Thiên Đế Kiếm - Chương 47

Bầu trời vần vụ những đám mây nặng
nề và đỏ như máu.

Lửa vẫn còn cháy âm ỉ trên những lá
cờ, xác người chết la liệt khắp cánh đồng cỏ .

Thiên Ma bước đi chậm rãi, hắn lật
từng cái xác lên, xem có tìm được cái gì đó hay hay không ?

Quỷ Nhân đi bên cạnh Thiên Ma, hắn
thì không thế . Hắn chẳng muốn tìm cái gì cả, một trận chiến mệt mỏi, vậy mà
Thiên Ma vẫn còn sung dữ ! Đánh một trận tơi bời khói lửa thế này rồi mà Thiên
Ma vẫn tỉnh rụi như thường . Quỷ Nhân quay sang các thành viên khác trong Bất
Kiếp Viện, ai nấy cũng đều mệt mỏi cả, Vọng Quái khoẻ như thế mà cũng phải khom
lưng thở dốc . Đến cả Vô Ảnh cũng ngồi yên trên cái xác chết, chẳng buồn động
đậy . Cái tên Thiên Ma này đúng là quái vật !

Thiên Ma dừng lại một chút, hắn nhắc
nhở:

-Ngồi ra chỗ khác đi Hắc Băng ! Mấy
cái xác ấy toàn máu thôi, ngồi lên bẩn lắm !

Hắc Băng chẳng muốn nghe nữa, cô mệt
lử người, chân tay như muốn rã hết ra . Trận chiến vừa rồi đúng là quá mệt mỏi
đối với cô .

-Ngồi ra chỗ khác đi mà ! – Thiên Ma
bế xốc Hắc Băng lên rồi hắn đặt cô ngồi ra chỗ khác . Tay Thiên Ma bám đầy máu
từ áo của Hắc Băng .

Thiên Ma hỏi:

-Xích Vân đâu ?

Hắc Băng hất đầu về phía trước,
Thiên Ma nhìn lên, Xích Vân đang lại gần hắn . Chiếc áo khoác của Xích Vân
chẳng hiểu bám phải cái gì mà bốc mùi tanh lọm, thanh kiếm hắn cầm nhoe nhoét
máu.

-Làm thế ngươi không sợ Mộng Dụ ghen
à ? – Xích Vân cười.

Thiên Ma quay lại, hắn thấy Mộng Dụ
đang nhìn hắn . Tuy thế, Mộng Dụ cúi đầu xuống ngay, quá mệt .

-Mộng Dụ hiểu cho ta mà ! – Thiên Ma
gãi đầu .

-Ai cũng hiểu ngươi cả ! Duy có Hắc
Băng và Mộng Dụ là không hiểu thôi ! – Xích Vân cười phá lên .

Các thành viên khác cũng bật cười,
nhưng vì quá mệt mỏi nên tiếng cười chẳng thoát ra được, nó cứ chẹn ngang cổ
họng một cách khó chịu .

-Thế nào đây ? – Xích Vân hỏi .

-Hai mươi vạn quân của Kiếm Tiên
Thành, ngươi bắt chúng ta làm việc quá nhiều đấy .

-Khoảng tầm tầm thế này thì các
ngươi may ra mới khá lên được . – Xích Vân nói, ánh mắt hắn hướng về phía Quỷ
Nhân .

-Ngươi không sợ chúng ta sẽ bị truy
nã sao ? Nửa năm qua, dính ít nhất gần chục vụ xêm xêm cỡ này rồi đấy .

-Ai mà biết chúng ta đã làm việc này
? Có ai nghĩ rằng mười ba người lại có thể giết được đạo quân hai mươi vạn
người không ?

-Thế chúng ta vừa làm cái gì đấy ?

Xích Vân ngoảnh lại, bãi chiến
trường rộng lớn tràn ngập xác chết, mùi tử khí bốc lên nồng nặc.

-Có ai còn sống để kể về Bất Kiếp
Viện nữa đâu ?

-Nhưng nhỡ đâu còn sót tên nào đó ?
– Thiên Ma hỏi vặn .

Xích Vân cười nhạt, mắt hắn trắng
dã:

-Thế hắn có đủ dũng cảm để nói lại
về Bất Kiếp Viện không ?

Đôi mắt tử thần của Xích Vân như
quét khắp mọi nơi, khiến Thiên Ma thấy hơi rợn người . Những người khác cũng
đều cảm thấy thế .

