Whitney, Em Yêu - Judith McNaught - Chương 38

 

Chương 38

Bá tước Langford là một ông cụ hơn 80
tuổi cao, yếu đuối, và là một người em họ của cha Clayton. Ông đang thơ thẩn
ngoài cửa phòng ăn, tay trái níu vào khung cửa lấy chỗ dựa và tay phải chống
một cây gậy gỗ mun. “Claymore,” ông nói khi Clayton xuất hiện từ phòng ăn với
Whitney khoác một bên tay, “Ta tự hỏi không biết ta có thể nói vài lời với anh
không.” Ông nhìn Whitney với vẻ xin lỗi. “Ta nhận ra là chồng cháu mới đến rất
muộn tối qua, nhưng nếu cháu có thẻ chia sẻ anh ta một lúc, đây là vấn đề khẩn
cấp.”

“Tất nhiên rồi,” Whitney nói với nụ cười trìu mến với ông cụ. “Cháu muốn tìm
Stephen và bạn bè của chú ấy,” nàng nói thêm và nhìn ra ngoài để tìm chàng ta ở
trong vườn.

Langford rời tay trái khỏi cánh cửa và đặt lên cánh tay Clayton để dựa vào. “Vợ
anh không chỉ đẹp, cô ấy còn rất tử tế. Cô ấy đã ngồi với ta mấy tiếng đồng hồ
ngày hôm qua, nghe mãi những câu chuyện của ta về những nghiên cứu ta làm về
các nhà triết học cổ đại.” Cụ nháy mắt nói thêm, “Không chỉ có thế, cô ấy còn
hoàn thành một công việc đáng ngưỡng mộ là giả vờ rằng cô ấy thích thú chủ đề
đó, và cả ta. Làm ta cảm thấy trẻ lại hơn 20 tuổi!”

“Vợ cháu đôi khi cũng có cùng một ảnh hưởng y như thế đối với cháu,” Clayton
đùa khi chàng dẫn ông bá tước già vào căn phòng duy nhất ở nhà chính mà chàng
chắc là chưa có ai ở.

“Nếu anh mà trẻ lại 20 tuổi, anh sẽ vẫn là một cậu chàng ngây ngô.”

“Chính xác đó là điều cháu nghĩ đấy ạ,” Clayton hồn hậu nói.

Sau khi bá tước đã được đặt ngồi thoải mái trong căn phòng nhỏ nơi Clayton đã
gặp cụ trước đây, Clayton ngồi xuống phía đối diện với cụ. Khi bá tước có vẻ
như không biết bắt đầu thế nào, Clayton gợi chuyện giúp cụ. “Ông bảo vấn đề
khẩn cấp?”

Langford nhìn chàng rầu rĩ. “Vào lứa tuổi của ta, Claymore, mọi thứ đều khẩn
cấp. Sự vĩnh hằng có thể bắt đầu vào ngày mai,” cụ nói thêm, rồi tránh cho
Clayton phải nói ra những câu cam đoan không đúng sự thật như là bá tước sẽ còn
nhiều năm tháng tốt đẹp trước mặt bằng cách đi thẳng đến chủ đề cụ muốn thảo
luận: “Ta muốn nói chuyện với anh về em trai.”

Clayton che giấu sự ngạc nhiên và gật đầu để cụ bắt đầu.

“Ta đã luôn luôn coi anh là người bảo vệ gia đình, và giữa chúng ta ai cũng rõ
là anh có sự nhạy bén trong việc tiến hành những vụ đầu tư tài chính có lợi,
những vụ đầu tư đã làm tài sản của anh nhân lên nhiều lần.”

Cụ dừng lại, nhưng Clayton chỉ nhướn đôi mày lên, không khẳng định cũng không
phủ nhận.

