Nói yêu em lần thứ 13 - Chương 16
Chương 16
Ngôi sao chở che vĩnh
viễn không thay đổi
1
Tấm biển bằng gỗ ốp trên
trụ cổng phía trước tòa biệt thự xây theo phong cách châu Âu được khắc một chữ
"Thôi" theo lối hoa văn phức tạp nhưng trông vẫn rất khỏe khoắn.
Tôi đứng đó rất lâu, cho
tới khi mặt trời lặn.
Rõ ràng đã nói rất căm
hận con người ấy, thề có chết cũng không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Trước mặt
Thôi Hy Triệt, sự tự tôn là thứ duy nhất còn sót lại của tôi. Thế nhưng giờ đây
tôi cũng đã giày xéo lên sự tự tôn đó để đến đây, gặp anh ta như một kẻ ăn mày.
"Em yêu ơi, em đến
rồi à!", tôi đang chuẩn bị nhấn chuông thì một giọng nói quen thuộc cất
tiếng chào đầy ngạc nhiên ở phía sau.
"Cam Trạch
Trần!", tôi quay đầu lại, bình thản vô cùng, đối nghịch với thái độ nồng
nhiệt của anh ta.
"Hóa ra em yêu vẫn
chưa hề quên anh, thật khiến anh vui mừng quá! Em yêu đến đây tìm anh có phải
không? Hiện giờ cái tên Thôi Hy Triệt đó cũng đang ở trong nhà đấy, suốt ngày
mặt nặng như chì, thật khiến người ta buồn phát ốm. Biết làm sao được, đây là
nhà hắn mua, ha ha…", Cam Trạch Trần mờ khóa miệng, nói luyên thuyên từ
đầu chí cuối. Thấy nụ cười tươi tắn không vướng bận điều gì của anh ta, tâm
trạng tôi cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
"Anh vẫn luôn sống
cùng anh ta từ đó tới nay à?", tôi đi cùng Trạch Trần vào trong tòa biệt
thự.
"Ừm, anh với Triệt
mở một công ty bên Pháp, làm ăn rất ổn. Ha ha, ai bảo anh và Triệt là một cặp
đôi kết hợp rất hoàn hảo chứ! Thế nên muốn không thành công cũng khó."
"Hai người sẽ mua
lại Thiên Ảnh à?"
"Đương nhiên rồi.
Ừ. Thiên Ảnh là kế hoạch…", Cam Trạch Trần đột nhiên dừng lại, nhìn tôi
với bộ mặt bị tổn thương, "Em yêu à, em đang thăm dò anh đấy ư? Nếu như em
muốn biết thông tin về Thiên Ảnh em có thể trực tiếp hỏi anh, nhưng mà
em…"
Tôi bỗng nhiên cảm thấy
xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Xin lỗi! Lần này tôi đến đây
là muốn nói về chuyện này với Thôi Hy Triệt."
"Cậu ấy ở trong thư
phòng", Cam Trạch Trần hơi thất vọng chỉ lên phòng đọc sách ở trên tầng 2.
Nghĩ tới việc ngay sau
đây sẽ phải gặp Thôi Hy Triệt, tôi vội vàng "vũ trang" lại bản thân
mình. Cam Trạch Trần đứng đằng sau còn nói với theo: "Triệt nói với anh
rằng em quá lạnh lùng nên có lúc cực kỳ tàn nhẫn. Trước đây anh vốn không tin,
nhưng bây giờ anh đã hiểu hơn một chút rồi. Nhưng mà em yêu à…"
Tôi hơi sững người, quay
lại.
"Cái mà em cho là
sự che chở ấy, người ta không hiểu được, cứ như thế sẽ làm tổn thương đến chính
người mà em quan tâm", Trạch Trần nở nụ cười rạng rỡ, xoa xoa đầu,
"Câu này được viết trong một cuốn sách, anh không hiểu lắm, nhưng mà, em
yêu à… nhất định là em hiểu. Ha…"
Nói dứt lời, Cam Trạch
Trần quay đầu bỏ đi như chẳng để tâm đến điều gì.
"Này, Cam Trạch
Trần…", tôi muốn gọi anh ta lại.
"Thôi được rồi,
không cần cảm ơn anh đâu, ha ha", Trạch Trần quay đầu lại vẫy vẫy tay, nở
nụ cười cực kỳ tự mãn.
Ping!
Vừa quay người anh ta đã
va ngay đầu vào cái cột đá bên cạnh, nụ cười tự mãn đó vẫn còn váng vất trên
môi, nhưng cơ thể cứ lắc lư xoay tròn tại chỗ không biết phương hướng nào mà
đi.
"Tôi chỉ định nhắc
anh "cẩn thận đằng trước có cái cột" mà thôi", tôi nhếch môi
lên, cười với vẻ hơi "bó tay".
Chào Cam Trạch Trần, đi
đến trước cửa thư phòng, trái tim vừa mới nhẹ nhàng được một chút của tôi lại
bắt đầu căng thẳng.
Tôi nghi hoặc khi thấy
cửa phòng không đóng chặt, thế nên khẽ khàng đẩy cánh cửa ra.
Tất cả rèm cửa bên trong
phòng đều kéo kín, đèn cũng không bật, thế nên tối đen một mảng. Ánh mặt trời
nhân cơ hội cửa mở ra vội vàng rót vào trong khiến căn phòng hơi sáng lên một
chút.
Chẳng phải Cam Trạch
Trần nói Thôi Hy Triệt ở trong này ư?
"Á, đau!", tôi
nghi hoặc bước vào trong, mới đi được vài bước đã đâm ngay vào chiếc bàn thủy
tinh kê dưới thấp.
Khi ấy, tôi đột nhiên
nghe thấy một âm thanh vô cùng kỳ diệu, dường như đó là khúc nhạc tuyệt đẹp
truyền từ trên thiên không xuống, mở ra bức màn số phận.
Tôi ngẩng đầu, giữa hai
tấm rèm từ từ xuất hiện một luồng sáng, luồng sáng ấy ngày càng rộng ra vì rèm
được kéo về hai bên, cuối cùng toàn cơ thể tôi được ánh nắng mặt trời chói lóa
bao trùm.
