Ác qủy bên em - Full - Chương 04 - 05

CHAP 4: VÔ TÌNH

Con mồi hôm đó của Ken
khá khó đối phó. Giáp mặt rồi Ken mới cảm nhận được sức mạnh của tên này không
phải hạng xoàng. Chỉ dựa vào cái cách hắn di chuyển nhanh lẹ suýt ngang ngửa
cậu cũng biết tên này chắc hút không dưới 1000 linh hồn. Trước nay Ken vẫn rất
ghét những oan hồn như thế này. Dù chúng chết có oan ức đi chăng nữa thì cũng
không có quyền hại người như thế. Vậy nên dù không mấy hứng thú với cái ghế Quỷ
Vương nhưng Ken lại khá hứng thú với công việc thợ săn này. Lúc đầu hắn cũng
khá e dè với Ken. Chỉ dám vởn vơ xẹt qua xẹt lại xung quanh cậu chứ không dám
ra tay. Nhưng dần dà , hắn mất kiên nhẫn, bắt đầu tập trung vào tấn công. Cách
tấn công nhịp nhàng của tên này làm Ken phải cảnh giác. Hắn không vồ vập, không
chăm chăm vào mục tiêu là Ken nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm mơ hồ.
Tên oan hồn bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn tấn công dồn dập hơn. Chiêu thức cũng có
phần lợi hại hơn. Sau khi nhận ra chỉ mỗi bùa phép thôi thì không đủ. Hắn bắt
đầu lôi ra từ không trung một lưỡi hái bằng xương người. Chiếc lưỡi hái sáng
rực trên tay hắn. Ken dường như cũng quyết làm nhanh gọn, lôi ra thanh kiếm của
cậu. Ngay lúc tay Ken chạm vào thanh kiếm, cậu lao vút lên về phía oan hồn kia
đang sững người, nhanh tay chém một nhát thẳng. Tên kia cũng không phải vừa.
Hắn nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, tránh đòn của Ken, đồng thời đưa lưỡi hái
gạt lấy thanh kiếm của Ken. Nhưng ngay lúc lưỡi hái chạm vào thanh kiếm, lập
tức bị hút lấy. Ken nhếch môi cười. Thanh Kiếm Ma của cậu vốn là bảo vật của
địa phủ. Chỉ cần là những gì có thể tăng thêm sức mạnh, thanh kiếm đều có thể
thu nạp. Một ánh sáng loé lên, thanh kiếm từ từ hiện thêm những đường vân tinh
xảo. Tên oan hồn bắt đầu giận dữ. Hắn lao lên, tung ra những quả cầu sinh linh
về phía Ken. Ken nhíu mày, lách người tránh. Quá nhiều sinh linh. Tên này thật
không phải vừa. Những sinh linh phát ra ánh sáng ma quái che trọn mắt cậu. Ken
nheo mắt. Đúng lúc đó, có tiếng con gái hét lên

-"Cẩn thận."

Chưa hoàn hồn, Ken đã
thấy bóng đen oan hồn lao tới. Hắn bật cười khanh khách.

-"Mày chết chắc rồi
con ạk."

Đòn phép của hắn đánh
mạnh vào ngực Ken. Cậu văng ra, ngã bệt xuống đất. Đứa con gái đưa tay bụm lấy
miệng. Chết rồi. Không khéo cậu ta chết mất. Không nghĩ được nhiều, Vy Vy thét
lên với tên oan hồn

-"Tên kia. Có giỏi
thì đánh ta đây này."

Oan hồn kia quay lại
nhìn Vy Vy. Đôi mắt đỏ ngầu khẽ sáng lên. Con mồi này ngon đấy. Bỏ qua quả là
phí. Hắn lao vút về phía Vy Vy. Cô bắt đầu hoảng loạn. Vy Vy ơi là Vy Vy. Mày
làm cái gì vậy chứ. Anh hung lắm làm gì. Cái bóng đen này giết mày mất thôi.

Trong lúc đầu óc hoảng
loạn, không biết làm thế nào, Vy Vy buột miệng thét gọi tên Ken. Đôi tay nhỏ
xinh của cô che chắn trước mắt.

Lúc nghe Vy Vy gọi tên
mình, Ken thoáng chút ngỡ ngàng. Nhìn thấy tên kia đổi mục tiêu sang phía Vy
Vy, trái tim Ken như thắt lại. Ngay lập tức, cậu lao về phía Vy Vy. Nhưng lúc
nghe Vy vy thét gọi tên mình, Ken giật mình, đứng sứng lại trên không trung.

