Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 01

Chương 1 : Đã không còn
là lần gặp gỡ đầu tiên nữa

 

Việc thầm yêu trộm nhớ
cũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, dù không được ai biết đến
nhưng lại xanh tốt um tùm.

Ngụy Nhất đã thầm thương
trộm nhớ anh.

Ngụy Nhất không thể ngờ
rằng, lần gặp lại anh sau đó lại khiến cô rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Ngụy Nhất vốn sở hữu làn
da trắng ngần, vừa mịn màng nõn nà, căng tràn sức sống, dường như ko nhìn thấy
lỗ chân lông. Trâu Tướng Quân, người lớn hơn cô chín tuổi đã từng thốt lên
rằng: “Cô bé có làn da thật đẹp”.

Làn da của Ngụy Nhất đẹp
đến nỗi mọi phụ nữ đều phải ghen tị. Trước giờ cô không hề trang điểm, da mặt
cũng chẳng nổi mụn. Hôm đó xem như ông trời đã mở mắt rồi, tự dưng khiến cô nổi
đầy nốt mẩn đỏ khắp mặt.

Một chiếc BMW màu bạc
dừng lại trước tòa biệt thự.

Ngụy Nhất nghiêng qua
ngó lại, ngắm kỹ khuôn mặt mình trong gương chiếu hậu. Cộng thêm sức nóng như
thiêu đốt của mặt trời, những nốt mẩn đỏ trên mặt cô ngày càng nổi rõ. Nốt mụn
đỏ to nhất,ngoan cố nhất lại hiên ngang ngự trị trên chóp mũi, rất có phong
cách lãnh tụ. Ban nãy, cô giúp việc lại vừa đon đã giới thiệu một loại cao bôi
gia truyền dùng để chữa dị ứng , bôi ngay lớp cao bóng nhẫy ấy lên mặt cô, càng
khiến cô trông thê thảm vô cùng.

Cuối cùng, Ngụy Nhất
quay sang nói với chị bằng giọng thăm dò: “ Chị, em thật sự không muốn đi, em
ngồi trên xe đợi chị nhé”

Ngụy Trích Tiên đưa tay
lên nhìn đồng hồ, không nói câu gì. Chính trong lúc Ngụy Nhất nghĩ rằng chị
mình đã đồng ý, giọng nói lạnh lùng của Ngụy Trích Tiên bỗng vang lên “Hôm nay
là sinh nhật của Trâu Tướng Quân”

Ba chữ “Trâu Tướng Quân”
này, ngay cả đối với cô giúp việc nhà họ Ngụy cũng như sét đánh ngang tai, danh
nổi như cồn. Đó chính là vị hôn phu của Ngụy Trích Tiên. Người đàn ông đó, Ngụy
Nhất đã từng gặp một lần, vẻ bề ngoài rất điển trai nhưng tính cách lại vô cùng
nghiêm túc.

Ngụy Nhất cảm thấy ngứa
ngáy khắp mặt, đưa tay lên mặt xoa xoa vài cái: “Trâu Tướng Quân là bạn trai
chị, có phải của em đâu”

Ngụy Trích Tiên cười
lạnh lùng: “Nếu là bạn trai của chị, em còn ngại gì nữa?”

Ngụy Nhất dẩu môi, không
biết phải ứng phó thế nào, đành bước xuống xe theo chị.

Tòa biệt thự bốn tầng
trước mặt được xây đơn giản nhưng có khí thế. Lan can trắng muốt, xích đu tĩnh
lặng, cây cối xanh um, nước hồ trong biếc, một chiếc thuyền nhỏ đậu ở chỗ nước
cạn. Người đến dự tiệc khá đông, bên trong cổng là quang cảnh nhộn nhịp khách
khứa qua lại. Ngụy Trích Tiên dáng người thanh cao, đôi chân thon dài sải từng
bước về phía trước, tay khẽ nâng tà váy, đi vào bên trong ngôi biệt thự một
cách quen thuộc. Ngụy Nhất lấy tay che mặt, cúi gằm xuống, ngập ngừng bước theo
sau. Vừa bước qua cổng chính, do không để ý, Ngụy Nhất đâm sầm vào một chàng
trai vừa định bước ra, đầu cô dúi thẳng vào vầng ngực săn chắc và cứng như đá
của chàng trai đó. Cú va chạm khiến Ngụy Nhất mất thăng bằng, may mà một đôi
tay khỏe mạnh, rắn rỏi kịp thời đỡ lấy giúp cô không ngã. Sau khi đứng vững
rồi, Ngụy Nhất liếc nhìn chàng trai đang khoác trên người bộ com­ple màu trắng
bạc được may rất vừa vặn, ko quên nói câu cám ơn.

