Hồ tuyệt mệnh - Chương 08

Vì sắp Tết rùi nên mình không có nhiều thời gian để type

Từ chương này đến chương 38 mình sẽ post lại của bạn bimat bên vietsub.vn nhé

Các bạn vào link này http://vietsub.vn để ủng hộ nào

Chương 8

Định nghĩa
về cái chết

Nhà ăn đóng cửa từ lâu, chuột cưng hamster cũng đã
được ăn, nhưng Na Lan vẫn không thấy đói. Căn phòng nhỏ dù đã mở rộng cửa sổ
nhưng vẫn gây cho cô cảm giác sợ hãi sự khép kín đến ngạt thở. Cô run cầm cập
chỉ muốn chạy bổ ra ngoài. Cô bất giác bước đến bên cửa sổ và nhìn xuống lùm
câu dưới sân, nơi Ninh Vũ Hân từng đứng đó như một u linh để theo dõi cô. Bây
giờ chắc cô ta đã thành u linh thật rồi. CÔ có muốn nói gì với tôi không? Ai đã
cướp đi sinh mệnh của cổ, quyền sống của cô?

Lần đầu tiên trong năm năm kể từ khi cha mất, Na Lan
cảm thấy thì ra cái chết ở rất gần mình. Và cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy
cái chết đang tiến về phía cô.

Ninh Vũ Hân đã nói gì nhỉ? “Ba tháng trước, tôi chính
là cô bây giờ.”

Sau ba tháng nữa, liệu mình có trở thành Ninh Vũ Hân,
hương hồn sẽ bay vào cõi thẳm sâu?

Công an khu vực Văn Viên xem xét gần 3 tiếng đồng hồ,
lấy lời khai, ghi biên bản đầy đủ cả, Na Lan mệt rũ người. Đủ thấy họ rất chú ý
đến vụ án này, nhưng hiện giờ vẫn chưa thể khẳng định Ninh Vũ Hân tự sát hay là
bị giết. Na Lan cảm thấy họ nghiêng về giả thiết nạn nhân tự sát. Báo chí đua
nhau đưa tin về Tần Hoài lạm dụng tình dục rồi ruồng bỏ các cô gái. Các trinh
sát phát hiện trong phòng Ninh Vũ Hân có các loại thuốc chống trầm cảm, hàng
xóm đối diện “hình như” nghe thấy nạn nhân khóc thút thít... chứng tỏ nạn nhân
đã chán chường, dường như có rất ít niềm vui và chờ đợi ở cuộc đời.

Nhưng Na Lan không tin rằng Ninh Vũ Hân tự sát. Cô ấy
đã mở cửa cho mình, và treo cổ tự sát trong vài phút sau đó khi mình đang lên
cầu thang hay sao? Nói là bị sát hại thì có lý hơn nhiều: hung thủ đã mở cửa
cho Na Lan, sau đó hắn đi thang máy xuống tầng trệt. Cảnh sát cũng xác nhận
thang máy không hề hỏng hóc. Có lẽ mình nên gọi điện cho Ba Du Sinh ở Sở Công
an.

Các cụ án kiểu này do chi nhánh Sở Công an phụ trách,
Ba Du Sinh ở tổ Trọng án của Sở, nếu mình gọi điện thì có bị coi là can thiệp
vào công tác của họ không?

Na Lan ngây nhìn máy di động, cho đến khi máy bỗng reo
chuông khiến cô bừng tỉnh.

Ba Di Sinh ở tổ Trọng án - Đội cảnh sát Hình sự thành
phố, gửi tin nhắn cho cô. Hình như anh ta cảm nhận được từ xa rằng Na Lan đang
do dự.

“Trên sông Tần Hoài lắm chuyện thị phi. Muốn nói kỹ,
hẹn gặp ở quán sủi cảo Cao Hứng.”

Na Lan nhìn đồng hồ trên máy di động: 10 giờ 28 phút.

Sủi cao Cao Húng rất nổi tiếng trong khu chợ đêm ở
phía nam Đại học Giang Kinh, nghe nói ông cụ bốn đời của chủ quán từng là đầu
bếp điểm tâm trong cung hoàng đế, e có phần thổi phồng, nhưng sủi cảo từ nhân
đến vỏ đúng là ngon vô địch.

