Có cần lấy chồng không? - Chương 23 - Phần 2

Jason
đờ đẫn cầm hộp cơm, vẻ mặt đầy hoang mang.

15,
14, 13… 9, 8, 7…

Những
con số cứ sáng lên rồi vụt tắt, cũng như tâm trạng lúc này của Đỗ Lôi Ty, rất ư
là phiền muộn.

Bóng
sếp tổng đứng trong văn phòng và bóng dáng người đẹp lúc nãy cứ xuất hiện mãi
trước mắt cô, cuối cùng hai bóng ấy nhập làm một, khiến lồng ngực cô thắt lại.

Cảm
giác ấy, đúng là tệ hại quá! Nhưng rất nhanh, tâm trạng cô còn tệ hại hơn


khi Đỗ Lôi Ty lảo đảo ra khỏi thang máy, cúi gằm đầu chuẩn bị ra khỏi cổng công
ty, một bóng người đã cản đường cô.

Giọng
nói uể oải xen lẫn đùa cợt vang lên: “Cục cưng, đừng vội đi!”

Nghe
giọng nói ấy, Đỗ Lôi Ty ngẩng đầu lên, sau đó cô nhìn thấy một đôi mắt hoa đào
quen thuộc.


Tiêu Doãn?!

Vừa
nhìn thấy anh ta, lửa giận của Đỗ Lôi Ty đã bốc lên, nếu không vì tên này thì
cô có gãy xương thảm thế không? Còn hại cô bó bột lâu như thế, khiến sếp tổng
hiểu lầm…

Nghĩ
thế nên lửa giận nén trong bụng cô bấy lâu đã bộc phát, cô trừng mắt với Tiêu
Doãn, hét: “Cút đi!”

Thỏ
trắng tức giận cũng biết cắn người khiến Tiêu Doãn không ngờ đến. Nụ cười trên
mặt anh ta cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng phục hồi lại vẻ thản nhiên: “Cục
cưng, em giận dữ thế để làm gì?” Vừa nói vừa cản đường cô lại.

Đỗ
Lôi Ty mặc kệ, vẫn tiếp tục đi, hai người cứ “tôi đi, anh cản” như chim ưng bắt
gà con, được một lúc sau thì cô nổi giận.

“Nếu
anh còn cản đường tôi, tôi sẽ hét là có kẻ quấy rối tình dục đấy!”

“Cục
cưng, hôm nay em giận dữ ghê thật!” Nói thế nhưng Tiêu Doãn cũng biết đang ở chốn
công cộng, nếu xảy ra chuyện to thì khó xử lý, thế là ngoan ngoãn nhường đường.

Đường
thì đã nhường, nhưng cái tên Tiêu Doãn ấy không hề có ý tha Đỗ Lôi Ty, cô đi đằng
trước, anh ta thong thả theo sau đến khi ra khỏi công ty.

Đỗ
Lôi Ty quay lại, nghiến răng ken két: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có theo tôi nữa!”

“Anh
có theo em đâu? Chẳng qua là tiện đường thôi.” Tiêu Doãn chìa tay ra, tiếp đó
ánh mắt mờ ám, “Cục cưng nói thế lẽ nào đang ra hiệu cho anh?” Vừa nói vừa đưa
tay nâng cằm cô.

“Cút!
Tôi không có tâm trạng đùa với anh!” Đỗ Lôi Ty không do dự đập tay anh ta, bây
giờ cô ghét nhất những tên đàn ông khùng điên, tự cao tự đại, đùa giỡn với tình
cảm!

“Đừng
đi mà!” Tiêu Doãn giơ cánh tay ra chặn đường cô, “Em yêu, nếu tâm trạng em
không vui thì anh sẽ đi uống cùng em một ly, giải sầu nhé?”

“Muốn
uống anh tự đi mà uống!” Đỗ Lôi Ty lườm anh ta không hề khách sáo, vòng qua
cánh tay chặn đường mình, bỏ đi.

Cô bé
này hôm nay xem ra đã ăn phải thuốc nổ rồi, Tiêu Doãn hơi sững sờ nhưng càng thấy
hứng thú hơn, nhanh nhẹn phóng đến chặn đường cô: “Em yêu, em thế này không cho
anh chút sĩ diện nào cả nhỉ?” Vừa nói vừa tỏ ra bị tổn thương.

