Vương phi thất sủng - Chương 54-56
Tuyết lại rơi nhiều hơn . Trong màn đêm yên tĩnh , một cành cây bị tuyết đè gãy xuống , phát ra một tiếng động nhỏ .
Thiên Mạch đang nằm ở trên giường bỗng dưng bừng tỉnh , đột nhiên ngồi bật dậy .
Ánh nến trên bàn không ngừng lay động , trong phòng nửa tối nửa sáng .
Nàng tựa ở đầu giường, nhẹ nhàng thở ra một hơi , ngón tay ngọc lùa vào trong mái tóc .
Thiên Mạch là người tập
võ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến cho nàng bừng tỉnh , hơn
nữa nàng thường xuyên mơ thấy ác mộng , rất ít khi có thể ngủ ngon .
Thiên Mạch khoác một chiếc áo mỏng rồi bước xuống giường , bỏ thêm vài khối than vào trong lò lửa, nhất thời ánh lửa bùng lên .
Một ánh sáng mờ ảo chiếu lên trên cửa sổ , thấp thoáng có thể nhìn thấy một thân ảnh trên cửa sổ phía đối diện .
Bây giờ đã là giờ Thìn , Tần Mộ Phong tại sao còn chưa đi ngủ ? Hắn rốt cuộc đang làm cái gì ?
Thiên Mạch mở cửa, gió
lạnh lập tức thổi vào trong phòng , ánh nến lay động dữ dội hơn . Nàng
khép cửa lại, xuyên qua tiểu viện đi sang phòng đối diện .
Nàng đứng ở cửa , cái bóng của nàng hiện lên trên cửa sổ một lúc lâu .
Tuyết vẫn tiếp tục rơi trong im lặng . Một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho Thiên Mạch rùng mình, quần áo bó sát vào người .
Nàng đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào .
Tần Mộ Phong tựa lưng ở
trên ghế , hai mắt nhắm nghiền . Trên thư án , những cuốn binh thư nằm
la liệt , bên cạnh binh thư là một tấm bản đồ .
Gả vào Bình Nam Vương phủ
lâu như vậy, Thiên Mạch chưa bao giờ đặt chân đến Thính Phong hiên ,
thế nên nàng không thể biết Tần Mộ Phong ngày thường làm những gì .
Nàng tưởng rằng Tần Mộ Phong chỉ là một tên nhàn rỗi , suốt ngày tìm
hoa vấn liễu . Trong một đêm tuyết rơi nhiều như thế này, hắn lại vì lo
lắng quốc sự mà không ngủ , đây là chuyện Thiên Mạch chưa từng nghĩ
đến .
Nam nhân này thật sự bí ẩn, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể hiểu thấu hắn ?
Nàng đi đến bên cạnh hắn, lấy áo ngoài của mình phủ lên người hắn .
Một động tác nhỏ cũng
khiến Tần Mộ Phong bừng tỉnh , hắn bắt lấy cánh tay Thiên Mạch “Ai?”
Hắn đột nhiên mở mắt, con ngươi sắc bén giống như mắt chim ưng , nhìn
chằm chằm vào Thiên Mạch .
Thiên Mạch bị hắn làm cho sợ hãi , hốt hoảng nói “Là ta .”
Tần Mộ Phong thở dài một hơi, buông tay Thiên Mạch ra “Ngươi còn chưa ngủ ?”
“Ta ngủ rồi , nhưng thấy
thư phòng bên này còn sáng đèn nên đến đây xem .” Thiên Mạch liếc mắt
nhìn bản đồ “Vương gia, ngươi có gì phiền não sao ?”
“Đại quân Nam Việt lại bắt đầu hành động , hoàng huynh nghi chúng có gian trá .” Nghe được tin này hắn cảm thấy rất lo lắng .
Thiên mạch không kìm nén
được mà thốt ra “Bây giờ là mùa đông , đại tuyết phong sơn , tướng lãnh
thông minh nhât định sẽ không lựa chọn lúc này để giao chiến . “ Nàng
nghiêng đầu nhìn vào bản đồ “Tất nhiên...chúng ta có thể nghĩ đến điều
này thì địch nhân cũng có thể nghĩ được . Rất có thể bọn họ cố ý xâm
lấn vào mùa đông để mê hoặc quân ta . Vì biết người biết ta , trăm trận
trăm thắng nên nếu không biết được ý đồ thực sự của địch nhân tốt nhất
hãy ám binh bất động .” Tay nàng chậm rãi di chuyển trên bản đồ “Ngươi
xem, Thiên Diệp biên cảnh có ba chỗ hiểm yếu, chỉ cần Thiên Diệp không
nghênh chiến, Nam Việt cũng rất khó cường công . Nếu Nam Việt quả thực
có âm mưu thì sau khi song phương giành co một thời gian , Nam Việt
thiếu người ngựa nhất định sẽ phải rút lui . Còn nếu không có âm mưu ,
lại không dám tấn công , bọn chúng sẽ tự động lui binh . Nếu ta đoán
không nhầm Nam Việt sẽ liên tục khiêu khích , chỉ cần chúng ta nhẫn
nhịn được thì vô luận bọn chúng có âm mưu gì , Thiên Diệp vẫn nắm được
phần thắng . Chỉ cần Thiên Diệp không để ý đến, Nam Việt dù cho có bày
thiên la địa võng cũng vô dụng .”
Trong lời nói của nàng chỗ
nào cũng đều hợp lý , rõ ràng , ý nghĩ tự nhiên cùng hắn không mưu mà
hợp “Ngươi biết binh pháp ?” Tần Mộ Phong kinh ngạc, nữ tử biết binh
pháp trước giờ hắn chỉ thấy qua một người , đó chính là mẫu thân của
Hoắc Thiên . Hoắc phu nhân văn thao võ lược , xuất thân là con nhà võ
tướng , biết binh pháp cũng không kỳ quái . Nhưng Liễu Thiến là một nữ
tử yếu đuối lại xuất thân phong trần, làm sao lại biết được binh pháp ?
Tần Mộ Phong vốn tính đa
nghi, từ trước đến nay không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào . Liễu
Thiến nói ra những lời đó khiến cho hắn đối với nàng nảy sinh lòng nghi
ngờ .
“Đọc qua vài cuốn binh thư .” Thiên Mạch chỉ nói cho có chứ thực ra nàng đã đọc không ít binh thư .
“Phi Yên cho ngươi đọc
binh thư ?” Một nữ tử xuất thân phong trần thì đọc binh thư làm cái gì ?
Đúng là khiến cho người khác hoài nghi .
Thiên mạch biết tần mộ
Phong đa nghi , nàng chỉ cần nói hớ một chút là hắn sẽ lại hoài nghi
lai lịch của nàng . nàng mỉm cười “Dương Liễu viện trong Túy Hên lâu có
một tàng thư các , sách trong đó nhiều vô số kể , binh thư cũng không
ít . Nếu ngươi có hứng thú có thể đến đó nhìn qua .” Nàng rất thích đọc
sách , tàng thư vô số , điều này là sự thật .
Thiên Mạch không hoảng hốt
cũng không vộ vàng, hoài nghi của hắn dối với nàng đã tiêu trừ không
ít , mặc dù nữ tử đọc binh thư rất ít nhưng cũng không có nghĩa là
không có .
“Nữ tử đọc binh thư đúng là hiếm thấy .”
“Thế nhân thường nói nữ tử
có tài thì không có đức . Nhưng theo quan điểm của Liễu Thiến , một nữ
tử tốt phải tài đức vẹn toàn . Trong thực tế , cuộc sống cũng giống
như chiến trường , những mưu kế trong binh thư cũng có thể dùng để đối
nhân xử thế . Cho dù dùng không được thì cũng có làm sao ? Đọc sách
nhiều chẳng bao giờ có hại .” Đây là những gì mà Tứ sư phó nói cho nàng
, nàng cứ sao y bản chính mà nói .
Nữ tử có thể lý giải như nàng trên đời này không có nhiều .
“Ngươi đã đọc qua rất nhiều sách ?” Tần Mộ Phong không thể không cảm thấy tò mò về nàng .
“Không dám nói làu thông
kim cổ , chỉ có thể nói là học cao hiểu rộng .” Đối với văn tài của
mình Thiên Mạch cho tới bây giờ cũng không khiêm tốn . Tứ sư phó Vân
Thanh Thanh được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ , văn tài rất cao ,
dưới sự dạy dỗ của nàng , Thiên Mạch tự nhiên sẽ không kém , huống chi
Đại sư phó và Tứ sư phó đều là người đến từ tương lai ,nàng có thể học được từ các nàng những thứ mà người khác không có cơ hội để học .
Tần Mộ Phong không thể
không cười “Học cao hiểu rộng ? Ngươi là nữ tử đầu tiên dám ở trước mặt
ta nói mình học cao hiểu rộng .” Hắn từng nhìn thấy rất nhiều nữ tử
tài mạo song toàn nhưng dám tự nhận mình học cao hiểu tộng thì Liễu
Thiến là người đầu tiên .
Thiên Mạch chớp mắt “Không phải Liễu Thiến tự phụ mà đó là sự thật .” Thiên Mạch lại một lần nữa tỏ ra lạnh nhạt .
Tần Mộ Phong ngẩng đầu ,
nhìn nàng mà cảm thấy buồn cười . Liếc qua quần áo trên người nàng ,
sắc mặt hắn tự nhiên biến đổi “Tại sao không mặc áo khoác ?” Nàng cư
nhiên chỉ mặc một cái áo mỏng .
“Ta quên .” Thiên Mạch vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào cái áo phủ trên người hắn , đó là áo của nàng .
“Đáng chết .” Tần Mộ Phong
nhỏ giọng mắng , lấy cái áo khoác lên người nàng “Đừng để mình bị đông
thành đá .” Nữ nhân này ngốc đến mức làm cho hắn cảm thấy đau lòng .