“Ta đã biết những thông tin của ta trong lĩnh vự này là ĐÚNG,” bá tước nói,
trông cụ cực kì hối lỗi vì chủ đề thiếu tế nhị mà cụ đã phải khám phá. Cụ nói
với vẻ càng mềm mỏng càng tốt: “Cho đến gần đây, ta hiểu rằng của thừa tự của
Stephen cũng là đôi bàn tay tài năng của cháu, vì thế tự nhiên mà ta nghĩ rằng,
giống như ta, Stephen cũng không có đầu óc tiền bạc. Có đúng không?”

Giá bá tước mà không phải là một người họ hàng mà chẳng may lại quá già và quá
yếu ớt như thế, Clayton đã đặt dấu chấm hết vĩnh viễn cho cuộc chuyện trò khó
chịu đó ngay lập tức, ngay tại chỗ. “Không điều đó không đúng,” Chàng nói khá
nghiêm khắc.

Bá tước hiểu lời trách cứ trong giọng nói của chàng, nhưng vẫn kiên trì. “Có
đúng là trong những năm vừa qua, Stephen đã làm một loạt đầu tư tỏ ra là mạo
hiểm và phô trương, nhưng cuối cùng lại thành công tốt đẹp một cách ngoạn mục?
Ta đã nghe vài câu chuyện đồn đại khiến ta nghĩ điều này là đúng ở câu lạc bộ
của ta, nhưng ta cần nghe từ phía anh. Anh có thể cho ta biết đó là sự thật hay
chỉ là tin đồn không?”

“Không có lí do hay ho nào để làm thế cả.”

“Ta muốn tin điều đó là đúng, nhưng ta cần biết chắc.”

“Vậy ông hãy nói chuyện với Stephen.”

Bá tước lắc đầu. “Ta không thể làm điều đó, bởi vì ta không thể nói với anh ta
lí do ta muốn biết.”

“Trong trường hợp đó, có vẻ như câu chuyện này đã đi đến ngõ cụt rồi,” Clayton
nói.

“Vậy thì tốt, ta sẽ giải thích lí do đưa đến câu hỏi của ta, nhưng cuộc nói
chuyện này phải được giữ hết sức bí mật.”

“Cháu không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ông có thể nói để mà có thể thuyết phục
cháu nói về công việc tài chính riêng tư của Stephen với bất kì ai, kể cả ông,
thưa ông,” Clayton cứng rắn nói, và bắt đầu đứng dậy.

“Nếu Stephen giàu có thực sự như lời đồn đại, và nếu anh ta hoàn toàn có trách
nhiệm với việc phát triển sự giàu có đó, ta muốn thử làm cho anh ta trở thành
người thừa kế hợp pháp của ta.”

Gương mặt Clayton hết cái vẻ lạnh lung, biến thành một nụ cười nhăn nhó khi
chàng chậm rãi ngồi xuống lại. “Cháu tin là ông vừa mới đưa ra một lí lẽ thuyết
phục hợp lí.”

“Nếu ta chỉ định Stephen là người thừa tự của ta, anh ta sẽ thừa kế rất ít đất
đai và hầu như không thu nhập. Cách đây đã lâu, chi họ gia đình ta cũng phát
triển như các anh, nhưng tổ tiên ta ít khôn khéo, ít nhìn xa trông rộng, và đặc
biệt là ít sở trường trong việc giữ cho tài sản của họ phát triển. Kết quả là
“bất động sản” của ta ọp ẹp và thực tế là vô giá trị, nhưng tước hiệu của ta là
cổ xưa và có thanh thế. Nếu ta chết mà không làm thủ tục gì để thay đổi thì
tước hiệu và đất đai của ta sẽ tự động chuyển sang cho anh. Cho đến khi những
tiếng tăm hiện nay làm ta nghĩ Stephen có thể có tài trong việc quản lí tiền
bạc, ta đã rất hài lòng để anh thừa kế ta. Khi để anh thừa kế, ta biết ta có
thể dựa vào ý thức trách nhiệm của anh – cũng như sự giàu có của anh - để duy
trì tài sản của ta và hồi phục nó tốt hơn là ta đã có thể làm.”