Lúc
này lửa giận trong lòng Đỗ Lôi Ty đã đạt đến mức sắp phun trào, cô sầm mặt, lạnh
lùng: “Tôi đếm đến ba, nếu anh còn cản đường, đừng trách tôi không khách sáo! Một,
hai…”

“Này,
anh đang làm gì vậy?”

Một
giọng nói bất ngờ vang lên khiến hai người đang giằng co cùng quay đầu lại, Đỗ
Lôi Ty bàng hoàng.

Đây…
đây chẳng phải là người đẹp cô nhìn thấy trước cửa văn phòng sếp tổng hay sao?

“Tiêu
Doãn, anh lại trêu chọc con gái nhà lành hả?” Người đẹp bực tức lườm Tiêu Doãn
một cái.

“Làm
gì có, anh chỉ muốn mời Liêm phu nhân uống ly rượu thôi mà.” Tiêu Doãn vẻ mặt
vô tội.

“Liêm
phu nhân?” Người đẹp sững người, dời ánh mắt sang Đỗ Lôi Ty đang trong trạng
thái thất thần.

“Đúng
thế, cô ấy chính là phu nhân của Tổng giám đốc Liêm Thị - Alice!” Tiêu Doãn
nói, cũng nhìn Đỗ Lôi Ty, tỏ vẻ tiếc nuối, “Tiếc là Liêm phu nhân không chịu nể
mặt, chẳng qua là cùng uống một ly rượu, vun đắp tình cảm thôi mà… Hạ Hạ, em
nói có phải không?”

“Đừng
có giở trò ve vãn ra nữa!” Người đẹp trừng mắt với Tiêu Doãn rồi phóng khoáng
đưa tay ra cho Đỗ Lôi Ty, nói: “Chào chị, em là Tiêu Hạ, là em gái tên khốn này
đây!”

Thì
ra cô nàng là em gái Tiêu Doãn, Đỗ Lôi Ty do dự rồi cũng đưa tay ra, bắt tay cô
ta: “Chào em.”

“Tiêu
Doãn nói chị là phu nhân của Liêm Tuấn?” Cô gái tỏ ra tự nhiên, vừa nói vừa
quan sát Đỗ Lôi Ty mà không chút ngại ngùng.

Nói
thực ra, kẻ thứ ba gặp nhiều rồi, nhưng chưa thấy người nào là kẻ thứ ba mà khí
chất lại mạnh đến thế. Nhất thời Đỗ Lôi Ty đã nghi ngờ có phải mình đã nhìn nhầm
người không, đành ngượng ngùng gật đầu. Căn cứ vào tình hình này thì chắc cô vẫn
được xem là vợ của sếp tổng đại nhân nhỉ?

Thấy
Đỗ Lôi Ty gật đầu, Tiêu Hạ cũng không khách sáo: “Lần đầu gặp nhau, em mời chị
uống ly rượu, xem như quà gặp mặt nhé?”

Đỗ
Lôi Ty nhìn người đẹp đó, bỗng có cảm giác như gặp phải “tiệc Hồng Môn”[10],
đang định từ chối từ trong đầu lại thoáng hiện cảnh trước cửa văn phòng Liêm Tuấn
ban nãy, trái tim như hẫng xuống.

[10] Chỉ một bữa tiệc được cử hành tại Hồng
Môn, ngoại ô Hàm Dương, nơi đóng đô của triều Tần. Bữa tiệc đó có sức ảnh hưởng
rất quan trọng đến chiến tranh nông dân cuối đời Tần và chiến tranh Sở - Hán.
Người đời sau thường dùng “tiệc Hồng Môn” để chỉ những buổi tiệc không có mục
đích tốt đẹp

Ngẩng
lên, nhìn thẳng Tiêu Hạ: “Được, vậy chị cũng không khách sáo!”

***

Tiêu
Doãn lái xe, ba người đến khu vui chơi nổi tiếng nhất thành phố A, bao hẳn một
phòng.

