Thiếu nữ toàn phong 2 - Chương 10

Chương 10.

Lại có cả Sơ Nguyên nữa. 

Thấy Sơ Nguyên sư huynh mỗi lúc mỗi gần, Bách Thảo phát hiện tay
anh xách một chiếc túi du lịch màu vàng nâu, không có vẻ là người đưa tiễn.

"Do có một số việc đột xuất tôi không thể đi cùng các bạn.
Lần này Sơ Nguyên đi cùng đội chúng ta với tư cách là bác sỹ của đội đồng thời
cũng là trưởng đoàn", Thẩm Ninh giải thích, "Đến Hàn quốc, các bạn
phải tuân thủ kỷ luật, mọi việc đều phải nghe theo điều hành của trưởng đoàn Sơ
Nguyên và đội trưởng Nhược Bạch, rõ chưa?".

"Rõ!"

Mặc dù các đệ tử đều có phần ngạc nhiên nhưng vẫn đồng thanh trả
lời.

 

Thì ra Đình Nghi đến tiễn Sơ Nguyên tiền bối, các cô gái chợt vỡ
lẽ. Mai Linh nói đùa, Đình Nghi mang những đồ ăn này đến hối lộ, để bọn họ
trông chừng các mỹ nữ Hàn Quốc không cho họ cướp mất Sơ Nguyên tiến bối? 

Nghe vậy các cô gái cười rộ lên.

Bên kia, Đình Hạo đang nói chuyện với Thân Ba, Khấu Chấn, nhìn
thấy Bách Thảo đứng yên không nói gì, khóe mép Đình Hạo hơi nhếch lên, anh đến
bên cô. 

 

"Cầm lấy cái này."

Kéo Bách Thảo ra một góc, Đình Hạo đưa cho cô một chiếc điện thoại
di dộng màu bạc, xinh xắn, tinh xảo. Cô ngạc nhiên ngước nhìn anh nhưng không
nhận.

"Trong này đã nạp tiền, có số máy của anh, Sơ Nguyên và huấn
luyện viên Thẩm, đến Hàn Quốc nhỡ bị lạc hoặc có chuyện gì hãy dùng nó để liên
lạc." Đình Hạo nhìn cô, nói tiếp: "Không biết dùng thì bảo Hiểu Huỳnh
hướng dẫn". 

"Em không thể nhận", Bách Thảo cúi đầu. 

"Tại sao?"

“…”

Cô không biết nên nói thế nào, chỉ lắc đầu lia lịa. Nghĩ tới những
lời anh nói bên bờ sông tối đó, cô lại thấy lúng túng, chân tay không biết để
đâu, mặt đỏ lựng, chỉ muốn bỏ chạy. Cô không thể nhận đồ của anh, nếu nhận, có
nghĩa là…

Bắt đầu hẹn hò rồi?

Cô luống cuống lùi một bước, cúi đầu rất thấp.

"Em không thể nhận", cô nhắc lại.

"Không bảo em nhận", giọng Đình Hạo vọng xuống,
"Cũng không phải là tặng, chỉ cho em mượn thôi. Không được làm hỏng, cũng
không được đánh mất, nếu không anh sẽ bắt đền, hiểu chưa?".

Cô vẫn im lặng.

"Đến Hàn Quốc ngộ nhỡ bị lạc thật, em lại không có di động,
Sơ Nguyên hay Nhược Bạch đều rất lo lắng. Em không muốn gây phiền phức cho họ
đúng không?"

Bách Thảo ngây người nhìn Nhược Bạch đang phân phát thẻ lên máy
bay cho mọi người, lại nhìn Sơ Nguyên đang nói chuyện với Đình Nghi.

"Tất cả có hai chiếc pin, có cả dụng cụ xạc, anh để cả trong
này." Nói rồi Đình Hạo nhét cái túi nhỏ vào tay cô. "Hỏi Hiểu Huỳnh
cách sử dụng."

"Cảm ơn."

Cô đỏ mặt cầm túi.

"Cảm ơn thế nào?", Đình Hạo mỉm cười hỏi.

"Sao?"

"Mua một hộp viên xì dầu mang về, anh thích ăn." Anh xoa
mái tóc ngắn của cô, tiếp tục: "Còn nữa, nhớ ngheđiện thoại của anh, chúng
ta hẹn hò, duy trì liên lạc là rất quan trọng". 

"… Không!", cô kinh ngạc nhìn anh, "Em và anh
không…"

"Ha ha."

Đình Hạo cười, ngắt lời cô, giọng vui vẻ:

"Câen thận kẻo người ta nghe thấy. Nhìn kìa, hình như Bạch
đang tìm em, ra đi."

Bách Thảo ngẩng đầu lên thì thấy Nhược Bạch đang cầm tấm vé ngó
nghiêng nhìn ra xa, ánh mắt đừng lại ở cô và Đình Hạo. Không biết tại sao, cô
bỗng thấy hối hận, không nói gì thêm, vội đi về phía Nhược Bạch.

 

* * *

Các đệ tử đi vào phòng chờ sau khi qua cửa kiểm tra, Thẩm Ninh có
việc đi trước, Đình Nghi đứng trước bức tường kính ở đại sảnh sân bay, thẫn thờ
nhìn những chiếc máy bay đang chờ cất cánh trên bãi đỗ rộng mênh mông.

"Anh, tại sao anh Sơ Nguyên lại đi Hàn Quốc với bọn họ?"

Hoàn toàn bất ngờ, cô không hề biết chút gì, hơn nữa, dù hỏi
thế nào Sơ Nguyên cũng không trả lời. Tay cô nắm chặt lan can phía trước, ánh
mắt ảm đạm, lẽ nào là vì...

Không.

Không thể.

Bất luận về tài năng, dung mạo, trình độ học vấn hay gia thế, cô
đều ưu tú nhất, trong mắt Sơ Nguyên không thể có một cô gái nào khác. Mặc dù
trong cuộc thi đấu luyện tập lần trước cô thua, nhưng, đó chỉ là ngẫu nhiên.

Đợi Thích Bách Thảo từ Hàn Quốc trở về, cô sẽ để cho có ta hiểu
rằng, thắng lợi ngẫu nhiên không có ý nghĩa gì hết, thực lực mới là quan trọng
nhất.

"Tối qua anh ấy mới quyết định, Sơ Nguyên chỉ nói với anh.
Anh ấy đã mua vé máy bay, bảo anh đưa tên anh ấy vào danh sách, còn những
chuyện khác không thấy nói gì. "

"Anh ấy cũng không nói với em?"

"Không."

Trên bầu trời, chiếc máy bay đã xuyên vào tầng mây. 

 

"Anh, anh thích Bách Thảo phải không?"

Chợt nhớ đến cảnh Đình Hạo và Bách Thảo đứng riêng với nhau lúc
trước, lại nghĩ đến bữa tiệc tối đó, Đình Nghi bật hỏi.

Đình Hạo cười cười không đáp. 

" Anh thích cô bé ấy thật sao?", Đình Nghi ngạc nhiên.

"Ừ."

"Tại sao?", Đình Nghi càng ngạc nhiên.

"Cô ấy như một con hươu non gan dạ trên thảo nguyên." Nụ
cười trên khóe miệng Đình Hạo rạng rỡ hơn ánh nắng ngoài kia. "Rất đáng
yêu." 