Thực ra Ken có lao tới
kịp hay không cũng không thành vấn đề. Chiếc nhẫn trên tay Vy Vy bắt đầu phát
huy sức mạnh kinh hồn của nó. Ken nhất thời không nhớ ra chiếc nhẫn trên tay Vy
Vy vốn cũng không vừa. Nó chứa đựng sức mạnh ngang ngửa với thứ vũ khí huỷ
diệt. Ánh sáng từ chiếc nhẫn dần loé sáng. Ánh sáng xanh xanh ma quái làm cho
người ta liên tưởng đến mặt hồ xanh xanh. Tên oan hồn biết mình sai lầm khi
chọn con mồi này. Nhưng hối hận cũng chẳng ích gì nữa. Thân hình hắn méo mó,
Khuôn mặt vốn đã gớm ghiếc nay còn gớm ghiếc hơn. Hắn gào lên. Tiếng gào thét
như xé nát không khí. Linh hồn của hắn dần dần bị hút vào trong chiếc nhẫn, kết
thúc kiếp luân hồi.

Vy Vy kinh ngạc nhìn
chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn đính ước, theo lời của Ken, đã cứu cô một mạng. Kì lạ
cũng có cái hay của nó chứ. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Vy Vy ngẩng phắt lên.
Người mặc áo choàng đen đã đáp xuống cánh đồng. Áo choàng tung bay trong gió,
mơn man những ngọn cỏ che khuất đôi chân cậu ta. Vy Vy khẽ giật mình. Sau lớp
mặt nạ đó, thực ra là khuôn mặt như thế nào? Sao cô lại cảm thấy quen thuộc như
thế? Vy Vy tiến lên phía trước, lên tiếng hỏi

-"Anh… Anh không
sao chứ?"

Ken khẽ giật mình khi
nghe Vy Vy hỏi. người con gái đang đứng trước mặt cậu đây vừa gọi tên cậu. Hình
như trong lúc hoảng loạn, Người đầu tiên cô nghĩ đến là cậu? Tại sao Vy Vy lại
nghĩ tới cậu mà không phải ai khác? Ken nheo mắt khó hiểu. Thấy người lạ đứng
yên, Vy Vy thoáng lo lắng. Vừa nãy anh ta trúng đòn. Không phải bị thương chết
đứng rồi chứ? Vy Vy dợm bước lên phía trước. Nhưng bước chân của cô chưa kịp
tới đích thì người kia đã giật mình. Không thể để Vy Vy nhìn thấy cậu như thế
này được. Con người dù thế nào cũng rất sợ ác quỷ. Nếu người khác thì cậu không
bận tâm. Nhưng Vy Vy thì khác. Cô ấy… Dường như ăn sâu vào tâm trí cậu tự bao
giờ rồi.

Nghĩ tới đó, Ken xoay
người, vội vã bỏ đi. Vy Vy đứng ngẩn. đáng ra cô phải sợ mới đúng chứ? Sao anh
ta lại làm như sắp bị cô ăn thịt tới nơi vậy? Thật bất lịch sự. Nhưng quả thật
với tên này, Vy Vy cảm thấy rất quen thuộc. Cái vẻ lạnh lùng, cái dáng người
cao cao cô độc ấy, sao nó lại làm cô cảm thấy gần gũi đến thế?

Bước chân Vy Vy dù vẫn
bước đều, thế nhưng không thể không nhìn ra nét cứng đơ. Bây giờ nghĩ lại Vy Vy
mới thấy rùng mình. Cảnh lúc nãy cô thấy là gì vậy? Chẳng phải vẫn như trong
phim thường chiếu sao? Cái bóng đen lượn lờ trước gió. Mờ mờ ảo ảo. Dáng người
con trai hung dũng kiêu sa. Tất cả như một giấc mơ. Vy Vy không phải là người
tin vào tâm linh. Nhưng nhìn thấy cảnh đó cũng không thể gạt nổi ý nghĩ về trận
chiến đó. Trận chiến của quỷ. Thế nhưng cô không lấy gì làm sợ hãi. Trên đời
chẳng phải vẫn có nhiều chuyện kỳ lạ lắm sao? Ma quỷ nếu nói không có thì cũng
không đúng. Gặp ma thì sao chứ? Trên đời này cái gì cũng có số của nó. Có muốn
tránh cũng không được. Điều làm Vy Vy bận tâm là chàng trai kì lạ cô vừa gặp.
Cậu ta là ai? Sao lại thân quen với Vy Vy như vậy? Và còn… cậu ta bị thương.
Chắc không sao chứ???