Chàng trai mà Ngụy Nhất
không may va phải đó có ngoại hình cực kỳ khôi ngô tuấn tú, mỗi tội tính cách
ko được hòa nhã cho lắm. Anh ta không thèm nói câu nào, khuôn mặt thanh tú sa
sầm lại, cặp lông mày khẽ nhíu, ánh mắt sắc lạnh cứ nhìn chằm chằm Ngụy nhất từ
đầu tới chân.

Sau khi nhìn kỹ khuôn
mặt nổi đầy mẩn đỏ vô cùng khôi hài của Ngụy Nhất, anh ta khẽ sững lại, sau đó
nhếch đôi môi mỏng lên đầy chế giễu.

Ngụy Nhất chui qua cánh
tay anh ta, lỉnh đi ngay như một chú thỏ.

Trâu Tướng Quân quay đầu
lại, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Ngụy Nhất đang khuất dần, ngây người suy
nghĩ hồi lâu.

Ngụy Nhất vừa vào đại
sảnh của tòa biệt thự liền nhìn thấy bóng dáng tuyệt thế gi­ai nhân của chị
gái. Đang định tiến lại gần, cô bỗng nhận ra chị gái đang nói chuyện rất vui vẻ
với một chàng trai khôi ngô lịch lãm vô cùng, phát hiện đó khiến Ngụy Nhất kinh
ngạc tới mức chôn chân ngay tại chỗ.

Hôm nay, Ngụy Nhất đi
cùng chị gái tới dự tiệc sinh nhật của Trâu Tướng Quân.

Ngụy Nhất không thể ngờ
rằng, ngay chính trong nhà của Trâu Tướng Quân, cô lại gặp được người mà cô
thầm thương trộm nhớ: Tô Thích!

Ngụy Nhất từng nghe đám
bạn kháo nhau về anh chàng Tô Thích này. Nghe nói anh ta rất thích các cô gái
đẹp.

Quãng thời gi­an đó,
Ngụy Nhất đã rất chú ý tới ngoại hình của mình, cô uốn tóc xoăn, đeo nữ trang,
mặc những chiếc váy lụa, không quên xách theo những chiếc túi xách mặc dù chẳng
có tác dụng gì nhưng lại rất thời trang. Dù cô ko biết lúc nào có thể gặp được
anh ấy, nhưng cô luôn hy vọng, cho dù bất cứ thời điểm nào, hoàn cảnh nào, khi
anh ấy nhìn thấy cô, cô cũng xuất hiện với hình ảnh đẹp nhất. Cô có thể ngước
đôi mắt trong sáng, ung dung tự tin chào anh ấy, nói, “Xin chào, anh cũng ở đây
à?”

Nhưng, Ngụy Nhất đâu ngờ
rằng, lần gặp gỡ ấy lại rơi vào hoàn cảnh thế này cơ chứ?

Ngụy Nhất nhanh chóng
liếc mắt ngắm lại khuôn mặt mình trên chiếc cột đá bóng loáng, ngay lập tức
nước mắt rưng rưng – những nốt mẩn đỏ trên mặt đã lan lên cả trán, thậm chí còn
sưng phồng lên nữa.

Ngụy Nhất còn đang nghĩ
xem nên làm thế nào để lẩn trốn khỏi đây một cách êm thấm thì Ngụy Trích Tiên
đã nhìn thấy cô, vẫy tay gọi: “Nhất Nhất! lại đây!”

Ngụy Nhất không còn các
hnào khác, đưa tay lên ôm mặt, dềnh dàng bước về phía trước.

Ngụy Trích Tiên kéo tay
Ngụy Nhất lại, trách mắng vài câu rằng ko được tự ý đi lung tung rồi giới thiệu
với chàng trai cao lớn đang đứng bên cạnh: “ Tô Thích, đây là em gái tớ, Ngụy
Nhất”

Một tay của Ngụy Nhất
vẫn đang đưa lên che kín khuôn mặt của mình.

