Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Phần II - Chương 51 - 52

51

Tiêu Thố lớn thế
này, lần đầu hiểu được sâu sắc nội dung của câu nói “làm người khó, làm phụ nữ
càng khó, làm người phụ nữ nổi tiếng còn khó hơn gấp bội”.

Từ sau khi đoạn
clip cô bắt cướp bị truyền đi dữ dội trên mạng, cả cuộc sống nảy sinh sự thay đổi
long trời lở đất.

Đầu tiên là những
cú điện thoại ập đến liên tục, có những người trên mạng không hiểu chân tướng hỏi
cô có biết võ thật không, cũng có những cô em gái của bà dì nhà hàng xóm dưới
quê chạy tới nhận người thân, có cả các phóng viên đài truyền hình nói muốn phỏng
vấn cô, khoa trương nhất là lại có cả một công ty điện ảnh nói muốn ký hợp đồng
đóng phim kiếm hiệp với cô.

Sau đó là các bạn
vây quanh bàn tán, lần nào có tiết cô học thì số lượng người đến học cao đến giật
mình, đến nỗi một số thầy cô trong trường đều giành giật để cô đến lớp của họ,
nói là phải nếm thử cảm giác giảng đường đầy ắp sinh viên nó ra thế nào.

Tiếp đó, chuyện này
cuối cùng đã kinh động đến lãnh đạo nhà trường, họ tìm cô nói chuyện, bảo rằng
hành động dũng cảm của cô thể hiện tinh thần của sinh viên thời đại mới, mang về
vinh quang cho trường, rất đáng để biểu dương. Lãnh đạo trường thậm chí còn làm
một giải thưởng “kiến nghĩa dũng vi”[15] tặng cho cô, có kèm cả hai
trăm tệ tiền thưởng.

[15] Thấy việc nghĩa dũng cảm xông vào.

* * *

Cầm bằng khen và tiền
thưởng, Tiêu Thố thật dở khóc dở cười! Có phải là tiền thưởng đâu? Rõ ràng là
phí quảng cáo thì có, cầm tiền này, trường bảo cô nhận trả lời phỏng vấn báo
đài thì khó mà không đi. Ghê gớm nhất là, tiền này cô không thể không nhận, nếu
không sẽ làm mất mặt lãnh đạo… Tóm lại là lần này cô nổi tiếng thật rồi.

Ngược lại Đổng Đông
Đông và Nghê Nhĩ Tư vui mừng hết mức, nói gì mà hiếm khi trường chịu bỏ tiền, cứ
bắt Tiêu Thố đãi họ một bữa, kết quả bốn người ra quán ăn gần đó, Tiêu Thố còn
phải bỏ thêm ra năm mươi hai tệ.

Đổng Đông Đông còn
trơ trẽn an ủi: “Thỏ Thỏ, cũng may không phải hai trăm rưỡi.”

Kết quả lúc thu tiền,
ông chủ nhận ra Tiêu Thố, bảo là phải miễn phí hai tệ tiền lẻ cho nữ hiệp. Thế
là, Tiêu Thố đã thật sự trở thành hai trăm rưỡi[16]. T__T

[16] Hai trăm rưỡi: ý chỉ những kẻ ngô nghê, ngốc
nghếch.

* * *

Cơm rượu no nê,
trên đường từ quán ăn về trường, chủ đề đương nhiên không thoát khỏi chuyện
clip của Tiêu Thố. Từ việc Tiêu Thố biết võ cho đến chuyện cướp bóc trên đường,
lại từ ăn cướp chuyển sang video clip, rồi từ clip nói đến tiền thưởng của trường,
cuối cùng Đổng Đông Đông thở dài: “Nếu bây giờ trên đường xuất hiện kẻ cướp thì
hay quá, bọn mình lại có thể ăn thêm một bữa rồi!”

“Phải đấy, có một
đánh một, có hai đánh cả cặp! Dù sao Thỏ Thỏ nhà chúng ta giỏi võ mà!” Nghê Nhĩ
Tư gật gù.

Hạ Mạt: “Một tên là
hai trăm, hai tên là bốn trăm, lần sau có thể gọi thêm hai món nữa.”

Tiêu Thố câm nín:
Các cậu có cần kinh khủng thế không?