Vừa về tới nhà, Vy Vy đã
đổ ập xuống giường. Cả người mỏi nhừ. Lúc chiều cô chỉ vô tình tới cánh đồng cỏ
đó thôi. Nơi đó vốn dĩ là chốn thiên đường Vy Vy tìm ra lúc nhỏ. Đột nhiên
chiều hôm đó lại muốn ra đó thả hồn theo từng ngọn cỏ. Vô tình lại nhìn thấy
cảnh đó. Nếu không có chiếc nhẫn chắc cô đã…

Vy Vy đưa tay lên, ngắm
nhìn chiếc nhẫn trong vô thức. cũng hơn một tuần rồi từ lúc đeo chiếc nhẫn này.
Lẽ dĩ nhiên cũng cảm thấy thân thuộc. Trong lòng Vy Vy cũng không còn cảm giác
bị sắp đặt nữa. Cô nhặt được chiếc nhẫn này, âu cũng là số phận. Cô nhớ tới
Ken. Không biết giờ này cậu đang làm gì. Đang học hay đang lười biếng nằm dài
trên chiếc ghế đen êm ái trong căn phòng đặc biệt của cậu. Thốt nhiên Vy Vy đưa
ngón tay lên chạm môi. Dường như hơi ấm của làn môi Ken mềm mại vẫn vương lại
trên môi cô. Trái tim Vy Vy rung lên khe khẽ. Một chút gì đó ấm áp len lỏi
trong tim cô

Kun liếc nhìn Ken, khẽ
thở dài. Thiếu gia làm sao vậy? từ lúc về tới giờ thiếu gia cứ như người mất
hồn vậy. Lúc Ken đi tìm tên oan hồn kia thì Kun đang nhơ nhẩn đâu đó tìm một
vài hồn ma vất vưởng. Tiểu yêu như cậu không phải không biết săn hồn ma. Những
hồn ma vất vưởng vốn dĩ là thức ăn rất bổ dưỡng với tiểu yêu. Bất cứ là oan hồn
nào, chỉ cần tiểu yêu thu phục được sẽ tăng thêm chút sức mạnh. Vì không chứng
kiến trận đánh nên bây giờ Kun mới không hiểu Ken vừa xảy ra chuyện gì. Từ lúc
Ken mới ra đời tới giờ, đây là lần đầu Ken như vậy.

Ken không để ý ánh nhìn
lo lắng của Kun. Cậu vẫn đang bận thắc mắc sao lúc đó Vy Vy lại gọi tên cậu.
Một cảm giác gì đó rất lạ len lỏi trong trái tim Ken. Vy Vy gọi tên cậu lúc gặp
nguy hiểm. Phải chăng là Ken chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Vy Vy? Thật
chẳng hiểu ra làm sao. Vy Vy rõ ràng vẫn lơ đi nụ hôn của cậu mà. Hay là Vy Vy
chỉ tiện miệng gọi tên cậu thế thôi? Ken thở hắt ra, vò vò đầu. Rắc rối thật.
Vy Vy. Rốt cuộc cậu làm sao thế hả?

