Dịu dàng đến vô cùng - Chương 50

CAR­OL THAY BỘ ĐẦM
TRẮNG, cô nghĩ, có thể anh thích bộ đầm này, mộng ảo, trắng không tì vết, máu
đỏ loang trên đầm trắng sẽ rất đẹp, rất lãng mạn. Cô tưởng tượng anh ôm thi thể
đang lạnh dần của cô, đau khổ gọi tên cô, hôn cô, thật giàu chất thơ. Một sinh
mệnh đánh đổi một cái hôn và sự hoài niệm trong suốt cuộc đời, thật đáng giá.
Không biết tại sao cô không hình dung cảnh anh vội vã đưa cô đi bệnh viện, như
vậy hình như không đủ rung động trái tim. Chết, tình yêu ngưng đọng, đến bệnh
viện, đề phòng tình yêu phân hủy.

Cô cầm con dao sang
phòng 206, rất may, của phòng không đóng. Cô biết lúc này chỉ có một mình anh ở
nhà, vì hàng xóm của anh đưa vợ đi học, đầu tháng Sáu đã dọn đi. Cô phát hiện
mình đi chân trần, nên không một tiếng động. cô nghĩ, nên có chút tiếng động,
không nên như một linh hồn làm anh sợ hãi.

Cô đẩy cửa phòng anh,
thấy anh đang miệt mài bên máy tính, có thể đang “giải quyết”. Cô đứng lại nhìn
anh. Một lúc sau anh ngước lên, mỉm cười:

-Cô khá hơn rồi chứ?

Car­ol đứng tựa cửa,
giọng yếu ớt:

-Em đi đây, em đã nghĩ
kĩ rồi. –Cô giơ con dao trong tay lên, chờ anh đến can ngăn.

Nhưng anh vẫn bất động,
lạnh lùng nói:

-Cô làm chuyện gì thế?
Anh đã nói rồi, chết chỉ có thể làm cho tình yêu ngưng kết, không còn chỗ cho
tình yêu. Yêu là cuộc sống, không thể lấy cái chết để đánh đổi.

Cô kề con dao lên cổ
tay, bình thản nói:

-Em không hy vọng lấy
cái chết để đánh đổi tình yêu, chỉ vì em không còn hy vọng, sống không được thì
thà chết còn hơn.

-Nếu cô cố chấp như vậy
chứng tỏ cô không nghĩ gì cho bố mẹ, anh cũng không còn cách nào. –Anh vẫn ngồi
yên. –Cô cứ xem đấy mà hành động.

Tay phải cô lên gân, cổ
tay trái cảm thấy lạnh buốt, nhưng không thấy đau, thật kì lạ, cắt cổ tay sao
lại không đau? Cắt chưa nhỉ? Cô nhìn cổ tay, thấy một vệt máu dài, hình như đã
cắt, chỉ chờ máu chảy hết. Cô ngước lên, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh là vẻ
buồn thương, nhưng anh vẫn đứng kia. Car­ol bực mình, tại sao thế nhỉ? Trái tim
anh sắt đá ư? Hay anh cố tình dùng cách này để giáo dục tôi? Cô nổi cáu xông
tới, định rạch mặt anh, để các cô gái không yêu anh nữa, chỉ còn mình cô yêu
anh như vẫn yêu.

Tay cô vung lên, ngọn
dao hạ xuống, anh né tránh, hình như không trúng đích. Thấy máu ở cổ anh trào
ra, cô hoảng sợ, thôi rồi, mình cưa động mạch cổ anh rồi! động mạch cổ anh dễ
tìm vậy sao? Cô vứt dao, chạy đến giúp anh bịt vết thương, nhưng anh tự bịt,
giọng khàn khàn:

-Cô ra khỏi đây ngay,
càng xa càng tốt, tính mạng đang bị đe dọa, vậy mà vẫn bảo vệ người đưa anh đến
cái chết. Nếu anh chết cũng chết trong sự dịu dàng của mình. Cô bật khóc, kêu
to:

-Anh Ja­son, em yêu anh,
không phải em muốn giết anh…

-Anh biết cô yêu anh,
vậy thì cô đi khỏi nơi này nhanh lên.

