Em là tình yêu- 01-02

1.

Nhu Phong đứng quan sát một công ty to đồ sộ với lối kiến trúc
thật uy nghiêm lạnh lùng. Cô mỉm cười lấy tự tin rồi bước thẳng vô phòng bảo
vệ. Chuẩn bị nụ cười thật tươi để tặng người đối diện mà cũng là người có nhiệm
vụ bảo vệ công ty, không cho người lạ xâm nhập. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt
lạnh nghiêm khó đăm đăm của người bảo vệ lớn tuổi, Nhu Phong vội tắt nụ cười:
 

- Cô có việc gì vào công ty?  

- à. Cháu muốn gặp giám đốc của công ty này.  

- Có giấy hẹn chứ?  

- Dạ không!  

Vẫn gương mặt khó đăm đăm không để lộ chút cảm xúc, bác bảo vệ
nói:  

- Nếu thế thì hãy chờ, bao giờ có giấy hẹn rồi hãy tới. Không có
lệnh của giám đốc , tôi không thể cho người lạ vào.  

Ngước đôi mắt tròn xoe đen mun, một đôi mắt xinh đẹp thơ mộng dễ
làm người đối diện rung động. Nhu Phong nói khẽ khi nhìn thẳng vào bác bảo vệ:
 

- Bác thông cảm, cháu có việc gấp cần gặp giám đốc giải quyết hộ
cháu.  

- Nếu tôi thông cảm cho cô, thì ai thông cảm cho tôi đây?  

Nhu Phong mím môi, dịu dàng nhưng cương quyết nói:  

- Thôi. Nếu bác không cho thì cháu về, nhưng cháu sẽ gọi điện cho
ông giám đốc. Lúc ấy, nếu cháu có đề nghị cho bác thôi việc thì bác đừng giận
cháu.  

Nói xong, cô quay lưng chuẩn bị bước đi. Vậy mà ông ta có lẽ hoảng
sợ thật sự:  

- Này cô, cô nói gì vậy?  

- Bác đã nghe rồi đấy.  

Chẳng để cho ông ta kịp ngần ngừ, cô áp đảo:  

- Bác làm cháu mất thì giờ quá. Chào bác cháu về.  

Cánh cổng được mở ra cái rẹt, ông già phân trần.  

- Cô vào đi. Tại ông giám đốc ra lệnh, chứ không phải tôi muốn khó
dễ với cô đâu. Cô đừng... Thế cô là bà con với ông ấy à?  

Không dám dối lần thứ hai, Nhu Phong đi nhanh vào bên trong, cô
mím miệng cười một mình. Nếu cô có nói dối thì tại ông ấy đấy chứ. Sao người ta
thích bị áp lực hơn là nghe năn nỉ nhỉ?  

Nhưng lương tâm bé bỏng của cô chẳng bị cắn rứt lâu, khi tâm trí
cô còn bận tâm đối phó với nhân vật khó tính sẽ gặp, chắc sẽ là một ông cụ
nghiêm khắc có cái nhìn lạnh lùng, hoặc tệ hơn là một khuôn mặt khắc khổ, cau
có, sẵn sàng hét vào mặt cô rằng:  

- "Cô làm cái khỉ gì mà dám vào đây?".  

Trí tưởng tượng sẽ còn đưa cô đi xa hơn nữa, nếu như Nhu Phong
chưa dừng chân trước một dãy phòng liên tiếp. Ngước nhìn lên cao từng dãy
phòng, Nhu Phong lẩm bẩm đọc rồi cô reo khẽ: Đây! Phòng cô cần gặp người quyết
định cho tương lai sắp tới của cô đây rồi. Mặc, cô cần gì phải lo sợ. Được thì
làm, không được thì tiếp tục đi gõ cửa các công ty khác. Tội gì phải hồi hộp lo
sợ, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cô cơ chứ? Tự trấn an mình xong, Nhu
Phong mạnh dạn đẩy cửa bước vào thì cô gặp một người đàn ông mặc bộ vest màu
đen, cũng thật lạnh lùng, uy nghiêm như căn phòng ông ta làm việc.  

