Melancholy - Chương 07

Chương 7:
Nguyễn Hạnh Nguyễn.

Đôi bàn tay ướt nhẹp của Tiểu Nguyễn vừa vội vàng cắm xong nồi cháo. Mấy
hôm rồi thời tiết thay đổi, cơ thể cô có phần không thích ứng nổi. Là người học
Y nên cô nhanh chóng xác định triệu chứng và tự chăm sóc cho bản thân: nào nước
gừng đường đỏ, cháo trắng tía tô rồi thuốc kháng sinh các loại... Nhưng có những
thứ, sức đề kháng của cơ thể không tài nào chống đỡ nổi. Cúm vẫn hoành hành.
Mũi tắc nghẹt. Mệt mỏi. Vậy mà cô vẫn cặm cụi đêm nào cũng thức tới 2h sáng. Cô
cần hoàn thành xong đề cương luận văn từ giờ tới cuối tuần! Ôm cả hộp giấy ăn,
Tiểu Nguyễn uể oải bước vào phòng học và tiếp tục.

Hoàng vừa kết thúc ca trực. Hơn một tuần rồi anh đều ở trong doanh trại.
Từ Hoàng Văn Thái về Nam Thăng Long thật sự chẳng gần chút nào, nhưng anh nhớ
cô gái bé nhỏ ấy xiết bao. Nhanh chóng cho xe vào trong siêu thị, người ta thấy
một chàng trai cao một 1m85 đang chăm chú đẩy xe hàng. Anh đoán hôm nay cô phải
ở trường nên đã nghĩ thầm sẽ đích thân vào bếp. Chỉ không ngờ....Dùng chìa khoá
Hoàng mở cửa căn hộ của Tiểu Nguyễn như thường lệ. Căn nhà tối om, trời đã về
chiều, những cơn gió đang đập mạnh thổi tung những tấm rèm màu xanh nhạt. Anh
nghe thấy tiếng xụt xịt trong phòng sách, bước thật nhanh và cánh cửa được đẩy
khẽ ra. Tiểu Nguyễn ngước mắt lên thì đã thấy anh đứng gần ngay cạnh.
“ Sao anh đến không bảo em?”
“ Anh sợ em có tiết nên về trước nấu cơm.”

Nói rồi ánh mắt Hoàng nhanh chóng nhìn vào đống giấy ăn bị vò nát trên
bàn, những vỉa thuốc cảm cúm đủ màu sắc vẫn còn tung toé. Khẽ nhăn khoé mắt,
anh chỉ vào những vật vừa trông thấy:
“ Ốm sao không biết đường mở miệng nói ra với anh một tiếng?”
Giọng Tiểu Nguyễn nghẹt lại, nói từng tiếng khó khăn:
“ Có phải anh không biết em hay bị cúm vặt đâu. Với lại anh còn bị cấm trại biết
cũng chẳng giải quyết được gì. Em lớn rồi chứ đâu phải là con nít.”
Khuôn mặt Hoàng tím lại, đẩy cao gọng kính anh chẳng nói gì mà bước thẳng ra
ngoài. Tiểu Nguyễn cũng coi như không có chuyện gì, cô lại để tâm vào xây dựng
phương án sử dụng misoprostol đơn thuần và sử dụng mifepriston kết hợp với
misoprostol để phá thai từ tuần 13 đến hết tuần 22. Mấy năm gần đây hiện tượng
phá thai ở Việt Nam luôn trong nhóm đứng đầu khu vực châu Á và thế giới. Một
người học Y như cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến
điều này, nhưng bản thân cô thấy những người phá thai ít nhiều không có trách
nhiệm. Đã để đứa bé phát triển hình hài rồi mà vẫn nhẫn tâm phá đi. Hầu hết những
trường hợp như vậy đều vì tâm lý chung “trọng nam khinh nữ”. Cô vội nghĩ nếu
mình mà có một đứa trẻ trong bụng chắc cô sẽ cố gắng dù khó khắn đến đâu cũng
nuôi nó lên người. Lắc đầu, cô lại tiếp tục chăm chú vào đống thuật ngữ chuyên
ngành.