Đình Nghĩ cau mày nói:

"Thế ư? Em chưa bao giờ cảm thấy cô ta đáng yêu. Chỉ thấy cô
ta thật không biết lượng sức. Anh còn nhớ khi mới vào Tùng Bách võ quán, Nhược
Bạch lựa chọn Tú Cầm đi thi, cô ta dám chất vấn Nhược Bạch, còn nổi giận trước
mặt mọi người. Hơn nữa, cô ta khá cơ hội, suốt ngày bám lấy anh Sơ Nguyên, biết
anh Sơ nguyên hay mềm lòng nên cố tình tỏ ra đáng thương trước mặt anh ấy. Ba
năm nay, không biết em đã trêu chọc gì cô ta mà cô ta luôn nhằm vào em, như
miếng kẹo cao su sống chết bám lấy em…" Hơn nữa, chính vì cô ta mà lần này
cô không thể cùng đi Hàn Quốc với Sơ Nguyên.

"Em đã cảm nhận được nguy cơ sắp bị đuổi kịp?", Đình Hạo
nhìn em gái.

"Không phải nguy cơ", Đình Nghi ưỡn thẳng lưng, "mà
là đáng ghét".

"Tiểu Đình, chẳng phải em cũng luôn theo đuổi Lý Ân Tú đó
sao?", Đình Hạo vỗ nhẹ vào vai cô em gái, "Em như vậy, Bách Thảo
đương nhiên cũng như vậy. Không nói túc áp và kỹ thuật, chỉ nói về chí khí thì
em đã kém xa Lý Ân Tú. Em khiêu chiến Ân Tú hết lần này đến lần khác nhưng cô
ấy chưa bao giờ bực mình, thậm chí còn bỏ thời gian tập riêng, chỉ bảo cho
em".

Đình Hạo mỉm cười, nói tiếp:

"Em nghĩ lại xem, em đối với Bách Thảo thế nào?"

Đình Nghi thoáng lúng túng rồi lập tức mím môi.

"Em... em thà thấy anh thích Ân Tú còn hơn. Đối với Ân Tú em
tâm phục, khẩu phục."

 

* * *

Máy bay bay trong tầng mây,

Qua ô cửa sổ nhỏ bé có thể nhìn thấy những đám mâytrắng bên dưới,
lần đầu đi máy bay, Hiểu Huỳnh hào hứng lấy máy ảnh chụp mấy cảnh đám mây muôn
hình vạn tranglòng vẫn xốn xang, mãi mới trấn tĩnh được. Cô đưa mắt nhìntrong
khoang, Sơ Nguvên và Nhược Bạch ngồi ở hàng ghế phía trước, đang khẽ trao đổi
chuyện gì đó. 

"Hi hi, mình muốn đổi chỗ ngồi."

Hiểu Huỳnh cất máy ảnh, tỏ ý muốn đi về phía Bách Thảo đang ngây
người nhìn những đám mây trắng qua cửa sổ.

Bách Thảo bối rối đứng lên, nói: 

"Nếu cậu muốn ngồi gần lối đi, đế mình đổi chỗ cho."

"Không, mình muốn ngồi cạnh Sơ Nguyên sư huynh", mắt
Hiểu Huỳnh sáng lên vẻ ranh mãnh, "Hừ, thế nào là trông chừng Sơ Nguyên sư
huynh, không để cho các mỹ nhân Hàn Quốc cướp mất. Sơ Nguyên sư huynh không
phải của chị ta, mình nhất định ngồi với huynh ấy!".

 

Mấy phút sau

Nhược Bạch rời hàng ghế trước đến ngồi cạnh Bách Thảo. Anh trầm
ngâm nhìn lịch trình chuyến bay, vẻ rất chăm chú, khi cô tiếp viên đưa đồ ăn
đến cũng không biết.

Bách Thảo nhận giúp Nhược Bạch, đặt trên chiếc bàn nhỏ trưóc mặt
anh, sau đó lại gọi trà nóng cho anh rồi mới bắt đầu ăn suất của mình.

Bánh kem mềm mềm ngọt dịu rất ngon.

Bên trên phủ một lớp gì màu trắng ngà giống như nước quả đông lạnh
nhưng ngon hơn nhiều, đưa vào miệng, trợn tuột, tan biến.

Thật là ngon.

Cô dùng dĩa thận trọng quệt miếng cuối cùng vào miệng, lại thầm
khen ngon lần nữa. Đột nhiên, một xuất kem y hệt để trước mặt cô.

"Em ăn đi."

Nhược Bạch lạnh lùng nói nhưng vẫn nhìn vào tấm bảng ghi mấy chữ
lên đó.

"Anh ăn đi, ngon lắm!" Sợ anh không tin, Bách Thảo vội
trịnh trọng nhắc lại.

"Anh không thích đồ ngọt"

Không để ý đến lời giải thích của cô rằng bánh này không hề ngọt,
rất ngon, Nhược Bạch từ từ buông tờ lịch xuống, nói;

"Có lẽ em đã nghe nói, Hàn Quốc có một tài năng Teakwondo tên
là Lý Ân Tú."

* * *

Chiếc xe hơi màu bạc lao vun vút trên đường cao tốc từ sân bay về
thành phố.

 

"Có lẽ anh không thực sự thích Bách Thảo, mà chỉ là một dạng
cảm nắng mà thôi." Nhìn vào khuôn mặt đẹp, sáng ngời trông nghiêng của
Đình Hạo, Đình Nghi nói vẻ băn khoăn: "Em thừa nhận Bách Thảo có một sức
dẻo dai giống như loài cỏ dại lửa đốt không chết, dù áp lực thế nào, cô ta đều
gắng vươn lên. Cái mà anh thích chỉ là sự bền bỉ không chịu bỏ cuộc của cô ta
chứ không phải chính bản thản cô ta đúng không?".

Ngón tay Đình Hạo đang định mở nhạc trong xe chợt dừng lại.

"Anh, anh có hối hận không?" Đình Nghi áy náy, nói:

"... Em vẫn luôn rất hối hận... Nếu lúc đó em thay anh nhận
lời với cha, có lẽ cha đã thỏa hiệp, anh giúp em bằng ấy năm nhưng em không
giúp gì được cho anh... Em xin lỗi…"

"Nói linh tinh gì thế." Đình Hạo cười, ấn nút mở băng,
tiếng nhạc nhè nhẹ bay bổng vang lên. "Chẳng liên quan gì đến em, cho dù
em từ bỏ thì cha cũng sẽ không đồng ý để anh theo đuổi."

"Vậy… anh, anh có giận cha không?", Đình Nghi lo lắng
nhìn anh trai, "Cha dùng Hiền Võ võ quán, dùng cơ sở huấn luyện để uy hiếp
anh…".

Trong xe chỉ có tiếng nhạc.

"Anh có thể hiểu cha." Nhìn con đường cao tốc hun hút
dường như không có điểm cuối, Đình Hạo tay nắm vô lăng, giọng rất nhỏ:
"Nếu anh là cha, nếu tận mắt nhìn thấy vợ mình bị trọng thương trong thi
đấu không cách gì chữa được, có lẽ anh cũng không cho con mình tham gia những
môn thể thao tương tự".

