Một đêm sau cưới - Chương 42

Chương 42: Người đàn ông nôn nghén cũng vợ

Mẹ chồng tôi cười nói: khi một người đàn ông
thật lòng yêu một người phụ nữ thì sẽ cùng cô ấy nôn nghén.

Hạ Anh muốn làm mẹ, Hàn Lỗi muốn làm cha, điều
này cũng có nghĩa, qua tám, chín tháng nữa sẽ có một Tiểu Hạ Anh hoặc Tiểu Hàn
Lỗi chạy đến chào hỏi cùng mọi người.

Ở trong bệnh viện, đối mặt với vấn đề ấy, mẹ hết
sức lý trí lựa chọn không nhìn tôi; sau khi ra khỏi bệnh viện, hai nữ một nam
thế nhưng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để đem niềm vui này đến cho mọi
người.

Cho nên, bên trong nhà chính của Hàn gia, không
khí quỷ dị bị đè nén, chỉ vì Hàn Lỗi nghiêm túc nói có một việc muốn thông báo.

Tôi bị an trí ngồi trên ghế sa lon, vô tội đón
nhận ánh mắt ân cần của mọi người, giống như là tôi thật bất hạnh bị lây nhiễm
một loại bệnh lạ và sắp lên Tây Thiên vậy, nhìn nét mặt bọn họ tôi cũng biết,
bọn họ là bị ảnh hưởng bởi không khí “bất lương” do hai nữ một nam kia âm mưu
tạo nên, mà tôi thì bị buộc thành đồng lõa.

Đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của cả gia đình,
Hàn Lỗi ôm tôi ngồi ở trên ghế sa lon đột nhiên từ nghiêm túc đổi sang vẻ cười
cười ngu xuẩn của người sắp làm cha, ách, là khuôn mặt tươi cười rực rỡ: “Nói
cho mọi người một tin tức tốt, đó chính là vợ của tôi mang thai, nghe rõ chưa
hả, mang thai! Nói cách khác, qua tám, chín tháng nữa, mọi người sắp thăng cấp
trở thành cụ ông, cụ bà, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, bác cả, bác gái,
bác hai, dượng, cô nhỏ cùng dì nhỏ rồi.

Trừ hai người phụ đang len lén che miệng cười
trộm đã biết tin tức, còn lại tất cả thành viên của Hàn gia cùng cha chồng tôi
lập tức hoảng hốt, kinh ngạc đắm chìm trong không khí vừa mới biến chuyển.

Ba mươi giây đã qua, một phút đồng hồ trôi qua,
năm phút đồng hồ trôi qua…

Cho đến thời điểm mười phút đồng hồ, mọi người
mới rối rít phản ứng, không có biện pháp, đây chính là lần đầu tiên Hàn gia đón
nhận chuyện vui nha, còn là chuyện vui có cục cưng nữa, cho nên đích xác là cần
phải có thời gian để tiêu hoá. Bất quá, chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy thời
gian như thế là quá dài hay sao?

Sau khi mọi người hồi phục trạng thái bình
thường xong, trong nhà lớn Hàn gia liền hết sức náo nhiệt.

Mọi người rối rít quăng tới chỗ tôi đủ loại ánh
mắt, kích động, cảm động, mừng như điên, mừng rỡ, thần kỳ, kiêu ngạo, tự hào,
vui vẻ, không thể tin được…

Người này nối tiếp người nọ chúc mừng cho tôi,
cũng tranh nhau thể hiện sự kích động trong nội tâm của mình giờ phút này.

Bà chủ lớn của Hàn gia cùng ông chủ lệ nóng tràn
mi, hai người cầm tay tôi thật lâu, không sao nói nên lời, có lẽ cả hai đã chờ
thời khắc này lâu rồi, cuối cùng, bà Hàn vỗ vỗ tay tôi, từ ái nói: “Cháu ngoan
à, sau này cần gì cứ việc nói thẳng ra, phải biết rằng Hàn gia chúng ta cái gì
cũng thiếu, nhưng mà không hề thiếu nhân lực cùng vật lực!”

Tôi kiên định gật đầu, tin tưởng tôi, đến lúc đó
tôi sẽ không khách khí thật đâu đấy!