Car­ol cảm thấy không dễ
thay đổi tình cảm trong ánh mắt anh, vậy là cô bỏ chạy vội vã, ngồi vào xe của
mình, chạy không mục đích. Xe của cô như mất trọng lượng, bay trên không trung
đường phố, bay trên đầu người qua lại, bay rất cao. Cô nhận ra rằng mình đã
chết, nhưng dưới đôi cánh chết chóc cô vẫn nghĩ, Ja­son thế nào rồi? Xe cấp cứu
đã đến chưa? Anh không việc gì chứ? Nếu anh còn viết di chúc để xóa sạch tội
lỗi cho cô thì nguy khốn. Máu chảy quá nhiều, đại não thiếu dưỡng khí, sẽ gây
nên tình trạng chết não.

Bỗng cô giật mình vì
tiếng còi của xe cảnh sát.

Chỉ là tiếng chuông báo
thức nơi đầu đường, lại một cơn ác mộng, gần giống với giấc mộng hôm qua. Cô
nhớ ra, mình đang dự hội thảo ở bang U, họp bốn hôm nay rồi, hôm nay là ngày
cuối cùng. Đồng hồ báo thức của khách sạn, không biết ai để chuông báo thức lúc
sáu giờ, cô cứ mặc nó kêu.

Cuộc họp này có cả Khiết
Tâm, vì Khiết Tâm là tác giả đầu tiên của bài dự thi, Car­ol là tác giả thứ
hai, nhưng con gái Khiết Tâm nghỉ hè, Khiết Tâm không đi nổi, cho nên mới đến
lượt Car­ol. Đơn xin hỗ trợ chi phí dự hội thảo từ Viện Nghiên cứ sinh của cả
hai cô đều hết hạn, không dược đồng nào. Lần đi này thầy giáo hướng dẫn nghiên
cứu chi tiền, thầy chỉ chịu chi phí hộ thảo cho mọi người, bảo một người có mặt
ở hội thảo là đủ, khồng cần đi cả già trẻ ba người. Để tiết kiệm tiền, cô không
dám đi máy bay, tự mình lái xe đi. Cô đến nước Mỹ gần một năm, đây là lần đầu
tiên tham gia hội thảo. Mấy hôm trước chuẩn bị thuyết trình, ra sức luyện nói
tiếng Anh, lại phải chuẩn bị trả lời chất vấn, chuẩn bị tốt nhất mọi khả năng
có thể, hy vọng sẽ hơn Tổng thống Bush trả lời phóng viên. Chiều hôm qua kết quả
thuyết trình cũng khá, nhưng những vấn đề chuẩn bị thì không ai hỏi, mất công
toi.

Xong phần thuyết trình,
cô lại nhớ tới Ja­son. Cô không trách anh, chỉ trách mình lúc ấy bức xúc giành
thắng lợi, đầu óc nóng bừng, lao vào trận cuối, không từ thủ đoạn nào. Rất may,
trước mặt Ja­son, anh không cười, cũng không nói với ai. Cô cảm thấy anh đúng
là con người gần nhau không làm, mà không phải là người hễ ngồi gần nhau là
làm. Anh bị cô ôm, rất kích động, nhưng cô đã phạm sai lầm chiến thuật, nếu tay
không thả lỏng ra thi anh không thể gỡ nổi tay cô. Cứ ôm như thế cuối cùng anh
sẽ không chịu đựng nổi, tự động làm , núi lửa bị dồn nén lâu ngày chắc chắn sẽ
bùng nổ khủng khiếp.

Tất nhiên không nên đánh
giá mình quá cao, đánh giá đối phương quá thấp, anh có thể chống cự đến cùng.
Định cho anh sập bẫy như vậy không phải chỉ một mình Car­ol, nếu anh sập bẫy có
thể đã bị sập từ lâu rồi. Anh là con ngườim có trách nhiệm, một khi sập bẫy,
chắc chắn anh sẽ nộp vũ khí đầu hàng, chào thua vị tướng đã hạ được thành của
mình. Cô trách mình không nên viết chuyện bố mẹ để gửi cho anh, khiến anh phải
suy nghĩ rồi dừng tay. Cô rất muốn chặt tay mình, nếu không kể cho anh biết
chuyện bố mẹ, biết đâu bây giờ đã có một Ja­son con rồi.