“Cám ơn .” Thiên Mạch kéo lại áo .
Tần Mộ Phong trìu mến vuốt
ve mái tóc của nàng , ở trên trán nàng nhẹ nhàng hôn một cái “Ngươi về
ngủ trước đi , coi chừng bị cảm lạnh .”
Hai người thân mật như vợ
chồng khiến cho khuôn mặt của Thiên Mạch dưới lớp mặt nạ bống dưng đỏ
hồng lên . Hai tay nàng luống cuống giữ lấy váy , đầu ngón tay có chút
trắng nhợt .
Hắn thơm nàng ? Hắn hôn nàng ? Hắn thực sự đã hôn nàng ?
Nàng tưởng rằng hắn đối
với nàng chỉ có cảm giác áy náy , chỉ là muốn chịu trách nhiệm , vậy
thì tại sao hắn lại đột nhiên hôn nàng chứ ? Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ
cái gì ? Nếu hắn chỉ yêu một mình Thải Hà thì tại sao lại hôn nàng ?
Nam nhân này rốt cuộc là đa tình , hay là vô tình ?
Thiên Mạch mạnh mẽ quay người lại, hai tay bưng mặt , không ngừng thở dốc .
Hắn rốt cuộc đang là cái
gì vậy ? Ngón tay của Tần Mộ Phong đặt lên trên môi , quay đầu đi , xấu
hổ đến mức không biết làm cái gì “Ngươi , ngươi...về trước đi nghen .”
Tay hắn nhích tới nhích lui , không biết nên đặt ở đâu .
Trên người Liễu Thiến luôn
có một thứ gì đó rất hấp dẫn hắn , làm cho hắn hết lần này đến lần
khác không thể kiềm chế được . Rốt cuộc đó là cái gì , hắn không biết .
Là tài nghệ ? Là vẻ đẹp ?
Là khí chất ? Là học vấn ? Là thông minh ? Không , cũng không phải .
Cuối cùng là cái gì , ngay cả bản thân hắn cũng không biết .
“Ngươi đi nghỉ sớm một chút .” Thiên Mạch tóm váy , bước vội ra ngoài , cơ hồ giống như chạy loạn .
Nàng bước chân vào giang hồ năm 14 tuổi , trải qua vô số phong ba nhưng chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế này .
Nàng đứng ở trong viện, hai tay ôm ngực, gương mặt đằng sau lớp mặt nạ đã toát đầy mồ hôi .
Thiên Mạch từ từ xoay
người lại , nhìn bóng người ở trong thư phòng , khoé miệng chậm rãi
nhếch lên , không nhịn được khẽ cười một tiếng .
khuyến mãi cho các nàng thêm một phần của chương 54 , phần còn lại mai ta post sau .
mấy chương này dài quá , ta sợ các nàng mỏi mắt nên mới chia thành từng phần
Tần Mộ Phong đang cúi đầu đọc sách giật thót một cái ,lập tức ngẩng đầu lên . Một thân ảnh mảnh mai đang đi về phía hắn .
“Ngươi còn chưa ngủ ?” Tần Mộ Phong nhìn Thiên Mạch , trong giọng nói có chút xấu hổ .
Thiên Mạch cười không được
tự nhiên , nhẹ nhàng đi tới “Ta giúp ngươi nấu món ăn đêm .” Nàng
không biết phải đối mặt vói hắn như thế nào .
“Bữa ăn đêm ?” Trong lòng
Tần Mộ Phong tự nhiên cảm thấy ấm áp , cúi đầu cười khổ . Từ nhỏ đến
lớn không ai vì hắn mà nấu ăn , lại càng không có ai vì hắn mà làm bữa
ăn khuya trong một đêm tuyết rơi nhiều như thế này . Hắn từ nhỏ cao cao
tại thượng nhưng ngay đến một chút thân tình bình thường nhất cũng
chưa từng được hưởng qua . Xuất thân hoàng thất thì thế nào ? Mỹ nữ vô
số lại ra sao ?
Thiên Mạch đem cái khay
đang cầm trong tay để xuống bàn , nhìn hắn cười khẽ “Đúng vậy , ta
không biết ngươi thích ăn cái gì , cho nên...ta làm cơm chiên trứng cho
ngươi .” Cả đời này nàng chưa từng tự tay nấu cơm canh cho bất cứ nam
nhân nào, Tần Mộ Phong là ngoại lệ duy nhất .
Tần Mộ Phong bỏ binh thư
trong tay xuống , đứng dậy đi về phía nàng , cúi đầu ngửi mùi thơm “Cơm
chiên trứng ? Ta chưa từng ăn qua .”
“Ngươi hãy ăn thư đi .” Ánh mắt của Thiên Mạch không được tự nhiên , trừ bỏ cơm chiên trứng , nàng món gì cũng không biết làm .
Tần Mộ Phong ngồi xuống thưởng thức .
Cơm do nàng nấu có mùi
thật khác lạ , hình như là mùi khét , trứng cũng chưa chín . Nếu là
ngày thường , hắn sẽ không thèm nhìn đến .
Tuy nhiên , đây là thứ do
Liễu Thiến nấu . Một nữ tử , trong một đêm tuyết rơi nấu cho hắn ăn .
Một bát cơm trứng , một bát canh nóng đơn giản , nhưng đối với hắn mà
nói những thứ này còn hơn tất cả sơn trân hải vị trên thế gian .
Thiên Mạch cúi đầu, xoay người chạy ra ngoài “Ngươi cứ ăn , ta đi .”
Thiên Mạch chạy một hơi về phòng , nàng đóng cửa , dựa lưng vào cánh cửa rồi ngồi xuống đất .
Nàng thực sự đã nấu bữa ăn
đêm cho Tần Mộ Phong , trong một đêm tuyết rơi nhiều như thế này ,
nàng cư nhiên vì một nam nhân mà nấu bữa ăn khuya . Lão thiên , rốt
cuộc nàng đang làm cái gi ?
Không biết qua bao lâu, Thiên Mạch từ trên đất đứng lên thắp đèn .
Nàng nheo mắt , trong con ngươi hiện lên một tia mông lung .
Chẳng nhẽ nàng thực sự đã yêu hắn ?
Nàng không muốn thừa nhận ,
nhưng không thể không thừa nhận . Nàng thực sự quá khác thường , thậm
chí ngay cả nàng cũng không nhận ra bản thân mình nữa .
Sư phó đã từng nói , tình
yêu sẽ làm cho nữ nhân trở nên ngu ngốc . Nàng giờ phút này đúng là một
con ngốc , ngốc từ đầu đến đuôi . Là cái gì đã làm nàng thay đổi ?
Chẳng nhẽ là tình yêu sao ?
‘Cạch’ một tiếng , cửa đã
mở ra . Với sự mẫn cảm của một người trong giang hồ , Thiên Mạch lập
tức quay đầu lại . Tần Mộ Phong đứng ở cửa, con mắt đen chăm chú nhìn
nàng .
Thiên Mạch quay đầu lại ,
không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn “Vương gia, ngươi đứng đó làm gì
.” Đôi mắt của hắn thật thâm trầm , nhưng là , nàng cảm thấy được ánh
mắt của hắn đang xâm chiếm nàng . Giống như nàng không mặc gì mà đứng
trước mặt hắn .
“Bảo ta Mộ Phong .” Tần Mộ Phong đi vào phòng, bá đạo tuyên bố .
“Mộ Phong .” Thiên Mạch từng bước từng bước lui về phía sau .
Tần Mộ Phong tức thì nhìn chằm chằm vào mắt nàng “Ngươi rất sợ ta sao ?” Hắn có thể cảm nhận được nàng đang hoảng sợ.
“Không có” Thiên Mạch trả
lời ngay , sau đó trèo lên giường vùi mình vào chăn . Nàng trùm chăn
kín mít , chỉ dám để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn .
Nàng nín thở khi nghe được những tiếng động loạt soạt . Hắn đang cởi quần áo .
Bọn họ đã nhiều lần quan hệ xác thịt nhưng nàng vẫn như cũ sợ hãi .
Nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng triền miên của bọn họ trong lúc đó , khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Mạch lại bắt đầu nóng lên .
Lão thiên , nàng đang suy
nghĩ bậy bạ gì đó tâm nàng luôn luôn bình lặng như nước , như thế nào
lại có thể nghĩ đến những hình ảnh này .
Trên người nàng đột nhiên
truyền đến một cảm giác ấm áp ,Thiên Mạch thân thể run lên , toàn thân
cứng ngắc , không dám động đậy .
Bàn tay của Tần Mộ Phong luồn vào trong đống chăn , hơi thở nóng bỏng kích thích từng giác quan của nàng .
“Vương
gia.....ngươi....ngươi muốn là gì ?” Thiên Mạch nuốt một ngụm nước
miếng , cảm thấy hoảng loạn mà trước nay chưa từng có .
“Cô nam quả nữ , ngươi nghĩ ta muốn làm gì ?” Giọng nói của Tần Mộ Phong trầm xuống .
“Vương gia .”
“Bảo ta Mộ Phong .” Để
trừng phạt việc nàng không nghe lời , bàn tay tà ác của Tần Mộ Phong
tiến vào bên trong quần áo của nàng .
Thiên Mạch bối rối bắt lấy tay hắn , cảm thấy bất an nên bắt đầu giãy dụa “Mộ Phong , ngươi...không nên như vậy .”
Thân thể mềm mại cùng mùi
hương thơm tự nhiên của nàng khiến cho hắn có một cảm giác khác lạ .
Tần Mộ Phong càng thêm làm càn , nắm lấy cái yếm của nàng vứt đi .
Trên người đột nhiên cảm thấy lạnh , Thiên Mạch không nhịn được kêu lên , “A?”