Avi đang nhấm nháp chút
nấm trong ngôi nhà nhỏ nhỏ của cậu. Lúc được sai xuống trần, Avi đã xin Ơn trên
ban cho ngôi nhà này. Ngôi nhà nhỏ xinh, hoa lá vây quanh nhìn như tiên cảnh.
Mái nhà như chiếc nấm khổng lồ được những cây hoa quấn quýt vậy. Avi thích ngôi
nhà này chính là vì chiếc mái này. Đơn giản chỉ vì nấm là thức ăn ưa thích của
Avi. Vốn dĩ thiên sứ không phải duy trì sự sống nhờ thức ăn, thế nhưng ăn vẫn
là một thú vui tao nhã. Ngồi nhâm nhi cây nấm hương nướng thơm phức, Avi như
chìm vào suy nghĩ. My My là một cô gái khá thú vị. Dù trong lớp chỉ biết có
ngủ, thế nhưng thỉnh thoảng, lúc tỉnh vẫn chìa ra cho cậu thanh sô cô la đăng
đắng ngon ngon, hay thỉnh thoảng là cây kẹo mút nhỏ nhỏ. Thỉnh thoảng Avi lơ
đãng nhìn quanh, ánh mắt vô tình chạm phải gương mặt xinh xắn với đôi má hây
hây, trong lòng không tránh khỏi một ý nghĩ tội lỗi. Thiên sứ trên thiên đàng
rất nhiều. Những nữ thiên sứ đều rất xinh đẹp. Thế nhưng My My mang một vẻ đẹp
rất đặc biệt. Dù không động lòng nhưng Avi cũng phải ngầm công nhận, nếu là con
người, Avi tuyệt nhiên sẽ rơi vào lưới tình của My My. Vị đắng của thanh sô cô
la như vẫn ám ảnh đầu lưỡi của Avi. Chưa bao giờ cậu để tâm tới một người như
vậy. Huống hồ đây chỉ là một nữ nhân phàm trần.

Căn phòng màu hồng im
ắng. My My ngồi trước máy tính, đôi mắt không chớp lấy một chút. Chiếc laptop
màu hồng thân yêu của cô bé ngày nào cũng phải làm việc cật lực. Vì trên lớp My
My chỉ ngủ thôi. Thế nên tối đến tất nhiên phải học bù. IQ 150 ngang với Vy Vy
giúp cô bé không ít. Chỉ cần nhìn sơ qua trong sách giáo khoa là ổn về phần cơ
bản. Chủ yếu là My My lên mạng học chương trình nâng cao. Thỉnh thoảng còn thử
làm một số đề thi quốc gia. Con người này, ngoại trừ võ thuật ra, phải nói là
hoàn hảo. Nấu ăn ngon. Xinh đẹp. Học hành cực ổn. Xứng đáng là ước mơ của những
chàng trai hoàn hảo nhất. Thế nhưng Avi lại chẳng mảy may gì. Nhìn vào cái vẻ
shock tới điếng người của cậu lúc đầu, My My thừa hiểu. Cô đã thích nhầm một
tên nhóc ngốc tệ. Tâm trí My My tối nay không thể tập trung chút nào. Dù đôi
mắt vẫn dán vào màn hình, thế nhưng đầu óc lại bay bổng đâu đâu. Thật ra lúc
đầu nói với Vy Vy cô thích Ken chỉ là đùa thôi. My My không có hứng thú với
những anh chàng mang tên Băng Giá như Ken. Ngay lúc nhìn thấy Avi, trong lòng
My My đã trào lên một cảm giác ấm áp. Nói là tình yêu sét đánh cũng không sai.
My My thích Avi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dần dần không chỉ là thích nữa. Lúc
nào My My cũng muốn nhìn thấy Avi. Lúc nào cũng muốn bên cạnh Avi. Thỉnh thoảng
ở trên lớp vẫn vờ khép hờ đôi mắt, lim dim nhìn ngắm Avi. Thế nhưng My My cũng
biết. Chàng trai mà cô vẫn ngày đêm mong nhớ, thực chất chẳng biết tình yêu là
gì.

Tình yêu đôi khi làm cho
con người ta trăn trở. Buổi tối hôm đó, có 4 con người không hẹn cùng thức
trắng đêm.

 

CHAP 5: Thiếu nữ rơi lệ,
ác quỷ sầu.

