Tiếng sét xanh - Judith Mcnaught- chương 4

Chương 4

Sáng hôm sau, vào lúc mười một
giờ năm mươi phút, Lauren may mắn kiếm
được chỗ
đậu xe ngay phía bên kia đường, đối
diện với
Sinco, trước tòa
cao ốc Công nghiệp Hoàn cầu.
Vừa lo âu, vừa mong đợi,
cô bước ra khỏi
xe, vuốt cho thẳng
chiếc váy đầm
trang nhã màu be, sửa
lại cái áo khoác sang trọng và băng qua đường để
gặp ông Weatherby.
Dù bề ngoài gần
như giữ nụ cười thân thiện nhưng ông Weatherby thật
sự rất
bực mình. Ông ta nói khi đưa cô vào
văn phòng của ông.
− Cô Danner à, thật
ra cô đã tiết
kiệm được
cho chính cô, cho tôi và cho rất
nhiều người khác một
số thì giờ
rất lớn,
và không gây ra biết
bao bối rối
nếu cô giản
dị nói cho tôi hay khi cô tới đây hôm qua rằng cô là bạn của ông Sinclair.
Lauren hỏi lại
với vẻ
tò mò:
− Chính ông Sinclair gọi
cho ông và nói với
ông rằng tôi là bạn của ông ấy?
Cố che giấu
sự tức
giận, ông ta nói:
− Không. Ông Sinclair gọi
cho vị tổng
giám đốc công ty chúng tôi là ông Sampson.
Ông Sampson gọi
ông phó tổng
giám đốc điều
hành, ông này gọi
cho ông phó tổng
giám đốc tác vụ,
ông này gọi
cho sếp của tôi. Và tối hôm qua, sếp của tôi đã gọi cho tôi tại nhà, báo cho tôi biết rằng
tôi đã xúc phạm
và xử tệ với cô Danner, một tài năng sáng chói và là bạn thân của chính ông Sinclair. Nói
xong, ông ta tắt
máy mà không cho tôi phân bua gì.
Lauren không thể
ngờ mình đã gây ra cho ông ta biết bao tức
giận như thế.
Cô nói với vẻ hối hận:

− Tôi rất tiết
đã gây ra bao nhiêu điều
bực bội
như thế cho ông. Đó không phải hoàn toàn là lỗi của ông - nghĩ cho cùng, tôi đã làm
sai các bài thi trắc
nghiệm.
Ông ta gật đầu
đồng tình:
− Tôi đã nói với
sếp của tôi rằng, cô không biết đâu là mũi bút chì để viết,
nhưng ông ấy đã nói rằng ông sẽ
không khiển
trách cô nếu
cô đánh máy bằng
ngón chân nữa
cơ! - Rồi nhấc
mình đứng dậy
khỏi ghế,
ông ta tiếp -
Bây giờ cô đi với
tôi, tôi sẽ đưa cô đến văn phòng ông Williams. Ông Williams
là phó tổng giám đốc điều
hành và cô thư ký của ông ấy vừa
đi California. Ông ấy
muốn phỏng
vấn cô thay vào chức vụ ấy.
Lauren bắt đầu
hỏi một
cách khó khăn:
− Có phải ông Williams là phó tổng giám đốc điều
hành đã gọi
cho ông phó tổng
giám đốc tác vụ
và ông này gọi...

Ông Weatherby ngắt
ngang:
− Đúng ông ấy.

Lauren đi theo ông ta, bối
rối nghĩ rằng,
cho dù có ghét cô đi nữa,
ông Williams phải
giao việc cho cô, bởi vì ông cũng bị đe dọa
bởi cấp
trên của ông. Nhưng mấy
phút sau cô không còn có ý nghĩ ấy
nữa. James Williams, khoảng chừng
ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, có dáng dấp của một
người đàn ông lanh lẹ, đầy
quyền uy, sẽ
không bao giờ
làm bù nhìn cho ai cả.
Ông ta vẫn dán mắt
vào tài liệu
ông đang đọc
khi ông Weatherby đưa Lauren vào văn phòng, và chỉ hất
đầu lạnh
lùng về phía chiếc ghế
bọc da đối
diện với
cái bàn giấy
lớn của ông. Ông nói với Lauren:
− Cô ngồi xuống
đi.
Còn với ông Weatherby, ông chỉ vắn
tắt:
− Hãy đóng cửa lại khi ông rời khỏi
đây.
Lauren ngồi
xuống như đã được
bảo, đợi
ông Williams đứng
dậy và đi quanh ra phía trước bàn giấy
của ông ta. Tựa
lưng vào
bàn, ông khoanh tay trước
ngực và nhìn thẳng vào Lauren. Ông ta hỏi cách khá hững hờ:

− Vậy ra, cô à Lauren Danner?
Lauren đáp:
− Vâng. Tôi sợ rằng...
Vẻ cười
cợt hiện
ra trên gương mặt của
ông ta, trong phút chốc
làm dịu bớt
đi vẻ lạnh
lùng, nghiêm túc của một
nhà kinh doanh.
− Tôi chắc cô đã biết, tối
hôm qua cô đã gây ra một
sự náo động
như thế nào?
Lauren thở
dài.
− Vâng. Tôi rất
ân hận vì những
việc đã gây ra sự rối
rắm này.
− Cô có thể
đánh vần từ RẤT ÂN HẬN
chứ?
Vừa đứng
lùi hẳn ra, Lauren vừa đáp:
− Được ạ.
− Nếu cô không phải đặt
trong điều kiện
thi cử, cô đánh máy nhanh không?
Lauren tươi lên:
− Khoảng một
trăm từ trong một
phút.
− Thế còn tốc
ký?
− Cũng ghi được.

Không nhìn vào mặt
Lauren nữa, ông ta quay lại phía sau, nhặt lên một
cây bút chì và tập
giấy trên bàn. Ông đưa cho cô,
nói:

− Cô cầm lấy.

Lauren sửng sốt
nhìn ông ta, rồi
lấy lại
bình tĩnh và bắt
đầu ghi chép khi ông ta đọc rất
nhanh:
"Cô Danner thân mến.