Trong
lúc ấy Liêm Tuấn gọi điện cho Đỗ Lôi Ty, cô cầm điện thoại do dự một lúc, khóe
mắt liếc thấy Tiêu Hạ đang ngồi ở ghế phụ, quyết tâm không nghe điện thoại.

Bắt
bà đây chờ suốt hai tiếng đồng hồ, nghe điện thoại của anh mới điên!

Thỏ
trắng mà tàn nhẫn thì lục thân cũng không nhận.

Đến
phòng bao rồi, Tiêu Hạ chọn rượu vang, ngoài ra còn hai chai rượu trắng. Đỗ Lôi
Ty cố ý liếc qua giá cả trên thực đơn, khi thấy một dãy số xong, cô tức giận!
Cô mặt dày bán bao cao su trong khu thương mại mà tiền kiếm được ngay cả nửa
chai rượu cũng không mua nổi, nhưng làm kẻ thứ ba lại vung tiền của chồng mình
ngay trước mặt “chính thất” cô đây, đúng là ức hiếp người quá đáng!

Hậu
quả Đỗ Lôi Ty tức giận là, cô quyết định uống cho đáng tiền rượu.

Một
lát sau, rượu đã lên.

“Rượu
vang hay rượu trắng?” Tiêu Hạ hỏi.

“Trắng!”
Đỗ Lôi Ty vô cùng hào sảng, vì trên thực đơn, rượu trắng rõ ràng đắt hơn rượu
vang nhiều.

Tiêu
Hạ ngẩn người, tiếp đó nói với giọng khen ngợi: “Rất ít phụ nữ dám uống rượu trắng
đầu tiên!”

Đó là
do họ chưa gặp kẻ thứ ba cao siêu như cô! Đỗ Lôi Ty nói thầm.

“Đó
là do Alice khác người mà!” Tiêu Doãn bỗng xen vào, sau đó động tác tao nhã rót
cho mình một ly, mờ ám: “Nào, cục cưng! Anh uống rượu trắng với em!”

Nghe
giọng nói đó, dạ dày bỗng có cảm giác nghiêng sông đổ biển.

“Chị
mặc kệ anh ấy, anh ấy bị thần kinh!” Tiêu Hạ lườm Tiêu Doãn rồi nói với Đỗ Lôi
Ty, “Nào, em kính chị một ly! Lần đầu gặp nhau, sau này phải nhờ chị quan tâm
chăm sóc nhiều!”

Tạo
phản rồi! Kẻ thứ ba lại quang minh chính đại nhờ “chính phòng” quan tâm chăm
sóc, thế gian trở nên thế này từ bao giờ?

***

Đỗ
Lôi Ty nhìn Tiêu Hạ hồi lâu bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh, cuối
cùng không kìm được: “Em và Liêm Tuấn quen nhau từ bao giờ?”

“Bọn
em?” Tiêu Hạ ngẩn người, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu tính từ lần gặp đầu
tiên thì chắc là hồi tiểu học, có phải không anh?” Cô hỏi Tiêu Doãn ngồi cạnh.

Không
hiểu vì sao, Tiêu Doãn bỗng vụt tắt nụ cười, hờ hững ừ một tiếng.

Thì
ra không phải kẻ thứ ba, mà là “thanh mai trúc mã”! Đỗ Lôi Ty khó khăn lắm mới
hừng hực ý chí chiến đấu, phút chốc tắt ngóm.

“Lúc
đó bố thường dẫn bọn em đến gặp anh ấy, trẻ con không hiểu chuyện, gặp vài lần
là thân, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười.” Tiêu Hạ lẩm bẩm, sau đó cười giễu
mình, nâng ly rượu lên uống một ngụm.

Thì
ra không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn được đính hôn từ nhỏ!

Đỗ
Lôi Ty mất hết ý chí chiến đấu, ban đầu cô cứ ngỡ người ta là kẻ thứ ba, nhưng
tính ra thì hình như cô mới là người thứ ba phá hoại thanh mai trúc mã người
ta, hại hai người họ đến nay chỉ có thể lén lút vụng trộm! Đỗ Lôi Ty ơi Đỗ Lôi
Ty, sao mày lại ngốc đến thế? Người đàn ông vừa đẹp trai lại giàu có như sếp tổng
đây, trước khi kết hôn làm sao không có hồng nhan tri kỷ cho được?