Nhu Phong cất tiếng:  

- Chào ông:  

Người đàn ông ngừng viết ngẩn lên nhìn cô, mắt mở lớn đầy ngạc
nhiên nhưng gương mặt vẫn kín bưng, lạnh lùng. Bằng giọng trầm trầm không để lộ
cảm xúc, người đàn ông nói:  

- Hãy lại ghế kia ngồi chờ tôi ít phút.  

Nhu Phong theo hướng tay người đàn ông chỉ, cô bước đến bộ ghế
salon màu xám tro ngồi đợi. Dù sao cách đối xử này tốt đẹp hơn sự suy tưởng của
cô rồi còn gì.  

Trong khi chỉ chỗ cho cô gái ngồi yên vị xong, Giám đốc Trần đưa
tay mở máy bộ đàm, anh gọi xuống phòng thư ký nhưng đầu dây bên kia không có
người đáp trả. Bực dọc, anh gọi qua phòng quản lý nhân sự.  

- Thắng đó phải không? Cả tuần nay Mỹ Quên có việc gì mà hễ tôi
gọi xuống phòng thư ký thì chẳng thấy cô ta đâu cả vậy? Bận việc nộp đơn nghỉ
luôn đi! Thế chiều nay ai sẽ cùng tôi đi kí hợp đồng với công ty Lâm Hưng đây?
Các người thật vô trách nhiệm mà. Này, tôi không biết bằng cách nào anh hãy tìm
cho tôi gấp một thư ký nội trong tuần này đấy nhé.  

Cáu kỉnh, giám đốc Trần đưa tay tắt máy.  

Nhu Phong đứng dậy tiến lại bàn làm việc của giám đốc Trần, cô lập
lại lời chào một lần nữa.  

- Chào ông.  

- Cô không có giấy hẹn của phòng nhân sự thì tại sao cô vào đây
được? Bác bảo vệ đâu mà để cô đi lại ngang nhiên như thế này?  

Nhu Phong lúng túng khi nghe xong xẵng lè của tay giám đốc có
gương mặt lạnh lùng khó đăm đăm kia. Nhưng chỉ một thoáng, cô lấy lại tự chủ:
 

Sao ông cứ nghĩ muốn vào đây là phải có giấy giới thiệu mới đi qua
cổng công ty được? Tôi có cách đi riêng của tôi đấy chứ.  

Gã giám đốc nhìn cô khá lâu, rồi buông lời châm biếm:  

- Cách gì vậy? Từ trên không trung bay xuống hay từ dưới đất chui
lên?  

Nhu Phong liếm môi, cố dằn cơn nóng giận khi nghe giọng châm chích
cùng tia nhìn ngạo nghễ của gã giám đốc khó... ưa.  

- Đó cũng là một phương tiện hoạt động vậy. Nhưng tôi tìm mọi cách
vào đây không phải để nghe ông hoạch họe mà tôi muốn xin việc làm. Dứt lời. Nhu
Phong nhanh nhẹn đặt hồ sơ xin việc làm của mình lên bàn giám đốc Trần và cô
tảng lờ trước tia nhìn đầy ngạc nhiên của gã giám đốc. Nhưng cô vẫn nghe nỗi ấm
ức dâng trào khi cô thầm nghĩ gã làm như cô là "quái vật" không bằng.
 

Giám đốc Trần lần đầu tiên đối diện trước một cô gái xin việc làm
"kỳ quặc" có một không hai. Để tìm hiểu xem cô là người như thế nào
mà có cử chỉ ngông nghênh đến thế. Trần mở hồ sơ xin việc làm của cô ra. Xem
xong, anh có thể tóm tắt lý lịch bản thân cô một cách ngắn gọn, đầy đủ như sau:
 

Họ tên: Lê Nhu Phong.  