Đình Nghi tư lự, lòng đau đớn.

Khi mẹ qua đời, cô còn rất nhỏ, chính Đình Hạo đã cùng cha trải
qua những ngày đau khổ tột cùng đó. Trong ký ức của mình, cô chỉ nhớ hồi đó cha
cũng bệnh rất nặng, cô rất sợ, sợ cha cũng có ngày rời bỏ hai anh em như mẹ.
Sau khi mẹ qua đời, dường như anh trai đột nhiên trưởng thành rất nhanh, sau
lại cáng đáng mọi việc, chăm sóc cha, chăm sóc ông ngoại, lo liệu việc kinh
doanh của công ty.

"Anh à, nếu anh thích Bách Thảo thật...", Đình mím môi,
mặc dù trong lòng không vui, "... em cũng thử chấp nhận cô ta".

Đình Hạo cười:

"Những việc này em khỏi bận tâm, Hãy tập trungluyện tập cho
tốt, đừng để ông ngoại thất vọng là được rồi."

Thực ra, anh cũng không hiểu lắm tình cảm của mình đối với Bách
Thảo.

Liệu có phải đúng như Đình Nghi nói, là do không cam tâm từ bỏ đam
mê Taekwondo nên mới thích cô gái nhỏ nhẫn nại, bền bỉ với Teakwondo đó. Hay là
do niềm đàm mê Taekwondo khiến anh có trực cảm kỳ diệu nào đó, có thể có mối
giao cảm bất thường với Nhược Bạch, Sơ Nguyên và Bách Thảo.

Tuy nhiên bất luận là thế nào…

Việc bỏ lỡ thời cơ này tuyệt đối không thể có ở một tuyển thủ
Teakwondo ưu tú.

 

* * * 

Máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Seoul.

Bầu trời xanh ngắt, mây trắng như tơ, Bách Thảo ngẩng đầu nhìn
lên, thấy trước mặt, trên lưng chừng núi xanh thẳm là những bậc thềm đá dài
cao, sừng sững lẫn vào mây. Bậc thềm được lát bằng những tảng đá màu đen, độ
dốc chóng mặt, mỗi bậc vừa hẹp vừa cao, trải qua mưa tuôn nắng xối, những tảng
đá đã nứt nẻ lỗ chỗ, có chỗ lại trơn nhẵn như ghi dấu chân không biết bao nhiêu
đệ tử.

Từ xa.

Có thể nhìn thấy bậc đá trên cùng.

Một kiến trúc đồ sộ, tráng lệ theo phong cách cung điện Hàn Quốc,
cánh cửa lớn màu đen tuyền, ổ khóa màu vàng, tấm biển trên vòm màu đen lấp lánh
bốn chữ Hán màu vàng dạng phồn thể. 

"Xương Hải võ quán."

Ánh mặt trời giữa trưa chói chang, nhức mắt, nhìn từ xa, những chữ
vàng lóe ra những tia hào quang sáng chói, tỏa ra bốn phía!

 

Đại diện của Xương Hải cử ra đón đoàn Ngạn Dương là một đệ tử tên
Dân Đới, nói tiếng Hán rất trôi chảy.

Trên đường về, anh ta giới thiệu Xương Hải võ quán đã có hơn hai
trăm năm lịch sử, là võ quán được tôn vinh nhất Hàn Quốc, đệ tử các thế hệ
nhiều người lên tới cấp tông sư. Các đại sư hiện được thế giới công nhận đẳng
cấp cửu đoạn đai đen, biểu tượng vinh danh cao nhất, cũng đa số xuất thân từ
Xương Hải võ quán.

 

Cánh cổng đen tuyền từ từ mở ra.

 

Trong võ quán đâu đâu cũng có cổ thụ ngợp trời, không khí dường
như cùng trở nên xanh trong, tinh khiết. Một dải cây với các gam màu, xanh
thẩm, xanh nhạt, phớt hồng, dày đặc, che phủ những kiến trúc ngói xanh, tường
đỏ, không gian tĩnh lặng mênh mang, cố kính, ưu nhã, thâm trầm.

"Oa, đẹp quá…"

Hiểu Huỳnh bên cạnh vừa đi vừa xuýt xoa.

Đúng vậy.

Hơn nữa không chi đẹp.

Mà có một vẻ trang nghiêm trầm mặc, lắng đọng trăm năm lịch
sử.

Một con đường sâu hun hút hai bên thâm u cổ thụ dẫn tới Xương Hải
võ quán, Bách Thảo không nén nổi muốn kêu lên, võ quán này quả thật mỗi cảnh
sắc đều là một bức tranh.

Hồ nước trước mặt tỉnh lặng êm đềm như trăng thu, ven hồ có một
cây đa cổ thụ tán xum xuê che khuất cả một khoảng trời rộng lớn, một ngôi nhà
tọa bên hồ bị bóng đa che khuất, một nửa nhô ra mặt hồ có một vẻ gì rất giống
căn nhà gỗ nhỏ của Sơ Nguyên sư huynh ở Tùng Bách võ quán. 

Cô lặng lẽ liếc nhìn Sơ Nguyên đi phía trước.

Không biết cảm giác của cô có nhầm không, lúc trên máy bay, cô đã
cảm thấy Sơ Nguyên sư huynh có vẻ lạ lùng, khang khác nhưng cô lại không thể
biết cái khang khác đó như thế nào. Mặc dù ánh mắt anh vẫn tĩnh lặng, khóe
miệng vẫn hơi nhếch lên như cười, nhưng thấp thoáng trong đó lại có vẻ buồn buồn,
xa cách.

Giống như lúc này...

Anh dừng bước, lặng lẽ nhìn căn nhà nhỏ nhô ra mặt hồ. Làn gió nhẹ
thổi đến, những bức rèm trúc cuốn hờ xung quanh ngôi nhà khẽ đung đưa, bên
trong không một bóng người.

 

"Có một điều các bạn phải lưu ý, bên kia hồ này là chỗ ở của
các tông sư. Các tông sư thích yên tĩnh, nếu muốn đi dạo, thăm quan võ quán,
xin hãy thận trọng, không nên đến phía đó", Dân Đới nhắc mọi người. 

"Nhất trí!", mọi người đáp.

Hiểu Huỳnh cám thấy đáng tiếc, tận mắt thấy phong cảnh phía bèn
kia hồ còn đẹp hơn, nước long lanh in bóng núi xanh ngắt, ngôi nhà cũng theo
phong cách cổ kính, thâm trầm, đẹp như bức tranh thủy mặc... vậy mà không thể
đến gần thăm quan. Nhất là ngôi đình viện trên đỉnh núi, mái nâu tường lam,
nhìn từ xa như khuất trong mây, bồng bềnh như tiên cảnh, không được đến xem tận
nơi thật là ngứa ngáy.

Cô len lên hàng trước thầm thì với Bách Thảo, nhưng nói mấy câu mà
chẳng thấy Bách Thảo có phản ứng gì.

Cô ngước nhìn, thấy Bách Thảo đang ngơ ngẩn nhìn về phía Sơ Nguyên
sư huynh ở hàng trước, đột nhiên không kìm được chộp vai Bách Thảo lắc mạnh.

"Này, nhìn gì thế?"