Ngụy Trích Tiên đang rất
phấn khích, phá lên cười sảng khoái, chỉ vào Tô Thích và nói: “ Chị và Tướng
Quân, cả Tô Thích nữa, đều là bạn học thời trung học. Nhất Nhất, mau bỏ tay
xuống đi, không được mất lịch sự như thế!”.

Ngụy Nhất yên lặng,
nhưng vẫn chọn cách bỏ tay xuống. Cô khẽ liếc về phía Tô Thích một cái, vừa hay
bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh

Hôm đó là một ngày nắng
to trong tiết trời đầu xuân, ánh mặt trời luôn khiến người ta thích thú. Ánh
nắng xuyên qua lớp cửa kính, chiếu rọi thật đúng chỗ. Chính lúc ấy, Tô Thích
đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt lá răm thon dài, đuôi mắt hơi xếch, phảng phất
một nụ cười ấm áp, thật đẹp.

Sau khi nhìn thấy khuôn
mặt đầy nốt mẩn đỏcủa Ngụy Nhất, nét cười trên môi Tô Thích lại càng hiện rõ
hơn.

Ngụy Nhất nhớ lại, mới
chỉ vài tháng trước đây, cô từng thổ lộ nỗi lòng mình với Tô Thích, giờ chỉ
thấy tê hết cả da đầu. Bối rối khó xử tới nỗi tay chân thừa thãi ko biết làm
gì, mặt mũi đỏ lựng hết lên, cũng may lúc đó, mặt cô toàn những nốt mẩn đỏ nên
đối phương nhìn không rõ vẻ xấu hổ của cô, chỉ có thể thấy một đôi tai mềm mại
đang đỏ rực lên một cách bất thường.

Sau một hồi bối rối khó
xử, Ngụy Nhất lại tự an ủi bản thân: Người ta là luật sư danh tiếng, một ngày
phải giải quyết trăm công nghìn việc, làm sao có thể biết được cô nhóc thầm để
ý tới mình cơ chứ, e rằng anh ấy đã sớm quên cô là ai rồi. Nghĩ vậy, Ngụy Nhất
cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Tô Thích rất nhẹ nhàng,
lúc nào cũng mỉm cười, ngay giọng nói cũng mang cả tiếng cười. Tô Thích nói với
Ngụy Nhất: “Lại là em”.

Từ “lại” đó vừa phát ra,
Ngụy Nhất thấy toàn thân mình run bắn lên.

Ngụy Trích Tiên có phần
nghi hoặc: “Nói đúng hơn, em gái tớ cũng là sinh viên của Đại Học S, cùng
trường với cậu. Tô Thích, hai người quen nhau rồi à?”

Tô Thích chắp hai tay
sau mông, khom người ngó ngó khuôn mặt của Ngụy Nhất rồi cười nói: “Chắc là
nhận nhầm người rồi. Cô bạn mà tớ quen xấu hơn cô bé này nhiều”

Ngụy Nhất khẽ nhất môi
lên, dở khóc dở cười.

Ngụy Trích Tiên bật cười
một tiếng, hích vào người Ngụy Nhất, nói: “Nhất Nhất, chào anh Tô đi”.

Đám người Tô Thích đó rõ
ràng lớn hơn Ngụy Nhất những chín tuổi, cô liệu chừng tiếng gọi “anh” này cũng
chẳng làm sao lơ đi được. Ngụy Nhất động đậy đôi môi, cố rặn ra một nụ cười, ấp
a ấp úng nói: “Em chào anh Tô”.

Anh chàng Tô Thích này
quả là người được giáo dục tốt, khi nói chuyện thường chăm chú nhìn về phía đối
phương, ánh mắt khiêm nhường, hiền hòa nhưng lại có thể khiến Ngụy Nhất buông
vũ khí đầu hàng. Điểm cần nói rõ ở đây chính là đôi mắt lá răm của Tô thích.
Đôi mắt đó đúng là đc ông trời ưu ái có khác, đuôi mắt hơi xếch, đồng tử trong
veo, khó có đại diện nào của phái đẹp từ độ từ mười bốn tới bốn mươi chống nổi
sức hấp dẫn của nó. Dù Ngụy Nhất có may mắn trở thành nhân vật chính trong câu
chuyện thì cũng không thể thoát khỏi nó.

Tô Thích cười thân
thiện, đưa bàn tay phải khô ấm ra, nói, “Ngụy nhất, xin chào”.

