Thiên Đế Kiếm - Chương 61
Hàn Phi tỉnh dậy . Mái tóc xoăn của
hắn đã trở thành một đống lù xù như tổ quạ trên đầu .
Cảm giác đầu tiên mà Hàn Phi cảm
nhận được là rét . Cái lạnh như một con rắn, nó trườn vào cổ, bò xuống sống
lưng và làm người Hàn Phi run bần bật . Vừa mới ngồi dậy, hắn lại nằm ngay
xuống dưới tấm chăn ấm . Không có gì vui thú hơn chuyện cuộn tròn trong chăn
vào mùa đông như một con sâu nằm kỹ trong kén . Hàn Phi có thể nằm cả ngày
trong chăn được .
Sau mấy ngày mệt nhọc, cuối cùng Hàn
Phi cũng tới được Phạt Mộc Trường vào đêm hôm qua . Hắn đã thuê phòng trong một
quán trọ nhỏ trên sườn núi đầy tuyết . Lạnh và mệt mỏi đã làm Hàn Phi lười lẫm
, hắn chẳng muốn bước chân tới Phạt Mộc Lĩnh nữa, cái hắn cần là thức ăn và một
giấc ngủ . Trong tấm chăn dày và ấm, Hàn Phi ngủ say như chết, không có chút
suy nghĩ quái gì tới chuyện sáng ngày mai phải ra Phạt Mộc Lĩnh để gặp Phó bang
chủ Truy Tấn của Long Hổ nữa .
Và vì không có chút suy nghĩ gì nữa
nên Hàn Phi cứ nằm lì trong chăn . Hắn ngại cái chuyện bước chân tới Phạt Mộc
Lĩnh lúc này, tuyết đang rơi trắng xóa ngoài kia . Lúc này, có dùng xẻng cũng
không thể bậy nổi Hàn Phi ra khỏi chăn .
Nằm trong chăn, Hàn Phi lại nghĩ tới
chuyện mấy hôm trước khi gặp Doãn Ái .
*
* *
Hàn Phi tới gặp Doãn Ái . Hắn nghĩ
trước khi đi xa cũng nên thông báo trước với người yêu một chút, mặc dù bây giờ
hắn chẳng còn thấy chút tình yêu gì ở cái gọi là người yêu ấy cả . Và không có
sai khi Hàn Phi bắt gặp Doãn Ái tựa lưng vào tường, co đùi lên dáng điệu gợi
tình , ả đang nói chuyện với một thằng trai tơ mới lớn . Mẹ kiếp ! Con đĩ !
Doãn Ái đã gần hai mươi tư tuổi, vậy mà nó lại đang mồi chài một thằng con nít
chưa đủ mười tám ! Tại sao trên đời này lại có loại đàn bà như thế nhỉ ? Cái
mặt Doãn Ái xinh lắm , đôi mắt mơ mộng hồng hồng, cặp môi mỏng với son đỏ chót
, và tất nhiên, những đường cong tuyệt mĩ ở eo, trên bắp đùi, bả vai trần trên
cơ thể khiến Doãn Ái có thể làm đổ bất cứ thằng đàn ông nào đang đi đường, mà
đã đổ thì đừng hòng có dậy được . Đã vậy, con đĩ lại hay cười, cười rất tình
tứ, đôi môi cong lên, hai khoé miệng nhếch vừa khéo và nụ cười ấy như mời mọc ,
chuyện rỏ dãi như thấy miếng ăn ngon ở những thằng đàn ông khi thấy nụ cười
Doãn Ái là không có lạ . Đàn ông ham muốn chuyện ấy là điều bình thường, nhưng
một con đàn bà thì thích gì ? Hàn Phi đã từng ngủ với điếm, hắn biết rõ những
đứa gái điếm ấy chẳng ham hố gì cái đó, chẳng qua vì đồng tiền mà chúng chấp
nhận thôi . Phụ nữ đa phần không phải lúc nào cũng thích cái chuyện mà cánh đàn
ông thích . Nhưng cái con Doãn Ái này thì thật không thể chấp nhận nổi ! Tại
sao lại sinh ra một thứ đàn bà như thế này ? Hàn Phi từng nghe trước đây Doãn
Ái thích thằng nào là nó cho ngủ một đêm ngay , nhưng cái tình hồi ấy làm Hàn
Phi mờ mắt, hắn nghĩ rằng con người có thể thay đổi, nếu mình thật lòng thì đâu
sợ người mình yêu phản bội ? Và hắn cay đắng nhận ra lời khuyên của Hàn Vệ là
đúng , Doãn Ái đúng là một con đĩ không cần kỹ viện . Kể cũng lạ khi Thất Hiền
Sứ Giả , bố của Doãn Ái chiều con một cách mù quáng . Ông ta là người có thế
lực lớn trên khắp Đại Lục, đến cả Hạ Phong Tướng Quân còn phải kính nể . Bố thì
giỏi mà con dạy không nên, nực cười . Vì thế, Doãn Ái được thể ngang tang khắp
thành Kiếm Tiên, các hàng buôn bán sợ Doãn Ái một vành . Ả nổi tiếng với bài
mua hàng không trả tiền, thấy người ta làm gắt thì chơi câu : “ Để sau trả !
