Động phòng hoa chúc cách vách - Chương 05
CHƯƠNG 5
Hôm sau, Ngô Dương lại đến đón tôi, trên con đường đêm dài
và yên tĩnh, tôi chậm rãi thả bước, lắng nghe tiếng gió thổi và tiếng lá cây
xào xạc. Trên đường đi, Ngô Dương đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Anh nói,
ngay từ hồi còn nhỏ đã quyết tâm thi vào trường cảnh sát, muốn trở thành một cảnh
sát đầu đội trời, chân đạp đất. Anh kể, việc huấn luyện vô cùng gian khổ nhưng
anh luôn cảm thấy rất vui... Tôi chăm chú nghe câu chuyện của anh.
Đoạn đường rất ngắn, thế mà chúng tôi đi một tiếng đồng hồ mới
tới chân cầu thang của khu ký túc.
“Ngày mai có rỗi không?” Ngô Dương hỏi tôi, ánh trăng chiếu
xuống bộ quân phục tập huấn của anh khiến tôi ngây người. Diệp Chính Thần nói
đúng, Ngô Dương là một người đàn ông tốt, cũng là mẫu người đàn ông mà tôi muốn
lấy. Có khi mơ ước mà bạn theo đuổi bấy lâu đến gần trong gang tấc, bạn lại
phát hiện ra rằng nó không phải là thứ bạn muốn có nhất.
Tôi lắc đầu: “Ngày mai em có buổi thí nghiệm, buổi tối còn
phải đi làm thêm nữa.”
“Vậy thì tối mai anh sẽ đến đón em.”
“Ngô Dương...” Tôi ngẩng đầu, nhìn lên cửa sổ phòng Diệp
Chính Thần, trên tấm rèm cửa màu xanh in rõ cái bóng dài của anh. Chỉ cần nhìn
thấy bóng của anh thôi, tim tôi đã đập dồn dập. Tôi đưa tay lên ôm ngực, nói với
Ngô Dương: “Em đã thích một người.”
Ngô Dương trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: “Là Diệp Chính Thần phải
không?”
Tôi cười đau khổ, không lẽ điều đó lại rõ ràng đến thế sao?
“Anh nghe nói Diệp Chính Thần...” Ngô Dương cân nhắc cách
dùng từ: “… đã từng yêu rất nhiều cô gái.”
“Em biết... Em cũng biết anh ấy chỉ coi em như em gái.”
Nhưng tôi vẫn thích anh.
Ngô Dương đi rồi, một mình tôi lặng lẽ trở về phòng. Có lẽ
người ấy phải ở lì trong phòng nên thấy vô vị, vừa thấy tôi về lập tức sang, rồi
hỏi trong một tiếng hai mươi phút vừa rồi chúng tôi đã đi đâu, có cầm tay nhau
không, đã ôm nhau chưa, đã hôn nhau chưa.
Thấy tôi lắc đầu, Diệp Chính Thần thốt ra mấy câu nói xấu
Ngô Dương, chê Ngô Dương quá chậm.
Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Có ai hành động nhanh như anh đâu,
nếu là anh thì chắc đã kịp ăn xong, chùi mép và thay người khác rồi.”
Tôi đang định mở cửa thì Diệp Chính Thần nắm tay tôi, áp tôi
vào cửa, khiến tôi không còn cách nào khác là phải đối diện với khuôn mặt có nụ
cười ranh mãnh của anh: “Nếu em đã tin anh như vậy thì liệu anh có nên không
làm em thất vọng không nhỉ?”
“Anh định làm gì thế?” Tôi sợ hãi tới mức giọng nói cũng run
lên trước hành động bất ngờ của Diệp Chính Thần.
“Thanh toán em rồi thay người khác...” Đôi môi hơi nhếch lên
của Diệp Chính Thần mỗi lúc một tiến sát mặt tôi, tôi cảm thấy người mềm nhũn,
toàn thân không còn chút sức lực nào.
“Em sai rồi, em biết em sai rồi. Sư huynh, anh là người đàng
hoàng, không làm chuyện xằng bậy.”
Diệp Chính Thần cười: “Ồ? Thế anh không phải là gã háo sắc nữa
à?”
Tôi vội lắc đầu: “Không phải, không phải.”
Diệp Chính Thần gật đầu vẻ mãn nguyện rồi buông tôi ra: “Lại
đây giúp anh cởi quần áo, anh muốn tắm...”
Mồ hôi túa ra đầy trán, tôi chửi thầm đến cả ngàn lần câu:
“Đồ dê già háo sắc...”