Một tháng sau đó trôi
qua khá êm đẹp. Ken tới lớp vẫn làm ra vẻ như bình thường. Vy Vy cũng không
biểu hiện gì thêm về tình cảm của cô bé. Chỉ là say nắng thôi. Cô vẫn thầm nhủ
mình như thế. My My thì thay đổi hoàn toàn. Tới lớp không còn ngủ nữa. Thay vào
đó là ngồi ngắm Avi. Làm cậu nhóc có cố mấy cũng chẳng thể tập trung vào học
được. Sự việc vẫn sẽ êm đềm như thế nếu như không có một ngày. Avi nhận được
lệnh khẩn. Theo thông tin gần đây nhất từ thiên đường, Mấy hôm nay Ken tăng
cường truy lùng oan hồn. Chỉ trong mấy ngày nhưng cậu ta đã sặp hoàn thành khoá
huấn luyện. Nếu kéo dài thêm thời gian e là không còn kịp nữa. Nội dung lệnh
khẩn không có gì khác ngoài nhanh chóng bắt Ken. Lúc nhận được lệnh, Avi có
chút hoang mang. Học cùng một lớp, tuy Ken không thể hiện nhiều ngoài ánh mắt
đầy tình cảm cậu nhìn Vy Vy, nhưng Avi vẫn ngầm hiểu được. So ra thì Ken cũng
là một ác ma tốt. Địa phủ là nơi chứa chấp những ác ma tàn độc nhất. Quỷ Vương
hiện nay cũng không phải tay vừa. Rất nhiều thiên sứ đã chết trong tay ông ta.
Đến thượng đế còn có phần kiêng nể. Nhưng tính cách ông ta ngày càng tàn ác.
Trên thiên đường nhất thời không ai có thể đấu lại ông ta. Thế nên đành dùng hạ
sách bắt con trai ông ta. Ken tuy là hoàng tử thứ 10 của Quỷ Vương nhưng lại là
đứa con mà ông ta hết mực yêu quý. Nếu có thể dùng Ken áp chế tính tàn ác của
ông ta thì cũng không có gì gọi là hèn hạ.

Nhưng vấn đề mấu chốt ở
đây là Avi không muốn bắt Ken. Hắn ta cũng chẳng có tội tình gì hết. Thế nhưng
nếu không dùng cách này thì rất nhiều thiên sứ sẽ còn hi sinh. Avi buộc lòng
phải chọn. Cuối cùng thì vẫn phải tuân theo.

Chiều hôm đó, Ken y hẹn
một mình ra cánh đồng cỏ. Trước sau gì cũng có ngày hôm nay. Ken biết rõ như
vậy. Nhưng trong thâm tâm cậu, Ken vẫn có chút gì đó hi vọng Avi, người mà cậu
ngầm xem là bạn, sẽ không dùng cách hèn hạ này của lệnh trên. Thế nhưng cái gì
đến cũng phải đến. Ken thừa biết nếu không dùng cách này, Thượng đế sẽ không
tài nào khống chế nổi Quỷ Vương. Dần dần thế gian cũng sẽ bị địa chủ nuốt
chửng. Ken đồng ý khoá thực tập cũng chỉ vì mục đích ngăn chặn chuyện này. Thế
nhưng không kịp nữa rồi.

Cuộc chiến, không còn
cách nào khác, bắt buộc phải bắt đầu

Avi từ từ quay người lại
nhìn Ken. Trong ánh mắt loé lên chút gì đó đau lòng.

-"Thật ra tôi không
muốn có chuyện này." Avi lặng lẽ nói

-"Tôi biết."
Ken nở một nụ cười. đáp. "Nhưng nếu đã bắt buộc phải thế này thì cũng
không còn cách nào khác. Chính tôi cũng biết cách duy nhất để ngăn chặn Quỷ
Vương là như thế này."

-"Chỉ mong đấu với
cậu một trận công bằng. Dù chết cũng không hối tiếc."

-"Chết không hối
tiếc."

2 người con trai nhìn
nhau cười. Nụ cười tình bạn ấm áp. Ken hôm nay không đeo mặt nạ. Những lần
trước chẳng qua chỉ vì đối thủ không có được cái vinh dự nhìn mặt cậu. Còn hôm
nay, người đấu với cậu lại là một người cậu xem là bạn. Chiếc mặt nạ có cơ hồ
không còn cần thiết nữa. Avi nhìn Ken.

-"Bắt đầu
thôi."