Với chức
vụ phụ
tá hành chánh cho tôi, cô sẽ được giao để
hoàn thành một
số chức
năng của người
thư ký và điều hành có hiệu quả,
và khôn khéo như
người liên lạc
với ban tham mưu của tôi.
Trong mọi lúc, cô sẽ gắn
liền trực
tiếp với
mọi chính sách của công ty, dù cô có
quen biết với
ông Nick Sinclair cũng thế.
Trong vài tuần
nữa, chúng ta sẽ dời
qua tòa cao ốc
Hoàn cầu, và nếu
cô lợi dụng
sự quan hệ
bạn bè với
ông Sinclair hay trốn
tránh trách nhiệm,
hay không biết
đến nội
quy áp dụng cho ban tham mưu, thì
tôi sẽ sa thải
cô và đích thân tiễn
cô ra khỏi cửa.
Ngược lại,
nếu cô tỏ
ra có ích và có sáng kiến,
tôi sẽ giao cho cô các chức trách như cô muốn nhận
và có khả năng hoàn thành. Nếu những
điều này được cô chấp
nhận, mời
cô đến nhận
công tác ở
đây, trong văn phòng của tôi vào lúc chín giờ
sáng hai tuần
nữa kể từ thứ
hai."
− Cô còn muốn
hỏi gì nữa
không, Lauren?
Lauren đưa mắt ngạc
nhiên nhìn ông ta.
− Ông muốn giao việc cho tôi?
− Điều đó còn phụ thuộc
vào việc cô đánh máy bản giao kèo ấy mà không phạm lỗi
trong một thời
gian ngắn thích hợp.
Lauren rất kinh ngạc bằng
cách giao việc
lạnh lùng, vô cảm này, khiến thần
kinh cô bị
kích thích khi ngồi
sao lại bản
ghi chép này. Chừng
vài phút sau, cô rời
máy chữ và ngại
ngần bước
vào văn phòng của ông ấy.

− Thưa ông
Williams, đây là bản
giao kèo.
Ông ta nhìn vào nó, rồi
nhìn vào cô:
− Rất giỏi.
Sao ông Weatherby lại
có ý nghĩ rằng
cô không thông minh?
Lauren nói tránh đi:
− Đó là cái ấn
tượng mà tôi đã gây ra cho ông ta.
− Cô có thể
nói cho tôi biết
sự việc
đã xảy ra như thế
nào không?
− Không, thực
không cần thiết.
Nó chỉ là... là một sự
hiểu lầm.

− Thế thì tốt.
Gác chuyện ấy
lại. Bây giờ, còn có việc gì ta cần bàn nữa
không? Vâng, dĩ nhiên đây là mức
lương của cô.

Mức lương mà ông ta nói, ít hơn hai
ngàn đô la một
năm, so với
mức lương ông Philip đề nghị,
nhưng Philip
đã hứa sẽ
trả bù cho cô số chênh lệch.

− Vậy cô có thích công việc ấy
không?
Lauren trả lời với
một nụ cười uể oải:
− Thích. Và không thích. Tôi thích làm việc
cho ông, bởi
vì tôi có ý nghĩ sẽ học được ở ông rất
nhiều điều.
Nhưng tôi
không muốn công việc ấy,
nếu lý do ông giao việc cho tôi chỉ là vì...
− Nick Sinclair?
Lauren gật đầu
− Dù sao, Nick đã không làm gì để
can thiệp vào việc
này. Tôi đã biết
Nick từ nhiều
năm trước, và chúng tôi là bạn tốt của
nhau. Nhưng tình bạn không có chỗ đứng
trong kinh doanh. Nick có việc
của Nick, tôi có việc của tôi. Tôi không mạo muội
bảo Nick phải biết
làm sao với
việc của anh ấy, và tôi cũng không thể để
anh ấy gây ảnh
hưởng trong việc chọn
thư ký của tôi.