Ngụy Nhất vộ vàng lau
lau tay cào vạt áo cho khô mồ hôi rồi mới dám đưa ra, ngay lập tức đã bị bàn
tay anh nắm chặt.

Từ trước đến nay, cô
không hề biết rằng bàn tay của đàn ông lại to và dày với những ngón tay thon
dài đẹp đẽ như vậy.

Tô Thích nói với Ngụy
Trích Tiên: “Hai người là chị em ruột à? Chú Ngụy có tới hai cô con gái? Thế mà
trước đây bọn tớ không biết”.

Ngụy Trích Tiên nói:”
Đương nhiên là chị em ruột rồi. Cậu nhìn xem, chị em tớ giống nhau đấy chứ!”,
nói xong, cô nghiêng người, ghé sát mặt của mình cạnh khuôn mặt của Ngụy Nhất
để Tô Thích tiện so sánh.

Ngụy Nhất ngước khuôn
mặt đầy mẩn đỏ lên, bất đắc dĩ nhìn chị gái một cái. Ngụy Trích Tiên lúc đó
đang trang điểm rất lộng lẫy, vô cùng xinh đẹp, kiều diễm.

Tô Thích quả nhiên chăm
chú nhìn Ngụy Nhất một lượt từ đầu tới chân rồi mới nói: “Không giống lắm”.

Ngụy Nhất bị cặp mắt
đang mang vẻ cười cợt kia nhìn chằm chằm, có phần hơi tự ti, lại đưa tay lên
che mặt.

Tô Thích nhìn Ngụy Nhất
vài cái đầy ẩn ý sau đó quay sang tiếp các bạn khác.

Khi anh ấy đã đi rồi,
Ngụy Nhất mới thở phào một tiếng, bấy giờ cô mới phát hiện áo mình đã ướt đẫm
mồ hôi.

Chốc Chốc lại có người
đến chào hỏi Ngụy Trích Tiên, không thể tránh khỏi việc họ quay sang nhìn Ngụy
Nhất một cái đầy ngạc nhiên. Ngụy Trích Tiên ôm em gái vào lòng, nở nụ cười
rạng rỡ, hỏi: “Mọi người nhìn xem chị em chúng tôi có giống nhau không nào?”.

Ánh mắt mọi người cùng
chuyển từ kinh ngạc sang thương hại, dường như đều muốn nói rằng, sao cậu lại
có một cô em xấu xí như vậy.

Ngụy Nhất bỗng hiểu ra
mục đích mà hôm nay Ngụy Trích Tiên nhất định phải đưa cô đến đây, đóa hoa hồng
rực rỡ luôn phải có lá xanh tô điểm bên cạnh. Dám khẳng định rằng, hôm nay cô
đến đây để đóng vai lá xanh tô điểm rồi.

Lúc đó, chàng trai mặc
com­ple màu bạc được may vừa vặn sải từng bước dài tiến đến. Chàng trai đó có
đôi lông mày lưỡi mác, hai mắt sáng ngời, ngũ quan ngay ngắn, đứng trước mặt
mọi người với khí thế hiên ngang, các trang tuấn kiệt trong phòng mặt tái đi
không ít. Anh ta đứng trong đám đông, đưa mắt khẽ liếc xung quanh một vòng,
không tức giận nhưng lại rất có uy, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy
Nhất, nhếch miệng nói: “ Cô bé xấu xí này do ai đưa tới vậy?”.

Ngụy Nhất nhận ra anh
ta, chính là người mà ban nãy va phải cô ở ngoài cổng. Vừa rồi, nhất thời cô
không nhận ra, giờ nhìn kỹ lại mới nhớ, thì ra một năm trước người đó đã xuất
hiện ở nhà họ Ngụy với tư cách là bạn trai của Ngụy Trích Tiên. Cho dù bộ óc bị
nghiền nát, cô vẫn có thể nhớ hết những lời kinh thiên động địa mà anh ta đã
nói với cô cách đây một năm.

Anh ta chính là Trâu
Tướng Quân. Phải rất nhiều năm sau, Ngụy Nhất mới cảm nhận được một cách sâu
sắc thế nào là người giống như tên

“Tướng Quân, đây là em
gái của em, là Ngụy Nhất mà!”, Ngụy trích Tiên làm ra vẻ trách móc, bước về
phía trước níu lấy tay của Trâu Tướng Quân , điệu bộ thân mật, “Anh đã từng
khen nó có làn da thật đẹp đấy thôi”.

