Dịu dàng đến vô cùng - Chương 43

SAL­LY QUYẾT TÂM MUA XE,
chị nói với Car­ol:

- Không mua không xong,
mai kia Ja­son tốt nghiệp, chị Thu cũng tốt nghiệp, mình không thể nhờ mãi
người khác. Nếu bây giờ mình bắt đầu học lái xe, cho đến khi hai người kia về,
cũng có thể lái được khá rồi.

Câu nói của Sal­ly cũng
nhắc nhở Car­ol, cô nghĩ mình cũng nên mua xe, nếu Ja­son tốt nghiếp, đi một
bang khác, mình có thể lái xe đến thăm anh. Nếu mình không biết lái xe, cần ra
sân bay cũng phiền phức, như vậy coi như cách xa anh đến hai thế giới. Lúc này
anh đang ở đây, nên nhờ anh dạy lái.

Cô sang Mỹ đã hơn nửa
năm, để dành được một ít học bổng, số tiền ngoại cho mẹ cô cũng cầm một ít
chuẩn bị dùng cho sinh hoạt phí và học phí nếu chuyển sang trường D nhưng không
chuyển trường nữa, tiền vẫn để đấy. Số tiền này nếu mua một chiếc xe cũ vẫn còn
thừa.

Cô gọi điện cho mẹ, nói
muốn mua xe, thổi phồng nỗi khổ không có xe đi lại. Mẹ rất thông cảm, không có
ý kiến gì về chuyện mua xe, có điều dặn con gái lái xe phải cẩn thận, trời mưa
không được chạy xe, ngủ không đủ giấc không được chạy xe, không nên đến những
nơi nhiều xe, thà rằng phải chờ ba phút còn hơn tranh thủ một giây, vân vân.
Những người không biết lái xe cũng biết nói những điều ấy, mẹ như bảo hàng ngày
kéo xe đi còn tốt hơn là lái.

Cô nghĩ, làm mẹ là thế,
lúc nào cũng tưởng con gái là đứa ngốc nghếch không biết gì, phải được mẹ dặn
dò chỉ bảo từng li từng tí. Bao giờ mình làm mẹ sẽ không như thế.

Không hiểu tại sao gần
đây, Car­ol hay nghĩ đến chuyện làm mẹ, hơn nữa mỗi khi nghĩ đến lại thấy một
đứa bé giống Ja­son chơi đùa, chạy nhảy đến toát mồ hôi, cô nói với đứa bé:
“Con đi gọi bố về ăn cơm ”. Đứa bé nũng nịu gọi: “Bố ơi, mẹ gọi bố về ăn cơm!”.
Sau đấy Ja­son từ ngoài về, hỏi: “Vợ ơi, hôm nay có món gì ngon đấy?”. Thế rồi
ba người cùng ngồi vào bàn ăn. Nghĩ đến cảnh tượng ấy, cô cảm thấy cuộc sống
thật ngọt ngào, bình yên, giản dị, nhưng mỗi chi tiết, mỗi sự việc vì có Ja­son
nên hết sức hạnh phúc.

Mỗi lần mẹ gọi điện sang
đều hỏi đến Ja­son, hình như mẹ còn sốt ruột hơn, sợ con gái không đủ kiên
nhẫn, để một người tốt như vậy tuột khỏi tay, khiến cô không dám gọi điện về
cho mẹ, lo lắng bối rối, sợ không hoàn thành nhiệm vụ được gi­ao phó, xấu hổ
không dám báo cáo với lãnh đạo.

Nhưng điều khiến cô yên
tâm đó là, không thấy bạn gái của Ja­son đến thăm anh bao giờ, kể cả Ngải Mễ và
Phương Hưng cũng không đến. Phần lớn thời gi­an anh đều ở nhà, xe của anh đậu ở
cửa. Anh bảo có bạn gái chắc chắn đấy là lời nói dối, nhưng cô không thể hiểu
tại sao anh lại nói dối như vậy. Cách giải thích duy nhất đó là anh có chuyện
khó nói, sợ liên lụy đến cô, cho nên phải né tránh. Cô nghĩ, thời gi­an sẽ
khiến anh nhận ra, dù anh có điều gì khó nói thì em vẫn yêu anh.