Mấy hôm nay Car­ol mơ
rất nhiều ác mộng đều có liên quan đến Ja­son, có thể vì anh không ở đây, cho
nên cô nhớ anh. Mấy lần tỉnh mộng luôn có cảm giác nặng nề. Vẫn còn may đó là
giấc mộng. Nhưng hôm nay lại khác, khi tỉnh dậy cô lại thấy buồn man mác, lòng
đau thắt. Cô lo lắng nghĩ, phải chăng Ja­son có chuyện gì?

Cô nhớ đến siêu thức của
mình, lòng những lo lắng, liệu có vị thần linh nhiễu sự và ngu xuẩn nào đã đọc
nhằm giấc mơ của mình, cho rằng mình muốn giết Ja­son, nên vội vã hỏa tốc biến
thành sự thật? cô nhớ đến cô giáo chủ nhiệm lớp hồi học trung học phổ thông bị
đột quỵ, nghĩ đến Vương Lâm bị tai nạn gi­ao thông, nghĩ đến bệnh ung thư của
bố, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy Ja­son đã xảy ra chuyện gì, vậy
là cho dù mới sáu giờ sáng, cô bật dậy gọi điện cho Ja­son.

Không có người nhận điện!
Ja­son anh có chuyện gì rồi? cô không biết chuyện gì xảy ra với anh, nhưng nếu
anh không có chuyện, lúc này anh phải ngủ ở nhà, vậy anh có thể đi đâu? Cô gọi
tiếp cho anh ba lần nữa, không lần nào có người nghe điện. Cô gọi điện cho Sal­ly,
Sal­ly cũng không có nhà.

Cô lại gọi cho Ngải Mễ,
Phương Hưng, Tĩnh Thu, tất cả không có ở nhà. Có lúc cô nghĩ những người kia
đúng như cô đã tưởng tượng, nếu không tại sao sáng sớm tất cả đều mất tích? Lẽ
nào cuộc sống hiện thực trở nên viễn tưởng?

Cô cố gắng bình tĩnh để
suy đoán. Có thể liên kết những người kia lại, trừ Ja­son, cho nến chắc chắn Ja­son
đã xảy ra chuyện gì rồi, họ đều đến thăm Ja­son, hoặc họ ra sân bay tiễn anh.
Nhưng chuyến bay của Ja­son tận tháng Tám mới cất cánh, chẳng nhẽ anh về sớm
hơn?

Cô quyết định gọi điện
cho Siêu, có bệnh phải vái tứ phương, sự việc đã trở nên vô vọng nhưng cô vẫn
níu kéo. Siêu cũng không có nhà. Đúng là có chuyện chẳng lành. Xem ra vấn đề
không chỉ là một mình Ja­son, có thể cả trường C cũng có vấn đề, hay là một
khối nham thạch khổng lồ từ vũ trụ rơi trúng trường C, chỉ một mình cô thoát
chết? cô ngồi ngây ra, cố gắng để hiểu những con người và sự việc kia có đúng
như vậy hay chỉ do tưởng tượng ra?

Không biết mất bao lâu
mới nhớ ra Siêu có điện thoại di động, vậy là cô gọi cho Siêu. Siêu nghe thấy
tiếng cô, giọng lo lắng, trả lời:

-Ja­son không vấn đề gì,
bạn cứ yên tâm dự hội thảo.

