Một đêm sau cưới - Chương 40
Chương 40: Gặp gỡ “nhạc phụ đại nhân”
Đông đi, xuân qua, hạ tới, một ngày nào đó, tôi
ngạc nhiên phát hiện ra, mình đã cùng người đàn ông Hàn Lỗi này thân mật chung
sống được một năm rồi!
Nhớ lại cuộc tình một đêm vào năm trước, tôi cảm
thấy mình khi đó lớn mật vô cùng, dám một mình chạy tới quán rượu tìm tình một
đêm làm quà sinh nhật, giờ nghĩ lại quả thực vạn phần tự bội phục bản thân.
Có thể gặp được Hàn Lỗi, tôi cảm thấy đây chính
là duyên phận, duyên phận để cho tôi bất ngờ gặp gỡ anh, để cho tôi đi về phía
anh, để cho tôi cùng anh nói lên câu ấy, để anh lựa chọn tôi, rồi cùng tôi lăn
lên giường, sau đó bị mẹ anh bắt gian tại trận, để cho mẹ anh lừa dối khiến tôi
đem bán mình đi, ách, là gả đi ra ngoài…
Mặc dù đến hôm nay vẫn cảm thấy khó thể tin được
như cũ, nhưng mà không thể phủ nhận, cái vận mệnh chó má của tôi đoán chừng
kiếp trước gặp không ít phong ba, kiếp này mới có thể gặp được một người đàn
ông cực phẩm như vậy.
Nói ví dụ nhé, đàn ông trên đời này có nhiều, trên
đường gặp được người có tiền không có gì lạ, vấn đề là anh ta cần trẻ; gặp gỡ
một người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa có tiền cũng không hiếm, vấn đề anh ta cần
anh tuấn nữa; gặp gỡ một người vừa trẻ tuổi vừa nhiều tiền vừa anh tuấn chẳng
lạ gì, vấn đề cần anh ta chung thủy a.
Mà Hàn Lỗi, chính là cái loại đàn ông có tiền,
trẻ tuổi, anh tuấn, lại chung thủy vô cùng như thế.
Tình yêu chính là thần kỳ và khó có thể tin được
như thế, nó có thể làm cho hai người hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua bất ngờ
gặp gỡ nhau, sau đó để sợi tơ hồng thắt ở ngón út từng người lén lút quấn lại,
lặng lẽ đem hai người cột chung vào một chỗ.
Hàn Lỗi là một người đàn ông vừa nhiều mặt vừa
thần kỳ, càng hiểu rõ anh sẽ càng bị anh hấp dẫn đến không thể kiềm chế, giống
như một cây hoa anh túc khiến tôi sa vào nghiện ngập, cũng làm tôi khắc sâu
hiểu rằng, trái tim của mình khi ấy chỉ rung động vì một mình anh mà thôi.
Tôi nhớ rằng anh đã từng nói qua: “Chỉ cần anh
nhận định một cô gái, như vậy sẽ chỉ nhìn một mình cô ấy, chỉ ôm một mình cô
ấy, cho nên đúng như vậy, đã nhận định em rồi thì em cũng chỉ có thể nhìn một
mình anh, nghĩ đến một mình anh, yêu một mình anh! Dĩ nhiên, anh sẽ cho em một
lễ vật thật lớn, cho chính là có thể nhìn thấy được vẻ mặt thật của anh, đặc
quyền chỉ riêng mình em có mà thôi.” Mỗi lần hồi tưởng lại tuyên ngôn tỏ tình
của anh lúc ấy, tôi lại nhịn không được âm thầm sung sướng đến suýt nội thương,
được một người đàn ông nhận định là một chuyện rất hạnh phúc a, mà tôi, lại
càng cảm thấy hạnh phúc này có chút không thành thật, không biết hạnh phúc quá
có thể bị người ta ghen ty không nhỉ?
Hàn Lỗi là một người đàn ông rất thú vị, vẻ thú
vị và bộ mặt thật đó anh không muốn cho ai nhìn thấy, mà tôi thì may mắn trở
thành người thời thời khắc khắc lúc nào cũng có thể nhìn thấy nó, người này
thỉnh thoảng bá đạo, thỉnh thoảng ôn nhu, thỉnh thoảng lãng mạn, thỉnh thoảng
giả bộ ngu, thỉnh thoảng phúc hắc, thỉnh thoảng trẻ con, cùng anh ở chung một
chỗ tuyệt đối sẽ không cảm thấy nhàm chán, hơn nữa tôi tin tưởng, cả đời này nhất
định sẽ không như thế.
Nhìn lên lịch, lần đầu tiên tôi cảm thấy thời
gian thế nhưng trôi qua thật nhanh, xem ra cùng người yêu ở chung một chỗ đều
thấy thời gian vĩnh viễn không đủ.
Ngày kỷ niệm tròn một năm kết hôn này, chúng tôi
vẫn rất chuyên nghiệp cứ đi làm như bình thường, tính toán để buổi tối làm một
bữa ăn mừng ngọt ngào, không biết anh chàng quỷ quái Hàn Lỗi sẽ cho tôi kinh
ngạc đến mức nào đây!
Nhưng mà, sự đời thường không trôi theo hy vọng
của mọi người mà đi, tôi còn chưa chờ được kinh ngạc từ Hàn Lỗi thì đã vô tình
cho anh một kinh ngạc còn lớn hơn.
