Tiếng sét xanh - Judith Mcnaught – chương 14
Nếu chàng
chế nhạo nàng hay cố thuyết phục nàng, nàng sẽ bật khóc. Nhưng chàng không làm
cả hai việc đó, nên nàng lấy lại được nghị lực. Ngay cả tạo ra được một nụ cười
buồn.
− Nếu chúng
ta có một cuộc tình, khi nó qua đi, anh muốn chúng ta thành bạn bè, phải không
anh? Anh sẽ mong vậy chớ?...
− Tự nhiên
là thế.
− Và vì
cuộc tình của chúng ta đã qua đi, chúng ta có thể trở thành bạn bè bây giờ
không?
Giọng của
nàng xúc động khi nàng thêm:
− Em... Em
thật tình thích nghĩ về anh như là người bạn của em.
Nick gật
đầu, nhưng không nói gì. Chàng chỉ giản dị đứng nhìn nàng, đôi mắt xám đầy khó
hiểu.
Cuối cùng,
Lauren đi bộ đến xe của nàng, tự khen mình đã trưởng thành với cách thức nàng
ứng xử. Nàng đã lương thiện và thẳng thắn. Nàng vững vàng và giữ được lập
trường. Nàng đã làm "điều phải", và nàng trở nên người lớn mạnh, khôn
ngoan hơn vì thế.
Nàng khoanh
tay lại trên vòng tay lái và nước mắt trào ra.
Những ngày
còn lại trong tuần, Lauren miệt mài với công việc ở văn phòng. Khi ở nhà, nàng
hết nghĩ tới Nick lại lo lắng về tình trạng tài chính của cha nàng. Bệnh viện
đang đòi thanh toán ngay một nửa viện phí. Việc duy nhất nàng có thể làm là bán
cây đàn dương cầm rất quý và rất đẹp của mẹ nàng, nhưng nghĩ đến việc đó nàng
thấy đau lòng. Nó cũng là cây đàn của nàng, và ở đây, tại Michigan này, nàng
đang nhớ nó. Nàng nhớ những lúc đang chơi đàn, nhớ những lúc chọn lựa kỹ trên
bàn phím để đánh lại những nốt nhạc khó nghe hay làm cho chán ngán. Vả lại, cha
nàng còn chưa được khỏe, và nếu ông cần nhập viện lại, nàng không thể để ông bị
mời về vì chưa đóng viện phí kỳ trước.
Cuối buổi
chiều thứ sáu, Susan Brook đón nàng ở phân bộ giao tế công cộng và nói với
nàng:
− Sinh nhật
của Jim vào ngày thứ năm tuần tới. Ở đây có thông lệ là mang tới mừng ông chủ
một cái bánh.
Với một
tiếng cười khẽ, cô ta nói thêm:
− Bánh và cà
phê là lời tha thứ cực kỳ hiệu nghiệm cho việc về sớm trước mười lăm phút mỗi
ngày đó mà!
Lauren xác
quyết rất nhanh với Susan:
− Tôi sẽ
mang bánh lại.
Rồi nàng nhìn
đồng hồ, chào tạm biệt Susan và rảo bước về bàn giấy của mình. Philip Whitworth
đã gọi điện thoại mời nàng đến dùng cơm tối đêm nay, và nàng không muốn đến
trễ.
Trên đường
về nhà thay quần áo, Lauren dự tính sẽ nói gì về chuyện Curtis với Philip. Nàng
cảm thấy khó chịu về điều ấy. Trước khi nàng chạm đến danh tiếng và công việc của
ai, nàng phải biết chắc chắn về những thứ đó. Nếu Philip coi tin tức về dự án
Rossi là "thông tin quan trọng" thì ông ta có thể trả công cho nàng
mười ngàn đôla như ông đã hứa, nhưng lương tầm nàng gào thét không để cho nàng
yên. Nàng quyết định viết thư trả cho bệnh viện ba ngàn đôla. Nàng có khả năng
mượn số tiền nhiều như thế ở ngân hàng.
Qua bữa
cơm, Philip hỏi nàng có thích công việc ở Sinco không. Khi nàng trả lời thích,
ông ta nói thêm:
− Vậy cô có
nghe ai nhắc đến những tên mà tôi đã dặn cô không?
Nàng ngập
ngừng đáp:
− Không,
tôi không nghe
Philip thở
dài thất vọng:
− Những hợp
đồng quan trọng nhất mà chúng tôi đã xem xét để hiến giá chỉ còn vài tuần nữa
thôi. Trước khi tôi biết được kẻ nào cung cấp tin cho Sinco, tôi cần những hợp
đồng đó.