Ken bình thản lôi ra
thanh Kiếm Ma. Đôi cánh dơi nhô ra phía sau lưng. Avi nhắm mắt lầm rầm, trong
không trung chợt hiện ra một thanh kiếm trắng chói sáng. Đôi cánh thiên thần
tuyệt đẹp hiện ra lộng lấy. Ken ra đòn trước. Cậu vung thanh kiếm, vụt bay lên
phía trước. Từ thanh kiếm, hang ngàn chiếc long vũ đen láy vụt ra như muốn cắm
thẳng vào tim Avi. Avi nhẹ nhàng tạo ra một màng chắn trong suốt, thu lấy những
chiếc long vũ rồi biến mất. Nhanh như cắt, cậu tiến thẳng về Ken, đưa thanh
kiếm chém xuống. Ken gồng mình đỡ lấy chiêu thức của Avi. Quả không hổ danh
thiên sứ cấp cao. Chiêu thức nhẹ nhàng mà mạnh mẽ. Nội lực cũng rất thâm hậu.
Ken gắng dùng sức hất thanh kiếm của Avi ra, đồng thời lẩm nhẩm câu thần chú
tạo ra một làn khói màu đen bao lấy Avi. Thấy nguy, Avi vụt bay lên những đám
mây đang trôi lững lờ. Ken không phải tay mơ. Cậu ta biết chọn lọc những chiêu
thức khôn ngoan. Không mất quá nhiều sức nhưng lại có thể giết chết nhiều thiên
sứ không thông minh. Avi lao xuống, thanh kiếm chĩa thẳng vào Ken. Đúng lúc đó,
cả hai đột nhiên khựng lại vì một tiếng kêu nho nhỏ nhưng đầy ngạc nhiên.

Vy Vy đang bịt chặt
miệng, bên cạnh cô là My My không nói nổi lời nào. Trước mắt cô là một thiên sứ
và một ác quỷ. Ác quỷ đó cô đã từng nhìn thấy trước đây. Chẳng trách lại có cảm
giác thân thuộc đến thế. Ác quỷ đó vẫn mặc chiêc áo choàng màu đen, bên trong
là bộ đồ da đen đầy quyến rũ. Chiếc áo không tay như tôn lên những nét đẹp cơ
thể của Ken. Vy Vy quá đỗi ngạc nhiên. Thiên sứ đang sững người nhìn chằm chằm
vào My My khuôn mặt cứng đơ. Nhưng cậu ta không phải là nguyên nhân làm Vy Vy á
khẩu. Ken đang nhìn cô, tim bỗng chốc đập liên hồi. Hoảng sợ. Vy Vy nhìn thấy
rồi. Vy Vy nhìn thấy hình dạng ác bá của cậu. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy Ken. Cậu
lắp bắp, đáp xuống mặt đất

-"Vy Vy… Em…"

Vy Vy không nói gì. Mắt
vẫn nhìn chằm chằm vào Ken. Người con trai lạnh lùng ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng
liếc nhìn cô với ánh mắt yêu thương, người con trai làm cho tim Vy Vy rung
động, người con trai làm cho Vy Vy có một đêm không ngủ. Giờ này người con trai
đó đang đứng trước mặt cô. Ánh mắt nhìn cô vẫn đầy yêu thương, nhưng lại có tia
đau đớn. Khuôn mặt góc cạnh đâỳ hấp dẫn vẫn thân thuộc, nhưng sao lại khiến cô
đau lòng đến thế. Ken như đoán chừng được ý nghĩ của Vy Vy. Lúc này trái tim
cậu như đang gào thét. Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Tại sao hôm nay cậu lại
không mang mặt nạ? tại sao lại để Vy Vy nhìn thấy bộ dạng ác bá của cậu? Và tại
sao, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi của Vy Vy bỗng nhiên làm cậu đau lòng
đến thế? Ken bước chậm từng bước tới trước mặt Vy Vy. Cô vẫn nhìn cậu không
chớp mắt. Ánh mắt đó như đâm thẳng vào tim cậu. Nước mắt Vy Vy trào ra, chảy
dài trên má. Nước mắt rơi vào tim Ken, làm cho tâm hồn cậu chấn động. Cậu đưa
tay lau đi giọt nước mắt cho Vy Vy. Nhưng Vy Vy bỗng giật mình. Ken trước mặt
cô xưa nay chỉ là giả vờ. Cái gì mà hôn phu, cái gì mà làm cô rung động chứ? Cô
sao có thể rung động trước Ken? Sao có thể được? Bởi Ken không phải là người.
Ken là…

-"Ác Quỷ."

Vy Vy đau lòng thốt lên,
lùi ra phía sau. Cánh tay đang đưa ra lưng chừng đột nhiên cứng đơ. Ken sững
người. Phải. Cậu là một con ác quỷ. Cậu vốn dĩ là một con ác quỷ. Ác quỷ chỉ
biết hại người. Ác quỷ chỉ biết tới máu. Ác quỷ không có tình yêu. Thế nhưng ác
quỷ như cậu. Tại sao lại vì Vy Vy mà đau lòng đến thế? Có một cái gì đó bỏng
nhiên nứt ra, sụp đổ, vỡ tan trong Ken. Tình cảm chỉ vừa chớm sao đã vội tàn.
Giọt nước mắt trên mi Vy Vy như bồi thêm vào nỗi đau bất ngờ của Ken một đòn
chí mạng.