Kết quả, chưa nói
xong thì bỗng có một bóng người lao ra thật! Đêm khuya gió to, người đó đến quá
đột ngột, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt họ khiến tất cả ngớ người.

Hồi lâu sau Nghê
Nhĩ Tư lảm nhảm: “Cướp bây giờ không bịt mặt sao?”

Đổng Đông Đông ưỡn
ngực: “Tiền thì không có, sắc thì có đây!”

Hạ Mạt: “Đóng cửa,
thả thỏ!” Tiêu Thố: “…”

* * *

So với biểu hiện của
bốn cô nàng thì người đến tỏ ra rất thản nhiên, ánh mắt di chuyển qua lại cuối
cùng đóng đinh ở Tiêu Thố, hỏi: “Em chính là Tiêu Thố?”

Bị anh ta hỏi thế,
Tiêu Thố cũng định thần lại, quan sát người đàn ông trước mặt. Dáng người trung
bình, tóc rũ, đeo một cặp kính trông có vẻ nho nhã. Nhưng hình như cô không
quen, không lẽ đến tỷ thí với cô? Mấy hôm nay cô không biết đã gặp phải bao
nhiêu người thế này trên đường rồi.

“Là tôi…” cô yếu ớt
đáp, lại cảm thấy không thỏa đáng nên bổ sung, “Nhưng tôi không đấu với ai
đâu.”

Người kia ngẩn ra rồi
cười: “Học muội, em hiểu lầm rồi, anh không phải đến để tỷ thí với em.”

“A!” Nghê Nhĩ Tư bỗng
reo lên, tỏ ra kích động, “Em nhớ ra rồi, anh anh anh chính là Hứa Bách Dịch của
hội sinh viên, đúng không ạ?”

* * *

Hứa Bách Dịch? Cái
tên này Tiêu Thố có từng nghe.

Nghe nói anh ta vào
hội sinh viên trường Z từ năm nhất, nhanh chóng thăng quan tiến chức làm hội
trưởng với biểu hiện rất xuất sắc. Dưới sự dẫn dắt của anh ta, hội sinh viên
trường đi vào nề nếp và đạt được thành tích rất nổi trội. Về sau anh ta lại tiếp
nhận chức chủ tịch liên chi hội trường, trở thành chủ tịch “kép” liên chi hội
và cả hội học sinh đầu tiên trong trường. Năm ngoái anh ta được trường đề cử,
tham gia tranh cử chủ tịch hội liên hợp sinh viên thành phố, thắng cử với số
phiếu áp đảo, trở thành nhân vật phong vân hạng nhất trong trường. Nhưng một
nhân vật nổi tiếng như thế, sao lại đến tìm cô được?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc
của Tiêu Thố, Hứa Bách Dịch cũng không vòng vo, nói thẳng: “Học muội, anh đến
tìm em là muốn mời em tham gia hội sinh viên trường.”

Hội sinh viên? Tiêu
Thố càng ù ù cạc cạc, từ khi cô vào đại học, ngoài câu lạc bộ bóng rổ ra thì
chưa tham gia bất kỳ đội nhóm nào khác, một là vì chương trình học của khoa hộ
lý khá bận rộn, cô không có sức nào nữa. Hai là cũng vì cô vốn không quan tâm
hư danh, không có hứng thú với những kiểu như hội sinh viên.

Nói ra thì trước sự
kiện video clip, Tiêu Thố thực sự là một sinh viên rất khiêm tốn.

“Học trưởng à, thực
ra em không lợi hại như trên mạng nói, cũng không có kinh nghiệm…”

Lúc Tiêu Thố định từ
chối khéo thì Hứa Bách Dịch đã cắt ngang: “Học muội à, anh đúng là đã biết em
qua mạng, nhưng anh rất thích tính cách dũng cảm vì chính nghĩa của em, dám làm
dám chịu, là người mà hội sinh viên bọn anh cần. Mong em có thể suy nghĩ kỹ rồi
hãy trả lời anh.”

Hứa Bách Dịch nói
thế khiến Tiêu Thố không tài nào từ chối được: “Vậy được, em sẽ suy nghĩ.”

