Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang - Phần II - Chương 45 - 46

45

Cú đấm này của Lăng
Siêu không những làm Tiêu Thố ngẩn người mà Giang Hồ cũng đờ ra. Hồi lâu sau
anh ta mới hoàn hồn, ý thức được mình vừa bị đánh.

Nói ra thì anh
Giang cũng quá thảm, đầu tiên là bị Tiêu Thố đánh, sau lại bị Lăng Siêu đấm, cứ
thế này thì người biết chuyện còn hiểu là anh ta bị đánh, kẻ không hiểu lại tưởng
anh ta là bao cát.

Giang Hồ giận lắm,
khiến hậu quả rất nghiêm trọng.

Anh ta lao đến,
không nói không rằng xông vào đấm Lăng Siêu.

Lăng Siêu nhanh nhẹn
né người, nắm đấm lại vung lên.

Cứ anh một đấm tôi
một đấm, hai người nhanh chóng lao vào nhau, Tiêu Thố đứng bên cạnh cuống lên,
ra sức gào thét gọi bọn họ dừng lại. Nhưng hai người đang hăng máu, sao dừng lại
nổi? Thấy nắm đấm lại tiếp tục vung lên, Tiêu Thố cuối cùng nổi giận.

Đánh! Đánh cái đầu
anh!

Lao đến, mỗi người
một đấm, đương nhiên đấm Lăng Siêu nhẹ hơn.

* * *

Tiêu Thố không hổ
là người học võ, thoáng chốc đã đẩy hai người ra, nắm đấm tuy không tung ra nữa
nhưng lực sát thương của ánh mắt vẫn rất mạnh, hai người cách nhau mấy mét
nhưng đều dùng ánh mắt giết đối phương.

Thấy tình hình đó,
đầu Tiêu Thố như to ra, một mặt xót Lăng Siêu bị đánh, mặt kia lại thấy anh
chuyện bé xé ra to, dù sao Giang Hồ lần này không làm gì cô, còn anh chưa rõ đầu
đuôi đã đánh người ta, về lý thì không thể chấp nhận.

“Học trưởng Giang,
anh đừng để bụng…”

Chưa nói xong thì bị
Lăng Siêu cắt ngang: “Đừng nhiều lời với hắn!” Nói xong lại xông đến.

Giang Hồ sao có thể
chịu thua, chẳng mấy chốc hai người lại lao vào nhau.

“Đừng đánh nữa!”
Tiêu Thố nổi cáu, tiện tay cầm chổi dựng trong vườn lên, định quất cho hai người
hai cú, kết quả chưa kịp làm thì tiếng kêu của bà mèo đã vang lên.

“Này này này, hai đứa
làm gì thế hả? Mau dừng tay!”

* * *

Giọng bà cụ nhanh
chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh, nơi này vốn nhỏ, nhà nào có việc
gì là ai nấy đều biết, không lâu sau người nhà Tiêu Thố và Lăng Siêu cũng chạy
đến hóng chuyện, vừa nhìn thấy Lăng Siêu đánh nhau với người ta thì tất cả đều
kinh ngạc.

Rõ ràng là chuyện của
ba người, ấy vậy lại khiến cả hẻm biết, còn náo nhiệt hơn màn hát xướng mừng
năm mới.

Mọi người vây quanh
đều phát biểu cảm tưởng…

Chú Dương ở cửa
Đông là một kẻ mê kịch tuồng, đeo cặp kính cận thị nặng, hỏi: “Đang diễn kịch đấy
à?”

Chị Mã cửa Tây lập
tức giải thích: “Anh không thấy hai nam một nữ à? Rõ ràng là giành bạn gái rồi!”

Bà Vương ở cửa Bắc
vội vàng lấy vòng ngọc Phật từ trong túi ra, cứ lẩm bẩm đọc: “A di đà Phật, hồng
nhan họa thủy, tội lỗi quá tội lỗi…”

Tiêu Thố lần đầu
trong đời cảm thấy bất lực đến thế.

