Thiên Đế Kiếm - Chương 20
-Cái gì ? – Nhan Tâm mở to đôi mắt -
Đội trưởng, đừng nói đùa như thế ! Bây giờ không phải là lúc đùa đâu !
-Cậu đã bao giờ thấy tôi đùa khi làm
việc chưa ? - Đội trưởng Hãn Đồ mất kiên nhẫn.
Nhan Tâm vò đầu, anh ta rít lên:
-Điên rồi ! Điên rồi ! Đội trưởng !
Sao lại bắt chúng ta vào trong đó nữa ? Thế đội Ai Oán Đường và Sầu Lệ Điện đâu
?
-Doanh trại của chúng ta bị Vạn Hoá
Thành đánh úp, ba người trong Ngũ Thánh Điện và các đội đó đã phải về ứng cứu
rồi.
Hoả Nghi và Băng Tiên nhìn nhau, họ
không thể nghĩ là lại phải vào trong Tổ Long lần nữa.
-Khoan, đội trưởng ! Tôi hỏi một
chút ! Thế đội Bạch đang ở đâu ? – Dĩ Lượng hỏi.
-Có lẽ ở tận thành Nam.
Dĩ Lượng nghiến răng kèn kẹt:
-Thế thì khác nào đẩy chúng ta vào
chỗ chết !
Tiêu Khang nói:
-Chúng ta đã mất hai Vũ Mang có khả
năng chiến đấu, hơn nữa Tiểu Quyền, Vũ Linh duy nhất của đội lại đang bị
thương. Đội trưởng, ngài nên suy nghĩ lại đi.
Đội trưởng Hãn Đồ nhắm mắt, ông thở
dài:
-Thực sự, tôi không hề muốn các bạn
phải vào trong Tổ Long lần nữa.Nhất là tình trạng của Hà Liên hiện nay.
Mọi người quay lại nhìn Hà Liên, cô
gái vẫn đang nắm chặt chiếc dây bạc đẫm máu, nước mắt không ngừng tuôn ra, chảy
trên khoé miệng.
-Nếu các bạn không muốn đi, thì hãy
ở lại.
-Thế còn… - Mạnh Uy nói.
-Tôi sẽ đi với đội khác.
Đội trưởng Hãn Đồ bước ra cửa lều,
mọi người trong đội Vô nhìn nhau.
…
Đội trưởng Hãn Đồ lấy dao găm bỏ vào
trong túi quân dụng của mình.Xung quanh ông, những người lính khác cũng đang
chuẩn bị vũ khí để vào trong Tổ Long Thành.
-Đội trưởng…
Hãn Đồ quay lại, Hà Liên đang đứng
đằng sau ông.
-Tôi…Tôi sẽ đi cùng đội trưởng.
Hãn Đồ nhìn cô gái, ông dừng lại ở
đôi mắt, mắt của Hà Liên đỏ nhừ nhưng cô không khóc nữa.
-Ở lại đi, cô không nên vào đó nữa.
-Không, đội trưởng vào đó là vì Từ
Tuyên, tôi hiểu.
Hãn Đồ dừng lại, ông ngập ngừng một
chút.
Hà Liên liền với những lá bùa, cho
vào cái túi, cô nói:
-Chu Văn rất tốt với tôi.
Hãn Đồ nhìn Hà Liên.
-Nhưng tôi lại không đáp lại tình
cảm của cậu ấy.
-Liên…
-Tới khi cậu ấy chết, tôi mới hiểu,
đừng để những gì mà ta tiếp nhận trôi khỏi tầm tay.Tôi thấy hối tiếc vì đã
không nói với Chu Văn là tôi rất yêu cậu ấy.Tôi rất đau khổ.
-Vậy…
-Nhưng khóc mãi cũng chẳng ích gì.
Đội trưởng có một người bạn từ nhỏ nên đội trưởng hiểu hơn tôi.
Hãn Đồ nhìn vào mắt của Hà Liên.
-Vì thế, tôi không muốn ai phải chịu
những mất mát gì nữa.
Hãn Đồ mỉm cười.
-Đội trưởng !
Hãn Đồ quay lại, ông thấy các thành
viên đội Vô đi tới.
