Dịu dàng đến vô cùng - Chương 47

PHƯƠNG HƯNG LỆNH CHO CAR­OL:

    -
Đằng ấy ở đây, nếu nghe thấy tớ ở dưới nhà gọi , đằng ấy gọi điện cho 911 báo
cảnh sát biết phòng 106 có người đánh vợ, đánh vợ tức là wife bat­tery , nhớ
chưa?

    Bị
Phương Hưng chỉ định ở lại, Car­ol sợ lại, cô lo cho Ja­son, sợ anh vào can sẽ
bị đánh nhầm. Cô nghĩ, nếu báo cảnh sát, dưới kia cũng có điện thoại cơ mà?
Nghĩ vậy cô chạy thẳng xuống nhà, nghĩ bụng nếu Ja­son có bị nguy hiểm gì mình
có thể liều mạng vào cứu.

    Ở cửa
phòng 106 , cô ngạc nhiên thấy Khiết Tâm thường cùng với mình ở phòng máy tính,
tay ôm một đứa bé đầu tóc rũ rượi, vẻ mặt hoảng loạn, môi sưng vù có cả vết
máu. Đứa bé gái nép trong lòng mẹ vẫn sụt sùi khóc. Car­ol không biết Khiết Tâm
ở dưới này. Cô biết chồng và con Khiết Tâm lấy được visa, liền dọn đến khu gia
đình, nhưng đến ở nhà nào, phòng nào thì  không biết. Cô định hỏi Khiết
Tâm có chuyện gì thì thấy Ja­son từ phòng 106 đi ra, nói với Ngải Mễ:

- Cô lấy xe đưa cô Tâm
đến bệnh viện, để anh ở đây xem tình hình thế nào.

Khiết Tâm vội nói:

- Không cần không cần,
em bôi thuốc được rồi, đến bệnh viện cũng chỉ bôi thuốc này mà phải nộp những
hai mươi đôla.

Ja­son chỉ còn biết lắc
đầu, nói :

- Nhà cô có thuốc không?
Không có thì lên chỗ tôi lấy. Cô Mễ, đưa cô Tâm lên nhà, trong tủ sau tấm gương
trong phòng tắm có thuốc đấy. – Nói xong , anh quay vào phòng 106.

Ngải Mễ một tay cầm con
dao, một tay dìu Khiết tâm , Khiết Tâm vội nói :

- Không cần, không cần,
nhà mình cũng có thuốc, cứ để mình tự giải quyết. – Rồi mọi người cùng đi lên
lầu.

Car­ol không đi theo, cô
vào phòng 106 xem tình hình thế nào. Cô thấy một người đàn ông ngồi bên bàn, vẻ
mặt giận dữ, thở hổn hển. Phải nói người đàn ông này không xấu, mọi đường nét
có thể nói là đẹp, nhưng vẻ mặt anh ta lúc này khó được mọi người mến mộ, nhất
là biết anh ta đánh vợ, trông anh ta xấu không thể nào chấp nhận nổi. Đúng là
đẹp sinh ra từ tấm lòng , lòng không đẹp thì mọi đường nét trên khuôn mặt cũng
không thể đẹp nổi.

- Con của tôi, tôi không
đánh mắng được nó à? Mắng vài câu cô ấy đã càu nhàu. – Người đàn ông kia tỏ ra
tức tối.

- Ở đây đánh trẻ con là
phạm pháp đấy, đánh vợ cũng là phạm pháp. – Ja­son nói . – Nếu báo cảnh sát ,
họ sẽ đến bắt anh. Mấy lần gần đây vì cô Tâm nên tôi không báo cảnh sát, nếu
anh không  sửa chữa , lần sau mặc cho cô Tâm nói gì thì nói tôi sẽ báo
cảnh sát. Cháu bé còn nhỏ, nó rất ngoan, tại sao anh cứ phải đánh mắng nó?

- Trẻ con mắng vài câu
không được hay sao? Chúng ta từ nhỏ cũng bị đánh mắng như thế cả. Đánh là
thương, mắng là yêu...

