Đóa hồng xôn xao - Teresa Medeiros - Chương 07
CHƯƠNG BẢY
Sabrina đã cưới một gã điên. Mũi thanh gươm trong tay Morgan
run rẩy. Anh ta rùng mình dữ dội. Nàng vùi đầu vào gối, cố gắng trốn tránh sự
lạnh lẽo toát ra từ nó và tự hỏi nhà thờ có chấp nhận âm mưu giết người là căn cứ
cho việc bãi bỏ một cuộc hôn nhân không.
“Đồ phù thủy xảo trá”, anh ta nhắc lại, gầm gừ như thú dữ. “Sao
cô dám ngồi đây và chớp mắt nhìn tôi bằng cái kiểu ngây thơ vô tội đấy? Cô
không còn lời nào để nói nữa à?” Anh ta đảo mắt như thể không muốn hình ảnh
Sabrina hiện rõ nét trước mắt anh ta. Đôi mắt ấy giờ đang đờ đẫn vô hồn.
Sabrina hoảng loạn. Nàng đã nhìn thấy Morgan chỉ uống nước trong
bữa tối. Liệu có phải anh ta đã ra ngoài và uống với người của anh ta chăng? “Có
lẽ anh đang lựa chọn giữa việc cưỡng bức tôi hoặc giết tôi”, nàng nói nhẹ nhàng.
“Nếu anh không thôi chĩa mũi gươm và cổ họng tôi thì anh sẽ đâm tôi thật đấy”.
“Đó là niềm đam mê của tôi, bé con. Súng, gươm hoặc chả là gì
cả”.
Nàng kẹp mũi gươm bằng hai ngón tay và nhẹ nhàng đẩy nó sang
hướng khác. Hành động đơn giản đó làm Morgan loạng choạng. Anh ta bước giật lùi
trở lại, khua khoắng thanh gươm một cách vụng về trước khi dựa người vào chân tường.
Mặt anh ta trở lên xám ngắt. Tay không cầm gươm của anh ta ôm chặt lấy bụng như
thể đó là nhiệm vụ buộc phải làm vậy.
“Có lẽ chàng Morgan của em sẽ thấy hương vị trả thù cay đắng
hơn nhiều so với những gì anh ta chờ đợi”.
Kí ức về những lời nói bí ẩn của Enid và việc chị ấy đột nhiên
đi hái nấm đã bắt đầu nhen nhóm sự nghi ngờ trong suy nghĩ của Sabrina.
Morgan cố gắng gượng đứng thẳng người lên. “Nói thật đi, công
chúa, có phải cha cô chỉ dùng cô làm mồi nhử bẫy tôi hay chính những ngón tay đẹp
đẽ của cô đã pha chế thuốc độc?”
Nàng muốn phản bác ngay lập tức những lời cáo buộc của anh ta.
Nhưng khi anh ta run lên, nàng nhổm dậy để với lấy anh ta.
Anh ta hất văng bàn tay mở rộng của nàng. “Tránh xa tôi ra, con
quỷ cái xinh đẹp! Nếu cô không đưa ra được bất kì câu trả lời nào, tôi thề sẽ dùng
tay xiết chặt cái cổ chết tiệt của cha cô đấy”.
Ah ta lao ra cửa, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thanh
gươm như trở nên quá nặng nề. Anh ta kéo lê nó đi, tạo nên một vết cắt trên mặt
sàn gỗ. Sabrina nhào xuống giường, vấp phải cái chăn bông và ngã lăn ra. Nàng cố
gắng tóm lấy chân anh ta – điểm gần nhất trên cơ thể anh ta nàng có thể với tới.
“Morgan, đừng! Anh không thể làm thế!”
Anh ta lôi nàng xềnh xệch thêm vài bước nữa, nhưng nàng cố gắng
ghìm lại bằng toàn bộ sức lực của mình. “Hãy nghe tôi, Morgan! Cha tôi không liên
quan gì đến chuện anh bị đầu độc cả!”