Tâm
trạng vô cùng hụt hẫng, Đỗ Lôi Ty nâng ly rượu, uống liền hai ngụm.

“Thực
ra em cũng không ngờ anh ấy lại kết hôn, trước kia lúc bọn em ở cạnh nhau, anh ấy
lúc nào cũng nói sẽ không kết hôn.” Tiêu Hạ nói.

Lúc ở
cạnh nhau… quả nhiên có quá khứ! Vì thế, tâm trạng của cô càng tệ hại, lại uống
hai ngụm nữa, không lâu sau ly rượu trắng đã xuống bụng hết.

“Tửu
lượng của chị khá quá!” Tiêu Hạ nhìn ly rỗng, “Em rất thích những người phụ nữ
biết uống rượu, đặc biệt là người sinh ra trong hoàn cảnh như em, luôn mang cái
mác thục nữ, ngay cả những việc muốn làm cũng không thể làm, chẳng thú vị gì cả!
Nào, em kính chị một ly!”


nói thế là, muốn làm chính phòng chứ gì? Đỗ Lôi Ty cố nén lại, uống thêm một ly
rượu trắng nữa.

Hai
người cứ cô một ly, tôi một ly, rất nhanh, Tiêu Hạ không gượng nổi nữa: “Xin lỗi,
em đi nhà vệ sinh tí.” Nói xong, lảo đảo đi ra ngoài.

***

Tiêu
Hạ vừa đi, cơ hội của Tiêu Doãn cũng đến.

“Em
yêu, nó không uống với em, thì anh uống với em!”

Lúc ấy
Đỗ Lôi Ty đã uống đến mấy ly, thấy ly rượu giơ đến thì đón lấy, uống tiếp.

Thấy
ly rượu ấy bị uống hết, khóe môi Tiêu Doãn thoáng nhếch lên. Thực ra anh ta vốn
muốn chuốc say cho cô, đến lúc đó cá chết biến thành cá mặn, tự nhiên không
thoát khỏi lòng bàn tay anh ta. Ai ngờ thói quen uống rượu của Đỗ Lôi Ty khác
người, càng uống càng tỉnh, uống đến mức này, cá chết đã hóa thành cá mập trong
vô thức, chỉ đợi cái tên xui xẻo kia đến để cắn cho một phát.


tên khốn xui xẻo đó không ai khác, chính là Tiêu Doãn.

Thấy
cô uống nhiều, lại không nói gì, anh ta ngỡ Đỗ Lôi Ty đã say, cố ý dựa vào người
cô, dịu giọng nói: “Cục cưng à, hôm nay em có gì không vui thì cứ nói anh nghe
đi?” Vừa nói vừa đưa tay định ôm lấy vai cô.

Đỗ
Lôi Ty đang uống say sưa, làm gì có thời gian quan tâm anh ta, né người sang một
bên, Tiêu Doãn hụt vào không khí.

Nói
ra thì Tiêu Doãn cũng khá là đen đủi, từ thời còn là cậu bạn cùng bàn trong
sáng thời tiểu học, đến một cán bộ mẫn cán và tinh ranh, tài giỏi như bây giờ,
có cô gái nào không thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của anh ta? Mà cứ đụng đến Đỗ
Lôi Ty bất thường kia, đến tận bây giờ, người ta cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một
cái, làm sao công tử đào hoa chịu đựng được?

Có phần
bực bội, anh ta thẳng thắn nói: “Em giận dữ như vậy, chắc không vì ghen với em
gái anh và Liêm Tuấn đấy chứ?” Thực ra anh ta đã nhận ra từ lâu, khi Đỗ Lôi Ty
thất thần ra khỏi thang máy, đến vẻ mặt kỳ quặc sau khi nhìn thấy Tiêu Hạ, thậm
chí không hề do dự mà nhận lời mời của Tiêu Hạ, rõ ràng là đã nhìn thấy Tiêu Hạ
đến tìm Liêm Tuấn, đồng thời đã hiểu lầm gì đó.