Ja­son thở dài :

- Cứ nhìn cái vẻ hung dữ
của anh, đâu phải là yêu thương? Cháu bé trông thấy chắc chắn nó nghĩ anh không
quý nó, nó còn nhỏ, nhưng rất biết, nó sẽ buồn lắm. Có chuyện gì sao không nhẹ
nhàng nói với cháu mà cứ phải đánh mắng? Người lớn có chuyện không bằng lòng,
không được trút giận lên đầu trẻ con, chồng có chuyện không bằng lòng, không
được trút giận lên đầu vợ.

Không biết câu nói ấy
đụng đến sợi tơ lòng nào của người đàn ông kia, mà Car­ol thấy anh ta khóc, bảo
rằng phải từ bỏ công việc trong nước, theo vợ đến cái nơi cực khổ này. Tiền
không có, nhà không có, phải đi làm thuê cho các quán ăn, đứt tay chảy máu
không biết bao nhiêu lần, vậy mà ngày nào cũng bị chủ mắng. Không đi làm thuê
thì không có ăn, không có mặc, mua một bao thuốc lá cũng phải nhìn mặt vợ.

Ja­son an ủi anh ta :

- Anh phải đi học lái xe
nhanh lên, biết lái xe có thể làm công việc đưa thức ăn, nhẹ nhàng hơn làm bếp
núc, hơn nữa có thể đến thành phố B đi làm, ở đấy có nhiều nhà hàng ăn, tính
tình mấy ông chủ cũng dễ chịu hơn. Ở thành phố C này nhà hàng ăn ít, người muốn
làm lại đông, chủ lại khó tính. Nhưng dù anh có chuyện gì bực tức ở ngoài cũng
không được đem về trút giận lên vợ con, anh là đàn ông , phải chiều vợ, chiều
con, tại sao cứ phải mắng vợ con chứ? – Nói xong anh đứng dậy. Lên chỗ tôi ăn
cơm, tiện thể làm quen với mấy cô đến chơi luôn.

Anh chồng không nhận
lời, bảo muốn ngồi một mình, Ja­son thấy anh đã bình tĩnh, liền nói với Car­ol:

- Vậy thì chúng ta lên.

Car­ol theo Ja­son lên
lầu, về đến phòng 206 đã thấy Ngải Mễ rửa sạch vết thương và bôi thuốc cho
Khiết Tâm, Khiết Tâm đầu tóc đã chải gọn gàng, cũng đã bình tĩnh trở lại.

Ja­son giữ Khiết Tâm và
con lại cùng ăn cơm, tất cả ngồi quanh bàn. Rất nhiều thức ăn, nhưng sự việc
vừa rồi làm mọi người kém vui, không khí có phần nặng nề. Khiết Tâm nói :

- Xin lỗi, vì tôi mà
buổi họp mặt của các bạn kém vui .

Car­ol không nén nổi,
hỏi :

- Tại sao đằng ấy lại
lấy một ông chồng như vậy? Vừa không chịu khó học , vừa không chịu được gi­an
khổ, lại độc ác, yêu anh ấy ở điểm nảo?

Khiết Tâm ngượng ngùng ,
không muốn nói đến chuyện chồng con. Chồng Khiết Tâm tên là Lưu Đại Vĩ, vốn là
học sinh của Khiết Tâm. Hồi Khiết Tâm dạy ở đại học Q, Đại Vĩ học phụ đạo để
thi đại học, quen Khiết tâm ở lớp phụ đạo này. Lúc Đại Vĩ theo đuổi Khiết Tâm
rất ôn tồn nhẹ nhàng, người cũng sáng sủa đẹp trai, Khiết Tâm yêu anh ta lắm.

Vừa lấy được giấy đăng
ký kết hôn, chưa kịp  tổ chức lễ cưới thì Đại Vĩ lộ ngay bản chất. Thì ra
cái ôn tồn, dịu dàng của anh ta có tính đối phó, có tính thời gi­an , chỉ là để
chinh phục Khiết Tâm, làm ra vẻ dịu dàng nhằm che đậy cái tự ti cộng thêm cái
tự kiêu . Tính tình anh ta nóng nảy, thô bạo , hay nghi ngờ , lúc nào cũng cảm
thấy Khiết Tâm xem thường học vấn của mình, nghi ngờ Khiết Tâm ngoại tình, hai
người thường xảy ra mâu thuẫn. Khiết Tâm đòi hủy đám cưới, anh ta dọa không
cưới sẽ giết cả nhà Khiết Tâm. Khiết Tâm sợ , lại bị Đại Vĩ dỗ ngon dỗ ngọt,
hơn nữa gia đình cũng đã nói, đã gửi thiếp mời khách , không cưới gia đình
không còn mặt mũi nào, cho nên phải miễn cưỡng tổ chức đám cưới.