Xích Vân lững thững bước đi, hắn leo
lên một mỏm đá cao, rồi đứng trên đó . Gió thổi lồng lộng hất tung vạt áo của
Xích Vân, một mình hắn độc tôn giữa nền trời đỏ thẫm . Không hiểu sao Thiên Ma
thấy thật đáng ngưỡng mộ, thật đáng để cúi đầu .

Các thành viên trong Bất Kiếp Viện
cũng vậy, trước mặt họ là Xích Vân, nhưng tất cả họ đều cảm thấy đó là một vị
Đế vương .

-Ngươi muốn gì hả Xích Vân ? – Thiên
Ma hỏi .

Xích Vân quay lại :

-Muốn gì là muốn gì ?

-Những việc ngươi làm … Có phải
ngươi muốn có cả thiên hạ không ?

Im lặng một lúc, Quỷ Nhân muốn nghe
rõ mục đích của Xích Vân, những thành viên khác cũng đều cố gắng lắng nghe.

-Không . – Xích Vân nói cụt lủn .

Thiên Ma như nghe nhầm, vậy tổn bao
công sức với Hắc Đế Ấn để làm cái gì ? Những người khác cũng không tin vào điều
Xích Vân nói .

-Sao lại thế ? – Thiên Ma hỏi dồn –
Bá chủ thiên hạ là giấc mơ của các vị Ngũ Đế ! Vậy với Hắc Đế Ấn , ngươi định
làm gì ? Ngắm thôi à ?

Xích Vân cười lớn, hắn ngửa mặt lên
trời :

-Đầu óc ngươi chỉ đến đó thôi à ?

-Thế là thế nào ?

Xích Vân nhìn khắp một lượt , hắn
nói :

-Vậy các ngươi nghĩ ta chiêu tập các
ngươi, lập nên Bất Kiếp Viện để làm gì ?

Không ai trả lời, vì không có sức
đâu mà mở miệng, hơn nữa, cũng chẳng ai biết . Tất cả mọi người chỉ vì câu nói
của Xích Vân : “ Ta muốn các ngươi và ta đi tìm Hắc Đế Ấn “ .

-Cái ta cần không phải là thiên hạ…

-Thế thì là cái gì ?

Cơn dông bắt đầu ập tới, gió càng
lúc mạnh hơn trên bãi chiến trường . Xích Vân nói:

-Ta muốn biết vì sao ta lại sinh ra
?

Ta muốn biết vì sao ta lại đứng ở
nơi này…

Ta muốn biết vì sao ta lại là Con
Quỷ ?

Ta muốn biết vì sao tất cả phải sợ
ta ?

Cái ta cần không phải là thiên hạ…

*

* *

Thiên Ma vẫn nhớ những lời nói đó .

Hắc Băng đi bên cạnh, cô thấy Thiên
Ma lại bắt đầu suy tư như chiều mấy hôm trước .

-Ngươi có nhớ trước đây Xích Vân đã
nói gì không ?

-Nói gì ?

-Ta ngưỡng mộ hắn là vì câu nói đó .

Hắc Băng nhớ lại, câu nói gì nhỉ ?

-Nói gì ? - Hắc Băng không nhớ .

Thiên Ma cười, hắn ôm Hắc Băng rồi
hôn nhẹ lên trán cô :

-Từ từ rồi sẽ nhớ thôi …

Thiên Ma vẫn còn nhớ như in những gì
mà Xích Vân đã nói ngày hôm ấy .

Cái ta cần không phải là thiên hạ…

Cái ta cần là tất cả…

Thành Nam Tổ Long Thành . Giờ Thìn .

Khuôn viên trong dinh thự của Hạ
Phong Tướng Quân hôm nay thật đông đúc và náo nhiệt hơn ngày thường . Đông đúc
và náo nhiệt vậy chứ đố bà con dân thường nào dám đến gần . Bởi hôm nay, cuộc
họp giữa các bang phái khắp Đại Lục Hoàn Mỹ sẽ diễn ra ở đây . Còn toà nhà rộng
lớn ở đây là Long Mệnh Đường, nơi họp của các vị thuộc thành phần lãnh đạo Tổ
Long . Tuy thế chẳng có ai vào vì một lý do rất đơn giản - cửa không mở .

Trong sân còn có các cô gái hầu
rượu, từng ly rượu bằng sứ chứa thứ rượu đỏ óng sóng sánh và thơm nhẹ, kiểu này
khéo lắm ông chưa họp đã say rồi .

