Một đêm sau cưới - Chương 44
Chương 44: Bảo bối chọn chồng
Mỗ Anh đắc ý nói: có một bà mẹ nặng khẩu vị dĩ
nhiên có một cục cưng nặng khẩu vị như nhau chứ sao!
Cha mẹ, xin tha thứ vì con đã nói hỗn với hai
người, bởi vì con đã hứa sẽ không để cho hai người tức giận, nhưng sự thật là
cái mà hai người gọi là chân tướng khiến cho con không cách nào không nổi điên
lên được, bởi vì con đã tức giận, thế nên thật xin lỗi hai người, xin lỗi người
xem, hơn nữa, thật xin lỗi chính mình!
Chân tướng cuộc tình tay ba để mọi người chờ
mong đã lâu cuối cùng cũng được hé lộ, kì thực cũng chỉ là một trò khôi hài:
năm đó, hai người phụ nữ đồng thời để ý đến một người đàn ông, nhưng mà người
đàn ông ấy chỉ vừa mắt với một người mà thôi, cho nên họ kết hôn, mà người phụ
nữ còn lại thì thương tâm rời đi, cuối cùng cũng kết hôn. Một người đàn ông là
cha tôi, một người phụ nữ là mẹ tôi, còn người phụ nữ kia chính là người mà tôi
vẫn cho là mẹ kế, tạm thời trước hết gọi bà ta là mẹ sau cũng được. Cho nên,
vào cái năm tôi sắp lên cấp hai kia, mẹ kế ly hôn rồi mang theo hai đứa con tới
gặp lại mẹ tôi, bởi vì hai người là bạn bè xấu bụng lâu năm, thế nên khi đó vừa
lúc cha chọc mẹ tôi nổi hứng, muốn khảo nghiệm tình cảm của cha, vì vậy quyết
định chủ động để mẹ con ba người ở lại nhà chúng tôi còn mình thì cầm một tờ
đơn ly hôn, tiêu sái vung ống tay áo bỏ đi du lịch vòng quanh trái đất, cũng
cảnh cáo cha không được đuổi người ở trong nhà đi. Hiểu được ý của mẹ, cha tôi
vốn yêu chiều người phụ nữ của mình, cho nên “nén giận” để bọn họ sống ở trong
nhà, còn mình thì đuổi theo mẹ của tôi “bỏ mạng thiên nhai”, kì thực chính là
đi hưởng tuần trăng mật, thậm chí là đi hưởng nhiều năm, để lại đứa con gái bảo
bối duy nhất ở lại chơi trò COS cô bé lọ lem, ứng phó ba người tôi tự cho là mẹ
kế và hai người chị không cùng huyết thống. Dĩ nhiên, đó cũng là bởi vì có
người vọng tưởng trở thành mẹ kế và chị kế của tôi nên mới thế. Sau đó cha tôi
giải thích, bảo rằng muốn để cho tôi biết trước lòng người hiểm ác, học được
cách tự lực cánh sinh, vậy nên kiên trì thực hiện chính sách giáo dục kiểu chăn
dê như vậy. Do đó, nhờ phúc của bọn họ, tôi đã học được đủ loại mánh khóe giang
hồ, đánh lộn bẻ khóa…
Rất tốt, cực kì tốt, cha mẹ của tôi dĩ nhiên lại
bởi vì tư tâm của chính mình mà để mặc tôi tự thể nghiệm cuộc sống nước sôi lửa
bỏng “đặc sắc” nhiều năm như vậy. Bọn họ cũng được gọi là cha mẹ sao? Đúng, bọn
họ không phải, cho nên tôi quyết định tức giận, nếu không sẽ làm thất
vọng…Giang Đông phụ lão a~~
Cái gọi là làm cho Hạ Anh tức giận, hậu quả sẽ
cực kì nghiêm trọng, cho nên tôi quyết định xui khiến con gái bảo bối của tôi
cùng nhau tức giận, để con bé nhỏ nước miếng toàn bộ lên người bọn họ! Hừ hừ!
