Em ghét anh - Chương 10

Long quay ra nhìn Trúc,
thực sự thằng bé rất lo cho con nhóc này, ko hiểu sao tối qua nó nằm mơ thấy
Trúc nắm bất tỉnh, trên đầu là 1 vết thương đang chảy máu , Long gọi nó mãi mà
nó ko dậy, đến lúc tỉnh dậy Long mới thở phào đó chỉ là giấc mơ. Hôm nay nghe
tin Trúc đi gặp bon côn đồ bên trường P, Long đã nổi da gà, chỉ nghĩ lại giấc
mơ tối hôm trước là nó đã thấy lạnh hết người. Đối với nó Trúc là 1 phần rất
quan trọng, nó ko muốn mất con bé, mỗi lần Trúc nói là đi "dẹp loạn"
là hôm đó Long hồi hộp mất ăn mất ngủ. Lần nào xin đi cùng con bé cũng ko cho,
chỉ khi thấy con bạn yêu quí trở về bình an thì nó mới thờ phào nhẹ nhõm. Mỗi
lần con nhỏ bị thương thì Long lại suýt xoa, đau đớn như thể người bị thương là
nó vậy. Lần này ko đc, nhất định nó phải đi cùng Trúc, nó sẽ lén đi theo, nó sẽ
làm bất cứ việc gì để bảo vệ cô bạn gái nó yêu quí nhất.

5 giờ chiều này hôm sau,
tại bãi đất trống sau công viên, bên trường P đã có mặt. Con nhóc đến dẫn theo
1 đám lâu la của nó, trông nó chả có vẻ gì là sợ cả 

- Ôi tường gì, hóa ra
đại ca của trường C lẫy lừng lại là 1 con nhóc hả ha ha ha - Cường
"híp" cười lớn- Một lũ núp váy đàn bà 

- Con nhóc nào, mày ăn
nói cho cẩn thận kẻo tý về nhà ko còn răng mà nhai cháo đó - Trúc lạnh lùng
nói, ánh mắt con bé lạnh băng nhìn chằm chằm vào đối thủ 

- Con này bạo mồm gớm,
tý đừng khóc kêu anh tha cho nhé, hay làm bạn gái anh đi anh tha cho - Cường
cười "nham nhờ" 

Trúc ko nói gì, nó lừ lừ
nhìn đối thủ và tiến về phía Cường "híp", Cường "híp" chợt
tắt nụ cười, tự dưng nó thấy ớn ớn khi nhìn vào ánh mắt của con nhỏ. Nhưng là 1
đại ca nó ko thể tỏ thái độ lúng túng trước đàn e đc 

- Tại sao chúng mày toàn
gây sự với học sinh trường tao, hôm trước mày đánh đàn e tao đó biết ko - Trúc
hỏi mặt ko biến sắc 

- Tao thích thế đây,
nhìn chúng nó ngứa mắt lắm, tao sẽ vẫn cứ làm như thế đó- Cường "híp"
vênh váo 

- Mày chưa thấy quan tài
chưa đổ lệ phải ko - Trúc vẫn nhỉn thẳng vào đối thủ với ánh mắt sắc lẻm như
dao 

- Mày đang đụng vào ổ
kiến lửa rồi đây - Cường bắt đầu tức, khuôn mặt nó bắt đầu đỏ gay lên, có vẻ nó
đang mất uy khi cãi nhau với 1 đứa con gái như thế này 

- Tao sẽ phá tan ổ kiến
lửa của chúng mày và nhai đầu con kiến chúa cho xem 

Dứt lời, Trúc rút chiếc
côn nhị khúc của mình ra oánh thằng vào mặt Cường "híp" làm nó choáng
váng xây sẩm mặt mày. Lũ đàn e thấy vậy liền xông vào 

- Đứa nào muốn chung số
phận thì vào đây - Trúc hét lớn đồng thời múa côn tít mù khiến thằng nào cũng
rén. 