-"Vy Vy. Anh… Em
nghe anh nói đã."

Ken đau lòng nói. Nỗi
đau chèn ép làm cho giọng cậu khan đi. Nhưng Vy Vy không còn tỉnh táo nữa. Cô
lắc đầu dữ dội. Nước mắt tuôn rơi. Cô hét lên

-"Ken. Anh là ác
quỷ. Tại sao anh lại là ác quỷ."

-"Anh… Vy Vy. Đúng
là anh là ác quỷ. Nhưng…"

Câu nói của Ken còn chưa
hoàn thiện, Vy Vy đã khóc nấc lên. Cô quay đầu, trốn chạy. Ken nhìn theo dáng
Vy Vy mà đau lòng biết mấy. Muốn chạy theo cô nhưng bước chân không bước nổi.
Chạy theo rồi sao chứ? Đuổi kịp rồi sao chứ? Chỉ làm Vy Vy thêm đau lòng. Ken
cụp mi. Hết rồi. Thật sự hết rồi. Ken quay lưng, đôi cánh dơi tượng trưng cho
uy quyền của quỷ đưa cậu vụt bay đi.

Trên cánh đồng chỉ còn
Avi với My My. My My không hoảng sợ. Người cô yêu không phải ác quỷ. Còn là
Thiên thần. Một thiên thần đẹp đến mê lòng người. Nhưng sao trong lòng cô lại
rối bời như thế. Ánh mắt Avi nhìn cô phẳng lặng như mặt hồ mùa thu. Avi mấp máy
môi, không nói nên lời. Biết nói gì đây? Nói cậu là thiên thần, nói là bây giờ
My My đã hiểu tại sao cậu không thể đón nhận cô hay chưa, nói thiên thần như
cậu tuyệt đối không thể có tình yêu sao? Lời nói có thể dễ dàng nói ra. Cớ sao
Avi không thể nói nên lời? Trái tim cậu cơ hồ đau đớn nhìn My My

-"ANh là thiên sứ
sao?"

Giọng My My nhẹ nhàng,
xa thẳm. Avi chỉ im lặng, rồi khe khẽ gật đầu

-"Vậy nên không thể
đón nhận tình cảm của em?"

Tiếp tục gật đầu. Nhưng
cái gật của Avi đầy miễn cưỡng. My My mỉm cười đau khổ. Người cô yêu là một
thiên thần. Người cô yêu đứng ngay trước mặt cô. Nhưng sao cô lại thấy xa vời
đến thế? Không nói gì, My My quay người bước đi. Đôi chân có chút gượng gạo.
Tình yêu này, với cô, sao mà khó với đến thế?