Morgan day day trán như thể anh ta sẽ ấn được mớ từ ngữ đó vào
trong bộ não đang mất kiểm soát của mình. Anh ta cúi đầu tìm kiếm ánh mắt nàng.
Ánh mắt anh ta lạnh lẽo khiến nàng có cảm giác như bị đóng băng. Sabrina nuốt khan,
nàng đã không chuẩn bị gì cho tình huống này. Váy của nàng đã bị xốc lên. Thanh
gươm của Morgan chống xuống gần kheo chân nàng. Những bắp thịt nơi chân anh ta đang
co giật trong vòng tay Sabrina.
Nàng dựng tóc gáy khi anh ta dịu dàng “Là cô?”
Sabrina lặng lẽ cúi đầu. Làm sao nàng có thể để người chị họ
nhút nhát của nàng đối đầu với cơn thịnh nộ của người đàn ông này được? Enid thậm
chí còn không chịu nổi hơi nóng thoát ra từ cơn giận của anh ta. Không những thế,
Enid đã hành động dại dột như vậy để bảo vệ nàng.
“Cứ tin theo những gì vừa ý anh, Morgan MacDonnell”, nàng nói
nhẹ như không. “Anh vẫn luôn như vậy còn gì?”
Ánh mắt của Morgan chiếu thẳng lên gáy nàng. Một mớ tóc loăn
xoăn che đi đôi má bỏng rát của nàng, và nàng chờ đợi lưỡi gươm của anh ta. Hé miệng
định nói lời cầu khẩn nhưng nàng không thốt ra được từ nào. Có lẽ nàng đã nuốt chúng
quá nhiều lần trước đây rồi.
“Tôi biết cô ghét tôi, nhưng tôi không nghĩ đến mức như thế này”,
Morgan nói như gió thoảng. Anh ta ngồi phịch xuống bậu cửa như thể lời thú tội
không thành lời của Sabrina đã rút hết sức lực cuối cùng của anh ta.
Thanh kiếm rơi keng một tiếng trên sàn. Anh ta cố gắng ngồi dựa
lưng vào tường, đôi chân dài của anh ta kề với chân nàng.
Sabrina cố gắng thu gọn mớ váy áo rồi đứng lên, thầm sung sướng
vì đã thoát khỏi ánh mắt trống rỗng của anh ta. “Tôi sẽ gọi thầy thuốc của cha tôi
tới đây”.
Tay anh ta vung lên túm chặt lấy tay áo nàng. “Không! Tôi sẽ
không để cho những kẻ Cameron khốn khiếp đó có cơ hội giết tôi”. Ngón tay anh ta
xiết chặt như thể những cơn đau đang hành hạ cơ thể anh ta. “Chỉ cần cô nói cho
tôi biết một điều thôi. Tôi sẽ chết phải không?”
Lờ mờ nhớ lại cái lần Brian đã vô tình cho Alex ăn phải một loại
nấm độc giống như thế, nàng nhăn mặt “Không. Nhưng anh có thể sẽ cầu mong là anh
được chết”.
Anh ta rên rỉ. “Tôi đã ước thế rồi”. Sắc mặt anh chuyển từ xám
ngắt sang tái xanh. Mồ hôi trên trán anh ta rịn ra to như hạt đậu. “Chúa ơi...”
Anh ta run rẩy đứng dậy, cố gắng bám vào tường để bước đi. Nỗi sợ hãi vụt qua ánh
mắt anh ta. Khi anh ta lảo đảo bước đi và chỉ chực ngã, Sabrina lao mình ra đứng
chắn phía trước, nàng ghé vai vào đỡ lấy thân hình to lớn của anh ta.
Morgan loạng choạng đẩy nàng ra. “Tránh ra!” Anh ta gào lên.
“Để tôi yên!”
Nàng đứng im lưỡng lự.
Anh ta hầm hầm bước qua nàng. “Tôi cảnh cáo cô. Tôi sẽ không
để cho cô hả hê với hành động này đâu!” Lời cảnh cáo mất hiệu lực khi anh ta vấp
phải thanh gươm và ngã lăn đùng ra sàn. Bàn tay to lớn của anh ta co lại yếu ơt.