* * *

Trận đánh nhau đó
cuối cùng cũng kết thúc, nhưng đôi bên khi ấy vẫn khó tránh khỏi thương tích.
Khóe môi Lăng Siêu bị rách toạc, rỉ máu, gương mặt đẹp trai trở nên rất “ngầu”
lại thêm ánh mắt giận dữ, làm mọi người chẳng ai dám lại gần.

Nhưng Tiêu Thố thì
khác, thấy máu ở khóe môi anh, trong lòng vừa tức vừa xót, về đến nhà là vội
vàng lấy hộp thuốc, kéo anh vào phòng.

“Đừng động đậy!” Cô
đưa tay giữ mặt anh, “Biết đau rồi hả? Biết đau sao lúc nãy còn đánh kinh thế,
anh nghĩ anh là Lý Tiểu Long chắc?”

Lăng Siêu hừ một tiếng:
“Anh ta cũng chẳng khá hơn đâu.”

Đúng thế, Giang Hồ
lúc nãy bị đấm vào mắt, cặp kính để giả làm trí thức lại bị vỡ tan tành, gương
mặt đẹp trai tiếp tục bị hủy hoại, chắc chắn rất lâu sau cũng không thể đi lừa
gạt con gái người ta được.

* * *

“Sau này anh đừng
manh động như thế nữa!” Tiêu Thố bôi thuốc sát trùng lên vết thương của anh, thấy
máu ở đó thì lại xót xa.

“Anh manh động hồi
nào? Em không thấy hắn lúc nãy nắm tay em… Á!”

Tiêu Thố ấn mạnh
lên vết thương của anh: “Nhìn xem anh bị thương ra nông nỗi này còn bảo không
manh động à?”. Thấy anh hậm hực không nói, cô lại dịu giọng, “Lần sau đừng thế
nữa, tết nhất rồi, anh bị thế này không tốt đâu. Hơn nữa Giang sư huynh cũng chẳng
làm gì em, lần trước anh ta mới…”

“Hắn ta còn lần trước
hả?”

Tiêu Thố biết mình
hớ miệng, vội lắc đầu: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là… chỉ là…” thấy không
giấu nổi, cô đành kể hết chuyện lần trước. Vốn định mượn cớ đó để Lăng Siêu yên
tâm hơn, với thân thủ của cô thì tuyệt đối sẽ không thua thiệt, ngờ đâu lại khiến
anh càng giận.

“Anh phải tìm thằng
khốn đó đánh tiếp một trận!”. Vừa nói, anh vừa đứng dậy định đi.

Tiêu Thố vội kéo
anh lại: “Em nói anh đừng manh động, mà anh lại làm gì thế này?”

“Anh làm gì hả?
Đương nhiên là vì em rồi, tên khốn đó năm lần bảy lượt làm phiền em, mới nhìn
đã biết loại nguy hiểm! Em cũng vậy, bị một lần chưa đủ hay sao mà còn đi chọc
giận hắn làm gì?”

“Em chọc hắn hồi nào?”
Tiêu Thố cũng tức giận, hôm nay anh cứ như uống nhầm thuốc nổ vậy. Cô thì nói
năng đàng hoàng với anh, còn anh lại hung hăng như thế.

“Em không đi chọc hắn
thì ở trong vườn cho mèo ăn với hắn làm gì? Thỏ Thỏ, thế giới này không có nhiều
người tốt như em nghĩ đâu, hắn tiếp cận em là có mục đích!”

“Em đã bảo lần này
anh ta không làm gì em cả, sao anh cứ vô lý thế nhỉ?”

“Ai vô lý? Anh thấy
chính em không phân rõ thị phi thì có!”

* * *

Hai người lần đầu
cãi nhau đến mức người bên ngoài nghe rõ mồn một, tám người túm tụm trước cửa tỏ
vẻ kỳ quặc.