Như thể là cụ không biết làm thế nào để tiếp tục, cụ dừng lại một lúc, ngắm
nghía những mẫu hình dây leo nhàn nhạt trên tấm thảm dưới chân cụ, rồi cụ nâng
chiếc gậy từ chỗ cụ để nó bên hông phải cụ lên và chuyển nó sang bên trái. Cuối
cùng, cụ ngẩng đầu lên, và nói với vẻ tự trọng, “Anh giữ nhiều tước hiệu, hầu
hết là cao hơn những tước hiệu mà anh có thể thừa kế từ ta, và “bất động sản”
của ta chả là gì so với của anh. Với nguy cơ dường như là sẽ chẳng được mấy tự
hào, ta sẽ sung sướng hơn nếu ta để lại những gì ta có cho một người không có
nhiều tước hiệu hơn là anh ta có thể nhớ được và nhiều bất động sản thừa kế hơn
mức anh ta có thể sử dụng. Chúng ta có một số lớn những họ hàng xa tít mù mà ta
có thể chọn trong đó ra một người thừa tự, nhưng ta thích người thừa tự của ta
phải là người mà ta biết rõ và là người mà ta đặc biệt thích. Em trai của anh
đáp ứng được những phẩm chất đó.”

“Cháu rất hạnh phúc khi nghe điều đó,” Clayton nói với một nụ cười khuyến
khích.

“Và cũng như anh, anh ta cũng là một người có trách nhiệm, người hiểu và hoàn
thành nghĩa vụ của anh ta với gia đình và với những người phụ thuộc vào anh
ta.”

“Vâng, chú ấy là vậy,” Clayton nói.

“Vì thế mối quan tâm duy nhất còn lại của ta về việc chỉ định Stephen là người
thừa tự của ta là: Anh ta thừa kế của cải ban đầu của anh ta, nhưng theo ý kiến
của anh, anh ta sẽ có thể tự mình duy trì nó chứ? Anh ta có khôn khéo và thông
thái trong việc quản lí và chăm sóc tốt điền sản của ta không?”

“Stephen là mọi thứ như ông cần chú ấy,” Clayton nói, “và còn hơn thế nhiều.”

Trên gương mặt bá tước vỡ ra một nụ cười, rồi cụ lại có vẻ bối rối và chuyển
ánh mắt nhìn xuống tấm thảm. “Ta cho là anh không phản đối kế hoạch của ta hay
cảm thấy bị coi nhẹ chút nào chứ,” Cụ đột ngột nhìn lên. “Ta nói đúng không?”

Nụ cười của Clayton đúng là ấm áp và chân thật. “Ông hoàn toàn đúng.”

“Tuyệt vời, thế thì mọi việc an bài. Ta sẽ tiến hành những việc cần thiết để
đảm bảo rằng Stephen sẽ trở thành Bá tước Langford và Hầu tước Ellingwood tiếp
theo, cũng như là Tử tước Hargrove đời thứ 5.” Cụ với lấy cây gậy, chuyển nó
qua tay phải và gượng đứng dậy. Clayton chờ bên cạnh cụ, để cụ có được sự tự
tôn của mình bằng cách để cụ tự xoay xoả, nhưng sẵn sàng chìa một tay ra cho cụ
vịn nếu cụ cần nó.

Khi bá tước đã đứng thẳng dậy và từ từ bước lên trước, Clayton mới nói lên sự
quan tâm duy nhất của chàng trong kế hoạch của Langford. “Ông chắc là ông sẽ có
thể chuyển tước hiệu của ông một cách hợp pháp cho Stephen chứ?”