Tốt nghiệp ngành quản trị kinh doanh loại: ưu
 

Sử dụng nhuần nhuyễn vi tính. Đọc và viết
thông thạo ba thứ tiếng: Anh - Pháp - Nhật.  

Thật hài lòng trước năng lực của cô gái mang
tên Nhu Phong. Trần thầm nghĩ, có thể cô thay thế cho Mỹ Quyên được đây. Nhưng...
nhìn bộ quần áo cô mặc chỉ có lẽ tươm tất chớ không được sang trọng. Giám đốc
Trần hơi thất vọng. Khi trong đầu anh phác họa lại nhanh hình ảnh một ông giám
đốc đường bệ sang trọng nghiêm trang theo sau là một cô thư ký nghèo nàn, bình
dị thế kia... thì còn ra thể thống gì nữa chứ!  

Nhu Phong rất nhạy cảm nên khi bứt gặp ánh
mắt của giám đốc Trần, kết hợp lúc nãy anh gọi điện đàm là cô hiểu anh đang cần
một thư ký đầy năng lực nhưng khi đối diện vẻ bình dị qua trang phục của cô,
anh có phần thất vọng, vì thế mà Nhu Phong sầm mặt khi nói:  

- Tôi không nhận chức vụ ấy đâu!  

Nhổm người dậy, nhìn sững vào Nhu Phong, giám
đốc Trần cảm thấy khó chịu, khi thấy Nhu Phong đọc rõ những diễn biến trong đầu
anh vanh vách như cô đang đọc một tờ giấy không bằng.  

- Cô nói sao?  

Nhu Phong rành rọt:  

- Tôi không thích làm thư ký riêng.  

Giám đốc Trần tái mặt:  

- Tại sao cô biết tôi cho cô làm thư ký chứ?
 

- ánh mắt ông đã nói lên điều đó. Nhưng ông
lại thất vọng khi thấy bộ trang phục tôi mặc không được sang trọng, vì thế khi
đi ký hợp đồng làm ăn hay giao dịch sẽ làm xấu hổ ông. Nhưng ông hãy an tâm,
tôi không thích làm thư ký riêng.  

Trần cười nhạt:  

- Thế cô muốn gì?  

Nhu Phong mím môi.  

- Nguyện vọng xin việc tôi đã ghi rõ trong hồ
sơ.  

- à! - Trần cúi xuống tập hồ sơ xin việc làm
của cô lật sang tờ kế tiếp. Trời ạ! Đọc nguyện vọng của cô gái. Trần ngạc nhiên
không ít, khi thấy cô ta đề nghị cho mình làm tài xế, bên cạnh có đính kèm bằng
lái xe bốn bánh loại ưu.  

- Nếu thế cô sẽ thất vọng, công ty tôi tài xế
lái xe đủ cả rồi. Chỉ còn dư cái ghế thư ký. Nếu cô chịu thì làm... tôi chấp
nhận. Tôi rát hài lòng trước thành tích học tập của cô.  

- Nhưng tôi chỉ thích lái xe.  

Lần đầu tiên giám đốc Trần chịu khó kiên nhẫn
trước một cô gái... vô danh tiểu tốt.  

- Cô không biết chứ, làm tài xế cực khổ trăm
bề. Bất kể nắng mưa đêm ngày có khi xa nhà cả tháng trời để theo các nhân viên
có nhiệm vụ đi giao dịch với khách hàng. Điều đó thật bất tiện cho phái nữ như
cô. Vả lại, nghề đó không phát huy được khả năng cô đã học. Chỉ có chức vụ thư
ký may ra mới xứng đáng với năng lực của cô thôi. Hãy tin tôi...  