Tần Mộ Phong một bên ôm
chặt thân thể của nàng , nụ hôn nóng bỏng rơi vào trên mi mắt , trên
môi , trên cổ . Hắn tuỳ ý thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng , dần
dần trút bỏ xiêm y trên người nàng .
Thân thể Thiên Mạch run rấy , nàng dưới thế công như mãnh liệt như lửa bỏng của hắn hoá thành một dòng xuân thuỷ .
Trong lúc kích tình , hắn
đã để lại trên người nàng những dấu vết của sự hoan lạc , Trong cơn mê
loạn , hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên “Thiên Mạch , ta muốn
ngươi chính thức trở thành người của ta .” Sau khi nói xong câu đó ,
hắn hung hăng hôn lên đôi môi mềm của nàng .
“Mộ Phong , ta...” Ta không phải Thiên Mạch .
“Thiên Mạch .”
Ánh nên toả ra , phảng
phất có thể thấy được hai cái bóng đang quấn chặt lấy nhau trên giường .
Trong bức màn phù dung , có thể nghe loáng thoáng tiếng thở dốc của
một đôi nam nữ . Thật đúng là chọc cho người khác nóng lòng .
Tuyết , nhẹ nhàng bay xuống .
*****
Sau khi hoan ái , Thiên Mạch giống như một con mèo bị thuần phục , ngoan ngoãn nằm trong lòng tần mộ Phong .
Liễu Thiên Mạch cười khổ,
nàng lại một lần nữa trầm luân . Tần Mộ Phong không phải người nàng có
thể yêu , bọn họ căn bản là người ở hai thế giới khác nhau , tại sao
nàng luôn trầm mê trong vòng tay của hắn ?
“Ngươi yêu Thiên Mạch sao ?” Hơi thở của nàng thơm như hoa lan , ánh mắt mờ ảo như sương mù .
“Tại sao lại hỏi như thế ?” Hắn yêu hay không yêu Liễu Thiên Mạch ? Hắn không biết .
Liễu Thiên Mạch mở to mắt ,
cười như không cười “Vừa rồi ngươi kêu Thiên Mạch .” Cho đến lúc nãy ,
nàng mới biết được hắn yêu Thiên Mạch .
Hắn vừa yêu Thiên Mạch lại vừa yêu Liễu Thiến . Trái tim của hăn rốt cuộc có thể chứa được bao nhiêu người đàn bà ?
Tần Mộ Phong ơi Tần Mộ Phong, ngươi rốt cuộc đa tình , hay là vô tình .
Thiên Mạch thở dài một
tiếng , từ từ nhắm mắt lại . Nàng căn bản không nắm được trái tim hắn ,
thế nhưng Liễu Thiên Mạch biết cho dù hắn vô tình hay đa tình thì nàng
vẫn không thể yêu thương hắn .
Trên mặt Tần Mộ Phong hiện lên một tia trầm mặc “Ta kêu Thiên Mạch sao ?”
Thiên Mạch trả lời một cách nghiêm túc “Đúng vậy , ngươi cứ một mực kêu tên của nàng .” Nàng tuyệt đối không có nghe nhầm .
“Ngươi nghe nhầm rồi .” Thần sắc của Tần Mộ Phong có chút bối rối .
“Ô” Thiên Mạch nhìn người nào đó cười nhẹ .
Tần Mộ Phong cúi đầu hôn nhẹ lên má nàng “Đừng nghĩ ngơi lung tung , ngủ đi .”
Đôi môi Thiên Mạch hơi động đậy , cuối cùng nhếch lên .
Tần Mộ Phong ôm lấy Thiên Mạch , thần sắc phức tạp , trong con ngươi loé lên một tia sáng khác thường .
Đêm nay , hắn mất ngủ .
Trên bầu trời, những bông tuyết rơi ngày một nhiều hơn . Kinh thành đóng băng , lạnh đến thấu xương .
Tuyết rơi suốt một ngày một đêm đã làm đóng băng toàn bộ kinh thành , Bình Nam Vương phủ cũng được mạ một màu trăng bạc .
Vì muốn ở bên cạnh bảo vệ
Tần Mộ Phong , cũng vì không muốn cùng mấy người đàn bà tâm cơ thâm
trầm kia gặp mặt , nên Thiên Mạch trốn trong Thính Phong hiên không ra .
Thực ra nàng không rời Thính Phong hiên nửa bước là vì còn một cái mục
đích khác , đó là phòng ngừa Dạ cơ trộm đi những việc cơ mật trong
triều đình . Tuy nàng không phải là đại nội mật thám nhưng là nàng bây
giờ đang mang thân phận của một đại nội mật thám , nàng phải làm những
việc mà đại nội mật thám nên làm .
Thính Phong hiên không cho
người ngoài ra vào , ngay cả Hồng Ngạc cũng không được phép . Tần Mộ
Phong đem Hồng Ngạc an bài tại Thu Đường viện , Thiên Mạch bất cứ lúc
nào cũng có thể đi đến đó tìm nàng . Sự an bài của Tần Mộ Phong quả
thực rất chu đáo , hắn từ trước đến giờ chưa từng vì người đàn bà nào
mà bỏ ra nhiều tâm sức đến vậy .
Nàng khoác một cái áo
choàng màu trắng , ở trong tiểu viện tản bộ . Thính Phong hiên cho
người ta cảm giác rất yên tĩnh , tuyết đọng trên các cành cây , thỉnh
thoảng phát ra một vài tiếng vang nhỏ .
Những nơi mà nàng đi qua
đều lưu lại một chuỗi dấu chân nhỏ nhắn . Những bông tuyết bé nhỏ vẫn
cứ bay lượn trên bầu trời . Thỉnh thoảng có vài bông tuyết rơi vào
chiếc áo choàng trắng của nàng , hoà làm một thể .
Một trận gió thổi qua lạnh đến thấu xương .
Thân thể Thiên Mạch bỗng khựng lại , tiếp theo đó lại khôi phục tâm tình , tiếp tục tản bộ trong tuyết .
Trong gió tựa hồ mang theo
một không khí quỷ dị , một thanh bảo kiếm sắc lạnh hướng Thiên Mạch
đâm tới . Lúc mũi kiếm chạm vào chiếc áo choàng trên người nàng , Thiên
Mạch nghiêng người , sau đó lùi về phía sau mấy trượng .
Ánh mắt lạnh lùng của nàng
nhìn vào hắc y nhân ở phía đối diện , cười lạnh “Các hạ chỉ biết ám
sát thôi sao ?” Ngày hôm qua nàng vừa tiến vào Bình Nam Vương phủ thì
ngày hôm nay đã có người muốn ám sát nàng . Nàng quả thực khiến cho
người khác chướng mắt .
Đối phương không nghĩ tới chuyện nàng biết võ công , nghi hoặc hỏi “Ngươi là ai ?” Nghe giọng nói , rõ ràng là một nữ nhân .
Thiên Mạch ngẩng đầu , từ
trong tay áo xuất ra một thanh bảo kiếm màu bạc , kiếm phong vừa chuyển
, hàn quang sắc nét “Ngươi là ai ? Dựa vào cái gì ta phải nói cho
ngươi .”
Đôi mắt Hắc y nhân bắn ra hàn quang “Ngươi vào Vương phủ rốt cuộc có mục đích gì ?”
Thiên Mạch cười lạnh “Các
hạ chính là Dạ cơ nổi danh của Nam Việt quốc sao ? Thật sự là thất kính
a .” Thiên Mạch chép chép miệng “Nghĩ không ra đệ nhất tử sĩ của Nam
Việt quốc Dạ cơ cư nhiên lại hạ mình làm thị thiếp cho Bình Nam Vương
.” Nàng không thể khẳng định thân phận của Hắc y nhân , chỉ là cố ý nói
bừa , hy vọng có thể biết được thân phận thật sự của nàng .
Hắc y nhân thu lại bảo
kiếm, lạnh lùng cười nói “A , hoa khôi Liễu Thiến quả nhiên danh bất hư
truyền , quyến rũ mị cốt , khó trách khiến cho Bình Nam Vương mê mẩn
đến mức không dứt ra được .” Trừ bỏ sát khí sắc bén , Thiên Mạch còn
nghe ra trong lời nói của nàng có chút hờn ghen . Người đàn bà này
thích Tần Mộ Phong ? Nàng hẳn là một trong bốn ả thị thiếp ?
“Đây là sở trường của ta .” Thiên Mạch đem ngân kiếm thu hồi .
Hắc y nhân nhìn Thiên Mạch “Là địch hay bạn ?”
Thiên Mạch mỉm cười , vạn kiểu phong tình “Ngươi nghĩ thế nào ?”
“Bớt nói nhảm .” Giọng nói
của Hắc y nhân lạnh lẽo , kiếm đột nhiên hướng Thiên Mạch đâm tới ,
chiêu nào chiêu nấy cũng đều muốn lấy mạng nàng .
Đáy mắt Thiên Mạch xẹt qua
một tia nghi hoặc , ngân kiếm lại xuất ra , trong mắt đầy vẻ lạnh lùng
. Kiếm quang lần lượt biến đổi , chiêu thức biến ảo liên tục , thân
ảnh không ngừng tung bay .
Bàn tay Thiên Mạch đột
nhiên bắt được dây buộc áo choàng , nàng nhẹ nhàng cởi ra , cái áo
choàng trắng như tuyết rơi xuống mặt đất . Áo choàng vừa rơi xuống đất,
thân thể Thiên Mạch lập tức phóng về phía trước, mũi kiếm sắc nhọn
hướng về cái khăn che trên mặt Hắc y nhân . Hắc y nhân cả kinh, thân
thể vừa chuyển , ngân kiếm đâm vào trên lưng của nàng .
Hắc y nhân kêu lên một
tiếng , hất tay đẩy ngân kiếm của Thiên Mạch ra , máu từng giọt từng
giọt rơi trên nền tuyết trắng, đẹp đến ghê người .