Kể từ hôm đó, Ngô Dương không gọi cho tôi nữa, tôi cũng
không gặp lại anh. Tôi tưởng chuyện đó sẽ trôi qua như vậy, không ngờ, trong
trường bỗng xôn xao tin đồn. Hôm đó, tôi đang ăn cơm trong nhà ăn cùng Tần Tuyết
thì nghe thấy hai nữ sinh bàn tán phía sau: “Chính là cô ta... Cậu có biết
không, trong lòng thì cô ta thích Diệp Chính Thần nhưng lại đi cùng một cảnh
sát vũ trang. Sau đó, anh chàng sĩ quan kia phát hiện ra cô ta và Diệp Chính Thần
có quan hệ thân mật nên đã bỏ cô ta.”
“Liệu có nhầm không? Cô gái ấy nghĩ gì vậy?”
“Xì, sao cô ta lại không nghĩ, một công tử chơi bời như Diệp
Chính Thần thì đời nào thật lòng với cô ta được, chỉ là chơi bời mà thôi.”
Tôi cảm thấy mình như bị người khác giáng một cái tát, ngồi
bất động, vừa tức giận vừa tủi thân nhưng có lẽ nhiều hơn là xấu hổ.
Tần Tuyết huých tôi, cất giọng khuyên: “Tiểu Băng, những lời
đồn về cậu và Diệp Chính Thần không phải mới ngày một, ngày hai, còn có những lời
khó nghe hơn nữa kia. Cậu cũng biết đấy, Diệp Chính Thần nổi tiếng là phong
lưu, cậu lại gần gũi với anh ta như vậy, khó tránh được chuyện người khác bàn tán.
Theo mình, cậu nên tránh xa anh ta một chút, kiểu đàn ông như vậy chẳng khác gì
một liều thuốc độc...”
“Ai thích nói gì thì nói, mình không quan tâm.”
Mặc dù miệng nói không quan tâm nhưng có cô gái nào lại
không quan tâm đến danh dự. Suốt buổi chiều hôm đó, tôi giam mình trong phòng
quan sát vi khuẩn, tôi sợ người khác nhìn thấy tôi, dù đó chỉ là một ánh mắt
bình thường, tôi cũng nghĩ là họ đang cười nhạo mình. Hết giờ làm thêm, tôi kéo
lê đôi chân mệt mỏi trở về phòng, vừa mệt vừa đói, cũng chẳng còn hơi sức mà
khóc nữa.
Về đến cửa, đang cúi đầu tìm chìa khóa thì Diệp Chính Thần đột
ngột xuất hiện sau lưng, tóm chặt tay tôi: “Cuối cùng em cũng đã về. Nào, đi
theo anh.”
Tôi không kịp nói gì, Diệp Chính Thần đã kéo tôi đi một mạch
lên sân thượng, đứng trên đó có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố ban đêm. Những
ngọn đèn xanh đỏ như nối liền với những ánh sao thành một dải, trời và đất đều
lấp lánh.
Trên sân thượng sạch sẽ, một chiếc lò nướng thịt ngoài trời
đang từ từ tỏa khói. Tôi không thể hình dung nổi một người bị thương ở tay lại
có thể mang được những thứ đó lên sân thượng.
“Chưa ăn tối phải không?” Diệp Chính Thần đưa cho tôi một
xiên thịt bò đã nướng chín, vẻ mặt đầy đắc ý. “Hãy nếm thử tài nghệ của bản thiếu
gia này xem.”
Tôi không nói câu gì, ăn thử một miếng, mũi cay sè.
“Thế nào? Có ngon không?” Diệp Chính Thần nhìn tôi với vẻ hồi
hộp. “Đây là lần đầu tiên anh nấu nướng cho con gái, không ngon cũng không được
chê!”
Tôi nuốt miếng thịt bò chín mềm, thơm ngon, không nén được bật
khóc. Diệp Chính Thần vội vàng ôm lấy tôi: “Anh biết là mình nấu không ngon, em
nói thật là được rồi, sao lại khóc như vậy?”
Tôi gục vào vai Diệp Chính Thần, ôm chặt lấy anh. Có tình
yêu rõ ràng rất sâu sắc nhưng không thể nói ra; có tình yêu rõ ràng là muốn từ
bỏ, nhưng không thể nào làm được; có tình yêu, biết rõ sẽ chỉ là sự giày vò,
nhưng không sao tránh được; có tình yêu, biết rõ kết quả là đau khổ, nhưng
không thể ngăn cản được sự rung động của con tim...
“Cô bé, có phải là Giáo sư Fujii lại mắng em không?”
“Không phải!” Tôi lắc đầu. “Em muốn về nhà!”