“Xin cô đấy”, anh ta thì thào. “Đi đi”.
Choáng váng khi chứng kiến một kẻ khổng lồ như vậy ngã xuống,
Sabrina lẩn ra ngoài và đóng chặt cánh cửa sau lưng nàng. Nàng tựa lưng vào cánh
cửa lưỡng lự vì những tiêngs rên rỉ xen lẫn những khoảng im lặng. Con Pugsley thè
lưỡi ra liếm liếm ngón chân nàng. Nàng thu mình ngồi xuống, lướt những ngón tay
trên bộ lông của con chó.
Đã có nhiều lần nàng bật cười sung sướng khi Morgan gặp phải
khó khăn. Nhưng lúc này đây, nàng thấy đau đớn đến khổ sở khi thấy anh nhất mực
tin rằng nàng đủ độc ác để hạ độc anh.
Những tiếng rên rỉ cuối cùng cũng hết. Sabrina rụt rè mở hé cánh
cửa. Nàng biết cha nàng đã đúng khi cho rằng anh ta là dạng người sống cách biệt.
Dĩ nhiên sẽ chẳng hay ho gì khi Alex hay Brian đi lang thang và gặp nàng đang co
rúm ở ngoài phòng tân hôn như thế này. Đầu óc nàng xuật hiện những suy nghĩ đáng
sợ. Sẽ thế nào nếu Enid đã dùng đủ lượng nấm độc? Có lẽ giờ đây anh đang nằm bất
động trên sàn, đôi mắt mở trừng trừng mãi mãi buộc tội nàng làm hại anh.
Nàng mở hẳn cửa ra và bước vào phòng. Morgan nằm nguyên một chỗ
trên sàn, tóc tai bết mồ hôi. Nàng quỳ xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng gỡ những nếp
gấp của chiếc áo choàng và áp tay vào những bắp thịt rắn chắc nơi ngực anh. Bàn
tay nàng lên xuống đều đặn theo nhịp thở yếu ớt của anh. Nhẹ nhàng kề má mình vào
ngực anh, nàng run lên vì nỗi lo trong lòng.
“Tránh ra!”
Sabrina ngẩng mặt lên, tê cứng vì giọng điệu khinh miệt trong
câu nói như ra mệnh lệnh của anh.
“Tôi vẫn còn chút tự trọng của bản thân. Và không một gã
MacDonnell nào trong chúng tôi đủ dâm đãng để có thể làm tình với một đứa con gái
thích cướp đi mạng sống của chồng hơn là lên giường với anh ta.”
Thân thể anh quặn lại đau đớn, nhưng anh không có ý định đẩy
nàng ra. Anh sẽ làm gì nếu nàng chọn thực hành theo lời khuyên của mẹ nàng lúc này?
Liệu có thể làm dịu cơn giận của anh không nếu nàng ngậm lấy lớp lụa đỏ tươi trên
môi anh? Hay có thể làm tan đi cơn nóng giận của anh với sự quấy rầy của lưỡi nàng?
Nhưng nếu anh nghĩ đó là sự chế nhạo thì sao? Một sự sỉ nhục với niềm kiêu hãnh
dữ tợn anh vẫn luôn đặt giữa hai người như tấm lá chắn trước nàng.
“Anh muốn gì ở tôi đây? Nàng thì thầm, câu hỏi thành tâm nhất
mà anh từng thấy.
“Thanh gươm.”
Đống từ lỗ mãng của anh kéo phăng nàng trở lại với thực tế. Với
Morgan, đây chỉ như một trận chiến và nàng là kẻ thù. Hy vọng mình không bị mất
đầu vì sự ngoan ngoãn phục tùng này, nàng đưa trả lại vũ khí cho anh ta mà
không hề nhận ra điều đó cho tới khi nàng khép những ngón tay anh quanh chiếc cán
của thanh gươm dùng trong các lễ nghi của cha nàng.