− Vậy thì, tại
sao ông lại
quyết định
phỏng vấn
tôi hôm nay, mặc
dù tôi đã làm hỏng
các bài thi trắc
nghiệm?
Đôi mắt màu nâu của ông ta cau lại.
− A, ra thế!
Vâng, sự thật
là thế này, cô thư ký của tôi
mà tôi rất quý trọng,
cũng đã không được
ông Weatherby đánh giá cao ngay từ đầu. Khi tôi nghe tin có một người trẻ
tuổi, thông minh, nộp đơn xin làm
thư ký mà
ông ấy không nhận, tôi nghĩ cô có thể là thêm một cô Theresa nữa. Cô không phải như vậy,
nhưng tôi
nghĩ rằng cô và tôi cùng làm việc, sẽ
thích hợp lắm,
Lauren à.
− Xin cám ơn ông Williams. Tôi sẽ xin gặp
lại ông vào hai tuần nữa
kể từ
thứ hai.
− Hãy gọi tôi là Jim.
Lauren mỉm cười,
bắt tay ông ta và nói:
− Thế thì, ông cũng hãy gọi tôi là Lauren.
− Tôi nghĩ, tôi đã làm thế.
− Vâng, ông đã.
− Chúc cô mọi
sự tốt
lành - và cô đừng
để tôi phải
hăm dọa. cô nữa
nhé!
Lauren từ trong tòa nhà mờ tối
bước ra vùng ánh sáng chói chang của một ngày tuyệt đẹp
tháng tám. Khi chờ
đèn giao thông đổi
màu đỏ ra xanh, cô không cưỡng lại
được mà không nhìn vào tòa cao ốc Công nghiệp Hoàn cầu
ở bên kia đường. Liệu
Nick có đang làm việc ở đó không, cô thầm hỏi.
Cô đang mong được
gặp anh.
Đèn đường đổi
màu, Lauren băng qua đại
lộ rộng
lớn để đến chỗ
xe đậu. Nhưng nếu
Nick muốn gặp
lại cô, chắc
chắn anh đã hỏi số
điện thoại
của cô. Có lẽ
anh e ngại. E ngại?
Cô lắc đầu
tự chế
giễu khi bước tới
cầm lấy
tay nắm cửa
xe. Nick Sinclair chẳng
bao giờ ngại
ngần gì! Với
ánh mắt và nét nhìn duyên dáng quyến rũ đó, có lẽ anh đã quá quen thuộc với
những người đàn bà mở lời trước và rủ
rê anh đi chơi bên ngoài.
Cánh cửa kính của tòa cao ốc
mở ra, và trái tim của Lauren như muốn bay lên khi chính Nick xuất hiện.
Trong lúc vui mừng,
Lauren nghĩ rằng
anh đã thấy
cô đứng bên chiếc xe và ra ngoài để đến
nói chuyện; nhưng anh đã rẽ
sang phải và bắt
đầu bước
về phía xa của tòa nhà.
− Nick! - Lauren buột
miệng kêu lên- Nick!
Nick quay nhìn lui và Lauren vẫy
anh. Cô cảm
thấy sung sướng trong lòng một
cách ngớ ngẩn,
khi thấy anh quay đầu bước
tới phía cô.
Mặt cô rạng
rỡ:
− Anh đoán thử
em vừa ở
đâu ra?
Có một tia sáng ấm áp, trêu chọc từ
đôi mắt màu xám của Nick tỏa ra khi anh nhìn
chăm chú vào mái tóc vàng tươi màu mật
ong được búi lại
sau gáy một
cách thanh nhã của cô, bộ đồ màu be, áo sơ mi lụa, và đôi xăng đan màu sô cô la của cô.
Anh đoán liều
với một
nụ cười
thật tươi.
− Chắc em đi làm mẫu cho cuộc
trình diễn thời
trang Bonvit Teller?
Lauren hớn hở
nghe anh ta khen, nhưng cô làm cho anh chưng hửng:
− Không, em vừa
mới ở
bên kia đường,
trong công ty điện
tử Sincọ
Họ đã giao việc cho em - nhờ có anh giúp đó.
Nick lờ đi khi nghe Lauren nhắc sự
giúp đỡ của mình.
− Em đã nhận
việc?
− Vâng, em đã. Làm ra tiền
thật thú vị.
Người đàn ông mà em sắp làm việc
chung, thật
kinh khủng. Nhưng công việc
thì hay lắm,
và đầy thách đố.
− Thế, em có thích không?
Lauren gật đầu...
và rồi cô đợi,
hy vọng anh sẽ
mời cô đi ra ngoài. Ngược lại,
Nick đi tới
và mở cửa
xe cho cô.
− Nick - Lauren nói trước
khi bị mất
hết can đảm
- Em cần phải
ăn mừng. Nếu
anh biết một
chỗ nào tốt,
có bánh xăng uých ngon và đồ
giải khát lạnh,
em sẽ mời
anh ăn trưa.
Nick hơi lưỡng lự
một chút, rồi nụ cười bừng
lên trên gương mặt
rám nắng của anh:
− Thật là một
đề nghị
đẹp nhất
mà anh được nghe ngày hôm nay.
Thay vì chỉ đường cho cô, anh lại lái xe. Bỏ qua vài khu phố, anh rời
đường Jefferson và dừng lại
ở một
chỗ đậu
xe mà đằng sau tưởng chật
hẹp lại
có một ngôi nhà ba tầng vừa
mới được
sửa chữa.
Bảng hiệu
trên cửa sau làm bằng gỗ
sẫm màu với
một vài chữ
vàng khắc sâu đơn giản:
Nhà hàng Tony. Bên trong, căn nhà đã được
cải tạo
thành một tiệm
ăn xinh xắn,
đèn mờ với
sàn bằng gỗ
sồi đậm,
các bàn ăn được
đánh bóng loáng, và những
bình bằng đồng
và các soong chảo
được treo rất
mỹ thuật
trên tường gạch
đỏ không tô. Ánh sáng mặt trời
tỏa chiếu qua các cửa sổ gắn kính đổi
màu, và những
chiếc khăn trải bàn màu trắng - đỏ
được chọn
kỹ làm tăng thêm phần ấm
áp và duyên dáng.
Một người bồi
bàn đứng gần
cửa lễ
phép chào Nick:
− Kính chào ông.
Rồi anh ta chỉ cho hai người chiếc
bàn ăn duy nhất ở giữa
nhà. Khi Nick kéo ghế,
Lauren lướt nhìn những thực
khách chung quanh. Cô là một
trong số rất
ít đàn bà có mặt ở đây, nhưng có rất
nhiều loại
khách đàn ông. Hầu
hết họ đều ăn mặc
âu phục, thắt
cà vạt trong khi chỉ có ba người kể cả Nick phục
sức giản
dị với
áo sơ mi thể thao hở
cổ.
Một người đàn ông lớn
tuổi xuất
hiện ở
bàn ăn của họ,
chào Nick bằng
một cái vỗ
nhẹ trên vai:
− Rất vui mừng
được gặp
lại anh, anh bạn ạ.
Nói xong, ông ta đưa cho họ những tấm
thực đơn bọc
bằng da thuộc.
Nick nói:
− Cho chúng tôi những
món đặc sản,
Tony - Rồi anh đưa mắt
trêu chọc nhìn Lauren và nói thêm - Đặc sảnh
bánh xăng uých kiểu
Pháp, phải vậy
không Lauren?
Từ lúc cô đề nghị
đãi anh ăn trưa, cô nghĩ anh sẽ
đòi cô đặt những
món ăn đắt hơn những
chiếc xăng uých thông thường.
− Xin anh cứ gọi bất
cứ món gì anh thích - Lauren nói một cách khả ái - chúng mình ăn mừng công việc mới của
em mà. Em đủ sức trả
bất cứ
món nào trong thực
đơn.
Khi Tony, người
có vẻ là chủ
nhà hàng vừa
đi khỏi, Nick liền hỏi:

− Em nghĩ sao, em có thích sống
ở Detroit không? Chắc chắn
là có một sự
thay đổi to lớn
đối với
một cô gái đến từ
thành phố Missouri.
Một cô gái thành phố nhỏ ư? Lauren
thấy bối
rối. Đó không phải là cảm
tưởng mà mọi
người thường nghĩ về
cô.
− Thật ra, chúng em sống ở
ngoại ô Chicago cho đến khi mẹ
em mất, lúc đó em lên mười hai. Sau đó ba em và em dời về
Fenter, Missouri - thành phố
ba em đã lớn
lên. Ba em nhận
một chân giảng dạy
ở cùng ngôi trường ngày xưa ông đã
học. Như anh biết
đấy, dù sao em cũng đâu có phải hoàn toàn là một cô gái thành phố nhỏ.
Cảm nghĩ của Nick vẫn không thay đổi.
− Em là con một,
phải không?
− Vâng, nhưng ba em tục
huyền khi em mười ba tuổi.
Thêm một người mẹ kế, em còn được thêm một
người chị
lớn hơn em hai tuổi,
và một người anh hơn em một
tuổi, con của bà.
Nick bắt gặp
được cảm
giác khó chịu
trong giọng nói của Lauren khi cô nhắc đến
người anh con bà mẹ kế.
Bởi vậy
anh nói:
− Anh nghĩ, những
cô gái thường
có ý nghĩ thích có một
người anh trai. Còn em, em không thích
sao?
Một nụ cười khó tả
sáng lên trên khuôn mặt
sống động
của Lauren.
− Ồ, em cũng thích ý tưởng có một
người anh trai. Nhưng rủi thay, em không ưa Lenny
vào lúc ấy. Chúng em ghét nhau ngay khi thấy mặt.
Anh ấy trêu chọc em không thương xót,
giật mạnh
bím tóc em, và lấy
cắp tiền
của em trong phòng ngủ.
Em trả thù bằng
cách nói cho mọi
người trong phố biết
anh ấy là một
tên pêđê.
Nick cười khúc khích và Lauren để ý thấy
khi anh cười
mắt anh nheo lại ở
hai khoé. Tương phản
với màu da sạm vàng ở
mặt, mắt
anh có màu xanh ánh bạc
kim loại. Dưới hai hàng lông mày rậm
và thẳng, hai hàng mi dày và cong, mắt anh phản
chiếu một
vẻ hài hước và nét thông minh sắc
sảo, trong khi đôi môi dày của anh hứa hẹn
những xúc cảm
dục tình của người đàn ông rất mãnh liệt. Lauren cảm thấy
sự ngây ngất
trở lại
khi cô đã có kinh nghiệm
tối hôm trước, và cô thận
trọng nhìn lảng xuống
cái cổ sạm
nắng của
anh.
Nick hỏi:
− Còn người chị
khác mẹ của em thì sao? Cô ấy thế
nào?
− Đẹp lắm.
Những gì chị
ấy làm là đi lượn phố,
và bọn con trai thèm rỏ dãi bám theo chị.
− Chị ấy
có tìm cách cuỗm
mất các người bạn
trai của em không?
Đôi mắt Lauren ánh lên nét trêu cợt khi cô nhìn anh qua chiếc bàn hẹp:

− Em không có nhiều
bạn trai để
cho chị ấy
cuỗm, ít ra cũng không có cho đến khi em lên mười bảy.