Ông nội Lăng vuốt
râu, gật gù: “Cãi hay lắm, đứa nào thắng sau này đứa bé sẽ theo họ đứa đó!”

Ông ngoại Tiêu lườm:
“Mới nhìn đã biết cháu nội ông vô lý rồi, tính nóng nảy thế này về sau đứa trẻ
làm sao theo họ nó được?”

“Vô lý chỗ nào? Tôi
thấy là do cháu ông không phân rõ tốt xấu thì có!”

“Ông là ông già
điên, ông mới không phân tốt xấu, cả nhà ông đều không phân tốt xấu!”

Lão Lăng vội dàn
hòa: “Hai cụ đừng cãi nữa, bọn nó nghe được thì…”

Vừa nói dứt lời, cửa
đã mở “rầm” một tiếng, Tiêu Thố tức tối bước ra, nhét hộp thuốc vào tay bà
Lăng: “Mẹ nuôi, mẹ bôi thuốc cho anh ấy đi, con không có tiếng nói chung với
anh ấy.” Nói xong đi thẳng mà không quay đầu lại.

Bố Tiêu Thố đứng cạnh
vui tới nỗi suýt cười, ông mím môi, cầm áo khoác trên sofa lên, chạy theo con
gái ra ngoài: “Con gái, đợi đã! Bố dẫn con đi ăn mì thịt bò!”

* * *

Đang tết nhất vui vẻ
mà hai người cãi nhau khiến phụ huynh hai bên đều buồn bực, ngoài bà Lăng vẫn tỏ
ra vui vẻ, cứ nằng nặc kéo bà Tiêu đi mua đồ Tết.

Bà Tiêu cuống lên:
“Mẹ Lăng Siêu à, bọn trẻ cãi nhau như thế, sao chị còn có tâm trạng đi mua sắm
chứ?”

“Sợ gì?” Bà Lăng tỏ
ra tự tin, “Tôi hỏi chị nhé, hai đứa từ nhỏ tới lớn từng cãi nhau như thế bao
giờ chưa?”

Bà Tiêu suy nghĩ:
“Hình như năm ngoái điền nguyện vọng từng chiến tranh lạnh…”

“Đó là chiến tranh
lạnh! Cãi nhau thì sao? Trước kia có không?”

Bà Tiêu lắc đầu.

“Thế thì đúng rồi,
hai đứa ở cạnh nhau, đến cãi nhau một lần cũng chưa có, chị nghĩ có bình thường
không?”

“Cái này…” Bà Tiêu
im bặt, đúng thế, bà thấy phàm là những cặp yêu nhau, bao gồm cả bà và bố Tiêu
Thố cũng không ít lần cãi vã, nhưng hai đứa này từ nhỏ đến lớn thì chưa từng.

Bà Lăng lại tiếp tục:
“Chị biết thế nào gọi là đánh là thương, mắng là yêu không? Hai người ở bên
nhau, cả cãi nhau cũng không, sau này làm sao ân ân ái ái? Tôi thì thấy bọn nó
cãi chưa đủ, ít nhất phải đánh nhau!”

Bà Tiêu thế là điêu
đứng rối loạn vì khả năng tư duy vĩ đại của mẹ Lăng Siêu.

* * *

Trong sự kiên trì của
bố Tiêu Thố lẫn sự dung túng của mẹ Lăng Siêu, cuộc chiến giữa hai người càng
lúc càng mãnh liệt, đến khi kết thúc kỳ nghỉ xuân mà mâu thuẫn vẫn chưa được giải
quyết. Không lâu sau thị trường cổ phiếu năm mới lại bắt đầu, Lăng Siêu lại phải
về công ty.

Hôm anh về công ty,
Tiêu Thố cố ý hẹn Tưởng Quyên Quyên đi chơi, chỉ vì không muốn thấy anh. Không
ngờ Tưởng Quyên Quyên đến mà còn dẫn theo kẻ bám đuôi – Giả Tư Văn.