Giọng nói của anh ta trở nên trầm ngâm và có vẻ gì đó chua xót,
như phản chiếu suy nghĩ của nàng. “Không phải thanh gươm của tôi, không phải nhẫn
cưới của tôi. Càng không phải người vợ của tôi.”
Giọng anh ta dần trở về với những tiếng càu nhàu quen thuộc,
anh ta cố nằm xoay lưng mình lại với cánh cửa.
“Anh không thể nằm cả đêm trên sàn lạnh được”. Sabrina phản đối.
“Anh đang ốm. Anh cần phải nằm trên giường”.
“Nằm với cô à?”, anh ta cười khùng khục, giọng điệu thật khả
ố. “Không, xin cảm ơn. Tôi vẫn còn muốn sống để nhìn thấu bình minh”. Rồi anh ta
tiếp tục ôm lấy thanh gươm.
Sabrina băn khoăn không biết anh ta ôm lấy thanh gươm đó để phòng
thủ đối với một cuộc mai phục bất ngờ hay đối với nàng nữa.
Sau vài phút căng thẳng không thấy anh ta có biểu hiện gì muốn
thức thêm, nàng đành cuộn mình lại trên giường rồi ngủ, mắt nàng rơm rớm những giọt
nước nhỏ long lanh. Nàng đã thề không bao giờ khóc vì anh ta, và không hề muốn bắt
đầu từ lúc này. Hình ảnh cuối cùng trước khi nàng chìm vào giấc ngủ là Morgan nhìn
chằm chằm vào nàng dưới cặp lông mày nổi dông tố. Một lời lầm bầm mơ hồ sẽ lãng
quên khi ngày mai lại đến len vào giấc mơ chẳng thể bình yên của nàng.
“Nếu tôi không thể có được em, thì thề có Chúa, sẽ không ai có
thể”.
*
* *
Sáng hôm sau Morgan thức dậy và chăm chú nhìn kẻ ám sát ngọt
ngào vẫn đang nằm cuộn tròn trên giường. Anh đành phải miễn cưỡng tin rằng cha nàng
không nhúng tay vào vụ đầu độc anh. Bị cướp đoạt sự lãnh đạo của người thủ lĩnh,
các thành viên trong thị tộcMacDonnell có thể nhanh chóng bị phân tán rồi biến khỏi
thung lũng Cameron, qua những vùng đất của thị tộc Grant và Chisholm, tự do lao
qua những rặng núi như những đàn kền kền đói khát. Nhưng tại sao Dougal lại phải
giả vờ sắp đặt cuộc hôn nhân này khi mà ông ta hoàn toàn có thể giết anh hoặc nhốt
anh đến rục xương dưới hầm ngục của lâu đài Cameron?
Morgan thở dài, cố chấp nhận rằng Sabrina chắc chắn hành động
một mình. Anh tin rằng mình có thể tự phòng ngừa trước những cạm bẫy của thị
tộc Cameron, nhưng thực tế chỉ càng như xát muối lên vết thương do cái chết của
cha anh gây ra.
Anh vẫn biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng giở trò giữa những
người trong thị tộc của anh. Họ sẽ giết nàng trong khi anh quá yếu ớt để có thể
bảo vệ được nàng. Lòng anh quặn thắt khi nghĩ đến cảnh đôi má hồng kia sẽ phai thành
màu trắng tang tóc.
Mái tóc đen của nàng xõa ra trên chếc gối, làm nổi bật nước da
trắng hồng và mịn màng. Nàng nằm ngủ mà chẳng dùng chăn, hơi lạnh của buổi sáng
sớm đang thấu vào căn phòng không ánh lửa. Ánh mắt anh trượt dần xuống dưới. Vạt
trên của váy ngủ bám lấy khuôn ngực nàng. Vạt váy dưới thì xốc lên đến đầu gối.
Quá dễ để Morgan hình dung ra hình ảnh một trong những ngón tay chai cứng miết qua
bờ ngực ấy, một ngón khác trượt vào nơi ấm áp mời gọi giữa hai chân nàng.