Bách Thảo sực tỉnh, ánh mắt rời khỏi Sơ Nguyên, mặt hơi đỏ, luống
cuống: "Không... không có gì...".

"Hừ", Hiểu Huỳnh lườm cô, véo mạnh vào cánh tay,
"Cẩn thận, Nhược Bạch sư huynh không vui đâu!".

Nhược Bạch sư huynh?

Vai đau điếng, Bách Thảo nhất thời không hiểu ý câu nói, bất giác
nhìn về phía Nhược Bạch cũng đi phía trước, Anh đang chăm chú nghe Dân Đới giới
thiệu tình hình của Xương Hải võ quán, không nhìn về bên này , chỉ khi ánh mắt
cô sắp rời khỏi, anh mới nhìn về phía cô.

"Các bạn sẽ ở trong trong khu này." Phía trước là khoản
đấttrống rộng thênh thang, khu nhà tường bíchngói lam ánh lên nền trời xanh mây
trắng, lại còn một dải cây cành lá rậm rạp, loại cây và màu lá cũng không giống
nhau, có loại lá xanh thẩm, có loại xanh nhạt, có loại phớt hồng, tầng tầng lớp
lớp chen chúc, phản chiếu lẫn nhau, đẹp như cảnh in trong một tấm danh thiếp.
"Tuyến thủ các nước tham gia tập huấn đều ớ khu này, tiện cho mọi người
giao lưu, học hỏi. Phòng đã chuẩn bị xong, để tôi đưa mọi người..."

 

Trước cổng lớn tòa nhà màu nâu, dưới ánh mặt trời gay gắt, mười
mấy cô gái vận võ phục trắng muốt xếp hàng dọc, trên đai lưng nhất loại có thêu
hai chữ "Xương Hải"

Cô gái đứng ở giữa hàng tuổi không lớn, hình thể không cao nhưng
dáng điệu cực kỳ cao ngạo, đầu rướn cao nhìn bọn họ.

Hiểu Huỳnh liếc nhìn, chỉ thấy hai lỗ mũi coi trời bằng vung của
cô ta.

 

Dáng điệu đó...

Đệ tử Ngạn Dương nhìn nhau, Nhược Bạch kín đáo cau mày. Sơ Nguyên
hỏi Dân Đới: "Chuyện gì thế?".

Dân Đới tỏ vẻ khó xử.

Anh ta bước lên trước vài bước, nói mấy câu bằng tiếng Hàn với cô
gái đó, thái độ như cầu khẩn. Hiểu Huỳnh, Lâm Phong và mấy cô gái mặc dù không
hiểu lắm tiếng Hàn nhưng hai chữ "sư tỷ" đơn giản lặp đi lặp lại, họ
cũng hiểu được.

Cô gái kia lại có thể là sư tỷ của Dân Đới?

Xem ra cô ta chỉ độ mười ba, mười bốn tuổi, Dân Đới ít nhất cũng
mười bảy, mười tám, nhưng nhìn vẻ cung kính, cầu khẩn của Dân Đới, lại còn thái
độ của các cô gái xung quanh thì hình như coi cô ta là thủ lĩnh, có địa vị rất
cao.

Bất luận Dân Đới nói thế nào, cô gái kia cũng chỉ lạnh lùng đằng
hắng tỏ vẻ bất hợp tác, đôi mắt như ánh điện lùng sục trong đội hình của đoàn
Ngạn Dương.

Ánh mắt khinh thường và bất chấp kia thật khiến người ta khó chịu.

Hiểu Huỳnh giận lắm, nếu không phải vừa mới đến, sợ mang tiếng
thất lễ thì đã cho cô ta một bài học! Ấy, gượm đã, cô có nhầm không nhỉ, một ý
nghĩ lướt qua óc Hiểu Huỳnh, hình như cô đã gặp cô ta ở đâu đó!

 

Ánh mắt lạnh như ánh điện quét qua từng khuôn mặt các đệ tử Ngạn
Dương, qua Lâm Phong, qua Quang Nhã, qua Bách Thảo, lạnh lùng dừng lại trên
người Hiểu Huỳnh, sau đó, cô ta lập tức quay ngoắt đầu, ánh mắt lạnh tanh lại
nhìn dán vào mặt Bách Thảo! 

"Thích Bách Thảo?"

Nhìn chòng chọc vào Bách Thảo đang đứng trong hàng, giọng nói của
cô ta rít lên.

"Kim Mẫn Châu!"

Huỳnh lập tức nhớ ra, hồi ức hiện lên như đoạn phim, Kim Mẫn Châu
ngang ngược bị Bách Thảo đá văng ra đám cỏ ngoài sân phòng tập của Tùng Bách võ
quán, tức quá khóc hu hu khiến cô không nhịn được, ôm bụng cười nghiêng ngả:

"Ha ha ha, Kim Mẫn Châu, cô chính là Kim Mẫn Châu, ha ha
ha..."

Lâm Phong, Thân Ba, Khấu Chấn không hiểu nguồn cơn, chỉ thấy bên
này Hiểu Huỳnh cười ha hả, cô gái tên "Kim Mẫn Châu" bên kia mặt tím
ngắt vì tức giận, con ngươi như sắp bật ra ngoài.

Lúc đó, Nhược Bạch, Diệc Phong và Sơ Nguyên cũng nhớ ra, khóe
miệng không hẹn mà đều mỉm cười. Ba năm trước, Xương Hải võ quán cử đệ tử đến
Tùng Bách võ quán giao lưu, Kim Mẫn Châu mới mười tuổi dương dương tự đắc khinh
người, bị Bách Thảo dạy cho bài học.

"Cô không được cười!"

Ngón tay run run chĩa về phía Hiểu Huỳnh, Kim Mẫn Châu tức giận
quát như ra lệnh. Thấy tiếng quát của mình chẳng hề có tác động đến Hiểu Huỳnh,
sự phẫn nộ của Kim Mẫn Châu chuyển sang Bách Thảo đứng cạnh đó, cô lai hét to: 

"Thích Bách Thảo, ra đây!"

Bách Thảo cau mày, vô thức bước lên hai bước, thấy Nhược Bạch liếc
nhìn mình đành nén lòng, dừng chân nhìn về phía Kim Mẫn Châu. 

"Cô muốn gì?" 

"Tôi muốn thách đấu với cô!"

Ngẩng cao đầu, trọn mắt nhìn Bách Thảo, Kim Mẫn Châu nói to!

"Thách đấu với cô!!"

"Xoạch" một tiếng, hai cô gái đứng hai bên Kim Mẫn Châu
cũng bước lên trước, động tác đều tăm tắp, đồng thanh nhắc lại, giọng nói đồng
đều như được tập từ trước.

Mấy chú chim đậu trên ngọn cây bên ngoài đình viện kinh sợ bay loạn
xạ. Nghe thấy tiếng động, trại viên các nước ùa đến.

Họ không hiểu cảnh tượng trước mắt là thế nào.

Đệ tử các nước hiếu kỳ thì thầm hỏi nhau, có người hỏi được
chuyện, nói với người bên cạnh rồi ánh mắt họ di chuyển giữa Bách Thảo và Kim
Mẫn Châu.

"Đây là thái độ đón khách của Xương Hải võ quán sao?"

