Chạy Theo Ánh Mặt Trời - Tiểu thuyết Lâm Phương Lam - Chương 05
Thời
gian dài như vô tận trước khi cô nhìn thấy dáng Kiều Trang xuất hiện trong
phòng trọ sau buổi đi ăn tối và chuyện trò với thầy giáo chủ nhiệm.
Kim Uyên vừa thêu tranh vừa nghe Thảo
Nhi tiếc nuối, “Biết thế tớ đã đi siêu thị với Kiều Trang cho rồi. Đi với gã
Phong Vũ vừa buồn vừa muốn cãi nhau”.
Kim Uyên cười trừ cho qua chuyện. Hàng
vạn ngôn ngữ tệ hại vang lên như sấm sét khiến đầu óc cô quay cuồng. Giá như, cô chưa bao giờ gặp anh… Giá như, giá như là thế…
Trái với dự đoán của cô, Kiều Trang
trở về phòng trọ khi đồng hồ chưa nhích qua hai mươi giờ. Sắc mặt Kiều Trang
không phấn khởi hay vui tươi hơn so với lúc còn ở trong siêu thị. Kiều Trang
thông báo rằng, điểm Thuế trong lớp đến bảy mươi phần trăm dưới điểm trung bình.
Vì vậy, thầy Tuấn yêu cầu không một sinh viên nào được vắng mặt vào buổi thực
tế ngày mai.
Kim Uyên ngồi lặng
yên. Đối với cô, chuyện điểm kém trong môn thi thế này chẳng phải lần đầu. Cô
không nhất thiết phải la toáng lên như Thảo Nhi khi cô ấy đang lo sợ tên mình
nằm trong số bảy mươi phần trăm. Và cô cũng chẳng có gì là đáng tự hào để vênh
váo khuôn mặt giống Kiều Trang nếu cô nằm trong ba mươi phần trăm còn lại, khi
cô ấy đã là lớp trưởng và là sinh viên đứng trong tốp năm của toàn khoa.
Chẳng hiểu động cơ nào đã khiến Thảo
Nhi buột miệng kể lể về những mối quan hệ thầy - trò trong vấn đề sinh viên bận
bịu đi làm thêm hoặc có xuất thân từ gia đình giàu có nhưng mải chơi và thầy
giáo cũng dễ dàng chia chác điểm số.
Kiều Trang tỏ ra ngây thơ như đứa trẻ
lần đầu tiên phát biểu trái đất có dạng hình vuông. Cô luôn miệng, thế cơ á, thật đấy à?
Kim Uyên cũng
tỏ ra tò mò, cô hỏi về tính xác thực của những thông tin trên chứ bản thân cô
cũng đã được tận mắt chứng kiến cuộc trao đổi ngắn gọn, đủ ý, nhanh lẹ từ cô
gái tóc vàng và một thầy giáo ở độ tuổi bốn mươi của khoa tài chính ngân hàng
rồi.
Thảo Nhi gay gắt như thể bốn con mắt kia cùng
nghi ngờ những gì mình nói là dối trá, là bịa đặt, “Các cậu không tin hả? Vậy
lên những trang báo điện tử mà coi... Rất rất nhiều”.
“Thế cơ à?”,
cả Kiều Trang và Kim Uyên cùng thốt lên.
“Hai cậu trở nên
thân thiện từ khi nào thế?”, Thảo Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Sáng nay”,
Kiều Trang nhìn về phía Kim Uyên, “Cậu ấy đã đồng ý dạy tớ đan khăn”.
Thảo Nhi thản
nhiên, “Lý do ngớ ngẩn”.
Ngớ ngẩn thật, Kim Uyên thầm nghĩ...
Hơn một giờ
sáng, đôi mắt lờ đờ của cô mới nhắm nghiền lại sau buổi tối làm việc không mấy
hiệu quả và đầu óc nặng trịch bởi những nghĩ suy.
Giá như cô học
tốt hơn. Giá như cô chăm chỉ hơn. Giá như anh cũng thích cô như cô đã thích anh
- cho dù là tình cảm được giấu giếm.
Đừng nghĩ đến điều đó. Thật xấu xa. Cô cầu xin
lương tâm và hằn học, bực tức với chính suy nghĩ của mình. Điều đó thật đáng coi thường. Đừng nghĩ về chúng nữa.