Lauren lập
tức thấy mình có lỗi khi đã không nói cho ông ta về chuyện Curtis hay Rossi.
Hơn bao giờ hết nàng cảm thấy bối rối, nửa muốn trung thành với Philip, nửa
muốn làm việc phải.
Carter thêm
vào:
− Con đã
nói với ba là Lauren không có khả năng làm việc này mà!
Lauren
không biết làm sao để khỏi dính vào sự rối rắm này. Để tự vệ, nàng nói :
− Mới vừa
được biết gần đây thôi. Tôi được chuyển đến làm việc trong một dự án quan trọng
tại tầng lầu thứ tám mươi. Vì vậy, tôi đã không còn làm toàn thời gian ở Sinco
cho đến hôm qua, khi Nick - à ông Sinclair bay đi Ý
Tên Nick
được nói ra như một dòng điện xẹt ở trong phòng, và ba người nhà Whitworth đều
khựng cứng người lại thấy rõ.
Ánh mắt
Carter sáng lên vì thích thú:
− Lauren,
cô tuyệt quá! Cô đã xoay xở thế nào mà chính cô được chuyển đến làm việc gần
hắn. Mẹ kiếp cô sẽ tiếp cận được những nguồn tin tối mật.
− Tôi chẳng
xoay xở gì cả - Lauren cắt ngang - Tôi ở đó bởi vì tôi đã ghi trong đơn xin
việc là tôi biết nói tiếng Ý, và ông ấy cần một cô thư ký tạm thời thông thạo
tiếng Ý để làm việc trong dự án đặt biệt
Cả Philip
và Carter đều hỏi một lượt:
− Loại dự
án gì thế?
Lauren khó
chịu liếc nhìn Carter, người đang nhìn nàng chăm chăm qua gọng kính. Rồi nàng
nhìn vào hai người đàn ông:
− Philip,
ông đã hứa khi tôi chấp thuận vào làm cho Sinco, điều ông đòi hỏi tôi phải làm
là cố tìm nghe tên của một trong sáu người kia. Vì vậy, xin ông đừng hỏi tôi về
bất cứ điều gì khác. Nếu tôi nói cho ông biết, thì tôi cũng không tốt hơn gì
người đang do thám ở công ty của ông.
Ông ta chấp
nhận ngay:
− Cháu thân
mến ạ, dĩ nhiên là đúng rồi.
Nhưng một
giờ sau, khi Lauren đi rồi, Philip quay qua con trai:
− Cô ấy bảo
Sinclair bay sang Ý hôm qua. Con hãy gọi điện cho người bạn phi công của con,
nhờ anh ta tìm giùm đường bay của Sinclair. Ba muốn biết chính xác hắn đã tới
nơi nào ở Italy.
− Ba thực
sự tin rằng nó quan trọng đến thế sao?
Philip nhìn
chất rượu mạnh vàng óng trong ly:
− Lauren
thật sự nghĩ rằng nó rất quan trọng. Nếu không, cô ấy đã nói cho chúng ta biết
mà không cảm thấy bị dằn vặt.
Ngưng lại
một lát, ông ta nói tiếp:
− Nếu ta
tìm ra được dấu vết của hắn, ba muốn con gửi một toán điều tra qua đó để theo
dõi hành tung của hắn. Ba linh cảm rằng hắn đang làm một vố lớn.
Lauren nhìn
vào chiết nhiệt kế nhỏ bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của nàng khi nàng mặc cái
quần lính thuỷ và khoác lên mình chiếc áo len mỏng màu vàng nhạt. Nàng cảm thấy
cô đơn và quạnh quẽ, dù đang giữa chiều thứ bảy mùa thu nắng đẹp và đang ở
trong căn hộ lộng lẫy của nàng. Nàng quyết định đi sắm cho Jim một món quà sinh
nhật. Nàng đang phân vân chưa biết nên mua gì cho anh ta, thì đột nhiên tiếng
chuông cửa reo vang làm gián đoạn suy nghĩ của nàng.
Khi mở cửa,
nàng sửng sốt trước một người đàn ông cao lớn choáng chật khung cửa. Mặc một
chiếc áo sơ mi màu kem hở cổ, và một chiếc áo khoác móc hờ hững trên vai, trông
Nick đẹp trai không chịu nổi, khiến nàng có thể kêu lên thành tiếng. Nhưng nàng
vội kềm mình lại giữ bình tĩnh, và chỉ tỏ ra tò mò một cách dè dặt:
− Ha! Anh
làm gì ở đây vậy?