-Chúng tôi sẽ vào với đội trưởng.
-Tiểu Quyền, cậu ở lại đi.Cả Tiêu
Khang nữa.
-Không sao đâu ! – Tiêu Khang nói –
Chúng tôi vẫn ổn.
Mọi người trong đội Vô liền lấy các
vũ khí.
Đội trưởng Hãn Đồ hỏi Mạnh Uy đang
đứng ở bên cạnh:
-Nhan Tâm đâu ?
-Chắc là cậu ấy không đi nữa.
Đội trưởng thở dài:
-Đành vậy.
…
Nhan Tâm đứng ở cửa lều, tay anh ta
vung vẩy túi dao găm.Tuyết rơi phủ trắng mái tóc ngắn của Nhan Tâm.
-Đừng có đi ! Các cậu điên rồi ! –
Nhan Tâm hét.
Mọi người trong đội Vô không ai quay
lại.Chỉ còn Mạnh Uy đứng trước mặt anh ta.
-Cậu sợ sao ? - Mạnh Uy hỏi.
-Đúng ! Tôi nói thẳng đấy ! Lắm
thằng cứ suốt ngày rêu rao cái bài ca muôn thuở: chết nhẹ tựa lông hồng, để trở
thành anh hùng cái thế, xả thân vì lý tưởng cao đẹp. Tôi phỉ nhổ vào câu nói ấy
! Bọn chúng chẳng biết gì về chiến trường cả !
Mạnh Uy cười nhẹ, anh lắc đầu.
-Đừng nói với tôi là cậu không sợ !
– Nhan Tâm bực mình.
-Tôi cũng sợ.
-Thế sao cậu còn đi ?
-Vì…
Mạnh Uy nắm lấy một bông tuyết đang
rơi.
-Bạn của tôi, Hàn Thuyên đang ở
trong.
-Nhưng cậu ta là người của đội Bạch,
cái đó chẳng liên quan gì tới chúng ta cả !
-Cậu ấy đã cùng ở đội Biệt Sát với
tôi.
-Nhưng các cậu chẳng biết gì về nhau
ngoài những cái tên ! Các cậu chẳng quan tâm tới sự sống chết của nhau ! Điều
đó đủ để nói, cậu không đáng phải xả thân chỉ vì cứu cậu ta !
Mạnh Uy thở dài.
-Có lẽ trước đây là như thế…Nhưng
bây giờ thì khác…
-Khác gì ?
-Tôi và Hàn Thuyên thường hay làm
nhiệm vụ cùng nhau.
-Sao nữa ?
-Có những lúc chúng tôi cùng ngủ
trong rừng, những lúc bị vây hãm, những lúc chạy trốn.Làm việc với nhau lâu nên
tôi biết được tính cách của cậu ấy và cậu ấy hiểu được tôi, mặc dù chúng tôi
chưa bao giờ nói ra.Và khi vào đội Vô…
-Thì sao ?
-Tôi đã nhận ra rằng Hàn Thuyên là
người bạn của tôi, người hiểu tôi nhất chính là cậu ấy.
-Nhưng mà…
-Nó cũng giống như quan hệ giữa đội
trưởng Từ Tuyên và đội trưởng Hãn Đồ vậy.
-Cậu biết gì ?
-Tôi không biết quan hệ giữa đội
trưởng Từ Tuyên và Hãn Đồ tới đâu, nhưng đội trưởng Hãn Đồ có lẽ dám hi sinh
tính mạng để cứu bạn của mình.
Nhan Tâm không nói gì.
-Tình bạn không phải chỉ là chơi với
nhau, nó phải trải qua nước mắt, sự khổ đau, sự ngờ vực và trong im lặng, và
đối với hai người đội trưởng của chúng ta, là cả trên chiến trường. Ở chính
những nơi ấy, tình bạn mới thêm sâu sắc.
-Tôi…
-Cậu có quý mọi người trong đội Vô
không ?
-Có. Điều đó là dĩ nhiên.