Một bên chân mày của Nick nhíu lại tỏ vẻ không tin khi anh đưa mắt lướt
qua các đường
nét tuyệt hảo
có tính cách cổ
điển của Lauren, qua đôi mắt mượt
như satanh
màu ngọc lam sáng lóng lánh dưới riềm
mi cong vút, tia nhìn ở lại lâu hơn trên mái tóc dày màu mật ong. Ánh sáng mặt trời
truyền qua các cửa sổ gắn kính đổi
màu gần bàn của hai người, chiếu
lên khuôn mặt
cô một làn ánh sáng mát dịu. Cuối
cùng, Nick nói:
− Anh nhận thấy
khó mà tin được
điều đó.
Lauren thú nhận,
không chịu nghe lời
khen của anh với
một nụ cười:
− Em thề với
anh, đó là sự
thật!
Cô nhớ lại
rất rõ ràng cô bé gái hơi thô kệch là cô lúc ấy, và những
kỷ niệm
không có gì làm đau đớn
đặt biệt,
cô thực sự
không nhớ mình có được nét đẹp
ngoại hình nào như bây giờ không.
Tony đặt hai đĩa lớn lên khăn trải bàn màu đỏ được
chọn kỹ.
Mỗi đĩa đựng
một ổ
bánh mì Pháp giòn tan, được
cắt theo chiều dọc
thành từng miếng
và xếp lên trên đó những lát thịt bò chiên hồng đào. Bên cạnh mỗi
đĩa, ông ta còn đặt
một chén nhỏ nước
cốt thịt
bò. Ông ta thuyết
phục:
− Ngon lắm đấy!
Hãy thử đi!
Lauren nếm và đồng
ý. Cô nói với
ông ta:
− Ngon tuyệt!

Ông ta nói, khuôn mặt
tròn có hàng ria mép như sáng lên tình phụ
tử khi ngắm
cô:
− Tốt lắm.
Rồi cô hãy để Nick thanh toán. Nick giàu hơn cô mà.
Ông nội Nick cho tôi vay tiền để mở chỗ
này đấy! - Ông ta nói riêng với Lauren trước khi vội
vàng quay đi để
quở trách một
cậu bồi
phụ vụng
về.
Hai người chậm
rãi ăn trong sự
yên lặng đồng
cảm chen lẫn
các câu hỏi của
Lauren về tiệm
ăn và chủ của nó. Từ các câu trả lời
ngắn gọn của
Nick, cô có thể
rút ra vài điều
là hai gia đình của Nick và Tony đã là bạn
bè qua ba thế hệ. Vào một
lúc nào đó, cha của
Nick đã làm công cho cha của Tony, rồi
không biết vì sao tình hình tài chính lại đảo
ngược để
ông nội Nick về
sau lại có đủ
tiền cho Tony vay.
Vào lúc họ vừa ăn xong, Tony xuất hiện
để mang các đĩa đi. Việc phục
vụ tại
đây thật quá tốt,
Lauren nghĩ thế với một
nỗi buồn
trong lòng. Hai người
chỉ mới ở đây ba mươi lăm
phút, vậy mà cô đã nuôi hy vọng là ít ra cũng được sống
bên cạnh Nick một giờ.

Tony nhìn Lauren, nói giọng
thân hữu:
− Nào, muốn
ăn tráng miệng
gì nào? Với
cô, tôi có món Canoli - một
thứ bánh Spumoni đặc biệt
của tôi. Món này không tìm thấy ở bất
cứ tiệm
ăn nào.
Ông ta nói với
Lauren bằng một
giọng tự
hào:
− Đó là một
món bánh tuyệt
diệu. Nó gồm
có kem lạnh với
rất nhiều
hương vị đặc
sắc và nhiều
màu, được xếp
thành từng lớp.
Rồi ở
giữa tôi đặt...

Lauren nói tiếp
và mỉm cười
nhìn ông ta một
cách nồng hậu:

−... đặt một
ít trái cây và rất
nhiều đậu
phộng. Đó là cách mẹ tôi thường làm.
Tony há hốc
mồm, rồi
quan sát tỉ mỉ khuôn mặt
của Lauren. Sau một
hồi lâu, ông ta gật đầu
quả quyết:

− A, cô là người
Ý - Ông kêu lên thú vị,
với một
nụ cười
thật thoải
mái.
− Một nửa
Ý thôi - còn nửa
kia là Ái Nhĩ Lan.
Trong vòng mười
giây, Tony đã xem như tìm được
chiến lợi
phẩm khi đoán đúng tên họ của mẹ
cô, và ông khám phá ra cô mới
tới Detroit, nơi cô chẳng quen biết một
ai. Lauren cảm
thấy hơi có lỗi
khi không nhắc
đến Philip Whitworth, nhưng
vì Nick quen biết
nhiều người ở
Sinco nên cô nghĩ rằng
không nên nói mối
liên hệ của mình với Philip trước mặt
Nick. Lauren lắng
nghe Tony nói, vẻ mặt cô ánh lên niềm vui tươi hạnh phúc. Thật đã quá lâu, kể từ
khi cô sống ở
Chicago và đến
thăm các người
anh em họ gốc
Ý, bây giờ gặp ông Tony, thật là thích thú được nghe lại
cái ảnh hưởng cổ xưa có vẻ ngồ
ngộ này.
Tony vỗ nhẹ
vào vai cô, như đã làm vậy
với Nick, và nói:
− Lauren, hễ
khi nào cô cần
bất cứ
điều gì, hãy đến với
tôi. Một phụ
nữ trẻ đẹp ở một mình trong một thành phố lớn,
nên có một gia đình nào đó để lui tới
khi cần giúp đỡ.
Nơi đây
luôn luôn có những
bữa ăn ngon cho cô - những bữa
ăn kiểu Ý thật
tuyệt - Ông ta nhấn mạnh
một cách rõ ràng - Bây giờ, nói cho tôi biết món Spumoni của tôi ra sao?
Lauren nhìn Nick, rồi
nhìn khuôn mặt
chờ đợi của
Tony, cô nói:
− Tôi rất thích ăn thêm món Spumoni.
Cô tảng lờ
không để ý đến
sự phản
dối của cái dạ dày anh ách của mình, vì cô muốn kéo dài bữa ăn.
Tony rạng rỡ
ra mặt, và Nick nháy mắt đầy ẩn ý với
ông ta. Anh nói:
− Lauren là cô gái đang sức
lớn mà, Tony!
Mắt Lauren tối sầm
lại vì sự
cường điệu
và ẩn ý trong câu nói của anh, và trong một phút, cô dùng móng tay vạch lên nền
tấm vải
trải bàn một
cách lơ đãng như để kềm
chế lại.
Rồi cô nói một cách nhẹ nhàng:
− Nick, em có thể hỏi anh một
câu được không?
− Được, dĩ nhiên.
Lauren khoanh tay để
trên bàn và nhìn thẳng
vào Nick:
− Tại sao anh coi em là một cô gái thơ ngây mới lớn?