* * *

Hai người trao đổi
số điện thoại, về đến nơi, phòng 438 khu 9 đã mở một cuộc họp nội bộ về vấn đề
này. Nhưng ngoài Tiêu Thố ra thì ba người đều tán thành đề nghị của Hứa Bách Dịch,
nên cuộc họp kín rất nhanh biến thành phê bình nội bộ.

Đổng Đông Đông
không nói gì nhiều, mắng phủ đầu trước:

“Thỏ Thỏ, cậu ngốc
hả?”

Tiêu Thố ngớ người:
“Tớ thì sao?”

“Tớ thấy cậu đúng
là ngốc, cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu người chen lấn vỡ đầu để vào được hội
sinh viên không? Cậu được lắm, cơ hội tốt bày trước mặt mà còn định từ chối!”

“… Nhưng tớ không
có hứng thú!”

“Sao cậu lại có thể
đánh đồng công tác hội sinh viên thần thánh với hứng thú cơ chứ?” Nghê Nhĩ Tư
cuống lên, “Hội sinh viên là phục vụ cho sinh viên trường, sinh viên chính là
nhân dân, Mao chủ tịch nói phải vì dân phục vụ, cậu từ chối nhân dân chính là từ
chối Đảng, là biểu hiện của hủ bại tư tưởng!”

Thế là vấn đề bị
nâng cao lên trình độ tư tưởng, Tiêu Thố câm nín.

Lúc này Hạ Mạt nãy
giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:

“Thỏ Thỏ à, cậu
tham gia đi.”

“Sao cậu cũng nghĩ
tớ phải tham gia?” Hạ Mạt xưa nay bình thản, cô nàng đã nói nên tham gia thì lẽ
nào cô thật sự không nên từ chối?

Lúc đó Đổng Đông
Đông xen vào: “Thỏ Thỏ, thực ra tham gia hội sinh viên là cơ hội tốt cho cậu, cậu
xem, Lăng Siêu xuất sắc như thế, cậu là bạn gái người ta thì không thể cứ lặng
lẽ im lìm, làm người phụ nữ đứng sau lưng người đàn ông thành công chứ?”

Không hổ là lớp trưởng,
chỉ một câu đã đâm trúng điểm yếu của Tiêu Thố. Từ nhỏ tới lớn, Lăng Siêu luôn
là người xuất sắc nhất, trước kia cô không để tâm, nhưng bây giờ họ đã yêu nhau
rồi, mỗi lần thấy anh cố gắng học hành và làm việc, thỉnh thoảng cô cũng thầm tự
ti, cảm thấy bản thân không xứng với Lăng Siêu. Nếu lần này cô có thể vào hội
sinh viên, thì tình hình biết đâu lại có chuyển biến…

Nghĩ thế Tiêu Thố bỗng
có chủ kiến, cô ngẩng lên, kiên định:

“Được, tớ tham
gia!”

* * *

Ban đêm lúc Tiêu Thố
đang tắm thì ba người còn lại lén lút tụ tập.

Nghê Nhĩ Tư nói:
“Ôi chao lớp trưởng quá lợi hại, một câu đã thuyết phục được Thỏ Thỏ!”

“Thì thế! Không nói
vậy thì làm sao cô nàng chịu đi? Không đi thì lớp chúng ta biết quan hệ với
lãnh đạo cấp cao thế nào đây? Hê hê hê hê…”

“Không đi thì làm
sao tớ có cớ đến hội sinh viên ngắm trai đẹp chứ? Hê hê hê hê…”

Hai người cười
gian, cùng quay nhìn Hạ Mạt rồi dị khẩu đồng thanh: “Cậu cũng có mục đích chứ?”

Một làn gió âm u thổi
qua, Hạ Mạt mắt sáng xanh chậm rãi lên tiếng: “Cô nàng đến hội sinh viên, có thể
đề nghị với trường tăng tiết giải phẫu sinh lý của khoa chúng ta, hê hê hê hê…”

Nghê Nhĩ Tư: “…”

Đổng Đông Đông: “…”

* * *

Và thế là, trong sự
xúi giục của một âm mưu không thể tiết lộ, cuối cùng Tiêu Thố đã bước vào con
đường không có lối về… Sai rồi, là con đường vĩ đại thênh thang phục vụ vì nhân
dân! = =

* * *

Tiêu Thố quyết định
tham gia hội sinh viên, ngoài ba cô nàng sung sướng hí hửng trong phòng ra, còn
có một người nữa cũng rất mừng rỡ, đó chính là Hứa Bách Dịch.