Ngài Hàn đã đến đây từ sớm, ngài
không thích đến chậm để bắt người ta phải chú ý, phô trương thanh thế như những
bang phái khác . Với lại hôm nay, ngài cũng là nhân vật chính trong cái mớ rắc
rối mà Hà Gia Đoàn đang chuẩn bị tạo ra cho ngài, vì thế, ngài đã tới đây trước
tiên, ngài muốn xem lời bàn tán của thiên hạ như thế nào để còn tuỳ cơ ứng phó
.

Lã Vân và Lăng Khê đang ở cạnh ngài,
hai người cũng chẳng lấy gì để ý lắm những chuyện xung quanh, những việc như
thế này họ gặp thường xuyên rồi.

-Sao chưa thấy mấy tay lắm chuyện
đâu nhỉ ? – Lăng Khê ghé vào tai Ngài Hàn . Tiện tay, ông lấy luôn một ly rượu
từ cái đĩa ở trên tay các cô gái .

-Họ đến ngay ấy mà . Ồ ! Xin chào vị
huynh đệ ! Lâu ngày mới gặp ! – Ngài Hàn tay bắt mặt mừng với một người xa lạ .
Người này có khuôn mặt hơi bủng, hai gò má hóp lại như bị thiếu ngủ .

Tuy thế , người này cũng bắt tay
Ngài Hàn, ra vẻ mừng rỡ :

-Hàn huynh ! Thật là diễm phúc khi
gặp huynh ở đây ! Tiểu đệ có lỗi quá ! Mấy tháng qua đi toàn những nơi khỉ ho
cò gáy, suýt lạc đường, không đến thăm huynh được ! Dạo này, sức khoẻ của Hàn
huynh vẫn ổn định chứ ?

Lã Vân cũng nhấp chút rượu, y không
uống được nhiều, nhưng rượu ngon thế này thì không thể bỏ qua, không quá chát,
mùi thơm nồng của trái nho đang làm cổ y thoải mái .

Lã Vân không thường gặp người này,
nhưng y biết khá rõ về ông ta . Tên thường gọi là Đan Đạo, một dược sư phiêu
bạt khắp nơi trong Đại Lục Hoàn Mỹ . Ông ta trước đây từng là bang chủ của một
bang phái rất lớn tên là Tầm Đạo Phái, làm chủ cả một vùng miền Nam rộng lớn
trong Đại Lục, hồi đó Hàn Thuỷ vẫn chỉ là một bang hội nhỏ . Sau này, vì những
khúc mắc nội bộ trong bang, Tầm Đạo Phái dần tan rã, bản thân Đan Đạo cũng
không còn thiết tha gì tới những vụ thanh toán, giết chóc trên giang hồ nữa,
ông ta bỏ đi, và trở thành một người lữ khách phiêu bạt .

Đan Đạo được người đời truyền tụng
là một trong những vị dược sư có y thuật thuộc vào hàng bậc nhất trên Đại Lục .
Có người nói tài năng y thuật của Đan Đạo còn cao thâm hơn cả Tân Xuân Bách
Diễm – cũng là một dược sư thích phiêu bạt trong giang hồ . Nhưng thực hư thế
nào chắc chỉ có mình Đan Đạo là biết rõ . Cách đây hai năm, Đan Đạo đã tới Kiếm
Tiên Thành, vừa khéo hồi ấy Ngài Hàn bị mắc chứng “ tụ khí “ - loại bệnh do
chân khí tích tụ lâu ngày tại các cơ do thi triển quá nhiều thuật, gây chứng
đau nhức mỗi khi cơ thể muốn sử dụng thuật hoặc khi thời tiết trở mùa . Loại
bệnh này thường hay gặp ở các người cao tuổi thời trẻ chiến đấu, đến lúc về
già, bệnh “ tụ khí “ bắt đầu trở thành một gánh nặng . Bệnh không gây nguy hiểm
chết người, nhưng nó đau âm ỉ khiến người ta khó chịu . Và không có lý do gì
khiến Ngài Hàn lại không mời Đan Đạo về chữa cho mình . Cách chữa bệnh cũng rất
đơn giản, lấy lá Hùng Hoàng và Dưỡng Tâm Thảo đun trong ấm khoảng hai canh giờ,
đem ra cho vào một bọc vải, gạn hết nước rồi chườm lên chỗ đau nhức, tự nhiên vài
tuần sau bệnh của Ngài Hàn đã thuyên giảm . Và Đan Đạo được Ngài Hàn tôn làm
khách quý, hậu tạ một số tiền nho nhỏ - vài viên Kim Nguyên Bảo gọi là chút tấm
lòng . Đan Đạo cũng không phải là người thích ra vẻ sĩ diện, ông ta nhận lấy,
cái gì có qua thì cũng phải có lại, người ta chữa bệnh cho mình mà không hậu tạ
thì nghe có thông không ?

