Cô vợ lắm chiêu - Chương 18

Nó và SaSa rượt đuổi nhau đến chân cầu thang thì
đụng phải Ryan đang đi lên (khổ thân anh ý nha >.<). Và rồi
"Rầm" SaSa thì đè lên người Ryan còn nó thì nằm chồng lên trên nữa,
quả thực kết cục rất thảm.

- Ai nha, đau quá!!! - SaSa rên
- Ui da, quá đau!!! - nó cũng bắt chước
- Hic, người đau phải là Ryan mới đúng chứ! - Ryan than thầm khi nhìn thấy 2
thân thể "ngọc ngà" đang nằm đè lên người mình
- Á, hehe, xin lỗi Ryan nha!!! - nó chu mỏ làm điệu bộ ngượng ngùng mà leo
xuống

Ryan chỉ nhìn không đáp, xem ra tâm trạng tiểu thư đã tốt hơn rồi. Sau mấy giây
im lặng anh chàng mới nhớ ra SaSa vẫn còn nằm trên người mình.

- Êm quá cơ!!! - SaSa mắt mơ màng nói
- Hahaha,... - nó đứng đó trố mắt ra mà cười
- SaSa có thể xuống không, Ryan khó thở - Ryan bất mãn nói
- Hơ, ờ,.. xuống liền - SaSa miễn cưỡng cười nói

Cuối cùng Ryan cũng có thể thở phào nhẹ nhõm mà đứng dậy nói : - Sao sáng sớm 2
người đã chạy khắp nhà thế???

- Hì, là San cố tình đó chứ! - SaSa cười nói
- Mày còn dám nói hả?? - nó trợn mắt lên mà hét
- Thôi thôi, cho tui xin hai cô đi, mới sáng ra đã vậy, làm hại người ta nhứt
hết mình à - Ryan ủy mị nói ^^.

SaSa nhìn thấy thái độ đó của anh không thể không trố mắt ra mà nhìn, trời ơi
anh chàng đẹp trai của mình sao giống con gái quá vậy nè - SaSa nghĩ ='=

Thấy được điều đó nó lên tiếng : - Không phải mày nói tao phải đến trường sao,
chuẩn bi đi! Trễ lắm rồi đó! - nó nhìn đồng hồ đã gần 8h

- Mày yên tâm, trường này dành cho quí tộc nên thời gian vào học cũng thoải mái
lắm. 9h mới vào!!! - SaSa làm điệu bộ rành rọt nói
- Sao mày biết??? - nó không tin cho lắm hỏi lại
- Đừng quên, tao cũng học ở đó! - SaSa cười nói
- Hả???? Mày học chung trường với cái đám đó??? - nó bất giác lớn tiếng nói
- Còn cách nào khác sao??? Thôi không bàn cãi nữa, lo mà đi chuẩn bị đi!! - SaSa
nói

Ryan nảy giờ im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện của 2 đứa nó thì cũng hiểu được
chút ít. Anh khẳng định chuyện đi học này cũng không nằm ngoài cái kế hoạch
"bỏ chồng" của tiểu thư nhà mình.

- Tiểu thư cần Ryan giúp đỡ gì không?? - Ryan hỏi trước khi nó quay lưng đi lên
lầu
- À, có,.. giúp tôi đi mua một cái điện thoại và chuẩn bị xe. Càng nhanh càng
tốt! - nó đáp ngắn gọn rồi quay lưng đi thẳng
- Vâng tiểu thư! - Ryan cũng đáp rồi quay lưng đi ra phía cửa

SaSa nhìn theo bóng Ryan một tý cũng đi theo nó lên phòng.

15p sau.