Thấy hai người tình
cảm thắm thiết, Tiêu Thố đương nhiên không vui rồi.

“Hai người bớt sến
đi, coi chừng bị AIDS đó!”

Kết quả bị Tưởng Quyên
Quyên và Giả Tư Văn kỳ thị.

“Thỏ Thỏ, cậu có
ngưỡng mộ thì cứ nói, hoặc gọi cả Lăng đại công tử đến đây, bốn chúng ta liên
hoan là được.” Tưởng Quyên Quyên hào hứng.

Giả Tư Văn lườm:
“Chứ không phải em muốn ngắm trai đẹp hả?”

“Ghét quá, anh đừng
nói hết tâm tư của người ta ra chứ!” Thế là, Giả Tư Văn rối loạn.

* * *

“Tình cảm hai người
tốt thật…” Tiêu Thố bất giác cảm thán.

“Cái gì? Tình cảm của
cậu và Lăng đại công tử có nguy cơ sao? Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu? Hay là
Lăng đại công tử thật ra là GAY?” Tinh thần hóng chuyện của cô nàng không thua
gì năm nào.

Tiêu Thố bị hỏi đến
mức mặt đầy vạch đen: “Không khoa trương như cậu nói đâu! Chỉ là…”. Thế là cô kể
hết chuyện cho họ nghe.

Nghe xong Tưởng
Quyên Quyên tỏ ra sùng bái: “Wow wow, hóa ra Lăng đại công tử cũng có lúc nóng
máu!”

Giả Tư Văn ngồi cạnh
chống cằm: “Đúng là đáng đánh!”

“Này!” Tiêu Thố
choáng, “Hai người chẳng lẽ không thấy anh ấy làm thế là quá đáng à?

“Không.” Cả hai dị
khẩu đồng thanh. Tiêu Thố: “…”

* * *

Hôm đó trên đường về,
Tiêu Thố ngồi trên xe bus, trong đầu toàn nghĩ về Lăng Siêu.

Thực ra ngẫm lại
thì Lăng Siêu ra tay hoàn toàn là vì bảo vệ cô, lúc đó Giang Hồ đang nắm tay
cô, trong lòng anh chắc khó chịu lắm? Nhưng nói đi nói lại thì thái độ của anh
sau chuyện đó cũng hơi ác rồi. Cô chẳng qua là lo anh bị thương, khuyên anh sau
này đừng manh động như thế, anh không hiểu thì thôi mà còn nói cô thị phi bất
phân!

Tóm lại thì hai người
thực sự đều lo nghĩ cho nhau, thế mà nói ra lại khơi dậy mâu thuẫn, còn bây giờ
chẳng ai chịu xuống nước xin lỗi cả… Phiền! Phiền chết đi được!

Tiêu Thố bực bội
túm tóc.

* * *

Rồi mấy ngày trôi
qua, đến khi chỉ còn một tuần là nhập học, hai người vẫn chưa hòa giải.

Tối đó Tiêu Thố
nhìn webcam trong phòng, nhớ lại trước kia ngày nào cũng chat webcam với Lăng Siêu,
có lúc rõ ràng anh rất mệt, nói chuyện rồi ngủ thiếp đi, nhưng vẫn kiên trì gặp
cô mỗi ngày…

Trong vô thức cô bỗng
lo lắng: Trời lạnh thế này, không biết quần áo anh có mặc đủ ấm không? Tên đó rất
cứng đầu, lỡ cãi nhau ở đây, đến công ty lại cãi nhau với đồng nghiệp thì sao?
Còn vết thương trên mặt anh, lỡ sưng lên thì làm thế nào?

Bạn cũng biết, nỗi
nhớ là thứ rất kỳ quặc, trong vô thức rất dễ khiến người ta sa đà vào.

Cứ ngẩn ngơ suốt
hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Tiêu Thố nhịn không nổi, lấy di động ra, lật tìm số
anh.