Đòn phủ đầu của Trúc quả
thật lợi hại khiến cho lũ trường P ko kịp trở tay, đàn e của Trúc thấy vậy như
tiếp thêm sức mạnh lao lên, lũ trường P thì như rắn mất đầu đánh loạn xạ ngầu.
Trúc hạ từng tên ko quá khó khắn (quả ko hổ danh thủ lãnh), khuôn mặt thiên
thần của nó bấy giờ trông y chang sát thủ. Đang ko để ý thì Cường
"híp" lồm cồm bò dậy cầm 1 chiếc gậy đi về phía nó, nó giơ chiếc gậy
cao lên nhằm thằng con nhóc mà đánh. 

- Đại tỷ!!!!!!!!!!Coi
chừng đằng sau 

-
Bốp!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

-
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA 

Đã quá muộn, con nhóc
nhắm tịt mắt vào theo phản xạ nó giơ 2 tay ra đỡ, nhưng chỉ nghe thấy 2 tiếng
"bốp" và "tiếng hét thảm thiết' của ai đó. Nó mở mắt ra, 1 thân
hình đổ sụp xuống như 1 cây chuối trước mặt nó, là Long. Long đã lao ra đỡ đòn
cho nó. Con bé ngỡ ngàng, sau vài giấy định thần nó lao ra phía Long, trời ơi,
sao tim nó đau thế, người nằm dưới đất là Long bị đánh là Long mà sao nó có cảm
giác là nó chính là người bị đánh vậy. Nó gào lên 

- Long ơi!!!!! Tỉnh lại
đi...hức hức...Trúc đây.... Tỉnh lại đi, đừng làm Trúc sợ... đừng chết Long ơi
hu hu hu - Nước mắt con bé đã nhạt nhòa trên khuôn mặt xinh đẹp của nó 

Long mở mắt ra nhìn nó,
thấy con bé ko sao, nó mỉm cười rồi bất tỉnh. Trên đầu nó, máu chảy ròng ròng,
chảy ướt cả áo của con bé 

- Đừng ngủ mà Long...tỉnh
dậy nhìn Trúc nè....đừng ngủ lúc này mà Long....hức hức ....hu hu..- Con bé cứ
ngồi ôm chặt Long vào lòng mình, nó sợ Long sẽ biến mất khỏi thế gian này, nó
nhận ra là Long quan trọng với nó biết bao 

Nó quay lại nhìn đám
người đang chết sững lại trước hành động của nó, đám đàn e chưa bao giờ thấy nó
khóc vậy mà hôm nay nó khóc ngon lành trước 1 lũ người 

- Còn đừng đấy sao? Mau
gọi cấp cưu đi- Nó gào lên 

Cả lũ quên mất là đang
đánh nhau liền cuống cuồng gọi cấp cứu, nó quay ra nhìn Cường 'híp" lúc
này đang te tua vì bị tụi đàn e của nó nện 

- Nếu Long mà có làm
sao, tao thề rằng cuộc sống của mày trong suốt quãng đời còn lại sẽ đau khổ hơn
là địa ngục đó - Trúc ném ánh nhìn căm hờn của về phía Cường

Xe cấp cứu đã đến, bác
sĩ đưa Long vào bệnh viện, nó cứ nắm chặt tay Long, nước mắt như mưa, chỉ đến
khi đến phòng cấp cứu nó mới chịu buông tay thằng bé ra. Nó ngồi ngoài, trái
tim quặn thắt, tất cả là tại nó, tại cái tính hiếu thắng của nó mà Long phải ra
nông nỗi này, đáng lẽ người nằm trong kia là nó vậy mà... Nếu Long có mệnh hệ
gì nó làm sao sống nổi, cuộc sống còn lại của nó sẽ sống trong ăn năn mãi mãi.
Bô mẹ Long đang ở Mĩ, làm sao bấy giờ, nó đã gọi cho bố nó 