Hoàng nhanh chóng mang những túi đồ vào trong bếp. Cô ấy đang ốm, nên
anh không dám làm những món nhiều dầu mỡ. Chỉ đơn giản là những thức ăn thanh đạm.
Lật qua nồi cháo Tiểu Nguyễn vừa cắm, anh khó chịu vô cùng. Cô ấy đến bao giờ mới
biết lo cho bản thân? Ốm chỉ ăn độc cháo trắng thì sao có thể khỏi? Hoàng nhanh
tay thả hạt sen vào ngâm, anh còn xé gà ra thành sợi nhỏ và nấu lại nồi cháo
khác. Một ít dưa góp muổi sổi để ăn kèm cho đỡ ngán. Gần một tiếng sau, Tiểu
Nguyễn tròn mắt khi trên bàn học của mình là cả một tô cháo đầy. Mùi hạt sen
thơm đầy mê hoặc. Hoàng kéo chiếc ghế gần cạnh ngồi xuống và ra lệnh cho cô:
“ Em ăn đi cho nóng. Ăn xong muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Nguyễn đánh nhanh rút gọn, cô vét tới thìa cuối cùng rồi liếm môi đầy thoả
mãn. Quả thực cháo anh nấu rất ngon. Cô cũng có thể làm được như vậy nhưng vì
cô không có thời gian. Có một người ở cạnh những lúc thế này quả thật vẫn hơn.
Bất chợt, nghĩ đến đấy Tiểu Nguyễn thoáng chút buồn. Hơn một tuần rồi cô chưa gặp
anh, giờ tự nhiên vừa gặp lại nói ra chuyện lần trước. Chẳng biết có nên hay
không nữa?
Hoàng thấy ánh mắt Tiểu Nguyễn đang thấp thỏm, hình như cô bé có chuyện gì đó dấu
anh. Lên tiếng, anh nói:
“ Có chuyện gì nói ra xem nào? ”
“ Anh à. Sau này anh cũng sẽ nấu cháo cho vợ anh chứ?”
Ánh mắt anh cười cười, Hoàng đáp lời Tiểu Nguyễn:
“ Cũng chưa chắc. Anh làm gì có thời gian chứ.”
Tiểu Nguyễn cúi đầu, giọng cô có chút khàn đặc:

“ Anh à. Anh mãi là anh trai tốt của em được chứ?”
Hoàng đưa tay xoa đầu Tiểu Nguyễn, anh đứng dậy và âu yếm nói với cô:
“ Tất nhiên rồi. Anh sẽ nấu cháo cho em ăn cả đời. Vậy nên còn nhiều cơ hội ăn
vào lần khác, lần này thì khỏi ốm thôi.” Đôi tay anh cầm chiếc bát vừa ăn xong
của Tiểu Nguyễn quay người bước chân ra khỏi cửa. Nhưng chiếc bát đã vội rơi xuống
sàn đá trơn và vỡ tung, khi anh nghe cô nói:
“ Mình đừng quan hệ với nhau nữa được không? Em không muốn chúng ta tiếp tục giữ
mối quan hệ bạn tình nữa. Thật đấy.”
Đôi mắt anh sửng sốt. Qua lớp kính mỏng nhưng người ta vẫn thấy đôi mắt ấy hằn
lên những tơ máu đỏ. Hoàng gằn từng tiếng một:
“ Ý em là thế này đúng không? Vậy bấy lâu nay em coi anh là gì? Em con cái mối
quan hệ của chúng ta là gì? Bạn tình? Ai cho em phát ngôn những từ đấy hả Nguyễn
Hạnh Nguyễn?”
Tiểu Nguyễn thoáng chút rùng mình. Bình thường chỉ có bạn học mới gọi cái tên
đó của cô. Những người thân ít khi gọi cô như vậy. Hoàng càng không. Hạnh là
tên của mẹ cô, vì để tỏ lòng kính trọng với mẹ từ bé cô đã cấm tiệt người khác
gọi cô là Hạnh Nguyễn. Bình thường mọi người vẫn chỉ gọi Tiểu Nguyễn hoặc Nguyễn
Nguyễn. Giờ đây, khi anh đọc cả họ, cả tên của cô ra, trong cô có bao phần mất
mát. Anh hỏi vậy là có ý gì? Mối quan hệ của cô và anh chẳng phải đúng là như vậy
hay sao? Gần một năm nay, cô và anh không hề có mối quan hệ gì tới tiền bạc hay
vật chất. Cô sợ đến một ngày như thế này sẽ vô tình để mắc nợ anh. Nhưng Tiểu
Nguyễn đâu hề hay biết: Món nợ lớn nhất của đời người chính là tình cảm. Cô đâu
hề hay biết rằng, trong anh giờ đây có biết bao điều đang dần vỡ vụn. Hoàng đặt
toàn bộ ánh nhìn tức giận vào người Tiểu Nguyễn. Anh cất tiếng:
“ Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Nói rồi anh bước ra phòng khách và đóng sập cửa lại. Cô nghe thấy tiếng kim loại
chạm vào nền nhà leng keng. Cô đoán đó là chiếc chìa khoá thứ hai gần một năm
trước cô đưa cho anh. Chỉ là kết thúc một mối quan hệ tại sao lại khiến anh phẫn
nộ đến thế? Buồn bã đứng dậy, Tiểu Nguyễn thu dọn đống mảnh bát thuỷ tinh đang
rơi dưới nền đá trong phòng sách. Lạnh lẽo...!!!