Lằng nhằng ! “ . Mà đụng vào Doãn Ái thì đừng hòng yên thân, trước tiên là cửa
hàng của anh sẽ bị dỡ, hoặc bị đốt , sau đó đến thân anh bị ăn đòn một trận nhừ
tử, sợ đến nỗi có khi phải bỏ biệt xứ . Chẳng nói, ai cũng biết thừa Thất Hiền
Sứ Giả đứng sau mọi chuyện đó, bênh con đến thế là cùng ! Biết vậy nên dân tình
tránh xa con quỷ cái Doãn Ái ra , không có ngày thiệt thân .
Thằng trai tơ đang cười cợt khi thấy
cái bắp đùi nõn nà của Doãn Ái bỗng tái mặt khi thấy ánh mắt bực bội của Hàn
Phi . Hắn cúi đầu xuống như để nhận lỗi rồi lủi thủi lùi đi như chó . Doãn Ái
cũng đã nhận ra sự có mặt của Hàn Phi , ả thả váy xuống, ôm chầm lấy Hàn Phi và
tặng vào má hắn một nụ hôn ngọt như đường :
-Ghét quá ! Mấy hôm nay em chẳng
thấy chàng đâu cả !
Doãn Ái cười, đôi mắt híp cả lại ,
trông hết sức đĩ thoã . Và không có gì hay hơn chuyện tặng một cái vả thật kêu
lên mặt con trời đánh này . Nhưng Hàn Phi trấn tĩnh lại ngay cái ý định đó của
mình , hắn nói :
-Ai vậy ?
Doãn Ái liến láu ngay :
-À ! Bạn đấy mà, chàng bận tâm làm
gì !
Hàn Phi đáp lại bằng ánh mắt khinh
bỉ , hắn lại nói tiếp :
-Ta có chuyện muốn nói…
-Gì vậy chàng ?
-Khoảng hai tuần nữa, ta không có
mặt ở Kiếm Tiên đâu . Phải lên Phạt Mộc Trường một chuyến .
-Chàng cho em đi với !
-Không được . Lần này là chuyện của
gia đình .
-Chàng đã hứa là đưa em đi chơi một
chuyến rồi cơ mà ! Em đợi mãi mà chẳng thấy đâu cả !
“ Đó là trước đây . “ – Hàn Phi nghĩ
bụng . Trước đây, Hàn Phi còn rất yêu Doãn Ái, hắn từng hứa là sẽ đưa Doãn Ái
đi chơi một chuyến thật xa, ở mội nơi rất xa . Nhưng giờ đây, cái ý định ấy
cũng trở nên xa vời như chính cái địa điểm mà Hàn Phi đã tưởng tượng .
-Để sau đi , đến thông báo vậy thôi
cho khỏi lo lắng . Thôi, ta về đây .
-Khoan đã ! Chàng bỏ đi như vậy mà
coi được sao ? Cả tuần nay chẳng thấy mặt mũi chàng đâu cả ! Chàng có biết là
em nhớ chàng như thế nào không ?
“ Bổn cũ soạn lại “ , Doãn Ái nhớ gì
Hàn Phi, ả nhớ cái túi tiền của hắn thì có . Dịp này là lúc để Doãn Ái móc hết
mọi thứ có trong túi hắn đây mà ! Hàn Phi biết tỏng . Nhưng thôi, sắp bỏ rồi,
chiều con đĩ một tý cũng được . Sau này cho dứt tình luôn đi .