- Trúc, Long đâu con,
Long có sao ko- ông Khánh lao đến 

- Huh u oa oa, hức hức,
tại con, tất cả là tại con, tại con mà Long ra cơ sự này, con ân hận lắm - Trúc
òa khóc nức nở 

Ông Khánh giận con lắm,
nhưng nhìn con bé khóc đau đớn như vậy, có trách nó cũng ko ích gì 

- Đừng khóc nữa con,
Long sẽ ko sao đâu, Long là người tốt mà, nó sẽ ko sao đâu- Trong lòng ông cũng
như thiêu như đốt- Bố đi báo bố mẹ Long đã 

Khoảng 2 tiếng đồng hồ
sau cửa phòng cấp cứu mở ra, Trúc và ông Khánh lao ra 

- Bác sĩ ơi, bạn con sao
rồi, hức hức, sao bạn í cứ ngủ mãi thế - Trúc mếu máo 

- Rất may là cậu bé đã
qua cơn nguy hiểm, cậu bé bị dập não nhẹ, chúng tôi cần theo dõi thêm là có máu
tụ gì nữa ko. 

- Cảm ơn bác sĩ - ông
Khánh rối rít 

Tối hôm đó ở bệnh viện,
mặc cho ông Khánh nói thế nào Trúc cũng ko về, nó nằng nặc đòi ở lại bên cạnh
Long. Ông Khánh đành chịu thua cô con gái. 

Trúc cầm tay Long, bàn
tay lạnh ngắt, khuôn mặt đẹp trai thanh tú của Long nhợt nhạt vì mất máu, đôi
mắt vẫn nhắm nghiền như ko có dấu hiệu tỉnh lại. Trên người Long đủ thứ dây
truyền lằng nhằng, nhìn mà xót xa, Trúc lại khóc, mắt nó đã sưng húp lên vì
khóc quá nhiều, nhưng nhìn thấy Long như vậy nó ko tài nào cầm đc nước
mắt. 

- Long ơi, tỉnh lại đi,
tỉnh lại nhìn Trúc nè, lỗi tất cả là ở Trúc, nếu Trúc nghe lời Long thì đâu đến
nỗi này, Long tỉnh lại đi, Trúc hứa sẽ ko bao giờ đánh nhau nữa, tỉnh lại với
Trúc đi Long ơi....hức hức 

Long vẫn bất động, Trúc
đau lòng lắm, nó cứ nắm chặt lấy tay Long xoa xoa cho tay thằng bé ấm lên, quá
mệt mỏi Trúc thiếp đi, trong giấc mơ của nó hình ảnh Long hiện lên cười dịu
dàng ấm áp với nó 

Đến ngày thứ 2, trông
mặt mũi Long đã có vẻ hồng hào hơn nhưng Long vẫn chưa tỉnh, đều đó làm con bé
đau lòng, nó ko ăn ko ngủ mà chỉ khóc suốt ngày khiến ông Khánh cũng đau lòng
theo. Trúc gục đầu xuống giường, khóc 

- Long ơi, sao ko tỉnh
lại nhìn Trúc chứ, Long hứa lấy Trúc làm vợ cơ mà, sao Long cứ ngủ miết thế hu
hu hu 

Con bé cứ khóc lóc mãi
vậy, thì tự nhiên nó thấy tay nó động đậy hay noi chính xác là có ai nắm vào
tay nó, nó ngẩng đầu lên,...là Long, Long đã tỉnh lại. Nó nhìn Trúc trìu mến,
đột nhiên nước mắt nó lăn dài. Trúc thấy Long đã tỉnh lại, nó lao ra ôm chầm
lấy Long mà khóc nức nở. 

- Tạ ơn trời đất, Long
đã tỉnh lại rồi, Trúc lo quá 

Long định mấp máy môi
nói gì nhưng có vẻ nó mệt quá nên ko nói đc, Trúc dùng tay ngăn lại, 2 đứa nhìn
nhau trìu mến, 2 hàng nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc

............................