Ánh nắng sao mà rực rỡ,
dường như muốn phơi bày ra hết tất cả những thứ tôi giấu kín trong lòng ra.
Khi tấm rèm được kéo
hết, một thân hình lạnh lùng cao ngạo nhưng cô đơn ngồi tựa vào bậu cửa sổ, dù
ngược sáng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ta đang
chăm chú nhìn tôi. Mãi lâu sau, ánh mắt đó vẫn không hề dịch chuyển một chút
nào.
Cơ thể anh ta hệt như
một con báo đang dồn sức lại, nhẹ nhàng xuống khỏi bậu cửa sổ, đi về phía tôi.
Thịch thịch thịch!
Tim tôi bỗng nhiên đập
dồn dập, không thể nào kiểm soát nổi.
Trong màn ánh sáng ấy,
tôi hệt như bị đóng khung vào cơ thể, không sao di chuyển được. Cho đến khi đôi
mắt lạnh lùng lấp lánh những ánh sáng màu xanh lam đó áp sát mình, tôi mới kinh
ngạc lùi lại phía sau.
Cuối cùng không thể nào
lùi được nữa, tôi ngã ra chiếc ghế salon mềm mại.
Người đối diện cuối cùng
nở nụ cười thỏa mãn, đôi mắt chứa tảng băng màu xanh lam đó trở nên hơi ấm áp.
Anh ta vỗ vỗ tay, các ngọn đèn trong căn phòng bất chợt sáng lên.
"Tôi là một con
quái thú biết ăn thịt người à?", Thôi Hy Triệt liếc nhìn tôi tỏ vẻ không
vui.
Mái tóc anh ta được ánh
đèn chiếu vào thành những vòng sáng dịu dàng như gợn sóng, khuôn mặt xoay
nghiêng giống bức tượng điêu khắc vô cùng hoàn hảo. Đôi môi hơi hé mở tạo nên
một vẻ cao quý như đã vốn có từ khi sinh ra, chỉ cần một ánh mắt nhìn cũng có
thể khiến người ta xao động tâm tư.
Người con trai như một
vị vương tử cao không với tới đó làm sao có thể là một con quái thú kia chứ?
Lạnh lùng tàn nhẫn biết
bao, gần như có thể sánh ngang với vẻ đẹp thần bí của Sa tăng nơi địa ngục*.
Tôi có nén lại sự đắng
chát đang trào lên trong tim, đứng dậy, lưng thẳng một cách cao ngạo đấu mắt
với anh ta.
"Anh sẽ làm gì với
công ty Thiên Ảnh?", tôi đi thẳng vào vấn đề, đây cũng chính là mục đích
tôi đến tìm anh ta ngày hôm nay.
Khóe môi Thôi Hy Triệt
hé ra một nụ cười khoái trá, nhưng anh ta vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh như
băng, bình thản nói: "Không có dự định gì cả, cô đến hỏi tôi là do cô có
dự định gì sao?"
"Tôi hy vọng anh có
thể đầu tư vào đó, khiến cho nó được hồi sinh", anh ta dường như đã nhìn
thấu được mục đích của tôi, nhưng tôi không muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh
ta. Nói theo một phương diện khác, dù có chơi thì tôi cũng tuyệt đối không thể
thắng được Thôi Hy Triệt.
"Mộ Ái Ni, cô muốn
làm cho em gái thân yêu Mộ Chân Ni của cô được hồi sinh chứ gì?", Thôi Hy
Triệt nhìn tôi giễu cợt.
"Tùy anh nghĩ thế
nào cũng được, tôi biết giờ này chỉ anh là người duy nhất có khả năng làm được
điều đó, vì thế… mong anh giúp đỡ!", tôi hơi cúi tấm lưng cứng ngắc xuống,
thỉnh cầu với anh ta bằng ngữ điệu cậy nhờ.
Rõ ràng không có ý đồ
khóc lóc gì, nhưng vào thời khắc cúi lưng xuống ấy, nước mắt tôi lại trào ra.
Thời khắc ấy, tôi đã
đánh đổi nốt sự tự tôn cuối cùng của bản thân mình, đột nhiên thấy tim trống
rỗng, giá băng, cơ thể trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Thôi Hy Triệt hơi sững
lại, trong mắt ngập tràn sự tức giận. Anh ta đột nhiên đưa tay ra siết chặt lấy
hai vai tôi, sau đó kéo tôi vào lòng ôm ghì lấy trong sự kinh ngạc không gì tả
nổi của tôi.
"Mộ Ái Ni chết
tiệt! Vì con bé đó mà em phải tự giày vò mình cho đến lúc nào nữa đây? Em thử
nói xem, có phải chỉ lúc cần nhờ anh việc gì đó thì em mới chịu đứng trước mặt
anh, mới để cho anh ôm lấy thế này? Vì cô ta mà 5 năm trước em muốn chia tay
với anh, cũng vì cô ta mà giờ này em đến đây cầu xin anh, rốt cuộc em còn định
làm việc gì cho cô ta nữa?"
Tôi giằng co trong sự
kích động, thế nhưng đôi tay anh ta đã siết chặt, không thể dịch chuyển một
chút nào. Trên cơ thể anh ta có mùi hương gì đó rất dễ chịu, ánh mắt lạnh lùng
nhưng vòng tay lại vô cùng ấm áp, còn cả những cảm xúc chất ngất trong câu nói
của anh ta… Tất cả những thứ đó mê hoặc tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào
suy nghĩ được điều gì.
"Bỏ ra! Tôi không
phải vì Chân Ni…"
"Nói dối! Em đừng
phủ nhận bất cứ điều gì, nhất là tình cảm của em với anh… Lúc em chăm sóc khi
anh bị ốm, nước mắt của em khi anh nhảy xuống bể bơi, dưới bầu trời đêm ở La
Đồ, khi em nhìn trộm anh trong cuộc hẹn với Chân Ni… Em còn muốn anh phải nói
bao nhiêu? Tất cả, tất cả, ánh mắt của em, hơi thở của em, nhịp đập của trái
tim em đều đang nói tất cả mọi người rằng 5 năm trước em đã thích anh, thích
anh tới tận bây giờ!"