“Em hãy chờ anh, ba năm nữa, anh sẽ đưa em về nước, anh sẽ mở
một bệnh viện, anh làm giám đốc...”
“Thật thế à?” Tôi co người trong lòng Diệp Chính Thần, ngẩng
lên, nhìn vẻ mặt đang sáng lên vì giấc mơ đó của anh. “Vậy thì em sẽ cùng với
anh...”
“Được!” Diệp Chính Thần trịnh trọng nói: “Anh sẽ để em làm
phu nhân của giám đốc bệnh viện.”
“Xì!” Tôi đẩy Diệp Chính Thần ra. “Chẳng có câu nào nghiêm
túc cả.”
“Nếu anh lấy người khác thì đừng có mà hối hận đấy nhé!”
Tôi lau nước mắt, cúi đầu ăn thịt bò.
“Hãy nói cho anh biết vì sao em khóc? Ai đã bắt nạt em?” Diệp
Chính Thần xoay vai tôi lại để tôi đối diện với anh. Ánh trăng soi chiếu đôi mắt
của Diệp Chính Thần, vẻ mặt anh hết sức chân thành.
“Sư huynh, anh có tin là giữa đàn ông và phụ nữ có tình cảm
trong sáng không?”
“Trong sáng ư?” Diệp Chính Thần có vẻ suy tư. Hồi lâu sau,
anh mới trả lời tôi: “Tất nhiên là có, tình cảm giữa chúng ta không phải là rất
trong sáng sao?”
Tôi ra sức dụi mắt, cười rồi nói với anh: “Có câu này của anh
là đủ rồi. Nào, để em nướng cánh gà cho anh nhé...”
“Anh đói gần chết rồi đây!”
Cho dù trong lòng có bao nhiêu nỗi khổ thì chúng tôi vẫn cười,
cùng nhau nướng cánh gà rồi tranh nhau. Chúng tôi ở giữa không gian không bị ai
làm phiền, không có những lời đồn đại ác ý, cùng nhau ngắm cảnh thành phố về
đêm, ăn những miếng thịt nướng rất ngon và cùng nói chuyện. Lúc ấy, thật sự tôi
đã nghĩ rằng, sẽ không có nỗi đau nào là không thể vượt qua, chỉ cần hai người ở
bên nhau, thế là đủ...
Chúng tôi đang ăn vui vẻ thì chuông điện thoại của Diệp
Chính Thần vang lên. Anh cầm máy lên xem, ánh mắt lạnh lùng, rồi đi ra một góc,
mở máy và nói bằng giọng lạnh tanh: “Chuyện gì vậy?”
Nghe giọng nói lạnh lùng ấy, tôi đoán đó có lẽ là một cô gái
đã hết thời hạn.
“Phải, rất bận.”
“...”
Diệp Chính Thần đứng dựa lưng vào tường, đá vào tấm xi măng
dưới chân. Khi một người tập trung vào một điều gì đó thì rất dễ có những động
tác nhỏ vô tình.
“Thôi được, tháng sau sẽ cố gắng dành thời gian về.”
“...”
Diệp Chính Thần chợt dừng chân, đứng thẳng người: “Cái gì?”
“…”
Tôi không biết người ở đầu máy bên kia nói những gì nhưng sắc
mặt của Diệp Chính Thần tối sầm lại, càng nghe càng tối.
“Không được, tôi không đồng ý!”
“...”
Anh tức giận, gần như gào lên vào máy điện thoại: “Cha đừng
tưởng mình có thể quyết định mọi chuyện của con!”
Tôi sững sờ, thì ra đó là cha của Diệp Chính Thần.
“...”
Người ở đầu máy bên kia lại nói một câu gì đó, Diệp Chính Thần
quay người, ném chiếc điện thoại vào tường. Vì anh dùng sức quá mạnh, động tới
vết thương nên mồ hôi đẫm trán.
Tôi chưa bao giờ thấy Diệp Chính Thần nổi giận với ai như vậy,
nhất là người đó lại là cha anh. Tôi vội vàng chạy tới bên anh: “Là cha anh à?
Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Ngực Diệp Chính Thần vẫn phập phồng vì tức giận,
anh vò đầu bứt tóc vẻ giận dữ và bất lực.
“Có chuyện gì thì cứ từ từ bàn bạc, giận dữ có giải quyết được
việc gì đâu.”
“Anh cũng muốn bàn bạc với ông ấy nhưng ông ấy có cho anh cơ
hội đâu. Chuyện gì ông ấy cũng quyết định thay anh, không thèm hỏi xem anh có bằng
lòng hay không. Bây giờ, đến cả chuyện...” Anh hít một hơi thật sâu, cố lấy lại
trạng thái bình thường, không nói tiếp nữa.