Cưới nhau xong, Đại Vĩ
bỏ hẳn cái mặt nạ dịu dàng, để lộ bộ mặt hung ác, hơi một tý  là quát mắng
nạt nộ, có lúc còn thượng cẳng chân hạ cẳng  tay . Nhưng sau mỗi lần ầm ĩ,
Đại Vĩ lại khóc lóc xin lỗi , hứa từ nay không tái phạm, rồi lần sau của lần
sau, lần sau  tiếp lần sau . Hôn nhân của họ đi vào ngõ cụt sợ hãi, Đại Vĩ
không đối xử tốt với Khiết Tâm, cũng không chịu buông tha Khiết Tâm, sống cùng
sống, chết cùng chết.

 Từ này có được cô
con gái, Đại Vĩ như bắt được con tin, hơi một tý lại đòi đưa con đi, đòi giết
con, làm cho Khiết Tâm không dám nói đến ly hôn. Khiết Tâm ra nước ngoài, rất
muốn đưa con gái theo, chị bàn với Đại Vĩ đưa con đi trước, bảo anh sang Mỹ chỉ
có thể làm thuê trong các cửa hàng ăn, đi làm như thế sẽ rất vất vả, anh không
chịu đựng nổi. Nhưng Đại Vĩ không nghe, nói đưa con sang Mỹ, vậy có cần anh ta
nữa không? Nếu ra nước ngoài thì hai người cùng ra, bằng không phải ở nhà.
Khiết Tâm biết chồng sẽ không chăm sóc con gái, rất hay đánh mắng nó, cho nên
đưa con đi , đành phải đưa Đại Vĩ đi theo.

Nhưng Đại Vĩ học lực
kém, không muốn học, không thi được TOE­FL, GRE. Khiết Tâm khuyên anh nên về
nước anh không chịu, bảo về nước không có việc làm, không có vợ con, còn mặt
mũi nào. Đại Vĩ có ý định sang  Mỹ sẽ sinh sống bằng nghề cờ bạc , anh ta
nghe nói ở  New York có những ông bà già người Hoa không có công ăn việc
làm, không có thu nhập, chỉ sống bằng nghề cờ bạc ở thành phố At­lantic . Ở
đấy, mỗi sòng  bạc tặng cho khách đến chơi một tín phiếu năm chục đô để
khuyến khích họ vào choưi , mấy ông bà già kia đem đổi thành tiền mặt , chi trả
tiền ô tô đi lại, ăn ba bữa trong ngày ,tiền còn thừa để trả tiền thuê nhà.
Ngày nào họ cũng đến sòng  bạc, người của sòng bạc quen mặt, nhưng không
có cách nào loại trừ họ. Đại Vĩ nói , với tài cờ bạc của anh ta, mỗi ngày cũng
kiếm được tám chục, một trăm đô.

Đến đây rồi Đại Vĩ mới
biết sòng bạc kia cách nơi anh ta ở cả ngàn cây số, hơn nữa anh cũng không biết
cách chơi bạc của Mỹ, chỉ biết chơi mạt chược, Khiết Tâm bảo anh ta ở nhà, học
bổng của chị đủ nuôi ba người ăn.  Đại Vĩ ở nhà một thời gi­an, cảm thấy
buồn chán, liền đi làm thuê cho một cửa hàng ăn. Trước đây anh ta đâu có chịu
được khổ, chịu để người khác quát mắng.  Ở nhà hàng không dám nổi nóng với
chủ, về nhà toàn trút giận lên đầu vợ con.

Car­ol bất bình thay cho
Khiết Tâm :

- Có thể tớ không nên
nói những điều này, nhưng nếu đó là chồng tớ, tớ chẳng giữ làm quái gì? Cứ ly
hôn cho xong việc.