Theo chỉ dẫn của Ja­son,
Car­ol và Sal­ly  xem tình hình xe bán, sau đấy khảo giá, so sánh giá cả,
xem người bán xướng giá có cao quá không. Có mấy người gọi điện đến, hẹn đi xem
xe, lại nhờ Ja­son,  Tĩnh Thu hoặc Siêu đưa đi, nếu ưng ý, đưa xe đến
xưởng sửa chữa xe nhờ kiểm tra, nếu không có vấn đề gì, hai bên sẽ ngã giá.

Car­ol trả giá rộng rãi
hơn, cho nên nhanh chóng mua được cái xe mới chạy bốn năm, cùng màu xe của Ja­son.
Sau đấy Sal­ly cũng mua một chiếc xe cũ đã chạy sáu năm.

Mua được xe rồi hai
người chuyên tâm học lái, tóm được ai là nhờ người ấy dạy. Siêu coi như bị bắt
trắng đỉnh, nhưng Siêu hay cáu gắt, hễ làm sai liền bị anh trách mắng, kết quả
chỉ có Sal­ly chịu nổi. Car­ol không chịu nổi tính cáu gắt của anh, nhờ anh dạy
hai hôm rồi thôi, cô định nhờ Ja­son nhưng anh có lúc không ở nhà, nếu ở nhà mà
bận việc cô lại phải nhờ Siêu, thấy Siêu khó tính, cô không nhờ nữa.

Thấy Car­ol giận, Siêu giải
thích:

- Bạn không biết à, có
hai vợ chồng dạy nhau lái xe, dạy cho đến độ phải ly hôn? Chứng tỏ dạy lái xe
là như vậy, thầy không nghiêm khắc tức là không trách nhiệm với trò. Tính tính
bạn như vậy, thật tình mình không dám để bạn lái xe, sợ xảy ra tai nạn.

Car­ol bực tức nói
thẳng:

- Anh toàn cáu gắt, nếu
em lái xảy ra chuyện gì đó là tại anh. – Nói xong, cô rất hối hận. Cô cũng
không biết tại sao mình lại nóng nảy với Siêu như thế, ai cho phép mình nổi
nóng với Siêu? Lẽ nào anh ấy có tình cảm với mình, mình lại nóng nảy với anh
ấy? Nếu lý lẽ ấy là đúng thì Ja­son rất nên nóng nảy với mình.

Car­ol cố nhịn để Siêu
dạy thêm mấy buổi. Xem ra Siêu cũng rất cố gắng không để mình cáu kỉnh với cô,
nhưng có thể vì anh lo lắng, bất giác lại cằn nhằn, gắt gỏng. Cuối cùng, mỗi
lần Siêu dạy đều làm cô không bằng lòng, cho nên lần nào dạy anh cũng phải xin
lỗi, dỗ dành để lần sau tiếp tục dạy.

Cô cũng nhờ Ja­son dạy
vài buổi, Ja­son không gắt gỏng. Anh ngồi ghế bên cạnh, ít nói, để cô tự lái;
đến những chỗ quan trọng anh nhắc vài tiếng, phần lớn chỉ nói “cẩn thận nhé, đi
thẳng” , “Chỗ rẽ này đi tốt đấy”… Được lời như cởi tấm lòng, cô rất vững tin.
Cô nghĩ, có phải “người thân nghiêm, người lạ dễ tính”? Siêu coi mình là người
thân, cho nên lo lắng, phải nghiêm khắc? Còn Ja­son coi mình là người học lái
xe, cho nên không cần để ý lắm?