1 tuần sau 

Long đã hồi phục lại, nó
đã đi lại bình thường, ăn uống bình thường, ngày nào Trúc cũng vào thăm nó,
mang rất nhiều đồ ăn tẩm bổ cho thằng bé 

- Trúc tính vỗ béo Long
thành heo sao mà ngày nào cũng mang bao nhiêu là thức ăn cho Long thế này -
Long nhăn nhó 

- Long phải ăn cho mau
khỏe chứ, tự Trúc nấu đó - Trúc mỉm cười dịu dàng 

Nhìn nụ cười của con
nhóc thì chỗ thức ăn này hay gấp 5 lần thế thằng nhóc cũng cố mà nuốt í
chứ 

- Nào há miệng ra - Trúc
giơ thìa cháo trước mặt Long 

- Để Long tự ăn đc
mà 

- Ko đc, Long còn yếu
lắm, để Trúc đút cho, nào, ngoan nào, nói "A" đi Long 

-
A!!!!!!!!!!!!!!!!! 

- Ầm, ngoan lắm, miếng
nữa nhé - Trúc cười toe 

- Ừh, A!!!!!!!!!!!!!!!! 

Sau khi đánh chén hết
chỗ thức ăn Trúc mang vào, Long ngồi xoa xoa bụng 

- Ôi no quá đi thôi Trúc
ơi, kiểu này Long bội thực mất thôi 

- Còn hoa quả nữa này,
ăn đi cho mát, cái này tốt cho sức khỏe lắm - Trúc đưa Long 1 miếng cam 

- Ưh, Long phải mau khỏe
để còn cưới Trúc về làm vợ nữa chứ 

- Trêu người ta, ăn đi -
Trúc đỏ măt nhét miếng cam vào mồm Long 

Long cười khoái chí nhai
cam nhồm nhoàm, trông cậu nhọc rất là phởn phơ 

................................................�
�..................... 

2 tháng sau 

- Long nói sao cơ, tuần
sau Long bay sang Mĩ hả - Trúc ré lên 

- Ừ, bố mẹ ở bên đó công
tác nên muốn Long sang đó học luôn - Long nói mà mặt như sắp khóc 

- Bao giờ Long về Việt
Nam - mắt con bé đã long lanh ngấn lệ rồi 

- Long cũng chưa biết,
nhưng mà Long sẽ về mà, Long hứa với Trúc đó 

- Thật...thật chứ ? Long
ko gạt Trúc chứ ?- Trúc lúc này đã tèm lem nước mắt rùi 

- Thật mà, đã bao giờ
Long gạt Trúc chưa? Long mỉm cười dịu dàng ôm Trúc vào lòng 

Trúc thoáng bối rối, mặt
con bé đỏ lựng trông thật đáng yêu biết bao. Long nhìn khuôn mặt này mà ko nỡ
rời xa con bé.

Cái ngày Long phải đi
cũng đến, Trúc khóc nức nở 

- Ko chịu đâu, Long đừng
đi, ở lại với Trúc đi, huh u hưc hức,- con bé ôm chặt lấy Long 

- Kìa con, để Long đi ko
lỡ chuyến bay bây giờ- ông Khánh kéo Trúc vào lòng 

- Long đi nha, Long sẽ
về với Trúc mà - nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thằng bé 

Long ôm nhẹ Trúc vào
lòng và thơm nhẹ lên trán con bé, mùi hương ngọt ngào trên tóc con bé khiến nó
ngất ngây, mùi ngọt như hoa quả vậy, nó sẽ ko bao giờ quên khuôn mặt này, mùi
hương này, nó ước gì thời gian quay trở lại, nó ước gì nó có sự lựa chọn, nó sẽ
ở bên con bé mãi mãi. 

-
----------------------------------------------------------------------- 

-  

Hiện tại.... 