Quả
nhiên, nghe Tiêu Doãn nói thế, tay cầm ly rượu của Đỗ Lôi Ty khựng lại.

Ghen?
Bây giờ cô đang ghen ư? Sao có thể, bọn họ rõ ràng sắp ly hôn rồi, từ hôm kết
hôn lẽ ra cô đã dự đoán trước. Nhưng tại sao trong lòng lại có cảm giác khó chịu
thế này?

Vẻ thất
thần của Đỗ Lôi Ty càng đúng ý của Tiêu Doãn, anh ta sáp lại gần cô, mục tiêu
đương nhiên là đôi môi đỏ và căng mọng khác thường do uống rượu của cô.

Nụ
hôn sắp xuất hiện.

Đỗ
Lôi Ty hoàn hồn, nhìn chằm chằm gương mặt đang áp sát lại, dưới tác dụng của cồn,
gương mặt ấy hóa thành Liêm Tuấn.

Ý
nghĩ vụt lóe lên trong đầu là: Chân đạp hai thuyền, mà còn dám hôn tôi?

Đứng
phắt dậy, lạnh lùng đạp một cú vào chỗ hạ bộ của “Liêm Tuấn”.

Cú đá
ấy phải gọi là kinh thiên địa, khấp quỷ thần, hạ thủ không nhẹ! Tiêu Doãn “á” một
tiếng, hai tay ôm chỗ bị đá, cứ rên hừ hừ.

“Hừ!
Dám đùa giỡn tình cảm phụ nữ hả! Đi chết đi!” Đỗ Lôi Ty chửi rủa rồi đi ra cửa,
đưa tay mở cửa, lao ra ngoài.

“Rầm”
một tiếng, đâm vào “tường”.

Xoa
trán ngẩng lên nhìn, cô choáng.

Sao ở
đây… có một sếp tổng nữa?

***

Liêm
Tuấn sa sầm mặt, thấy cô, sắc mặt càng tệ hơn.

Khí
chất của sếp tổng này so với người lúc nãy đúng là một trời một vực, Đỗ Lôi Ty
hơi lúng túng, nhưng chất cồn vẫn không ngừng kích thích thần kinh đại não và sự
to gan trong cô: “Tránh ra!” Cô lạnh lùng nói.

Người
chặn đường cô không có ý nhường: chỉ có đôi mắt sắc nhọn như mắt chim ưng vẫn
nhìn cô chằm chằm.

“Em uống
rượu à?” Một câu hỏi không chút cảm xúc.

“Uống
đấy, anh làm gì nhau?”

“Tại
sao lại uống rượu?”

Tại
sao à? Đỗ Lôi Ty cau mày nghĩ ngợi, bỗng nhớ ra lời

Tiêu
Doãn, cô nói: “Vì tôi ghen!”

Thẳng
thắn như thế, quả nhiên là say lắm rồi.

Gương
mặt đang sa sầm phút chốc dịu lại, bầu không khí vẫn không nhẹ bớt nhưng ánh mắt
lại dịu đi nhiều: “Em say rồi, đến bên này ngủ một lát, tí nữa anh đưa về.”
Liêm Tuấn vừa nói vừa chỉ sofa bên cạnh.

“Tôi
không thèm về với anh!” Cô đập tay anh, “Tôi nói anh biết, cả đời này tôi không
về với anh nữa! Tôi muốn ly hôn với anh!”

Ly
hôn, ly hôn, ly hôn…

Khi
giọng nói này vang lên, dường như mọi thứ đều tĩnh lặng.

Một
lúc sau, đôi môi đã nói ra câu đó bị bịt kín.

Anh
hôn cô.

Đó là
một nụ hôn đầy tính xâm lược, ngỗ ngược, mạnh mẽ, dường như muốn tuyên bố quyền
sở hữu nào đó. Nụ hôn ngang ngược, ngay cả hơi thở cũng bị cướp mất, khiến người
ta không phòng bị kịp, cũng chẳng thể phản kháng.

Nụ
hôn chiến thắng.

Đỗ
Lôi Ty… Ưm! Xin lỗi, đã ngất rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3