Sau đó, mấy người đàn ông vây quanh Hàn Lỗi, vừa
vỗ vừa đập anh ấy, giống như chỉ có thế mới biểu đạt được sự chúc mừng giữa
những người con trai với nhau vậy; các cô gái thì xúm lại chỗ tôi, tranh nhau
hỏi xem cảm nghĩ cùng cảm nhận lúc này của tôi.

Chơi đùa một lát, tôi mới để ý thấy ánh mắt có
chút dại ra của cha tôi.

Tôi đứng dậy ngồi vào bên cạnh ông ấy, cha lập
tức nắm chặt tay tôi có chút kích động nói: “Cha, cha sắp làm ông ngoại rồi?”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu với ông ấy, mặc dù lấy cái
bộ mặt trẻ con của ông thì chắc chẳng ai nhìn ra ông mới gia tăng thân phận
đâu.

Tiếp theo, ông ấy cười lớn nói: “Tốt lắm! Tốt
lắm! Bây giờ ngay cả con cũng đã có cục cưng, cha không tin mẹ con không đem
cha phù chánh!”

Đây là cái gì cùng cái gì chứ, điều tôi muốn
nghe nhất không phải là cái này.

“Lúc này cha có thể nói cho con biết về chuyện
tình liên quan đến ba nữ một nam ở nhà chúng ta rồi chứ?” Tôi lại một lần nữa
hỏi ra vấn đề đã từng hỏi mẹ già lúc trước.

Mẹ già tôi liền ngồi xuống bên cạnh cha, hai
người nhìn nhau ý vị thâm trường, hết sức ăn ý trăm miệng một lời nói với tôi:
“Đứa nhỏ này con nghe nhầm sao? Chúng ta đã nói rồi mà, phải đợi con sinh cục
cưng rồi mới nói cho con biết!”

Hừ! Bọn họ đã tập luyện qua rồi đúng không? Câu
chuyện dài như vậy mà hai người chỉ gói gọn trong đúng có một câu.

Sau khi ứng phó các thành viên trong Hàn gia
xong, rốt cuộc tôi và Hàn Lỗi đã có thể về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi cả hai rửa mặt qua loa rồi nằm ở trên
giường, tôi vùi vào trong ngực Hàn Lỗi trông hết sức thân mật.

Hai người chúng tôi không tự chủ được đem tay
đặt ở trên chiếc bụng bằng phẳng của tôi, tiến hành một đoạn nói chuyện với
nhau:

“Thật thần kỳ quá, em thế nhưng mang thai! Thật
là cảm thấy không chân thật.”

“Ha ha, dựa theo suy tính, em chắc là thụ thai
trong hai ngày ở phòng khách sạn kia rồi!”

“Hừ! Cũng tại anh mà thôi, đừng có trốn tránh!”

“Hì hì…Lúc sau là tại vì bị dục vọng ép buộc nên
quên mất phòng bị…”

“Hừ, anh dám cam đoan anh không phải cố ý sao?”

“…”

“Nhưng mà, anh thích Tiểu Hạ Anh hay Tiểu Hàn
Lỗi vậy?”

“Ừm… Cả hai anh đều thích, làm sao bây giờ?”

“Rau trộn.”

“Nhưng mà anh có dự cảm sẽ là Tiểu Hạ Anh nha.”

“Hả? Tại sao?”

“F, E, E, L! Cảm giác a cảm giác, cho nên, chúng
ta lần này trước tiên sinh Tiểu Hạ Anh, sau này lại sinh Tiểu Hàn Lỗi là được!”

“Hàn tiên sinh, em đã từng nói anh rất tham lam
chưa?”

“Đàn ông mà, có dã tâm cũng đồng thời cần có
chút ít lòng tham, đây rõ ràng là điều cần thiết.”

“… Chúng ta ngủ đi…”

Cho nên, hai kẻ tay mơ sắp làm cha làm mẹ này
ngoại trừ việc dùng những lời nói nhàm chán để bình phục tâm tình kích động khi
biết chuẩn bị có cục cưng ra thì không biết làm gì thêm nữa.

Sau hai tuần, phản ứng phụ nữ mang thai của tôi
bắt đầu xuất hiện, để cho tôi không ngừng kêu khổ.