Đến khi cô nhờ Tĩnh Thu
dạy vài buổi mới thay đổi ý nghĩ đó, vì Tĩnh Thu cũng như Ja­son, khuyến khích
là chính, giảng giải ngắn gọn, rõ ràng; nói xong là xong, để cô tập lái là
chính, không lắm lời. Cô nghĩ, có thể trời sinh Ja­son và Tĩnh Thu để làm nghề
dạy học, hai người biết cách giảng, biết chỗ nào cần giảng kĩ, chỗ nào giảng sơ
qua, có phương pháp sư phạm, khuyến khích là chính, không cáu gắt nói nhiều.

Từ chuyện lái xe, Siêu
không thể là Sở Thiên, vì Sở Thiên ít ra cũng như Ja­son và Tĩnh Thu. Điểm
giống nhau của họ là thông minh, làm việc gì cũng chừng mực, nói năng có lý lẽ,
không những có ý tưởng, cách thức thực hiện ý tưởng cũng thông minh và có hiệu
quả. Sự quan tâm và yêu mến không thông minh có lúc không phải là sự may mắn,
mà là gánh nặng, giống như con gấu, để đuổi ruồi trên mặt chủ, chỉ một cái tát
làm cho chủ lăn ra chết.

Sau khi lấy bằng lái,
Car­ol muốn chạy xe đến một nơi thật xa, ít ra là phải lên đường cao tốc tốc độ
hạn chế sáu mươi lăm dặm Anh chạy thử, lúc này cô mới chạy trên đường bốn mươi
dặm Anh, như thế đâu phải là cao tốc? Cô sợ nhất là chuyển làn đường, tưởng như
không trông thấy xe chạy trên làn đường , định chuyển. Cuối cùng, hai người nhờ
Ja­son và Siêu kèm, chuẩn bị mỗi người chạy một xe, chạy đến Out­let Mall cách
nhà ba bốn chục dặm Anh. Để đảm bảo an toàn, Sal­ly không đem theo Đa Đa, chị
gửi con cho Tĩnh Thu.

Ja­son nói:

- Siêu, cậu ngồi xe Car­ol,
tớ ngồi xe với Sal­ly.

Siêu nói:

- Anh ngồi xe với Car­ol,
bạn ấy nóng tính lắm, tôi không bảo nổi, ngồi với chị Sal­ly tốt hơn, chị ấy
lái cũng tốt, tính tình dễ chịu.

Car­ol rất tức, nói:

- Anh nói gì thế? Coi em
như trái bóng đá đi đá lại à? Không cần ai ngồi xe với em, để em chạy một mình.
– Nói xong, cô chui ngay vào xe , nổ máy.

Ja­son vội chạy tới,
cũng chui vào xe, cười nói:

- Ôi nóng tính quá, nếu
xe không chạy bằng xăng mà chạy bằng tính nóng thì cô được lợi rồi đây. Đừng
nóng tính chạy xe đấy nhé, cái mạng này của anh rất đáng giá, cô không đền nổi đâu.

Car­ol cười nói:

- Có gì mà không đền
nổi? Nhiều lắm gặp tai nạn, không sinh cũng ngày cùng tháng cùng năm thì chết
cùng năm cùng tháng cùng ngày, càng tốt chứ sao.

- Ôi ôi, nói nhảm, vả
vào miệng! -  Anh đùa. – Hôm nay lên đường cao tốc mà dám nói thế à? Nếu
bà nội anh ở đây chắc chắn bà sẽ vả vào miệng cô rồi đấy. Thôi, anh không không
đôi co với cô nữa. Không chấp lời trẻ con.