Sơ Nguyên nhìn Dân Đới, giọng dịu dàng xen lẫn một chút bức
xúc. 

"Chuyện này... chuyện này..."

Dân Đới xoa tay vào nhau. bối rối nhìn Kim Mẫn Châu rồi lại nói
mây câu. Kim Mẫn Châu không thèm nghe, trái lại còn nghêng ngang đi đến đứng
trước mặt Bách Thảo, nhìn từ đầu xuống chân một cách sống sượng, nói:

"Cô còn nhận ra tôi không?"

"Nhận ra", Bách Thảo nhìn cô ta.

Ba năm không gặp, Kim Mẫn Châu đã trở thành một thiếu nữ, mặc dù
dáng không cao nhưng người chăc khỏe, mắt sáng, có một vẻ thách thức, bạo liệt
như một con báo nhỏ lúc nào cũng có thể lao ra.

"Tôi Kim Mẫn Châu, phải cho cô biết!"

Kim Mẫn Châu lại lấn tới, chỉ cách Bách Thảo không đầy một thước,
ngẩng cao đầu, nói: 

"Năm đó, cô thắng tôi, chỉ hoàn toàn là ngẫu nhiên!"

"Thôi đi, Kim Mẫn Châu, mấy năm rồi sao cô vẫn không tiến bộ
chút nào thế", Hiểu Huỳnh trợn mắt với Kim Mẫn Châu, nói vẻ khinh khỉnh,
"Chúng tôi vừa xuống máy bay, người còn mệt mỏi, chưa kịp nghỉ ngơi cô đã
đến khiêu chiến với Bách Thảo. Cô đúng là tiểu nhân bắt chẹt người khác!".

Hiểu Huỳnh nói rất nhanh nên Kim Mẫn Châu chỉ hiểu bập bõm, nhưng
từ nét mặt Hiểu Huỳnh cũng đoán biết tuyệt đối không phải là những điều hay ho.
Bị bức ép, Dân Đới buộc phải dịch lời Hiểu Huỳnh, sắc mặt Kim Mẫn Châu lập tức
biến đổi.

"Cô mới là tiểu nhân!", Kim Mẫn Châu phẫn nộ, mắt trợn
ngược nhìn Hiểu Huỳnh, "Hồi ấy, cô nói đó chỉ là người quét dọn, nhưng
thực ra Thích Bách Thảo là chủ tướng của các người! Cô lừa tôi!".

Cho nên Kim Mẫn Châu này mới coi thường.

Mới có thể bị Thích Bách Thảo kia đá văng ra khỏi phòng trước
mặt mọi người, mồm còn gặm đất, đã mất sạch thể diện trước mặt các sư huynh, sư
muội! Đây là nỗi nhục lớn nhất trong đời cô, là nỗi nhục khiến cô ăn
không ngon ngủ không yên, thôi thúc cô trở thành một trong những đệ
tử xuất sắc nhất trong số đệ tử cùng, trang lứa, nhưng bất luận đi đến đâu cô
luôn cảm thấy có người cười nhạo mình.

Cười nhạo cô đã thua một người dọn vệ sinh của Tùng Bách võ
quán. 

Điều tệ hại nhất là..

Thích Bách Thảo kia lại chính là đệ tử của Khúc Hướng Nam vô liêm
sỉ đó!

Ôi!

Ba năm nay, từng giờ từng phút cô nghĩ kế trả thù, cô phải chứng
minh cho toàn thiên hạ thấy, Thích Bách Thảo kia không bằng một ngón chân của
mình.

Cho nên cô không thể đợi được.

Ngọn lửa phục thù không giây phút nào xua đi được, biết hôm nay
Thích Bách Thảo sẽ theo đội Taekwondo Ngạn Dương đến Xương Hải võ quán, cô đã
phục sẵn ở cổng khu ký túc đúng hai giờ đồng hồ.

Cô phải lập tức!

Rửa mối hận này!

"Ra đi."

Bách Thảo cau mày, đặt va ly hành lý xuống đất, nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt hầm hầm tức tối của Kim MẫnChâu. Mặc dù tai vẫn còn hơi ù ù chưa hoàn
toàn bình thường sau khi xuống máy bay, nhưng cô cũng muốn thử xem Kim Mẫn Châu
dựa vào đâu mà sau ba năm vẫn có thái độ hống hách không thay đổi như vậy. 

"Không cần!" 

Hiểu Huỳnh nắm cánh tay Bách Thảo.

Không phải cô không tin thực lực Bách Thảo, mà bởi Kim Mẫn Châu
đang trong con thịnh nộ, họ không thể quá khinh xuất. Kim Mẫn Cháu đang bừng
bừng khí thế, quyết chí dồn họ vào thế bí, nêu để cô ta đắc thế, như vậy, chẳng
phải rất mất mặt hay sao.

"Bách Thảo, đừng trúng kế của cô ta", Lãm Phong cũng
nói.

"Cô ta đã phục sẵn từ lâu, thách đấu này là không công
bằng", Mai Linh, Khấu Chấn cũng tới tấp khuyên can.

"Ha ha ha ha!", Kim Mẫn Châu cười sằng sặc, "Các sợ
rồi hả ?

"Người sợ là cô." Đẩy Hiểu Huỳnh ra, Bách Thảo nhìnthẳng
vào mặt Kim Mẫn Châu, "Cô đã sợ đến mức không kìm chế được nữa."

"Nói láo!"

Kim Mẫn Châu lại tím mặt hét lên, ngón tay trỏ chỉ vào Bách Thảo.

"Tôi phải dạy cho cô một bài học mới được!"

"Bốp!"

Đột nhiên, một cái tát trời giáng rơi vào gáy Kim Mẫn Châu. Mọi
người kinh ngạc, lúc đó mới phát hiện không biết từ lúc nào, một thiếu niên da
mặt đen sạm vận võ phục trắng cùng hai đệ tử chạy đến, nghe Kim Mẫn Châu nói
như vậy, mặt anh ta biến sắc, giang tay tát mạnh khiến Kim Mẫn Châu loạng
choạng suýt đập mặt xuống đất. 

"Ai, ai đánh tôi!" 

Đau trào nước mắt Kim không nhìn rõ người vừa tới.

"Bốp!"

Lại một cái tát nữa, Kim Mẫn Châu đau quá rên la, nước mắt trào
ra, các cô gái đứng trong hàng phía sau cô ta nhìn thấy chàng thiếu niên, lập
tức sợ hãi đứng túm lại.

"Xin lỗi." 

Chàng thiếu niên cung kính cúi gập người trước Bách Thảo, nghiêm
túc nói:

"Mẫn Châu sư muội đã thất lễ với cô."

Ấn mạnh đầu Kim Mẫn Châu, chàng thiếu niên ép cô ta cúi người trong
khi Kim Mẫn Châu vẫn vùng vẫy trong tay anh ta, đồng thời anh ta cũng cúi người
rất thấp trước các đệ tử Ngạn Dương.

"Xin lỗi, chúng tôi sẽ trừng phạt thật nghiêm hành vi của Mẫn
Châu sư muội. Dân Đới sẽ đưa các vị đến phòng nghỉ ngơi, sau đó chứng tôi sẽ
chính thức đến xin lỗi các vị về sự việc này."