* * *

Gọi đi! Có một tiếng
nói đang thúc giục.

Đừng gọi! Là anh ấy
sai, anh ấy phải xin lỗi trước chứ! Một giọng khác cự nự.

Gọi, không gọi, gọi,
không gọi… Cứ băn khoăn mãi như thế, di động bỗng reo vang.

Tiêu Thố vui mừng
nhìn điện thoại rồi ánh mắt thoáng thất vọng, là Nghê Nhĩ Tư gọi.

* * *

“Thỏ Thỏ, không hay
rồi! Không hay rồi!” Giọng cuống quýt của Nghê Nhĩ Tư vẳng ra.

“Sao vậy?” Tiêu Thố
hỏi.

“Tớ nói thì cậu đừng
giận nhé?”

“Rốt cuộc là chuyện
gì?” Tiêu Thố cũng kinh hoảng theo.

“Lăng Siêu nhà cậu…”

“Cái gì?” Nhắc đến tên đó, tim Tiêu Thố
đập mạnh.

“Anh ấy… anh ấy đang lăng nhăng bên
ngoài kìa!”

46

Sáng sớm, mẹ Tiêu Thố kinh ngạc nhận ra,
còn một tuần nữa mới nhập học mà con gái đã thu dọn hành lý xong rồi.

“Thỏ Thỏ con làm gì vậy?”

“Mẹ, con phải về trường!” Tiêu Thố nhét
áo len vào túi hành lý, nghiến răng nói.

“Sao thế?” Mẹ cô nghi hoặc, “Còn một tuần
nữa mới vào học mà? Con về trường gấp làm gì?”

“Bạn cùng phòng gọi điện, thông báo có
thay đổi, trường nhập học sớm một tuần.” Cô vừa nói vừa ném một cái quần vào
túi.

Mẹ cô cứ tưởng con gái đang bực bội vì
vào học sớm nên an ủi: “Trường các con cũng thật là, đã nói tuần sau vào học mà
sao lại bất ngờ thế này? Con gái, đừng giận, đến trường thì phản ánh với lãnh đạo
trường.”

“Con sẽ làm!” Tiêu Thố nheo mắt, hành lý
trong tay bị bóp đến nỗi kêu răng rắc.

Thấy cảnh đó, mẹ cô choáng.

“Con gái…”

“Mẹ, con đi đây, lát nữa bố về, mẹ giúp
con nói một tiếng.” Tiêu Thố nói xong nhấc hành lý lên, đi thẳng ra ngoài đầu
không ngoái lại.

Nhìn theo bóng con gái, mẹ cô lo lắng vô
cùng: Con gái nào giống đi phản ánh với hiệu trưởng, rõ ràng là muốn đánh nhau
với lãnh đạo mà! >__<

* * *

Tiêu Thố ra khỏi nhà rồi, xách hành lý
đi thẳng đến ga tàu, do trường chưa nhập học nên người đi không nhiều. Tiêu Thố
vừa đến ga đã lao đến quầy bán vé, nghiến răng nói: “Chị ơi, bán cho tôi một vé
đi Z sớm nhất!”

Trong quầy là một cô nhân viên trẻ tuổi,
giật bắn mình bởi giọng điệu của cô, nếu không phải nhìn thấy người đó là một
cô nữ sinh yếu ớt, trong tay còn cầm tiền thì cô ta còn tưởng tết nhất mà gặp
phải cướp cũng nên.

“Chào cô, có chuyến chín giờ và mười giờ,
chuyến mười giờ có máy điều hòa, ngồi sẽ thoải mái hơn, xin hỏi cô định đi…”

“Chín giờ, càng nhanh càng tốt!” Tiêu Thố
sầm mặt, cắt ngang.