Nhu Phong lặng im suy nghĩ trước những lời
phân tích khéo léo của giám đốc Trần. Nếu như cô cứ khăng khăng
xin làm tài xế thì theo lời ông ta nói, công ty không cần. Vì thế nếu cô cứ bảo
thủ quan niệm xin việc làm, thì trước mắt là cô phải tiếp tục lặn lội đi gõ cửa
các công ty khác thôi. Nhưng chắc gì xin được việc làm theo như nguyện vọng của
cô. Thôi thì việc trước mắt bây giờ cô đang cần việc làm ghê gớm... làm thư ký
cũng tốt chứ sao... Dứt khoát với điều mình nghĩ xong. Nhu Phong cười nhẹ nói:
 

- Nếu ông cảm thấy tôi thích hợp với nghề thư ký và chấp nhận tôi
vào làm việc thì tôi cảm ơn ông. Thú thật tôi cũng đang cần việc làm ghê gớm.
 

Trước cá tính thẳng thắn, kết hợp cùng đầu óc nhạy cảm của cô gái,
giám đốc Trần có phần nào thích thú khi bên cạnh mình có một cô thư ký đầy cá
tính mạnh và cũng thật lôi cuốn. Hy vọng cô sẽ vượt trội hơn so với Mỹ Quyên để
giúp anh tốt hơn trong công việc.  

- Tôi muốn cô bắt tay vào công việc ngay trưa nay. Cô không phiền
chứ Nhu Phong?  

- Không có gì phiền đâu, thưa giám đốc .  

Giám đốc Trần khẽ nhíu nhẹ đôi mày rậm:  

- Để hoàn thành tốt công việc, chúng ta cần phải hợp tác giúp đỡ
lẫn nhau. Vì thế tôi không muốn cô có lối xưng hô cách biệt nặng nề như thế.
Hãy gọi tôi là Trần hay Hoàng Phong Trần cũng được cả. - Chợt Trần ngừng lời,
anh cười hóm hỉnh rồi nói bằng giọng thật cởi mở chân tình như một người bạn
mới quen biết nhau - Tên cô gắn liền chữ lót tên tôi. Tôi nghĩ cũng ngẫu nhiên
trùng hợp nhỉ? Hồi nhỏ không biết nghĩ sao cha mẹ tôi lại đặt cho con trai mình
cái tên đầy "gió bụi" như thế?  

Nhu Phong hơi ngỡ ngàng khi thấy nét lạnh lùng của giám đốc Trần
dường như biến mất, nhường cho nét hoạt bát, hóm hỉnh thật duyên dáng của người
đàn ông. Nhưng thứ thật cả hai gương mặt của anh đều tạo cho cô sự thích thú
riêng biệt, nét lạnh lùng nghiêm trang cho anh một cá tính rất đàn ông. Còn vẻ
hoạt bát hóm hỉnh cho anh sự trẻ trung, phóng khoáng dễ tạo sự gần gũi cho những
ai đối diện.  

Giám đốc Trần đứng dậy rời chỗ ngồi.  

- Này cô Phong. Cô có hứng thú cùng tôi đến chỗ gần đây không? Tôi
muốn tặng cô món quà nhỏ coi như là tôi "hối lộ" để giúp tôi chiều
nay đấy.  

Nhu Phong bối rối.  

- Tôi... tôi không dám nhận quà của ông đâu. Buổi đầu tiên đến
nhận việc làm, tôi sợ mình không đủ khả năng sẽ làm ông buồn lòng. Nếu ông vui
lòng bỏ qua hết lỗi lầm và tạo thời gian để tôi hoàn tất công việc thì đó cũng
là món quà quý giá ông đã dành cho tôi rồi, ý tốt của ông tôi xin cảm ơn.
 

Nhìn Nhu Phong bằng ánh mắt nghiêm trang, rộng lượng, giám đốc
Trần nói.  

- Bây giờ tôi nhân danh là giám đốc của cô, ra lệnh cô đi theo
tôi. Cô không được quyền từ chối, rõ không?  

Thấy Nhu Phong còn đứng ngần ngừ, giám đốc Trần nói như quát.
 