- Xong - nó cười chợt đáp khi thấy SaSa đang chăm chú xem một quyển tạp chí
thời trang nào đó

"Soạt" đòng quyển tạp chí lại SaSa ngước lên nhìn nó một cái rồi vội
lấy tay bịt miệng mình lại ='=. Hành động này có ý gì thì các bạn tự hiểu nhá!!
^^

- Mày có ý gì??? - nó bỏ cái gương xuống nhìn SaSa hỏi
- Tao,.. tao,.. không có ý gì! - gượng cười SaSa đáp
- Vậy thì tốt!! - nó hậm hực nói - Bây giờ làm gì??? - nó vừa cất tiếng hỏi thì
có tiếng Ryan ngoài cửa

Ryan bước vào phòng với vẻ mặt tươi cười vốn có anh chìa chiếc điện thoại mới
mua về phía nó nói : - Điện thoại đây, thưa tiểu thư! (ôi anh Ryan thật có sức
chịu đựng khi không phải .... nhìn thấy nó =)))

- Hì, cám ơn anh!!! - nó cằm lấy điện thoại vui vẻ nói, rồi đi về phía hộc tủ
lấy cái sim gắn vào

Không cần SaSa nói nó cũng biết mình phải làm gì rồi, mở điện thoại lên và gọi.
Sau mấy hồi chuông bên kia cũng có tiếng trẻ lời.

- Alo, cháu gọi ta sớm thế có việc gì không? -
ông nó dò hỏi ngay khi thấy nó gọi đến, dường như ông vừa làm chuyện xấu gì đó
sợ nó biết thì phải ='=

- Dạ, con chỉ muốn hỏi ông ăn sáng chưa thôi mà!
- nó nũng nịu nói

- À, vậy à. Ta vừa ăn song, còn con?? - ông thở
ra một cái trả lời

- Dạ, con cũng vừa ăn song ạ. Mà ông ơi con có
việc này nhờ ông! - nó nhẹ nhàng nói

- Con cần ta giúp gì, nói nhanh đi nào! - ông nó
gấp gáp hỏi

- Chẳng là con muốn được gần "chồng"
con hơn nên xin ông giúp con nói một tiếng với thầy hiệu trưởng trường quí tộc
cho con vào học ở đó với! - vẫn giữ giọng nũng nịu nó nói

- Con muốn đi học lớp 12 sao??? - ông nó hơi
choáng

- Người ta chỉ muốn gần "chồng" người
ta hơn thôi mà! - nó nói câu này mà cảm giác thấy da gà nổi lên gần hết ='=

- Hahaha, ra vậy, được ta sẽ giúp con! - ông nó
cười lớn nói

- Dạ, con cám ơn ông ạ. Mà ông nói ngay đi ạ, tý
nữa con đến trường luôn đấy! - nó nhanh nhảu nói không để ông nó khướt từ - Vậy
nhá ông, con chào ông. Chúc ông ngày tốt lành!

"Tút, tút, tút" - ông nó chỉ nghe được mấy tiếng đó từ cái điện thoại
thôi. Khẽ lắc đầu nhìn điện thoại một cái, ông lại nhấc nó lên và gọi.

- Hehe, thành công nhá! Giờ thì chuẩn bị đến trường thôi! - nó nhảy nhót
- Ờ, tao biết mày giỏi rồi, làm ơn đừng có nhảy nữa! - SaSa hờ hửng nói
- Hì hì, tiểu thư thật dễ thương quá! - chỉ có Ryan luôn vênh vực nó

Bổng dưng nó im lặng dường như là suy nghĩ điều gì đó, lát sau nó mới lên tiếng
hỏi : - SaSa tý mày có lên trường với tao không?

- Tao à? Chắc có! - SaSa vắt chéo chân ngồi trên ghế nói
- Vậy thì lúc ở trường đừng tỏ ra quen biết với tao nhá! - nó dặn dò
- Tao biết! - SaSa đáp
- À, Ryan. Hôm nay tôi sẽ đi một mình, anh chỉ cần cho tài xế đưa tôi đến
trường thôi. Mà tôi cũng có việc cần nhờ anh nè! - nó quay sang nói với Ryan

Ryan hơi chau mày khi nghe nó nói nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười ban
đầu tiến lại phía nó, cúi người xuống hỏi : - Việc gì thưa tiểu thư???