"Không! Tôi không
thích!", tôi lắc đầu, từ sâu trong tiềm thức cảm thấy sợ những điều anh ta
nói, nước mắt cứ thế rơi xuống lã chã như một sợi dây ngọc trai bị đứt.
Thôi Hy Triệt vùi đầu
mình trước trán tôi, cúi xuống khẽ hôn lên tai tôi. Đôi môi mềm mại của anh ta
mơn man trên da thịt, gợi lên một cảm giác rung động khiến tôi hoảng sợ vô
cùng.
Có thật là như anh nói không?
Tôi đã không thể chôn
vùi anh ở La Đồ, trái lại còn khiến sự ràng buộc giữa anh và tôi càng ngày càng
khó gỡ ra.
Suốt thời gian 5 năm mà
tôi không thể quên được anh, trái tim tôi vẫn luôn khắc ghi hơi thở của anh?
Tôi cho rằng mình đã
thoái lui, nhưng vẫn không ngừng làm tổn thương những người bên cạnh mình?
Không! Không thể nào!
Cơ thể tôi đột nhiên
được tiếp thêm một luồng sức mạnh, gắng hết sức đẩy Thôi Hy Triệt ra.
Khi ngước lên nhìn, linh
hồn đang kháng cự của tôi gặp ngay đáy mắt anh ta.
Ngọn lửa màu xanh lam
đang thiêu đốt một cách giận dữ và đam mê trong đôi mắt Thôi Hy Triệt, dường
như ngay cả đến cực quang diễm lệ tới mức không gì miêu tả nổi trên bầu trời
vùng cực Bắc cũng không đủ để sánh bằng vẻ đẹp đó.
Khoảnh khắc đó làm lu mờ
tất cả trăng sao, cánh bướm bay chập choạng.
Tất cả những lời tôi
muốn nói ra bỗng trở nên yếu ớt và nhợt nhạt.
"Tôi không thích…,
tôi không thích, là tôi hận anh, hận anh…" Anh ta quá nguy hiểm, làm cho
tôi chỉ có thể trốn chạy trong bối rối.
Thôi Hy Triệt nhìn tôi
cay đắng, lấy lại sự lãnh đạm và cao quý. Anh ta bình tĩnh nói với tôi:
"Hận tôi? Mộ Ái Ni, vậy thì tôi càng phải làm cho cô ở lại bên cạnh tôi,
khiến cho cô… yêu tôi một lần nữa!"
"…", tôi thảng
thốt lùi bước lại.
"Thế nên muốn tôi
đầu tư cho công ty Thiên Ảnh cũng được, nhưng điều kiện duy nhất là…", anh
ta quay người ngồi vào phía bên kia chiếc ghế salon, sau đó gõ gõ vào cằm nhìn
tôi đầy vẻ bỡn cợt, nói, "Lập tức rời khỏi cái ổ chó của gã Phác Thiên
Diệp đó, thu dọn hành lý, đến ở trong biệt thự của tôi. Trừ khi tôi cho phép
đi, nếu không thì cả đời cô cũng không được đi đâu."
Tôi siết chặt bàn tay
lại, trong thâm tâm thầm nguyền rủa không biết bao nhiêu lần, sau đó hơi hất
cằm lên, lạnh lùng rít qua kẽ răng:
"Nếu uy hiếp người
khác đã thành một hứng thú của anh, vậy thì tôi chấp nhận!"
2
Trên đường quay về bệnh
viện, tâm trạng của tôi từ đầu chí cuối vẫn bị ngợp trong đôi mắt xanh sâu thẳm
ấy.
Dường như mới rồi chỉ là
một cơn ác mộng, đợi đến khi tỉnh dậy, tôi sẽ lại đang ngồi bên cạnh cơ thể ấm
áp của Thiên Diệp, còn Chân Ni đang gọi điện đến và líu lo nói ở máy bên kia
rằng nó sắp trở thành diễn viên nữ chính trong một bộ phim truyền hình nào đó.
Trong một buổi trưa ngập nắng, tôi nhìn lên bức hình quảng cáo tuyệt đẹp của
Chân Ni ở đối diện cửa sổ nhà mình, chậm rãi nở nụ cười đầy tự hào…
Thế nhưng trong phút
chốc, trong đầu tôi lại hiện lên đôi mắt bị tổn thương màu xanh thẳm với đầy
cảm xúc khắc sâu trong đó.
"Rõ ràng là em có
thích anh!"
"Em có thích
anh!"
"Em có thích
anh!"
…
Giọng nói đầy giận dữ giống
hệt những sợi tơ trong suốt, từng sợi từng sợi lần lượt xuyên qua cơ thể tôi,
sau đó không ngừng khít chặt vào, khít chặt khiến tôi gần ngạt thở. Những con
sóng hung dữ màu xanh ngắt như muốn lật nhào tất cả giữa biển cả mênh mông chợt
trào lên, tôi hoàn toàn không có cơ hội để tự cứu chính mình.
"Ái dà, xin lỗi
chị", một cô y tá bưng theo một khay đựng cơm không cẩn thận va phải tôi,
đồng nghiệp của cô ta bèn ngồi xuống giúp nhặt những thứ đồ rơi *** trên mặt
đất.
Tôi lặng lẽ nhìn khắp
xung quanh, hóa ra đã đến bệnh viện từ lúc nào.
"Em nói thử xem
bệnh nhân đó là kiểu gì? Rõ ràng là đã không sao rồi, thế nhưng vẫn không chịu
ăn gì, lại còn cáu giận, sau đấy thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ như là bị cái gì đó đả
kích ghê gớm lắm."
"Em thấy các ngôi
sao chuyên môn không có gì cũng làm ra vẻ thế này thế nọ như thế đấy, nói không
chừng lần này lại muốn lên trang đầu các báo."