Chàng nhíu
mày:
− Mẹ kiếp,
sao tôi biết được!
Không nén
được cười, nàng nói:
− Lời tạ
lỗi tình cờ là anh đi thăm hàng xóm và tiện thể tạt qua đây.
Nick chế
nhạo cách tỉnh bơ:
− Ờ nhỉ,
sao tôi lại không nghĩ ra thế nhỉ? Nào, em có mời anh vào không?
Nàng nói
thành thật:
− Tôi không
biết tôi sẽ mời ra sao?
Tia nhìn của
chàng lướt qua khắp thân thể nàng rồi ngước lên môi và dừng lại ở đôi mắt:
− Nếu là
em, anh sẽ không mời vào.
Nghẹt thở
vì cái nhìn không che giấu nhục cảm của chàng, Lauren quyết định không để mình
vương vấn quá lâu với chàng. Và phán đoán theo cách chàng đã nhìn nàng lý do
khiến chàng đang ở đây là rất, rất riêng tư. Miễn cưỡng nàng quyết định:
− Nếu thế,
tôi theo lời khuyên của anh. Tạm biệt, Nick.
Rồi nàng
nói tiếp khi bắt đầu đóng cửa:
− Và xin
cảm ơn anh đã ghé qua đây.
Chàng chấp
nhận quyết định của nàng với cái nghiêng đầu rất nhẹ, và Lauren đóng cửa lại.
Nàng ép mình phải rời xa cánh cửa mà bước chân nặng như chì. Cũng trong lúc đó,
nàng thầm nhủ, thật là điên nếu để chàng gần gũi mình. Nhưng vừa đi qua nửa
phòng khách, nàng đã chịu thua cuộc. Nhón gót chân, nàng rón rén bước nhanh tới
cửa, giật cánh cửa mở toang và lao ra ngã vào ngực chàng. Nick đã chờ sẵn ở đó,
một tay vươn cao bám vào thành cửa, cúi xuống nhìn đăm đăm vào khuôn mặt ửng đỏ
của nàng với một nụ cười thật tươi, thật thích thú và hiểu biết.
− Chào
Lauren. Anh đến thăm hàng xóm và tiện thể tạt vào đây.
Nàng thở
dài, đôi mắt màu xanh của nàng tìm mắt chàng:
− Anh muốn
gì hả Nick?
− Anh muốn
em.
Quả quyết,
nàng toan đóng cửa lại, nhưng chàng đưa tay ngăn:
− Thực tình
em không muốn anh ư?
− Em đã nói
với anh hôm thứ tư, rằng điều em muốn là không làm gì về chuyện đó nữa cả. Dù cho
có gì xảy ra tốt nhất cho em và...
Chàng toét
miệng cười như trẻ con và ngắt lời nàng:
− Anh hứa
sẽ không mặc quần áo của em, và không ăn cắp tiền của em hay cướp bạn trai của
em.
Lauren
không thể nhịn được cười khi chàng kết thúc:
− Và anh
cũng thề sẽ không bao giờ cắn em nếu em không trở lại gọi anh là Nicky!
Nàng tránh
đường để chàng bước vào, rồi cầm lấy áo khoá của chàng treo vào tủ. Khi nàng
trở lại. Nick đang đứng tựa lưng vào cánh cửa trước đã đóng, hai tay khoanh
trước ngực. Chàng cười lớn:
− Về ý nghĩ
thứ hai - anh rút lại phần sau của câu đã hứa: anh sẽ rất thích cắn em!
Nàng trở
lại chế nhạo chàng, trái tim nàng xôn xao biết mấy với sự kích thích mà nàng đã
biết. Nàng nói:
− Đồ hư!
Chàng ngọt
ngào mời mọc:
− Em hãy
lại đây, anh sẽ tỏ cho em biết anh hư đến thế nào!
Lauren cẩn
thận bước lui một bước:
− Không đời
nào! Anh muốn uống cà phê hay coca?
− Cả hai
thứ đều tốt.
− Nếu vậy,
em sẽ pha cà phê.
− Hôn anh
trước đã.
Nàng ném
cho chàng một tia nhìn qua vai, rồi đi vào bếp. Trong khi nàng pha cà phê, nàng
biết rất rõ rằng chàng đang đứng ở lối vào cửa bếp và đang nhìn nàng.
Chàng hỏi:
− Anh trả
lương cho em có đủ thuê căn hộ này không?