Khu nhà sau trường, nơi
mà Hoàng hay ra đó ngồi mỗi khi trốn tiết, hôm nay có cả Hoàng và Hùng ngồi đó.
Nó thấy thằng bạn lầm lì suốt cả buổi hỏi gì cũng ko nói, vào tiết học ko thấy
Hoàng đâu, đoán là thằng bạn dở hơi trốn ra ngoài này nên nó cũng
"bùng" theo. Ngồi cả buổi chẳng thấy Hoàng nói gì, Hùng đâm sốt ruột,
nó lên tiếng 

- Mày làm sao vậy, chẳng
nói gì hết từ nãy đến giờ, có chuyện gì thì phải nói ra chứ, mày im re thế làm
sao tao biết đc 

-................. 

- Mày có còn coi tao là
bạn thân của mày ko? 

"Gật
gật" 

- Vậy có chuyện
gì? 

-...................... 

- Ôi giời ơi tao phát
điên lên mất- Hùng vò đầu bứt tai, hôm nay thằng bạn nó làm sao vậy, mọi hôm có
bao giờ nó thế này đâu, nhìn cái bộ mặt nó hậm hực, ỉu xìu + chán nản nhìn mà
sốt ruột. Nhất định có chuyện gì khó nói lắm nó mới ko nói cho mình, phải tìm
cách khác. 

- Vậy tao đoán nhé, nếu
đúng thì mày gật gật như lúc nãy cũng đc 

-.................................. 

- Chuyện gia đình mày
phải ko? 

-..................... 

- Vậy là ko phải - Hùng
gật gù 

- Chuyện "cây tre
trăm đốt" phải ko? Hùng nheo nheo mắt nhìn Hoàng 

Hoàng giật nảy mình, mặt
nó đang từ trạng thái vô hồn chuyển sang trang thái cà lăm 

- Vớ..vớ..vẩn, cây tre
thì....thì liên quan gì đến tao 

- Vậy là đúng chuyện
"cây tre trăm đốt" rồi - Hùng gật gù mỉm cười 

- Ey, tao đã nói là ko
phải mà - mặt Hoàng đỏ tía tai 

- Ờ, vậy là chắc chắn là
chuyện "cây tre trăm đốt" trăm phần nghìn rồi - Hùng tỉnh bơ giả vờ
vuốt râu (làm gì có) ra vẻ suy tư lắm 

- Tao ko thèm nói với
mày nữa - Hoàng hậm hực 

- Mày nghĩ mày là ai mà
giấu đc cặp mắt "thiên lý nhãn" của tao hử, tao chơi với mày từ nhỏ
tao ko hiểu tính mày chắc, bộ dạng mày y như kiểu bị giật mất đồ chơi vậy. tao
nói đúng ko 

- Ừh thì đúng - Hoàng
chịu thua cặp mắt cú vọ của thằng bạn 

- Vậy nghe tao hỏi nè,
mày thích con nhỏ đó phải ko? 

- Tao ko biết - Hoàng
bối rối 

- Thích hay ko cũng ko
biết, ah mà lạ àh nha, lần trước mỗi lần tao hỏi mày thích nhỏ nào ko mày đều
lạnh lùng nói là "ko", mà lần này lại là "tao ko biết"...có
vấn đề 

- Vấn đề cái đầu mày -
Hoàng gắt 

- Im nào, nghe tao hỏi
tiếp, thế mày đang có thấy vui khi gặp con nhỏ đó ko 

- Vui khỉ gì, gặp nó tức
thí mồ lun, dữ như cọp vậy - Hoàng cố phùng má nói 

- Thật......ko? - Hùng
nhìn thằng vào mắt Hoàng 

- Thậ...t - Hoàng lắp
bắp 

Hùng tủm tỉm cười nhìn
thái độ thằng bạn, đây là lần đầu tiên nó bối rối khi nhắc đến 1 đứa con gái,
qua thái độ cố gắng chống chế 1 cách yếu ớt thì nó càng khẳng định thằng bạn
của nó có vẻ rung rinh trước con bé kia. Thái độ kì lạ này của Hoàng xuất hiện
khi lên canteen lúc 2 thằng nhìn thấy con bé kia nói chuyện với 1 tên con trai
lạ hoắc. Hùng cười đắc thắng 