-Vậy thì người bạn này của cậu đang
ra chiến trường. - Mạnh Uy quay đi – Tôi không muốn mất đi những người bạn, như
Hoàng Tiến và Chu Văn, bọn họ đã đi, vì vậy, tôi không muốn phải mất ai nữa.
Nhan Tâm nhìn theo bóng của Mạnh Uy.
-Mạnh Uy !
-Sao vậy ?
-Cậu tin là mình có thể cứu đội Bạch
sao ?
-Không chắc.Nhưng tôi muốn đi, có
thể tôi cứu được họ chăng ?
…
-Mọi người lên đi !
Các thành viên lại lên xe, những cái
xe chật hẹp chở lính.Những con báo kéo xe đang gầm lên từng hồi.
Nhan Tâm đứng ở đằng sau, nhìn đoàn
xe.
Đoàn xe chuẩn bị đi, thì có hai
người Kiếm Khách chạy tới.
-Đội trưởng Hãn Đồ, đội trưởng Hãn
Đồ !
Hãn Đồ nhìn ra, ông nói:
-Hai cậu hình như ở trong đội Thái
phải không ?
-Vâng ! Tôi là Duy Kì, còn cậu này
là Tôn Hạo.
-Có chuyện gì không ?
-Chúng tôi sẽ đi với đội Vô.
-Sao lại thế ?
-Đội trưởng Nhật Minh đội Thái cử
chúng tôi đến để giúp đội của ngài !
-Phải vào sâu bên trong thành Nam
đấy !
-Không sao ! Chúng tôi sẽ cố gắng
hết sức.
-Vậy lên xe đi !
Hai người lên xe, đội trưởng Hãn Đồ
thấy Nhan Tâm.
Ông nhìn vào mắt của Nhan Tâm rồi
mỉm cười.
Nhan Tâm nhìn cây gậy sắt của mình,
cây gậy sao nóng thế này ? Trời đang lạnh mà cây gậy lại nóng.Hình như nó đang
hối thúc Nhan Tâm.
Đoàn xe chuyển bánh.
-Đợi tôi với ! – Nhan Tâm hét.
Nhan Tâm chạy theo đoàn xe.Anh bám
vào thành xe rồi leo lên.
-Đi nào ! Nhan Tâm ! Đi thôi !
Nhan Tâm chui vào bên trong, Mạnh Uy
cười:
-Không muốn tôi chết sao ?
-Đừng nói vậy ! Chúng ta sẽ còn trở
về. – Nhan Tâm nói.
Mạnh Uy cười. Đoàn xe nhằm thẳng
hướng Tổ Long Thành.
*
* *
Mạnh Uy phải dẫn cả đội Vô vào bên
trong, đội Bạch đã bắn pháo hiệu đỏ.
“Đội Bạch đang bị vây hãm và hình
như đã không thể tiếp tục chiến đấu”.
-Này, Mạnh Uy. – Tiêu Khang hỏi –
Như vậy là đội Bạch có người bị thương sao ?
-Chắc là như vậy.Nếu không, họ đã
không bắn pháo hiệu.
-Ai bị thương mà phải ngừng chiến
đấu vậy ?
-Nếu tôi nghĩ không nhầm thì đó là
đội trưởng Từ Tuyên.
-Sao lại thế ? – Băng Tiên nói – Sao
đội trưởng Từ Tuyên lại bị thương được ?
-Không biết.Nhưng nếu một thành viên
bị thương mà cả đội Bạch phải ngừng chiến đấu, không ai khác là đội trưởng Từ
Tuyên.
-Vậy có cứu được đội Bạch không ?
-Trong khoảng một canh giờ nữa,
chúng ta có cứu được họ hay không, điều đó phụ thuộc vào chính họ mà thôi.Bây
giờ tôi nghĩ đội Bạch đang phải chạy trốn trong thành Nam.
…
Một đám bốn người, với những đôi
cánh dài và rộng, đang bay trong mưa tuyết, hướng về thành Nam.
Đám người đó mặc những bộ áo giáp
trắng và khăn che kín mặt.
Bỗng một người trong đám người đó
dừng lại.
-Ai vậy ?
Trước mặt đám người là một người,
ông ta đứng ở trên thành, tay cầm một cây sáo dài.