Ánh mắt Thiên Mạch sắc bén
,cũng không hề có ý định buông tha cho nàng ta . Thiên Mạch nghiêng
người , bảo kiếm lại tiếp tục đâm tới . Hắc y nhân kinh hãi , lập tức
thi triển khinh công chạy trốn . Ngay khi nàng vừa xoay người , một vật
từ bên hông rớt xuống . Thiên Mạch nhìn lướt qua vật vừa rơi xuống ,
thu hồi cước bộ không đuổi theo nữa .
Nàng lặng lẽ cúi người xuống, để ngân kiếm trên mặt đất , mắt nhìn vào khối ngọc bội trong suốt đang nằm trên nền tuyết trắng .
“Liễu Thiến cô nương , tâm tình rất tốt a , thưởng tuyết sao ?” Một thanh âm lạnh lùng vang lên phía sau nàng .
“Không phải ?” Thiên Mạch
không nhặt ngọc bội mà từ từ đứng dậy . Nàng cùng Phi Dương đối mặt ,
ngân kiếm trong tay vẫn còn dính vài vệt máu tươi .
Khoé miệng Phi Dương nhếch lên “Phu nhân, thuộc hạ mắt kém , cư nhiên nhìn không ra ngươi là một cao thủ .”
Thiên Mạch đi lướt qua hắn
, nhặt lấy cái áo choàng khoác lên trên người , nàng hất hàm về phía
miếng ngọc bội đang nằm trên tuyết “Nhìn xem kia là cái gì ?”
Phi Dương nghi ngờ liếc nàng một cái sau đó nhặt ngọc bội lên .
Hắn thấy rõ trên mặt ngọc bội có khắc mấy chữ “Nam Việt đệ nhất tử sĩ .”
“Ta đoán không sai , nàng
quả thực là Dạ cơ .” Dạ cơ tại sao muốn giết nàng ? Bởi vì Dạ cơ yêu
Tần Mộ Phong nên mới ghen tị với nàng ? Đây đúng là lý do hoang đường
nhất . Nhưng ngoại trừ lý do hoang đường này nàng thực sự nghĩ không ra
tại sao nàng ta lại muốn giết nàng .
“Ngươi là ai ?” Liễu Thiến là ai ? Nàng cố ý tiến vào trong Vương phủ rốt cuộc là có mục đích gì ?
“Có lẽ ngươi nên đi hỏi
hoàng thượng .” Thiên Mạch lười biếng liếc hắn một cái . Nàng đem thanh
kiếm cầm trong tay cắm vào lớp tuyết dày . Sau một khoảng thời gian ,
trên mũi kiếm đã không còn vết máu nào .
“Ngươi là do Hoàng thượng phái đến ?” Phi Dương lập tức nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng .
Thiên Mạch thu hồi ngân
kiếm , hai tay ôm quyền , lạnh lùng nói “Đại nội mật thám Tuyết Nhạn,
phụng mệnh Hoàng thượng đến bảo vệ tính mạng cho Bình Nam Vương , xin
Phi Dương hộ vệ chỉ giáo nhiều hơn .”
“Ngươi là Tuyết Nhạn ?” Phi Dương rõ ràng khó có thể tin “Lệnh bài của ngươi đâu ?”
Khoé miệng Thiên Mạch nhếch
lên “Lệnh bài của ta đã đánh mất , không phải là ngươi đã nhặt được hay
sao ? Đến nay còn chưa có lấy về .”
“Ngươi nói ngươi phụng
mệnh bảo vệ cho Vương gia nhưng ngươi hình như đã quen biết Vương gia
từ trước ?” Nếu nàng là Tuyết Nhạn thì trước đây tiếp cận Vương gia với
mục đích gì ?
“Đây là lệnh của Hoàng
thượng , thứ cho Tuyết Nhạn không thể trả lời . Ta thu được tin tức Dạ
cơ muốn ám sát Vương gia, nếu ngươi không muốn Vương gia gặp chuyện thì
hãy lập tức đuổi theo điều tra nơi ở của Dạ cơ . Nàng đã trúng một
kiếm của ta , rất dễ để nhận ra .”
“Ta làm sao có thể tin tưởng ngươi ?” Phi Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng .
“Ngươi có thể vào cung hỏi
Hoàng thượng .” Thiên Mạch lại một lần nữa xuất kiếm “Đây là kiếm của
Tuyết Nhạn, đưa cho hoàng thượng nhìn .” Đây đúng là kiếm của tiểu sư
tỷ , lúc nàng chạy trốn đã lưu lại thanh ngân tuyết kiếm này .
“Tại sao không nói cho
Vương gia biết thân phận của ngươi ?” Dựa theo sự phán đoán của hắn,
Vương gia nhất định không biết chuyện này .
“Đại nội mật thám, thần
không biết quỷ không hay , không thể công khai xuất đầu lộ diện .”
Thiên Mạch vận khí , một lớp tuyết dày cuồn cuộn nổi lên , che đi những
vết mãu đỏ trên mặt đất .
Phi Dương kinh ngạc , nội lực của nàng quá thâm hậu .
Hắn xoay người, quay lưng
về phía Thiên Mạch “Nếu ngươi thực sự là đại nội mật thám thì ta sẽ
không nói chuyện này cho Vương gia biết .” Hắn dường như đã tin tưởng
những lời nói của Thiên Mạch . Vương gia đã từng nói Hoàng thượng phái
Tuyết Nhạn đến giám thị hắn . Như vậy, trước dó vài ngày nàng dùng thân
phận Liễu Thiến để tiếp cận hắn cũng không có gì là lạ .
“Ngươi đi hỏi Hoàng thượng
chẳng phải sẽ rõ ràng sao .” Thiên Mạch kéo áo choàng , từ từ đi vào
bên trong “Dạ cơ bị ta đả thương , mời Vương gia đi nghiệm thương , bốn
người đàn bà kia đều khả nghi .” Nàng quay đầu lại “Ta nghĩ ngươi biết
nên làm như thế nào , phải không ?”
Phi Dương nhìn bóng lưng nàng một hồi lâu , nắm chặt lấy ngân tuyết kiếm sau đó yên lặng rời đi .
Bóng lưng của nàng cùng Liễu Thiên Mạch giống nhau như đúc , có phải hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không ?
******
Tần Mộ Phong từ trong cung
quay về , chứng kiến chính là một tiểu nữ tử thân khoác một chiếc áo
choàng màu trắng , đang đứng ở cửa Thính Phong hiên nhìn quanh .
Nàng đang đợi hắn ? Tâm tình của Tần Mộ Phong trở nên cực kỳ tốt , bước đi nhanh hơn .
Thải Hà luôn miệng nói thương hắn nhưng sẽ không chờ đợi hắn .
Hoá ra cảm giác được một nữ tử chờ đợi lại vui vẻ như thế này .
Tần Mộ Phong nắm lấy hai tay của nàng để ở trước ngực “Lạnh không ?”
Thiên Mạch nở nụ cười
“Không lạnh, ngươi thì sao ?” Nàng liếc mắt nhìn qua y phục trên người
Tần Mộ Phong “Tại sao không mặc thêm áo ?”
Hắn rất tự nhiên vòng tay qua eo của Thiên Mạch , ôm nàng đi vào “Ta đã quen rồi .”
Thiên Mạch nắm chặt lấy
hai tay Tần Mộ Phong , nói với hắn bằng giọng dịu dàng “Trời rất lạnh ,
ngươi phải mặc thêm nhiều áo , đừng để bị cảm lạnh .” Đây chính là
tuyệt kỹ của Tam sư phó , năm đó Tam sư trượng đã bị chiêu này thu thập
đến mức phải ngoan ngoãn thuần phục .
Tần Mộ Phong cười khổ “Ta
biết rồi .” Cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với hắn như vậy . Chỉ
một câu nói đơn giản nhưng lại làm rung động lòng người đến thế .
“Vương gia, ngươi phải xử
lý công việc sao ?” Nàng phải tranh thủ từng tí thời gian để ở bên cạnh
hắn , làm cho hắn yêu nàng trong một thời gian ngắn nhất .
“Ngươi có việc ?” Hắn nhìn nàng mỉm cười .
Thiên Mạch lắc đầu , mỉm cười “Không có .”
“Uống rượu với ta .” Tần
Mộ Phong nhìn lên bầu trời cao , trong lời nói có chút cô đơn “Từ lần
cùng ngươi đối ẩm tại Túy Yên lâu đến nay , ta cũng chưa từng cảm thấy
vui vẻ khi uống rượu .” Ngoại trừ Liễu Thiến , hình như không có ai có
thể cùng hắn đối ẩm .
“Được .” Thiên Mạch gật đầu đáp ứng sau đó cười nhẹ .
Nhìn vẻ tươi cười của nàng
hắn dường như thấy được Liễu Thiên Mạch . Trong trí nhớ của hắn , Liễu
Thiến là một nữ tử xinh đẹp , quyến rũ . Lần này nhìn thấy nàng , hắn
cảm giác như đang nhìn thấy một người khác , cái duy nhất không thay
đổi chỉ có dung nhan tuyệt thế kia .
Thiên Mạch đột nhiên nhớ tới cái gì , thoát khỏi lồng ngực của hắn “Vương gia, ta đi lấy rượu .”
Tần Mộ Phong gật đầu “Bảo hạ nhân đi làm .”
“Ta biết .”
Thiên Mạch vừa mới xoay người thì Phi Dương hộ vệ đi vào . Hắn nhìn nàng một cái , hơi gật đầu , sau đó lướt qua .
“Vương gia .”
“Chuyện gì ?” Tần Mộ Phong dừng bước, thản nhiên hỏi .
“Vương gia , ta nhặt được cái này .” Phi Dương đứng tại chỗ, hai tay cầm ngọc bội dâng lên .