- Này cá tính mạnh của cô biến đi đâu mất rồi. Tôi cố tranh thủ
đưa cô đi rồi về lại công ty trong thời gian sớm nhất, để cô còn qua phòng quản
lý nhân sự nghe Mạnh Thắng hướng dẫn cô chiều nay đi ký hợp đồng cùng tôi.
 

Nhu Phong riu ríu bước theo sau giám đốc Trần. Một giám đốc mà cô
thấy, có nhiều năng lực và quyền uy trong cách nói nhưng lại chứa đầy sự nhân
hậu, bao dung.

 

2.

Chiếc xe hơi màu cà phê sữa, sang trọng đỗ xịch trước cửa tiệm
thời trang thật lớn. Giám đốc Trần mở cửa bước ra rồi vòng qua cửa bên kia mở
giúp Nhu Phong. Cử chỉ anh thật dễ thương.  

- Nào, mời "cô nương" bước xuống xe, tôi không dẫn cô
vào "cửa tử" đau mà sợ.  

Nhu Phong cười nhẹ, bước xuống:  

- Cám ơn ông giám đốc .  

- Này, tôi đã nói sao chẳng lẽ cô quên rồi nhỉ? Cho cô nói lại lần
nữa.  

- Ông thật khó tính. Được rồi. Tôi cảm ơn ông, ông Trần ạ.  

- Chỉ tạm được thôi.  

Vừa cùng giám đốc Trần bước vào cửa tiệm. Nhu Phong đã thấy một
người đàn bà sang trọng bước nhanh ra mừng rỡ chào đón giám đốc Trần.  

- Lâu quá không thấy giám đốc Trần đưa bà chủ ghé qua cửa hàng
thời trang của tôi. Chẳng lẽ cậu chê cửa tiệm tôi rồi chăng?  

Giám đốc Trần cười.  

- Nếu tôi chê cửa tiệm bà thì cõ lẽ hôm nay tôi không trở lại làm
gì. Bà nói quá chứ trong thành phố này có cửa tiệm nào hơn được tiệm "Thời
trang bốn mùa" của bà Đỗ Ngọc.  

Bà chủ tiệm cười tít mắt trước lời khen tặng của giám đốc Trần -
Một khách hàng rất sộp của cửa tiệm bà.  

- Mời giám đốc Trần bước vào lựa chọn, tôi có nhập về một số thời
trang mới nhất đó.  

*  

Bà chủ tiệm bây giờ mới trông thấy Nhu Phong đứng sau lưng giám
đốc Trần, bà chợt tròn mắt ngạc nhiên.  

- Cô...  

Nhu Phong hơi bối rối, cô đá nhẹ mắt trái và xua xua tay, bà chủ
cửa tiệm như hiểu ý. Mọi cử chỉ của hai người diễn ra trong nháy mắt. Giám đốc
Trần không hề hay biết, một phần anh cũng lo lơ đễnh ngắm những bộ quần áo treo
xung quanh.  

- Nhu Phong, ta vào lựa chọn thôi.  

Nhu Phong bước đi vờ ngây người trước vẻ lộng
lẫy của cửa tiệm thời trang và cô xăm soi từng tủ kiếng treo những kiều đồ thật
đẹp, thật moden. Trang nhã có, kiểu cô có, lộng lẫy có. Và Nhu Phong đứng ngây
người ra ngắm từng kiểu, từng kiểu... rồi cô bước tới tủ kiếng thấp hơn được kê
gần đó. Choáng ngợp giữa vô số trang sức trâm cài, bông tai, dây chuyền, với
những hột đá lấp lánh những màu sắc thật quyến rũ.  

Thấy Nhu Phong đứng ngắm một cách thích thú,
giám đốc Trần đến bên cô cười nhẹ.  

- Cô thấy sao?  

- Đẹp quá giám đốc Trần. Tôi chưa bao giờ bước vào cửa tiệm thời trang dù nhỏ chứ đừng nói
lớn như thế này.  