-Hình như là Hãn Đồ, đội trưởng đội
Vô của Uất Hận Thành ?
-Là ta.
-Vậy ngươi đến đây là để cản Tứ Vũ
Tích bọn ta vào trợ chiến cho Hi Vỹ ?
-Đúng.
-Vậy ngươi…suy nghĩ kỹ chưa ?
-Rất kỹ là đằng khác.
-Thế thì bọn ta sẽ chơi đùa với
ngươi một lúc.
Tứ Vũ Tích, mỗi người rút ra một vũ
khí.Một người rút ra cung, người đằng sau rút ra nỏ, một người nữa rút ná, còn
người cuối cùng rút ra một cái vòng.
“Ba Vũ Mang, một Vũ Linh, khó nhằn
đây”.
Hãn Đồ hướng ánh mắt về phía thành
Nam, pháo hiệu đỏ, pháo hiệu nguy cấp đã được đội Bạch bắn hơn một canh giờ
rồi.
“Từ Tuyên, cậu phải sống, đừng để
tôi phí hoài công sức”.
-Ngươi có gì để nói trước khi chết
không ? Hãn Đồ ?
Hãn Đồ quay lại, ông nhếch mép cười:
-Ngươi hỏi sai rồi.
-Sai chỗ nào ?
Hãn Đồ chỉ ngón tay về phía Tứ Vũ
Tích:
-Các ngươi nên hỏi mình đã chuẩn bị
gì trước khi chết ?
Tứ Vũ Tích nhìn nhau.
Một mũi tên được bắn ra, ngay sau
đó, một âm thanh chói tai vang lên, bức tường thành trên cao nổ nát vụn.
…
Hơn một canh giờ trước.
-Tàn Hoa Kiếm !
Vết rách trên tấm vải hoa lao tới Hi
Vỹ từ bên trái, hắn ngửa người về phía sau, ngã xuống.
Tấm vải hoa tan thành nhiều mảnh,
đội trưởng Từ Tuyên đứng ở đằng sau, những cánh hoa rơi lả tả xuống, phủ lên
vai đội trưởng.
-Chút nữa là ngươi “phân thân” rồi
đấy. - Đội trưởng Từ Tuyên nói.
Hi Vỹ nhìn xuống ngực mình, bây giờ
hắn mới cảm thấy đau. Áo giáp đã bị xẻ ngang, Hi Vỹ cảm thấy máu mình đang
chảy, ướt tấm áo vải ở bên trong.
Hi Vỹ lôi từ đằng sau cái túi ra một
viên thuốc, đưa lên miệng và nhai.
-Viên cầm máu à ?
Đội trưởng Từ Tuyên lao tới, ông lấy
tay xách cổ Hi Vỹ:
-Đứng dậy !
Hi Vỹ bị đội trưởng Từ Tuyên đập cả
chuôi kiếm vào mang tai phải.Hi Vỹ bị choáng.
Từ Tuyên lấy cùi chỏ tay trái thúc
vào mặt Hi Vỹ, rồi đạp thẳng vào bụng Hi Vỹ, Hi Vỹ bay vào tường, rơi cả kiếm
và cung cầm trên tay.
Hi Vỹ né người sang trái, thanh kiếm
đâm vào vai của hắn.Chậm chút nữa là kiếm đâm thẳng vào tim.
-Ngươi hãy chấp nhận cái chết đi, Hi
Vỹ.Mọi việc đều do ngươi gây ra, bây giờ là lúc ngươi phải trả.
-Không bao giờ !
Hi Vỹ gào lên, từ sau lưng hắn, cặp
cánh Lục Hoành Thiên hiện ra, nó ôm vào người đội trưởng Từ Tuyên, Từ Tuyên
nhảy lên, sáu cái cánh chạm nhau tạo thành tiếng nổ lớn.
Hi Vỹ lấy lại cái cung và kiếm, hắn
bay vọt lên, hướng về phía Nam Tổ Long Thành.
“Thôi chết rồi” , đội trưởng Từ
Tuyên hoảng hốt. Ông chạy như bay đuổi theo Hi Vỹ.