Tần Mộ Phong xoay ngừơi ,
tiếp lấy ngọc bội . Hắn nhíu mày “Nhặt được ở đâu ?” Trên mặt ngọc bội
có khắc tên ‘Dạ cơ’, đây đúng là lệnh bài của Nam Việt đệ nhất tử sĩ Dạ
cơ . Lần trước nhặt được lệnh bài của đại nội đệ nhất mật thám , lần
này lại là lệnh bài của Nam Việt đệ nhất tử sĩ , Phi Dương đúng là có
bản lãnh .
Phi Dương mặt không đổi
sắc “Trước khi ngươi quay về , thuộc hạ nhìn thấy một Hắc y nhân xông
vào nơi này , thuộc hạ cùng nàng giao thủ, vật này từ trên người nàng
rơi xuống .”
Tần Mộ Phong thoáng rùng mình “Lúc Hắc y nhân xông vào, Liễu Thiến ở đâu ?” Hắn rất sợ Liễu Thiến bị thương .
“Không , người kia không
phải là Liễu Thiến phu nhân , Dạ cơ bị ta đả thương , ôm thương tích
chạy trốn . Lúc nàng ấy chạy đi , ta nhìn thấy Liễu Thiến phu nhân từ
trong phòng đi ra .”
Nàng không có chứng kiến cảnh chiến đấu kia ? May mắn , nếu không nàng không thể không bị doạ cho sợ hãi .
“Vương gia , Dạ cơ bị ta chém vào lưng , bây giờ đi nghiệm thương còn kịp .”
Tần Mộ Phong siết chặt ngón tay ,đột ngột xoay người “Đến bắc viện .”
*****
Sớm đã hoài nghi Thải Y, Tần Mộ Phong trực tiếp xông vào Thải Nguyệt hiên , xông vào phòng của Thải Y .
Hắn một chưởng đẩy ra cửa phòng , nghe được tiếng nước chảy .
“Ai đó ?” Thải Y sau bình phong có chút kinh hoảng .
Tần Mộ phong không có trả lời, đi ra phía sau bình phong .
Phía sau bình phong là một
màn hoạt sắc sinh hương . Thải Y ngồi trong thùng tắm , một phần thân
thể lộ ra bên ngoài . Những cánh hoa hồng trôi nổi trên mặt nước . Hoa
hồng phủ lên cánh tay trắng nõn của nàng , kiều diễm ướt át .
Thải Y thấy người đến là Tần Mộ Phong, quay về phía hắn cười duyên “Vương gia, như thế nào lại là ngươi ?”
Tần Mộ Phong lạnh lùng nhìn nàng “Đứng lên .”
“A” Thải Y ngạc nhiên , sau đó lấy hai tay che mặt , cười khẽ “Vương gia, muốn cùng ta tắm uyên ương sao ?”
“Đứng lên .” Tần Mộ Phong không kiên nhẫn nhắc lại .
Thải Y kinh ngạc, lập tức
đứng lên , hai tay ôm ở trước ngực che phủ xuân quang . Khuôn mặt nàng
ửng hồng , có chút mất tự nhiên .
Tần Mộ Phong không có tâm tình thưởng thức thân thể tuyệt mỹ của nàng , giọng nói của hắn lạnh như băng “Xoay người .”
Thải Y chậm rãi xoay người, trên thân thể trắng nõn còn dính thuỷ châu và những cánh hoa hồng , mỹ lệ mê người .
Tần Mộ phong thở nhẹ một
hơi, ánh mắt từ trên thân thể ngọc ngà của nàng rời đi “Ngươi tiếp tục
tắm đi .” Hắn xoay người không một chút lưu luyến .
nghe thấy tiếng đóng cửa ,
thân thể của Thải Y run lên, mặt trắng bệch , tê dại ngồi trong thùng
tắm , trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi hột .
Một người mặc đồ đen từ
dưới gầm giường chui ra , quay lưng về phía Thải Y , nói giọng yếu ớt
“Tần Mộ Phong đã hoài nghi , làm sao bây giờ ?” Trên lưng của nàng có
một vết thương , máu tươi thấm ướt y phục , mái tóc đen rối bời , trên
đó còn có vài vết máu .
Thải Y hữu khí vô lực “Ta cũng không biết .”
Hắc y nhân cười lạnh “Ta
nói cho ngươi biết , hai chúng ta liên kết với nhau , nếu như ta có
chuyện không may , ngươi cũng không thể tránh được liên luỵ .”
“Ta biết .” Thải Y lau mồ hôi trên trán , tựa ở bên cạnh thùng tắm .
“Ngươi đừng quên , bỏ hoa
hồng vào thức ăn của Liễu Thiên Mạch , đem túi thơm chứa xạ hương đưa
cho nàng , đây đều là chủ ý của ngươi . Nếu để cho Vương gia biết , hừ
.” Hắc y nhân hừ lạnh, chậm rãi xoay người, một khuôn mặt thanh tú hiện
ra , đây rõ ràng là một trong bốn ả thị thiếp – Hàm Thuý .
Thải Y thản nhiên nói “Ta biết .”
Hàm Thúy ngồi ở trên
giường, trong con ngươi xuất hiện một tia sắc lạnh “Tiện nhân Liễu
Thiến kia rốt cuộc có lai lịch gì ? Ta tưởng rằng Vương gia sẽ không
biết có người bị thương .” Liễu Thiến có một thân võ công cao cường ,
đây là chuyện nằm ngoài dự liệu của nàng .
Thải Y nheo măt , trầm tư “Có thể , Vương gia biết Liễu Thiến có võ công .”
“Có thể .” Hàm Thúy chuyển động thâ thể khiến cho vết thương trên lưng rách ra , đau đớn kêu lên một tiếng .
Thải Y ngẩng đầu nhìn Hàm Thuý “Vương gia nhất định sẽ đến điều tra ngươi , làm sao bây giờ ?”
“Cái này...” Hàm Thúy nghiêng đầu , nhất thời không có đối sách .
“Ta biết phải làm gì rồi .” Trong mắt của Thải Y hiện lên một ý cười vô cùng quỷ dị .
“Có biện pháp gì ?” Hàm Thúy khẩn trương .
“Chính là...” Khoé miệng Thải Y nhếch lên , trong đôi mắt quyến rũ tràn đầy sát khí .
Từ trong phòng của Yên Chi và Ngọc La đi ra , lông mày của Tần Mộ Phong càng lúc càng cau lại .
Dạ cơ không phải là Thải Y , không phải là Yên Chi , không phải Ngọc La , vậy thì sẽ là ai ? Hàm Thuý ?
Hắn nhớ kỹ khi mới gặp Hàm
Thuý , nàng một thân thuý y , thanh nhã và đơn thuần . Chính vì điểm
thanh thuần này nên Tần Mộ Phong mới mê luyến nàng , một nữ tử như vậy
có thể là Dạ cơ sao ?
Không . Người ta nói Dạ cơ
quyến rũ , cùng Hàm Thúy thanh nhã tự nhiên sẽ không có liên quan . Có
lẽ hắn đã suy nghĩ quá nhiều, Dạ cơ căn bản không phải là một trong
bốn thị thiếp .
“Cứu mạng a...” Một tiếng thét chói tai từ đâu truyền đến , phá vỡ sự yên lặng của của bầu trời tuyết .
Tần Mộ Phong lập tức dừng bước , tập trung xác định xem thanh âm là từ đâu truyền tới .
Phi Dương siết chặt bảo
kiếm trên tay , chạy đến bên cạnh Tần Mộ Phong , chỉ về phía tiểu viện
của Hàm Hhuý “Vương gia, ở bên kia .”
Sắc mặt Tần Mộ Phong càng thêm ảm đạm , nhanh chóng bước vào Thuý Nghi các .
Vừa bước vào Thúy Nghi các
, đã thấy một Hắc y nhân đang quay lưng về phía bọn họ , nàng hiện
đang bóp cổ một tiểu nha hoàn . Nha hoàn kia há to miệng , cái lưỡi thè
ra ngoài , sắc mặt đã biến thành màu gan heo .
Hắc y nhân kia trên lưng
còn có một đường máu , đúng là nơi đã bị Liễu Thiến đâm , Phi Dương có
thể khẳng định , nàng chính là Dạ cơ .
Kiếm đột ngột rút ra khỏi
vỏ , Phi Dương cầm kiếm hướng Hắc y nhân đâm tới . Hắc y nhân cảm nhận
được sát khí , đột nhiên xoay người lại , dùng tiểu nha hoàn kia làm
bia đỡ đạn , ngăn trở đường kiếm của Phi Dương . Phi Dương không kịp
thu chiêu , mũi kiếm đã đâm vào bên hông của tiểu nha hoàn . Tiểu nha
hoàn thét lên một tiếng , máu tươi từ từ phun ra . Máu tươi văng lên
mặt Phi Dương , hắn lập tức ngẩng đầu , kinh ngạc nhìn Hắc y nhân . Hắn
cư nhiên đâm sai rồi , làm bị thương một tiểu nha hoàn vô tội .
Trong chớp măt khi Hắc y nhân xoay người , đã lộ ra dug mạo , đây không phải ai khác mà chính là Hàm Thuý .
Phi Dương thu kiếm, nhìn tiểu nha hoàn đã hôn mê , máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất .
Tần Mộ Phong tiến về phía trước , lạnh lùng nói “Hàm Thuý , buông nàng ra .”
Bàn tay đang bóp cổ tiểu
nha hoàn của Hàm Thúy hơi run rẩy , kinh ngạc khi nhìn thấy Tần Mộ
Phong “Vương gia , ngươi tại sao lại ở đây ?”
Tần Mộ Phong chậm rãi tiến
về phía nàng, lạnh lùng cười nói “Ta nên gọi ngươi là Hàm Thuý, hay
nên gọi ngươi là Dạ cơ ?” Hàm Thúy theo hắn đã ba năm, hắn chưa bao giờ
nghĩ đến nàng lại là gian tế của địch quốc .