"Còn chị thì thấy
cái bệnh giả đò đó không thể vãn hồi được nữa rồi, nghe nói cô ta… tên là Chân
Ni đấy, do công ty ký hợp đồng sắp phá sản, bây giờ nợ nần nhiều quá, hey, mấy
đứa con gái nhà chị đều rất thích cô ta, thật là đáng tiếc!"
"Đúng đấy, xinh xắn
như thế, tiếc là tính tình khó chịu."
…
Chân Ni, bọn họ đang nói
đến Chân Ni ư?
Tôi sấp sấp ngửa ngửa
lao vào phòng bệnh.
Chân Ni ngồi xổm ở một
góc phòng, hai tay ôm vòng quanh gối, mái tóc hơi gợn sóng đổ xuống như một
thác nước, nhưng đã mất đi vẻ óng mượt hàng ngày. Khuôn mặt nhợt nhạt của con
bé ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mắt không tập trung vào bất cứ thứ gì.
Cảnh tượng ấy khiến tôi
hơi bị sốc, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy Chân Ni như thế – mất đi ánh
sáng chói lóa và sự sắc sảo tự tin, thứ còn lại chỉ là một cái vỏ rỗng không.
Một Chân Ni thế này quá
ư xa lạ, khiến cho tôi sợ hãi.
"Chân Ni?" tôi
thử mở miệng thăm dò, đi chầm chậm đến bên con bé.
Chân Ni hơi động đậy, cơ
thể càng co lại nhỏ hơn, cuộn thành một vòng tròn bé xíu.
"Chân Ni? Em sao
rồi? Chân Ni, có phải là ở đây không thoải mái không?"
Con bé vẫn không trả lời
tôi.
"Chân Ni, chị nhất
định sẽ không để Thiên Ảnh sụp đổ đâu, nhất định sẽ không để cho em sụp
đổ", tôi bắt đầu dò đoán nguyên nhân sự bất thường của nó.
"…"
"Chân Ni, em nghỉ
ngơi đi nhé, để chị đỡ em lên giường nào", tôi đến gần Chân Ni hơn, nâng
cánh tay con bé rồi dắt lên giường.
Khi ấy, tôi cảm giác thấy
dưới lớp áo bệnh nhân, cơ thể Chân Ni đang run lên nhè nhẹ.
Con bé đang sợ thứ gì ư?
Nó đang sợ thứ gì?
Nằm trên giường, Chân Ni
vẫn không nhìn tôi, không hỏi gì tôi, càng không muốn trả lời tôi. Nó chỉ lẳng
lặng nằm yên, giống hệt một món đồ chơi xinh xắn nhưng không có sự sống.
Tấm rèm mỏng bên cửa sổ
bay tung lên như đôi cánh trắng trong tinh khiết của thiên thần.
Nó đang đưa linh hồn ai
lên thiên quốc vậy?
Ngày hôm sau, tôi đến
hiệu bánh ngọt Queen, gửi đơn xin thôi việc cho Uyển Lỵ Hương. Một mặt vì tình
trạng của Chân Ni vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi, một mặt là vì… tôi đã
chấp nhận đến làm quản gia cho Thôi Hy Triệt.
"Sau này nếu không
biết đi đâu, cô có thể lựa hôm nào tâm trạng của tôi vui vẻ mà quay đầu lại đây
làm cũng được", Uyển Lỵ Hương nhận đơn xin nghỉ việc, trả lời với vẻ chẳng
buồn để ý thứ gì.
"Hy vọng là… tôi
không chọn nhầm ngày", tôi nhún nhún vai, cười.
"Này!", Tư Sâm
từ nãy tới giờ vẫn ngấp nghé ngoài cửa nghe trộm đột nhiên xông vào, hét tướng
lên: "Chưa được sự đồng ý của tôi, làm sao hai người lại có thể quyết định
một chuyện quan trọng như thế được. Bà theo chủ nghĩa nữ quyền quá đấy, Uyển Lỵ
Hương! Tại sao lại không giữ Ái Ni lại hả?"
"…", Uyển Lỵ
Hương liếc anh ta một cái, đột nhiên khung khí xung quanh giảm xuống liền mấy
độ.
"Tư Sâm…",
không muốn vì tôi mà giữa Uyển Lỵ Hương với Tư Sâm có hiểu lầm, tôi định nói
một câu xin lỗi nhưng Tư Sâm đã lập tức cắt ngang:
"Còn em nữa, Mộ Ái
Ni, có chuyện gì mà không thể nói với anh chứ? Em gái em là ngôi sao nổi tiếng
Mộ Chân Ni, lúc trước không nói với bọn anh cũng không sao, nhưng hiện giờ là
lúc khó khăn, thế mà vẫn không muốn nói với bọn anh, để bọn anh cứ đứng bên
cạnh mà lo lắng ư? Lẽ nào em không biết anh…", Tư Sâm càng nói tâm trạng
càng trở nên kích động, nhưng bất chợt dừng lại ở đấy, sau đó quay đầu đi chỗ
khác, chuyển ngay thành, "anh là người… bạn tốt nhất của em hay sao?"
Tôi hơi sững sờ, từ
trước đến nay chưa từng nghĩ Tư Sâm sẽ vì việc này mà cảm thấy bị tổn thương.
Anh ta còn thế này, huống hồ là Thiên Diệp, người vẫn luôn ở cạnh bảo vệ tôi?
"Em không có gì để
nói hay sao? Ái Ni! Anh quả thực không hiểu em có chuyện gì mà không thể để cho
cả hai chúng ta cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết…
Hoặc là, anh quá tự tin về bản thân mình, bất kể anh đã cố gắng đến bao nhiêu,
trái tim em mãi mãi vẫn chỉ thích một người?"
…
Đột nhiên tôi thấy suy
nghĩ không muốn dựa dẫm vào bất cứ người nào của mình bị lung lay dao động.
Tôi… Có lẽ tôi đã sai
chăng?