Cô nàng bán vé đáng thương choáng váng,
hành khách này sao giống vội đi để giết người thế? Thấy bộ dạng đằng đằng sát
khí của Tiêu Thố, cô ta cũng không dám nói nhiều, vội lấy vé chín giờ đưa cho
cô.

Tiêu Thố chụp lấy vé tàu liền đi thẳng đến
phòng chờ, nhìn theo bóng dáng hùng hổ của cô, một nhân viên bán vé lớn tuổi ngồi
cạnh than thở: “Haizzz, tết nhất thế này, chắc là đi bắt gian rồi!” “Sao chị biết?”
Cô nàng trẻ tuổi hỏi.

“Em không thấy ánh mắt lúc nãy của cô bé
à? Có cảm giác gì không?”

“Hình như vội đi giết người…”

“Sai! Đi thiến người
ta!”

“…”

* * *

Sự thực chứng minh,
con mắt nhân dân luôn sáng suốt, Tiêu Thố hùng hổ về trường chỉ có một nguyên
nhân, cô phải đi bắt gian!

Đúng tối hôm qua,
Nghê Nhĩ Tư ở Z gọi điện cho cô, nói là lúc ngồi xe bus đã vô tình bắt gặp Lăng
Siêu và một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nhau trò chuyện vui vẻ, sau đó hai người
xuống xe ở gần chung cư Lăng Siêu thuê, thế là cô nàng bám đuôi, tận mắt thấy
hai người kia cùng vào khu chung cư đó.

Lúc mới nghe tin
này, Tiêu Thố vẫn không để tâm, nhưng Nghê Nhĩ Tư miêu tả rất sống động, thậm
chí còn chụp hình và gửi SMS cho cô xem.

Trong tấm hình,
bóng một nam một nữ sánh vai nhau, người con trai rõ ràng là Lăng Siêu, còn cô
gái kia mặc váy ngắn và mang một đôi bốt da, rất gợi cảm. Trong tích tắc, tim
Tiêu Thố như thắt lại, nhớ đến mâu thuẫn mấy hôm trước làm mình buồn bực phiền
muộn, ăn không ngon ngủ không yên! Còn anh không hề gọi điện cho cô, vốn ngỡ
anh cũng đang phiền muộn vì chuyện đó, ai ngờ…

Tiêu Thố xưa nay
không phải người tính khí kỳ cục, chuyện này là sự thực cũng được, hiểu lầm
cũng được, tóm lại cô phải tìm Lăng Siêu hỏi rõ, nếu anh thật sự lăng nhăng như
Nghê Nhĩ Tư nói thì…

Nghĩ đến đó, cô bất
giác siết chặt nắm tay, đấm mạnh lên bàn.

Lăng Siêu, bà đây sẽ
liều mạng với anh!

* * *

Tiêu Thố lao ra khỏi
ga tàu, bóng dáng hùng hùng hổ hổ ấy khiến người qua đường đều ngoái nhìn.

Ngồi xe bus đến
chung cư Lăng Siêu ở rất nhanh, đang định gõ cửa thì cánh tay chợt khựng lại.

Nếu như… người ra mở
cửa là cô gái kia thì sao? Cô phải nói gì? Làm gì?

Nói cho cùng, chuyện
bắt gian này Tiêu Thố vẫn chưa có kinh nghiệm, buổi sáng tức tối chạy đến Z
hoàn toàn là do tấm hình kia làm mụ mị cả đầu óc, nhất thời manh động mới quyết
định như vậy. Mà bây giờ sự manh động ấy đã bị quét sạch trên tàu, chỉ còn lại
nỗi bất an.

Lăng Siêu… thật sự
đối xử với cô thế sao?

Mấy năm nay, nếu
nói rằng sự chiếm hữu Lăng Siêu thể hiện là đương nhiên với cô, thì cô chẳng lẽ
lại không thế? Nghiễm nhiên, hai người ở bên nhau; rồi như chuyện thường tình,
cô phải quan tâm anh; rồi tất nhiên, anh không nên có cô gái khác… Mọi thứ thật
sự là chuyện đương nhiên ư?

