Rồi sẽ có lúc con cần phải trở về - Thơ Nguyễn Phong Việt

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về 
cần được khóc và cần lau nước mắt 
con đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệt 
chỉ ước mình là dòng nước mà thôi... 

Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đời 
những đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kín 
con không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuống 
cứ lạnh lùng để lớn lên... 
Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thương 
những giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mị 
trải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩ 
ai tốt hay không tốt với mình? 

Đã hơn một lần con gục ngã trên đường 
Và ước chi con người ấy đến giúp 
ước chi con người ấy chỉ hỏi han một câu đơn giản nhất 
- V. sống có vui không? 
(Con sẽ chắp tay mà tạ ơn 
dù khổ đau hiện rõ trong mắt nhìn...) 

Biết rằng ai cũng muốn sống cho hạnh phúc của chính mình 
nhưng con muốn được sống cho hạnh phúc của người khác 
muốn cả việc được chết đi để quãng đời còn lại của người ấy thanh thản 
muốn được nhìn người ấy đi hết con đường 
muốn được người ấy nhận ra mình- chỉ- một- lần- biết- yêu- thương... 

Cảm giác bất lực đã khiến con từng ngày trở nên lặng câm 
thui thủi mà sống 
con ghét cay ghét đắng cái gọi là số phận 
cho con biết yêu một con người 
và rồi xô con xuống ngày tháng của đơn côi... 

Đã không còn biết lòng mình buồn hay vui 
khi ước mơ trong tim đã chết rồi! 

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về 
cần được khụy ngã để được nâng đỡ như cuộc đời ấu thơ...
 

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3