Nét trào lộng
hơi gượng gạo
làm giật giật
khoé môi của anh. Nick đáp:
− Anh không nghĩ rằng
anh đã làm thế.
Nhưng anh cần tự
nhắc anh rằng
em còn trẻ,
lại vừa
đến từ một thành phố nhỏ ở tiểu
bang Missouri, và có lẽ
em còn rất ngây thơ nữa.
Lauren chưng hửng
trước câu trả
lời của anh ta.
− Em là một
phụ nữ
trưởng thành, và cái sự kiện
em đã lớn lên trong một thành phố nhỏ
không có gì đáng nói cả.
Cô ngừng lại
khi Tony đem thêm Spumoni cho cô, nhưng lúc ông ta đi rồi,
cô tức tối
nói thêm:
− Và em không biết
cái gì đã khiến
anh có ý nghĩ là em còn ngây thơ. Sự
thật, em không phải thế.

Ánh mắt giễu
cợt của Nick bị dập
tắt, và khi anh dựa lưng vào ghế,
anh quan sát cô kỹ hơn. Anh
nói:

− Em không còn ngây thơ nữa ư?
− Không, em không còn ngây thơ nữa.

− Nếu thế,
em đã có những
ý định gì cho kỳ nghỉ cuối
tuần này?
Nick kéo dài giọng
ra hỏi Lauren một cách nhẹ nhàng.
Trái tim của Lauren nhảy
lên với niềm
vui sướng, nhưng cô cẩn
thận hỏi
lại:
− Thế anh đã có ý định gì chưa?
− Một cuộc
tiệc tùng. Vài người bạn của
anh đang tổ
chức một
cuộc tiệc
cuối tuần
này tại nhà của họ gần
Harbor Springs. Anh sắp
đi đến đó thì chúng mình gặp nhau hôm nay. Chỉ cần
gần năm giờ
lái xe từ đây đến
đó, và chúng ta có thể
trở về
vào ngày thứ bảy.
Lauren đã tính lái xe về
thẳng Fenster vào chiều nay. Vả
lại chỉ
cần một
ngày lái xe mỗi
lần đi hay về, và cô dễ dàng thu xếp hành lý trong vòng chưa tới một
tuần lễ.
Cô có hơn hai tuần trước khi bắt
đầu công việc mới.
Vì thế, thời
gian không thành vấn
đề, và Lauren muốn liều
lĩnh đi với
Nick.
− Anh có chắc
là không có gì bất
tiện cho bạn
anh, nếu em cùng đi với anh?
− Chẳng có gì bất tiện
cho họ hết.
Họ muốn
anh mang theo ai đó đi với
anh.

Lauren cười
thật tươi:
− Nếu vậy,
em rất thích được đi với
anh. Thực ra, vali áo quần của em đã có sẵn trong thùng xe.
Nick quay lui và gật
đầu với
Tony, ra hiệu
tính tiền. Ông ta mang hóa đơn lại và đặt
lên bàn gần
Nick, nhưng Lauren
đã khéo léo dùng bàn tay che lại
và kéo về phía mình.
− Hôm nay em đãi mà! - Cô nói và cẩn
thận che giấu
cuốn sổ
khi nhìn vào tổng
số tiền
ghi trên hoá đơn - khá cao so với những
gì họ đã ăn. Nhưng khi cô
vừa mở
ví tiền thì Nick ném ra bàn nhiều tờ
giấy bạc,
và cô đành nhìn mà không làm gì được
khi Tony đã vơ hết mang đi.
Tony nhìn thấy
Lauren thất
vọng, anh cười khúc khích làm như cô còn
bé lắm.
− Cô hãy ghé đây thường
nhé, Lauren. Với
cô, tôi luôn luôn dành một
bàn sẵn và có món ăn ngon cho cô
Lauren chọc
ông ta:
− Với giá cả
thế này ư? Tôi rất
ngạc nhiên sao tất cả
các bàn đều
đầy khách.
Tony đến gần
hơn, ra vẻ thân mật:

− Các bàn của tôi không bao giờ
trống. Sự
thật tôi không thể để dành
một bàn nào trừ khi cô đã ghi tên vào danh sách khách
ăn của tôi. Tôi sẽ
sai Ricộco ghi tên cô vào danh sách.
Ông ta đưa tay ra
hiệu, và ba cậu bồi
bàn đẹp trai da hơi sậm, trẻ
trung, nhìn lên và đến
bàn của Lauren, Tony giới
thiệu với
vẻ tự
hào:
− Đây là các con trai của tôi: Ricộco,
Dominic và Joe. Ricộco,
con hãy ghi tên Lauren vào danh sách.
Lauren nhanh nhảu
kêu lên:
− Thôi, xin đừng
nhọc lòng!
Tony làm như không nghe cô nói:
− Một cô gái Ý xinh đẹp như cô, cần
có một gia đình để che chở
và hướng dẫn
trong một thành phố lớn
như Detroit
này. Cô đến
thăm chúng tôi thường
nhé - chúng tôi ở
những tầng
trên của nhà hàng.
Rồi Tony nghiêm nghị ra lệnh
cho các con:
− Khi Lauren đến,
Ricộco, Dominic hãy săn sóc cô ấy. Còn Joe hãy xem hai anh có làm tròn
phận sự
không!
Vì Lauren bật
cười, Tony giải thích:
− Joe đã lập
gia đình rồi.