Car­ol đi đôi giày mấy
hôm học lái xe, vì cô thay giầy sẽ không có cảm giác chân phanh và chân ga. Lúc
lái xe cô phải ngồi thật ngay ngắn, không dám khom mình, càng không dám mở
nhạc, cũng không dám nói chuyện với Ja­son, chỉ chú ý nhìn phía trước. Xe chạy
đến siêu thị thì lưng đẫm mồ hôi, người mỏi nhừ. Lúc này cô mới thông cảm với
cảm nhận của Siêu lần đầu tiên lái xe ra sân bay.

Mấy người dạo siêu thị
một vòng, không có gì đáng mua, chủ yếu không định mua gì, chỉ để luyện tập
chạy xe trên cao tốc. Nhưng siêu thị đang bán hàng khuyến mại, mấy người hợp
nhau lại, mua đủ mười hai đôla là có thể lấy hóa đơn tham dự rút số trúng thưởng,
nếu rút được trùng với số trúng thưởng sẽ được thưởng. Giải nhất là một chiếc ô
tô con mới tinh, nhãn hiệu xe không tồi. Các giải khác có máy thu hình và nhiều
thứ bày ra cả ở kia trông rất hấp dẫn. Siêu rất thích chiếc xe, anh bảo đi mua
đồ, Car­ol và Sal­ly cũng thấy hứng thú, mua hai chục đô la hàng, bảo thế nào
cũng trúng xe, cứ thử vận may.

Ja­son nói với Car­ol,
lần trước cô cho hai cái áo phông, bảo sẽ cho cô thứ gì, nhưng không biết cô
thích gì, cho đến nay vẫn chưa cho lại, anh hỏi cô thích gì để anh mua.

Chọn một lúc thấy không
có gì đáng mua, không thấy thứ gì cần thiết, nếu không cũng mua để lấy thưởng.
Cuối cùng Sal­ly mua một chiếc xe đạp, bảo hơi lớn, nhưng vài năm nữa Đa Đa có
thể đi. Siêu mua cái máy hút bụi, bảo cái máy hút bụi đang dùng là của chủ nhà,
mai kia bọn họ chuyển đi nơi khác sẽ dùng đến. Car­ol mua một bộ dao, cô thích
dùng những thứ sáng loáng, dùng hay không không quan trọng, chủ yếu để nhìn,
nhìn hoa cả mắt, hoa cả lòng, hoa đến độ cô không cần biết thứ đó có giá trị thực
dụng hay không. Không biết bộ dao có thực dụng hay không, nhưng chuôi gi­ao,
lưỡi dao làm rất đẹp, xem ra cô thích lắm. Nhưng hơi đắt, những bốn mươi đôla.

Ja­son thấy cô thích,
cầm lên tay không nỡ buông xuống, anh tranh trả tiền, nói:

- Xem ra cô rất thích,
mua nhé. Nếu bà nội anh ở đây, bà sẽ không cho anh tặng dao cho cô, bảo không
cát lợi. Cô dùng phải cần thận đừng để anh phải ân hận suốt đời.

Car­ol nói:

- Anh yên tâm, em đâu nỡ
dùng những con dao này. Em sẽ để bày trong tủ kính.

Ba người rút thưởng, rút
mấy lần, nhưng chẳng được gì, mọi người nghi ngờ những số này không có trong
hòm phiếu thưởng, nhưng chẳng ai có bẳng chứng, nên chỉ biết đoán mò. Mọi người
tự an ủi, không trúng không sao, dù sao thì những thứ này sớm muộn gì cũng phải
mua.

Mọi người lại đi ăn bánh
piz­za. Trong tiệm bánh, Car­ol lấy bộ dao ra ngắm. Mỗi con dao đều dùng bìa
cứng bọc lại, cô lấy từng con ra, đoán xem dùng vào việc gì: con dao này dùng
để thái rau, dao có lưỡi cưa có thể để cắt bánh mì, có dao gọt trái cây, thái
thịt hun khói, vân vân. Nhưng có một con dao nhỏ hai bên lưỡi cũng sắc, mũi dao
nhọn, không ai biết dùng để làm gì.

Siêu nói đùa:

- Có thể giết người.