Na Lan ra khỏi cửa ký túc xá, nhìn bốn phía, không một
bóng người. Đi từ đây đến cổng phía nam Đại học Giang Kinh chỉ mất năm phút. Cô
cất bước, nhưng biết ngay là mình sai lầm.
Ánh đèn ven đường nhựa kéo cái bóng cô trải rất dài, và một cái bóng nữa cũng
rất dài đang ở sau cô không xa. Tay cô nắm
chạt cái lọ xịt hạt tiêu để trong túi khoác vai.
“Na Lan phải không?” Giọng một nam giới cao lớn, cô không quen.

“Anh là...”

“Đội trưởng Sinh cử tôi đến đón cô, lên xe đi!” Mội
chiếc xe Volkswagen đang đỗ dưới bóng cây.

Na Lan lưỡng lự: “Phiền anh xuất trình...”

Người ấy đập mạnh tay phải, nói: “Tôi thua! Đen đủi
quá!”

Na Lan càng đứng yên, chuẩn bị kêu cứu.

“Cô đừng sợ, anh Sinh cá với tôi rằng cô nhất định đòi
xuất trình giấy tờ. Tôi không tin, nói là tôi từng nhiều lần đi dẫn người, tôi
nói mình là cảnh sát thì ai cũng nghe luôn, cho nên tôi cá với anh ấy rằng nếu
tôi thua, tôi xin chi một chầu sủi cảo.” Anh ta vừa nói vừa chùa thẻ ra, cả di
động đang lưu số máy của Ba Di Sinh nữa. “Anh Sinh nói... cô rất thận trọng, và
còn nói cô tàu ba ra sao, tôi không tiện kể ra, sợ cô ngượng.”

Na Lan thầm khen anh cảnh sát trẻ tinh ý, khỏi cần nói
thêm gì nữa, rồi họ lên xe.

Mọt cái bàn dài kê trước sạp Sủi cao Cao Hứng, Ba Du
Sinh đã lót dạ một bát rồi, anh nói: “Xin lỗi, tôi bận suốt từ trưa đến giờ
chưa ăn gì, đói meo, không thể đi đón cô. Cũng hơi muộn rồi... chắc cô cũng là
cú mèo như tôi. Luận văn đã viết xong mà cô vẫn không thay đổi thói quen sinh
hoạt à?”

Lần gặp Ba Du Sinh gần nhất là cách đây hơn một tháng,
khi cô thuyết trình báo cáo tốt nghiệp. Dưới ánh đèn của chợ đêm, anh ta vẫn
thế, đeo cặp kính gọng đen vừa lỗi mốt vừa cũ xỉn, đầu tóc rối bù, khá giống
đám nghiên cứu sinh tiến sỹ trong ký túc xá nhà trường, khác xa dáng vẻ mà anh
tổ trưởng tổ trọng án hính sự nên có.

“Em có thay đổi chút ít... Em đang nghĩ xem có nên gọi
điện cho anh không.” Na Lan nói. “Sao anh biết em gặp Tần Hoài?” Cô không cho
rằng mình đáng để các anh cảnh sát cừ nhất Giang Kinh giám sát.

Ba Du Sinh nói: “Cô đừng sợ, chúng tôi không giám sát
gì cô, vì đã suy luận một cách logic, cô phát hiện ra xác Ninh Vũ Hẫn, Ninh Vũ
Hân và Tần Hoài, vân vân... Chúng tôi luôn rất chú ý mọi chuyện của Tần Hoài.”

“Các anh đang theo dõi anh ta à?”

“Không hẳn là thế, chúng tôi đâu có đủ nhân lực và
phương tiện. Chỉ là tương đối quan tâm. Quần chúng tốt bụng trên đảo sẽ cung
cấp thông tin cho chúng tôi.” Ba Du Sinh cố mỉm cười.”Thử nói xem cô đã gặp
những rắc tối gì?”

Na Lan gượng cười, hình như chuyện nhìn thấy xác Ninh
Vũ Hân vẫn chưa phải là rắc rối. “Sao anh biết em gặp rắc rối?” Cô làm ra vẻ
ngạc nhiên, cô lại nhớ đến Ninh Vũ Hân “lập luận về rắc rối” để cảnh báo cô.

Ba Du Sinh đưa mắt nhìn anh cảnh sát vừa đón Na Lan,
Na Lan hiểu ý Du Sinh là “Cậu đã chấp nhận thua tôi chưa?”, rồi anh nói: “Cô
gặp phải Tần Hoài, tức là gặp rắc rối. Nói thế đã đủ tầm khái quát chưa?”