Hứa Bách Dịch này
thực sự là một nhân vật đáng kể, nhưng trèo lên cao như thế, ngoài thực lực cần
có ra thì thủ đoạn cũng không thiếu. Năm ngoái do anh ta luôn làm việc ở hội
liên hiệp sinh viên thành phố, thờ ơ với công tác của trường, trong ban chấp
hành hội sinh viên có khá nhiều thành viên ý kiến với anh ta. Đặc biệt trưởng
ban thể thao Triệu Thần Cương có ý kiến nhiều nhất. Để ổn định lòng dân, đồng
thời củng cố thế lực bản thân, lần bầu cử lần này anh ta cố ý đổi trưởng ban thể
thao, nhưng năng lực của Triệu Thần Cương lại mạnh, được nhiều người ủng hộ,
anh ta không thể tìm ra người thay thế Triệu Thần Cương! Chính lúc này thì ông
trời lại giúp anh ta – Tiêu Thố nổi tiếng!

Hứa Bách Dịch phân
tích rằng, ưu thế giành chức trưởng ban thể thao của Tiêu Thố có ba điểm.

Đầu tiên, cô biết
võ, lại từng thắng nhiều giải đấu, làm trưởng ban thể thao sẽ không bị nói là
chỉ được cái danh hão. Thứ nữa là cô nổi tiếng, hiện một nửa sinh viên trong
trường là fan của cô, nếu cô tranh cử thì phiếu bầu sẽ không thành vấn đề! Cuối
cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, Tiêu Thố không có kinh nghiệm, như một tờ
giấy trắng, giữ người như vậy ở bên cạnh sẽ không uy hiếp đến địa vị của anh
ta!

Nói trắng ra, hội
sinh viên là một hậu cung lớn, hoàng hậu Hứa Bách Dịch định củng cố cho thế lực
của mình, thế nên Tiêu Thố đã trở thành vật hy sinh.

* * *

Tâm tư của Hứa Bạch
Dịch đương nhiên Tiêu Thố không biết, cô một lòng muốn xứng đôi với Lăng Siêu,
làm sao suy nghĩ nhiều như thế? Hôm sau cô đến đăng ký ở hội sinh viên, vừa
nghe nói người nổi tiếng trên mạng đến, mấy trưởng ban trong hội sinh viên đều
rất mừng rỡ, chân trước Tiêu Thố vừa vào văn phòng, chân sau đã bị quan sát. Một
đám người vây lấy cô, cứ như xem xiếc khỉ… TAT

“Bạn đúng là Tiêu
Thố trên mạng chứ?” Cô gái mặc áo đỏ buộc tóc đuôi ngựa chính là Thẩm Lạc, trưởng
ban tuyên truyền.

“Xin hỏi cô nương
theo phái nào?” Hai tay nắm lại, giọng điệu hệt phim kiếm hiệp đó chính là Lưu
Tín, trưởng ban học tập.

“Mình thấy bạn rất
có tiềm năng, hay là đến ban văn nghệ của mình đi!” Chính xác, mới đầu xuân đã
mặc váy siêu ngắn, quần tất mỏng chính là trưởng ban văn nghệ, Cố Hân Điềm.

Bị một đám người
vây xung quanh bàn tán, Tiêu Thố rất ngượng ngùng, cũng may Hứa Bách Dịch nhanh
chóng giải vây cho cô: “Các cậu đừng làm em gái sợ, tôi đã giúp cô ấy sắp xếp
công việc xong rồi. Thần Cương, ban thể thao của các cậu còn thiếu một cán sự
đúng không?” Anh ta đưa mắt nhìn nam sinh ngồi trong
góc.

Tiêu Thố nhìn theo anh ta, thấy một nam
sinh để đầu mái bằng, vóc dáng cao to, mặc đồng phục thể thao, gương mặt rất đậm
nét. Anh ta đang uể oải ngồi dựa tường, ánh mắt đảo quanh Tiêu Thố rồi khẽ hừ
mũi một tiếng.