Anh vội vã nhảy khỏi giường, hít thở sâu lấy lại bình tĩnh. Nàng
là vợ anh, không giống như chiếc nhẫn của anh, thanh kiếm hay chính mạng sống của
anh, nàng thuộc về anh bởi chính sự khoản đãi của Dougal Cameron. Chẳng có vị thủ
lĩnh nào trong thị tộcMacDonnell nhận được tấm lòng hảo tâm như thế. Đặc biệt là
lòng hảo tâm từ chính kẻ thù của anh ta.
Nhưng anh đang có vấn đề quan trọng hơn là tính cách hoang dã
và niềm khát khao tự nhiên của bản thân. Anh có dám để Sabrina có cơ hội để nói
cho mọi người biết rằng cuộc hôn nhân của họ vẫn chưa hoàn thành không? Điều đó
khác nào phỉ báng cái tôi đàn ông của anh, phỉ báng nàng và cả những thủ đoạn tài
tình của Papa nàng nữa? Một trong những bổn phận quan trọng nhất của người thủ
lĩnh là chuẩn bị người thừa kế cho thị tộc của mình. Mặt anh sầm lại khi anh tưởng
tượng ra cảnh nàng liến thoắng về những gì đã diễn ra trong đêm tân hôn của họ.
Anh có thể thấy cảnh bọn họ giật nàng lại từ tay anh, tống anh
vào những hầm ngục tối tăm ẩm ướt của lâu đài, hoặc tồi tệ hơn là quẳng anh ra ngoài
kia và anh phải đối mặt với sự chế nhạo từ các thành viên trong thị tộc của mình.
Morgan đi đi lại lại trong phòng, hai bàn tay xiết chặt lại thành
quả đấm. Nàng là vợ của anh. Anh phải là người đầu tiên ngủ cùng nàng. Hơn cả quyền,
đó là nghĩa vụ của anh. Một khi anh hoàn thành cuộc hôn nhân này, không một ai kể
cả Dougal Cameron, hay vua nước Anh hay bất kì một vị chúa toàn năng nào khác dám
mang nàng khỏi anh. Và khi đó, nền hòa bình trong tương lai của thị tộc anh sẽ được
đảm bảo vững chắc.
Sabrina chuyển mình, rồi bất giác đưa tay lên chạm vào môi mình.
Nàng quá bé nhỏ, quá hiền lành và đáng tin khi ngủ. Anh biết anh hoàn toàn có thể
dùng sức mạnh của mình để khống chế được nàng trước khi nàng có thể hét lên kêu
cứu. Nhưng không như những người trong cùng thị tộc của mình, Morgan chẳng có lòng
dạ nào để hãm hại nàng như thế.
Mắt anh nheo lại. Anh không phải nghĩ đó là hãm hại nàng. Anh
phải nghĩ đó là nghĩa vụ. Anh vẫn có thể hoàn toàn thoải mái và tự do, cũng như
thể anh chấp nhận những vết thương trên cơ thể mình và cũng như những thủ tục cần
thiết anh phải làm cho người của anh cả trăm lần rồi. Cũng giống như đốt vết thương
hoặc moi viên đạn ra khỏi đôi vai đã mưng mủ thôi.
Hoặc là chỉ chiếm đoạt thân hình mềm mại của vợ anh, thỏa mãn
bản thân anh trong khi nàng quằn quại và rên rỉ.
Cổ họng anh khô đắng và hai bàn tay anh trở nên run rẩy khi nằm
xuống bên cạnh nàng. Anh lùa những ngón tay mình vào mái tóc quyến rũ chết
người của nàng, nhẹ nhàng cuốn lấy từng lọn tóc mềm mại như anh đã từng mơ ước trong
những đêm dài lạnh lẽo, cô đơn trong nhà ngục.
Morgan có thể sẽ bình tĩnh lại trước đôi mắt khẽ rung động rồi
hé mở của Sabrina để trông thấy hành động điên rồ của anh. Nhưng anh cũng có thể
trở nên cứng rắn với vết thương kinh khủng đó trước nụ cười dịu dàng đến choáng
váng theo sau sự thức tỉnh của sự khám phá giữa hai người.