Trong ánh nắng màu vàng
kim nhàn nhạt, ánh mắt Tư Sâm lóe lên một sự tổn thương trong suốt khiến người
ta tự thấy một cảm giác tội lỗi. Tôi đi đến gần anh ta, khẽ khàng đặt tay lên
đôi vai anh.
Mắt tôi phảng phất như
trông thấy một khuôn mặt tuyệt mĩ dịu dàng khác, tâm tư chợt quay lại ngày
trùng phùng đó.
Những bông hoa lily diễm
lệ đang lay động, làm rực sáng cả nửa bầu trời. Còn khuôn mặt tươi xán lạn đó
dường như không thuộc về trần gian.
Tôi không kìm được, khẽ
khàng cất giọng: "Xin lỗi anh."
Đột nhiên cơ thể Tư Sâm
trở nên cứng ngắc, anh ta đưa tay ra giữ chặt lấy hai tay tôi, nói với vẻ không
nỡ lòng nào: "Ái Ni, em có thể ở lại hai không… Á!"
Còn chưa nói được hết
câu, Tư Sâm đã ôm lấy trán, kêu lên đau đớn rồi ngồi thụp xuống.
"Nghe đây, thôi
ngay cái thói không có chuyện gì cũng ôm lấy người khác đi nhé!", Uyển Lỵ
Hương đi đến nhặt cái "hung khí chết người" – một viên đạn màu đen
lên, trên mặt là nụ cười mỉm đầy vẻ ngọt ngào chết người của ác quỷ.
Tư Sâm thở hổn hển:
"Đạn á? Oài, Uyển Lỵ Hương, cái mụ già như bà, rồi sớm muộn cũng có một
ngày tôi không chịu nổi mà rời khỏi đây giống như Ái Ni. Khi đó, he he, bà ở
đây mà khóc một mình."
"À, vậy thì tôi sẽ
đợi nhé", Uyển Lỵ Hương nhướng mày lên, hoàn toàn không thèm để ý đến anh
ta nữa, sau đó nói với tôi: "Hôm nay tâm trạng của tôi đang rất tốt, thế
nên muốn giữ cô lại thêm một chút, đi thôi, tổ chức một bữa tiệc tiễn biệt
cô."
3
Uyển Lỵ Hương đưa chúng
tôi đến một nhà hàng Nhật Bản, vừa vào đến bên trong đã thấy trên cánh cửa trên
vách gỗ, ngay cả trên kimono của các nhân viên phục vụ đều in hình những bông
hoa anh đào màu hồng phấn đầy mê hoặc. Xung quanh cũng luôn phảng phất một mùi
hương vô cùng gần gũi thân thương làm say đắm lòng người.
Sau khi các món ăn mang
đậm phong vị Nhật Bản được bày lên trên bàn, Tư Sâm ra sức uống từng ngụm lớn
rượu trắng.
"Này, đồ ngốc, anh
uống như vậy thì lãng phí rượu quá!", Uyển Lỵ Hương vội vàng cầm một chai
rượu khác cất đi.
Tư Sâm cúi gục đầu
xuống, sau đó lại ngẩng lên, mắt nhìn thẳng vào tôi, cái nhìn sâu hút ấy như ẩn
chứa biết bao nhiêu tình cảm không biết gọi tên là gì.
"Uống đi, hy vọng
sau khi rời khỏi hiệu bánh ngọt nhỏ bé này em sẽ sống thật là vui vẻ, còn
nữa…", giọng nói của Tư Sâm bỗng chốc trở nên đầy thương cảm, mang theo
một hương vị gì đó như có như không giống hệt rượu trắng trong chiếc cốc.
Nhìn vài mắt anh ta, tôi
không cách nào ép mình giả bộ lạnh nhạt được, chỉ có thể nở nụ cười để anh ta
cảm thấy yên lòng.
"Còn nữa, em nhất
định phải tham gia cuộc thi làm điểm tâm lần này đấy. Em nhất định sẽ thắng,
nhất định sẽ thắng! Bởi vì tất cả những gì anh có thể dạy được đều đã gửi hết
lại cho em, trong đó bao gồm cả tình yêu đầu của anh…"
"Khục khục
khục…", Uyển Lỵ Hương bị sặc rượu, nước mắt khẽ khàng lăn trên khuôn mặt
sáng tươi.
Chị ấy rút mấy tờ giấy
ăn ra lau, mới ngăn được dòng nước mắt lại.
Sau đó, Uyển Lỵ Hương
vội vàng đứng lên, buông tõm một câu: "Tôi đi ra phòng rửa tay, đừng để
tên ngốc này uống say đấy."
Tôi còn chưa kịp nói gì,
chỉ nhìn thấy ở khóe mắt Uyển Lỵ Hương vẫn còn một giọt nước sắp thành hình,
ngưng tụ trong đó là tình yêu sâu sắc đối với một người. Chĩ ấy đi ra như chạy
trốn, cánh cửa mở xoạch ra cũng quên không đóng lại.
"Tên ngốc? Bà già
Uyển Lỵ Hương đó sao lúc nào cũng nói mình là tên ngốc thế? Phụ nữ mà hung dữ
quá làm sao đàn ông thích cho được!", Tư Sâm có vẻ không thích hợp với
kiểu ngồi của người Nhật, thêm vào đó lại hơi say, đứng bật dậy, lắc la lắc lư
tiến gần đến tôi, "Ái Ni, em nói xem, một chuyên gia điểm tâm đẹp trai và
thông minh như anh có phải là thằng ngốc không?"
Tôi hơi cong môi lên vì
bộ dạng say rượu của anh ta.
Không phải thằng ngốc
thì còn là gì chứ? Đến cả việc người ta thích anh mà anh cũng không biết.
"Này, cẩn
thận", tôi giật mình kêu lên, chân Tư Sâm đá vào chân bàn, cả cơ thể lảo
đảo ngã sấp về phía tôi.
Xoảng!
Bát đĩa rơi vỡ trên sàn,
còn Tư Sâm vẫn mặt đối mặt nhìn tôi với vẻ si ngốc, nằm yên trên người tôi ra
chiều hưởng thụ. Anh ta nở nụ cười rạng rỡ, trong đôi mắt dường như đang có
dòng nước suối nóng vô cùng ấm áp, tỏa ra làn sương khói mông lung.