-Chào ngài Lăng Khê ! – Đan Đạo tươi
cười . Lăng Khê cũng nắm tay Đan Đạo rất chặt .

-Vâng ! Đã lâu ngài không ghé qua
chỗ chúng tôi chơi !

Đan Đạo cũng thấy Lã Vân, ông ta vỗ
vai y :

-Thế nào anh bạn trẻ ? Đã lấy vợ
chưa ?

Lã Vân hơi ngượng, y chỉ cúi đầu lễ
phép :

-Kính chào Đan tiền bối !

-Tôi bảo nó rồi đấy chứ ! – Ngài Hàn
cười – Nhưng nó có chịu nghe tôi đâu !

Mọi người cười rộ lên, Lã Vân thấy
các ông già sao hay hỏi những người trẻ tuổi như y về chuyện vợ con nhỉ ?

Để cho Ngài Hàn và Đan Đạo nói
chuyện, Lăng Khê nháy Lã Vân :

-Đi một vòng xem nào !

-Để xem xét lời bàn tán của thiên hạ
phải không ạ ?

Lăng Khê cười, thằng nhóc Lã Vân này
đúng là một bản sao đích thực của Ngài Hàn, vừa nói thế mà nó đã hiểu ngay ý
của ông . Lăng Khê muốn đi một vòng để cố gắng lắng nghe lời bàn tán của thiên
hạ về chuyện Hàn Thuỷ với Độc Tâm . Dù nó không thực sự có ý nghĩa quyết định
xem Hàn Thuỷ có giải quyết được vấn đề không, nhưng nếu Hàn Thuỷ có tháo gỡ
được chăng nữa, mà người đời nói ngược lại thì mọi cố gắng chẳng có nghĩa lý gì
. Thử tưởng tượng xem, anh không đi ăn trộm, anh bị người ta vu oan là ăn trộm,
anh chứng minh được rằng anh không ăn trộm, nhưng hàng xóm láng giềng người ta
bàn tán về anh : “ Thằng ấy là ăn trộm đấy ! “ thì anh vẫn sẽ là một thằng ăn
trộm, đơn giản thế thôi .

Ngài Hàn sau khi huyên thuyên với
Đan Đạo một lúc về nhà cửa vợ con, ông mới hỏi thầm :

-Thế hôm nay tại sao vị huynh đệ lại
có mặt ở đây ?

Đan Đạo ngó nghiêng một lúc rồi mới
nói một cái gì đó mà chỉ Ngài Hàn mới nghe thấy .

Trong khuôn viên lúc này rất đông
người, nhưng chủ yếu là bang chủ của các bang phái nhỏ hoặc vừa . Những ông lớn
thì chưa thấy xuất hiện . Duy có Ngài Hàn là ông lớn ở đây, nhưng ngài ăn mặc
bình thường nên ít người nhận ra ngài . Tuy thế đã có người nhận ra :

-Hàn bang chủ !

-Hàn bang chủ ? - Người ta lặp lại .

Và không có gì lạ khi tất cả mọi
người bắt đầu đổ xô tới tấp vào Ngài Hàn .

-Thấy không , Vân ? – Lăng Khê nói –
Cái địa vị và sức mạnh đã giúp ông già Hàn Thuyên của chúng ta được người ta đổ
xô đến như vậy đấy !

-Cháu cũng chẳng thấy lạ gì cả .
Chẳng qua bây giờ ông cụ có thanh thế, có tiềm lực, lắm kẻ nhảy vào muốn núp
bóng nhờ vả là chuyện bình thường .

-Ừ, thế con có tin là cũng những kẻ
này hồi trước đã từng đuổi thẳng cổ Hàn phu nhân ra ngoài cửa khi bà đi xin bát
cơm hồi chúng ta gặp khó khăn không ?

-Cháu nhớ chứ ! Mẹ kiếp ! Bác có
nhận ra thằng kia không ? Đó ! Cái thằng đứng bên cạnh cái cây ấy ! Thằng đó đó
! Hồi nhà ta khó khăn, nó nhổ thẳng vào bác gái khi bác ấy xin hắn một ít tiền
!

