Dịu dàng đến vô cùng - Chương 32

TRUYỆN NGƯỜI NÀY KHÔNG
CÓ CHUYỆN mỗi ngày một tập, khiến Car­ol ngày nào cũng trông chờ, ngóng đợi. Sở
Thiên gửi lên mạng rất đúng giờ, cuối tuần vẫn bảo đảm, cho nên Car­ol không bị
hẫng hụt. Có lúc cô cảm thấy Sở Thiên như người tình rất chiều mình, biết có
người chờ, nên xuất hiện đúng giờ.

Nhân vật trong truyện
của Sở Thiên không nhiều, tình tiết cũng không phức tạp nhưng tâm lý thì vô
cùng tinh tế, thuộc loại tiểu thuyết tâm lý. Tác giả xây dựng những sự việc và
tình tiết bình thường nhưng lại liên quan nhiều đến triết lý cuộc đời, khiến cô
phải nghiền ngẫm, ghi nhớ sâu sắc. Có những triết lý cuộc đời tác giả dùng cách
thể hiện hài hước, nhưng sau cái hài hước khiến cô càng hiểu sâu hơn cuộc đời.

Người này không có
chuyện viết về Liễu Thanh, một nữ học giả sang thăm nước Mỹ, hết tập một Liễu
Thanh vẫn còn trên máy bay bay sang Mỹ, nhớ lại cuộc sống của mình mười năm
trước. Mười năm trước Liễu Thanh còn trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, lòng hướng
tới cuộc sống lãng mạn tốt đẹp, nhưng Trịnh Bình chồng của Liễu Thanh là con
người đại khái, không chú ý đến những cảm nhận của vợ, coi tình yêu và hôn nhân
chỉ là tính dục và cuộc sống thường ngày, rất ít khi ở cùng với vợ trẻ, lúc nào
cũng chỉ say sưa với mạt chược ở đâu đó. Liễu Thanh ở nhà một mình, rất thất
vọng với tình yêu và hôn nhân, cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân càng cô đơn hơn.

Những trang viết về cuộc
sống tình dục thời kỳ đầu hôn nhân của Liễu Thanh và Trịnh Bình khiến người đọc
không nhịn được cười. Trịnh Bình không hiểu phải gợi tình lãng mạn, lúc nào
cũng như một mũi dao đâm sâu chọc thẳng, kết quả Liễu Thanh không được chuẩn bị
trước, hai người thử một vài lần đều không hài hoà, Liễu Thanh cảm thấy đau
đớn. Cuối cùng hai người tìm được cuốn sách Toàn tập về cuộc sống gia đình
tuyên truyền khoa học thực tiễn, nhưng làm theo chỉ dẫn trong sách cũng không
hiệu quả.

Truyện sau khi được đăng
lên mạng, nhiều người tỏ ra không tin có người khờ khạo đến thế, nhưng Khiết
Tâm tin là có, cô nói với Car­ol:

– Đọc đoạn này tớ nghi
Sở Thiên là chồng tớ đang ở trong nước. Vì những tình tiết này, trừ cuốn sách
Toàn tập về cuộc sống gia đình tớ không có, còn nữa giống hệt với những gì mình
đã trải qua, nhưng chắc chắn không phải là chồng tớ viết, anh ấy không có tài
viết văn, mà anh ấy cũng không viết mình thành con người không biết yêu hoa quý
học như vậy.

– Sở Thiên không viết về
mình chứ? – Car­ol nói - Đằng ấy thấy tác giả viết về tâm lý Liễu Thanh hết sức
chân thực và tinh tế, một người không biết yêu hoa quý ngọc chắc chắn không thể
viết đúng tâm lý người con gái như thế. Có lúc tớ nghĩ, Sở Thiên là nữ.

Khiết Tâm nói:

– Tác giả viết về nam
giới cũng rất thật. Nhân vật Trịnh Bình là người của những năm sáu mươi, con
người thời nay cũng may mắn hơn. Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, sách về tính
dục và tính dục học tràn ngập, đàn ông học được rất nhiều trong đó, họ đều biết
chiều chuộng phụ nữ, cho dù đấy là anh đàn ông chỉ biết mình, nhưng cũng biết
kích thích phụ nữ, làm cho phụ nữ thoả mãn, đừng vì không làm thoả mãn chị em
mà trở thành anh đàn ông vô dụng.