Giám đốc Trần cười thông cảm rồi anh ngoắc tay kêu bà chủ cửa tiệm
đang đứng trò chuyện với khách hàng lại.  

- Bà làm ơn lấy giúp tôi bộ vest nữ màu trắng kia đi.  

- Cậu thật có mắt thẩm mỹ. Đây là hàng mới nhập về. Tuy hơi mắc
nhưng nó thật sang trọng, quí phái rất hợp với phụ nữ làm việc trong công sở.
Nếu kết hợp nó với sợi dây chuyền này khỏi chê.  

Đưa tay đẩy cửa tủ kiếng, bà lấy ra sợi dây chuyền màu trắng có gắ
những viên đá phát ra những tia màu ngũ sắc long lanh từ những đóa hoa mai
thanh nhã.  

- ồ, đẹp thật!  

Giám đốc Trần buột miệng khen, và anh đưa tay chỉ đôi bông màu
trắng cũng hình đóa hoa mai.  

- Chúng là một bộ. Nhưng con gái tôi nó rất thích đôi bông này.
Tôi dự định chỉ trưng bày, bao giờ bán sợi dây chuyền rồi tôi lấy cất nó. Nào
ngờ cậu thích... thôi thì tôi để cậu.  

Giám đốc Trần cười.  

- Cám ơn bà đã nghĩ đến tôi. - Quay sang Nhu Phong anh nói - Nào,
Nhu Phong, cô hãy thử bộ đồ này xem có vừa không? - Và Trần dưa sợi dây cùng
đôi bông tai cho cô, anh nói - Xem chúng có vẻ rất hợp với cô đấy Phong.  

Đưa tay càm lấy những thứ giám đốc Trần đưa, Nhu Phong ngần ngại.
 

- Ông làm tôi áy náy quá.  

- Không có gì đâu. Cô hãy vào trong thử xem bộ trang phục có vừa
không?  

Bà chủ cửa tiệm buột miệng chen vào.  

- Cậu đừng lo. Bộ này tôi bảo đảm rất vừa vặn với cô đây. Vì nó là ni của cô Phong mà.  

Giám đốc Trần quay phắt lại.  

- Sao bà rành cô ta thế?  

Nhìn thấy đôi mắt chớp lia của Nhu Phong bà
chủ cửa tiệm lúng túng nói.  

- à, Do buôn bán quen nên tôi có đôi mắt rất
chuẩn. Chỉ cần nhìn qua dáng dấp là tôi biết cô này mặc vừa trang phục này, cô
kia mặc vừa trang phục kia. Điều đó có gì lạ mà cậu ngạc nhiên thế?  

Nhu Phong vội đi nhanh về phía tấm màn, được
cô gái giúp việc đứng gần đấy chờ cô bước vào sẽ buông màn xuống giúp cô thử
trang phục.  

Trong khi đó giám đốc Trần trách khẽ bà chủ
cửa tiệm.  

- Hôm nay tôi trông bà lạ lắm đó. Những lúc
trước tôi ghé qua đây bà đâu có như vậy.  

- Vậy hả? Chắc tại lâu lắm rồi cậu không ghé
qua cửa tiệm, nên tôi có phần mừng rỡ mà lúng túng chăng. Cậu hãy bỏ qua cho
tôi.  

- Không có gì đâu bà chủ. Giữa mẹ tôi và bà
thân quen bao lâu nay chẳng lẽ vì chút việc cỏn con này, tôi trách giận bà sao?
Tôi chỉ buột miệng nói thế thôi, chứ không để bụng đâu. Mẹ tôi rất thích cửa
hàng thời trang của bà.  

- Mẹ cậu vì ưu ái tôi nên nói thế, chứ tôi
biết mẹ cậu có thể mở hàng trăm cửa tiệm lớn hơn tôi còn có thể được chứ xá gì
một cửa tiệm nhỏ như tôi. Nghe cậu nói mà tôi bắt thẹn.  