Những cơn mơ chập chờn tra tấn cô
trong giấc ngủ không dài. Cô mê man suốt nhiều giờ đồng hồ và tỉnh dậy với vầng
trán đẫm mồ hôi. Dù đã cố lục lọi lại trí nhớ, cô cũng không thể hiểu được
chuyện kì quái gì đã diễn ra trong giấc mơ ấy. Cô trông thấy Thanh đến nhà, ghé
thăm bà Hoa. Trong chốc lát, cô lại bắt gặp Tuấn đang mỉm cười và đứng chờ cô ở
bên chân đồi đối diện. Điều gì đó đã làm cô sợ hãi, cô lại vội vàng nhìn về
phía sau, Thanh vẫy tay gọi réo tên cô khi cậu ta mới chỉ đi đến con ngõ và cần
phải chạy sâu gần hai trăm mét đường vườn cao su để vào tới cửa nhà. Cô sợ hai
người đàn ông này đối đầu nhau, cô nghĩ thế... nhưng Tuấn chỉ mỉm cười với cô,
hai tay anh bỏ vào túi quần và đôi mắt hướng về phía cô đứng, nhìn mải miết...
Đừng nghĩ đến
họ. Đừng nghĩ về họ nữa...
Kim Uyên vịn tay vào thanh inox và đặt
từng bước xuống bậc thang lạnh ngắt. Cô làm mọi việc một cách máy móc và chậm
chạp.
Trong khi đó, Kiều Trang đã làm vệ
sinh buổi sáng xong xuôi. Cô ngồi ở bàn học và ngắm nghía mình trong gương.
Kiều Trang chải tóc rất chậm và kĩ. Cô cố gắng chia đều mớ tóc dài tới tận hông
ra làm hai và tết lại. Cô bận chiếc quần jeans màu tro, kết hợp với chiếc áo
trắng cắt kiểu có đính bông hoa ở ngay trước ngực mới mua hôm qua.
Lúc Kiều Trang đội chiếc mũ rộng vành
màu kem lên đầu ướm thử, Kim Uyên mới lên tiếng, “Xinh rồi, xinh rồi”.
“Xinh thật hả?”, Kiều Trang đang cần một sự
chắc chắn còn hơn cả lời nói thật.
“Xinh. Nhưng trắng gì mà lóa mắt thế?”
Thảo Nhi đột nhiên ngó đầu qua cửa sổ và hét lên. “Kim Uyên, chúng ta sẽ đi
luôn chứ?”
“Tớ sẽ sẵn sàng khi mái tóc này được
chải lại gọn gàng và bộ quần áo ngủ được thay ra”, Kim Uyên cười toe toét. Cô
thích sự có mặt kịp thời và đúng lúc của Thảo Nhi, tại thời điểm này, một lúc
nữa trong buổi thực tập và luôn kề bên cô trong khoảng thời gian như ngừng trôi
ấy.
Kim Uyên mặc bộ đồng phục của trường
giống Thảo Nhi. Với cô, trang phục này là mới nhất, đơn giản nhất, lịch sự và
cũng phẳng phiu nhất trong số các bộ đồ đang có. Thảo Nhi còn giúp cô tết kiểu
tóc con rết. Kim Uyên nghịch ngợm, cô kéo con rết về phía trước và chu miệng
cong cớn, “Thảo Nhi, cậu nhìn vào gương kìa, chúng mình như hai chị em sinh đôi
ý”.
Thảo Nhi cười hớn hở, “Tớ là chị đó.
Tớ hơn cậu những ba tháng lận”.
Ôi Thảo Nhi là một con lừa, nhưng là
một con lừa hạnh phúc. “Chị Thảo Nhi, làm chị thì đèo em nhé! Em là em của chị
cơ mà”, Kim Uyên cười ngặt nghẽo.
{ { {
Anh lấy một cuốn báo cáo thực tế của
sinh viên trong buổi thực tập vừa qua. Sau chuyến thực tế, anh hi vọng những cô
chiêu cậu ấm trong lớp sẽ hiểu được phần nào về công việc của mình trong tương
lai, với những khái niệm CIF hay FOB, những thủ tục xuất - nhập khẩu hàng,
những giấy tờ hải quan cùng các khoản thuế, hóa đơn mà chúng hay nhăn nhó phàn
nàn, thiệt nhức đầu, thiệt rắc rối...
Kim Uyên đeo ba lô ngay ngắn sau lưng
và tiến về văn phòng khoa. Một xấp giấy chi chít chữ được cô ôm gọn gàng trước
ngực. Theo lời Kiều Trang, thầy Tuấn sẽ trực ban ngày hôm nay, và cô cần chữ kí
xác nhận để lùi lại khoản tiền học phí trong kì, cũng có thể là gác lại học
phần đợt này - nếu không muốn nói thẳng là nghỉ học.