Thời gian qua thật nhanh, trong nháy mắt đứa nhỏ
đã được ba tháng, có câu nói thật là đúng, ba lật sáu ngồi tám bò
*
, không sai, tiểu bảo bối của tôi biết lật người
rồi!
(*ba lật sáu ngồi tám bò: cái này từa tựa câu
“ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi” đấy mọi người)
Khi mang đứa nhỏ từ Hàn gia trở về xong, chúng
tôi đặt con bé cẩn thận ở trên giường, sau đó ai đi làm việc của người nấy.
Hàn Lỗi ngồi ở trong thư phòng xem giấy tờ, còn
tôi thì thư thái tắm rửa một chút, ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa nhà tắm thì
phát hiện một chuyện rất vui, niềm vui đến từ một đứa trẻ.
Tôi hoan hỉ chạy đến cửa thư phòng, cười tươi
như hoa anh đào rực rỡ nhẹ nhàng gọi Hàn Lỗi, vẻ mặt thần bí kéo anh vào phòng,
cùng nhau yên lặng quỳ xuống mép giường nhìn cục cưng đang ngủ say.
Đầu tiên Hàn Lỗi không thể hiểu được cái gì,
nhưng mà đứa nhỏ vừa làm một động tác xong, anh thiếu chút nữa hưng phấn cười
ra tiếng, mà tôi lại càng hưng phấn hơn nữa che miệng cười trộm, bởi vì cục
cưng đã lặng lẽ lật người, hơn nữa còn là vừa lật vừa ngủ nữa chứ.
Vẻ mặt Hàn Lỗi kích động, đứng dậy lưu loát đi
tìm cái V8
*
, đem mọi hành động của đứa nhỏ quay hết không
sót một cảnh nào.
(*V8: mình nghĩ là một loại máy quay phim cầm
tay dành cho gia đình~~)
Kể từ sau khi con gái bảo bối của anh sinh ra,
anh đã hoàn toàn bị huấn luyện thành một vú em siêu cấp, dỗ dành trẻ con này,
đổi lại tã này, bón sữa bột này, anh đều thực hiện hết sức lưu loát.
Con bé đầu tiên là nằm ngủ với tư thế đầu hàng ở
trên giường, sau đó đột nhiên vô ý thức vừa lật ra phía sau vừa an an ổn ổn ngủ
say, chuyện này làm chúng tôi có chút ý xấu, thế nên nhẹ nhàng đặt con bé nằm
ngang lại, quả nhiên, nằm ngang được một lúc cục cưng lại xoay mình, đầu tiên
là nghiêng người ngủ, rồi nằm úp sấp ngủ luôn. [ bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Tôi giống như chơi nhiều thành nghiện, tiếp tục
đem con bé quay người, con bé lại tiếp tục xoay mình, cuối cùng, dưới sự trao
đổi của Hàn Lỗi, đứa nhỏ bị hai người lật tới lật lui, làm chúng tôi vui vẻ vô
cùng, mà quan trọng nhất là, con bé ngủ say căn bản không biết mình bị chúng
tôi đem làm đồ chơi, thật sự là đã nghiền quá mà!
Bởi vì đứa nhỏ hấp thu dinh dưỡng rất tốt nên
lớn nhanh, cả người tròn vo, thịt tăng vù vù, lật tới lật lui con bé cũng giống
như lật một khối cầu bằng thịt vậy, quay lại đây a, lăn qua đây a, hết sức đáng
yêu, mà làm tôi cao hứng nhất chính là, những động tác đáng yêu của con bé đều
được chúng tôi quay lại rồi!
Cho nên cả đêm, hai người cha mẹ bại hoại cứ thế
đùa giỡn bảo bối của mình, cho đến khi khiến con bé tỉnh giấc, thế là phải dùng
một thời gian thật dài thật dài tới dỗ con bé ngủ tiếp.
Vừa đảo mắt, bảo bối đã sáu tháng, biết ngồi.