- Bà thật khiem tốn, khéo ăn khéo nói bảo sao
mẹ tôi không thích bà cho được.  

- Cám ơn cậu quá khen.  

Hai bên chợt ngừng lời trao đổi với nhau khi
thấy Nhu Phong bước ra thật sang trọng, thật xinh đẹp. Bộ Vest nữ ôm gọn lấy
thân hình cô thật vừa vặn, màu trắng như tôn thêm dáng dấp cân đối dịu dàng đầy
nữ tính, đôi môi cong cong bướng bỉnh e ấp nụ cười. Giám đốc Trần nhìn mãi
không thôi vành môi đỏ thắm trên khuôn mặt xinh xinh của Nhu Phong. Cô thư ký
mới của anh đấy ư? Thì ra chiếc áo có thể làm nên thầy tu, mới đây thôi cô còn
luộm thuộm trong chiếc quần Jean bạc màu rẻ tiền cùng cái áo sơ mi thô cứng,
nhưng chỉ cần cô khoác lên người bộ trang phục hợp thời trang thì thoắt cái con
vịt trời xấu xí trở thành con thiên nga xinh đẹp, kiêu sa. Chưa bao giờ Trần
bắt gặp được nét đẹp như thế này. Không nén được, giám đốc Trần buột miệng
khen.  

- Ôi, Trông cô thật xinh đẹp, quý phái, không
uổng công tôi đã bỏ ra để lựa chọn cho cô bộ trang phục này. Bà chủ tiệm, bà
làm ơn lấy đôi giầy ý này cho cô Phong thử có vừa không?  

- ồ. Cậu đừng lo, chúng vừa chân cô Phong cả
đấy.  

Một lần nữa bà chủ cửa tiệm vội đánh trống
lảng khi thấy Nhu Phong nhìn bà như hăm he. Bà vội đính chính lại lời nói.
 

- Tôi chỉ đoán ước chừng thôi. Để tôi lấy ra
cho cô Phong thử chắc chắn đã.  

Đôi giày bít gót cao năm phân màu trắng được
ướm vào đôi chân Nhu Phong thật vừa vặn. Giám đốc Trần gật đầu hài lòng. Khi
thấy cô bước vào trong như định thay lại bộ trang phục cũ, anh vội khoát tay
nói.  

- Cô cứ mặc chúng. Bà chủ tiệm, bà làm ơn cho
gói lại bộ trang phục cũ của cô Phong, cho vào túi xốp rồi tính tiền luôn thể.
 

Nhu Phong kêu lên:  

- Ông làm tôi thật lúng túng. Thôi thì bộ
trang phục này coi như tôi nợ ông, hãy trừ vào tiền lương của tôi hàng tháng.
Nếu không tôi thật không dám nhận.  

- Tôi đã nói với cô rồi mà, bộ trang phục này
là món quà tôi gửi tặng, để chiều nay cô giúp tôi đi ký hợp đồng cùng công ty
Lâm Hưng. Nếu muốn đáp trả thì cô phải nhất định thắng lần ra quân này. Đó
là phần thưởng xứng đáng hơn hết mà cô tặng lại cho tôi, cho công ty Phương
Nam. Cô hứa không?  

Đôi mắt Nhu Phong sáng long lanh, cô đã bị giám đốc Trần hoàn toàn
thuyết phục.  

- Vâng, tôi hứa với ông.  

Giám đốc Trần cười khẽ. Bà chủ tiệm đưa mảnh giấy thanh toán tiền,
giám đốc Trần đón nhận rồi móc ví, anh lấy ra tấm chi phiếu.  

- Bà cứ điền số tiền vào đó rồi cho người vào công ty tôi thanh toán
số tiền này.  

- Cám ơn cậu. Nếu cần gì cứ vào cửa tiệm, tôi sẽ phục vụ cậu hết
lòng.  

- Được rồi. Ta về công ty thôi, Nhu Phong.  

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3