Nó khẽ liếc nhìn sang SaSa một cái rồi nhón người lên nói nhỏ vào tai Ryan,
riêng nói cái gì thì chỉ có Ryan và nó biết thôi. (hic hic cho t/g nghe với chớ
='=)

- Vâng, Ryan đã biết! - lát sau anh chàng tươi cười đứng thẳng lên đáp
- Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta đi thôi nào! - nó vui vẻ đứng lên
- Mày hay lắm, lại có chuyện giấu tao cơ đấy! - SaSa tỏ ra giận dỗi
- Hì, sorry mày nha, cái này là việc riêng tốt nhất mày không nên biết! - nó
gãi đầu cười nói, thật lòng nó cũng không muốn giấu diếm con bạn thân của mình
nhưng mà bất đắc dĩ thôi
- SaSa là người tốt bụng và dễ thương làm sao mà giận tiểu thư được, đúng không
SaSa? - Ryan nháy mắt nói với SaSa
- Anh,.. anh,.. hai người được lắm! - SaSa hậm hực nói
- Hì hì!!! - cả nó và Ryan cùng cười
- Cười gì mà cười, đáng chết! - nói rồi SaSa bỏ ra khỏi phòng trước
- Này, mày đi đâu đó??? Chờ tao với chứ!!! - nó chạy theo
- Tao về nhà lát đến trường một mình chẳng phải mày bảo nên tỏ ra không quen
biết sao?? - SaSa vừa đi xuống lầu vừa nói với lên
- Ờ, cũng phải. Vậy hẹn gặp ở trường nha!!! - nó cũng hét lên

Không nghe tiếng SaSa trả lời biết là cô đã đi xa, nó thở ra một cái lấy lại vẻ
mặt lạnh lùng vốn có. Ryan nhìn thấy thế mới lên tiếng :

- Tiểu thư có vẻ mệt mỏi với chuyện này? - đây có thể xem là một câu hỏi thăm
được không
- Có lẽ thế! - nó hờ hửng nói
- Mà tiểu thư định dùng bộ dạng này đến trường sao??? - Ryan nhìn chằm chằm vào
vết thương ở tay nó
- Có sao??? - nó hỏi lại
- Ý Ryan là vết thương của tiểu thư kìa, có thể bọn họ sẽ nhận ra tiểu thư đó!
- Ryan phân tích
- Chết, tôi quên! - nó hốt hoảng - Làm sao đây????
- Để Ryan xử lí cho.

Ryan kéo nó ngồi xuống giường rồi quay đi lát sau quay lại với hộp y tế trên
tay. Nắm lấy cánh tay của nó nâng lên và nhẹ nhàng tháo băng ra sát trùng và
dùng một miếng băng khác có màu như màu da người thay vào. Thao tác của anh rất
thành thạo làm nó hơi bất ngờ, thầm nghĩ anh đúng là đa tài. 5p sau, vết thương
của nó đã được băng bó một cách hoàn chỉnh, nếu nhìn sơ sẽ không biết chỗ đó có
một vết thương. Mỉm cười với kết quả đạt được Ryan vui vẻ nói :

- Song rồi tiểu thư, như thế này có lẽ tốt hơn lúc này chứ?
- Hì, cám ơn anh! Tốt lắm! - nó nhìn vào vết thương mỉm cười đáp lại
- Hì, không có gì. Nhưng mà tiểu thư cũng phải cẩn thận đó nếu như va chạm mạnh
vào đó vết thương sẽ chảy máu đấy! - Ryan dặn dò
- Tôi biết mà! Nào chúng ta đi thôi! - nó đứng dậy bước đi ra
- Vâng, tiểu thư! - Ryan bước theo

Nó ra khỏi nhà mà không biết ngoài kia báo chí đang làm ầm ĩ chuyện của nó và
hắn lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3