ấm, đó là một người đàn ông quá tốt rồi còn gì ?

Hàn Phi thấy lời nói của Nhữ Hài có
vẻ gì đấy hơi triết lý quá, nhưng…hắn lại thấy vui vì Nhữ Hài là người đầu tiên
khích lệ và nói những câu ấy vơi hắn .

Hai người mải nói chuyện, mà quên
mất bóng người trong căn nhà .

Quỷ Nhân ngồi đó . Hắn đã thấy Hàn
Phi .

Hàn Phi cảm thấy có gì khác lạ, hắn
ngoái đầu vào trong nhà .

Không có ai cả .

-Sao vậy ? – Nhữ Hài hỏi .

-Không có gì .

Hàn Phi lại tiếp tục nói chuyện, mà
không thấy ở đằng sau cửa, Quỷ Nhân đang nép mình lại .

-Vậy anh yêu cô ta hả ? – Nhữ Hài
hỏi .

-Có thể đã là như thế . Nhưng bây
giờ thì không…

-Anh cũng là người có lỗi . Cô ấy
đang có chồng, tự nhiên anh lại đến tán tỉnh người ta…

Hàn Phi đang bực mình với con Doãn
Ái thì chớ, nay được dịp, hắn xả ra một tràng tía lia như tên bắn :

-Nhưng con ả ấy , nó cũng bỏ chồng
để đi theo tôi ! Nó đi theo tôi vì tiền . Có bao nhiêu tiền, nó bòn rút cả !
Bây giờ, nó lại bị mắc bệnh theo trai ! Thằng nào có tý chút gì đấy, nó theo
luôn ! Hỏi xem thế có bực không ?

Nhữ Hài cười :

-Lúc này anh được hưởng cái cảm giác
bị cắm sừng của chồng cô ta trước đây …

Hàn Phi cười bẽn lẽn :

-Chắc vậy .

-Anh là một người đa tình đấy ! Cô
gái nào lấy anh, không chắc đã hạnh phúc đâu.

-Phải nói thật, tôi không biết vì
sao, cứ thấy cô gái nào xinh, tôi lại muốn cô ta ngay lập tức !

Quỷ Nhân thả thanh đoản kiếm xuống,
hắn nhẹ nhàng bước ra, tay giơ lên .

-Anh đúng là một người thích trăng
hoa đó ! Muốn chữa được cái thói ấy, anh phải kiềm chế mình lại thôi .

Quỷ Nhân sắp đâm xuống . Hàn Phi vẫn
chẳng biết gì .

-Nói tóm lại là, bản lĩnh thì có
thừa, nhưng thèm thì không chịu được . – Hàn Phi nói .

Nhữ Hài cười, tiếng cười của cô lẫn
vào trong mưa tuyết .

Quỷ Nhân dừng tay . Rồi hắn ngây ra,
đôi mắt trong sáng vô ngần của Nhữ Hài lấp lánh trong mưa tuyết, đôi môi đỏ pha
với màu trắng của những hạt tuyết trên má . Hắn không thể xuống tay được, cái
tên Hàn Phi này làm Nhữ Hài cười ! Hàn Phi làm Nhữ Hài vui ! Tay của Quỷ Nhân
cứng lại như bị đóng băng . Tại sao lại thế ?

Quỷ Nhân nép người lại . Tiếng cười
của Nhữ Hài vẫn chưa dứt .

Hàn Phi cũng thấy nụ cười ấy đẹp
lắm, khi cười, Nhữ Hài trông rất xinh , nó không giống cái kiểu cười đĩ thoã
của con Doãn Ái . Đôi mắt của Nhữ Hài thật đẹp, trong suốt và thật ấm áp giữa
mưa tuyết lạnh giá .

-Đúng thế ! – Nhữ Hài cười – Bản
lĩnh thì có, nhưng thèm thì vẫn là thèm !

-Cô thấy buồn cười lắm sao ?

-Không chỉ là…thú vị thật !

-Cái gì thú vị ? – Hàn Phi hỏi .

-Anh là một người khá thú vị . Nhưng
mà…tôi khuyên thật đấy, đừng nên để mãi tính trăng hoa như vậy, nếu không,
người đau khổ cuối cùng chính là anh đấy .

Hàn Phi cúi đầu ngẫm nghĩ, Hàn Vệ
cũng từng nói với hắn như thế . Nhưng hắn chẳng chịu nghe .

Cho tới lúc này…

-Thôi ! – Nhữ Hài nói – Anh nên vào
nghỉ đi . Tôi cũng chẳng chặt củi nữa đâu, để sáng mai dậy sớm rồi làm cũng
được .

Hàn Phi đi vào nhà, hắn thấy lòng
mình đang rộn rã một cách khó tả . Hắn bước về phòng mình . Hàn Phi bỗng thấy
yêu cái nơi đầy tuyết này, cái nơi mà mấy ngày trước hắn còn bực mình, nó thật
đẹp, thật làm người ta xao lòng .

Quỷ Nhân cũng đang ở trong phòng .
Tuyết à ? Hắn thấy tuyết nhiều lắm rồi, nhưng hắn thấy tuyết hôm nay mới đẹp,
mới trắng làm sao ! Đầu óc hắn trống rỗng, chẳng còn Bất Kiếp Viện hay Hàn Phi
gì nữa .Vết thương của hắn cũng chẳng còn có cảm giác gì nữa...

Nhữ Hài dọn lại quán , cô cũng cảm
thấy đang rất vui . Và bất chợt cô hát, tiếng hát trong trẻo, ngân vang . Nhữ
Hài hát rất vô tư , mà không biết hai tâm hồn trong kia đang ngất ngây, rối bời
vì giọng hát của cô .

Người đi có biết đường dài ?

Mưa sa bão táp, hoa nhài nhạt phai

Người đi có nhớ đến ai ?

Lệ rơi mưa tuyết, sương mai thẫn thờ

Người đi, lòng người xác xơ

Có chăng
hay biết người xơ xác lòng ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3