Cô nói, rất kiên định:

-Anh Siêu, đừng nói dối
em, chắc chắn anh Ja­son đã có chuyện gì rồi. Lúc này đang rất sớm mà anh ấy
không có nhà, Mễ và mấy người kia cũng không có nhà, anh cũng không có nhà. Anh
không bảo với em, em càng không yên tâm, càng dễ xảy ra tai nạn…

Siêu thở dài:

-Bạn nói đúng đấy, không
nói thì bạn cứ suy đoán lung tung, dễ xảy ra sự cố. vậy nói thật với bạn nhé,
Ja­son xảy ra chuyện, nhưng không nghiêm trọng lắm. Hai vợ chồng ở phòng 106
đánh nhau, Ja­son vào can, bị thương nhẹ, thật sự không nghiêm trọng…

-Bị thương ở đâu?

-Ở… ở cổ.

-Bị thương ở cổ mà nhẹ
à? –Car­ol khóc òa.- Em làm hại anh ấy rồi! Anh ấy đang ở đâu, để em đến thăm?
–Cô khóc, lấy một tờ giấy, ghi địa chỉ bệnh viện thành phố B nơi Ja­son điều
trị. Bất chấp Siêu dặn dò lái xe phải cẩn thận, cô dặt điện thoại xuống, nhét
tất cả đồ đạc vào vali, chạy xuống bãi đỗ xe ở sau khách sạn.

Chặng đường sáu tiếng
đồng hồ cô phải chạy mất hơn tám tiếng, dọc đường đầu óc rối loạn, đi nhầm
đường mấy chỗ, phải hỏi thăm nhiều người mới quay lại được đúng đường. đi từ
sáng sớm lúc này vẫn chưa đến nơi, bất chấp tất cả, cô chỉ muốn sớm được gặp Ja­son.

Siêu đứng ở cửa bệnh
viện chờ cô, vừa thấy xe cô anh liền đi tới, giúp cô cất xe nhưng chưa để cô
vào ngay, nói:

-Mình phải nói trước với
bạn về tình hình của Ja­son để bạn chuẩn bị tư tưởng, không được khóc lóc ở
trong đó làm bố mẹ anh ấy buồn. Lúc xảy ra sự việc mình không có ở đấy, cũng
chỉ nghe nói lại. Hôm ấy mọi chuyện đã yên, đang chờ xe cảnh sát đến, Ja­son
lên lầu lấy thuốc, hai người hàng xóm giúp trông giữ chồng của Khiết Tâm, lúc
xe cảnh sát sắp đến, chồng Khiết Tâm vùng thoát khỏi hai người canh giữ, vớ một
con dao, chém một phụ nữ người An­ban­ie đã dùng điện thoại di động báo cảnh
sát. Ja­son đã vội can ngăn, đã giữ được chồng của Khiết Tâm, chị kia không vấn
đề gì, nhưng Ja­son bị thương, anh ấy…

-Chết à?

-Không. Nhưng bác sĩ bảo
máu ra quá nhiều, đã có lúc đại não thiếu dưỡng khí, rất có thể… thành…người
thực vật…

Car­ol òa khóc, Siêu ôm
lấy cô, kêu thất thanh:

-Đừng khóc, bạn khóc to
như vậy làm thế nào để đưa bạn vào được?

Car­ol bịt miệng để
không phát ra tiếng khóc, dựa vào cánh tay Siêu đi vào bệnh viện. “Ba nước”
cũng có mặt, Tĩnh Thu cũng có ở đấy, có cả mấy sinh viên nam và một người trông
như cảnh sát. Mọi người nhìn cô, tỏ ra ngạc nhiên, tưởng cô như một quả bom,
không ai dám đụng. Cuối cùng Tĩnh Thu đi tới, lau nước mắt cho cô, nói:

-Cậu ấy, cậu ấy…

Giống như quả bom được
kích nổ, cô òa khóc to hơn:

-Cho em vào thăm, mọi
người để em vào… chính là em hại anh ấy. Em mơ thấy cảnh này nhiều lần rồi, đều
là siêu thức của em hại anh ấy, em…, nếu em không đi họp thì anh ấy không bị,
Khiết Tâm sẽ đi, anh ấy…

Bố của Ja­son từ trong
phòng bệnh đi ra, mẹ của Ja­son lôi tay Car­ol, hỏi:

-Cháu là Thành Thành đấy
à ? Thằng Thành nhà cô hồi nhỏ vẫn gọi là Thành Thành.-Nói xong, bà khóc. Bố
của Ja­son nói với Tĩnh Thu :

-Cô đưa cô Thành vào
thăm anh ấy.