“Chắc ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Cha mẹ chẳng
bao giờ muốn hại con cái.”
“...” Diệp Chính Thần không nói gì.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, dựa lưng vào tường: “Cha em
cũng vậy, lúc đầu em muốn học y, dù có nói gì ông ấy cũng không chịu. Ông ấy
nói con gái không nên học y, vì làm bác sĩ rất vất vả, phải thường xuyên trực
đêm, hơn nữa, khuya đến mấy vẫn bị người khác gọi điện đến nhờ vả, làm phiền...”
Diệp Chính Thần ngồi sát bên tôi, nghe tôi tâm sự. Tôi nói với
anh, tôi kiên quyết học y vì tôi muốn chữa khỏi bệnh cho tất cả bệnh nhân, để họ
thoát khỏi sự giày vò của bệnh tật và cái chết... Tôi muốn tiễn những người bệnh
ra khỏi bệnh viện và nói với họ rằng, đừng bao giờ gặp lại.
Diệp Chính Thần nhìn ngọn đèn phía xa: “Anh cũng giống em, từ
nhỏ đã muốn làm một bác sĩ, tự mình mở một bệnh viện, dốc hết sức lực để chữa bệnh
cứu người... nhưng cha anh luôn phản đối, anh và cha đã cãi nhau hai tháng, cuối
cùng...”
“Anh vẫn đăng ký vào trường y, anh đã thắng?”
Diệp Chính Thần cười đau khổ: “Thắng rồi thì sao nào, vẫn chịu
sự khống chế của ông ấy, anh không muốn sang Nhật nhưng ông ấy ép anh phải đi.”
“Lần này ông ấy lại ép anh làm việc gì vậy?”
Diệp Chính Thần ngước mắt nhìn tôi, định nói gì đó rồi lại
thôi, lắc đầu nói tiếp: “Không có gì. Ông ấy lẩm cẩm ấy mà... Mặc kệ ông ấy.”
Khi Diệp Chính Thần nói lời sau cùng, vẻ mặt bất lực, có gì
đó như buông xuôi, và cả một tình yêu không thể diễn tả bằng lời. Suy cho cùng,
dù gì thì cũng là cha con, cho dù cãi nhau thế nào, đối nghịch thế nào cũng
không thể xóa nhòa được quan hệ huyết thống.
“Tiểu Băng, tối qua Diệp Chính Thần suýt nữa thì đánh nhau với
Ngô Dương đấy, em có biết không?”
Tôi vừa ngủ dậy, chị Phùng đã gọi điện và báo tin này. Đầu
óc tôi vẫn còn đang mơ màng nên ý nghĩ đầu tiên là chị Phùng đang đùa.
“Chị đừng đùa nữa...”
“Chị nói thật đấy. Tối qua anh Phùng nói với Diệp Chính Thần
những lời đồn đại về em và cậu ta. Diệp Chính Thần vừa nghe đã nổi xung lên.
Anh Phùng nói, anh ấy chưa bao giờ thấy Diệp Chính Thần giận dữ như vậy. Cậu ta
đã chạy đi tìm Ngô Dương và chửi Ngô Dương tối tăm mặt mũi. Ngô Dương giải
thích rằng cậu ta chỉ vô tình làm em bị tổn thương, nhưng vì uống hơi nhiều nên
lỡ lời. Anh Phùng cũng khuyên can, nói rằng mọi người bàn tán chuyện về em và
Diệp Chính Thần từ trước đó rồi. Em có biết Diệp Chính Thần nói thế nào không?”
“Nói sao ạ?”
“Cậu ta nói: “Mọi người chẳng cần phải bàn tán tôi với Tiểu
Băng có gì, đúng là có rồi đấy... Tôi thích cô ấy, tôi theo đuổi cô ấy... Diệp
Chính Thần này sẽ không lấy ai ngoài cô ấy!””
Giống như bị hắt một chậu nước nóng vào người, tôi ngồi bật
dậy khỏi giường, máu trong người chảy dồn xuống: “Anh ấy… anh ấy nói như thế thật
à?”
“Chính tai anh Phùng nhà chị nghe thấy mà. Lúc đó có nhiều
người, họ cũng nghe thấy.”
“Bây giờ thì diễn đàn của lưu học sinh trường Đại học Osaka
đều đang bàn luận về chuyện này.”
Còn mang lên cả diễn đàn nữa. Tôi còn mặt mũi nào mà ra đường.