- Vậy sao, vậy chắc con
bé chọc mày tức nên mày mới tỏ thái độ "quyết ko khai 3 ông cộng sản trong
đống rơm" từ nãy đến giờ với tao ra đúng ko. Vậy từ nay đừng gặp nó nữa là
đỡ tức, việc mày mày làm, việc nó nó làm. Hơn nữa hình như nó có bạn trai rồi
thì phải, lúc nãy tao thấy 2 đứa nó tình cảm lắm, có lẽ mày kiếm con mồi khác
đi thôi. Tao e ko ổn đâu - Hùng cười gian, nó thấy thái độ thằng bạn khác từ
lúc nhìn thấy Trúc cười nói với 1 thằng nhóc lạ hoắc ở đâu í 

Hoàng thì vừa nhắc đến 2
chữ "bạn trai" ra mà tức sôi gan sôi ruột, sao nghe 2 cái từ đó mà
khó chịu thế 

- Mày thôi đi, tao ko
muốn nghe nữa, mà ko gặp làm sao đc, mày quên nó là hàng xóm của tao ah, với cả
mày quên nó là "con mồi "của tao ah - Hoàng chống chế 

- Ah, ừh nhỉ - Hùng vỗ
tay đét 1 cái vào trán, vậy mày để thua thằng nhóc kia sao? 

- Thua là thua thế nào,
tao con lâu mới thua, mày nghĩ tao là ai, tao là Vương Minh Hoàng - Hoàng có vẻ
lấy lại sự tự tin 

Hùng khoái chí lắm, vậy
là cá cắn câu rồi, nó biết thằng bạn yêu quái của nó sẽ ko thừa nhận là thích
con nhỏ kia đâu, càng ko thừa nhận là nó đang "ghen', trông cu cậu hừng
hực khí thế như thế kia khác hắn thái độ lúc đầu 

- Vậy mày định tính thế
nào chưa? - Hùng hỏi 

- Chưa!!!!!!!!- Hoàng ỉu
xìu, chưa bao giờ nó lại cảm thấy lực bất tòng tâm trước con gái như thế này,
trước kia chỉ cần nhìn nụ cười và chỉ vài câu nói là mấy e xinh xắn sẵn sàng
ngã vào vòng tay nó. 

- Đúng là pó tay mày,
thế này nhé, mày có lợi thế là gần nhà con nhỏ như vậy khả năng tiếp cận sẽ
tăng lên đúng ko 

- Ừh - Hoàng chăm chú
như nuốt từng lời của Hùng 

- Nhất cự li nhì cường
độ mà, mày nên dùng chiến thuật mưa dầm thấm lâu. Đừng quá nóng vội mà hỏng
việc 

- Ừh, rồi sao nữa? Hoàng
sốt ruột 

- Thứ 2 biết địch biết
ta trăm trận trăm thắng, tức là tao sẽ đi dò hỏi thông tin về đối thủ cho mày,
khoản này của tao mày biết rồi mà - Hùng tuôn 1 lèo 

- Mày giỏi ghê, đúng quả
k hổ danh "đệ nhất sát thủ " - Hoàng vỗ vai Hùng 

- Chuyện, tao mà lị mày
- Hùng vênh mặt 

Hùng nhìn thằng bạn đang
sung sướng mà nó thấy vui vui, lần đầu tiên nó thấy Hoàng mở lòng ra với 1 đứa
con gái, Hoàng đc nhiều con gái hâm mộ thật đấy, nó có mất công cưa cẩm ai đâu,
vì vậy khả năng + kinh nghiệm yêu đương = 0. 

- Đi thôi, vào lớp thôi-
Hoàng khoác vai thằng bạn thân vào lớp

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3