- Ly hôn thì anh ấy
không được ở lại đây, chắc chắn anh ấy sẽ quẫy cho cá chết lưới rách . Nếu anh
ta đưa con đi, cả đời tớ không sao tìm lại nổi con.

- Anh ta không có tiền,
không có quyền ở Mỹ, liệu anh ta có thể đưa con đi đâu? – Phương Hưng nói.

- Chính vì vậy mà tớ rất
sợ. Nếu anh ấy cố tình cướp con, nếu anh ấy có khả năng nuôi được con, có thể
tớ cũng chấp nhận, nhưng anh ấy cùng đường, chắc chắn sẽ liều với gái tớ.

Ngải Mễ đề nghị :

- Tốt nhất đằng ấy đem
con sang một bang khác. – Nói xong lại cảm thấy không thực tế. – Nhưng đằng ấy
là sinh viên nước ngoài, cũng không thể muốn đi đâu thì đi. Phải rồi, đằng ấy
có thể nhập cư sang Cana­da , lúc làm thủ tục không nói gì với anh ta, làm
xong, cứ thế lặng lẽ bỏ đi. Anh ta không có visa vào Cana­da ,dù có biết cũng
chằng làm gì nổi.

Khiết Tâm do dự giây lát
rồi nói :

- Mình cũng đang tính
như thế, nhưng rắc rối lắm.

- Các cô đừng nói chuyện
nhiều, ăn đi chứ . – Ja­son nói.

Car­ol ăn vài miếng,
không nén nổi lại hỏi.

- Anh ấy đánh, thì đằng
ấy cứ báo cảnh sát. Tại sao có lần thứ nhất đằng ấy cứ để cho có lần thứ hai,
thứ ba?

Khiết Tâm rất buồn, nói
:

- Nghe nói báo cảnh sát
không tác dụng, gi­am mấy hôm lại thả, có thể bị đánh nhiều hơn.

Ja­son nói chen vào:

- Cô không báo cảnh sát,
không ly hôn, chỉ làm anh ta thêm hung hãn, anh ta cảm thấy đánh cô cũng chẳng
ai dám can ngăn. Với những người như vậy không thể nhu nhược , tất nhiên phải
cố gắng tránh xung đột. Có mâu thuẫn, cố gắng làm anh ta bình tĩnh,tìm cách tạm
lánh đi chỗ khác, sau đấy sẽ nói chuyện, nếu không tránh nổi thì gào thật to,
mọi người nghe thấy sẽ đến giúp.

Ngải Mễ nói:

- Hai phòng bên cạnh
phòng của Khiết Tâm đều là người Trung Quốc, họ sợ phiền hà, không giúp khuyên
giải hoặc báo cảnh sát vì sợ anh ta biết sẽ trả thù, bắt trẻ con của họ. Nếu là
người Mỹ, chắc chắn họ sẽ gọi cảnh sát rồi. Người Mỹ không để ý đến chuyện
riêng của người khác, nhưng trong những tình huống ấy họ sẵn sàng rút kiếm
tương trợ. Nhưng là người Trung Quốc chúng ta, nhà nào chỉ biết việc nhà nấy
thôi, không quan tâm chuyện nhà người khác, nhà bên cạnh có làm trời sập họ
cũng mặc .

Đang nói, Ngải Mễ bỗng
kêu to :

- Anh Ja­son, tay anh
chảy máu!

Mọi người cùng nhìn, quả
nhiên trên tay anh là một vết thương dài, máu đã đông lại .

- Có thể bị anh ta cào
rách. – Ja­son nói rồi lấy khăn giấy lau sạch máu trên mu bàn tay.

Ngải Mễ đi lấy cồn i-ốt,
nói :

- Bôi thuốc vào, đừng để
bị nhiễm trùng, dễ bị uốn ván lắm. – Cô lại nói với Khiết Tâm . – Xin lỗi, hôm
nay chồng đằng ấy như con chó điên… - Thấy Khiết Tâm khó xử , cô nói sang
chuyện khác. – Anh Ja­son, anh đừng để nước dính vào tay, hàng ngày em sẽ đến
giúp anh tắm gội nhé.

Ja­son chỉ còn biết cười
trừ.