Tôi nằm lăn ra giường, chỉ tiếc không thể đâm đầu vào gối mà chết. Tắt điện thoại,
tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thì mọi việc đã sáng tỏ. Chắc hẳn là Diệp Chính
Thần sợ tôi bị mọi người hiểu lầm, sợ tôi không thể đối diện được với những lời
đồn đại ác ý đó nên mới nói như vậy, để mọi người tưởng là không phải tôi bám lấy
anh, mà là anh theo đuổi tôi.
Một người đàn ông tốt như vậy, tôi thực sự muốn gắn bó tới vạn
lần...
Với những lời đồn đại, bạn càng che giấu thì mọi người càng
đoán già đoán non, và như thế những lời đồn đại càng được thổi phồng. Đã thế,
tôi và Diệp Chính Thần công khai thân thiết, mặc cho mọi người nói, thỉnh thoảng
Diệp Chính Thần còn thêm mấy câu, làm như mọi chuyện không còn là bí mật, thế
là mọi người chẳng còn gì để bàn tán nữa.
Một ngày nghỉ hiếm hoi, tôi không phải tới phòng thí nghiệm
để cấy tế bào mà đứng trên ban công để tâm hồn đắm chìm trong bản tình ca Yêu.
Vết thương của Diệp Chính Thần cũng đã khỏi hẳn, tay đã được tháo băng và cử động
bình thường.
Sau nửa tháng ròng phải ăn những món ăn đạm bạc, Diệp Chính
Thần bước tới ban công, hỏi tôi với vẻ chan chứa hy vọng: “Để chúc mừng anh hồi
phục hoàn toàn, có lẽ em nên mời anh một bữa lẩu cay mới phải.”
Tôi đáp: “Được thôi, vừa may hôm nay em được nghỉ, anh đi
mua đồ ăn đi.”
“Được!”
“Chờ chút. Anh mua nhiều một chút nhé, nhân tiện em mời Lý
Khải đến.”
“Vì sao lại mời anh ta?”
“Anh ấy đã giới thiệu cho em tới làm việc tại cửa hàng tiện
lợi, em đã hứa là sẽ mời anh ấy ăn lẩu.” Nhìn vẻ mặt đang dần tối đi của Diệp
Chính Thần, tôi đành chữa lại: “Nếu anh không thích thì thôi vậy, không mời nữa...”
Thấy sắc mặt của Diệp Chính Thần bình thường trở lại, tôi
nói thêm: “Để hôm khác em mời riêng anh ấy vậy.”
Diệp Chính Thần ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hay là gọi tất cả
mọi người tới cho vui.”
“Cũng được đấy!” Tôi phấn khởi nói. “Rồi chúng ta cùng chơi
trò giết người nhé!”
“Được! Để anh gọi điện hẹn mọi người.”
Giết người là trò chơi rất thịnh hành trong khu nhà của
chúng tôi. Mọi người quây quần, cùng chơi, cùng nói chuyện, cùng giao lưu tình
cảm. Hồi mới tới, tôi đã tham gia một lần, bị anh Phùng, anh Vu trêu cho cười
suốt cả buổi tối.
Buổi chiều, mười mấy người chúng tôi ngồi bên nhau, cười
nói, trêu chọc, tranh nhau ăn hai tiếng đồng hồ, cho đến lúc cơm no rượu say mới
thôi. Ngay sau đó là tiết mục chơi trò chơi, theo quy định cũ, ai bị thua thì
phải uống một cốc rượu đầy. Chẳng mấy chốc mọi người đều có vẻ ngà ngà say, duy
chỉ có Diệp Chính Thần vẫn tỉnh táo, vì khả năng phán đoán và tư duy của anh nhạy
bén hơn những người khác, dù là trong vai cảnh sát hay sát thủ, anh chưa thua lần
nào.
Trong một ván, tôi và Tần Tuyết đều không may rút phải sát
thủ, Tần Tuyết bị cảnh sát phát hiện, tôi hồi hộp nắm quân bài trong tay. Đến
lượt Diệp Chính Thần đoán, anh đưa mắt nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người, cuối
cùng ánh mắt ấy dừng lại trên mặt tôi...
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi cố tình mỉm cười với anh, một
nụ cười vừa e thẹn vừa chan chứa tình cảm.
Diệp Chính Thần nhìn tôi, mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng
và tin tưởng rất đặc biệt.
Quan tòa nổi giận: “Sao hai người cứ đưa mắt nhìn nhau thế?
Nói mau!”
Diệp Chính Thần như sực tỉnh, đưa mắt nhìn mọi người, rồi
nói ý kiến của mình: “Nhất định không phải là Bạc Băng...”
Nụ cười của tôi càng rạng rỡ... Mỹ nhân kế đã có hiệu quả!