Cuối tuần, chúng tôi mang đứa nhỏ đến nhà lớn
của Hàn gia cùng nhau chơi đùa, con bé vẫn luôn là tiểu công chúa trong lòng
của mọi người ở đây, thế nên chỉ vì muốn nó cười một tiếng, ai nấy đều xuất ra
tất cả vốn liếng của mình tới để trêu chọc con bé.
Đứa nhỏ được chúng tôi đặt nằm trên ghế salon,
chỉ thấy con bé rất biết điều nằm xuống, nể tình cười toe toét lên, cho dù nho
nhỏ nhưng cũng đủ để thỏa mãn hư vinh trong lòng mọi người.
Đột nhiên, đứa nhỏ khoa tay múa chân với chúng
tôi, giống như đang muốn ngồi dậy, cho nên tôi ôm lấy con bé, để con bé ngồi kê
mông trên ghế salon. Con bé mềm nhũn dựa vào thành ghế, đột nhiên tự mình phát
lực, đứng thẳng lưng dậy, kiên trì được vài giây đồng hồ lại nhanh chóng đung
đưa, dù sao ngồi cũng chưa thể vững ngay được.
Cho nên, chúng tôi giống như dạo trước đem con
bé làm đồ chơi xoay mình như nhau, ở thời điểm con bé sắp ngã nhào thì đỡ dậy,
có qua có lại, khi ấy cục cưng cười vui sướng hoan hỉ, còn chúng tôi thì cười
ha ha thật vui.
Chú ý nha, không phải chúng tôi trêu bé cưng, mà
là bị bé đùa giỡn đấy!
Dần dần, cục cưng đã có thể ngồi vững vàng, cho
nên ngoại trừ yêu thích tư thế nằm ngang và xoay người ra, nếu không có chuyện
gì thì con bé thích ngồi liền ngồi, như một cục thịt, cũng như một pho tượng
phật bé tí vậy, ngồi hết sức vững vàng.
Sau đó, chúng tôi liền tìm được một trò chơi
mới, đó chính là thừa dịp con bé ngồi vững vàng được rồi, ý xấu đẩy ngã bé
cưng, con bé cũng hết sức phối hợp với chúng tôi, mỗi lần như thế đều vươn bàn
tay nhỏ bé đầy thịt của mình ra chống xuống mặt đất, rồi chậm rãi như đang thực
hiện cảnh quay chậm từ từ trượt chân, sau đó nằm nghiêng trên đất, đắc ý nhìn
chúng tôi nhếch miệng cười, đúng tiêu chuẩn cười hở cả răng, hơn nữa chỉ có một
cái răng mà thôi.
Không cần phải nói, mỗi lần đùa giỡn nho nhỏ như
thế với bảo bối đều khiến chúng tôi thét chói tai và cười to lên, đúng tiêu
chuẩn anh chơi tôi, tôi chơi anh, hết sức hài hòa và đáng yêu.
Cục cưng tám tháng, xuẩn xuẩn dục động bắt đầu
học bò.
Hai chân con bé quỳ trên mặt đất, hai tay cũng
chống trên mặt đất, tay chân cùng nhau sử dụng, cố gắng bò về phía trước, tốc
độ chậm chạp, có chút cố hết sức, nhưng mà cái mông tròn đầy thịt cứ lắc lư lắc
lư kia khiến người ta có xúc động muốn dùng chân tới đụng chạm PP nho nhỏ kia
một cái.
Cho nên, hóa suy nghĩ thành hành động, tôi hoan
hỉ ở thời điểm con bé ra sức bò về phía trước, vươn chân ra nhẹ nhàng gõ vào PP
nho nhỏ mất hồn đang giãy dụa kia một cái, để bé cưng có thêm động lực bò tới
bò lui tiếp.
Con bé tựa hồ cũng ý thức được đây là một trò
chơi, cho nên lần nào cũng bò rất hăng say, mà khi bò mệt rồi sẽ thông minh dừng
lại, cẩn thận xoay người, lảo đảo ngồi xuống xong sẽ quay đầu nhìn chúng tôi
nhe răng nhếch miệng cười to, lúc này bé cưng đã có hai chiếc răng rồi.