Và thế là Hàn Phi đưa Doãn Ái đi
chơi .
*
* *
Hàn Phi ngáp dài .
Chiều hôm ấy, hình như Doãn Ái có gì
đó linh cảm không tốt, hình như ả đã đánh hơi thấy sự muốn chia tay của Hàn Phi
nên tiền của Hàn Phi vơi đi khá ít, không nhiều như mọi hôm . Lần đầu tiên, Hàn
Phi thấy tiền của mình sau buổi đi chơi với Doãn Ái còn rủng rỉnh chán, chứ
không như thường lệ là lép kẹp, còn vài đồng sắt, có khi còn chẳng còn đồng nào
.
Tốt một hôm, không thể tốt cả đời .
Giờ này Hàn Phi không biết Doãn Ái đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông trong
suốt mấy ngày qua . Hàn Phi còn ở Kiếm Tiên, bọn chúng còn sợ, giờ Hàn Phi đi
rồi, để lại một con ả ngon lành thế kia, thằng nào chịu được ? Có tài thánh !
Hàn Phi thở mạnh, những suy nghĩ từ
nãy giờ của hắn về Doãn Ái làm lưng hắn nóng rực lên , con sâu Hàn Phi tung
chăn dậy . Vớ lấy cái áo khoác mặc vào .
Hàn Phi bước ra khỏi phòng, quán trọ
này hình như có mỗi hắn là đang ở đây . Những phòng trọ khác im lìm và không
thấy có người ở .
Hàn Phi bước ra ngoài phòng khách,
chẳng có ai cả, những chiếc bàn ghế cũ kĩ đã tróc hết lớp sơn bên ngoài, dựng
chỏng chơ lên nhau . Gió lùa vào lạnh ngắt cả căn phòng .
Nhưng Hàn Phi thấy người mình bỗng
ấm lạ lùng, một giọng nói dịu dàng làm hắn quay lại :
-Công tử đã dậy rồi sao ?
Bà chủ quán trọ là một cô gái ,
người nhỏ nhắn, khuôn mặt đang bị đám tóc rối bời và dài che khuất . Hai bàn
tay của cô đỏ ửng lên vì lạnh, đã thế lại còn ướt át vì nước .
-Tôi đã đun nước nóng cho công tử
rồi . Công tử hãy vào rửa mặt đi, không nước nguội đấy !
Nói rồi cô gái lại đi vào trong, Hàn
Phi nhìn theo .
Rửa mặt sạch sẽ rồi Hàn Phi ra
ngoài, lúc này thì cái mũi hắn làm việc ngay tức thì bởi mùi thức ăn thơm lựng
và nóng .
-Tôi đã chuẩn bị bữa ăn sáng rồi đấy
!
Hàn Phi ngồi xuống, tay hắn chưa gắp
mà mồm đã nhai soàn soạt . Hắn ăn rất ngon, quả thực những món ăn cô gái làm
ngon không kém gì những món ăn do Hàn phu nhân làm cả .
Dường như đã mệt mỏi, cô gái ngồi
xuống một cái ghế, hai tay co ro lại một chút vì lạnh . Hàn Phi cứ nhìn ngắm cô
gái suốt, không hiểu sao lại thế ? Máu hám gái của hắn bắt đầu nổi lên thì phải
? Không phải thế ! Có cái gì đó rất khác lạ .
-Sao cô không ngồi đây ? – Hàn Phi
gọi – Chúng ta hãy nói chuyện một chút .
-Công tử đang ăn, tôi không muốn làm
phiền .
-Không sao đâu mà ! Trời đang rét,
nói chuyện một tí cho ấm người thì đâu có sao ?
Cô gái cười :
-Vậy cũng được .
Cô gái đứng dậy, lấy dây cột lại mái
tóc rối bời của mình . Và lúc này Hàn Phi mới thực sự thấy rõ khuôn mặt cô gái,
một khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt hiền hoà và hai má ửng hồng vì lạnh . Mái tóc
của cô gái đen và dài tới tận đầu gối .
-Công tử ăn ngon chứ ?
-À… - Hàn Phi ấp úng khi miệng của
hắn còn đang há hốc - …tất nhiên rồi ! Rất ngon !