.................

Hoàng chạy xe như một người điên qua nửa thành phố về căn hộ của mình.
Đúng vậy, căn hộ của anh. Anh cũng có nhà, thì tại sao anh lại phải đến nhà của
người khác ở làm gì? Anh đã cố gắng chăm chút từng tý một cho mối quan hệ của bọn
họ. Anh từng bước một thu nhận những nụ cười của cô, chăm sóc cho cô và yêu
thương cô. Anh đã nâng niu cô gái ấy không khác gì một báu vật. Để rồi, hôm nay
cô nói với anh hãy dừng lại. Rằng bấy lâu nay anh chỉ là bạn tình? Cười đầy mỉa
mai, anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người và bước vào phòng tắm. Từng dòng nước
ấm cứ mặc sức tạt vào khuôn mặt đàn ông cương nghị của anh. Anh đã làm điều gì
không biết? Chết tiệt. Anh đã để cô ấy trở thành một thói quen khó bỏ. Nhạt nhẽo.
Tiếng chuông điện thoại reo hoài không dứt. Hoàng quấn vội chiếc khăn tắm ngang
hông. Anh bước ra ngoài phòng ngủ.
“ Alo.”
“ Anh Hoàng ạ. Em là Mai mà. Ngày mai anh có rảnh không, mình cùng dùng cơm anh
nhé. Em muốn nhờ anh giúp em xem hộ ít chuyên đề tư tưởng. ”
Vẫn giọng nói lạnh lùng, anh chỉ ừm một tiếng rồi nhanh chóng chào cô gái kia
và kết thúc cuộc gọi. Cái quái gì mà gọi là chuyên đề tư tưởng? Anh biết cô ta
đang theo học một lớp tư tưởng bên Học Viện Hồ Chí Minh. Nhưng anh không nghĩ
là cô ta cần tìm anh vì mấy cái vớ vẩn đấy. Anh hiểu rõ là cô ta có ý khác. Đàn
bà. Chết tiệt. Sao mà đau đầu đến thế? Người mình yêu thì không yêu mình, còn
người không yêu mình thì cứ bám riết không tha.

..............

Khoác thêm lớp áo len mỏng, Tiểu Nguyễn dựa người vào ban công. Cô thèm
một hơi ấm lúc này xiết bao. Nghĩ đến những gì xảy ra hồi chiều nước mắt cứ trực
trào rơi xuống. Nếu anh trai cô còn sống, sẽ nhất định không bao giờ muốn cô thảm
thương thế này. Lúc nào anh cũng nói cô là đứa bé ngoan biết nghe lời. Đúng vậy!
Một năm trước cô vẫn là một đứa trẻ ngoan không hề liên quan đến những thói hư
tật xấu. Từ bao giờ cô đã học hút thuốc? Uống rượu? Và còn học làm tình? Điều
cay đắng hơn là cô còn tự tay mình phá bỏ một mối quan hệ bạn bè, anh em thân
thiết trong gần 20 năm cuộc đời. Hoàng với cô chưa bao giờ là một người xa lạ,
nhưng giờ thì sao? Anh nói với cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Cô
có thể làm được không? Dù chỉ là vô tình cũng là một vấn đền nan giải. Vì giữa
họ còn có hai gia đình vốn là chỗ thân quen. Giữa họ còn mang nặng bao nhiêu điều
vô cùng phức tạp. Nặng nề bước về phía giường, Tiểu Nguyễn như cảm thấy mùi
hương bạc hà của anh vẫn còn thoang thoảng đâu đây. Đưa tay với qua chiếc gối cạnh
mình, cô xiết chặt vào lòng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

...............