Hàm Thúy biến sắc “Ta không phải .”
“Ngươi không phải .” Phi
Dương dùng kiếm chỉ về phía Hàm Thuý “Người bị ta đả thương chính là Dạ
cơ , nếu ngươi không phải Dạ cơ thì là ai ?” Hắn sợ Hàm Thúy sẽ nói ra
Liễu Thiến .
Trong nháy mắt, sắc mặt
của Hàm Thúy trở nên trắng bệch , thương tâm nhìn về phía Tần Mộ Phong
“Vương gia, ngươi nghĩ ta là Dạ cơ sao ?” Thanh lâu là nơi có thể nắm
bắt thông tin nhanh nhất , nàng ở thanh lâu nhiều năm như vậy đương
nhiên biết được đại danh của Dạ cơ .
Tần Mộ Phong nghiêm mặt ,
trong con mắt đen tràn đầy hàn ý , chậm rãi nói ra một từ “Giết” Hắn
siết chặt nắm tay, từ từ lại gần Hàm Thúy .
Phi Dương kinh ngạc , nhìn về phía Tần Mộ Phong “Vương gia , nha hoàn kia làm sao bây giờ ?”
“Không thể để cho Dạ cơ còn
sống mà ra khỏi Bình nam Vương phủ .” Tần Mộ Phong ngẩng đầu , tiến lại
gần Hàm Thúy , trong con mắt như chim ưng loé ra sát khí .
Phi Dương do dự một hồi ,
không thể không thừa nhận Tần Mộ Phong nói rất có lý “Tuân lệnh .” Dạ
cơ chạy thoát khỏi Vương phủ , hậu quả không thể tưởng tượng được .
Thấy Tần Mộ phong quyết
tâm giết chết nàng , Hàm Thúy thất vọng nhắm mắt lại . Sau một hồi trầm
mặc, nàng đột nhiên mở mắt ra , tiếp theo lấy từ trong váy ra một
thanh kiếm , hàn quang từ trong tuyết địa toả ra khiến người ta cảm
thấy đặc biệt chói mắt .
Hàm Thúy đẩy tiểu nha hoàn
đang bị nàng khống chế ra , mũi kiếm chỉ về phía Tần Mộ Phong . Trong
đôi mắt tuyệt vọng hiện lên một tia kiếm quang sắc bén , quỷ dị không
nói nên lời .
“Vương gia, tiếp kiếm .”
Một tiếng động thanh thúy vang lên , một thanh kiếm đột nhiên bay đến
trước mặt Tần Mộ Phong . Tần Mộ Phong theo bản năng bắt lấy chuôi kiếm ,
sau đó hướng Hàm Thúy đâm tới .
Máu tươi bắn tung toé , bắn cả lên trên mặt hắn . Hắn quay đầu lại , nhẹ nhàng nhắm mắt , không muốn nhìn thấy nàng .
Hàm Thuý buông tay , thanh
kiếm rơi trên mặt đất . Nàng chậm rãi cúi đầu , nhìn vào nơi đã bị
thanh kiếm trong tay Tần Mộ Phong xuyên qua .
Gió lạnh gào thét , tuyết , lại bắt đầu rơi . một vài bông tuyết rơi xuống vũng máu , một sự yên tĩnh lạ thường .
Hai tay Hàm Thúy run rẩy,
giữ lấy vết thương trên bụng , ngực không ngừng phập phồng “Ta chết
trong tay ngươi , ngươi có phải sẽ nhớ kỹ ta không ?”
Thanh Loan hai tay khoanh
trước ngực, liếc mắt nhìn khung cảnh này , trong giọng nói không có một
tia độ ấm “Dạ cơ , đến lúc này ngươi cảm thấy diễn trò còn có ý nghĩa
sao ?”
Hàm Thúy không để ý đến
thanh loan , trong con ngươi đong đầy nước mắt , những giọt nước mắt
theo khuôn mặt trắng nhợt chảy xuống , rơi vào trong tuyết địa “Vương
giâ , ta muốn ngươi nói , ta...ngươi nói cho ta biết , để cho ta chết
mà không hối tiếc .”
“Dạ cơ đại danh đỉnh đỉnh ,
ta đương nhiên sẽ nhớ kỹ .” Tần Mộ Phong hừ lạnh một tiếng , trong lời
nói không có một chút cảm tình . Đến lúc này mà Dạ cơ còn nói thương
hắn , đúng là đạo đức giả .
Hàm Thúy khép mắt lại ,
hai hàng lệ ngọc chảy xuống “Vương gia...ngươi...ngươi có từng yêu ta
chưa ? Ngay cả...ngay cả khi chỉ có một chút . Ta không đòi hỏi quá
nhiều , chỉ cần...một chút cũng đủ rồi .” Máu tươi từ vết thương không
ngừng chảy ra , nơi nàng đứng đã bị máu tươi nhuộm hồng .
Tần Mộ Phong có chút động
dung , bàn tay nắm lấy chuôi kiếm hơi buông lỏng “Không có” Hắn vẫn như
cũ quay mặt đi, không muốn nhìn thấy nàng .
Hàm Thúy tuyệt vọng , nàng
lui về phía sau vài bước , khom người giữ chặt lấy vết thương , cười
thê lương “Ha ha...ta đã sắp chết , ngươi...ngay cả một lời nói
dối...cũng không thể nói cho ta nghe sao ? Tại sao...tại sao...tiện
nhân Thải Hà xảo quyệt kia...lại có thể chiếm được tình yêu của ngươi ,
Liễu Thiên Mạch...giống như du hồn cũng có thể...khiến ngươi động lòng
, tại sao...ngươi lại không yêu ta ? Ta không biết...rốt cuộc...ta kém
các nàng ở điểm nào ?”
“Ta yêu Liễu Thiên Mạch sao ?” Tần Mộ Phong xúc động , ngạc nhiên nhìn Hàm Thuý .
Hàm Thúy càng thêm tuyệt
vọng , đôi mắt khép hờ , lưu luyến nhìn Tần Mộ Phong “Tần Mộ Phong , hy
vọng...ngươi...sẽ nhớ kỹ Hàm Thuý...ta...ta...” Đôi mắt buồn bã của
Hàm Thúy khép lại , ngã xuống tuyết địa , máu tươi nhanh chóng nhuộm
hồng tuyết trắng .
Gió lạnh gào thét, khiến
cho mái tóc đen của nàng tung bay , từng bông tuyết trắng rơi trên mái
tóc đen dài của nàng , một cảnh tượng thê lương không nói nên lời .
Hàm Thúy rất yêu Tần Mộ Phong , kể từ ngày gặp được hắn , nàng đã yêu hắn , yêu hắn đến hết cuộc đời .
Thanh Loan đi đến bên cạnh
thi thể của Hàm Thuý , lấy lại thanh kiếm của mình “Đàn bà ngốc .”
Nàng liếc nhìn Hàm Thuý, trong giọng nói còn mang theo vài phần tiếc
hận .
Nàng ở một bên đã chứng
kiến rất rõ ràng , Hàm Thuý là tự mình chịu chết . Nàng căn bản không
hề phảng kháng , để mặc cho Tần Mộ Phong hạ sát nàng . Có lẽ nàng biết
không thể có được sự yêu thương của Tần Mộ Phong nữa , mất đi ý nghĩa
của cuộc sống , hoặc là nàng biết mình không thể thoát khỏi Bình Nam
Vương phủ cho nên mới tình nguyện chịu chết .
A , một người đàn bà rât ngốc a .
Tần Mộ Phong xoay người, quay lưng về phía thi thể của Hàm Thuý “Ngươi là ai ?”
“Ta là ai ngươi không cần
biết , tóm lại ta sẽ không hại ngươi .” Thanh Loan móc từ trên người ra
một chiếc khăn tay , lau đi vết máu trên thân kiếm “Nếu ta muốn hại
ngươi thì sẽ không giúp ngươi .”
“Ngươi là Tuyết Nhạn ?” Tần Mộ Phong suy đoán .
“Ngươi trông ta giống
Tuyết Nhạn lắm sao ?” Thanh Loan che miệng , đi tới trước mặt Tần Mộ
Phong , hai tay nàng ôm kiếm , khoanh ở trước ngực , nhìn hắn tức cười .
Thấy được dung mạo của
nàng, Tần Mộ Phong bất giác nhíu mày “Thanh Loan ?” Vị cô nương này
chính là người lúc đầu đã đưa cho hắn một đồng tiền – Thanh Loan cô
nương .
“Vương gia còn nhớ được Thanh Loan , đây chính là vinh hạnh của Thanh Loan .” Thanh Loan vừa nói vừa cười châm chọc .
Trên gương mặt trầm trọng
của Tần Mộ Phong không hề có một tia cảm xúc “Chủ tử của ngươi rốt cuộc
là ai ?” Lần trước khi Thanh Loan đưa cho hắn đồng tiền đã nói đó là
do tiểu thư nhà nàng gửi cho hắn . Thanh Loan có thể vô thanh vô tức mà
xuất hiện ở đây võ công tự nhiên sẽ không kém . Một nha hoàn mà đã như
thế này , chủ tử của nàng rốt cuộc là loại nữ tử nào ?
Thanh Loan đưa tay ra đón
lấy một vài bông hoa tuyết , thản nhiên nói “Ngươi không cần xen vào,
ngươi chỉ cần biết nàng hiện tại đang giúp ngươi .” Nếu nàng dám tiếc
lộ, tiểu thư nhất định sẽ giết nàng . Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng và
thâm trầm của tiểu thư, Thanh Loan không khỏi run lên một chút .