Ngụy Nhất vô cùng sầu
não, thầm nghĩ: Chị còn dám nhắc đến hai chữ “làn da” nữa sao?

Trâu tướng Quân khẽ
nhếch mép nói: “Những cô gái mà anh từng khen nhiều lắm”.

Đúng lúc Ngụy Nhất vừa
ngước mắt lên thì vừa hay bắt gặp anh ta đang tiến mấy bước về phía mình với
điệu bộ hiên ngang chỉ thuộc về riêng anh ta khiến cô sợ đến nỗi vội cúi gằm
mặt xuống.

Ngụy Trích Tiên nói:
“Nhất Nhất, chào anh Trâu đi. Hôm nay anh ấy là chủ nhân của buổi tiệc đấy!”.

“…”

Khi Ngụy Nhất còn đứng
ngây ra, chưa kịp phản ứng gì thì Trâu Tướng Quân đã vội tiếp lời ngay:

“Chi bằng gọi phéng là
anh rể đi”, giọng nói của anh ta trầm ấm dày dặn, nghe vô cùng hấp dẫn.

“Tướng Quân!”, nét mặt
Ngụy Trích Tiên lộ rõ vẻ vui sướng, nửa nũng nịu, nửa giận dỗi, cơ thể lại càng
lả lơi, dựa cả vào người Trâu Tướng Quân.

Ngụy Nhất khẽ chào tiếng
anh Trâu. Trâu Tướng Quân làm ra vẻ không nghe thấy, lạnh lùng buông một câu:
“Dị ứng thì không được ra nắng, sao không ở nhà hả?”

.

Ngụy Trích Tiên vội nói:
“ Bọn trẻ bây giờ ham chơi hơn tụi mình ngày xưa nhiều. Hôm qua còn đến nhà bạn
uống rượu, chơi đến tận trưa nay mới về, nghe nói nhà anh tổ chức tiệc sinh
nhật, lại nhất định đòi em đưa đến cho vui. Nó năn nỉ tới nỗi em không biết làm
thế nào cả nên đành đưa đi cùng”.

Ngụy Nhất ko biết phải
nói thế nào nữa, tay gãi gãi chỗ ngứa, đưa mắt nhìn về hướng khác, không nói
lời nào.

Sau đó, Ngụy Trích Tiên
để mặc Ngụy Nhất tự kiếm đồ ăn, còn mình thì kéo Trâu Tướng Quân đi chỗ khác.

Sau đó, Ngụy Trích Tiên
để mặc Ngụy Nhất tự kiếm đồ ăn, còn mình thì kéo Trâu Tướng Quân đi chỗ khác.

Ngụy Nhất đưa mắt nhìn
xung quanh, thấy có món bánh ngọt Tiamisu1 vị dâu tây, tinh thần mới khá lên
được chút xíu. Bê đĩa bánh nhỏ trên tay, tìm một góc khuất không ai chú ý tới,
chậm rãi ngồi thưởng thức món bánh ngọt nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía đám
người cao ngạo tự phụ kia, tâm hồn không biết tha thẩn đi tận đâu nữa.

“Hình như đã từng gặp em
này rồi thì phải”, một giọng nói dịu dàng vang lên trên đầu cô.

Ngụy Nhất ngẩng đầu lên,
bắt gặp một khuôn mặt khôi ngô tuấ tú tràn đầy phong
độ.        

Hắn tự cho mình là Giả
Bảo Ngọc2 hả? Ngụy Nhất đứng lên, cung kính nói: “Tô học trưởng 3, chào anh”.

Tô Thích nhoẻn miệng
cười, lộ rõ tám chiếc răng trắng ngần, “Hóa ra vẫn còn nhận ra anh cơ đấy! Cứ
nghĩ quý nhân thì hay quên, cô bạn học họ Ngụy đã quên đám thường dân như bọn
anh rồi chứ?”, anh khẽ xoa xoa cằm, mỉm cười,  “Sao lần này không gọi là
anh Tô nữa hả?”.

Thầm nghĩ, anh ta muốn
khoe vẻ đẹp trai của mình hả, xoa cằm rõ ràng là một cử chỉ cợt nhả thiếu đứng
đắn, nhưng điệu bộ này của Tô Thích, chậc chậc, lại vô cùng phong lưu phóng
khoáng, đúng là một phong cách riêng.