Cụ chờ cho đến lúc Clayton đã mở cửa cho cụ xong mới trả lời. “Tước hiệu của ta
là những tước hiệu mà vua Henry đệ Thất ban tặng cho gia đình ta hơn 300 năm
trước. Nhờ sự thông thái và nhìn xa của ông tổ chung của chúng ta, Công tước
Claymome đầu tiên, ba tước hiệu này có một ngoại lệ về dây trực hệ thông thường
đã được ghi vào văn bản. Ngoại lệ này cho phép người giữ tước hiệu nếu không có
con được chọn người thừa tự của riêng người đó, miễn là người thừa tự này phải
thuộc dòng dõi chính thống của các vị công tước Claymore. Stephen chính là
người đó.”

Clayton biết không có ngoại lệ nào được truyền lại cho những tước hiệu của
chính chàng, nhưng bởi vì chưa bao giờ có một vị công tước Claymore không con
nào, nên cả Clayton, cả cha chàng, cũng như cụ kị chàng chưa bao giờ cần phải
quan tâm về tước hiệu đó. Chỉ là vì tò mò, chàng quyết định xem lại những tước
hiệu mà chàng có, nhưng sự nhắc nhở lo lắng của cụ bá tước kéo chàng ra khỏi
những suy nghĩ đó.

“Claymore, mặc dù ta giữ im lặng cho đến khi anh hứa với ta là giữ cho cuộc nói
chuyện của chúng ta tuyệt đối bí mật, ta cũng tin rằng giữa chúng ta, điều đó
được hiểu là anh sẽ làm vậy.”

“Đúng như vậy,” Clayton nói, mặc dù chàng thích được phép thảo luận vấn đề với
Stephen hơn.

“Ta có những lí do đặc biệt để yêu cầu bí mật,” bá tước bày tỏ khi họ đến gần
một trongnhững căn phòng gần mặt trước nhà. “Ta sẽ không còn một giây phút
thanh bình nào cho ta nếu một ai đó trong số những người thừa kế đủ tư cách
khác trong gia đình ta nghe phong thanh về kế hoạch chỉ đinh người kế tự của
ta, hơn là để tước hiệu tự động chuyển sang cho anh.”

“Ông sẽ không có ư?” Clayton nói, sự chú ý của chàng chuyển hướng sang Stephen
đang đứng cạnh lò sưởi trong phòng, nói chuyện với một người đẹp tuyệt vời có
mái tóc hoe vàng.

Khi bá tước không nhận được câu trả lời nào cho nhận xét của cụ về những người
thừa kế khác, cụ nhận ra chàng công tước đang bị phân tâm và nhìn theo ánh mắt
của chàng rồi hỏi, “Anh có biết người phụ nữ trẻ đứng cùng em trai anh không?”

“Cháu chưa bao giờ gặp cô ấy,” Clayton trả lời.

“À vâng, thực ra là anh chưa,” bá tước tranh luận, vẻ như cụ đang thích thú
chuyện bí ẩn nho nhỏ của cụ. “Anh cũng biết cha cô ấy.” Để làm bằng, cụ hất đầu
về phía bên kia phòng nơi Công tước Lansberry đang nói chuyện với Whitney. “Cô
gái tóc vàng là con gái của Lansberry, là Công nương Emili. Ông ta giới thiệu
ta với cô ấy sáng nay.”

Công tước Lansberry đen, có thân hình thấp, vuông bè bè, và một gương mặt có vẻ
thô gần như là xấu xí – hai người con trai trung niên của ông ta trông cũng y
hệt vậy. Với Clayton điều này có vẻ gần như là không thể nào tin nổi một người
đàn ông như thế lại có thể sinh ra một người đẹp liễu yếu đào tơ như vậy.

Bá tước đoán ra những suy nghĩ của chàng và giải thích, “Cô ấy là con gái trong
cuộc hôn nhân thứ hai của Lansberry. Người vợ thứ hai là con gái một nhà quý
tộc Pháp, chỉ bằng nửa tuổi Lansberry và đã chết trong lúc sinh con ở Pháp một
năm sau khi họ cưới. Nghĩ đến điều đó đi, có thể là anh chưa bao giờ gặp Công
nương Emili thật. Cô ấy bảo ta là cô ấy thảng hoặc mới đến nước Anh.”