Khi cục cưng hoàn toàn thành thục với mình xoay
người, vững vàng ngồi và bò được xong, con bé càng thêm thuần thục trở thành đồ
chơi của chúng tôi.
Mỗi lần có nhiều người xuất hiện, con bé sẽ rất
hoan hỉ vui vẻ bò về phía trước, biểu diễn sức sống của mình, bò được một lát
sẽ quay đầu hướng về phía chúng tôi nhếch miệng cười một tiếng, có được tiếng
hoan hô cổ vũ của mọi người xong liền tiếp tục có tinh thần bò lên trước, một
lát sau lại đột nhiên tung mình ngồi xuống, quay đầu nhếch miệng, cười to với
mọi người, đắc ý lộ ra hai cái răng.
Hàn Ái a Hàn Ái, làm sao con có thể đáng yêu và
khả ái như thế chứ? Quả nhiên là con gái của Hạ Anh và Hàn Lỗi mà!
Rất nhanh, ngày kỷ niệm tròn một tuổi của cục
cưng sắp đến, con bé đã tập tễnh học bước đi có vẻ tiêu hao không bao giờ hết
tinh lực và thể lực, đối với việc học đi có ham muốn rất mãnh liệt, lúc nào
cũng xuẩn xuẩn dục động khiến chúng tôi không lúc nào không trở thành cái đuôi
đi sau cô nhóc, cùng nó học cách bước đi.
Cho nên, mỗi lần nhìn thấy con bé sức sống dư
thừa như thế, hai người đều không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Ngày sinh nhật của tiểu công chúa Hàn gia, chúng
tôi không lãng phí phô trương sự giàu sang của mình, chẳng qua chỉ mời những
người hàng xóm trên tầng mười lăm này đến nhà lớn của Hàn gia ăn mừng mà thôi.
Khác nhau ở chỗ chính là, lần này có một khách
mời đặc biệt tới dự, đó chính là người đã đặc biệt bay qua đại dương mà đến –
Âu Dương Suất.
Hơn một năm không thấy mặt, người bạn nhỏ Âu
Dương Suất đã trổ mã càng thêm đẹp trai, nhìn ngũ quan tuấn tú, cơ thể nho nhỏ
đã bắt đầu thành hình…khó tưởng tượng ra, qua mười năm nữa nhất định là một yêu
nghiệt, ách, một người đàn ông tuấn mĩ a.
Đối mặt với một Tiểu Chính Thái
*
cực phẩm như vậy, tôi phát hiện mình càng cười
tà ác hơn.
(*Tiểu Chính Thái: từ gốc là:
小正太
(tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật:
Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi,
ngây thơ. Nguồn : trích chú thích trong cuốn “Chết, sập bẫy rồi” do Lục Hoa –
Lucy dịch)
Âu Dương Suất được hoan nghênh với trình độ gần
như liều mạng giống hệt với bé con nhà chúng tôi, nhưng mà cậu bé này có vẻ chỉ
chung tình với cục thịt nhỏ nhà chúng tôi thôi thì phải, chỉ thấy nó vẫn gục ở
bên cạnh cục thịt nhỏ, cố sức chọc cho con bé cười.
Đây là một hình ảnh cỡ nào đáng giá khiến người
ta không thể không YY được a.
Mà cục thịt nhỏ nhà chúng tôi cũng có vẻ đặc
biệt thích Âu Dương Suất, bàn tay nhỏ bé có khua khoắng loạn xạ trước mặt, như
đang nghĩ muốn nhào vào trong ngực người ta vậy.