Na Lan gật đầu, rồi kể với anh mọi chuyện trong mấy
ngày qua. Ba Du Sinh ăn chậm dần, rồi buông đũa: “Đề nghị đầu tiên của tôi là
cô gặp Hải Mãn Thiên xin thôi việc luôn. Nếu cô cần việc làm tạm thời, thì đến
cơ quan tôi làm công tác văn thư, tôi đang cần người làm giúp, tiền lương thì
hơi thấp...”

“Rắc rối của Tần Hoài là ở chỗ nào?” Na Lan đã bắt đầu
mệt mỏi, cô muốn được nghe câu trả lời thẳng luôn, mặc dù cô hiểu rằng đây là
câu hỏi rất khó trả lời

“Cô biết được đến đâu rồi?”

“Kể cả các tin thu lượm đó đây, thì vẫn là rất ít, ví dụ, những ai ở gần anh ta
thì đều chết...”
“Vợ anh ta mất tích.” Ba Du Sinh sửa lại.

“Nhưng cô ta đã mất hút ba năm, tòa án tuyên bố là đã
chết...”

“Khi chưa tìm thấy xác, thì cảnh sát hình sự chỉ coi
như mất tích!” Từ ngày quen Ba Du Sinh, ấn tượng của cô về anh luôn là một
người rất điềm tĩnh, chưa bao giờ tỏ vẻ một bậc thầy. Hôm nay, lần đâu tiền cô
thấy cách nói sắc mặt của anh có lẫn nét kích động.
Cô bình thản nói: “Anh cần chỉnh lại từ ngữ của em cho thật chuẩn à?”

Ba Du Sinh cũng nhận ra mình hơi không bình thường,
anh đáp có ý xin lỗi: “Tòa tuyên bố đã chết, thì ít ra phải chờ sau bốn năm vẫn
không rõ tung tích mới đúng.”

Na Lan buồn bã gật đầu: “Đúng là em rất ngố, soa lại
tin nhưng lời đồn đại là thật? Dù họ kể rành mạch đến mấy thì vẫn chỉ là thông
tấn xã vỉa hè. Vậy thì chuyện Tần Hoài giàu lên cũng không thể là nhờ vào tiền
bảo hiểm bồi thường như người ta vẫn kháo nhau.”
Ba Du Sinh nói: “Không cứ gì cô, ngay cảnh sát điều tra cũng có nghe đồn đại là
thế. Quảng Diệc Tuệ có mua bảo hiểm nhân thọ, nhưng không đời nào công ty bảo
hiểm chi tiền cho người không đúng với định nghĩa của cái chết. Tuy nhiên, định
nghĩa cái chết quả là một việc khó khăn, nhất là Quảng Diệc Tuệ vợ Tần Hoài...
bản thân cô ta đã là một câu hỏi hóc búa.”

Tần Hoài, rồi Quảng Diệc Tuệ, rắc rối chồng lên rắc
rối. Không thể nói Ba Du Sinh là một diễn giả tầm cỡ, nhưng anh khiến cô nghe
rất say sưa.

“Cha cô ấy, ông Quảng Cảnh Huy, là người đầu tiên ở
Lĩnh Nam
bứt ra khỏi huyện Mai ở Quảng Đông. Nói ‘người đầu tiên’, không chỉ vì ông ấy
là một cự phú: nghe nói trước khi luật Lao động ra đời, ông ấy đầu tư một nửa
nhà máy sản xuất đồ chơi ở Quảng Đông, năm năm trước ông ta đã bắt đầu chuyển
vốn sang ngành địa ốc. Quảng Cảnh Huy đúng là một cự phú, tuy chưa phải người
giàu số 1 nhưng ít ra cũng ở trong top ba người đứng đầu Quảng Đông. Ông ta
đồng thời là bậc kì cựu của Chính hiệp, nhà từ thiện, nhà thư họa, nhà sưu tầm
đồ cổ, nhà bảo hộ cho Việt kịch (kịch hát vùng Lưỡng Quảng), nhà sưu tầm sơn ca
Khách gia (chỉ những người Hán miền bắc Trung Quốc di cư xuống miền nam từ
nhiều thế kỷ trước), là cổ đông lớn của một đội bóng đẳng cấp. Điều duy nhất
ông Quảng Cảnh Huy thiếu hụt là hương hỏa không vượng, 45 tuổi mới có được một
cô con gái chính là Quảng Diệc Tuệ. Cho nên cô có thể tưởng tượng ra, vợ chồng
ông thương yêu cô con gái độc nhất này vô bờ bến, nói thế này e vẫn còn chưa
đủ.”