Hàn Phi để ý thấy đôi tay của cô gái
. Đôi tay không được đẹp lắm . Những ngón tay hơi to, đầu ngón tay có vẻ như
sưng lên và đỏ, lòng bàn tay nứt nẻ như ruộng khô . Có lẽ tại phải làm việc và
ngâm nước nhiều trong trời lạnh nên tay cô gái mới như vậy . Đôi tay này khác
hẳn đôi tay dài, ngón tay đeo đầy nhẫn, móng tay đỏ chót của Doãn Ái .
-Cô là chủ quán trọ ở đây sao ? –
Hàn Phi hỏi .
-Vâng . – Cô gái tươi cười – Tôi là
chủ quán trọ này, kiêm luôn đầu bếp và giặt giũ nữa .
-Vậy cô ở một mình à ?
-Vâng . Tôi là đứa bé mồ côi , tôi
được một người bà nhận nuôi, bà ấy giờ sống ở phía Bắc Phạt Mộc Trường . Thỉnh
thoảng tôi lại lên đó chơi với bà .
Hàn Phi sượng, hắn không nghĩ là đã
đụng chạm tới gia cảnh của người khác .
-Tôi…xin lỗi…
-Không sao đâu, công tử . Mỗi người
mỗi cảnh mà .
-Từ nãy giờ không hỏi, tên cô là gì
nhỉ ?
-Tôi họ Hoàng, tên Hài . Hoàng Nhữ
Hài . Vậy còn công tử ?
-Hàn Phi .
Nhữ Hài hướng ánh mắt hiếu kỳ về
phía Hàn Phi như thể Hàn Phi là một sinh vật lạ . Hàn Phi nhìn xuống dưới người
mình xem có cái gì không mà sao Nhữ Hài lại nhìn hắn như thế ?
-Tôi bị sao chăng ? – Hàn Phi hỏi .
-Công tử họ Hàn ?
-Ờ…vâng…
-Công tử có quan hệ gì tới một người
tên là Hàn Thuyên không ? Người mà vẫn hay được thiên hạ gọi là Ngài Hàn ấy !
Hàn Phi thấy héo cả ruột . Ngài Hàn
rất tốt, nhưng đó là đối với những người mà ngài tin tưởng . Chứ còn trong
chuyện bang phái thì ngài cũng thuộc vào hàng khét tiếng . Tiếng tốt có, mà
tiếng xấu cũng không thiếu .
-Tôi…là con trai của ông ấy… - Hàn
Phi ấp úng .
-A ! Vậy hóa ra công tử là con trai
của bác ấy sao ?
-Cô quen bố tôi ?
-Hồi trước tôi từng gặp ngài rồi .
Hồi còn bé, khi ấy Ngài Hàn có lên Phạt Mộc Trường, ngài đã giúp tôi thoát khỏi
chết đói . Anh thấy đấy, rồi ngài ấy gửi tôi lại cho một người , mà người ấy
bây giờ chính là bà của tôi .
-Bà của cô ? Bà ấy biết bố tôi ư ?
-Tôi không rõ . Nhưng hình như vậy .
-Bà ấy tên là gì ?
-Tôi không biết . Từ nhỏ đến lớn,
tôi chỉ toàn gọi là bà, chứ tôi chưa bao giờ hỏi tên thật của bà ấy là gì . Một
người bà rất tốt .
-Vậy sao…
Thấy Hàn Phi để ý tới bàn tay của
mình, Nhữ Hài nói :
-Tay của tôi xấu lắm phải không ?
-Ơ…không phải thế…
-Tôi biết chứ… - Nhữ Hài đưa tay
mình lên - Trời rét mà phải ngâm nước suốt ngày thì khó chịu lắm . Anh cứ tưởng
tượng xem, ban đầu cho tay vào nước, buốt không thể tả nổi . Rồi sau đó, cảm thấy
nước như ấm lên, nhưng thực ra không phải nước ấm lên, mà là tay mình đã mất
cảm giác . Lạnh lắm, nên đầu ngón tay của tôi hay bị sưng và đỏ, ngứa ngáy như
có con gì ở bên trong đốt vậy . Nhưng rồi lâu cũng thành quen thôi mà .
-Vậy ở một mình thế này, đến lúc ốm
thì cô làm thế nào ?
-Đóng cửa quán, chui vào chăn mà ngủ
thôi… - Nhữ Hài cười, hai má cô phinh phính làm lộ rõ vết ửng đỏ như đánh phấn
- …tự mình chăm sóc lấy mình . Cũng may là tôi chưa bao giờ bị bệnh nặng cả,
lần gần đây nhất là cách đây một năm rồi .