-Đành thế thôi con ạ ! Đời nó là
thế, đành phải chấp nhận mà sống thôi .

Lã Vân thực tình muốn sống có đạo lý
. Khổ nỗi, không phải ai cũng như y . Những người biết đạo lý thì ít, mà bất
lương vô đạo thì nhiều, hoàn cảnh ấy bắt buộc con người ta phải nhẫn tâm mà
sống thôi .

Những lời bàn tán về Ngài Hàn chưa
kịp dứt, thì người ta lại chuyển sang chủ đề mới, vì ở cửa có người vừa bước
vào . Người này râu tóc chỗ đen chỗ trắng chứng tỏ đã có tuổi, nhưng thân hình
cao lớn vạm vỡ của ông ta đã hiển hiện lên trước mắt Lã Vân một sự thật rất khó
tin rằng người này gần sáu mươi tuổi .

Thạc Lữ - bang chủ Long Hổ .

Hai năm trước, trong dịp Ngài Hàn
lên Phạt Mộc Lĩnh , Lã Vân đã gặp bang chủ Thạc Lữ . Không nói chuyện với vị
bang chủ này nhiều, nhưng qua tính cách và lời nói của ông ta với Ngài Hàn, Lã
Vân đánh giá rằng đây là một người đáng tin cậy, tính tình cương nghị , thẳng
thắn . Điều đó thể hiện qua mối làm ăn của Ngài Hàn với bang chủ Thạc Lữ .
Xương của các quái vật cỡ lớn thì mọi người đều biết cả, bán đi một khúc thôi
thì tiền nhiều không kể xiết chứ đừng nói cả bộ . Thạc Lữ lại là chủ của vùng
đất Phạt Mộc Lĩnh nên chuyện người của ông ta hay ra vào Luyện Ngục Hoả Sơn là
điều dễ hiểu . Nếu vì lợi nhuận, Thạc Lữ có thể tự vận chuyển xương quái vật
tới Tổ Long Thành được, chuyện đó với ông ta không khó khăn lắm . Nhưng thế thì
còn gì để nói ! Thạc Lữ là người giữ chứ tín, ông ta đã chấp nhận để cái vụ
xương xẩu cho Ngài Hàn , và đổi lại sẽ là tiền hưởng lợi khoảng hai phần mười
số tiền mà Ngài Hàn thu được . Nhưng cái quan trọng lớn hơn là Ngài Hàn cũng
chấp nhận để bang Long Hổ buôn bán ở thành bắc Kiếm Tiên, và cả trên đất của
Hàn Thuỷ ở Tổ Long Thành . Phạt Mộc Lĩnh lắm loại sản vật, tài nguyên, nhưng
lại ít chỗ buôn bán, có mỗi Phạt Mộc Trường nhỏ bé, và nơi ấy cũng không thực
sự thuận tiện cho việc buôn bán lắm . Người ít, khách từ phương xa tới cũng
hiếm khi ghé thăm chỗ này . Mà đem hàng lên Vạn Kiếp Thành hoặc ra Vạn Xà Đảo
thì tiền đánh thuế đi biển hoặc đường bộ đã khiến người ta đủ chết rồi chứ mong
ngóng gì buôn với bán nữa . Thế là Long Hổ bắt tay với Hàn Thuỷ và hưởng lợi
thôi ! Ngài Hàn còn ràng buộc hơn nữa bằng cách cho Hàn Phi nhận Thạc Lữ làm
nghĩa phụ, cái này thì đúng là hơn cả dây thừng ! Nói đùa vậy – Lã Vân tự cười,
dù sao thì Ngài Hàn với Thạc Lữ là chỗ tâm giao cả, vì buôn bán làm ăn nên
người ta phải một tí chút gọi là điều kiện, kẻ bên ngoài không hiểu thì cho đó
là lợi dụng lẫn nhau .

Bang chủ Thạc Lữ nói chuyện, chào
mừng và bắt tay từng người, cho đến cuối cùng ông gặp Ngài Hàn :

-Hàn huynh ! - Thạc Lữ bắt tay Ngài
Hàn, ông nhẹ mỉm cười .

Ngài Hàn cũng rất thịnh tình:

-Thạc sư đệ !

Thạc Lữ và Ngài Hàn cùng kéo nhau ra
chỗ khác và nói chuyện . Chẳng cần nghĩ Lã Vân cũng biết thừa rằng hai người
đang nói về chuyện sắp xảy ra trong hôm nay .