"Tôi không xin Lỗi! Tôi sẽ không xin lỗi!" Bị chàng
thiếu niên kéo đi một đoạn xa, tiếng gào khóc ầm ĩ của Kim Mẫn Châu vẫn vọng
lại. "Thắng Hạo sư huynh, bỏ tôi ra! Tôi phải đi trả thù! Người đó chính là
Thích Bách Thảo! Tôi phải trả thù! Tôi không thèm xin lỗi!". 

***

Hiểu Huỳnh hào hứng thuật lại chuyện ba năm trước Bách Thảo đai
thắng Kim Mẫn Châu. Mai Linh, Lâm Phong, Khấu Chấn khoái chí cười lớn, nỗi mệt
nhọc tiêu tan không ít, rốt cuộc Kim Mẫn Châu cũng chẳng được gì.

Dân Đới đưa họ đến sân khu nhà ở của các đệ tử, bên trong đã có
tuyển thủ một số nước, nhìn thấy đoàn đi vào, họ đều gật đầu chào vẻ thân
thiện.

"Đây là phòng của các bạn."

Hai gian phòng liền nhau, một dành cho nam, một cho nữ. Phòng nào
cũng trải chiếu trúc màu nâu nhạt gọn gàng, sạch sẽ, gối đặt ngay ngắn ở đầu
giường, xem ra rất sạch sẽ, trong phòng đủ ánh sáng, không khí trong lành.

Hiểu Huỳnh và Mai Linh vỗ tay hoan hô, bắt đầu cất đồ đạc. 

Sơ Nguyên nói lời cảm ơn với Dân Đới.

"Sơ Nguyên tiền bối đây là phòng riêng của anh", Dân Đới
vừa cung kính nói vừa kéo cánh cửa giấy của gian phòng kế bên.

Mọi người ngẩn ra.

Bách Thảo nhìn về phía đó.

Chiếu trúc mới tinh, ga trải giường trắng toát, sát cửa sổ có một
chiếc bàn nhỏ, trên đặt một bình hoa cúc vàng.

Trên tường treo một bức tranh thủy mặc khổ nhỏ. Chàng trai trong
bức họa nụ cười tươi sáng, nét mặt dịu dàng, hình như là Sơ Nguyên lúc
nhỏ. 

"Tôi ở chung với mọi người."

Sơ Nguyên cũng hơi ngẩn người, ánh mắt rời khỏi bức họa, ngăn không
cho Dân Đới xách hành lý vào đó.

"Không được, anh nhất định phải ở phòng này.'", Dân Đới
vội lắc đầu, kiên quyết nhấc túi của Sơ nguyên vào. "Đây là do Ân Tú sư tỷ
thu xếp, gian phòng này cũng là ÂnTú sư tỷ đích thân bài trí."

Ân Tú...

Chính là thiếu nữ tông sư, thiên tài Teakwondo thế giới sao?

Hiểu Huỳnh đột nhiên há mồm, Lâm Phong, Mai Linh cũng thì thầm bàn
tán, Bách Thảo nhìn về phía Sơ Nguyên, thấy mắt anh hình như hơi lóe lên tia
sáng khác thường khi nghe tên Ân Tú.

"Chẳng trách hôm nay ở sân bay, tôi cảm thấy Đình Nghi có vẻ
hơi căng thẳng, nhất định Đình Nghi đã biết mối quan hệ không bình thường giữa
Sơ Nguyên tiền bối và cô Ân Tú này."

Các cô gái vào phòng bắt đầu thu xếp đồ đạc, Mai Linh vừa lấy bàn
chải đánh răng ra vừa hào hứng nói:

"Lại bố trí cho Sơ Nguyên tiền bối một phòng riêng, các cô có
nhìn thấy bức tranh màu nước đó không, nhất định là Ân Tú vẽ Sơ Nguyên
tiền bối."

Nhưng chẳng phải Sơ Nguyên tiền bối đang hẹn hò với Đình Nghi
sao?" Hành lý của Quang Nhã rất đơn giản, chỉ mấy phút đã thu xếp xong.

"Ô, đây chính là cuộc tình tay ba như phim Hàn Quốc
rồi." Vừa cúi đầu rửa mặt trong bồn, Mai Linh vừa say sưa nói: "Lãng
mạn thật, hai thiếu nữ thiên tài, một chàng trai dịu dàng tuấn tú, rốt cuộc
chàng yêu ai cuối cùng sẽ sống trọn đời với ai…".

Bách Thảo lặng lẽ dùng khăn sạch lau chiếu trúc cho mọi người.

"Trí tướng tượng của các cô phong phú quá đấy", Lâm
Phong bật cười, "Sơ Nguyên tiền bối đã yêu Đình Nghi rồi, sao có thể hẹn
hò với Ân Tú".

"Các cô", lau mặt sạch sẽ, Mai Linh thở dài, "Tình
yêu là gì? Tình yêu là sự rung cảm không thể kìm chế, không chịu sự điều khiển
của lý trí, huống hồ Sơ Nguyên tiền bối chỉ là đang hẹn hò với Đình Nghi, tình
yêu mới lúc nào cũng có thê nảy nở.

"Sao hình như cô có vẻ rất hy vọng thế", Hiểu Huỳnh lườm
Mai Linh.

"Cô ấy à, chắc không cam tâm với Sơ Nguyên tiền bối nhưng lại
không có can đảm đi tranh giành, chỉ dám mơ tưởng một mình", Lâm Phong
cười nói

"Đâu có...", Mai Linh làu bàu, "Thỏ không ăn cỏ
cạnhchuồng, tôi sẽ không giẫm lên chân đồng đội, chút đạo lý này, tôi vẫn hiểu.
Tôi chỉ cảm thấy giữa Sơ Nguyên tiền bối và Ân Tú hình như không bình thường,
Ân Tú dành riêng cho Sơ Nguyên tiền bối một phòng, chắc chắn là để tiện hẹn hò
gặp gỡ...".

"Sơ Nguyên sư huynh không phải loại người đó!", Hiểu
Huỳnh phát bực, "Đừng nói Sơ Nguyên sư huynh tệ thế!".

"Tôi đấu có nói gì thậm tệ về Sơ Nguyên tiền bối!", Mai
Linh nói dỗi.

"Thôi đừng nói nữa!", Lâm Phong dàn hòa, "Chưa đấu
với Kim Mẫn Châu mà đã đấu nhau rồi".

Hiểu Huỳnh bĩu môi, không nói gì nữa,

"Kim Mẫn Châu có thể lại đến gây sự với chúng ta", Quang
Nhã phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.

 "À, cô ta đến là ngang ngược, vừa rồi giá cứ để Bách
Thảo dạy cho cô ta một bài thì tốt", Mai Linh nhanh chóng nói.

"Biết mình biết người trăm trận trăm thắng", Lâm Phong
lắc đầu, "Không nên khinh xuất coi thường địch.Bách Thảo, chị thấy chắc
chắc Kim Mẫn Châu vẫn còn đến tìm em khiêu chiến, em phải chuẩn bị tinh
thần". 

"Vâng!", Bách Thảo gật đầu.