Đêm thứ hai bắt đầu. Quan tòa nói: “Sát thủ, đề nghị mở mắt.”
Tôi mở mắt ra. Quan tòa nói: “Mời sát thủ giết người.”
Tôi đưa tay chỉ về phía Diệp Chính Thần.
Quan tòa nói: “Trò chơi kết thúc, cảnh sát đã chết.”
Diệp Chính Thần mở mắt, nhìn ngón tay trỏ của tôi, ánh mắt
mơ màng.
“Tôi thua rồi!” Anh thở dài.
Một cảnh sát khác nhìn anh vẻ coi thường: “Chết đến nơi rồi
mà còn che giấu cho sát thủ, anh thương hoa tiếc ngọc thì đây sẽ không nể tình
đâu...”
“Cậu chết cũng không oan chút nào. Uống rượu đi!” Anh Vu được
thể đổ thêm dầu vào lửa.
Diệp Chính Thần cười, tay nâng chén rượu đầy, uống cạn một
hơi...
Anh Phùng nháy mắt với Diệp Chính Thần, nói bằng giọng Thiên
Tân rất đáng yêu: “Thế nào? Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, Chết rồi làm quỷ vẫn
phong lưu!”
Mọi người đều cười, còn tôi thì cảm thấy hơi xấu hổ.
“Mọi người đừng suy nghĩ phức tạp như vậy, quan hệ của người
ta là quan hệ trong sáng giữa sư huynh với tiểu muội.” Câu nói này rõ ràng là
không có ý giải vây, ngược lại còn có ý châm biếm chúng tôi.
“Trong sáng?” Anh Phùng cười to. “Hỏi anh chàng Diệp đẹp
trai kia xem anh ta có biết hai từ “trong sáng” hay không?”
Diệp Chính Thần dựa vào ghế, nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên,
nói một câu rất khiêu khích: “Không biết.”
Tôi cúi đầu uống nước, mặt nóng bừng chẳng khác gì nồi lẩu.
“Thực ra...” Diệp Chính Thần vắt tréo chân, nói chậm rãi: “Động
cơ của tôi từ trước đến nay... đều rất không trong sáng...”
Nước trong chiếc cốc trên tay tôi sánh ra ngoài.
Người thì vỗ tay tán thưởng, người thì chờ được xem chuyện
tiếp theo, người thì hỏi: “Liệu đây có phải là lời tự thú không nhỉ?”
Cái kiểu tự thú ấy của anh, rõ ràng là...
Quan tòa giận dữ: “Đi, đi! Hai người đi sang chỗ khác mà
đánh mắt đưa tình, đừng có làm ảnh hưởng đến trò chơi của chúng tôi!”
Diệp Chính Thần đứng dậy, chỉnh lại quần áo: “Tôi còn có một
báo cáo phải hoàn thành, mọi người cứ chơi đi nhé!”
Cuối cùng thì tôi cũng thở phào một cái. Ai ngờ, trước khi rời
đi Diệp Chính Thần cố tình vòng qua chỗ tôi, để hai tay lên vai tôi, ghé sát
vào mặt tôi, diễn tả sự “trong sáng” ở mức cao nhất: “Cô bé, lát nữa đừng quên
sang trải giường cho anh nhé!”
Ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đổ dồn về phía tôi. Tôi muốn
nói: “Tay của anh đã khỏi rồi cơ mà?”, nhưng lại sợ càng nói càng tệ, đành im lặng,
véo đùi anh một cái rõ đau. Diệp Chính Thần mãn nguyện cầm cốc nước trước mặt
tôi, uống nốt, rồi mới quay người trở về phòng.
Tất cả những người cùng chơi không ai không biết Diệp Chính
Thần mắc bệnh sạch quá mức. Vì vậy khi nhìn thấy anh uống hết chỗ nước còn lại
của tôi, ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên chẳng khác gì nhìn thấy anh tu một hơi hết
chai Hạc Đỉnh Hồng! Quan tòa suýt nữa thì ném đũa xuống bàn. Còn Tần Tuyết thì
cắn chặt môi, ánh mắt đầy vẻ sửng sốt.
Từ đó có thể hình dung tôi đã trải qua đêm hôm đó như thế
nào.
Sau khi tiễn mọi người về hết, tôi tức giận chạy ngay sang
nhà Diệp Chính Thần, đứng hiên ngang trước bàn của anh, đập mạnh.
“Diệp Chính Thần, anh có ý gì vậy?”
Diệp Chính Thần thong thả lưu lại bản báo cáo viết được một
nửa rồi tắt máy, ngửa đầu, cổ áo mở rộng để lộ chiếc cổ rất đẹp...