Ngụy Nhất vừa nghĩ tới
hành động ngốc nghếch của mình ở trường, khuôn mặt lại đỏ lựng lên, không nói
thêm gì nữa. Trong lòng tự nhủ: Nếu một nhân vật tài giỏi tiếng tăm lừng lẫy
như anh ta mà chỉ là thường dân, vậy một sinh viên bình thường như cô sẽ nhỏ
nhoi như hạt bụi là cái chắc.

Tô Thích đưa cho Ngụy
Nhất một ly nước chanh, cử chỉ vẫn luôn nhẹ nhàng hòa nhã. Anh nói: “Không ngờ
em lại là con gái nhà họ Ngụy”.

Ngụy Nhất đón lấy ly
nước, nói một câu cảm ơn.

Tô Thích lại nói: “Ở
trường em khiêm nhường thật đấy”, “ừm”, Ngụy Nhất ừ hữ một tiếng.

“Nhưng đôi khi cũng có
những hành động rất táo bạo”, Tô Thích nói tiếp. Hình như đang nghĩ tới chuyện
gì đó, nét cười trên khuôn mặt càng đậm hơn.

Ngụy Nhất biết rõ, anh
ta muốn nói đến chuyện gì, tự thấy không còn chút thể diện nào mà nhìn người
quen cũ nữa, trong chốc lát, mặt mũi liền đỏ lựng lên, lại cúi gằm mặt xuống.

Thấy vậy, ánh mắt Tô
Thích lại ngập tràn thương cảm, đưa tay ra lướt nhẹ lên mái tóc cô, vừa như
muốn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại ấy vừa như chỉ chạm gần tới mà thôi.

Ngụy Nhất toàn thân run
rẩy, nói bằng một gió nhanh đến nỗi ngay chính bản thân cô cũng nghe không rõ
nữa: “Em em em em đi ra nhà vệ sinh…”,rồi bỏ đồ ăn trên tay xuống, nhanh chóng
chạy biến khỏi đó.

Ánh mắt Tô Thích dõi
theo bóng cô cho tới tận cuối phòng, bất giác dấy lên chút thương xót.

Quay người lại, anh bất
ngờ gặp phải một ánh mắt sắc nhọn mang chút dò xét. Trâu Tướng Quân mở lời
trưóc: “Hai người quen nhau?”.

Tô Thích biết Tướng Quân
muốn ám chỉ ai, cũng không giả ngây giả ngô nữa, nói: “ừ, em ấy học lớp dưới,
năm thứ nhất”.

Trâu Tướng Quân lạnh
nhạt nói: "Anh họ, không ngờ anh lại có khẩu vị này. Trình độ đã được nâng
cao nhiều rồi đấy .

Tô Thích lấy nhu thắng
cương, hòa nhã nói: “Nếu như cậu tùy tiện chỉ điểm vài chỗ, trình độ của Tô
Thích này cũng không đến nỗi kém như bây giờ đâu”, ám chỉ tính cách đào hoa
phong lưu của Trâu Tướng Quân.

Tô Thích và Trâu Tướng
Quân vừa là bạn học thời trung học, vừa là anh em họ. Trâu Tướng Quân nhỏ hơn
To Thích hai tháng tuổi nhưng tính cách và sở thích của hai người lại khác xa
nhau. Trâu Tướng Quân chẳng bao giờ thèm đếm xỉa đến. phong thái quân tử của Tô
Thích; Tô Thích lại càng không dám gật bừa trước tính cách phóng đãng, ương
bướng của Trâu Tướng Quân. Hai người luôn ngầm đối đầu nhau, đều không cảm thấy
hài lòng về đối phương. Thêm vào đó, ông chủ họ Trâu lại có tính thiên vị, mặc
dù lòng và mu bàn tay đều là thịt, rõ ràng nói yêu quý cháu nội và cháu ngoại
như nhau, nhưng thực tế, ai là đích tôn, ai là ngoại tộc, ông đều phân biệt rất
rõ ràng.

“Nhà họ Ngụy đang nóng
lòng đến gặp bố mẹ em, mong muốn hai gia đình kết tình thông gia. Hy vọng em có
thể giúp nhà họ Ngụy qua được khủng hoảng kinh tế lần này. Anh họ, anh thử nói
xem, em có nên thuận theo ý của hai bậc phụ huynh nhà họ Ngụy không?”