Na La đương nhiên có thể tưởng tượng được tình cảm ấy,
cha cô không phải là người “số 1” gì cả mà đã thương yêu cô biết chừng nào.

“Có lại có thể tưởng tượng ra, vợ chồng ông Cảnh Huy
sẽ coi trọng việc hôn nhân của Diệc Tuệ đến đâu. Thoạt đầu, Diệc Tuệ và anh
chàng tên là Đặng Tiêu rất nặng tình với nhau. Đặng Tiêu cũng xuất thân tầm cỡ.
Nhà họ Đặng chuyên kinh doanh vật liệu xây dựng, cuối thập kỷ 90 vươn lên quy
mô một ‘vương quốc’ vật liệu xây dựng, cho nên có thể coi hai nhà là môn đăng
hộ đối. Hai vị chưởng môn - Quảng Cảnh Huy và cha Đặng Tiêu là ông Đặng Kỳ
Xương - đều là ủy viên chính hiệp ký cựu, là đại thương gia, giao du rất thân
thiết, cho nên có thể nói Quảng Diệc Tuệ và Đặng Tiêu là đôi uyên ương điển
hình trai tài gái sắc, việc cưới xin đã được cha mẹ hai bên lập chương trình,
chỉ chờ hai cô cậu tốt nghiệp đại học là tổ chức. Nhưng, khi Quảng Diệc Tuệ học
năm cuối đại học thì gặp Tần Hoài.”
Gặp Tần Hoài, lỡ một đời người.

“Gặp Tần Hoài, lỡ một đời người,” Na Lan lẩm bẩm

.“Cô cũng nghe nói vè cái khẩu hiệu của các fan “tơ
tình”? Hình như họ cóp của Kim Dung?

Na Lan gật đầu.

Hồi đó Tần Hoài chỉ là gã “lang thang” nghèo kiết xác,
viết văn kiếm sống, nhưng không rõ anh ta có gì đặc sắc hấp dẫn Quảng Diệc Tuệ,
có lẽ là tài hoa hoặc ngoại hình, rốt cuộc cô ta đốt cả “thanh mai trúc mã” với
Đặng Tiêu, rồi tuyên bố với cha mẹ rằng chỉ lấy Tần Hoài. Ông Quảng Cảnh Huy ba
chục năm kinh doanh vượt bao sóng gió, thế mà bị mắc cạn trong vụ việc này. Ông
đã dùng mọi cách thậm chí dùng tiền bạc để dụ dỗ Tần Hoài từ bỏ con gái ông, cứ
thế cho đến khi cha con công khai cắt đứt quan hệ mà vẫn không thể chia rẽ cặp
uyên ương đã nặng lời thề này.”

Na Lan bỗng nhớ đến nhân vật lãng tử Phượng Trung Long
và tiểu thư Văn Oanh trong bản thảo tiểu thuyết của Tần Hoài, và hiểu ra rằng
nhà văn không bao giờ có thể thoát ly cuộc sống, dù là bịa ra một câu chuyện
cách đây năm trăm năm thì vẫn chịu ảnh hưởng từ sự trải nghiệm của chính mình.

Ba Du Sinh không nói tiếp nữa, chỉ nhắc Na Lan hãy ăn
sủi cảo. Cô cười, từ chối bằng buổi tối ăn sủi cảo thì khó tiêu hóa, cô gọi món
cháo, rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”, cô thấy mình giống như hồi nhỏ hay đòi cha kể
nốt chuyện.

“Sau đó thì cô biết rồi. Những chuyện cô đã lượm lặt
chắp vá không phải đều là quá sai lệch.” Ba Du Sinh là anh chàng rất kén chọn
ngôn từ, hiếm khi nói thừa lời, vừa rồi thao thao bất tuyệt là lần đầu tiên.

Xem ra, ông chủ tày thủy không nói vống lên, Tần Hoài
và Quảng Diệc Tuệ lấy nhau rồi vẫn sống chật vật, sau khi Diệc Tuệ mất tích thì
Tần Hoài bắt đầu cất bước, phất lên. Khoản tiền bảo hiểm không phải là con
đường tắt để Tần Hoài đổi đời thì liệu có phải sự phát tai của anh ta vẫ liên
quan đến vụ việc Diệc Tuệ mất tích?