Cô cảm thấy mỗi lúc một khó thở. Cô
muốn cự tuyệt mọi điều thuộc về anh khi cô nhìn thấy anh, hoặc kể cả là cô gặp
anh trong những giấc mơ không rõ sự việc suốt nhiều đêm liên tiếp.
Cô băn khoăn và đặt bàn tay nắm lấy
chốt cửa màu sáng lóa. Ngập ngừng mãi rồi cô cũng quyết định xoay chốt...
Tiếng kẽo kẹt phát ra trong bầu không
khí tĩnh mịch đã gây sự chú ý. Tuấn ngẩng đầu và nhìn về phía cửa phòng. Anh
không do dự, “Em tìm thầy?”
Cô cảm thấy không khí đặc quánh lại
như miếng đậu phụ trắng, nuốt vào thì dễ nhưng để hít thở thì không. Nhưng rồi
cô vẫn cố tiến thẳng lên phía trước, không phải cô sợ anh, không phải cô muốn
đến gần để nhìn thấy anh kĩ hơn. Cô đang cần ở anh, một chữ kí xác nhận.
“Vâng”, Kim Uyên đưa một xấp giấy khổ
A4 gồm những tờ đơn trình bày chi chít chữ. “Em cần chữ kí xác nhận của giáo
viên chủ nhiệm. Và thật may lại gặp thầy ở văn phòng.”
Tuấn đưa tay đón lấy những tờ đơn.
Trong thoáng giây, anh cảm thấy cổ
họng mình nghẹn ứ. Một nỗi đau không tên trào lên như mảnh thủy tinh vừa cứa
vào tim anh. Đầu ngón tay của Kim Uyên sưng rộp và có màu đỏ, thậm chí những
đầu ngón tay khác đã chuyển sang màu tái.
Anh chần chừ cầm lấy xấp giấy, “Ừ”.
Cô không có việc gì để làm ngoài chăm
chú nhìn phản ứng trên nét của anh. Cô cũng không thể ngăn nổi những điều mà
Thảo Nhi từng nói đang vấn vít quanh suy nghĩ. Thật ra, con người cô là như thế
nào?
Cô van xin lương tâm của mình đừng
nghĩ đến điều đó. Nhưng nỗi lo lắng của cô, tương lai của cô, việc được tiếp
tục tham gia học phần tới với niềm khao khát một công việc ổn định hay tương
lai của hai mẹ con cứ bám riết lấy cô.
Anh gồng mình nhấn chìm sự ngạc nhiên
cả nỗi tức giận xuống. Anh xem chậm rãi từng tờ đơn được đánh máy, câu văn rõ
ràng, tương đối đủ ý... Nhưng lý do thì mập mờ ngoài hoàn cảnh gia đình đang
khó khăn và không thể trang trải học phí.
Anh ngẩng đầu lên. Gương mặt cô không
được thoải mái.
“Thật xin lỗi”, anh nói, “Em ngồi
xuống đi”.
“Dạ, không sao ạ”. Kim Uyên ngồi xuống
chiếc ghế đối diện với anh. Cô hơi cúi đầu. Giá như, cô bỏ về và xóa đi cái ý
định ngu ngốc này từ nhiều phút trước. Cho dù cô đang rất cần tiền, cho dù đó
là một cuộc trao đổi, thì cô cũng không được thế, bà Hoa sẽ không bao giờ chấp
nhận một đứa con gái không có nhân cách và danh dự như cô.
“Em không thích học hay là vì một lý
do khác?”
Anh chăm chú nhìn cô, nét mặt cô biểu
lộ một sự phức tạp.
Vẻ đẹp của Kim Uyên rất lạnh lùng,
thích thắng thế, luôn bướng bỉnh. Bộ môn tâm lý học trong ngành giáo dục giúp
anh hiểu phần nào trong cô. Cô luôn cô độc, nhưng sẽ tan chảy và rã rời khi ánh
mặt trời tắt như thế nào. Giá như anh có thể hiểu cô nhiều hơn, một ngày, một
giờ, một phút thôi cũng được.
“Thầy muốn em nói thật hay chỉ là một
lý do đại khái như chán học và muốn được đi chơi?”