− Không.
Anh muốn ăn trộm hay sao mà vào đây quan sát chỗ này, chỗ nọ? Em được người ta
cho ở đây miễn phí.
Nàng nghe
tiếng chân chàng tiến về phía nàng, nên nàng vội vàng bước tới cái bàn cạnh đấy
để soạn tách và đĩa cà phê. Khi nàng bước tới trước, nàng biết chàng đứng bên
phải, ngay sau lưng nàng, nhưng nàng không né tránh làm gì trừ phi nàng quay
lại đối đầu với chàng.
Chàng hỏi:
− Em có nhớ
anh không?
− Anh nghĩ
gì vậy? - Nàng khéo léo lẩn tránh câu trả lời trực tiếp, nhưng vừa nói thế thì
chàng đã mỉm cười tiếp:
− Có, tốt,
nhiều không?
Nàng nhẹ
nhàng phản đối:
− Bộ cái
tôi cao ngạo của anh ngày hôm nay cần được vuốt ve sao?
− Ừ!
− Tại sao?
− Bởi vì
tôi đã bị một người đẹp hai-mươi-ba-tuổi bắn gục, và tôi không thể đẩy nàng ra
khỏi tâm trí tôi được.
− Thế thì
quá tồi!
Chàng chế
nhạo:
− Không
phải vậy sao? Người đẹp ấy như một cây gai bên cạnh tôi, một vết bỏng trên gót
chân tôi. Cô ấy có đôi mắt thiên thần, có thân hình làm tâm trí tôi mê mẩn, có
từ vựng của một giáo sư Anh ngữ và cái lưỡi sắc bén của một con dao mổ.
− Tôi nghĩ
là nên cám ơn anh.
Hai bàn tay
chàng trượt nhẹ trên cánh tay nàng rồi lần lên hai vai, kéo nàng lại gần sát
ngực chàng và nói:
− Tôi thích
cô ấy.
Miệng chàng
liều lĩnh cúi xuống, và Lauren chờ đợi môi chàng chụp lên môi nàng. Thay vì
chàng ghé hôn môi nàng rồi mới bắt đầu khám phá làn da màu kem của chiếc gáy và
vai nàng, thì chàng lại rà miệng vào vùng nhạy cảm nhất, rồi chậm rãi đưa miệng
lên gáy và tai nàng. Cái bàn dùng trong bếp ở đằng sau và Nick ở đằng trước,
Lauren chẳng còn làm gì được hơn là đứng trân tại đó, đón nhận cả một khối cảm giác
run rẩy. Miệng chàng đặt một nụ hôn nóng bỏng lên thái dương nàng rồi từ từ hạ
xuống môi nàng. Mỗi chỗ trên thân thể nàng, chàng đều dừng lại và nhắc lại đòi
hỏi đầu tiên của chàng:
− Lauren,
hãy hôn anh đi.
Nàng thì
thầm yếu ớt:
− Không!
Chàng nhún
vai và bắt đầu hôn thỏa thích lên má kia của nàng, ngưng lại cách chần chừ để
tận hưởng luồng cảm giác trên tai nàng, miệng chàng đi từng đường cong vào chỗ
trũng của tai nàng. Chàng cắn vào vành tai nàng và Lauren ngây ngất nẩy mình
tới trước khiến thân xác cả hai người như tê dại. Một dòng điện truyền qua thân
thể của cả hai người và cả hai cứng người lại với cơn sốc cảm giác đó.
− Trời ơi!
- Nick thì thầm qua hơi thở và đôi môi chàng bắt đầu lần tới gáy và hai vai
trần của nàng.
Lauren thì
thầm cách yếu ớt:
− Nick... ,
xin anh...
− Xin anh
cái gì? - chàng cũng thì thầm trong cổ họng.
− Xin anh
hãy để cho hai ta thoát ra khỏi nỗi đau đớn này.
− Không!
Chàng lặp
lại tiếng "không!" êm như nhung, rồi ngước đầu lên:
− Em không
muốn anh hôn em, cởi áo quần của em và làm tình với em ư?
Đôi môi
chàng nhử nhử đến gần và hầu như mỏi mệt với nỗi khát khao cảm thấy chúng đè
nghiến xuống môi nàng. Thay vì chàng cúi đầu xuống và chạm nhẹ miệng chàng lên
môi nàng, lần đầu ở hướng này rồi lần sau ở hướng khác. Với giọng khàn khàn,
chàng mơn trớn ngọt ngào:
− Hôn anh
đi em! Anh đã mơ ước cái cách em hôn anh ở Harbor Springs, anh đã cảm thấy em
ngọt ngào và ấm áp trong vòng tay anh...