Chỉ có bản thân cô biết, mặc dù mấy ngày nay luôn nỗ lực học cách
kìm chế, cố gắng giữ bình tĩnh, mặc dù vừa rồi khi Kim Mẫn Châu khiêu chiến,
ngọn lửa vẫn bùng lên trong lòng, nếu Nhược Bạch sư huynh không dùng ánh mắt
ngăn cản, có lẽ cô đã giao đấu với Kim Mẫn Châu.

Một lát sau

"Hừ, chăng phải đã nói sẽ đến xin lỗi mà, sao bây giờ vẫn
chưa thấy động tĩnh gì", Hiểu Huỳnh nhìn ra ngoài cửa sổ nói. Cô vẫn nhớ
lời chàng thiếu niên có nước da đen, ba năm trước chính cậu ta đã cùng Kim Mẫn
Châu đến Tùng Bách võ quán tìm Bách Thảo nhưng Bách Thảo đi vắng.

Hình như anh ta tên là... 

Mân Thắng Hạo. 

Mân Thắng Hạo? Hình như cái tên rất quen. Hiểu Huỳnh cố nhớ, đột
nhiên giật mình!

Thu xếp đồ đạc xong xuôi, mọi người lại tụ tập. Sơ Nguyên thông
báo buổi chiều là thời gian tự do, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi lấy lại sức.

Do ngày mai mới là thời gian huấn luyện chính thức nên nhóm Khấu
Chấn, Thạch Tông đi dạo khắp nơi trong Xương Hải võ quán, nhóm Lâm Phong, Mai
Linh, Hiếu Huỳnh ở lại trong khu ký túc giao lưu với tuyển thủ các nước.

Không tham gia chuvện gẫu thì không biết, tham gia rồi bỗng giật
mình.

Do cuộc thi Cup Teakwondo thế giới sắp bắt đầu, khóa tập huấn lần
này tập trung hầu hết những cao thủ trẻ của các nước, trong đó có khá nhiều
gương mặt đã được biết đến, nhiều người từng tham gia những giải đấu quốc tế,
thậm chí từng đoạt thứ hạng rất tốt.

Quá thật...

Quả thật chính là cuộc thi Cup Teakwondo thế giới của thanh niên!

Không, đúng là trận địa của cuộc thi Cup Taekwondo thanh niên thế
giới! 

So với các cao thủ của Iran, Nhật Bản, Pháp, Italy, Ấn Độ, ngoài
Đình Hạo, Đình Nghi vắng mặt tất cả đệ tử Ngạn Dương chưa tham gia bất kỳ cuộc
thi quốc tế nào. Thực lực... hình như hơi chênh lệch…

Hiểu Huỳnh, Mai Linh, Quang Nhã càng nghe càng sốc, không dám nói
nhiều.

Lâm Phong tỏ ra từng trải, chín chắn, nói cười tự nhiên, dùng thứ
tiếng Anh không thạo lắm nói chuyện với tuyển thủ các nước về phong tục tập
quán, cảnh quan du lịch. Khi họ bắt đầu nói đến chuyện đi Hàn Quốc mua đồ nên
đến chỗ nào thì tốt nhất Hiểu Huỳnh mới tự tin tham gia câu chuyện.

Do khóa tập huấn có giới hạn về độ tuổi nên những tuyển thủ đến
đây đều là thanh thiếu niên tuổi chừng từ mười lăm đến mươi chín, mọi người sàn
sàn tuổi nhau, sở thích gần gũi, càng nói càng hợp nên vô cùng ồn ào, sôi nổi.

Trong sân tràn đầy tiếng nói cười.

 

"Ra đây một lát."

Đang chăm chú nghe mọi người nói chuyện, đột nhiên Bách Thảo nghe
tiếng Nhược Bạch từ phía sau. Hiểu Huỳnh cũng nghe thấy, cười hi hí, nháy mắt,
chun mũi với Bách Thảo. Bách Thảo luống cuống nhưng Nhược Bạch đã quay người đi
ra, cô đành chạy theo sau anh.

"Hẹn hò vui vé nhé."

Hiểu Huynh cười cười gửi Bách Thảo một nụ hôn gió rồi quay đầu
tiếp tục bàn chuyện đi đâu mua đồ trang sức.

 

Bách Thảo lẳng lặng cúi đầu bước đi.

Cô không hiểu, cô đã giải thích vói Hiểu Huỳnh bao nhiêu lần rằng
cô với Nhược Bạch không có quan hệ đặc biệt, cũng không hẹn hò nhưng không hiểu
sao Hiểu Huỳnh lại không tin. Lại còn Đình Nghi, cũng luôn nói xa xôi về quan
hệ giữa cô và Nhược Bạch sư huynh, thậm chí Sơ Nguyên sư huynh cũng cho rằng...

"Huỵch!!"

Không biết từ lúc nào Nhược Bạch đã dừng lại, Bách Thảo đang ngơ
ngẩn không kịp dừng lại, đầu đã va vào lưng anh! 

"Xin... xin lỗi!" 

Cô ôm mũi, vội vàng xin lỗi.

"Đang nghĩ gì vậy, đầu óc để đâu thế!"

Đây là một bãi cỏ mềm mại, rộng thênh thang, một màu xanh um, phía
xa có một cây đa tán lá rậm rạp, cành xum xuê, xa hơn nửa là một hồ nước phẳng
lặng. Cảnh sắc tuyệt đẹp nhưng giọng nói của Nhược Bạch sư huynh càng nghe càng
thấy lạnh hơn ngày thường: "Từ lúc lên máy bay, tinh thần em luôn phân
tán. Đây là trại tập huấn không phải là trại hè, không phải đến đây để
chơi'". 

"... Vâng!", Bách Thảo xấu hổ cúi đầu.

Im lặng mây giây, Nhược Bạch lại tiếp: "Trước khi đến đây,
huấn luyện viên Thẩm đã đồng ý tiến cử em tranh giành tư cách tham gia Cup thế
giới". 

Bách Thảo kinh ngạc ngẩng đầu.

''Nhưng... Đình Nghi…"

Quá khó mở miệng nhưng lại thấy vuimừng. Cô vẫn biết huấn luyện
viên Thẩm rất quý Đình Nghi, hơn nữa chỉ là một trận thắng trong cuộc thi luyện
tập có lẽ rất khó lung lay vị trí của Đình Nghi trong con mắt của huấn luyện
viên Thẩm. 

Nhược Bạch lạnh lùng nói tiếp:

"Điều kiện là em có thể chứng minh thực lực của mình bằng
việc đánh bại Lý Ân Tú."

 

Trong không khí xen mùi hương cỏ dại. 

Bách Thảo sửng sốt nhìn Nhược Bạch không hiểu. 

Nhược Bạch cũng không nói.

Chỉ nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng.

 

"Nghe nói... lần nào Đình nghi cũng thua Ân Tú." Lúc lâu
sau, Bách Thảo mới thảng thốt mở miệng: "Nghe nói, Ân Tú ôm trọn giải quán
quân trong mọi giải cô ấy tham gia…" Nghe nói, Ân Tú không chỉ cạnh tranh
với các nữ tuyển thủ, trong một số cuộc thi đấu ở Hàn Quốc, cô đượcphép đua tài
với các tuyển thủ nam và điểu khiến người ta kinh ngạc là cô đoạt giải quán
quân toàn quốc.

Hơn nửa, Hiểu Huỳnh còn nói.