Trên mặt Tần Mộ Phong hiên
lên một cảm xúc phức tạp , con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Thanh Loan
“Xin chuyển lời cho tiểu thư nhà ngươi, Tần Mộ Phong đa tạ sự hỗ trợ
của nàng .” Tiểu thư nhà nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào ?
Thanh Loan đã nói hắn cùng
tiểu thư của nàng từng có một đêm ân ái nhưng trong vô số đàn bà đã
từng quan hệ với hắn , hắn thực sự không nhớ nổi tiểu thư nhà nàng là
ai .
Thanh Loan nói một cách vô
lễ “Lời cảm ơn của Vương gia nô tỳ tự động sẽ truyền đạt lại cho tiểu
thư , nô tỳ cáo từ .” Sau khi nói xong , Thanh Loan nhìn Tần Mộ Phong
rồi cười một cách kỳ mập mờ , xoay người rời đi .
Tần Mộ Phong nhíu mày nhìn
bóng lưng Thanh Loan một hồi lâu . Chủ tử của Thanh Loan , nữ tử đã
làm cho hắn nổi lên lòng hiếu kỳ đó rốt cuộc là ai ? Từ ngày bắt đầu
gặp Thanh Loan , hắn đã tò mò muốn biết chủ tử của nàng là ai , bây giờ
, hắn lại càng muốn biết hơn . Nữ tử này rất thú vị . Nghĩ tới đây
khoé miệng của Tần Mộ Phong khẽ nhếch lên , một ý cười trêu chọc xuất
hiện .
Phi Dương nhìn ánh mắt của
Tần Mộ Phong , nhịn không được cất tiếng “Vương gia , bây giờ làm sao
?” Bây giờ là lúc làm chánh sự , không phải lúc nhìn chằm chằm vào
người ta .
Tần Mộ Phong phủi đi bông
tuyết bám trên người sau đó đi ra ngoài . Đi tới cửa hắn mới nói “Hãy
an táng Hàm Thúy cho cẩn thận , thưởng cho nha hoàn kia 300 lượng bạc
.”
“Vương gia , ngươi đi đâu ?”
“Vào cung.”
******
Tuyết lại tiếp tục rơi xuống nhiều hơn .
Thiên Mạch ngồi một mình
trong phòng khách , ngẩn người nhìn một bàn thức ăn đã nguội lạnh . Ánh
nến lúc sáng lúc tối , không ngừng lập loè . Trên gương mặt diễm lệ
không có một tia cảm xúc , dưới sự chiếu sáng của ánh nến , gương mặt
đó càng thêm lạnh lùng . Cặp mắt kia thâm trầm ảm đạm , trong bóng đêm
tản ra một ánh sáng mờ nhạt .
Chờ đợi nguyên lai có tư vị như thế này .
Một nữ nhân chờ một nam nhân quay về , nguyên lai chính là cái loại cảm giác này .
Đúng vậy , nàng đang đợi Tần Mộ Phong, nàng đang dùng thân phận một nữ nhân để đợi hắn .
Tin tức Hàm Thúy là gian tế của địch quốc đã truyền khắp Vương phủ . Nàng đã chết, là do Tần Mộ Phong hạ sát .
Tần Mộ phong sau khi giết Hàm Thuý đã vội vã tiến cung , cho tới bây giờ còn chưa quay trở lại .
Hàm Thuý là Dạ cơ sao ? Không biết tại sao trong lòng nàng luôn có một cảm giác kỳ lạ .
Nếu Hàm Thúy là Dạ cơ thì
chuyện của Xảo Xảo là như thế nào ? Nàng là nha hoàn của Thải Y và Thải
Hà , chẳng nhẽ Xảo Xảo là do Hàm Thúy an bài bên cạnh các nàng . Không
đúng , tình báo của Thiên Cơ các có nói Xảo Xảo theo bên người Thải Hà
đã 10 năm , không có khả năng là người của Hàm Thuý .
Nếu như Hàm Thuý thực sự
là Dạ cơ thì nàng ta có dễ dàng bị giết như vậy không ? Dạ cơ là Nam
Việt đệ nhất tử sĩ , võ công hay tài trí đều hơn người , sợ rằng sẽ
không dễ đối phó như vậy .
Nếu nàng đoán không sai ,
Hàm Thúy chỉ là kẻ chết thay , tuy nàng không biết trong đó có bí ẩn gì
, nhưng nàng có thể khẳng định Hàm Thúy không phải là Dạ cơ .
Thủ đoạn của Dạ cơ quả thực rất lợi hại , có thế coi là kỳ phùng địch thủ của nàng .
Bàn cờ này mới chỉ bắt đầu , khi chưa đến cuối ván , không ai có thể biết được kết cục sẽ như thế nào .
“Ha ha , Thiên Mạch , ngươi không phải đang đợi Tần Mộ Phong đó chứ ?”
“Ta đợi ai có đến phiên ngươi quản sao ?”
“Ta chỉ muốn hỏi Liễu tiểu thư , trước kia ngươi đã từng chờ đợi ai chưa ?”
“Hừ, đây là ta muốn thâu tâm của hắn , ta sẽ không từ thủ đoạn để có được trái tim hắn .”
“Ngươi đừng có chuyện gì cũng quy về nhiệm vụ chứ, ngươi đang nghĩ cái gì chẳng nhẽ ta không còn rõ sao ?”
“Nói chuyện với ngươi thật nhàm chán .”
“Có người tới , ta không nhiều lời với ngươi nữa , bái bai .”
Phi Dương đi đến trước mặt Thiên Mạch rồi ngồi xuống , cúi đầu “Liễu cô nương, Dạ cơ đã chết .”
Đôi mắt Thiên Mạch nhìn chằm chằm thức ăn đã lạnh ngắt ở trên mặt bàn “Ngươi tin Hàm Thuý là Dạ cơ sao ?”
“Liễu cô nương có ý gì ?” Phi Dương ngẩng đầu , nghi hoặc nhìn Thiên Mạch .
Thiên Mạch cười lạnh một
tiếng “Phi Dương đại ca , nếu Hàm Thuý là Dạ cơ, ta sẽ đem vị trí đại
nội đệ nhất mật thám này tặng cho ngươi .”
Phi Dương trầm tư một lúc , kiên định nói “Ngụy trang”
“Đúng vậy , Võ công của
hàm thuý kém như vậy , ngươi tin nàng là Dạ cơ sao ?” Với võ công của
Hàm Thuý thì chỉ được xếp vào loại cao thủ hạng ba . Dạ cơ là Nam Việt
đệ nhất tủ sĩ , võ công tuyệt đối không có khả năng kém như vậy . Hơn
nữa chiêu thức võ công của Hàm Thúy rất khác với Xảo Xảo , Hắc y nhân
cùng nàng giao thủ trên nóc nhà kia mới thực sự là Dạ cơ .
Về phần Hàm Thuý, đúng là
đã từng ám sát nàng , nhưng lại bị Y Tiểu Lục ngốc nghếch kia đuổi đi .
Chiêu thức của bọn họ giống nhau như đúc , phương thức ra tay cũng như
nhau .
Phi Dương lắc đầu “Lúc Hàm
Thúy tiến vào Vương phủ chỉ đi có một mình , ta vừa ròi dã thẩm tra
những kẻ bên cạnh nàng , cũng không có điểm nào nghi vấn .”
Ngón tay Thiên Mạch gõ vài
cái trên bàn , đôi mày nhíu lại “Ta hoài nghi Thải Y, ta đa để cho
Thanh Loan giám thị nhất cử nhất động của nàng , ngươi cũng nên chú ý
đến nàng .” Sự mê luyến của Tần Mộ Phong dối với Thải Hà nàng rất rõ ,
muốn hắn hoài nghi Thải Hà ? Đó là chuyện không thể .
Thanh Loan là người của Tuyết Nhạn ? Cái này nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn .
“Ta đã rõ .” Từ lúc Xảo
Xảo ám sát Liễu Thiên Mạch , hắn đã hoài nghi Thải Y . Hơn nữa nếu ngay
cả Tuyết Nhạn cũng hoài nghi thì Thải Y tám chín phần là có vấn đề .
“Từng có một Hắc y nhân
muốn ám sát ta , ta đã suy nghĩ cẩn thận và thấy rằng người đó là Hàm
Thuý , vô luận là võ công hay ngữ khí đều không mấy sai biệt .” Liễu
Thiên Mạch nằm mơ cũng không nghĩ tới người nửa đêm muốn ám sát nàng ,
vô tình khiến cho nàng và Y Tiểu Lục kết thành tỷ muội lại chính là Hàm
Thuý . Nàng từng hoài nghi Thải Y, nhưng chưa từng hoài nghi Hàm Thúy .
Nếu hôm nay không phải thân phận của Hàm Thuý bị bại lộ thì Liễu Thiên
Mạch sợ rằng sẽ vĩnh viễn không biết người muốn ám sát nàng là ai .
Phi Dương rơi vào trầm mặc , cũng không có trả lời .
“Trả cho ta .” Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn hắn , mở lòng bàn tay đưa ra .
“Phi Dương không biết thân phận của Tuyết Nhạn cô nương , đã đắc tội .” Phi Dương đem ngân tuyết kiếm để vào trong tay nàng .
Thiên Mạch nắm chặt chuôi
kiếm, đứng đậy đi ra ngoài “Phi Dương đại ca, ngươi quá khách khí rồi
.” Trở về phòng , nàng ôm lấy cây đàn tranh cổ , để thanh kiếm vào cái
rãnh phía sau cây đàn .
Thiên Mạch giỏi dùng kiếm ,
‘Vụ Lý Hoa’ chỉ là vật phòng thân . Lần này người nàng đối phó là Dạ
cơ nên nàng không thể không đem binh khí giấu bên người .
Lúc nàng trở lại phòng khách vẫn chỉ thấy một mình Phi Dương ngồi ở đó .