Điên mất, anh ta nặng
quá!
Tư Sâm vẫn cười hết cỡ:
"Xin lỗi em, ngã phải em rồi đúng không? Anh lập tức dậy đây."
Dù miệng thì nói thế,
nhưng Tư Sâm lại nắm lấy tay tôi.
Không kịp chống lại, Tư
Sâm đã áp hai tay tôi lên mặt anh ta, sau đó nói bằng chất giọng êm ái khiến
người ta ngây ngất: "Ái Ni, nếu như anh xuất hiện sớm hơn người con trai
đó, liệu em có thích anh không?"
Trái tim tôi đột nhiên
đập loạn lên không ngừng được, ánh mắt cố kiếm từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt
anh ta để chứng tỏ rằng anh ta đang giả bộ say khướt.
Khi ấy tôi chợt cảm thấy
một ánh mắt khác, lạnh ngắt và phẫn nộ hệt như một tảng băng đang chiếu thẳng
vào mình. tôi bất giác run lên bần bật, ánh mắt vượt qua Tư Sâm, nhìn thấy một
cái bóng đang đứng thẳng hệt như bức tượng điêu khắc ở cửa ra vào.
Trong khoảnh khắc ấy
thời gian dường như đông cứng lại, không tiếp tục trôi đi nữa.
Ảo ảnh của những đóa hoa
anh đào ở xung quanh bỗng rợp đất rợp trời, từng đóa từng đóa nở đến cực điểm
rồi nhanh chóng úa tàn, rơi rụng.
Còn đôi mắt có màu xanh
ngắt như nước biển Aegean* đó lại lạnh lẽo tới mức đáng sợ, giống hệt một vực
nước sâu nhìn không thấy đáy khiến người ta không thể nào thở nổi.
Thôi Hy Triệt?
Người đứng đó là Thôi Hy
Triệt!
Tôi siết chặt những ngón
tay lại, mở to mắt với vẻ kinh hoàng.
"Sao thế?", Tư
Sâm không hề ý thức được sự thay đổi của xung quanh, cúi đầu áp sát mặt tôi
hỏi: "Trán em lạnh thế, em lạnh à?"
Thôi Hy Triệt quay
nghiêng đầu, không nhìn cảnh tượng bên trong phòng nữa, nhưng sự phẫn nộ toát
ra từ cơ thể anh ta dường như sắp bùng nổ tới nơi.
Cái dáng đứng nghiêng
khiến người ta phải nín thở ấy, khiến những cánh hoa anh đào trên cánh cửa bỗng
trở nên mất hết sắc màu.
Tôi bấm các ngón tay vào
lòng bàn tay,cố gắng buộc mình trấn tĩnh lại.
"Tư Sâm, anh uống
nhiều quá rồi đấy", tôi đẩy Tư Sâm ra, kiềm chế không để mình nghĩ đến bóng
người bên ngoài cửa đó nữa.
"Ái Ni, em vẫn chưa
trả lời anh mà", Tư Sâm một lần nữa áp sát tôi.
Ánh mắt tôi lập tức trở
nên vô cùng lạnh lẽo, quay đầu lại nhìn anh ta, nói rành rọt từng chữ:
"Không. Đây là câu trả lời của em."
Nói xong, mắt tôi đã
không kiềm chế được việc nhìn ra phía ngoài cánh cửa trống rỗng.
Thôi Hy Triệt đã.. đi
rồi.
Còn Tư Sâm trước mặt tôi
khi đó ngã ngửa ra đằng sau vì lực đẩy.
"Tư Sâm!",
Uyển Lỵ Hương vừa quay vào đã lo lắng chạy đến. Chị ấy cẩn thận kiểm tra một
lượt, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cười nhạt nói: "Cái tên ngốc này mới uống
có mấy cốc đã say rồi."
"Thế nhưng chị lại
rất thích cái tên ngốc đó…", tôi nhìn về phía Uyển Lỵ Hương đầy ý vị.
"Ngốc nghếch… mà
vẫn thích, vậy thì lẽ nào tôi lại không phải là một tên ngốc nữa", ánh mắt
Uyển Lỵ Hương lấp láy, dường như không đủ sức để trả lời.
Tôi nhướng mày lên, đây
là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng yếu đuối như vậy của Uyển Lỵ Hương.
"Làm việc cùng với
hai kẻ ngốc này lâu như vậy, tôi cũng thật…"
Còn chưa nói dứt lời,
cánh cửa phòng đã bị đẩy ra chầm chậm.
Khe hở giữa hai cánh cửa
mỗi lúc một lớn.
Lớn hơn.
Thôi Hy Triệt đang đứng
bên ngoài hành lang, ánh mắt như thiêu đốt.
Anh ta sải bước vào bên
trong, đôi lông mày thanh thoát tỏa ra một luồng khí cao vời.
Còn tôi cứ lùi lại từng
bước một, cảm nhận thấy anh ta đang cố giấu đi cơn giông bão đã thành hình ở
trong lòng đằng sau cái vẻ bình tĩnh đó.
Đi được vài bước, Thôi
Hy Triệt dừng lại, nhìn Tư Sâm đang say bí tỉ, vẻ tàn khốc lóe lên trong mắt.
Anh ta lạnh lùng cất tiếng: "Anh nên cảm thấy may mắn vì đã uống say như
thế!"
Sau đó, Thôi Hy Triệt
nhìn tôi, buông ra một mệnh lệnh không thể chống cự: "Đi theo tôi!"
Tôi sững sờ nhìn anh ta,
không thể nói được điều gì.
Bãi đỗ xe bên ngoài nhà
hàng Nhật Bản.
"Buông tay ra! Anh
buông tay ra cho tôi!", tôi gầm gừ trong sự tức giận, cổ tay trái bị Thôi
Hy Triệt dùng lực mạnh siết chặt, làm thế nào cũng không sao thoát ra được.