Mấy ngày nay Vy vy không
đi học. Cô chỉ ngồi trong phòng, yên lặng suy nghĩ. My My cũng ở yên trong
phòng không đi đâu. Đối với 2 cô gái mà nói. Chuyện tình cảm thật sự đã gặp
trục trặc rồi. Lúc đầu Vy Vy cảm thấy sợ hãi. Đôi khi cũng tìm cách tháo chiếc
nhẫn ma quỷ kia ra. Nhưng duyên phận không phải thứ muốn tháo là tháo được.
Chiếc nhẫn như ăn sâu, biến thành một phần da thịt Vy Vy, không cách nào tháo
gỡ. My My sau vài ngày ở lì trong phòng cũng quyết định đến lớp. Thế nhưng chỉ
nhìn thấy Avi đi học. Ken biến mất không chút vết tích. Thậm chí dường như
chẳng có một ai nhớ tới sự xuất hiện của cậu. Ken giống như một giấc mơ thoảng
qua. Avi vẫn chăm chú học. Chỉ có điều sắc mặt cậu có nét lạnh lùng. My My biết
cậu cố tỏ ra như vậy, thực chất là để cô quên đi thứ tình cảm mà cậu cho là non
nớt của cô. Dù sao thì Avi cũng là một thiên sứ cấp cao mấy nghìn tuổi. Sau này
khi lấy nhau rồi, My My vẫn thầm bật cười vì tuổi của vợ chồng cô hơn kém không
chỉ tính bằng mấy giáp. Nhưng trong mấy ngày suy nghĩ, My My vẫn quyết theo
đuổi Avi. Thứ tình cảm của cô không phải là thứ tình cảm non nớt. Điều này Avi
rõ hơn ai hết. Nhưng Avi cũng là người lẩn tránh sự thật đó rõ ràng hơn ai hết.
Anh không liếc nhìn cô như những lần cô giả vờ ngủ nữa. Cũng không nhận kẹo của
cô nữa. Chỉ lặng im trong giờ. Hết giờ lập tức biến mất không dấu vết. My My
thật sự rất buồn. Cô không biết phải làm thế nào mới có thể khiến Avi chấp nhận
tình cảm của mình. Cho dù Avi có chấp nhận, My My cũng thật sự không biết thứ
tình cảm giữa thiên sứ và người phàm liệu có thể tồn tại như thế nào. Nhưng My
My biết, thực ra nỗi buồn mà cô phải chịu đựng không thể bằng Vy Vy. Con bé
ngốc đó rõ ràng là rất đau lòng. Trước tới nay My My chưa lần nào thấy Vy Vy
khóc. Chỉ thấy từ nhỏ tới lớn toàn là người khác bị Vy Vy làm cho tức phát
khóc. Thế nhưng giọt nước mắt lăn trên má Vy Vy hôm đó cũng đủ để My My hiểu.
Tình cảm của Vy vy dành cho Ken thật sự ngoài tầm kiểm soát rồi. Nỗi đau của Vy
Vy hiển hiện rõ qua giọt nước mắt.

Chỉ hai ngày sau trận
chiến lỡ dở, Avi đã nhận được lệnh của cấp trên. Ken chỉ trong hai ngày đã lập
tức hoàn thành khoá huấn luyện. Bây giờ cậu ta đã trở về địa phủ để chuẩn bị
những nghi lễ cần thiết cho việc nhường ngôi Quỷ Vương. Avi hiểu. Lần đâu tiên
trong đời, cậu đã không hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ vài tháng nữa thôi Ken sẽ trở
thành quỷ vương. Chuyện này dĩ nhiên sẽ là chuyện tốt nếu như không có nghi lễ
truyền thống của địa phủ. Theo truyền thống xa xưa đó,Quỷ Vương phải thật độc
ác. Vậy nên Quỷ Vương tương lai buộc phải uống một loại thuốc độc. Thuốc độc
nhưng không gây chết. Nó chỉ làm cho tâm tính người ta thay đổi. Quỷ Vương hiện
giờ trước đây vốn là một người hiền lành. Sau khi uống thuốc lập tức trở nên
độc ác. Không chỉ độc ác mà còn rất nham hiểm. Nghĩ tới đây, Avi bật cười chua
xót. Địa phủ quả là nơi đen tối nhất trong ba giới. Ken trở về lần này, Avi
không rõ cậu có thể tìm ra cách gì để tránh phải theo cái truyền thống bá đạo
đó hay không. Nhưng chỉ e Ken chưa đủ nham hiểm để đấu với Quỷ Vương.

Ngày hôm sau, Vy Vy lại
đến lớp như thường. Bạn bè hỏi thăm, cô chỉ nói là do bị cảm lạnh. Nhưng nụ
cười mà Vy Vy trưng ra không dấu được My My với Avi. Trong lòng Vy vy thực chất
đang rất buồn. Lúc nhìn vào chỗ ngồi trống trơn của Ken, trong mắt Vy vy có xen
lẫn một tia khó hiểu. Nhưng sau đó cô lại cụp mi nhìn ra chỗ khác. Cảm giác sợ
hãi của Vy Vy cơ hồ vẫn chưa tan biến.

-"Vy Vy này."
My My khe khẽ khều Vy Vy trong lúc cô đang mở mắt chăm chăm nhìn lên chiếc bảng
trắng xoá chữ.

-"Sao thế?" Vy
Vy quay sang nhìn

-"Cậu không thắc
mắc sao Ken…"

-"Đừng nhắc tới hắn
ta."

Câu nói của My My chưa
kịp hoàn tất đã bị Vy Vy chặn đứng. Giọng Vy Vy như giận dữ với chính bản thân.
Thấy Vy Vy vẫn chưa bình tĩnh lại, My My cũng không nói gì thêm. Cô bé úp mặt
xuống bàn, cố nén một tiếng thở dài.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3