Car­ol vào, thấy Ja­son
nằm im, cổ như được giữ chặt. Mặt anh tái nhợt nhưng thần thái thanh thản. Cô
ngồi vào cái ghế bên giường anh, khẽ chạm tay vào mặt anh, có thể cảm nhận được
nhiệt độ cơ thể anh, anh hãy còn sống. Cô nhìn Tĩnh Thu, lặng lẽ cầu xin :

-Có thể để em một mình
ngồi đây một lúc được không ?

Tĩnh Thu gật đầu, nói :

-Cẩn thận đừng làm lệch
những ống truyền trên người cậu ấy. –Nói xong, Tĩnh Thu đi ra.

Cô luồn tay dưới tấm
chăn đắp, tìm thấy bàn tay anh không có ống truyền dịch, nhẹ nhàng nắm lấy. Cô
cảm nhận được hơi ấm cơ thể và mạch đập của anh. Cô mong anh bất ngờ mở mắt,
cười nói với cô : « đùa đấy mà, cô tưởng thật à ? » sau đấy anh bật dậy, lôi cô
nằm lên giường, hai người trốn dưới tấm chăn làm tình với nhau. Nhưng anh vẫn
lặng lẽ bất động, nếu không còn hơi ấm cơ thể, nếu trên màn hình điện tâm đồ
không còn nhịp tim, cô sẽ nghĩ rằng anh đã chết.

Cô nắm tay anh, bắt đầu
nói chuyện với anh :

-Anh Ja­son, em biết anh
nghe thấy em nói, nhìn thấy em, có điều anh không thể mở mắt, không nói được
thôi. Anh không cần phải nói, hãy nghe em nói thôi. Em đọc được một bài viết
trên tạp chí, có một cậu bé bị tai nạn gi­ao thông trở thành người thực vật. Mẹ
cậu ấy ngày nào cũng ở cùng với cậu, kể chuyện cho cậu nghe. Anh đoán xem sự
việc thế nào ? rất nhiều năm sau cậu bé kia tỉnh lại, chính tình mẫu tử đã cứu
sống cậu ta ! Em cũng sẽ ngày ngày bên anh, nắm tay anh, kể chuyện cho anh
nghe. Rồi sẽ có ngày anh tỉnh lại. Anh có tin không ?

Qua vẻ mặt của anh, cô
cảm thấy anh nghe được lời cô nói, tin ở lời cô. Cô nhìn râu anh, mỉm cười :

-Râu của anh lại dài
rồi. Sara muốn anh chờ nó lớn lên. Em đã yêu anh ngay từ lần đầu gặp mặt, yêu
bộ râu của anh, yêu tất cả con người anh. Có thể, chờ đến một ngày anh tỉnh
lại, anh sẽ không còn nhớ những gì đã xảy ra trong quá khứ. Như vậy cũng tốt,
anh sẽ quên Jane, quên nỗi đau trong quá khứ, quên mình là kẻ can tội trốn
chạy, anh sẽ yêu một người, lấy cô ấy, sống với cô ấy đến trăm tuổi bạc đầu.
Anh sẽ sinh ra nhiều Ja­son con, anh sẽ sống lâu, vì anh là bạn với tử thần, tử
thần sẽ không làm gì được anh.

Cô không biết mình ngồi
trong phòng bệnh bao lâu, nói bao nhiêu truyện. Cô vẫn ngồi, vẫn kể lại những
gì đã diễn ra từ ngày cô gửi email đồng ý để anh ra sân bay đón, từng chi tiết
một, giống như viết hồi kí, cho đến ngày hôm nay. Cô tìn rằng, nếu hàng ngày cô
ở bên anh, nói chuyện với anh, đầu óc anh sẽ được bên ngoài tác động, anh sẽ
sống lại, sẽ có ngày anh tỉnh hẳn.

Cô tin rằng, tình yêu có
thể tạo nên kì tích, nếu không, đâu còn là tình yêu ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3