- Anh Ja­son đúng là
người tốt bụng, hồi em mới đến ,còn lạ nước lạ cái, không quen ai, lại lo lắng
cho con gái đang ở Trung Quốc, đúng là một ngày dài bằng một năm. Nhóm các bà
vợ , các bà mẹ chồng xa con học ở đây được Ja­son chở đi tham gia các buổi liên
hoan lòng mới khuây khỏa đôi chút. Trước kia vì chuyện anh Vĩ, cứ nghĩ những ai
đẹp trai đều không tốt, nhưng các bạn thấy đấy, anh Ja­son là người vừa đẹp
trai, vừa tốt tính. Các bạn phải nắm thật chặt …

Ngải Mễ nói đùa:

- Nắm chặt để làm gì?
Vừa rồi đằng ấy nói , anh Vĩ của đằng ấy hồi trước cũng vừa đẹp trai vừa dịu
dàng, về sau thế nào? Ôi , chỉ là sói giấu mình đấy thôi! Đến lúc anh ấy lấy
vợ, biết đâu cũng thành sói.

Phương Hưng bác lại:

- Chỉ nói mò. Bà ngoại
tớ nói, đừng nhìn bạn bè đối xử với mình, hãy nhìn bạn bè đối xử với người
khác, anh Ja­son không những dịu dàng với người anh ấy theo đuổi , mà sinh ra
còn là người thích vun trồng chăm sóc hoa. Dịu dàng là cái tên của anh, chỉ cần
phụ nữ gặp  khó khăn  là  sẽ nhận được sự giúp đỡ của anh. Nhưng
nếu là phụ nữ đánh nam, tớ ngờ rằng anh ấy chỉ ngồi nhìn.

Ja­son cười , nói :

- Các bạn đánh nam giới
đi, để xem tôi giúp ai.

Ngải Mễ đưa tay ra đánh
Ja­son, bị anh tóm chặt cổ tay, nói :

- Đề phòng đòn này của
cô rồi. – Anh buông tay Ngải Mễ . – Nắm có đau không? Xin lỗi, anh chỉ phòng vệ
chính đáng thôi.

- Vừa rồi tớ đánh 
anh  ấy không phòng vệ. – Car­ol đắc ý.

- Đấy là đằng ấy bất
ngờ. Không ngờ cô em trông hiền lành thế này mà cũng biết đánh người. – Bỗng
Ngải Mễ rất nghiêm túc . – Anh Ja­son, anh không nghe thấy câu “giữa đường gặp
chuyện bất bình chẳng tha” à? Vừa rồi anh bỏ lại con dao rồi chạy đi giúp người
khác, như thế không đúng đâu. Cẩn thận, chưa giúp được người khác thì bản than
đã bị vạ lây rồi.

Ja­son nói đùa:

- Các bạn thấy cô Mễ
không, cô ấy cầm dao, tôi cũng phải  sợ, sợ cô ấy đỏ mắt lên chém….

Ngải Mễ trách anh:

- Đúng là chó cắn người
nhà, anh không biết lòng tốt của người khác, em cầm dao chạy đi không phải vì
anh hay sao? Vậy mà còn cười em!

- Đằng ấy cầm dao thái
rau thì thật sự nguy hiểm, nếu chồng Khiết Tâm cướp dao thì làm sao? Như vậy
chẳng hóa ra đưa vũ khí cho anh ta à? Tớ không cầm dao, nếu có người đánh anh
Ja­son , tớ sẽ xông lên can ngăn. – Phương Hưng nói.

- Tớ cũng vậy! – Car­ol
vội nói.

Ja­son giơ tay ra hiệu
cho mọi người dừng lại :

- Làm ơn, làm ơn, đừng
nói nữa, tôi không bị làm sao, nhưng các cô làm người khác phải lo lắng , người
thì cầm dao, người thì ngăn chặn, gây phiền phức cho tôi, làm tôi phải để
phòng, các cô không thấy trong phim giống như thế à? Sự việc đã tạm yên tồi,
một cô gái chạy tới, làm mọi người nháo nhác, cuối cùng bị hung thủ bắt làm con
tin, gây thêm phiền toái. Sau này gặp những việc như thế, các cô hãy tránh xa
ra .

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3