Tôi vẫn cho rằng, nếu một người ngay cả đối với
thức ăn ngon cũng không có hứng thú thì sau này sống còn có gì hứng thú nữa
đây?

Cho nên, tôi bi thương căm phẫn cảm khái, đến
tột cùng là kẻ nào đã quy định phụ nữ khi mang thai vào thời kỳ đầu nhất định
phải buồn nôn chứ, ác quá đi thôi, nôn nghén cơ đấy ạ!

Mấy ngày liền, chỉ cần nhìn thấy thức ăn ngon mà
tôi thích nhất, hành động đầu tiên sẽ là không nể mặt ai chút nào nôn ầm ĩ ra,
cho dù ăn vào cũng sẽ không nuốt trôi được mà nôn hết khiến Hàn Lỗi hết sức lo
lắng.

Cho nên, Hàn Lỗi quyết định cùng tôi về nhà
chính Hàn gia bàn bạc, để cho mọi người cùng nhau chiếu cố tôi, cũng mạnh mẽ
nói sẽ để tôi nghỉ đẻ sớm thời hạn.

Hàn lão phu nhân cùng mẹ chồng cũng rất quan tâm
tôi, nhưng bởi vì khi mang thai phụ nữ phải nôn nghén chính là một hiện tượng
tự nhiên, vì vậy bọn họ cũng không thể làm được gì.

Nhưng Hàn Lỗi luôn cùng đi theo tôi thì cảm thấy
hết sức khó chịu, mỗi lần nhìn thấy tôi ăn không vào hoặc là vừa ăn liền lập
tức phun ra, anh ấy sẽ cau mày, hết sức quan tâm nhìn tôi, vẻ mặt hận không thể
giờ phút này đổi thành người mang thai chính là bản thân anh ấy.

Cho nên, bởi vì nguyên nhân này, Hàn Lỗi thành
công được cùng tôi đồng cam cộng khổ.

Một ngày sáng sớm, mọi người cùng nhau ngồi ở
trước bàn ăn điểm tâm, tôi vẫn như cũ thấy thức ăn là buồn nôn, muỗng cháo vừa
đưa đến miệng, ngửi được mùi liền không nhịn được quăng cái muỗng đi, quay đầu
muốn nôn khan một trận.

Ngoài dự tính của tôi, lần này không có cảm nhận
được tiếng hỏi quan tâm của Hàn Lỗi, mà là nghe thấy tiếng nôn khan giống tôi
như đúc, là thanh âm nôn khan của Hàn Lỗi.

Có vẻ là bởi vì thanh âm nôn khan ấy khiến tôi
cảm giác mình không còn quá khó chịu như trước nữa, thế nên xoay người lại quan
tâm ông xã của mình.

Trên bàn ăn rất an tĩnh, vẻ mặt tất cả mọi người
không tài nào giải thích được nhìn chằm chằm Hàn Lỗi, dù sao mang thai chính là
cô gái của anh ta, muốn nôn nghén cũng không phải là chuyện của Hàn Lỗi, nhưng
thanh âm nôn khan rõ ràng kia thì giải thích thế nào đây?

Sau khi nôn khan, sắc mặt Hàn Lỗi trắng nhợt
nhìn tôi, trong mắt cũng có sự khó hiểu, không giải thích được.

Cuối cùng, mẹ chồng tôi nói, đây là bởi vì anh
quá yêu tôi, trong tiềm thức hy vọng có thể cùng tôi chia sẻ thống khổ, cho nên
theo tôi cùng nôn nghén.

Mặc dù cảm thấy có chút không thể tưởng tượng
nổi, nhưng chuyện này có vẻ là thật.

Từ ngày đó, mỗi lần tôi muốn nôn nghén, Hàn Lỗi
cũng sẽ trước tôi một giây mà phát tác, giống như là báo trước  để cho tôi
có thể chuẩn bị tâm lý vậy.

Cho nên mọi người đều biết, Hàn Lỗi rất yêu bà
xã của mình, đến nôn nghén cũng cùng nhau ân ái.

Bước vào tháng bảy, Hàn Lỗi lại cùng những người
bạn của mình họp mặt.

Bởi vì không muốn anh ấy lỡ hẹn cho nên tôi lên
tinh thần, chủ động muốn anh ấy mang tôi đến cuộc họp mặt của mình.