Cô đã rất cố gắng để là chính con
người cô, vẫn thường hếch mặt lên với đời, vẫn thường làm ngơ với mọi thứ đang
diễn ra và không tác động nhiều đến cuộc sống của bản thân. Đôi mắt cô đen láy,
sâu hun hút và tĩnh lặng như mặt hồ trong. Cô đang nhìn anh, ánh mắt vô cảm,
trống rỗng hoàn toàn, nửa tôn trọng, nửa thờ ơ, nửa
yêu thương nửa phó mặc. Nhưng trái tim cô kêu gào ráo riết...
Hãy làm điều
đúng đắn. Hãy làm điều đúng đắn.
Anh “hừm” một tiếng và cúi đầu mỉm
cười. Anh chợt nhận ra mình ngu ngốc vì đã có khoảng thời gian anh mê mẩn ngắm
nhìn cô dù là trực diện hay gián tiếp. Đôi lông mày tỉa mảnh bên cao bên thấp.
Tóc mái cắt ngố nhưng phần đuôi lại dài mượt và đen óng trải thẳng tới tận
hông.
Anh có một tấm hình của cô vào ngày
thực tế hôm trước tại cảng Sài Gòn. Thần thái khuôn mặt cô khi ấy khác hẳn lúc
này. Đó là cô gái ngồi tựa cằm lên đầu gối và ném đôi mắt mình về phía xa xa.
Là cô gái nặng trĩu những suy tư bị dồn nén mà không dám phơi bày trước hiện
thực. Anh phát hiện ra, cô sợ đối đầu với những điều đó. Là vì cô sợ thử thách?
Hoặc cũng bởi vì, gánh nặng trên vai cô đã quá đầy?
Cô vẫn đối diện với anh. Làn da cô
trắng bệch và những đường gân tay nổi lên màu xanh. Nhưng đầu ngón tay thì đỏ
ửng vẫn đang day day vào nhau để tự xoa dịu cơn buốt nhức do que đan gây ra.
Anh định nói là, chuyện gì đang xảy ra
với cô. Có thể cô sẽ phản ứng một cách gay gắt rằng, thầy thật nhiều chuyện. Nhưng chẳng sao cả, anh là thầy giáo, anh
có quyền hỏi thăm và biết chuyện gì đang xảy ra khiến “sinh viên của mình” phải
nghỉ học. Nhưng thái độ của cô - anh ghét điều đó. Cô thích châm chọc anh, phải
rồi, “Nhìn em tệ thật”, anh nhấn nhá.
“Em chưa bao giờ muốn chứng tỏ mình là
một cô gái quyến rũ cả, nhất là trước mặt thầy”... Cô nói dối. Cô nói dối. Cô
đã định làm thế, nhất là với anh, anh là người đầu tiên. Cô đang nói dối... Chẳng
phải là, hôm nay, cô đã cố gắng để mình đẹp hơn so với lần cuối cùng gặp anh trong
buổi thực tập hay sao.
“Ý em là trông tôi cũng rất tệ?” Anh
thề rằng, anh đã hiểu “Gậy ông đập lưng ông” là như thế nào?
“Em không biết”, Kim Uyên lúng túng.
Anh đang dẫn dắt câu chuyện của buổi gặp gỡ này đi theo chiều hướng nào thế
này. Nhưng anh vẫn nhìn cô. Anh đợi từ cô một câu trả lời. Và đó là, “Bởi vì em
chưa bao giờ thích một người khác phái nào cả”.
Cô lại nói dối. Nhịp đập của trái tim
cô dồn dập. Điều này chẳng khác gì cô vừa tát thẳng vào miệng mình một cái thật
đau. Nhưng ít nhất thì, cô đã giúp anh phủ nhận hoàn toàn và gột trôi mọi điều
mà anh nghĩ, cô cũng thích anh... từ lần gặp đầu tiên cách đây gần bốn trăm
ngày.
Anh bực tức. Cô làm anh muốn nhảy dựng
lên mà túm lấy cô để xác định tình cảm như thế nào, thay vì việc phải làm một
diễn viên không thuộc kịch bản đang mệt mỏi và chờ đạo diễn gào riết, cắt, cắt
nhanh.
Anh thất vọng. Thật sự thất vọng. Cho
dù cô có thờ ơ, sắt đá đi chăng nữa, thì anh - một hotboy được các bạn nữ trong
trường Đại học ngày xưa sùng bái - chẳng lẽ, vẻ đẹp từng mê hoặc bao người cũng
trở nên vô nghĩa trước Tô Kim Uyên?
Anh nên nghiêm túc. Anh nên nhớ, anh
là thầy giáo của cô. Giọng anh cứng nhắc, “Em nói lý do chính xác đi”.