“Em sang trải giường cho anh đấy à?”
Cơn tức giận trào lên cổ tôi trong chốc lát như tan mất. Tôi
đứng im, quên mất những lời lẽ đã chuẩn bị sẵn. Diệp Chính Thần đứng dậy, tiến
từng bước tới chỗ tôi, còn tôi thì lùi dần về phía sau, cho đến khi lưng chạm
vào tường, không còn chỗ nào để lùi nữa. Tay trái Diệp Chính Thần chống vào tường,
tay phải nâng một lọn tóc của tôi lên, quấn vào đầu ngón tay: “Em hỏi anh hôm
nay có ý gì
phải không?”
Tôi vội gật đầu, đúng, đúng là tôi muốn hỏi như vậy.
“Em biết là anh muốn giúp em, nhưng sao anh lại nói trước mặt
mọi người như vậy... Sau này mọi người sẽ nhìn em như thế nào?” Sao giọng nói của
tôi lại như thế này, sao nó lại vô dụng như thế?! Rõ ràng là tôi muốn gầm lên
cơ mà!
Diệp Chính Thần nói bằng giọng của một công tử chơi bời:
“Anh muốn cho tất cả mọi người biết rằng em là của anh.”
“Anh đừng đùa nữa. Em biết, anh muốn gỡ oan cho em, nhưng
anh không cần phải...”
“Không phải thế. Anh muốn có một người con gái nấu ăn, giặt
giũ, gấp chăn màn cho anh và không đòi hỏi anh phải báo đáp.”
“Cái gì?!” Đầu óc tôi bỗng chốc rối tung.
“Và có thể ngủ cùng anh thì càng tốt.”
Ngoài Diệp Chính Thần, có lẽ không có người đàn ông nào lại
nói ra những lời cực vô sỉ một cách tưng tửng như vậy. Toàn thân tôi như phát sốt.
“Khuya như thế này mà vẫn sang nhà anh, hay là em...” Anh
nhìn đôi môi tôi, ghé sát mặt lại.
Tôi cuống quýt đẩy anh ra: “Muộn rồi, em phải về đây.”
Sau khi chạy ra khỏi phòng anh, tôi ngẩng lên trời, thầm
kêu: “Trời ơi! Cứu con với, con không chống chọi được nữa rồi!”
Sau một đêm suy nghĩ, tôi vẫn không sao nghĩ ra, không hiểu
sợi dây thần kinh nào của Diệp Chính Thần có vấn đề, là thú tính trong con người
anh trỗi dậy hay thực sự chỉ muốn đùa bỡn tôi? Tôi nên làm thế nào, buông xuôi
hay chạy trốn?
Nghĩ nát óc mà không ra, sau cùng tôi quyết định trùm chăn,
không thèm nghĩ gì nữa. Nếu anh rắp tâm đùa bỡn tôi, tôi chẳng thể ngăn cản,
còn nếu anh có ý định gì với tôi thì tôi càng không thể ngăn cản. Thôi, mặc kệ
anh, chán rồi thì anh cũng phải thôi.
Ngày hôm sau không có giờ lên lớp, tôi ngồi đọc các bản quy
phạm thực nghiệm cả buổi chiều, sau đó thảo luận với phó giáo sư về kế hoạch
nghiên cứu tiếp theo. Tôi định tới phòng cấy vi khuẩn xem các tế bào tôi nuôi
như thế nào, nhưng vừa ra đến cửa thì lại nhìn thấy bóng người ấy... Người ấy mặc
chiếc áo choàng trắng như tuyết, thư thái như đám mây trôi.
Một cái khẽ nghiêng người, đôi mắt hơi cúi xuống long lanh
như ngọc. Trái tim tôi đập loạn xạ.
Mỗi khi Diệp Chính Thần mặc chiếc áo choàng trắng và đeo khẩu
trang trắng, dường như anh biến thành một người khác, ánh mắt khinh mạn biến
đâu mất, chỉ còn lại vẻ trân trọng và nghiêm túc trước sự sống. Đứng trước một
người như vậy, có lúc tôi đã nghĩ rằng, phải chăng đó mới là con người thật của
anh.
Đã đi tới trước cửa, nhưng tôi vẫn lén quan sát anh qua lớp kính,
vì thế không may mà va mặt vào tấm kính. Thì ra Diệp Chính Thần đang dạy một học
viên mới cách phẫu thuật hạn chế sinh sản ở chuột bạch bằng cách cắt buồng trứng
của nó. Con dao mổ trong tay anh lướt đi như múa, tạo thành một đường sáng màu
bạc. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng công việc phẫu thuật sặc mùi tanh của
máu cũng mang vẻ đẹp đặc biệt như vậy.