Thật ra thì tinh thần của tôi cũng không tệ lắm,
ngoại trừ việc không muốn ăn, nôn nghén cùng với thích ngủ ra thì đều ổn cả.

Mấy ngày nay tinh thần của tôi rất tốt, cho nên phải
đảm bảo bốn, thậm chí năm lần Hàn Lỗi mới dám “mạo hiểm” đồng ý, bởi vì bác sĩ
nói, khi mang thai thời gian ba tháng đầu là nguy hiểm nhất, cho nên bọn họ đối
với tôi hết sức nâng niu, chỉ sợ tôi té ngã, giống như chỉ cần ngậm trong miệng
cũng hoà tan mất vậy.

Vẫn ở một sân đá bóng bỏ hoang như trước, vẫn là
sáu người đàn ông đứng dưới và sáu người phụ nữ kia ngồi trên khán đài không
thay đổi.

Mấy người đàn ông giằng co trên sân bóng, ngoài
dự liệu lại không hề quyền đấm cước đá, chỉ ngồi nói chuyện.

Sáu người phụ nữ chúng tôi đánh giá lẫn nhau,
sau đó ngầm hiểu ý cười một tiếng, thì ra là tất cả mọi người rất đúng dịp mang
thai a, mới hơn một tháng, cũng có người bụng đã bành trướng lên, giống nhau ở
chỗ tất cả đều mười phần có bầu cả.

Bởi vì các cô gái đang mang thai nên sáu người
đàn ông quyết định lần này không đánh nhau mà đi tìm một chỗ cùng nhau nói
chuyện phiếm.

Sau khi từ sân đá bóng chuyển đến phòng cà phê
rất có phong cách, những người đàn ông liền tỉ mỉ chiếu cố vợ của mình, thỉnh
thoảng trêu chọc đùa giỡn, trao đổi kinh nghiệm kinh doanh với nhau.

Đúng lúc này, tôi lại bắt đầu thấy khó chịu,
không ngoài ý muốn, Hàn Lỗi liền ở trước mặt mọi người nôn ra một trận, kết quả
đương nhiên là bị đám bạn tốt của mình đùa giỡn.

Nhưng Hàn Lỗi không ngần ngại, anh ấy ôm tôi tự
hào nói: “Có bản lãnh các cậu cũng cùng bà xã nôn nghén đi! Tôi đây là biểu
hiện yêu vợ, hiểu chưa, hiểu chưa?”

Nhìn gương mặt đắc ý không sao giải thích được
của Hàn Lỗi, tôi liền nở một nụ cười thật hạnh phúc.

Mang thai ba tháng, tình trạng của tôi chuyển
biến, tính thèm ăn được khôi phục, chẳng qua là vaaxb thích ngủ như cũ mà thôi.

Bụng dần dần to lên, thân thể của tôi cũng có
những biến hoá rõ ràng, tỷ như ngực lần nữa trổ mã, ánh mắt mệt mỏi vương đầy
tơ máu, vân vân, đáng sợ nhất chính là, thể trọng của tôi đang không ngừng tăng
trưởng! Thật là thảm án diệt môn!

Buổi tối nằm ở trong ngực Hàn Lỗi, tôi bất an
hỏi: “Em có phải biến dạng rồi hay không?”

Hàn Lỗi cười hôn tôi, sau đó cắn vành tai của
tôi nói: “Làm sao có chứ? Hơn nữa anh không phải là cái loại đàn ông coi trọng
bề ngoài của phụ nữ mà!”

Tốt lắm, quanh co lòng vòng thì ra anh muốn nói
tôi không đẹp đúng không!

Kể từ sau khi mang thai, Hàn Lỗi cơ hồ không hề
đụng chạm đến tôi, không, phải nói là không có ham muốn yêu tôi nữa, cho dù
thai nhi đã ổn định, tôi chủ động dụ dỗ anh mới “tâm không cam tình không
nguyện” yêu tôi một chút, ha ha, thật là một người đàn ông cẩn thận mà.