“Ông ta giấu cô ta ở đâu vậy?” Clayton hỏi mà chẳng nghĩ gì khi chàng để ông cụ
ngồi vào một cái ghế tiện lợi.

“Chính ta cũng thắc mắc,” bá tước thừa nhận với một tiếng cười nhỏ, “nhưng
người ta khó có thể trách móc ông ta vì đã cố cất kĩ cô ta khỏi tất cả những
chàng nai tơ công tử bột và những tay chơi già dặn của nước Anh cho đến khi cô
ấy đủ trưởng thành để mà tự mình đối phó với họ. Khi anh được giới thiệu với cô
ấy, đừng quên chú ý đến đôi mắt nhé. Chúng có màu hoa violet xanh sẫm, ta thề
đấy.”

Clayton có nhiều cơ hội để xem xét Emili Kendall trong suốt ngày hôm đó, nhưng
chàng thích thú xem phản ứng của Stephen hơn nhiều – nói cho chính xác hơn là
sự thiếu phản ứng của chàng trước sự hiện diện của Công nương Emili. Hầu hết
đàn ông trong nhà rõ ràng là bị cô hớp hồn, kể cả hai người bạn của Stephen
cũng theo cô không rời. Stephen, mặt khác lại cư xử như thể chàng ít chú ý đến
sự có mặt của cô. Thực tế là chàng tỏ ra đặc biệt dễ thương với hai người phụ
nữ trẻ trong nhóm của chàng khi các chàng trai hộ tống họ đang mải vây quanh
Emili. Vì Stephen quen biết cả hai người phụ nữ này từ thời thơ ấu, và vì chàng
thường cư xử với họ với một chút nhường nhịn thoải mái như một người anh trai
lớn, Clayton thấy hành vi nhã nhặn của chàng với họ bây giờ thực là thú vị.

Whitney cũng chú ý đến điều đó và nêu nhận xét về nó với Clayton ngay khi chàng
và những người đàn ông khác đến cùng các quý bà trong phòng khách sau khi
thưởng thức cái nghi thức hút cigar và uống rượu pooctô sau bữa tối của đàn
ông. Luồn tay mình vào tay Clayton, nàng nhẹ nhàng kéo chàng ra một góc riêng
tư của căn phòng lớn, rồi nàng nói nhỏ với giọng vui thích, “Anh có để ý là
Stephen hầu như làm ngơ Emili?”

“Anh có,” Clayton trả lời, xem xét vẻ mặt của Whithey. “Em nghĩ sao về cô ấy?”

Whitney do dự, cố gắng tỏ ra vừa thật thà vừa công bằng. “Ờ, cô ấy là một trong
những tạo vật xinh đẹp nhất em từng thấy, và cô ấy có phong thái dễ thương,
nhưng mà cô ấy hơi có vẻ…”

“Tự cao” Clayton nói huỵch toẹt ra.

“Có thể. Nhưng đó cũng có khi cô ấy chỉ là hơi e thẹn.”

“Từ những gì anh thấy, cô ấy chẳng có vẻ là có tí rắc rối nhỏ nào khi nói
chuyện với người ta.”

“Cô ấy thoải mái tuyệt vời với phụ nữ và đàn ông lớn tuổi,” Whitney đồng ý, “và
cô ấy có sự hóm hỉnh tươi vui, nhưng em để ý thấy cô ấy trở nên khá khô khan
trịnh trọng khi ở xung quanh bạn bè Stephen. Từ những gì cô ấy nói, em suy ra
là cô ấy được nuôi dạy bởi một số người họ hàng lớn tuổi ở Brussels, vì thế có
thể cô ấy không biết đối đáp thế nào với những câu đùa tinh ý và nhưng câu
chuyện nhăng nhít mà đám bạn Stephen thích thú. Thay vì mang cô ấy về sống ở
Anh, cha cô ấy rõ ràng là chọn đi thăm cô ấy ở Brussels. Cô hầu như không biết
những người anh cùng cha khác mẹ của cô ấy và những người vợ của họ.”