Car­ol nghe nhưng không
nói gì, cô cũng cảm thấy Sở Thiên viết rất thật, nhưng không đồng ý với Khiết
Tâm. Cho dù đã sang thế kỷ hai mươi mốt, thế giới vẫn là những người đàn ông
ấy, về mặt tình ái rất ngu xuẩn, chỉ biết mình, có thể không liên quan gì đến
thời đại. Người đàn ông đầu tiên trong đời cô ra đời vào những năm bảy mươi,
nhưng so với Trịnh Bình hình như không khác gì mấy.

Nếu nói người đàn ông đã
ăn nằm với mình là “người đàn ông trong đời” thì người đàn ông đầu tiên trong
đời Car­ol là thầy giáo dạy tiếng Anh tên là Đổng Hạo. Đổng Hạo không xấu trai
nhưng cũng không phải là người đẹp trai. Đặc điểm làm người khác phải say mê ở
Đổng Hạo là giọng nói. Nghe giọng nói của anh qua tai nghe giống như có một ma
lực không thể cưỡng lại, khiến quá nửa nữ sinh trong lớp phải mê mẩn, thích
quấn lấy thầy giáo để hỏi này hỏi nọ, tất cả chỉ vì giọng nói của thầy qua tai
nghe.

Khả năng nghe hiểu của
Car­ol rất tốt khiến thầy giáo chú ý. Có lần, vừa nghe xong một đoạn văn ngắn,
thầy bắt đầu nêu câu hỏi. Lúc hỏi Car­ol, cô trả lời không nổi, vì vừa rồi cô
không chú ý nghe, vậy là cô nói “xin lỗi”. Không ngờ, câu trả lời ấy lại đúng
là “xin lỗi” cho nên thầy giáo khen: “Tốt lắm!”. Trong lớp có người cười, thầy
không hiểu học sinh cười gì.

Lúc hết giờ thầy bảo Car­ol
ở lại, hỏi cô vừa rồi trong lớp mọi người cười gì. Car­ol nói sự thật với thầy,
thầy cười vui vẻ, nói:

– Là vì thầy có ấn tượng
tốt với em. – Bốn mắt thầy giáo và học sinh nhìn nhau, hình như truyền cho nhau
không ít tình cảm.

Thầy Hạo bắt đầu mời Car­ol
đến góc Anh ngữ trong công viên để tập nghe, Car­ol không từ chối, thậm chí còn
cảm thấy tự hào, vì cô biết trong lớp còn rất nhiều bạn muốn được thầy mời đến
góc Anh ngữ. Là một thầy giáo đứng trên bục giảng biết những gì học sinh không
biết, nắm quyền cho điểm, rất dễ dàng trở thành đối tượng để học sinh nịnh
thầy, yêu quý thầy.

Có lần thứ nhất sẽ có
lần thứ hai, hai người qua lại nhiều hơn, không biết bắt đầu từ đâu thầy trò
nắm tay, ôm nhau. Car­ol không biết mình có yêu thầy Hạo hay không, cô cảm thấy
yêu, những lúc cùng với thầy cảm thấy vui vẻ. Nhưng những lúc không đến với
thầy, Car­ol cũng không thấy đau khổ. Lúc bấy giờ cô vẫn chưa biết người mình
thật sự yêu sẽ rất đau khổ mỗi khi không gặp nhau, cho nên nghĩ rằng mình đã
yêu thầy.

Thầy Hạo bắt đầu mời Car­ol
đến nhà chơi. Cô không muốn có chuyện quan hệ sớm với thầy, tuy không phong
kiến nhất định phải giữ trinh tiết đến ngày cưới, nhưng cô cũng không muốn tuỳ
tiện đánh mất trinh tiết, chủ yếu vì vẫn chưa cảm thấy xung động.