Do xuất thân từ gia tộc Taekwondo nối tiếng, ông ngoại và cha đều
là những trụ cột Taekwondo ở Hàn Quốc nên vừa ra đời Ân Tú đã có địa vị cao
sang. Nhưng không phụ kỳ vọng của giới Taekwondo Hàn Quốc đối với mình, vừa ra
nhập làng Teakwondo, cô đã lần lượt chiến thắng các cao thủ của Hàn Quốc, sau
đó nhanh chóng xác lập ngôi vị nữ hoàng Taekwondo thế giới của mình.

Không chỉ có thế, nghe đồn Ân Tú có phẩm chất thanh cao, thông
minh đặc biệt, rất chuyên tâm nghiên cứu và có hiểu biết sâu rộng về lý luận
Taekwondo, từng viết mấy cuốn sách, rất được tôn sùng ở Hàn Quốc. Hầu hết các
viện Taekwondo Hàn Quốc đều phá lệ trao cho cô phẩm cấp bát đoạn đai đen khi Ân
Tú mười bảy tuổi. Lý Ân Tú được gọi là "Thiếu nữ tông sư" nguyên nhân
cũng từ đó mà ra.

Nghe nói ở Hàn Quốc, Ân Tú đã trở thành biểu tượng của Taekwondo.
Trong giới Taekwondo quốc tế, Ân Tú cũng đã là một huyền thoại. Ngay Đình Nghi
đứng cạnh cô ấy hào quang cũng chỉ còn là ánh đèn đom đóm.

 

"Đình Nghi không thắng nổi Ân Tú, nhưng em chưa hẳn",
nét mặt Nhược Bạch vẫn thản nhiên."

“…”

Cắn môi, Bách Thảo hiểu kỳ vọng của Nhược Bạch đối với mình.

Nhưng...

Không, cô không tự tin như vậy.

Cô không dám nói liều, không thể lừa dối người khác rồi lại lừa
dối Nhược Bạch. Ngay đến Đình Nghi cô cũng chỉ mới thắng một trận, làm sao cô
đủ tự tin so tài với Ân Tú thực lực vượt xa Đình Nghi?

"Nêu lần này không thắng nổi Ân Tú, sau này em sẽ chịu khó
luyện tập nhiều hơn! Em tin rằng có một ngày em có thể chiến thắng cô ấy",
hít một hơi dài, Bách Thảo nói.

Nhược Bạch cau mày, trầm ngâm.

Gió chiều lướt qua bãi cỏ xanh, một áp lực mỗi lúc một lớn như
trận gió tràn vào lòng cô. Nhược Bạch vẫn không nói gì, Bách Thảo dần dần có
cảm giác khó thở. 

"Vâng!"

Trong nỗi căng thẳng, bất ngờ giọng cô như phá cổ họng:

"Em... em sẽ chứng minh, em có thực lực chiến thắng Ân Tú, sẽ
không để đến sau này, lần này em sẽ chứng minh cho huấn luyện viên Thẩm nhìn
thấy!"

So với nỗi thất vọng của Nhược Bạch đối với cô mọi chuyện khác đều
không quan trọng. Bất luận Nhược Bạch sư huynh yêu cầu cô làm gì, cô đều nhất
nhất làm theo, dẫu... dẫu là phải chiến thắng Ân Tú, thiếu nữ tông sư huyền
thoại...

Nhìn đôi má đỏ lựng của và đôi mắt sợ hãi căng thẳng nhìn mình của
Bách Thảo, Nhược Bạch đột nhiên cảm thấy rung động, giống như dòng suối chảy êm
ả dưới lòng sông băng.

"Có lẽ anh đã sai", giọng anh thoáng vẻ xót xa. 

"Sao ạ?", Bách Thảo sững người. 

Cô lắc đầu lia lịa, lắp bắp nói:

"Không, không phải!"

Nhất định là sự do dự vừa rồi của cô khiến Nhược Bạch sư
huynh thất vọng. Là do cô sai, vừa rồi tại sao cô lại do dự? Nhược Bạch sư
huynh nhất định rất giận nên mới nói thế, cô nên tin tưởng Nhược Bạch sư huynh,
những việc Nhược Bạch sư huynh yêu cầu cô làm xưa nay đều đúng.

"Em sẽ chiến thắng Ân Tú! Em sẽ chứng minh cho huấn luyện
viên Thẩm nhìn thấy! Nhược Bạch sư huynh, hãy tin em, em có thể!" Chân tay
cuống quýt, cô nói một hơi.

"Tốt!", Nhược Bạch gật đầu

Nhìn cô, anh khẽ nở một nụ cười từ đáy mắt rồi dần hiện lên khóe
môi. Nụ cười chỉ thoáng qua như vậy nhưng giống như đoa sen cạn đóng băng trên
núi tuyết khiến Bách Thảo sững sờ.

Ánh mắt anh di chuyển từ khuôn mặt ngơ ngẩn của Bách Thảo lên
trán.

Trên mái bờm trước trán cô cài một cái kẹp tóc hình trái dâu tây
đỏ chói, phản chiếu dưới ánh nắng khiến đôi mắt cô càng đen láy, long lanh.
Nhược Bạch nhìn chiếc kẹp tóc mấy giây, giọng nhẹ như tiếng nhịp tim anh:

"Em giữ nó sao?"

"Dạ?" Theo ánh mắt anh, Bách Thảo vô thức sờ tay lên
chiếc kẹp tóc trên mái mình: "... À!".

Thảm cỏ xanh rờn.

Ánh nắng rực rỡ.

Giọng Nhược Bạch từ phía trên vọng xuống.

Tai ù lên, mặt đỏ ửng, tim bắt đầu đập Bách Thảo thảng thốt nhớ
tới căn nhà gỗ nhỏ lúc hoàng hôn, bàn tay ấm áp vò rối mái tóc mình, lại quên
đi đó vốn không phải là chuyện Nhược Bạch sư huynh sẽ hỏi. 

"…Thích"

Má cô nóng ran như sắp bốc cháy, đầu cúi gằm, không dám nhìn Nhược
Bạch sư huynh bên cạnh.

 

Cây đa phía xa rậm rạp như che kín bấu trời.

Cỏ xanh rờn.

Mặt hồ phẳng như gương.

Mặt trời lận dần, Nhược Bạch ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, nhìn cô
hết lần này đến lần khác miệng hô to. Cú xoáy người vọt lên của cô như luồng
gió khuấy đảo không khí, như bức tranh thủy mặc chập chờn, trải dài

* * * 

Mặt trời xuống núi.

Khi Nhược Bạch và Bách Thảo trở về đình viện, hình như đã xảy ra
chuyện gì, tuyển thủ các nước cơ hồ đều đến, ồn ào xúm quanh phía trái chiếc
cổng lớn màu nâu, bên trong có tiếng khóc, tiếng chỉ trích vẳng ra.

"Nhược Bạch sư huynh, Bách Thảo hai người về rồi! Mau lại
xem!"

Nhìn thấy hai người, ánh mắt Hiểu Huỳnh gian giảo cười cười
chen từ đám đông ra, lôi tay Bách Thảo cùng chen vào bên trong.

"Xem này, Kim Mẫn Châu!"

Cố len vào trong cùng, Hiểu Huỳnh giơ tay chỉ!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3