A! Bé cưng quả nhiên là bảo bối của Hạ Anh tôi
mà, không căng thẳng mà hết sức chủ động, ngay cả ánh mắt với khẩu vị nặng cũng
được kế thừa từ thưởng thức của mẹ, ánh mắt độc đáo như thế, liếc qua đã nhắm
trúng ngay Âu Dương Suất rồi, không tệ nha, con gái của mẹ, tiến lên đi, nước
phù sa không lưu ruộng người ngoài, mẹ sẽ rất vui vẻ nếu cậu ta trở thành con
rể của nhà mình, bảo bối a bảo bối, cố gắng lên!
Có lẽ là do mẹ con chúng tôi tâm ý tương thông,
một đám người tranh nhau dạy cục cưng gọi mình là cô chú đều lần lượt thất bại
cười khổ, duy nhất chỉ có Âu Dương Suất, cậu bé chỉ mới dạy qua mấy lần, cục
thịt nhỏ nhà chúng tôi đã rất nể tình lẩm bẩm theo rồi, rất rõ ràng hai chữ
“Đẹp trai”.
Rống! Toàn bộ mọi người bạo tẩu kêu lên, gọi con
bé là người thấy sắc quên thân, thương tâm nhất vẫn là cha con bé, người đàn
ông của tôi, bởi vì có Âu Dương Suất “đẹp trai” rồi, cục cưng sẽ không thèm cha
nữa, đến chữ cha cũng không thèm gọi. Điều này khiến cho gương mặt tuấn tú của
người bạn nhỏ Âu Dương Suất đỏ bừng lên, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.
Đưa Âu Dương Suất đi rồi, cha Hàn thương tâm vội
vàng đem tiểu bảo bối của mình ôm vào trong ngực, nhìn con bé chân thành giúp
con tẩy não: “Tiểu Ái Ái à, con phải nhớ kỹ, người đàn ông đẹp trai nhất trên
thế giới này là cha của con, người đàn ông con được ôm chỉ có thể là cha, người
đàn ông được thân mật với con cũng chỉ có cha, người đàn ông duy nhất có thể
nắm tay con cũng là cha, mau quên cái thằng nhóc Âu Dương Suất kia đi, con chỉ
có thể yêu một mình cha mà thôi!”
“Hả? Thế thì sau này con bé làm sao gả ra ngoài
đây?” Tôi đứng ở một bên, ngoài cười nhưng trong không cười nhắc nhở.
“Sau này hãy nói! Hơn nữa Âu Dương Suất lớn hơn
Tiểu Ái Ái mười tuổi đấy! Anh không chấp nhận!” Hàn Lỗi sốt ruột vì con gái
yêu, không thèm chịu trách nhiệm gì đã kiên định trả lời.
“Anh chưa nghe nói qua tuổi tác không là vấn đề,
cao thấp không phải là khoảng cách hay sao?” Tôi đoạt lấy cục cưng từ tay anh,
ôm vào trong ngực, mắt lộ tia sáng gian tà nói với con bé: “Tiểu bảo bối, đừng
nghe cha con nói linh tinh nhé, thích là phải tranh thủ, mà sự thật chứng minh,
ánh mắt của con quả nhiên rất tốt! Rất hợp khẩu vị của mẹ! Cho nên, chờ con lớn
lên rồi, chúng ta cùng nhau thông đồng dụ Âu Dương Suất tới nhà mình làm con rể
nhé, được không con?” Dứt lời, tôi còn thân mật hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của
cục cưng nữa.
Bé con tựa như nghe hiểu được lời của tôi, chỉ
thấy bé cười đến vẻ mặt rực rỡ, khoa chân múa tay không ngừng, miệng lẩm bẩm
hai chữ “đẹp trai” hết sức đắc ý.
Thế là, Hàn Lỗi bạo tẩu, bộ dáng hệt như việc
bảo bối nhà mình bị người đàn ông khác mang đi chính là ngày tận thế vậy, ôm
đầu hét lên nói muốn đánh bay Âu Dương Suất, mà hai mẹ con chúng tôi thì sao a,
đương nhiên là nhếch miệng cười to ngầm hiểu ý nhau rồi!
Âu Dương Suất a Âu Dương Suất, nhớ ở đó đợi làm
con rể của chị Hạ Anh nhé!