Kết quả, thầy Hạo cũng
bị cái bệnh tựa như Trịnh Bình trong truyện Người này không có chuyện, tức là
rung động vài lần vẫn không thể như ý, trò chơi của thầy trở nên đau khổ, cho
nên mỗi lần Car­ol chào thầy ra về, thầy đau đến nỗi không thể đứng lên đưa
tiễn cô học sinh của mình. Nhìn thầy đau khổ, nhưng thầy vẫn một mực vì Car­ol,
bất chợt cô cảm thấy kiêu hãnh và tự hào. Thấy đấy, mình vẫn ngồi đây, hoặc
chạm đến người thầy có làm cho cái ấy của thầy đứng lên kính chào, đứng dựng
lên, đứng dựng cho đến khi thầy cảm thấy đau đớn. Trông thấy thầy đau khổ Car­ol
cũng động lòng trắc ẩn, thêm một chút hiếu kỳ, cuối cùng một hôm, Car­ol đồng ý
với yêu cầu của thầy, buổi tối không về ký túc xá.

Thầy Hạo tay chân luống
cuống lôi Car­ol đến bên giường, tay chân luống cuống cởi bỏ quần áo của Car­ol.
Tay chân thầy luống cuống khiến đầu óc cô lạnh tanh, tưởng như một chút bối rối
của cô cũng bị thầy trưng dụng, một mình thầy bối rối hoảng loạn cho cả hai
người còn một mình cô trấn tĩnh cho cả hai người…

Từ lâu Car­ol đã nghe
nói, đàn ông lần đầu xông trận chí khí chưa lên thì người chết trước, cho nên
Car­ol cũng không trách thầy, điều này chứng tỏ thầy rất kích động, còn hơn
ngây như khúc gỗ. Hơn nữa, Car­ol vẫn chưa hứng thú, không thèm muốn, chỉ vì
thấy thầy đau khổ nên muốn giải cứu cho thầy. Cho nên, thầy có tốc chiến tốc
thắng hay đánh lâu dài cũng vậy, đối với Car­ol cũng không có gì khác nhau.

Car­ol ngán ngẩm ngồi
dậy, vào buồng tắm. Cô cầm cái khăn mặt bông, thấm nước định lau, không ngờ cái
khăn mặt cũng nhầy nhụa, cô cảm thấy buồn nôn, treo khăn vào chỗ cũ rồi xé một
nắm giấy vệ sinh, vừa lau vừa rửa, rửa sạch hết cái cảm giác buồn nôn.

Car­ol mặc quần áo đòi
về, nhưng thầy không cho, bảo đừng về, lát nữa thầy sẽ làm lại. Car­ol bị thầy
ôm chặt, phát hiện đã muộn, đành ở lại. Đến nửa đêm, tiếng ngáy của thầy khiến
cô không sao ngủ nổi. Car­ol lay thầy, bảo thầy quay về phía bên kia, nghe nói
ngủ nằm nghiêng thì tiếng ngáy sẽ nhỏ bớt.

Thầy tỉnh giấc, lập tức
vào trận, ôm chặt lấy Car­ol, đòi thêm một lần nữa. Lần này thì thầy không bị
kích hoạt ngay… Car­ol chảy nước mắt, đẩy thầy ra, cô chạy vào buồng tắm xối
nước lạnh. Hình như nước lạnh làm dịu cơn đau, cô xối rửa rất lâu. Lúc quay về
giường, thầy đã ngáy khò khò.

Car­ol nằm bên cạnh,
nghe tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ, có cảm giác người đang nằm bên cạnh đây hoàn toàn
khác với người vẫn thấy trên lớp học. Xem ra, thầy đứng và thầy nằm tuyệt nhiên
không chỉ là sự khác nhau giữa số “1” đứng thẳng trong chữ số Ả–rập và chữ
“nhất” nằm ngang của chữ Hán, mà khác nhau cả một trời một vực. Car­ol hối hận
vì đã làm chuyện đó với thầy, nếu không làm thì làm sao biết được thầy là người
thế nào?

Hôm sau, cô dậy rất sớm,
thu dọn rồi lặng lẽ ra khỏi nhà thầy Hạo. Cô quyết định mặc kệ thầy, không vì
điều gì mà chỉ cảm thấy tình yêu không nên như thế, làm tình không phải như
thế. Như thế có ý nghĩa gì đâu? Chỉ có đau khổ và đau khổ, cộng thêm một chút
hài hước và buồn nôn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3