Với một
tiếng rên im lặng của sự đầu hàng, Lauren trượt hai bàn tay lên bộ ngực nở nang
của chàng, và hôn chàng. Nàng cảm thấy cơn chấn động chạy khắp cơ thể chàng,
hơi thở hổn hển của chàng trên môi nàng, trước khi tay chàng ôm xiết lấy nàng
và say sưa hôn miệng nàng. Cuối cùng, khi chàng rời miệng khỏi miệng nàng thì
sự khao khát chạy qua khắp thân nàng một cách mãnh liệt. Chàng thì thầm, giọng
khản đặc:
− Giường
ngủ ở đâu?
Lauren lùi
ra xa vòng tay chàng, và đưa mắt lên nhìn chàng. Mặc chàng đờ đẫn vì đam mê, và
sự đòi hỏi bốc lửa trong đôi mắt của chàng. Nàng nhớ lại lần trước nàng đã từng
thấy vẻ nài nỉ ấy trong đôi mắt chàng, và nàng đã đầu hàng. Ký ức lóe lên trong
tâm trí nàng, làm nàng rùng mình: chàng đã ân ái với nàng ở Harbor Springs, đã
ôm ấp, đã vuốt ve nàng, làm như chàng không thể đáp ứng đầy đủ cho nàng, và rồi
lạnh lùng đuổi nàng về nhà. Nàng đã học được bài học xấu hổ và đau đớn, là
chàng đã hoàn toàn có thể làm cho tình yêu dịu dàng, say đắm và mỏng manh của
một người đàn bà trở thành thú vui thể xác, mà không hề cảm thấy một chút vương
vấn nào với người đàn bà ấy.
Bây giờ chàng
còn muốn nàng nhiều hơn ở Harbor Springs - Lauren hiểu thế. Nàng có thể cảm
thấy thế. Nàng cũng gần như bị thuyết phục là chàng thích nàng hơn là chỉ vì
khoái lạc, nhưng nàng cũng đã khờ khạo tin tưởng như thế ở Harbor Springs. Lần
này nàng muốn chắc chắn hơn. Lòng tự trọng của nàng không cho phép nàng để
chàng lợi dụng một lần nữa.
Nàng tức
giận nói:
− Nick, em
nghĩ rằng chúng ta nên làm quen nhau trước đã.
Chàng nhắc
lại:
− Chúng
mình đã làm quen rồi. Một cách thân mật nữa.
− Nhưng, em
muốn... chúng ta làm quen nhau nhiều hơn nữa trước khi chúng ta... chúng ta bắt
đầu một việc gì.
− Chúng ta
đã bắt đầu làm một số việc rồi mà, Lauren! - Nick nói với vẻ nôn nóng - Và anh
muốn kết thúc. Em cũng thế.
− Không,
em...
Nàng thở
hổn hển khi hai bàn tay chàng chụm lại vuốt vuốt hai vú nàng và hai ngón tay
cái bắt đầu vê tròn hai núm vú rắn chắc của nàng.
Chàng nói:
− Anh có
thể cảm thấy em muốn anh đến thế nào...
Hai tay
chàng quơ quanh nàng và chộp lấy hai hông nàng, ép sát nàng vào chàng hơn nữa.
− Và em
cũng có thể cảm thấy anh muốn em nhiều biết mấy. Bây giờ, chúng ta còn biết làm
quen nhau về cái gì nữa ? Còn kiểu cách gì nữa?
Lauren rít
lên khi vùng thoát khỏi vòng tay của Nick:
− Còn kiểu
cách gì nữa? Anh có thể hỏi tôi như vậy hả? Tôi đã bảo anh là tôi không thể bạ
đâu hay đó một cách vô cảm với anh. Sao anh còn muốn làm điều đó với tôi?
Quai hàm
Nick cứng lại:
− Tôi cố
đưa cô vào giường ngủ để chúng ta có thể làm dịu nỗi đau đã làm chúng ta khó
chịu trong mấy tuần nay. Tôi muốn chiếm đoạt cô suốt ngày cho đến khi cả hai
mệt nhoài không còn đi đứng gì được nữa. Hoặc là, nếu cô thích nói trắng trợn
hơn nữa, tôi muốn...