Anh ta dựa vào cái gì mà
kéo tôi đi như thế?
Thôi Hy Triệt đột nhiên
dừng lại, giơ cánh tay tôi lên, nghiêm giọng nói: "Lẽ nào cô còn không
biết ư? Chỉ khi nào tôi bỏ tay cô ra, cô mới có thể đi! Nếu không thì không ai
có thể tách cô ra khỏi tôi! Bản thân cô đừng có nghĩ đến chuyện bỏ trốn!"
Tay tôi dường như sắp bị
anh ta vặn cho gãy lìa đến nơi, đau khủng khiếp.
Tôi cắn chặt môi một
cách ngạo nghễ, đối kháng lại với anh ta trong thế giới vô danh.
Nêu như tôi không muốn ở
bên cạnh anh, nhất định tôi sẽ…
Không – hoặc vẫn là có
thể, bởi vì giờ đây tôi đã trở thành quản gia dưới quyền sai khiến của anh ta.
Trong phút chốc, tất cả
sức mạnh để phản kháng và giằng co trong cơ thể tôi theo nhau trôi tuột hết,
chỉ còn lại thân hình trống rỗng kêu gào trong cơn gió.
"Vì sao cô không
trả lời tôi? Sau nụ cười của cô lại có thể dành cho cái gã con trai ở trong
kia, còn đối với tôi thì luôn luôn lạnh lùng như vậy? Đối với tôi, gã Thiên
Diệp đó là mục tiêu mới, thế nên cô mới vứt bỏ tôi để chọn hắn ta. Còn bây giờ
đối với Thiên Diệp, cái gã ngốc ngếch kia lại là mục tiêu mới, thế nên cô muốn
vứt bỏ Thiên Diệp có đúng không? Thật là đáng thương, ha ha, cả tôi và Thiên
Diệp đều là những kẻ dại khờ!"
Anh ta cười lớn với vẻ
phóng túng, nhưng nụ cười đó khiến tôi sởn da gà.
Những lời nói đó đều
không thể sánh được với ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của anh ta, trong khoảnh
khắc đó tôi như bị chém trăm ngàn nhát kiếm, khắp người đầy những vết thương
ngang dọc.
Cam Trạch Trần bỗng lái
chiếc xe Porsche màu đỏ từ đâu đến, dừng lại bên cạnh chúng tôi: "Oa oa
oa! Triệt, cậu mau dừng tay lại đi, tay em yêu sắp gãy đến nơi rồi!"
Nói xong, anh ta vội
vàng xuống xe, đến gỡ từng ngón tay Thôi Hy Triệt khỏi tay tôi.
Từng ngón, từng ngón….
Bàn tay cuối cùng cũng
rời khỏi cô tay tôi, sự tuyệt vọng chợt lóe lên trong đáy mắt Thôi Hy Triệt.
"Triệt à, Lucas,
đối tác bàn chuyện làm ăn ấy, đang chờ bọn mình đấy, cậu và em yêu có chuyện gì
thì để sau khi dọn đến biệt thự rồi nói tiếp đi", nói xong, Cam Trạch Trần
kéo Thôi Hy Triệt lên xe, lúc sắp sửa nổ máy còn ngầm giơ tay làm ký hiệu OK
với tôi.
Chiếc Porsche nhanh
chóng mất hút trong tầm mắt, xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức
dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng phần da thịt ở cổ tay tôi lại như
có ý thức để cảm thấy đau nhói, dù thế nào cũng không sao xua đi được.
4
Buổi tối, tôi ở nhà một
mình dọn dẹp căn phòng của Chân Ni, chỉ vài ngày nữa thôi là con bé sẽ quay về
đây sống.
Thử để tấm ảnh duy nhất
chụp chung cả gia đình vào rất nhiều chỗ nhưng tôi vẫn không sao chọn được chỗ
thích hợp. Cuối cùng tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của mẹ,
chìm vào giấc ngủ.
Ý thức mỗi lúc một nặng
hơn, gần như sắp rơi vào một vực sâu không giới hạn, nhưng lại không thể nào
ngăn chặn được việc cơ thể cứ thế chìm mãi xuống.
Tôi bay chấp chới, cơ
thể như hoàn toàn trống rỗng.
Một cơn gió thổi qua đôi
mắt, cảm giác thư thái giống hệt bàn tay dịu dàng của mẹ lướt qua cố tình huyễn
hoặc tôi.
"Kính cong kính
coong…"
Bên tai vang lên một hồi
tạp âm, sau đó liên tiếp không dứt.
Tôi cau mày lại, giấc
mộng ngọt ngào chợt vỡ vụn như tấm kính bằng thủy tinh rơi xuống đất. Đột nhiên
tôi mở to mắt, nhận ra một màn sương lớn từ ngoài cửa sổ đang bay vào, giống
hệt trong ảo mộng.
Tiếng chuông cửa ngoài
phòng khách vẫn đang dồn dập, dạt trôi trong đêm thanh vắng như không hề có ý
định dừng lại.
"Thiên Diệp",
giây phút mở cửa ra tôi nhìn thấy đôi mắt bị che phủ bởi một làn sương mờ, thậm
chí còn bí ẩn hơn cả bóng đêm đó.
"Làm anh sợ muốn
chết, Ái Ni", Thiên Diệp nhìn thấy tôi liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, đưa
tay ôm gọn lấy người tôi, "Mãi mà em không ra mở cửa làm anh tưởng đã xảy
ra chuyện gì với em rồi. Gần đây anh luôn có những dự cảm không tốt, luôn cảm
thấy em sẽ rời xa anh. May mà em vẫn ở đây…"
Tôi hơi choáng vì cái ôm
của anh, trái tim phiêu diêu cuối cùng cũng đáp được xuống đất bằng, trở nên
yên ổn.
Làm sương trắng màu hoa
lê theo gió và mùi hương của tình yêu dịu ngọt tỏa lan khắp xung quanh khiến
tôi không phận biệt nổi liệu có phải mình vẫn đang trong mộng cảnh hay không.