“Diệc Tuệ mất tích, Tần Hoài là nghi phạm chủ yếu phải
không?”

“Thực ra cũng chưa thể gọi là nghi phạm. Là chồng của
người mất tích, anh ta bị nghi ngờ trước tiên, nhưng lại không có một dấu hiệu
nào – dù là dấu hiệu gián tiếp - khiến anh ta trở thành nghi phạm. Không có vật
chứng, không có dấu vết bạo lực, không có tiền sử tội phạm. Ngay tối hôm báo
công an, anh ta nói mình uống rượu say nên không biết vợ đi đâu, chỉ nhớ là
trước khi say đã cùng cụng ly với vợ. Lúc đó anh ta buồn rầu lo lắng đều rất
thật... ít ra là riêng tôi cho là thế. Cô là nhà tâm lý học tương lai, cô có ý
kiến gì khác không?” Ba Du Sinh thấy Na Lan bỗng nhướng mày lên.

“Có lẽ lúc đó anh ta thật sự buồn rầu lo lắng, nhưng
sau ba năm, anh ta đã quên sạch, cuộc sống của anh ta không gợn chút buồn bã lo
lắng nhớ nhung, không có ảnh cũ, không lời viếng, không hổi tưởng bằng ngôn từ,
hay nhắc đến vợ cũng chẳng thiết. Trái lại, đầy rẫy những tin nhơ bẩn về anh ta
với nhưng món nợ ái tình, theo đuổi người đẹp...” Na Lan nghĩ thế, ngoại trừ
ánh mắt cố làm ra vẻ u buồn.

Và biết đâu nổi u buồn ấy là thật?

Ba Du Sinh nói: “Dù sao vẫn có một số người khá thạo
cách nhanh chóng bứt ra khỏi nỗi khỗ đau.

Na Lan nghĩ, có lẽ đó là sự khác biệt giữa mình và Tần Hoài. Đã năm năm trời,
mình sẵn sàng làm bất cứ việc gì, miễn là được gặp cha.

“Nhắc đến nợ ái tình...” Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Cái
chết của Ninh Vũ Hân...”

“Cũng vậy, Tần Hoài bị nghi ngờ trước tiên nhưng anh
ta không phải là nghi phạm. Lúc Ninh Vũ Hân xảy ra chuyện thì anh ra vẫn đang
bơi ở đảo Hồ Tâm, có không ít người chứng kiến.”

“Chắc là đám con gái và các thiếu phụ.” Na Lan lẩm
bẩm.

Ba Du Sinh nói: “Tôi nghĩ, cô nhắc đến Tần Hoài thì
lẩm cẩm mất rồi.”

“Chắc anh không ngờ đệ tử của anh có cái năng lực
này?”

“Đây là bệnh nghề nghiệp khi làm trợ lý cho Tần Hoài,
thêm một lý do để thôi việc.”

“Còn Phương Văn Đông, anh ta là tâm phúc, là đệ tử
ruột của Tần Hoài?”

“Không trong diện tình nghi, vì anh ta liên tục ở
nhà.”

“Cũng có người làm chứng?”

“Ông chủ tàu xác nhận rằng cả ngày hôm đó anh ta không
qua hồ. Vợ anh ta cũng nói chồng mình ngồi nhà viết lách.” Ba Du Sinh nhận ra
cô đang chờ nghe. “Chắc cô đã nghe nói về vợ Phương Văn Đông?”

Na Lan gật đầu: “Chỉ tiếc là chưa gặp mặt. Em từng
mượn chị ta bộ váy dạ hội, hôm đó em mắc lừa đi theo Tần Hoài đến hội bán đấu
giá làm tự thiện do Tư Không Trúc tổ chức, còn nhìn thấy cả giám đốc của anh.”

“Không ngờ cô lại sống thăng hoa đến thế.” Ba Du Sinh
cười. “Phương Văn Đông và Tần Hoài tuy có vẻ như hình với bóng, nhưng anh ta
không có điều tiếng gì, lấy vợ đã lâu, là anh chồng tốt tính, vẫn miệt mài viết
văn. Tác phẩm không có hồn nhưng viết rất chắc tay, công phu, từng câu chữ đều
là vắt óc ra mà có được.”

“Anh mà lại xem tiểu thuyết kinh dị của bọn họ à?” Cô
tỏ ra rất ngạc nhiên.