Lauren hỏi
một cách nóng nảy:
− Và muốn
gì nữa? Mẹ kiếp, tôi muốn biết luật chơi. Hôm nay ta ăn nằm với nhau, rồi ngày
mai làm như không quen biết nhau, phải vậy không? Ngày mai anh có thể làm tình
với một người đàn bà khác nếu anh muốn, và tôi không còn được đếm xỉa đến -
đúng không? Và ngày mai, cả tôi cũng có thể để một người đàn ông nào đó làm
chuyện ấy mà không còn đếm xiả tới anh - vậy có đúng không?
Chàng đáp
ngay:
− Đúng!
Lauren đã
có câu trả lời của nàng - Chàng đã không đếm xỉa gì đến nàng nhiều hơn trước
đây đâu. Chàng chỉ hầu như muốn nàng nhiều hơn mà thôi.
Mỏi mệt,
nàng nói:
− Cà phê đã
pha xong.
Chàng đáp:
− Tôi đã
sẵn sàng.
Lauren nổ
bùng cơn giận:
− Tốt thôi.
Tôi chưa sẵn sàng. Tôi cũng chưa sẵn sàng để thành bạn chung giường với anh vào
chiều chủ nhật. Nếu anh buồn, anh hãy chơi trò chơi của anh với một người đàn
bà nào đó có thể nhảy vào giường bất chợt với anh.
Chàng hỏi
nàng cách lạnh lùng:
− Đồ quỷ
ám, cô muốn gì ở tôi?
Nàng nghĩ:
Tôi muốn anh yêu tôi. Nhưng nàng lại nói:
− Tôi không
muốn gì ở anh cả. Anh hãy rời khỏi đây ngay, để tôi một mình.
Đôi mắt xấc
xược của Nick như muốn cào xé thân thể của nàng. Chàng nói lạnh như băng:
− Trước khi
đi, tôi muốn khuyên cô một lời: "Hãy khôn lớn lên đi!".
Lauren cảm
thấy như nàng bị tát vào mặt. Nàng đập lại vào cái tự cao tự đại của chàng với
nỗi giận sôi lên:
− Anh nói
đúng lắm.
Mắt nàng
nảy lửa, tiếp:
− Đó là
điều tôi phải làm. Bắt đầu từ hôm nay tôi đang khôn lớn lên và thực hìện những
gì anh dạy bảo. Tôi sẽ ngủ với bất cứ người đàn ông nào quyến rũ tôi. Nhưng
không với anh đâu. Anh già quá và đểu quá, tôi chẳng khoái nữa rồi. Bây giờ,
hãy ra khỏi đây ngay.
Nick lấy
một hộp nhung nhỏ trong túi áo ra, và đặt lên cái bàn trong bếp:
− Tôi trả
lại cô đôi bông tai.
Nói xong,
chàng bước ra khỏi bếp.
Lauren nghe
cửa trước khép lại sau lưng chàng, và với những ngón tay run rẩy, nàng cầm lấy
cái hộp nhung nhỏ, mở ra. Nàng mong được tìm thấy những chiếc bông tai nhỏ bằng
vàng, nhưng thay vào đó là một đôi bông tai bằng ngọc được làm rất khéo và rất
mỏng manh, ngọc lại lớn gấp đôi viên ngọc của mẹ nàng, lấp lánh trong không
khí. Lauren đóng mạnh cái hộp lại. Một cô bạn gái nào đó của Nick đã lượm được
đôi bông tai của mẹ nàng mà nàng đã bỏ rơi trong giường ngủ của chàng, nàng
nghĩ thế với sự ghê tởm và giận dữ. Ồ, hay đây là món quà chàng đã mua bên Ý để
tặng nàng?
Nàng lên
lầu, lấy ví tiền và chiếc áo ấm để phủ lên vai. Nàng phải đi sắm quà sinh nhật
cho Jim như nàng đã định, và nàng phải đẩy những giờ phút vừa qua ra khỏi tâm
trí nàng - mãi mãi. Nick Sinclair sẽ không còn ám ảnh nàng một tí nào nữa. Nàng
sẽ xoá nhòa hình ảnh anh ta trong tâm trí nàng. Nàng kéo hộc tủ ra và đứng nhìn
cái áo len đẹp màu xám bạc mà nàng đã móc cho... cho tên trời đánh ấy.
Lauren đóng
hộc tủ lại. Jim hầu như cùng cỡ với Nick, và có lẽ ông ta sẽ rất thích chiếc áo
len đó. Nàng sẽ tặng ông ấy, nàng quyết định thế và làm lơ đi mối phiền muộn
như lưỡi dao găm ghim vào lòng nàng.