Clayton ngắm nhìn Stephen, người đang ngồi với hai người phụ nữ cùng nhóm ở bên
kia phòng đối diện với Emili. “Cô ấy chắc chắn là đã gây ấn tượng với Stephen,”
chàng thích thú nói. “Thực ra, anh cho là chú ấy có thể nói với em mà không cần
nhìn quanh là cô ấy đang ngồi chỗ nào, và ai đang nói chuyện với cô ấy ngay tại
thời điểm này”.

“Anh thật sự nghĩ thế sao?” Whitney hồ nghi hỏi.

“Tuyệt đối như vậy. Em đang chứng kiến sự vận hành tinh vi của tâm lí một người
đàn ông sành sõi, người sắp sửa dấn thân vào một trò chơi mà anh ta đã chơi
nhiều lần và là trò chơi mà anh ta ít nhiều đã thành bậc thầy – trò ve vãn”.

Whitney đảo tròn mắt vì cười. “Em đã chứng kiến nhiều cuộc ve vãn ngẫu hứng của
Stephen với vô số quý cô trẻ tuổi, và chú ấy chưa bao giờ cư xử như thế này.
Thông thường, chú ấy sẽ ở ngay đó với những người ngưỡng mộ khác của Emili và
chơi “trò chơi” ấy, chỉ có điều là dí dỏm hơn và dễ thương hơn tất cả bọn họ
thôi.”

“Em chính xác là đúng,” Clayton đồng ý. “Nhưng lần này, rõ ràng điều quan trọng
với Stephen là cô nương trẻ tuổi lần này phải nhận ra ngay từ bên ngoài rằng cô
ấy không được nhầm chú ấy là một trong những người bị chinh phục trong hàng lũ
những người bị chinh phục dễ dãi ngày nay.”

“Tại sao điều ấy lại quan trọng với chú ấy thế?” Whitney gạn hỏi.

“Bởi vì, em yêu,” chàng nói khi chàng hôn vội lên đỉnh đầu nàng, “Stephen không
định để chuyện này chỉ là một “cuộc ve vãn ngẫu hứng” khác của chú ấy. Anh nghĩ
chú ấy đã quyết định rằng trò chơi này là trò chơi mà chú ấy muốn chơi mãi
mãi.”

“Chuyện có vẻ là khá bốc đồng với chú ấy, xét từ sự quen biết ngắn ngủi của chú
ấy với cô ta.”

Để trả lời câu hỏi đó, Clayton dò xét nàng trong sự im lặng đầy hàm ý, và khi
Whitney nhận ra chàng nghĩ gì, nàng cười khúc khích. “Em có nên cho rằng, khi
phải giải quyết vấn đề muốn cưới ai, những quý ông nhà Westmoreland tất cả đều
bốc đồng đến sửng sốt như vậy?”

“Anh không nói thế.”

“Anh nói gì?”

“Anh nói rằng chúng ta là những người am hiểu phụ nữ xuất sắc và chúng ta biết
khi nào chúng ta đã gặp được người không chỉ là đặc biệt mà còn đúng cho chúng
ta. Cho đến lúc đó, không một sức mạnh nào kéo được chúng ta đến trước bàn thờ,
nhưng một khi chúng ta đã gặp cô ấy rồi, ta không chỉ sẵn lòng đi trên lối đi
nhà thờ với cô ấy, mà ta còn khá quyết tâm để đảm bảo cô ấy cũng đồng hành với
chúng ta.”

“Cho dù ban đầu cô ấy chống đối đến cỡ nào,” Whitney kết thúc giúp chàng.

“Chính xác.”