Động tác đó tuy nhỏ nhưng lại lọt vào mắt
cô, lại thêm ánh nhìn khó chịu, tâm trạng Tiêu Thố lập tức thấy buồn bực. Trực
giác mách bảo rằng tên đó khinh thường cô!

* * *

“Được rồi, mọi người giải tán đi!” Hứa
Bách Dịch vỗ tay, “Thần Cương, cậu đưa học muội đi làm quen mọi thứ đi, nhờ cậu
nhé!”

Nam sinh tên Triệu Thần Cương ừ hứ một tiếng,
chậm chạp đứng lên, lắc lư ra ngoài… Chú ý, là “lắc”!

Tiêu Thố choáng, hồi lâu mới định thần lại,
vội vã theo ra.

Triệu Thần Cương tuy lắc người ra ngoài
nhưng chân tay anh ta dài, lúc lắc như thế mà lại đi rất xa, Tiêu Thố theo sau
gần như phải chạy mới đuổi kịp.

Đi một lúc lâu, Triệu Thần Cương cũng
không quay đầu lại nhìn cô cái nào, lần đầu vào hội sinh viên đã gặp phải nhân
vật như thế, Tiêu Thố nhất thời không biết làm sao.

“Cái đó…”

“Cái gì?” Triệu Thần Cương bỗng ngừng lại,
quay người nhìn cô, ánh mắt anh ta rất lạ, trông thì có vẻ hờ hững nhưng như có
một sức uy hiếp nào đó, ánh mắt phóng tới làm Tiêu Thố quên mất mình định nói
gì.

“Cái đó… văn phòng ban thể thao… ở đâu ạ?”

Triệu Thần Cương nhìn cô một lúc, rồi bỗng
quay đi, chỉ văn phòng bên cạnh: “Ở đây.”

Tiêu Thố nhìn theo, phát hiện nơi cách
mình có một mét, ba chữ vàng lớn lọt vào tầm mắt – BAN THỂ THAO! = =

52

Cửa ban thể thao tuy to nhưng khi vào
trong thì không có khí thế như mấy chữ vàng ngoài cửa, chỉ có hai chiếc bàn làm
việc đơn giản, một máy tính khá cũ và mấy chồng tài liệu. So với sự mộc mạc đơn
giản của văn phòng thì mấy lá cờ và những giải thưởng treo trên tường lại khiến
người ta chú ý hơn.

Xem ra trưởng ban Triệu trông rất kiêu
ngạo này vẫn là kẻ có thực lực, Tiêu Thố thầm nghĩ. Bỗng, Triệu Thần Cương ném
một tập tài liệu xuống trước mặt cô. Chú ý, là “ném”!

* * *

Tiêu Thố cau mày: “Đây là gì thế?”

“Đây là tài liệu các năm của ban thể
thao, và kế hoạch công tác năm nay.”

“Nhiều thế này ạ?” Tiêu Thố hơi kinh ngạc.

“Đây chỉ là một phần, nếu cô muốn tham
gia ban thể thao của chúng tôi thì nên tìm hiểu lịch sử và cách làm việc. Đương
nhiên nếu cô thấy phiền thì có thể đến ban văn nghệ, tôi nghĩ chắc họ sẽ rất
hoan nghênh cô” Triệu Thần Cương nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Tiêu Thố ngẩn người, mãi mới phản ứng
ra, lẽ nào đây là… hù dọa phủ đầu trong truyền thuyết?

Cô xưa nay thường hòa nhã với người
khác, lần đầu gặp phải tình huống này, trong lòng tuy không vui nhưng vẫn cố gắng
mỉm cười: “Không sao ạ, tôi có thể mang về xem.”

“Cô định mang tài liệu quan trọng như vậy
về à?”

Tiêu Thố lại ngẩn người: “Vậy hay… tôi
xem ở đây?”

“Cô xem xong thì viết một bài ba ngàn chữ
cho tôi. Ngoài ra ban thể thao chúng tôi rất chú trọng đến năng suất, nếu hôm
nay không xem hết thì sau này cũng đừng xem nữa.” Nụ cười trên gương mặt Tiêu
Thố cứng đờ.