Cố nén lại
sự vui đùa, Lauren nhìn vào ba người bảo
vệ được
chỉ định
với lòng biết ơn sáng lên trong mắt.
Cô trêu chọc:

− Còn tôi, tôi phải
bảo vệ
ai đây?
Cả bốn
khuôn mặt Ý Đại
Lợi đồng
loạt quay về
phía Nick đang ngồi
thảnh thơi trong ghế
nhìn họ với
vẻ cười
đùa. Anh đẩy
ghế ra sau, đứng lên và điềm tĩnh nói:
− Lauren nói với
tôi rằng, cô ấy
có thể bảo
vệ mình.
Nick nói là anh cần
gọi điện
thoại, và khi anh điện đàm thì Lauren đi dạo qua hành lang đến phòng dành cho phụ nữ.
Lúc cô từ đó bước ra, cô nhìn thấy
đôi vai rộng
và tấm lưng thon của Nick bên máy điện thoại
nơi lối cửa
vào. Anh đã hạ
cái giọng trầm
nam trung của anh xuống,
nhưng một cái tên vẫn vẳng
đến tai cô nghe rõ như một tiếng
chuông: "Ericka"
Lauren thầm
nghĩ, thật là một
điều kỳ lạ,
anh đã gọi điện
thoại cho một
người đàn bà khác. Hay đó là sự thực.
Anh nói rằng,
chủ nhà muốn
anh đem bạn
theo và chắc
chắn anh đã xếp đặt
từ trước
để mang theo một người đàn bà nào đó đi với
anh hôm nay. Anh đang hủy
bỏ một
cái hẹn.
Nick trượt người nhẹ
nhàng vào trong chiếc
xe hơi Pontiac
Trans Am của cô, bật
công tắc, rồi
nhíu mày nhìn vào đèn báo hiệu
trên bảng đồng
hồ, Lauren vội giải
thích:
− Em không nghĩ rằng
máy móc có gì bị
trục trặc.
Trên đường đến
đây, em đã dừng
lại nhờ
thợ sửa
xe kiểm tra. Ông ấy không tìm thấy gì bị
hỏng. Vậy
thì, rất có thể
chỉ tại
ngay ở chỗ
đèn báo hiệu
bị hỏng
mà thôi. Xe này mới
chạy có sáu tháng thôi mà!
Nick nói sau một
chút suy nghĩ:
− Tại sao chúng mình không đi lên hướng Bắc
và xem xe chạy
ra sao. Đường
ấy, em sẽ
không đi một
mình trên xa lộ để về
Missouri, nếu
máy móc có sao sẽ
có người giúp.
Lauren đồng ý ngay:
− Thế thì hay quá!
Khi họ rời
khỏi bãi đậu
xe, anh nói:
− Em hãy nói cho anh biết
thêm về gia đình em và về em đi.
Lauren quay mặt
nhìn phía trước,
cô không để lộ vẻ
căng thẳng của mình. Một mớ
chuyện lừa
dối mà cô đã thêu dệt đang lớn
dần và càng vướng mắc
hơn. Vì
Nick quen biết
nhiều người ở
Sinco và cô đã mạnh
dạn bỏ
qua các văn bằng
đại học
trong đơn xin việc, nên cô ngần ngại
nói về những
năm đại học
sau cùng với
anh. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thở
dài. Một người vốn
lương thiện, cô đã phải nói dối
với anh về
tuổi tác, vì cô thực sự
chưa được hai mươi ba tuổi trong vòng ba tuần nữa.
Và cô đã nói với
Tony trước mặt
anh là cô không có bạn
bè hay thân thích ở
Detroit. Bây giờ
cô đang phải
cẩn thận
"quên đi" năm năm đại
học vừa
qua của đời
mình.
Nick đùa:
− Bộ câu hỏi
khó lắm sao em?
Nụ cười của
anh chàng khiến
nhịp đập của
trái tim cô thêm dồn
dập. Cô muốn
đưa bàn tay
lên áp vào cằm
anh, sờ vào hai vành môi đầy nhục
cảm của
anh. Cổ áo sơ mi của anh mở ra thật
rộng, và cô muốn vuốt
ve những sợi
lông sẫm màu trên ngực anh. Ngay cả mùi nước hoa cologne đàn ông cũng như trêu
chọc giác quan cô, mời mọc
cô ngồi nhích lại gần
anh hơn.
− Không có gì nhiều
để nói nữa
với anh. Người anh khác mẹ của em, Lenny, bây giờ đã hai mươi bốn tuổi,
đã lấy vợ
và đang bắt
đầu cuộc
sống gia đình riêng. Chị Melissa hai mươi lăm tuổi, đã lập
gia đình hồi
tháng tư.
Chồng chị
là thợ cơ khí, làm việc ở chỗ
bán xe Pontiac mà em đã mua chiếc
xe này.
− Còn ba em và bà mẹ kế?
− Ba em là một
giáo sư. Ông
thông thái và khôn ngoan. Mẹ kế em là một
người rất
dịu hiền
và tận tụy
với chồng.

− Nếu ba em là giáo sư, anh ngạc nhiên sao ba em không thuyết phục
em tiếp tục
vào đại học,
hơn là em
đi làm việc
với một
chân thư ký.
− Ba em đã thuyết
phục em - Lauren đã trả lời
và đã làm an lòng Nick khi anh phải
tập trung sự chú ý vào các bảng chỉ
dẫn đổi
đường rắc
rối, và thảo
luận với
nhau về con đường vòng rộng
sẽ dẫn
họ đến
lối vào dốc,
dẫn đến
đường liên bang 75. Con đường cao tốc
này đã đưa họ đi qua vùng nội thị
trước những
cảnh vật
thay đổi từ
những nhà máy đến khu gia cư to lớn, rồi
đến các khu gia cư nhỏ của vùng ngoại ô, liền
theo là một
trung tâm thương nghiệp
đồ sộ,
và xa hơn là vùng
ngoại ô trù phú.
Đột nhiên, Lauren hỏi:
− Thế thì áo quần để
thay của anh đâu? Anh không cần
phải soạn
vali sao?
− Không cần.
Anh đã giữ một ít áo quần tại
căn nhà khác ở
Harbor Springs.
Ngọn gió thổi
qua cửa sổ
xe hơi đùa nhẹ mái tóc màu nâu dày của Nick. Mặc dầu
tóc anh cắt
ngắn, phía sau gáy đã đủ dài để
mơn man cổ áo sơ mi của anh. Lauren thầm ước
ao được đưa ngón tay vuốt
ve nơi ấy. Lauren rời mắt
khỏi khuôn mặt nhìn nghiêng của Nick, cô hạ kính râm xuống sống
mũi và quay nhìn cảnh
vật lướt
qua trên con đường
liên bang, chỉ
thấy mờ mờ khi những
vùng ngoại ô dài vô tận chạy
vùn vụt qua giữa
cảnh miền
quê thoáng đãng. Nick quả
thật là một
người thành thạo ăn chơi, có một sự cường tráng đáng tin cậy. Ngay cả bây giờ,
Lauren bồi hồi
biết rằng
chiếc đùi dài rắn chắc
của anh chỉ
cách đùi của mình trong gang tấc.
Và đôi vai vạm
vỡ của anh làm cho cô như nhỏ bé lại.
Cái cách mà anh nhìn mọi
vật và nhìn chăm chăm vào cô, làm cho
trí óc cô không yên ổn
vì thấy anh rất
"nguy hiểm".