* * *

Cô bắt đầu lo sợ. Sợ
những gì Nghê Nhĩ Tư nói là thật, sợ cô gái kia bây giờ đang ở trong chung cư,
sợ Lăng Siêu lén lút có người khác sau lưng cô.

Từ trong vô thức
con người ta luôn có xu hướng rút lại khi sắp sửa đối diện với một nỗi đau to lớn.

Bỗng, tấm hình đó
lóe lên trước mắt cô, bóng hai người sánh vai nhau đâm mạnh vào dây thần kinh của
cô, tim cô nhói lại, bàn tay khựng ở lưng chừng cuối cùng rơi xuống.

Tim bắt đầu đập
nhanh, có bất an, có chờ mong, chờ mong mọi thứ chỉ là hiểu lầm, anh không hề
làm chuyện gì có lỗi với cô…

Một quầng sáng rọi
tới, cửa, đã mở…

Người phía trong và
phía ngoài bốn mắt nhìn nhau, đều đờ ra.

Một hồi lâu, Tiêu
Thố định thần lại, yếu ớt hỏi: “Anh là… Quan Tựu?”

* * *

Đối phương ngó một
lúc rồi “ừ hử” một tiếng, gật đầu.

Cứ nghĩ người ra mở
cửa là Lăng Siêu hoặc cô nàng trong tấm hình, nhưng Tiêu Thố không thể ngờ rằng
đó lại là Quan Tựu, bạn cùng phòng với Lăng Siêu.

Nhìn gương mặt lầm
lì của đối phương, Tiêu Thố nhất thời không biết nói sao.

Hai người nhìn
nhau, Quan Tựu không rõ giận hay vui, còn vẻ mặt Tiêu Thố thì thay đổi liên tục,
cứ thế tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, gần một phút sau mà chẳng ai thốt một lời.

Cuối cùng Tiêu Thố
không kìm được. “Cái đó… Lăng Siêu có ở nhà không ạ?” “Công ty.” Quan Tựu đáp.

Tiêu Thố nghĩ mãi mới
hiểu anh ta đang nhảy luôn qua câu hỏi tiếp theo, nói với cô rằng Lăng Siêu
không ở chung cư, mà ở công ty.

“Anh ấy… khi nào
quay về?”

“Không.”

Chắc là “không biết”
Tiêu Thố vuốt mồ hôi: “Em có thể vào trong đợi anh ấy không?”

“Ừ.” Quan Tựu gật đầu
rồi nhường lối.

* * *

Vào nhà, Quan Tựu
kia chẳng nói chẳng rằng bỏ về phòng, “ầm” một tiếng đóng cửa lại. Kín tiếng đến
mức đó thì không còn liên quan đến tính cách nữa, đúng là khí chất toát ra từ
bên trong mà!

* * *

Một mình trong
phòng khách lạnh lẽo, Tiêu Thố đành ngại ngùng ngồi xuống sofa quan sát xung
quanh.

Kiểu bài trí vẫn
không khác mấy so với lần trước, chỉ là trên giá áo có thêm nhiều trang phục
hơn, bệ cửa sổ còn có hai chậu hoa xương rồng, nhìn kiểu gì cũng không giống có
phụ nữ ở… Phụ nữ?

Tiêu Thố bỗng nhớ
ra mục đích đến của cô, Nghê Nhĩ Tư nói tận mắt thấy Lăng Siêu và cô gái kia
vào khu chung cư, trong hình cũng đúng là một cô gái, nhưng vấn đề ở chỗ mới nhìn
đã biết Quan Tựu ở đây, nếu hai người cùng thuê chung một căn hộ, Lăng Siêu
không thể mặt dày tới độ dẫn con gái về làm bậy trước mặt bạn cùng phòng chứ?