Hàn Phi thấy mình khác hẳn với cô
gái . Chiếc áo hắn mặc không phải là ít tiền, đôi giày hắn đi phải thuộc loại
đắt, trong khi Nhữ Hài mặc quần áo hết sức bình thường, chỗ vá chỗ khâu, có chỗ
còn bung cả chỉ . Nhữ Hài là một cô gái bình thường, nếu không muốn nói là hết
sức quê mùa . Giả sử Nhữ Hài mà ở Kiếm Tiên Thành, người ta sẽ đổ dồn con mắt
vào cô, soi mói bình phẩm đủ kiểu . Và nhất là đối với các cô gái quý tộc ở
Kiếm Tiên, chắc chắn họ sẽ nhăn mặt như ngửi thấy mùi thối khi thấy Nhữ Hài, họ
sẽ nói Nhữ Hài đúng là một đứa sai lầm của tạo hoá .
Nhưng Hàn Phi thấy ngượng với Nhữ
Hài chứ không phải hắn khinh Nhữ Hài . Vì cái gì ? Hàn Phi mặc đồ đắt tiền,
tiền rủng roẻng trong túi, nhưng hắn không biết tạo ra đồng tiền, mà chỉ ăn bám
Ngài Hàn . Từ khi rời bỏ đội ngũ lính Kiếm Tiên để về Hàn Gia sống, Hàn Phi
chẳng mó tay vào bất cứ việc gì ngoài chuyện đi tán gái, tiền lương khi còn
trong quân đội thì dĩ nhiên là bị cắt . Hắn còn chẳng được như Hàn Vệ . Hàn Vệ
còn ngày ngày chạy đôn chạy đáo quản lý “ thổ ” của Hàn Thuỷ ở Kiếm Tiên . Nhữ
Hài có thể mặc áo rách, trông quê mùa, nhưng cô gái ấy có thể làm ra tiền bằng
công sức của mình . Ngài Hàn từng nói : “ Đừng có thấy một thằng ăn mặc đẹp đẽ,
túi tiền cồm cộm mà cho nó là giàu . Hãy hỏi nó xem nó có biết kiếm tiền không
? “ . Đàn ông đàn ang gì chứ mà ăn bám thì là cái loại vứt ! Một người phụ nữ
lam lũ làm ăn còn hơn chán bao thằng công tử khoe mẽ ngoài kia mà chẳng giúp
được gì cho đời .
-Công tử sao vậy ? - Nhữ Hài nói –
Bát canh còn đang nóng đấy, ăn lúc này mới ngon !
-À…vâng…
Hàn Phi húp soạt một cái . Nước canh
nóng trôi qua cổ Hàn Phi, ngon và ấm .
-Cô nấu ăn khá lắm ! – Hàn Phi cười
.
-Một lời khen cũng được .
Hàn Phi đứng dậy, hắn cần phải tới
Phạt Mộc Lĩnh . Oằn oài mãi từ nãy tới giờ rồi .
-Công tử đi chơi sao ? - Nhữ Hài hỏi
.
-Ồ…Không ! Tôi phải tới Phạt Mộc
Lĩnh để làm việc .
-Vậy trưa nay công tử có quay lại
đây không ?
-Có lẽ là không . Chắc phải đến tối
tôi mới về được .
-Vậy công tử nên mặc cho ấm . Bên
ngoài tuyết rơi nhiều lắm .
Nhữ Hài định đứng dậy thì cô bỗng
khuỵu xuống . Khớp chân của cô lại đau vì trời quá lạnh . Hàn Phi phản ứng
nhanh tức thì, hắn đỡ lấy Nhữ Hài . Tay của Hàn Phi đang nắm lấy tay Nhữ Hài,
Hàn Phi thấy bàn tay của cô ráp và thô cứng như vỏ cây .
-Cô không sao chứ ? – Hàn Phi hỏi,
rõ ràng là hắn đang lo lắng .
-Không…làm phiền công tử rồi…
Nhữ Hài rút tay của mình ra khỏi tay
Hàn Phi đang cố gắng một cách hơi quá để nắm chặt tay cô .