Nàng vẫn còn cười về chuyện đó khi Stephen rời khỏi nhóm mà chàng đang ngồi
cùng, và với cái vẻ hoàn toàn hờ hững, cầm lấy hai li rượu sâm panh từ cái khay
trên bàn. Chàng dừng lại một chút để tán chuyện với mẹ chàng, dừng lại lần nữa
để nói đôi câu với một người anh họ xa đứng tuổi, và làm thế nào đó mà đến được
bên lò sưởi nơi Emili đang đứng vừa đúng lúc nhóm người xung quanh cô giải tán,
để cô lại với chỉ một người họ hàng già cỗi làm bạn.

Whitney mê hoặc nhìn anh chàng dâng rượu cho cô ấy, nhưng điều làm nàng ngạc
nhiên là khi đưa cho cô li rượu, Stephen tuyệt đối chẳng nói gì. Anh chàng chỉ
đơn giản là nhìn cô, rồi đưa li rượu lên môi và nhìn cô qua vành li một lúc.
Emili chấp thuận sự nài nỉ đó, chỉ là ngay cả từ cách xa mấy thước, Whitney
cũng có thể thấy tay Emili bắt đầu run lên khi cô nhấc li lên để nhấp một ngụm
sâm panh.

Bất giác Whitney nín thở khi Emili để li xuống và có vẻ như không thể dứt ra
khỏi ánh mắt của Stephen. Anh chàng nói điều gì đấy với cô, điều gì đó rất
ngắn. Cô lưỡng lự, rồi thì mỉm cười, gật
đầu và đặt tay lên cánh tay của Stephen (he said something to her, something
very brief. She hesitated, then she smiled, nodded her head, and laid her hand
on Stephen.)

Từ vị trí thuận lợi
của họ, Whitney và Clayton nhìn Stephen dẫn cô gái rời phòng.

Vì Clayton đã có vẻ chắc chắn về những điều Stephen nghĩ và làm trước đây,
Whitney hỏi nhỏ, “Anh nghĩ là chú ấy đưa cô ấy đi đâu?”

“Phòng tranh,” Clayton không do dự trả lời. “Nó nằm trên lầu hai, ngăn họ xa
khỏi tầm nghe của mọi người dưới này, nhưng nó cũng thấy toàn bộ sảnh chính, có
nghĩa là danh tiếng của cô ấy sẽ không phai mờ và mấy ông béo phị nhà cô ấy sẽ
không quan tâm.” (hehe,
có đi theo rình không ta- vợ chồng nhà này nhiều chiện wá)

Để ghé mắt vào được phòng tranh, người ta phải đi qua cửa vào phòng khách,
nhưng nó chả thấy đâu từ nơi Whitney đứng. “Anh không thể chắc là chú ấy dẫn cô
ấy đến đó,” Whitney nói.

“Em có muốn cá cược chút không?”

”Anh nghĩ là bao nhiêu?” Whitney tính toán.

Nhoài người sang, Clayton thì thầm với nàng món cược mà chàng nghĩ đến nếu nàng
thua, và một màu hồng nhuộm thắm đôi má nàng, nhưng nụ cười của nàng tràn đầy
tình yêu và sự ấm áp.

Chẳng chờ nàng quyết đinh, Clayton đưa tay ra cho nàng. Whitney đặt tay nàng
lên đó và theo chàng ra cửa phòng khách.

Nàng thua cược.

Đến cuối tháng chín,
toàn bộ thiên hạ đều mong chờ sự tuyên bố đính hôn giữa Stephen Westmoreland và
con gái của công
tước Lansberry. Trong sổ ghi cá cược ở nhà Trắng tỉ lệ cược là 25 -1 cho những
người nói rằng cuộc đính hôn sẽ được tuyên bố vào cuối năm. Vào tháng Mười, tỉ
lệ rơi xuống còn 20-1 khi ông Công tước và Công nương Emili rời nước Anh trong
một chuyến đi dài hai tháng đến Tây Ban
Nha.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3