Không lẽ cô gái kia
thực ra là Quan Tựu giả trang? >__<

* * *

Tâm trạng Tiêu Thố
từ phẫn nộ lúc ban đầu chuyển sang bất an, lại từ bất an biến thành nghi ngờ,
hiện giờ đầu óc dính đặc như keo, không nhận biết rõ đông tây nam bắc gì nữa.

Trời ạ, rốt cuộc cô
đến đây làm quái gì? Lỡ Lăng Siêu về, thấy cô xách hành lý ngồi đây, cô phải giải
thích ra sao? Không thể nói rằng mình đến bắt gian chứ?

Đã nói manh động là
ma quỷ, lần đầu tiên trong đời, Tiêu Thố cảm giác mình đã làm ma quỷ một lần rồi.

Thôi, cứ nhân lúc
anh chưa về mà chuồn đi trước đã!

Nghĩ thế nên Tiêu
Thố đứng dậy, xách hành lý, cũng không kịp chào Quan Tựu trong phòng một tiếng
đã vội vội vàng vàng ra cửa.

Cửa mở, đầu tiên cô
nhìn thấy một bàn tay đang cầm chìa khóa đang định mở. Nhìn theo bàn tay lần
lên trên, đôi mắt đen của Lăng Siêu đang nhìn cô, hai người đều ngẩn người.

Oan gia, ngõ hẹp!

* * *

“Sao… em tới đây?”

Biến cố đột ngột ấy khiến Tiêu Thố nhất
thời câm nín.

Im lặng một lúc, anh bỗng nói: “Vợ yêu,
thực ra em không cần đích thân tới đây xin lỗi anh.”

Tiêu Thố ngớ người, nổi cáu: “Bớt tự cao
tự đại đi, ai đến xin lỗi anh!”

“Vậy em đến làm gì?” Anh vừa nói, ánh mắt
vừa liếc nhìn hành lý sau lưng cô, nhướn mày, “Không lẽ đến sống chung với
anh?”

“Em…” Tiêu Thố nghẹn lời, đỏ bừng mặt,
nói cũng không được mà không nói cũng chẳng ra sao. Im một lúc sau, cô nói:

“Anh tránh ra, em phải về đây!”

Đường bị chặn lại, anh đưa tay chắn
khung cửa.

“Nếu đã đến rồi thì đừng mắc cỡ” anh cười
nói.

Tiêu Thố lần này thực sự không biết phải
làm sao, khổ mà không dám kể: “Anh mới mắc cỡ đó! Em sẽ không xin lỗi, người phải
xin lỗi là anh!” Cô liều mạng nói rồi kéo hành lý lao ra ngoài nhưng lại đâm sầm
vào ngực anh.

Muốn lùi lại nhưng đã bị anh ôm lấy,
cánh tay mạnh mẽ siết lấy cô, ấn cô vào lòng.

“Được rồi, vậy anh xin lỗi.”

* * *

Lúc nào cũng không kháng cự được giọng
nói trầm và hơi khàn của anh, cứ như khoan vào tận trái tim, Tiêu Thố nhất thời
cứng đờ người, đầu tựa vào ngực anh, không dám ngẩng lên.

“Là anh không tốt, không nên hung dữ với
em” anh đưa tay xoa gáy cô, khẽ nói, “Nhưng…” anh khựng lại, “Em cũng có lỗi,
không nên để anh lo lắng.”

Trong lòng như có thứ gì phình to ra,
“Ưm…” cô tựa vào ngực anh, ậm ừ.

“Mình làm hòa nhé?”

“Dạ…” Thực ra cô không còn giận anh nữa
rồi, chưa làm hòa chẳng qua là vì hai bên không ai chịu mở miệng.

“Vậy em đừng về nữa nhé?”

“Dạ… Khoan đã!” Tiêu Thố bỗng ngẩng lên,
căng thẳng vô cùng nhìn Lăng Siêu.

Cô không đi? Lẽ nào… lẽ nào sẽ sống
chung với anh?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3