Cô vừa tan học là chạy ngay đến hội sinh
viên, ở chỗ Hứa Bách Dịch một lúc, lại bị đám trưởng ban kia hỏi lung tung,
xong hết thì đã quá sáu giờ, cơm còn chưa kịp ăn. Bây giờ Triệu Thần Cương này
lại bắt cô ở đây đọc tài liệu, một đống lớn thế này, mất mấy tiếng là ít nhất,
huống hồ lại còn phải viết cảm nhận? Rõ ràng là làm khó cô, còn Tiêu Thố xưa
nay không phải dạng người chỉ biết nuốt hận vào lòng.

* * *

“Học trưởng, hôm nay tôi sợ là không thể
nào hoàn thành” cô thẳng thắn.

Cô từ chối rất thẳng thừng lại khiến Triệu
Thần Cương bất ngờ, vốn nghĩ rằng một cô gái mới đến như cô, không nén nhịn chịu
đựng thì cũng lén lút mách tội anh ta, dù sao loại đó anh ta cũng gặp nhiều rồi.
Nhưng người mới này, tuy là dựa vào sự nổi tiếng mà tới, nhưng cũng khá là
thành thật.

Trong mắt thoáng vẻ khen ngợi, nhưng rất
nhanh lại bị nét lạnh lùng che lấp, Triệu Thần Cương nói: “Xem ra cô cũng không
lợi hại như người ta nói” giọng điệu có vẻ khinh khỉnh.

“Học trưởng, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi”
Tiêu Thố nghiêm túc nói, “Những gì trên mạng nói đều là đồn đại, bản thân tôi
chưa bao giờ thừa nhận, nếu vì thế mà anh nghĩ tôi chỉ có cái danh hão thì tôi
thực sự không thể đồng ý.”

Cô nói rất có lý, Triệu Thần Cương vốn định
làm khó cô cũng không thể nói được gì. Nhưng anh ta dù sao cũng là người kiêu
ngạo, gương mặt thản nhiên nói ngắn gọn: “Vậy chắc là mắt nhìn người của hội
trưởng có vấn đề, tôi cứ nghĩ người được anh ta tuyển chọn thì năng lực đều giỏi…”

Anh ta không nói tiếp nhưng ý tứ rất rõ
ràng, chính là Tiêu Thố cô không đủ năng lực!

Tiêu Thố quả nhiên nổi cáu: “Học trưởng,
tuy tôi không lợi hại như trên mạng nói, nhưng anh chưa từng tiếp xúc với tôi
đã kết luận bừa về năng lực của tôi, liệu có phải quá võ đoán rồi không?”

Không ngờ người mới này còn dám đáp trả
lại, Triệu Thần Cương vốn kiêu ngạo bỗng nảy sinh vài phần hứng thú: “Cô có thể
chứng minh cho tôi thấy.”

“Chứng minh thế nào?” Tiêu Thố bừng bừng
quyết tâm.

Triệu Thần Cương lại đẩy tài liệu đến
trước mặt cô: “Ngày mai lúc tôi đến văn phòng, mong rằng có thể thấy cảm tưởng
của cô trên bàn.” Nói xong không đợi Tiêu Thố trả lời, hai tay đút túi quần,
anh ta quay người lắc lư ra khỏi văn phòng. Không sai, lại là lắc ra ngoài!
=__=

* * *

Nhìn theo bóng lắc lư của anh ta, mãi
sau Tiêu Thố mới định thần, đồng thời cô cảm giác một cách sâu sắc rằng… cô bị
bẫy rồi!

Cô có thể rời đi ngay bây giờ, đợi ngày
mai nhìn thấy trưởng ban kiêu ngạo kia, thản nhiên phẩy tay không làm. Nhưng cô
không làm thế vì cô là Tiêu Thố, nếu đã chọn lựa thì sao dễ dàng bỏ cuộc cho được?
Cô còn muốn có thành tích để khiến Lăng Siêu bất ngờ nữa!

Nghĩ thế nên Tiêu Thố bỗng thấy đầy ắp ý
chí, cô ngồi xuống, lật xem đống tài liệu…

* * *

Hôm sau, văn phòng ban thể thao.