"Ái Ni, xin lỗi em,
anh không nên nói ra những điều như vậy. Chỉ bởi anh lo lắng quá, chỉ vì anh lo
sợ em sẽ rời xa anh, hoặc qua thời gian em sẽ chán ghét sự quanh quẩn của
anh…", giọng nói trong trẻo của Thiên Diệp mang theo một vẻ mong manh và
yếu đuối vô cùng, khẽ khàng vấn vít trong làn sương.
Trái tim tôi co rút lại,
ngấm ngầm đau.
"Không, Thiên
Diệp…", tôi thì thầm trả lời.
Đáng lẽ tôi phải nói xin
lỗi anh mới đúng, nhưng không hiểu vì sao những lời nói đó lại trôi tuột vào
trong.
"Ư?"
"Thiên Diệp, lần
sau anh đừng đến đây muộn như thế nữa, nếu muốn gặp em thì có thể gọi điện đến
trước."
Vừa nói dứt lời, tôi bị
Thiên Diệp đẩy ra. Giọng nói của anh trở nên vô cùng kích động: "Muộn đến
đâu cũng có can hệ gì. Nhưng… kỳ thực em không muốn gặp anh đúng không?"
"…", tôi không
thể nào trả lời nổi, đành im lặng.
Bởi vì ngày mai tôi sẽ
dọn đến sống trong nhà Thôi Hy Triệt, hơn nữa lại còn trở thành quản gia của
anh ta! Việc này có thể nói cho Thiên Diệp biết hay không?
Không! Tôi không thể lấy
việc liệu Thiên Diệp có bị tổn thương hay không ra mà đánh cược.
Câu trả lời giống như
những vì sao trên bầu trời đêm, không nhìn thấy được nhưng từ lâu nay vẫn cứ ở
nguyên trên một quỹ đạo định trước rồi.
Đêm nay rõ ràng là không
lạnh lắm, nhưng đôi môi mong manh như cánh hoa của Thiên Diệp vẫn run lên bần
bật.
Trong ánh mắt trộn lẫn
giữa niềm hy vọng và sự tổn thương của anh, tay tôi siết lại một lúc một chặt
hơn. Tôi quay đầu ra nơi khác, tránh nói đến điều đó, lanh lùng cất tiếng:
"Có lẽ anh hãy coi em là một người bạn bình thường sẽ tốt hơn."
Cơ thể Thiên Diệp hơi
loạng choạng, khuôn mặt đẹp như một vị thần trở nên nhợt nhạt, anh nhìn thẳng
vào tôi với vẻ không sao tin nổi.
Ánh mắt bị tổn thương
tới mức tuyệt vọng đó khiến tôi không sao thở nổi, đến chết cũng không thể nào
quên được.
Có lẽ ngay cả khi trái
đất bị hủy diệt, tôi cũng không thấy sợ như thế.
Tôi hơi mở miệng ra,
nhưng cổ họng bị chẹn chặt nỗi đắng chát không thể nào nhả ra được một từ. Làn
sương trắng như trong mộng ảo lại một lần nữa bao trùm lên chúng tôi, nhưng dù
thế nào cũng không thể bao phủ được ánh mắt đầy cuồng loạn của anh.
"Muộn quá rồi, anh
về đi", tôi thốt ra câu ấy, sau đó cố ép mình quay lưng lại.
"Là vì Thôi Hy
Triệt đúng không? Là vì em thích anh ta, hay là vì anh ta sẽ quyết định sự sống
chết của Chân Ni – cô em gái yêu quý của em, vì anh ta có thân phận địa vị cao
quý, thế nên giờ đây em mới quyết định rời xa anh?"
Giọng nói phía sau lưng
tôi mang một sự phẫn nộ như thể thiêu đốt tất cả, dù đầy vẻ mỉa mai, nhưng khi
nghe thấy, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Vì anh mà cảm thấy đau
lòng.
Vì Thiên Diệp mà cảm
thấy đau lòng.
Thiên Diệp vì tôi mà bỏ
trốn từ Canađa về đây, Thiên Diệp vì tôi mà từ bỏ cả gia tộc, Thiên Diệp vì tôi
mà vứt bỏ dương cầm… Vì tôi mà anh có thể từ bỏ tất cả, còn tôi giờ đây đang bỏ
rơi anh!
Tôi không thể nào trả
lời được, chỉ còn cách đóng cửa lại, đến khi anh không còn nhìn thấy nữa, tôi
từ từ ngồi xuống, khóc đến mức nước mắt ướt đầm trên mặt.
Thiên Diệp, xin lỗi anh!
Đối với anh, câu xin lỗi
ấy mãi mãi không thể nào chấm hết!
Thình thình thình!
Lưng tôi cảm nhận được
cánh cưa rung lên bần bật, trái tim cũng bị tiếng gõ cửa ấy đánh vào thình
thịch.
Thình thình thình!
Thiên Diệp, dừng lại đi.
Đôi tay anh còn phải dạo
chơi trên những phím dương cầm đen trắng, còn phải sáng tạo nên những bản đàn
tuyệt đẹp, thế nên hãy dừng lại đi.
Dừng lại đi.
Khi trái tim tôi gào lên
những âm thanh ấy, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Anh nghe thấy những điều
tôi muốn nói ư? Anh đã đi rồi ư?
Không, trực giác của tôi
phủ nhận điều đó.
Thiên Diệp vẫn đang đợi
bên ngoài cửa, vẫn đang đứng ở một nơi tôi không thể nhìn thấy, chăm chú dõi
theo tôi.
Anh giống như một vì sao,
có lúc sáng lấp lánh, có lúc lại ẩn giấu đi ánh sáng của mình. Nhưng dù là như
thế nào, anh vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ tôi, giống như những ngôi sao xoay
quanh mặt trăng, dù thế nào thì cũng không thể thoát khỏi quỹ đạo mà số phận đã
định hình.
Bao nhiêu năm qua, bao
nhiêu năm qua.
Anh vẫn luôn như thế!
Vĩnh viễn không thay đổi quỹ đạo quanh tôi.