Cắt bỏ xong, Diệp Chính Thần cầm cây kim lên, khéo léo khâu
vết thương. Sau đó, anh gấp miếng gạc lại, nhẹ nhàng đặt lên người con chuột,
ánh mắt lộ vẻ thương hại và áy náy. Ánh mắt ấy cứ làm tôi suy nghĩ mãi, vì vậy
Diệp Chính Thần bước ra từ khi nào tôi cũng không biết.
“Cô bé, sao em lại ở đây?” Diệp Chính Thần có vẻ ngạc nhiên,
tháo đôi găng tay và khẩu trang. Động tác ấy... đúng là rất thách thức giới hạn
chống cự của tôi.
“Để xem anh tàn nhẫn đến mức nào!” Tôi lắc đầu rất mạnh như
để xua tan đi những chấn động trong lòng. “Chà, anh không những thích tàn phá
những cô gái ngây thơ mà ngay đến một con chuột cái cũng không bỏ qua. Đàn ông
như anh đúng là không còn thuốc chữa! Không còn thuốc chữa nữa!”
Diệp Chính Thần cười, gí ngón tay vào trán tôi: “Cô bé, em
có thể sỉ nhục nhân cách của anh, nhưng không được hạ nhục nghề nghiệp của anh.
Anh là bác sĩ, một bác sĩ rất có đạo đức nghề nghiệp.”
“Bác sĩ Diệp, em không làm phiền anh chữa bệnh cứu người nữa,
xin mời!” Tôi làm một động tác mời, ý muốn nói anh cứ việc làm công việc của
mình, không cần bận tâm đến tôi.
Diệp Chính Thần nhìn đồng hồ: “Cũng sắp hết giờ rồi, chúng
ta đi ăn cơm trưa đi.”
“Được.” Tôi nhìn anh vẻ như vô tội. “Để em gọi thêm Tần Tuyết
nữa.”
“Thôi vậy. Để anh về phòng uống cà phê.”
“Uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu.” Tôi thở dài, tiếc rằng
mình không thể không quan tâm tới mọi chuyện của anh. “Thế này vậy, em có mang
theo cơm hộp, để trong tủ lạnh của phòng nghiên cứu tầng hai, anh tới đó lấy mà
ăn đi.”
Mắt của Diệp Chính Thần lóe lên vẻ mừng rỡ: “Thế còn em?”
“Em không muốn ăn cơm thừa, sẽ tới nhà ăn để ăn tiệc.”
“Cảm ơn nhé!”
Một mình ngồi trong góc nhà ăn cùng một bát mỳ, cúi đầu ăn,
rất tiếc món đậu phụ nhồi và thịt gà mà tôi đã phải mất công dậy từ lúc năm giờ
sáng để làm.
Tôi thở dài. Nhưng trách ai bây giờ? Chỉ tại tôi vô dụng,
không thể chống chọi trước sự cám dỗ của cái đẹp!
Tôi gắp mấy sợi mỳ, cho vào miệng vẻ giận dữ, rồi tưởng tượng
ra đó là người đàn ông vô lương ấy, nhai thật mạnh, lẩm bẩm: “Diệp Chính Thần
chết tiệt, Diệp Chính Thần vô sỉ, Diệp Chính Thần sa đọa!...”
Đột nhiên, một hộp cơm màu hồng đặt trước mặt tôi, trông
quen quen? Tôi ngước lên, tiếp đó người đàn ông còn quen hơn nữa ngồi xuống trước
mặt tôi: “Anh chỉ ăn có một hộp cơm của em thôi, làm gì mà nhai anh nát nhừ rồi
nuốt vào bụng như vậy?”
Thấy tôi gần như phun mấy sợi mỳ đang nhai trong miệng ra,
Diệp Chính Thần từ tốn đưa cho tôi một cốc nước. Tôi vội uống một ngụm.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tần Tuyết vừa tới tìm anh.”
“Cái gì?” Tôi sững sờ. “Cô ấy tìm anh có việc gì?”
Diệp Chính Thần không trả lời câu hỏi của tôi mà nói: “Chờ một
chút, anh sẽ đi mua món ăn ngon cho em.”
Một lát sau, món gà rán mà tôi thích, thịt bò nấu cà ri, cá
nướng... bày đầy trước mặt. Diệp Chính Thần cười, xoa đầu tôi: “Ngoan, cứ ăn tự
nhiên nhé, vừa ăn vừa chửi, nhưng chú ý kẻo bị nghẹn đấy.”
Trời đất, bạn có nghĩ được không? Còn tôi thì thật sự không
thể nào chống cự được nữa rồi…