Bóng dáng tay chân dài loằng ngoằng ấy vẫn
là “lúc lắc” đi vào, khi anh ta nhìn thấy xấp giấy đặt ngay ngắn trên bàn, bóng
dáng lắc lư ấy khựng lại.

Vội vàng lật xem, trọn tám trang chi
chít chữ, mà nét chữ vẫn ngay ngắn rõ ràng. Xem nội dung, viết đâu ra đó, dùng
từ chính xác, suy nghĩ độc đáo, hẳn nhiên không phải là viết để đối phó.

Cô bé này hoàn thành thật! Triệu Thần
Cương nhướn môi, xếp ngay ngắn lại rồi đặt vào hộc bàn.

Chú ý, lần này anh ta không ném vào!

* * *

“Tối qua em không
ngủ được à?” Lúc trưa gặp nhau, thấy Tiêu Thố cứ ngáp ngắn ngáp dài, hàng lông
mày đẹp của Lăng đại công tử nhíu lại.

Tiêu Thố gật đầu, lại
ngáp: “Tối qua hai giờ em mới ngủ.”

“Em nói gì?”

Cảm giác Lăng Siêu
không vui, Tiêu Thố mới sực nhớ mình hớ miệng, vội giải thích: “Không có gì, tối
qua em có chút việc nên ngủ trễ một tí.”

“Chuyện gì mà gấp
như vậy?”

“Cái này à…” Tiêu
Thố có phần khó xử, cô vẫn chưa kể cho Lăng Siêu chuyện cô vào hội sinh viên, nếu
anh biết, cũng chưa chắc anh có phản đối hay không.

Thấy Tiêu Thố lắp bắp,
Lăng Siêu hỏi: “Có phải em giấu anh chuyện gì không?”

“Cũng không phải là
giấu!” Dù sao cô cũng không biết nói dối, do dự một lúc rồi vẫn quyết định kể
cho Lăng Siêu nghe, “Thực ra là thế này…”

* * *

Và thế là, Tiêu Thố
kể rành mạch quá trình sự việc cho Lăng Siêu nghe, trong đó đương nhiên không
nhắc đến nguyên nhân thật sự của việc cô vào hội, chỉ nói muốn rèn luyện khả
năng bản thân nên đi thử xem sao.

Cô tưởng mình đã
nói có tình có lý lắm rồi, chắc Lăng Siêu sẽ không phản đối, ngờ đâu chưa kể
xong, Lăng đại công tử đã nổi cáu: “Tối qua em ngủ muộn là vì viết cảm nghĩ?”

“Ưm…” đó không phải
điểm quan trọng mà! Tiêu Thố bất lực gật đầu.

“Đi!” Lăng Siêu bỗng
kéo tay cô.

“A, anh làm gì thế? Đi đâu?” Tiêu Thố cuống
lên.

“Đến văn phòng hội sinh viên” Lăng Siêu
lạnh lùng nói.

“Đến đó làm gì?” Tiêu Thố bị anh kéo
tay, đành ra sức kéo lại.

“Từ chức.”

“Cái gì?!” Tiêu Thố kêu lên, cuối cùng gắng
sức ghìm Lăng Siêu lại, “Em không chịu đâu!”

Không ngờ cô lại từ chối quyết liệt như
thế, Lăng Siêu dừng chân, quay lại nhìn cô từ trên cao: “Tại sao?”

Anh lúc nào cũng thế, khi cô có lý do
khó nói thì cứ ép hỏi tại sao. Tiêu Thố nghẹn lời, lẽ nào nói rằng bản thân vì
muốn xứng với anh nên mới vào hội? Đây… hình như mất mặt quá rồi?

* * *

Bình thường Tiêu Thố tuy vô tư vô tâm
nhưng về mặt tình cảm, vẫn có chút e thẹn của con gái. Không tiện nói anh biết
lý do nên đành qua loa: “Cơ hội này rất hiếm có, em… em không muốn từ bỏ.”

“Em có hứng thú với hội sinh viên từ bao
giờ, sao anh không biết?” Anh nhắm đúng trọng tâm. “Em… bây giờ em có không được
sao?” “Em ấp úng kìa” anh nhắc.

“Em…” Tiêu Thố không nói được nữa.