- Dao nhỏ thế này thì
giết được ai? Có thể giết chết người không? – Car­ol nói.

- Sao không? – Siêu tỏ
ra lão luyện. – Nếu cắt đúng động mạch cổ tay, bảo đảm sẽ chết.

- Động mạch cổ tay ở chỗ
nào? Ai cắt đúng được vào chỗ ấy? – Car­ol cười. – Để tự tử thì đúng hơn. – Cô
nói rồi ướm thử vào cổ tay.

Đang ướm thử thì Ja­son
kêu lên:

- Car­ol!

Cô dừng tay, nhìn anh, thấy
mặt anh tái xanh, ánh mắt không biết là sợ hãi hay giận dữ, sững sờ nhìn cô,
làm cô ngơ ngác, không biết mình đã làm gì anh.

Ja­son ngồi phía bên
này, bỗng đưa tay với qua bàn, nắm lấy cổ tay Car­ol, giật lấy con dao.

Chưa bao giờ Car­ol thấy
anh như thế, cổ tay bị anh nắm đau, cô tức giận đến chảy cả nước mắt.Mấy người
đều ngơ ngác, nhìn nhau. Sal­ly đến bên Ja­son, lấy con dao trong tay anh, khẽ
nói:

- Anh làm gì thế? Làm
cho Car­ol sợ đấy, cô ấy chỉ đùa thôi mà…

Ja­son bình tĩnh nói:

- Đùa gì không đùa, đùa
chuyện này? Nhỡ tay thì sao? Để tôi đi trả bộ dao này cho cửa hàng.

Siêu nói:

- Không trả lại được,
rút số dự thưởng rồi ai cho trả lại?

Sal­ly cho con dao vào
vỏ giấy, đưa cho Car­ol, nói:

- Không trả lại được,
không ai cho trả lại đâu, giữ lấy dùng thôi. Dù sao thì vẫn phải dùng đến dao.
– Như dỗ trẻ con, Sal­ly nói với mọi người. – Thôi thôi, đồ mua rồi, bữa trưa
ăn rồi, về thôi. – Chị vỗ vai Ja­son. – Yên tâm, tất cả đều là người lớn, không
có chuyện gì đâu.

Car­ol bị Ja­son làm cho
sợ hãi, không còn tâm trạng nào để lái xe, cô nói với anh:

- Anh lái đi, bây giờ em
lái thế nào cũng xảy ra tai nạn.

Ja­son không nói gì, anh
lái xe, đi một đoạn rất xa không nói chuyện. Car­ol cũng không dám gợi chuyện,
thỉnh thoảng lại liếc nhìn trộm anh, cảm thấy anh im lặng không nói thật dễ sợ,
không biết anh đang nghĩ gì. Cô nghĩ, sau này phải tìm hiểu xem anh không thích
gì, nếu không sẽ làm anh bực mình, chỉ im lặng cũng đủ làm người khác phải sợ.

Một lúc lâu sau. Cô nghe
thấy anh nói:

- Car­ol, xin lỗi, anh làm
cô nổi giận.

- Anh có thể cho em
biết, em làm điều gì sai? – Car­ol rất thận trọng hỏi. – Anh nói ra, từ nay về
sau em sẽ chú ý.

- Không có gì, anh sợ
trẻ con bọn em nghịch dao, anh sợ máu, sợ dao, hễ thấy ai múa dao anh đã bủn
rủn cả chân tay.

- Nhưng em đâu có phải
là trẻ con, tại sao anh cứ xem em như trẻ con vậy? – Cô tỏ ra trách móc. - Em
hai mươi lăm tuổi rồi, còn nhỏ nữa à?

Anh không tiếp câu
chuyện của Car­ol, chỉ nói:

- Về đừng để dao trong
tầm với của Đa Đa nhé, không được cho trẻ con chơi dao, ngộ nhỡ có chuyện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3