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ,
Phi dương ngẩng đầu lên, liếc nhìn nàng “Liễu cô nương, ta phân phó hạ
nhân hâm nóng thức ăn , không cần chờ Vương gia .”
“Thật là lạnh a , uống một chén rượu cho ấm người nghen .” Nàng giống như đang than nhẹ hoặc là đang nói với chính mình .
Phi Dương yên lặng gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài .
Rất nhanh đã có người mang thức ăn ra ngoài , sau đó đem rượu ngon đưa lên .
Thiên Mạch rót một chén ,
ngửa đầu uống cạn . Nàng đùa nghịch chén rượu trong tay , thản nhiên
nói “Phi Dương đại ca, ngươi cảm thấy Vương gia là loại người nào ?”
Bọn họ là ‘vợ chồng’ nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không biết được hắn
đang suy nghĩ cái gì , cúng không thực sự hiểu rõ nam nhân này .
Phi Dương có chút do dự , cẩn thận nói “Vương gia...rất khổ .”
Thiên Mạch chống tay lên
bàn , trong con ngươi hiện lên một tia nghi hoặc “Hắn là một nam nhân
thâm trầm, ta vĩnh viễn không thể nhìn thấu hắn .”
Phi Dương than nhẹ một
tiếng “Theo Vương gia đã nhiều năm, ngay cả ta cũng không hiểu được hắn
. Hắn dường như có rất nhiều tâm sự , có rất nhiều chuyện không thể
nói ra . Hắn không nói cho ta, cũng không nói cho Hoắc tướng quân , lại
càng không nói cho Hoàng thượng .” Phi Dương cười khổ “Hắn có tâm sự
gì, rốt cuộc cũng không có ai biết .”
Thiên Mạch ngước đôi mắt
mơ hồ nhìn lên nóc nhà “Một nữ nhân có một câu chuyện xưa cùng với một
nam nhân chất chứa đầy tâm sự, hai người họ ở chung với nhau thì sẽ thế
nào ?”
Phi Dương lắc đầu , hắn hoàn toàn không hiểu nàng đang nói cái gì .
“Tiếng bước chân a , Vương
gia đã trở lại .” Thiên Mạch khẽ cười, lập tức ngồi ngay ngắn , cái
miệng nhỏ nhắn uống một hớp rượu ngon .
Không hổ danh là đại nội đệ nhất mật thám , võ công cao đến đáng sợ .
“Có thể cùng Tuyết Nhạn đối ẩm là vinh hạnh của Phi Dương .” Phi Dương nâng chén rượu lên “Ta kính ngươi một chén .”
Thiên Mạch chạm cốc hắn “Có cơ hội lại uống tiếp .”
Phi Dương uống một hơi cạn sạch chén rượu “Cáo từ .”
“Gặp lại .”
Phi Dương đi ra ngoài
không lâu thì Tần Mộ Phong bước vào . Hắn đứng ở cửa , nhìn bóng lưng
Thiên Mạch , thân thể không hề nhúc nhích .
Thiên Mạch cố ý làm như
không biết, khoé miệng nhếch lên , cừơi như không cười . Hắn đang làm
cái gì ? Rõ ràng đã quay lại, tại sao lại không tiến đến ?
Nàng quay đầu , bình tĩnh nhìn thẳng vào Tần Mộ Phong “Vương gia, ngươi đã trở lại ?”
“Ngươi tại sao lại biết ta đã trở lại ?” Tần Mộ Phong đi vào , có vẻ đã rất mệt mỏi .
Nàng đứng lên, đến bên cạnh dìu hắn ngồi xuống “Ta nghe được tiếng bước chân .”
Đôi mắt mệt mỏi của Tần Mộ Phong liếc nhìn bầu rượu để trên bàn “Ngươi đang uống rượu ?”
“Làm ấm người .” Thiên Mạch chủ động rót cho Tần Mộ Phong một chén rượu nóng .
Tần Mộ Phong nhấc cái chén tinh sảo lên , ung dung cười nói “Ta vừa rồi đáp ứng cùng ngươi uống rượu .”
Thiên Mạch cũng rót cho mình một chén “Ta cũng uống một chén .”
Thiên Mạch uống xong , phát hiện Tần Mộ Phong cứ uống xong một chén lại rót tiếp một chén .
Thiên Mạch trợn mắt há mồm nhìn hắn dã uống rất nhiều chén rượu .
Thiên Mạch cuối cùng cũng
phải lên tiếng “Vương gia , tâm tình của ngươi không tốt sao ?” Lần
trước ở Tuý Yên lâu , hắn cũng như vậy chuốc say chính mình .
Tần Mộ Phong cười thê lương “Cứ coi là thế đi .”
“Rượu nhiều hại thân .” Thật ra nàng cũng muốn chuốc say chính mình .
“Say một hồi cũng không có gì là xấu , ngươi nói có đúng không ?”
Liễu Thiên Mạch không trả lời , lặng lẽ rót rượu cho hắn .
Một chén lại một chén, tửu lượng của Tần Mộ Phong cho dù tốt đến mấy cũng không thể không say .
“Thiến nhi, ngươi cho rằng Thải Hà là loại người như thế nào ?”
“Ah ?” Thiên Mạch cúi đầu rót rượu .
hắn nheo mắt , thống khổ
nói “Ta thật sự không muốn hoài nghi sự trong sạch của nàng nhưng ta
không thể không nghi ngờ . Hàm Thúy không phải là Dạ cơ , tuyệt đối
không phải . Võ công của Dạ cơ sao có thể kém như vậy , cho dù trên
người Hàm Thúy có lệnh bài nhưng nàng ấy vẫn không phải . Tuyết Nhạn
hoài nghi Thải Y , kỳ thực ta cũng hoài nghi . Dưới tay Nam Hận Thiên
có hai tử sĩ là Dạ cơ và Nguyệt cơ . Nghe đồn các nàng là tỷ muội ,
Thải Y và Thải Hà cũng là tỷ muội , chẳng nhẽ Thải Hà chính là Nguyệt
cơ sao ?” Đôi mắt mơ hồ của Tần Mộ Phong nhìn vào Thiên Mạch “Ngươi nói
Thải Hà có phải là Nguyệt cơ không ? Nếu Thải Y là Dạ cơ, Thải Hà nhất
định là Nguyệt cơ, nhât định .”
Thiên Mạch lãnh đạm nhin vào mắt Tần Mộ Phong “Vương gia , ngươi thực sự rất yêu Thải Hà sao ?”
Tần Mộ Phong lắc đầu , mơ màng nói “Không biết , ta không xác định được .”
Thiên Mạch hừ lạnh một tiếng “Tiếp tục yêu đi .” Nàng không hề chú ý trong lời nói của nàng mang theo mùi dấm chua .
“Thiến nhi, tại sao ngươi
không uống ?” Tần Mộ Phong nheo mắt, cẩn thận đánh giá Thiên Mạch ,
trong cơn say , đột nhiên hắn xua xua tay “Không đúng , ngươi là Thiên
Mạch , không phải Thiến nhi .”
Thiên Mạch giật mình ,
khuôn mặt lùi về phía sau , đưa tay chỉ vào mũi mình “Ta là Liễu Thiến,
ngươi nhìn cho rõ .” Nàng đúng là Thiên Mạch nhưng nàng bây giờ đang
mang gương mặt của Liễu Thiến , chẳng nhẽ hắn vì quá say mà hoa mắt ?
“Ta thấy rất rõ ràng ,
ngươi là Thiên Mạch .” Trong mắt hắn , nàng đúng là Thiên Mạch . Hắn
bắt lấy tay Thiên Mạch “Ngươi là thiếp của ta, vĩnh viễn là của ta .”
Đôi mi thanh tú của Thiên
Mạch khẽ nhíu lại, bất đắc dĩ nói “Thiếp ? Ngươi cho rằng Liễu Thiên
Mạch nguyện ý làm thiếp của ngươi sao ?” Nàng - Liễu Thiên Mạch chẳng
nhẽ chỉ có thể làm thiếp thôi sao ?
Tần Mộ Phong cọ xát vào người Thiên Mạch , tham lam hít lấy mùi hương trên thân thể nàng “Thiên Mạch , ngươi là của ta .”
Thiên Mạch ngăn Tần Mộ
Phong lại, hai tay để trên ngực hắn “Ngươi bảo ta là gì ?” Nàng rõ ràng
là Liễu Thiến , Tần Mộ Phong như thế nào lại nhìn lầm .
Tần Mộ Phong ôm chặt lấy eo của nàng , cắn lên cái cổ trắng như tuyết của nàng “Nương tử .”
Trái tim Thiên Mạch bị ảnh
hưởng nghiêm trọng , nàng không dám tin vào lỗ tai của mình , giọng
nói tràn đầy kinh ngạc “Ngươi bảo ta là gì ?” Hắn gọi nàng....là ‘nương
tử’ ? Tai của nàng chắc không có vấn đề chứ ?
“Có gì không đúng sao ?” Hắn tiếp tục nhấm nháp ‘mỹ vị’ .
Thiên Mạch hoảng sợ , một
lúc lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh . Trong con ngươi ngoại trừ sự
kinh ngạc còn có một ý cười yếu ớt .
“Thiên Mạch...” Hắn thì thầm .
“Mộ Phong , nếu đây không phải là lời nói trong lúc say rượu của ngươi thì thật tốt biết bao .”
“Lời ta nói đều là sự thật .”
“Lúc hừng đông, ngươi nhất định sẽ quên . Nếu không quên, ngươi sẽ hối hận .”
“Sẽ không, ta vĩnh viễn cũng không hối hận .”
“Ta cũng say rồi sao ? Nếu không say như thế nào lại nghe được những lời này ?”
“A , ngươi cùng ta đồng thời say .”
Tần Mộ phong cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng .
Tuyết , không ngừng rơi xuống . Đêm , càng dài hơn . Hai trái tim cô đơn , lại càng thêm gần sát .