Hi Vỹ bay, hắn không gặp bất cứ trở
ngại nào. Đội trưởng Từ Tuyên phải leo qua những mái nhà, không theo kịp được
hắn, Từ Tuyên đã bị chậm nhịp so với Hi Vỹ nên càng lúc ông càng bị hắn bỏ
xa.Bây giờ ông không thể dùng chân khí vào chân để chạy nữa, ông đã hao tổn
nhiều sức.
Hàn Thuyên đang né những những đợt
tên từ phía lính Tích Vũ.
Mặc dù phải chống đỡ vất vả, nhưng
đội Bạch đã đẩy được quân Tích Vũ về thành Nam.
Lý Nhuệ phải băng một bên mắt, tấm
vải trắng loang lổ những vệt máu.Dù vậy, Lý Nhuệ vẫn không giảm đi sức chiến
đấu, tuy có hơi khó chịu về việc phải nhìn một bên mắt.
-Đội trưởng ra sao rồi ? - Tử Khách
nói.
-Cậu hỏi thế thì tôi chịu ! - Hạc Tú
trả lời. Đoạn chém bay đầu một tên lính.
Hàn Thuyên thấy một cái bóng với đôi
cánh vàng rực lửa ở sau lưng.Anh biết đó chính là Hi Vỹ. Đội trưởng Từ Tuyên
sao rồi ?
Hàn Thuyên lao về phía Hi Vỹ, trong
phút chốc anh thấy hắn cười, nhưng mặc kệ, anh vẫn lao về phía hắn.
Luồng khí lạnh nổi lên và lao về
phía lính Tích Vũ
Tàng Ảnh Hàn Đao đã tiêu diệt gần
như cả đội lính.
“Tốc độ của thằng này cũng chẳng kém
Từ Tuyên là mấy, nhưng mày đã đi quá xa rồi, nhóc ạ !”.
Hàn Thuyên nhận ra anh đã đi quá xa
đội của mình.Nhưng đâm lao thì phải theo lao, anh chạy nhanh tới Hi Vỹ, hắn
đang đứng trên một tường thành nham nhở máu và gạch vỡ.
Hi Vỹ túm lấy cổ áo của hai người
lính Tích Vũ đứng cạnh mình.
-Tướng quân ! Ngài làm gì vậy ? -
Một trong hai người lính hét lên.
-Cần có những sự hi sinh ! Hai ngươi
xứng đáng đấy !
-Không ! Tướng quân !
Hi Vỹ đẩy hai người lính về phía Hàn
Thuyên, hắn rút tên và niệm thuật:
-Địa Niên Kim Thuật ! Khốn Phược Thỷ
!
Hai người lính bị Hi Vỹ đẩy về phía
Hàn Thuyên, theo cảm tính, Hàn Thuyên vung kiếm qua bụng của bọn họ.Máu phun
xuống đất.
Nhưng anh thấy một mũi tên màu da
cam đang lao tới mình.Hàn Thuyên túm lấy cổ áo một trong hai người lính, lấy
làm khiên che, mũi tên đâm xuyên qua bụng người lính.
“Chết rồi” , Hàn Thuyên giật mình.
Xung quanh người Hàn Thuyên, những
sợi chân khí vàng và mảnh như sợi chỉ đan xen vào tay anh.Khốn Phược Thỷ làm
cho đối phương không thể cử động được trong một thời gian.Hàn Thuyên bất động,
anh không thể cử động được gì, ngoại trừ đôi mắt, anh nhìn người lính ở trước
mặt.Người lính mở to đôi mắt và không chớp, miệng đầy máu, khuôn mặt vẫn còn
như không thể tin được chuyện gì vừa xảy ra.
-Bắn nó đi ! – Hi Vỹ gào lên.
Đội lính Vũ Mang nhìn nhau, không ai
muốn bắn vào đồng đội mình cả.
-TA NÓI CÁC NGƯƠI CÓ NGHE RÕ KHÔNG,
BẮN ĐI !! – Hi Vỹ gầm lên.
Những người lính tập hợp lại, bọn họ
đứng thành hàng, đông đến cả một trung đội.
Hạc Tú đã nhìn thấy những gì đang
diễn ra.