Tôi chưa bao giờ lo lắng Hàn Lỗi sẽ bởi vì mình
mang thai mà đi vượt tường, mặc dù có rất nhiều người đàn ông ở thời điểm vợ
mang thai sẽ làm ra chuyện có lỗi với cô ấy, nhưng nếu là Hàn Lỗi thì tôi hoàn
toàn không cần phải lo lắng, bởi vì anh yêu tôi a, thử hỏi một người đàn ông
cùng với vợ mình nôn nghén sao có thể làm ra loại chuyện thất đức như thế chứ?

Mang thai sáu tháng, bụng của tôi càng ngày càng
lớn, hành động cũng càng thêm bất tiện, đặc biệt là thời điểm đi vệ sinh, mặc
dù trong nhà có bồn cầu bệt nhưng mà để một người đang mang thai phải ngồi chồm
hổm ngồi tới ngồi chồm hổm lui cũng là một sự khiêu chiến không nhỏ đâu, nhất
là trong khoảng thời gian này tôi còn đi tiểu nhiều lần nữa, cho nên tất cả mọi
người đều vì chăm sóc tôi mà rối rít cả lên.

Vì để dưỡng thai tốt hơn, Hàn Lỗi tìm mua rất
nhiều sách dưỡng thai của Nhật cùng với nhạc nhẹ, trong đó, sách văn học cùng
nhạc nhẹ là vì tôi mà chuẩn bị, sách hướng dẫn chăm sóc phụ nữ có thai thì là
của anh ấy mua cho mình đọc.

Phải biết rằng tôi là người thích đọc sách cùng
nghe nhạc nhưng mà chỉ giới hạn ở ngôn tình tiểu thuyết, xuyên không hoặc manga
hay nhạc nhẹ thôi, cho nên đối mặt với những thứ Hàn Lỗi đã chuẩn bị cho này,
tôi thà rằng ngủ còn hơn.

Vì để toàn bộ quá trình mang thai của tôi tốt
hơn, Hàn Lỗi thân là ông chủ lớn của công ty nhưng lại công tư bất phân, lạm
dụng chức quyền tự cho mình một thời gian nghỉ sinh, vì thế trừ những hội nghị
Tần Hạo không thể đảm nhiệm ra thì anh gần như là ngày nào cũng đi theo phụng
bồi tôi, cùng tôi đi tản bộ, học những bài tập thể dục dành cho phụ nữ có thai,
đọc sách văn học rồi nghe nhạc nhẹ nữa…

Khi tôi bắt đầu mang thai đến tháng thứ tám,
ngoại trừ cảm giác mình đang ngày càng mập dần lên thì còn thấy hết sức khẩn
trương lo lắng, bởi vì nghe nói sinh đứa trẻ sẽ rất đau mà. Nhưng mà so ra thì
Hàn Lỗi còn khẩn trương lo lắng hơn tôi, vì anh ấy nghe nói lúc phụ nữ sinh con
có thể bị băng huyết dẫn đến nguy hiểm.

Cho nên, khi anh ấy mãnh liệt xúc động, tôi phát
hiện mình căn bản là không có thời gian khẩn trương, ngược lại phải quay ra an
ủi, khuyên giải ông xã, thật là, không phải chỉ sinh một đứa trẻ thôi sao, hơn
nữa còn không phải do anh ấy sinh a.

Lúc tôi gần đến ngày sinh em bé, mặc dù nội tâm
Hàn Lỗi khẩn trương lo lắng nhưng trước mặt tôi anh vẫn cố gắng biểu hiện thật
tốt, mỗi ngày không chuyện gì làm sẽ cùng tôi hàn huyên, nhưng chẳng lẽ anh ấy
không hề phát hiện, chủ đề mỗi đêm của chúng tôi lúc nào cũng kinh người giống
nhau hay sao?

“Cưng à! Chúng ta lần này nhất định sẽ ôm một
Tiểu Hạ Anh đấy!”

Đúng rồi, vì muốn để vui mừng được trọn vẹn,
chúng tôi đã cố ý không đi xét nghiệm tìm giới tính của cục cưng, bởi vì Hàn
gia không có trọng nam khinh nữ, tư tưởng hết sức hiện đại.

“Anh có vẻ rất thích con gái nhỉ.”

“Dĩ nhiên, bởi vì con gái chính là người tình
kiếp trước của ba mà!”

“…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3