Thấy bí mật sắp bị khui ra, đúng lúc
quan trọng đó thì tiếng chuông di động reo vang đã giải cứu cô.

* * *

“Em nghe điện thoại đã!” Cô vội lấy di động
ra.

Một số lạ.

“Alô?” Cô hỏi.

Bên kia không có tiếng ai.

“Alô?” Cô lại lớn tiếng hỏi.

Lần này thì có người đáp: “Năm phút sau
tới sân tập gặp tôi” sau đó cúp máy.

Cầm điện thoại, Tiêu Thố choáng. Đây… đây là ai?
=__=

* * *

“Ai gọi vậy?” Lăng
Siêu hỏi.

Tiêu Thố lắc đầu,
“Không biết.”

“Người ta nói gì?”

Tiêu Thố nhớ lại lời
nói không đầu không đuôi đó, đáp: “Không có gì, chắc là gọi nhầm.”

“Ừ.” Lăng Siêu gật
đầu, bỗng nhớ ra gì đó lại bổ sung, “Sau này thấy số lạ gọi tới thì đừng nghe.”

“Tại sao chứ?” Tiêu
Thố tò mò hỏi.

Trong mắt anh
thoáng một nét kỳ lạ khó thấy, rồi lập tức nghiêm túc nói: “Thuê bao Trung Quốc
thu tiền cả hai bên[17].”

[17] Nghe và gọi di động ở Trung Quốc đều mất tiền,
người nghe bị thu phí bằng một nửa người gọi.

Tiêu Thố câm nín,
Lăng đại công tử biến thành kẻ tính toán chi li từ bao giờ thế? Xem ra lần sau
phải làm thủ tục miễn phí nghe, không thể để mạng điện thoại Trung Quốc thu lời
nữa.

* * *

Về vấn đề mang tính
nguyên tắc như tham gia hội sinh viên, Lăng Siêu không thể ảnh hưởng tới Tiêu
Thố, nhưng về những vấn đề vặt vãnh như nghe số lạ hay không thì Tiêu Thố luôn
nghe theo lời anh.

Thế nên những số điện
thoại lạ gọi cho Tiêu Thố hôm đó, cô không nghe cuộc nào, bấm tắt hết. Kết quả
là vấn đề đã tới!

Hôm sau Tiêu Thố
đang đi dọc hành lang giảng đường thì bị ai đó chặn lại.

Người đó khí thế bừng
bừng, cứ như biết khinh công vậy, thoắt cái đã “lắc” tới trước mặt cô, nếu
không vì kịp thời nhìn rõ là ai thì cô đã tưởng an ninh bây giờ tệ tới mức gặp
cả cướp ở khu giảng đường trường học rồi.

“Học trưởng?” Cô
nghi ngại gọi.

Không sai, người chặn
đường Tiêu Thố, đó chính là Triệu Thần Cương, trưởng ban thể thao kiêu ngạo. Mặt
anh ta nặng nề, cứ như ai nợ tiền vậy.

“Hôm qua vì sao cô
không đến sân tập?” Anh hỏi.

Tiêu Thố ngớ người:
“Sân tập gì ạ?”

“Hôm qua tôi gọi điện
cho cô, tại sao cô không nghe máy?” “Điện… điện thoại?” Tiêu Thố càng mù mờ.

Thấy sắc mặt Triệu
Thần Cương càng lúc càng đen, cuối cùng Tiêu Thố cũng tỉnh ngộ: “Khoan đã! Anh…
anh nói hôm qua là anh gọi điện tới?”

Thế nào là ngu ngơ
khờ khạo? Trưởng ban Triệu kiêu ngạo đã bị đả kích nặng nề.

Tiếp đó Tiêu Thố lại
bồi thêm một cú, cô như vỡ lẽ: “Số đó hóa ra là của anh?”

Triệu Thần Cương:
“…”

Cuối cùng, đòn chí
mạng: “Hôm qua chắc anh không đợi tôi lâu quá đó chứ?”

Cuối cùng, ban trưởng
kiêu ngạo đã sụp đổ, hừ mũi một tiếng, đầu không quay lại mà… bỏ đi. TAT

Bỏ lại Tiêu Thố đứng
ngẩn ngơ một mình: Tôi đã nói gì sai sao?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3