Danh Bích vừa kết thúc hội thảo chuyên đề thường kỳ. Hôm nay tâm trạng
anh không tốt tý nào. Đêm qua, anh nằm mơ thấy mối tình chìm trong muôn thuở của
mình. Đã được gần một tháng rồi cô và anh không còn liên quan đến nhau nữa. Mọi
thứ như vẫn ngày hôm qua thôi, song tình cảm đã thật sự thay đổi. Tỉnh táo lại
và tìm cho mình một con đường vừa quen vừa lạ, anh chạy xe tới Tây Hồ. Tự
nhiên, anh thấy nhớ cái khung cảnh êm đềm trong Salem Coffee! Vẫn là chiếc bàn
lần trước anh từng ngồi và vẫn là cô nhân viên lần trước từng giúp anh mang đồ
uống. Cô nhân viên như đã nhận ra anh, nhưng vẫn khách sáo cúi đầu chào hỏi:
“ Xin chào anh. Xin hỏi, anh dùng trà hay cafe”
“ Mình chỉ dùng cafe.”
“ Xin hỏi, anh cần dùng loại cafe gì?”
“ Ireland.”
Cô nhân viên mỉm cười rất tươi với anh rồi nhỏ nhẹ: “ Xin anh chờ cho một lát”
và cô ấy khuất dần về phía quầy ba. Vì ngồi quay lưng về phía quầy nên anh cũng
không thể để ý được hết không gian trong quán lúc này. Anh chỉ thích cái khung
cửa cạnh mình, thích đưa mắt ra khoảng sáng sau lớp kính dầy và nhìn những chiếc
lá dừa nước đung đưa. Đâu đó một vài người đang thả câu xuống Hồ. Mùi lavender
trong quyển Menu trước mặt dần lan toả. Thật dễ chịu! Chỉ vài phút sau, cô nhân
viên đã mang ra trước mặt anh một chiếc ly cafe rất lớn và còn dặn:
“ Cafe Ireland của anh đây. Xin hãy uống lúc nóng nhưng coi chừng phỏng miệng.”
Nói rồi cô mỉm cười và rời đi. Danh Bích tò mò, anh cầm ly cafe và chỉ uống một
ngụm. Chỉ một ngụm thôi, anh đã nhận thấy một mùi hương vừa nồng nàn, vừa khác
lạ. Anh là một đứa trẻ biết nghe lời, lại sợ ly cafe này nguội nhanh nên anh đã
uống một hơi hết sạch. Uống xong anh thấy người ấm dần lên. Một cảm giác vui
vui, khuôn mặt anh không còn cứng ngắc và vẻ sầu não như lúc mới bước vào nữa.
Anh quay người lại vẫy tay với cô nhân viên. Cô nhân viên khéo léo tiến đến chỗ
anh, mở lời:
“ Không biết anh có điều gì dặn dò ạ?”
“ Em có thể mang cho mình một ly Ireland nữa được không?”
Cô nhân viên thoáng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người gọi hai ly Ireland
khi đến quán. Nhưng nhanh chóng cô lấy lại vẻ bình tĩnh và lịch sự đáp lại anh:
“ Thật xin lỗi anh. Chị chủ vừa có việc phải đi nên cafe Ireland của anh phải hẹn
đến lần sau vậy.”
Có chút hơi tiếc nuối nhưng Danh Bích thoáng mỉm cười. Thật là một loại cafe đặc
biệt. Anh thanh toán và nhanh chóng trở về căn nhà của mình.

Từng ngón tay thao tác trên chiếc bàn phím quen thuộc. Một trang web được
mở ra, Danh Bích cẩn thận đọc từng chữ một trong câu chuyện anh vừa tìm thấy.
Ireland. Một câu chuyện tình yêu! Thật là thú vị. Nhất định lần sau anh cũng phải
gặp cô chủ quán để xin ít kinh nghiệm về cách pha chế Ireland. Anh thật sự đã bị
thích loại cafe này. Thật sự là anh đã bị quyến rũ bởi
nó!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3