-Hàn huynh tính thế nào đây ? - Thạc
Lữ hỏi - Tiểu đệ thấy có gì không ổn lắm . Chuyện hai bang phái thì tự gặp nhau
mà giải quyết, việc gì phải nhiêu khê rách việc đến độ mời tất cả bang phái
trong giang hồ đến đây ?

-Ta cũng thấy bất ổn từ lâu rồi . Hà
Gia Đoàn là kẻ như thế nào, đệ hiểu đấy . Nhưng đệ có nghĩ hắn định giở trò
không ?

Thạc Lữ nghĩ ngợi rồi nói:

-Huynh thông minh xuất chúng, chắc
huynh phải hiểu chuyện gì chứ ?

-Ta thì thông minh gì ? Nhưng đệ
nghe này, có biết ta vừa gặp ai không ?

-Ai ?

-Đan Đạo .

-Vậy sao ? Ông ta xuất hiện ở đây
làm gì ?

-Nói nhỏ chứ ! Thực ra ông ta có một
số thông tin về Hà Gia Đoàn, và ta cũng láng máng biết vì sao lại có một tổ
chức là Bất Kiếp Viện tấn công vào Thiên Lệ Thành rồi, cái chuyện Ngư Thôn thì
cần xem lại .

-Thế là chuyện gì ?

Ngài Hàn ghé sát vào tai Thạc Lữ và
thì thầm rất lâu .

Thạc Lữ hơi căng thẳng, ông nói:

-Huynh chắc chứ ?

-Có lẽ vậy . Vì thế hôm nay đệ phải
giúp ta một chút . Hiểu chứ ?

-Đệ hiểu .

Tiếng nói chuyện lại trầm xuống, vì
lại một người nữa ở cửa bước vào . Người tộc Vũ, còn trẻ, cơ thể rắn rỏi, mái
tóc dài màu trắng không thể nào che đi cặp mắt chim ưng mang vẻ hơi dữ tợn .
Phải mất một lúc Lã Vân mới nhớ ra đây là Tam Thuận, bang chủ bang Ỷ Thiên .
Bang phái này mới nổi trong thời gian gần đây, được gọi là thế lực mới của miền
Đông Đại Lục . Thành phần chính của bang chủ yếu là người tộc Vũ, người tộc
khác muốn gia nhập bang phải qua một cuộc kiểm tra hết sức chặt chẽ - theo như
những gì Lã Vân biết . Ỷ Thiên cũng là bang phái mạnh nhất ở Tích Vũ Thành
giống như Hàn Thuỷ ở Kiếm Tiên Thành . Bang chủ Tam Thuận thì quản lý ở miền
đông, còn phó bang chủ Ỷ Thiên có tên là Huyết Hồng thì ở lại Tích Vũ Thành
quản lý, ban đầu người ta cứ tưởng nhầm đây là hai cánh riêng .

Và người ta cũng để ý thấy cô gái
tộc Vũ đi đằng sau Tam Thuận . Một cô gái rất đẹp, khuôn mặt kiều diễm, nhưng
ánh mắt sắc bén của cô ta khiến Lã Vân thấy cô gái này không phải là người dễ
để những tên đàn ông như hắn đùa cợt . Theo sau Tam Thuận và cô gái này còn có
vài Vũ Mang ở trong bang, người nào cũng mang cung tên đầy đủ như là ra chiến
trận vậy .

Lã Vân không nghĩ mang theo hầu cận
thế này là một sự phô trương . Bang phái nào mới nổi thì phải tỏ rõ uy lực của
mình thì mới mong đứng vững trên giang hồ, bởi hay tồn tại cái thói quen là ma
cũ bắt nạt ma mới . Ai mà ưa cái chuyện thằng khác nổi lên hòng giành ăn với
mình . Nghe lời đồn của thiên hạ thì bang chủ Ứng Chính Bình của Cuồng Sư đã
từng hạ lệnh cho những tên sát thủ bậc nhất trong bang đến ám sát Tam Thuận
nhưng không thành, và những tên sát thủ đó còn bị Tam Thuận giết hết . Và có lẽ
điều này đã làm Ỷ Thiên trở thành một thế lực mới .

-Sư huynh thấy Ỷ Thiên thế nào ? -
Thạc Lữ hỏi Ngài Hàn .

-Cũng được . Mới thành lập có một
năm thôi mà được như thế này, phải nói là rất đáng để quan tâm đấy .

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3