Hàn Phi mang theo một cái túi đựng
quần áo, đề phòng tối nay phải ngủ lại ở Phạt Mộc Lĩnh . Hắn định đem theo
tiền, quán trọ này trơ thơ lơ trên sườn núi , không có một ai qua lại . Hắn sợ
rằng cô gái kia là một ả hám tiền, sẽ vào phòng và cướp sạch đồ của hắn . Đến
lúc ấy thì đố ai mà tìm được cô ta ở đâu . Cái quán trọ nhỏ xíu này bỏ đi cũng
được .
Nhưng Hàn Phi nghĩ vậy , hắn lại
không làm vậy . Có cái gì đó làm hắn tin tưởng . Hàn Phi để lại tiền của mình ở
trong phòng .
Hàn Phi bước ra ngoài, trời âm u mịt
mù, ánh nắng không có mặt ở đây . Từng cơn gió thổi qua làm Hàn Phi chốc chốc
lại run lên .
-Công tử đi đường cẩn thận đấy !
Tuyết rơi nhiều lắm !
-Cám ơn !
Nói rồi Hàn Phi men theo sườn núi đi
xuống .
Nhữ Hài quay vào trong nhà, cô muốn
nghỉ một chút . Hai bàn tay của cô tê và buốt dại đi . Kể cũng hay khi gặp được
Hàn Phi, con trai của Ngài Hàn . Nhữ Hài không rõ là Ngài Hàn còn nhớ mình
không . Có lẽ là không, ngài đã giúp nhiều người, đâu thể nhớ hết được . Nhữ
Hài cười một mình, sống ở trên sườn núi này tuy có hơi khắc nghiệt một chút,
nhưng cô vẫn cảm thấy vui . Nhữ Hài thích yên tĩnh, cô không thích những nơi ồn
ã náo nhiệt .
Nhữ Hài đang sưởi tay cạnh bếp lửa
thì có tiếng bước chân vào quán , cô quay lại . Một người mặc áo khoác đen, mũ
trùm kín đầu, đặc biệt người này lại mang mặt nạ và nổi bật hơn với mái tóc
hung .
Quỷ Nhân .
Nhưng Nhữ Hài lại cười :
-A ! Anh đã về rồi sao ?
Quỷ Nhân không đáp, hắn lặng lẽ bước
vào trong . Tay trái của hắn có vẻ như bị thương vì phải băng bó .
-Có cần tôi pha nước nóng không ? -
Nhữ Hài nói vọng lại .
-Không cần – Quỷ Nhân đáp cụt lủn .
Nhữ Hài không hỏi gì thêm nữa . Cô
không biết rõ người này, chỉ biết là đàn ông . Anh ta đã ở trong quán trọ của
Nhữ Hài được gần một tuần rồi . Ít nói, và có vẻ hơi thô lỗ , đó là những gì mà
Nhữ Hài thấy ở người này . Cô không giận lắm về chuyện ấy, mỗi người một tính
cả . Duy có một điều làm Nhữ Hài khó hiểu là người đàn ông đeo mặt nạ này toàn
đi vào trong đêm và trở về quán trọ vào buổi sáng hôm sau .
“ Lạnh quá ! “ - Nhữ Hài xuýt xoa .
Cô đi ra nhà sau để chặt một ít củi, cái bếp cần có thêm lửa .
Quỷ Nhân lặng lẽ mở cửa phòng , thở
dài nặng nhọc tỏ vẻ bực mình . Và Quỷ Nhân càng bực mình hơn khi không hiểu vì
sao cửa sổ phòng lại mở toang hoác ra thế kia !
Bỗng Quỷ Nhân thấy một con chim ưng
đang đậu dưới mặt sàn . Có lẽ nó đã cố sức để đẩy cửa vào .
Quỷ Nhân biết là đưa thư, hắn lần
dưới chân con chim ưng và thấy một phong thư cuộn tròn nhỏ xíu, được dấu khá kỹ
dưới bắp chân con chim .
Quỷ Nhân mở thư, một dòng chữ nguệch
ngoạc viết hết sức cẩu thả :
Hàn Phi đã tới Phạt Mộc Trường .
Quỷ Nhân vứt thư sang một bên .
Dạ Nhãn đã nói rằng, kể từ nay nếu
gặp bất cứ đứa nào trong Hàn Thuỷ thì cứ giết thẳng tay .
Vậy coi như là số phận Hàn Phi đã
nằm trong tay hắn .
…