"Nguy hiểm".
Bằng lòng đi chơi cuối tuần
với anh đã hoàn toàn vượt ra khỏi
tính cách của cô - dường
như ra ngoài
tính
cách và khó giải
thích được sự
quyến rũ như tiền
định mà cô cảm thấy
về anh. Cô tự thú nhận,
đó cũng là việc
làm hấp tấp
và liều lĩnh. Nhưng có
nguy hiểm không? Chuyện gì sẽ
xảy ra nếu
Nick là một
tên sát nhân điên rồ,
giết cô, cắt
xén thân xác cô, rồi
chôn vùi trong rừng
cây? Nếu Nick làm thế, không một ai biết
việc gì đã xảy ra với
cô. Vì không ai biết
cô đi với Nick, trừ Tony và các con trai ông. Và Nick có
thể giản
dị nói rằng
cô đã về Missouri Họ tin tưởng lời
Nick nói. Rõ ràng là Nick không mang tội
giết người.
Lauren liếc
trộm Nick bằng
khoé mắt thật
nhanh và khéo léo. Khuôn mặt
cô giãn ra trong một
nụ cười
uể oải.
Bản năng của cô mách bảo về
con người chưa bao giờ
làm cô thất
vọng trước đây, làm cô biết
theo linh tính rằng
mình chẳng bị
nguy hiểm gì về
thân xác cả.
Ba giờ tiếp
theo đó đã trôi qua trong khung cảnh
thích thú mờ mờ vụt
qua. Chiếc xe nuốt
vội dặm
trường, đem cơn gió mát
mơn man mặt họ,
làm rối bù mái tóc họ, và họ
nói chuyện một
cách thú vị về mọi
vấn đề,
hay cả việc
không nói chuyện
cũng làm họ
vui.
Lauren nhận
thấy Nick thường tránh nói về mình, nhưng lại rất
tham lam khi muốn
tìm hiểu về
cô. Tất cả
những gì mà cô biết về
anh, là thân sinh anh đã mất
khi anh lên bốn.
Ông bà nội nuôi anh và cả hai đã từ trần
cách đây vài năm.
Ở thành phố Grayling mà Nick bảo rằng
có một giờ
rưỡi đi xe nữa sẽ tới Harbor Springs, anh dừng lại
tại một
tiệm tạp
hóa nhỏ. Khi anh bước ra, Lauren thấy anh mang theo hai hộp coca cola và một gói thuốc lá. Nhưng vài dặm
đường sau đó, anh dừng xe lại
cạnh một
cái bàn picnic bên đường,
và cả hai bước ra ngoài.
− Thật là một
ngày tuyệt diệu,
phải không?
Lauren ngẩng
đầu say sưa nhìn những
đám mây trắng
như ren trôi
qua bầu trời
xanh tươi sáng.
Cô nhìn Nick và thấy
anh đang quan sát cô với
một vẻ độ lượng.

Lờ đi thái độ ân cần
của Nick, cô nói:
− Ở nhà, dường như bầu trời
không bao giờ tươi xanh
như thế này, và khí trời thường oi bức
hơn, em
nghĩ rằng, vì Missouri ở xa phương Nam hơn ở đây.
Nick mở cả
hai hộp coca và đưa cho
Lauren một hộp.
Cô tựa người vào chiếc
bàn picnic và cố bắt trở
lại cuộc
nói chuyện vừa
bị cắt
đứt vài phút trước đó.
− Anh bảo rằng
ba anh mất lúc anh lên bốn, và ông bà nội nuôi anh - vậy còn mẹ
anh thì sao?
Nick trả lời:

− Bà không sao cả.
Đặt một
điếu thuốc
lá giữa đôi môi, anh bật quẹt,
chum bàn tay quanh ngọn
lửa để
che gió. Lauren chăm chú nhìn mái tóc dày sống
động màu nâu của anh khi anh cúi đầu bật ống quẹt,
rồi đưa mắt
tìm gặp mắt
anh.
− Nick, sao anh không chịu
cởi mở
gì về chính anh cả vậy?

Nick nheo mắt
lại tránh làn khói thơm từ điếu
thuốc bay lên.
− Không chịu
cởi mở ư? Anh đã
moi ra khỏi
đầu để kể cho em nghe trên hàng trăm dặm rồi
kia mà?
− Nhưng không
nói gì về riêng bản
thân anh cả.
Cái gì đã xảy
đến với
mẹ anh?
Nick cười:
− Đã có ai nói với
em là em có đôi mắt
đẹp thật
khó tả chưa?
− Vâng, có. Nhưng anh lại
nói lảng nữa
rồi.
Nick vẫn tiếp
tục lờ
đi câu phê phán của Lauren:
− Và em cũng khéo ăn nói nữa.

− Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì cha em là giáo sư Anh văn
như anh
đã biết - Lauren thở dài bởi
vì anh đã cố
tình thoái thác.
Nick nhìn lên bầu
trời, rồi
lướt mắt
qua ngàn cây và xa lộ vắng tanh, cuối cùng anh nhìn lại Lauren:
− Anh không biết
làm sao anh đã chịu
đựng được sự
căng thẳng suốt
ba giờ qua, khi cuối cùng anh mới được
thư giãn.
Anh cần phải
bỏ đi như thế
này!
− Anh đã làm việc
vất vả lắm sao?
− Chừng bảy
mươi giờ một
tuần trong suốt hai tháng qua.
Một vẻ
thương cảm lộ
ra trong đôi mắt của
Lauren và Nick mỉm
cười với
cô - một nụ cười nồng
ấm, mời
gọi nó đi sâu vào trái tim cô. Anh dịu dàng hỏi:

− Em có biết
rằng em là người bạn
đường đã làm dịu đi cơn mệt
nhọc của anh không?
Lauren không mấy
thích thú khi nghe Nick nói thế,
bởi vì cô thấy anh thu hút như điện, còn anh thì thấy cô làm dịu cơn mệt
mà thôi.
− Cám ơn anh, em
sẽ cố gắng không làm anh ngủ gục
trước khi mình đến Harbor Springs.
Nick nói đầy
gợi ý:
− Em có thể để cho anh ngủ sau khi mình đến đó.
Trái tim của Lauren như nhảy
múa trong lồng
ngực:
− Điều em muốn
là hy vọng không làm anh buồn chán.
Giọng anh trầm xuống,
rất gợi
cảm:
− Em tin anh đi, em không làm anh buồn
chán đâu. Sự
thực là có một cái gì đó anh muốn làm từ
tối hôm qua khi anh đi tìm cho em ly
tonic và thấy
em đứng đó, cố
gắng mỉm
cười trước cơn xúc động
của anh.
Ngay cả trong tình trạng căng thẳng nhất,
Lauren cũng biết
Nick có ý định
muốn hôn mình. Anh cầm lấy
ly coca từ
những ngón tay mềm mại của
cô và lặng lẽ
đặt lên cái bàn picnic. Rồi anh xích lại gần
cô và kéo cô có dụng
ý vào giữa hai chân anh. Mông của cô vừa chạm
vào bên trong cặp
đùi rắn chắc
của anh là như có một
luồng điện
đánh thức dậy
toàn bộ hệ
thần kinh của cô. Hai bàn tay anh vuốt nhẹ
lên hai cánh tay cô, rồi
ôm lấy hai vai cô. Trong niềm mong mỏi
không nói ra, cô thấy
đôi môi gợi
cảm của
anh chầm chậm
ghé xuống môi mình.
Miệng anh gắn
vào miệng cô, chuyển động
và trong một
nụ hôn lúc đầu chỉ
mơn trớn thăm dò, nhưng rồi trở
nên mãnh liệt
đến ngợp
thở. Lauren đã bạo dạn
giữ cho sự
chừng mực
không mất đi, nhưng đến
lúc lưỡi anh rà qua rà lại trên đôi môi cô thì cô đành chịu thua.
Với một
tiếng rên thật khẽ,
Lauren tựa sát người vào Nick, để lưỡi anh tách hai môi mình ra. Sự đáp ứng
của anh đến
tức khắc.
Đôi cánh tay anh ghì xiết
lấy cô, ép sát cô vào ngực mình, trong khi miệng anh mở
ra, khát khao. Có một cái gì đó bùng nổ
trong Lauren, toàn thân cô ưỡn
lên dính vào người
anh, và đôi tay bắt
buộc phải
đưa lên
vuốt ve cổ
anh, rồi trượt qua mái tóc mềm ở gáy anh, trong khi cô hăm hở đáp ứng
cái hôn nồng
nàn của anh.
Cuối cùng, cho đến lúc Nick ngẩng đầu
lên, Lauren đã cảm
thấy mình sẽ
ghi nhớ mãi nụ
hôn này. Cô luôn luôn cảm
thấy Nick là của mình. Run rẩy vì cơn kích thích trong lòng, cô tựa trán lên vai Nick. Đôi môi ấm của anh lướt qua má đến thái dương của
cô, rồi theo đường đó lần
xuống phía dưới cho đến
lúc những chiếc
răng của anh đùa nghịch
nhay nhay trái tai của cô. Anh mới
khúc khích, giọng
khàn khàn rót vào tai cô:
− Anh còn nợ
em một lời
xin lỗi, Lauren à.
Lauren tựa lưng vào Nick và nhìn lên mắt anh. Đôi mắt màu xám có vẻ chế
nhạo nhìn lại
cô là đôi mắt
có những mí nặng
trĩu và nung nấu
khát vọng huy hoàng. Đôi mắt ấy
đang tươi cười, nhưng vẫn
là cười gượng
vì sự tự
chế giễu
của mình.
− Tại sao anh còn nợ em một
lời xin lỗi?

Bàn tay anh vuốt
lưng cô một
cách uể oải.

− Bởi vì dù em đã đoan chắc em không còn ngây thơ nữa, nhưng cho đến
phút vừa qua, anh sợ rằng
kỳ nghỉ cuối
tuần này có lẽ là em "chớp" lấy nó, chứ
em không hề
mong đợi trước.
Vẫn còn sửng
sốt vì những
nụ hôn của hai người, Lauren hỏi một
cách nhẹ nhàng:
− Và bây giờ
anh nghĩ sao?
Nick thì thầm:

− Anh nghĩ kỳ cuối
tuần này đã đảo ngược bao điều
mà anh mong đợi.

Nick ngắm vào ánh mắt xanh long lanh của Lauren và mắt anh thẫm
màu lại để
trả lời:

− Anh cũng nghĩ rằng
nếu em cứ
tiếp tục
nhìn anh như thế
thì chúng mình sẽ đến Harbor Springs trễ thêm hai giờ nữa.

Anh lướt nhìn đầy
ý nghĩa về phía
khách sạn có bãi đậu xe bên đường, nhưng trước khi Lauren có thể cảm
thấy bị
kích động, thì Nick đã đứng dậy,
đưa
tay hạ cặp
kính râm của cô xuống
sống mũi, và nói cách khôi hài:
− Cặp mắt
kính này làm anh không ngắm
em được.
Rồi anh cầm
tay cô, dẫn
tới xe hơi.
Lauren như quỵ
xuống trên ghế ngồi,
cô có cảm tưởng
như vừa thoát khỏi một
cơn
bão táp. Máy xe đã khởi
động, và cô cố gắng
lấy lại
bình tĩnh. Cô đã có ngay hai vấn
đề đối
phó: thứ nhất
là rõ ràng Nick đã có ý định
đưa cô
vào giường ngủ
kỳ cuối tuần
này. Trong đầu
óc của anh ta đã có sẵn
câu kết luận.
Dĩ nhiên đến
lúc đó cô chỉ đơn giản nói không. Nhưng vấn đề
thứ hai là cô không biết chắc
mình có nói không hay không. Chưa bao giờ
trước đây cô bị một người đàn ông quyến
rũ hay được yêu thương bằng một nụ
hôn như vậy. Chưa bao giờ
trước đó cô muốn một
người đàn ông làm tình với mình đến
như vậy.
Lauren ngắm
hai bàn tay đầy
sức mạnh
của Nick trên vành lái, rồi
cô đưa mắt nhìn chiều nghiêng vóc dáng vạm vỡ của
anh. Anh quyến
rũ biết bao! Và cũng cường tráng biết bao! Đến
nỗi đàn bà có lẽ chỉ
nhìn thấy anh một
lần thôi cũng háo hức, muốn
đến giường ngủ với anh mà không cần biết
mình có được
yêu hay không. Chắc
chắn cô không để mình bị
chinh phục quá dễ
dàng như vậy. Hay là cô sẽ?
Một nụ cười buồn
nở trên môi của Lauren khi cô quay nhìn
ra cửa sổ
xe. Mọi người đều
nói rằng cô rất
thông minh, rất
nhạy cảm,
ngay ở đây cũng vậy, cô đã có ý định làm cho Nick phải yêu mình ngây ngất... bởi
vì cô biết mình cũng đã yêu anh ngất ngây!
− Lauren này, cuộc
du ngoạn này làm anh bớt cô đơn khi ngồi
trong xe. Còn em thì thấy
sao?
Trong đầu đầy ắp những
ý nghĩ về duyên số
của hai người,
Lauren quay về
phía anh, mỉm
cười lắc
đầu.
− Nếu em nói cho anh biết, nó sẽ
làm cho anh sợ đến chết
luôn!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3