-Thuyên ! Thuyên ! - Hạc Tú gào lên,
anh muốn chạy tới, nhưng đám quân Tích Vũ quá đông, chém không xuể.
Đội trưởng Từ Tuyên đã tới nơi.
Hi Vỹ giương cung về phía đội
trưởng, hắn nói:
-Thế nào ? Ngươi chọn cái gì đây, Từ
Tuyên ?
Hàn Thuyên đánh mắt về phía đội
trưởng, anh muốn gào lên nhưng cổ họng anh cứng đờ ra.
Đội trưởng Từ Tuyên nhìn về phía Hàn
Thuyên, cả một trung đội đang niệm thuật Liên Xạ, bây giờ mà bắn thì chẳng khác
gì Tiễn Trận cả.
Từ Tuyên ngẫm nghĩ.
“Một người khôn ngoan thì phải nghĩ
tới bản thân mình trước”.
Đội trưởng Từ Tuyên nâng kiếm.
Ông vận chân khí rồi chạy về phía
Hàn Thuyên.
“Chọn nhầm rồi !”.
Hi Vỹ nhảy ra hướng sau lưng đội
trưởng Từ Tuyên, lên cung hai mũi tên, hắn niệm thuật:
-Địa Niên Băng Thuật.Hàn Băng Thỷ.
Từ Tuyên vung kiếm, cản đợt mưa Liên
Xạ. Ông kéo cả Hàn Thuyên và xác của người lính đã chết.
Đội trưởng thấy nhói ở bụng, nhưng ông
vẫn chạy tiếp.
Rồi thấy không thể chịu hơn được
nữa, đội trưởng ngã xuống.
-Đội trưởng ! – Hàn Thuyên hét
lên.Anh đã dần cử động được.
Tiếng hét của Hàn Thuyên đến tai Hạc
Tú.Hạc Tú cũng đã thấy, mắt anh như đờ ra.
-Đội trưởng.
Hi Vỹ đứng cười, hắn nói:
-Đội trưởng của ngươi đã sai rồi !
Hàn Thuyên đẩy tên lính ra, anh đến
chỗ đội trưởng.
-Đội trưởng ! Đội trưởng !
Từ Tuyên run bần bật vì lạnh, Hàn
Băng Thỷ đã ảnh hưởng lên cơ thể của ông.Mũi tên đâm xuyên qua sau lưng, lồi cả
mũi ra đằng trước bụng.
- Đây là số phận của ông ta, chiến
trường là thế.
-CÂM MỒM ! – Hàn Thuyên hét.
-Uất Hận Thành các ngươi có luật,
phải bỏ lại những người bị thương để tiếp tục nhiệm vụ.
Hàn Thuyên hướng ánh mắt đầy sự uất
hận về phía Hi Vỹ:
-Ngươi…phải chết !
-Ta đằng nào thì cũng chết.Nhưng ta
sẽ giết hết các ngươi trước, bây giờ ngươi chạy hay là chiến đấu ?
Hàn Thuyên vớ lấy thanh Hàn Đao của
mình.
Hi Vỹ lắc đầu:
-Chọn nhầm rồi.
Sáu cái cánh sau lưng Hi Vỹ vòng về
phía trước, những cái cánh phát sáng.Hi Vỹ giương cung, những luồng chân khí từ
đôi cánh tụ lại trên đầu mũi tên.
Hàn Thuyên lao tới Hi Vỹ.
-Nhân Niên Thiên Huyết Thuật. Đoạt
Mệnh Thỷ !
Mũi tên lao nhan, xoáy vun vút kéo
theo cả một vệt sáng trắng ở đuôi.Hàn Thuyên vung đao đón lấy mũi tên.
Tiếng nổ lớn, bụi đất bay mù mịt
trước mặt Hi Vỹ.
Một thanh đao rơi xuống chân Hi Vỹ,
hắn nhìn nó.Thanh đao phát ánh sáng bạc và toả ra hơi lạnh đến buốt người.
Hi Vỹ nhặt thanh đao lên, rồi không
hiểu sao, hắn giắt thanh đao ra sau hông.
Hi Vỹ thấy sau đám bụi mù, một bóng
người.