“Để biết họ đã hiểu sai về quá trình trinh sát, về hệ
thống công an ra sao, cũng là một cách giải trí.” Ba Du Sinh và anh cảnh sát
trẻ nhìn nhau cười.

“Em biết một nghi phạm, em nói ra mong các anh đừng
cười, vì các tình tiết đều rất bát nháo.”“Chúng tôi sao có thể cười cô.”

“Đã nghe nói đến Tư Không Tình chưa?”

Ba Du Sinh ngẩn người: “Là con gái rượu của ông Tư
Không Trúc?”

“Cô ta cũng yêu Tần Hoài, cho nên đương nhiên là tình
địch của Ninh Vũ Hân. Ninh Vũ Hân từng nói Tư Không Tình rất hung dữ, dám làm
đủ thứ chuyện để đạt được mục đích.” Na Lan kể lại những lời lẽ đầy ngụ ý cứng
rắn của Tư Không TÌnh tối ở buổi tiệc rượu hôm nọ.
Ba Du Sinh không cười nữa, gật đầu nói: “Đây là tình tiết rất hay, cảm ơn cô.
Chúng tôi cũng biết Tư Không Tình có quan hệ với Tần Hoài, câu nói của Ninh Vũ
Hân rất đáng quan tâm. Tư Không TÌnh đã ngộ nhận cô là bạn gái của Tần Hoài thì
cô phải cẩn thận mới được.”

Na Lan gật đầu, rồi lại hỏi: “Em tưởng rằng, ngoại trừ các vụ án có ảnh hưởng
sâu rộng, nói chung các anh không can thiệp vào công tác phá án của chi nhất Sở
Công an, nhưng tại sao lại quan tâm đến cái chết của Ninh Vũ Hân nhiều như vậy,
một cái chết chưa rõ là tự sát hay bị sát hại?”

“Chúng tôi vẫn có thể linh hoạt, huống chi cô là người
trong cuộc lại là học trò của tôi.”

“Nói thế không ổn, em là người trong cuộc, là học trò
của anh thì anh càng nên cách ly mới đúng chứ?”

“Cô là người trong cuộc, chứ không phải nghi phạm. Tôi
không muốn cô biến thành người bị hại nên mới khuyên cô hãy thôi việc đi!”

“Cứ như anh nói, thì Tần Hoài chưa phải là một kẻ đáng
sợ, vậy tại sao em phải thôi việc?” Thực ra, chưa cần Ba Du Sinh khuyên nhủ, cô
đã quyết định không gặp Tần Hoài nữa.
“Chính cô vừa nói có lẽ Tư Không Tình đang hậm hực với cô. Mặt khác, có rất
nhiều người xót thương Quảng Diệc Tuệ mất tích, nhất là sau đó Tần Hoài giàu
lên nhanh chóng thì đương nhiên có một số người cho rằng chuyện này có liên
quan đến vụ mất tích. Cho nên bất cứ cô nào có quan hệ với Tần Hoài đều bị nhìn
nhận là kẻ đáng khinh đối với Quảng Diệc Tuệ...”

“Anh ám chỉ ông Quảng Cảnh Huy à?”

Ba Du Sinh không trả lời thẳng, chỉ nói: “Đã đủ sức
thuyết phục chưa?”

Na Lan bỗng nói: “Nếu còn tiếp tục đeo bám, thì sớm muộn gì một trong hai ra sẽ
phải đổ máu để trả giá!”

“Sao thế?” Hai anh cảnh sát đều biến sắc mặt.

“Tần Hoài đã nói câu này khi trả lời di động.”

Na Lan tạm biệt Ba Du Sinh. Trên đường về, cô cảm thấy
mình được giải đáp thì ít, thắc mắc thì lại nhiều lên. Cứ thế ngồi im không nói
một lời, cho đến khi anh cảnh sát nhắc cô rằng xe đã về đến ký túc xá. Na Lan
xuống xe, đang định nói cảm ơn thì anh cảnh sát trẻ bỗng nói: “Vừa này hai
người nói về chuyện mất tích và chết chóc... Đội trưởng Sinh cũng có chuyện
riêng... lúc đầu tôi ngỡ là cô đã biết rồi.”

“Biết về gì?”

“Đội trưởng Sinh từng rất yêu một người bạn gái... cô
ấy mất tích đã mười năm. Và tôi dám khẳng định... anh Sinh vẫn đang tìm cô ấy.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3