Cô nhìn thấy vẻ thất vọng rõ rệt trên
khuôn mặt anh. Nhưng cô còn biết làm gì hơn khi mục đích của cô là xấu xa vô
cùng. Anh không nên thích được nói chuyện với cô. Anh không nên mất quá nhiều
thời gian vì cô. Cô sẽ biến anh thành một con lừa, từ hạnh phúc do chính mình gây
dựng phải hóa thành đau thương theo cách tàn nhẫn nhất có thể.
Không nên làm
thế. Không được. Dừng lại đi...
Cô sẽ xin lại xấp giấy tờ và bỏ đi.
Bởi vì, cô thích anh. Nhưng cô mang chúng lên bàn cân. Và thật xấu hổ, cô nên
tiếp tục việc này, chỉ cần không quá lộ liễu là được.
“Em nghĩ mình
không đủ kiến thức để vượt qua kỳ thi và tiếp tục hoàn thành giáo trình trong kỳ
học tới”.
Anh không giấu nổi sự ngạc nhiên của
mình. Anh biết, cô thường xuyên nghỉ học. Anh cũng biết, bài kiểm tra môn Thuế
vừa qua cô làm một cách nghiêm túc. Cô đạt điểm số không cao bởi kiến thức bị
mất quá nhiều, nhưng lại nằm trong số ba mươi phần trăm sinh viên được điểm
trên trung bình. Anh nghĩ, cô đang đùa. Nhưng trong việc này, anh ghét điều đó.
Anh cần sự trung thực và nghiêm túc.
Cô giải thích rõ hơn, “Ý em là, em
đang nợ môn và không có tiền để tiếp tục lên lớp”.
“Năm cuối rồi, sẽ rất uổng phí nếu em
nghỉ học đấy. Em nên tiếp tục đến lớp”, anh khuyên bảo.
Nhưng Kim Uyên thì
không, cô ngẩng ngay đầu lên. Bây giờ thì cô đã tin, điều Thảo Nhi nói là chính
xác. Cô bắt đầu nhìn nhận con người anh theo hướng tiêu cực. Cô hỏi thẳng thừng
nhưng âm điệu lại lí nhí.
“Thầy muốn gì ở em?”
Anh nhận ra điều
đó, nhưng anh không hiểu lý do gì khiến thái độ của cô đột ngột thay đổi đến
như vậy. Anh gặp cô không nhiều, một phần vì số môn anh đứng lớp chủ nhiệm rất
ít, phần nhiều hơn là bởi tại cô lười đến giảng đường. Nhưng những lần khác,
anh gặp cô, cô nhìn anh, và anh cảm thấy hạnh phúc. Còn lần này thì không, sự
ngột ngạt suốt buổi gặp làm anh không thoải mái. Câu hỏi của cô làm anh bối rối.
Anh không hiểu hàm ý trong câu nói đó, giống như việc anh cũng đang có nhiều
thắc mắc liên quan đến cô.
Những giáo viên khác vừa hết giờ dạy
bắt đầu trở lại phòng giáo viên. Kim Uyên hiểu hiện tại không phải là lúc thích
hợp cho việc trao đổi điểm số. Cô đề nghị, “Em có thể gặp lại thầy vào lúc nào
ạ?”
“Chiều nay tôi phải đứng lớp rồi”.
Anh trả lời thành thật khi nhìn vào
bảng thời khóa biểu mà khoa phân công. Nhưng cô thì khác, cô nhếch đôi môi cong
lên một bên. Dường như cô tỏ ra mình là người cứng rắn và hiểu rõ mọi lời ẩn
dụ.
Cô thay đổi thái độ. Cặp mắt cô trở nên
“mềm ướt” hơn ban đầu. Chính xác là, cô đang phải diễn.
“Em
sẽ gặp lại thầy vào tối nay.”
Dứt lời, cô nhanh chóng bỏ đi.
Anh
nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn của cô khuất sau cánh cửa kính. Tập hồ sơ vẫn nằm
trên bàn và bay phần phật khi gió quạt thổi đến. Anh để chúng ngay ngắn vào cặp
sách của mình.
Một nụ cười chầm chậm xuất hiện trên
mặt anh. Anh ngầm hiểu ra, một kế hoạch có bài bản mà cô sắp đặt để dụ được anh
bước vào. Và cô đã hoàn thành được nước cờ đầu tiên.
Và dĩ nhiên, anh đang suy nghĩ, tới
lượt mình, anh sẽ phải đi theo hướng nào để “sở hữu” được Tô Kim Uyên một cách
khôn ngoan và có đạo đức nhất.