Những câu nói đó của
Trâu Tướng Quân mang nhiều ẩn ý, Tô Thích không phải không hiểu những ngôn từ
đầy khiêu khích đó, anh mỉm cười khiêm nhường, ung dung buông hai từ: “Tùy
thôi”.

Trâu Tướng Quân chăm chú
quan sát biểu hiện của Tô Thích, thấy quả thực không có gì khác thường, cảm
thấy mất hứng liền quay người bỏ đến chỗ khác.

Sau khi Trâu Tướng Quân
đi rồi, Tô Thích nâng ly nước chanh mà ban nãy Ngụy Nhất vừa uống lên trước mặt
mỉm cười ngắm một hồi, sau đó đặt môi vào đúng vết môi nhỏ xinh ban nãy còn lưu
lại trên miệng ly, một hơi uống cạn.

Bữa tiệc trôi qua khá
lâu, bóng dáng nhỏ bé tới giờ mới xuất hiện trở lại. Cô đã rửa sạch lớp thuốc
chống dị ứng, những nốt mẩn đỏ trên mặt đã đỡ càng lộ rõ khuôn mặt vốn trắng
ngần.         

Ngụy Nhất tiên về phía
trước, nói với Tô Thích: “Anh...
Tô”.         

“Hả?”, Tô Thích cúi
nhìn, đôi mắt lá răm đầy mê hoặc đang chăm chú nhìn cô.

Ngụy Nhất bị ánh mắt
nóng bỏng đó nhìn, khuôn mặt lại đỏ lựng lên: “Em... chị em đâu rồi? Em gọi mà
chị ấy không nghe máy”.

Tô Thích nói: “Trích
Tiên? Đi rồi”.

Ngụy Nhất ngạc nhiên:
“Đi đâu ạ?”.

Tô Thích nói: “Phóng xe
đi cùng bọn Trâu Tướng Quân rồi”, nói xong, nhìn điệu bộ thất vọng của Ngụy
Nhất, anh hỏi vẻ quan tâm, “Trích Tiên không nói với em câu nào à?”.

“Vâng. Nếu chị em quay
lại, anh nói với chị em một tiếng, em về nhà trước rồi nhé”, Ngụy Nhất nói xong,
quay người định rời đi.

Tô Thích chợt thấy vô
cùng thương cảm, xem ra, tình cảm của cô chị kia với em gái cũng chẳng ra sao.
Nhìn dáng nhỏ bé của Ngụy Nhất dần xa, dường như cô đã quen với sự cô đơn rồi.

Tô Thích rảo bước đuổi
kịp, kéo cánh tay của Ngụy Nhất lại, nói: “Muộn thế này, một mình em làm sao về
được? Để anh đưa em về”.

Ngụy Nhất quay mặt lại,
sóng mắt khẽ lay động, tiếp theo là sự ngượng ngùng. Đắn đo suy nghĩ một hổi,
cuối cùng Ngụy Nhất cũng ngoan ngoãn nói một câu: “Cảm ơn Tô học trưởng”.

“Lúc thì học trưởng, lúc
thì anh. Chẳng xưng hô cố định gì cả”, Tô Thích khẽ cười, “Em cứ đứng yên ở
đây, anh đi lấy xe”. Nói xong anh quay người chạy từng bước dài về phía tầng
hầm.

Ngụy Nhất mê mẩn nhìn
theo bóng hình đang dần biến mất sau màn đêm, chỉ thấy ngay cả dáng chạy của
anh, dù thế nào cũng đều rất tao nhã. Khi mặc quần áo cầu thủ hay lúc mặc quần
áo thường ngày cũngg đều như vậy.

Mê đắm mãi, đến tận lúc
bóng dáng khôi ngô tuấn tú kia đã khuất dạng hồi lâu mà cô vẫn không thu ánh
mắt về được.

__________________________________

[1] Tiramisu là một loại
bánh ngọt nồi tiếng của Italia.

2 Giả Bảo Ngọc (chữ Hán:
賈寶玉, phiên âm: Jia BaoYu, nghĩa là viên
ngọc quý gia bảo) là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết hồng lâu
mộng của Tào Tuyết Cần.

3 Học trưởng: Một cách
xưng hô tôn trọng với người cùng học tuổi hơn

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3