Xế chiều, đang làm việc, tôi rõ ràng không hề
yên lòng, luôn cứ như đang đi vào cõi thần tiên, trên mặt không buông tha cho
nụ cười mỉm ngọt ngào, khóe mắt lúc nào cũng cong lên, khiến cho những người
không biết chuyện suy đoán xem vì sao không khí xung quanh tôi lại phấn hồng
một mảnh như thế.
Đúng rồi, tất cả mọi người còn không biết chuyện
tình giữa tôi và Hàn Lỗi a, ngoại trừ Hà Dịch và Tần Hạo, thật ra thì chúng tôi
cũng không có cố ý giấu diếm, từ đầu đến giờ đều không hề che giấu, chẳng qua
kỳ quái chính là, mọi người đều không chú ý cùng phát hiện sự thật mà thôi,
thật ra thì việc tôi trở thành phu nhân tổng tài của bọn họ cũng là chuyện khó
thể tưởng tượng nổi, nhưng chẳng lẽ bọn họ chưa ai nhìn thấy tôi và Hàn Lỗi
cùng đi làm, cùng tan việc sao?
Nhưng mà mọi người không thèm để ý tôi lại càng
mừng rỡ, dù sao nếu bọn họ biết chuyện thì tôi cũng sẽ làm theo ý mình như cũ,
muốn làm bạn bè vẫn có thể làm, không muốn làm bạn tôi không cưỡng cầu, cho nên
thân phận chân thật không bị lộ ra ngoài ánh sáng, tôi và Hàn Lỗi đều
nhất trí để nó —— thuận theo tự nhiên.
Đột nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại, lời
nói ngắn gọn vang lên khiến cho hốc mắt tôi ướt át, sau đó dưới ánh nhìn soi
mói của mọi người, chạy ra khỏi phòng thiết kế, nóng lòng đi tới cửa chính của
công ty.
Ở trước cửa công ty, tôi nhìn thấy một bóng lưng
đã từng khiến mình trăm ngàn lần tưởng nhớ, bóng lưng thuộc về người đàn ông
lúc nào cũng tiêu sái như cũ khiến tôi cảm động vô cùng, mà khi người đó tâm ý
tương thông quay đầu nhìn lại, tôi không cách nào khống chế được chạy tới chỗ
ông.
Ông xoay người mở rộng cánh tay, vẻ mặt ôn nhu
nhìn tôi đang chạy tới.
Tôi không khách khí vọt vào trong ngực ông khiến
ông phải lui về sau vài bước, sau đó hai người ôm nhau thật chặt, không hề nói
một lời nào.
Nhưng mà, hình ảnh hài hòa này tồn tại hết sức
ngắn ngủi.
Vài giây sau, tôi đẩy mạnh cánh tay ông ra, hai
tay bấu lấy cổ ông không ngừng lay lay, oán trách: “Cái người không có lương
tâm này, có người tình cũ thì quên con đúng không, người nói xem, người về lần
này nhìn con được bao lâu, hả?”
Ông cười đùa giãy dụa một chút, sau đó cũng bắt
đầu công kích tôi—hai tay vươn tới chỗ đầy thịt nhất trên gương mặt tôi, vừa
nhu vừa nắn, sau đó cười lớn nói: “Giọng điệu sao chua như thế chứ, ta còn
không phải là vì nghĩ cho con sao, sợ con thấy ta sẽ vắng vẻ ông xã nhà mình
mà!”
Nghe ông nhắc tới anh chàng nhà tôi, đột nhiên
tôi phát hiện hai người vong tình không coi ai ra gì ở trước cửa công ty chơi
đùa như thế, nếu như bị Hàn Lỗi nhìn thấy, nói không chừng… Không, anh sẽ hiểu
lầm mất, hiểu lầm người đàn ông đang ôm tôi vào trong ngực này.
Quả nhiên.
“Sakura…”
Thanh âm có chút run rẩy của Hàn Lỗi vang lên
sau lưng tôi.
Người đàn ông đang ôm tôi tựa hồ cảm thấy rất
hay ho, cho nên đem tôi ôm vào trong ngực càng chặt, cùng Hàn Lỗi nhìn nhau.
Tôi không nhịn được cắn cái bàn tay đang ôm mình
một ngụm, sau đó tránh thoát khỏi trói buộc. Khi tôi xoay người nhìn về phía
Hàn Lỗi, tôi biết anh nhất định đã hiểu lầm, chỉ thấy gương mặt tuấn tú ấy hiện
lên vẻ không thể tin được, đả kích, thống khổ, ẩn nhẫn…
Tôi khẽ thở dài, trừng mắt với người đàn ông
đang cười hết sức vô sỉ bên cạnh mình, sau đó đi về phía Hàn Lỗi, đưa tay lôi
kéo anh nói: “Anh tin tưởng em không?”
Hàn Lỗi có chút đần độn nhìn tôi, mặc dù anh đã
mắt thấy tôi “hồng hạnh xuất tường”, nhưng vẫn kiên định như cũ nói: “Anh tin
em.”
Còn chưa chờ tôi khen ngợi sự tín nhiệm của Hàn
Lỗi, người đàn ông kia lại mở miệng ra chen trước nói: “Xem ra con tuyển được
một người đàn ông không tệ đâu!”
Tôi tàn bạo nhìn chằm chằm ông, sau đó ôn nhu
quay lại với Hàn Lỗi: “Cưng à, em nói thật cho anh nghe vậy, cái người thoạt
nhìn chẳng giống bề trên một chút nào thật ra chính là cha của em!”
“Gạt người!” Hàn Lỗi không chút suy nghĩ đã nói,
sau đó duỗi ngón tay có chút run rẩy chỉ vào người đàn ông kia, sắc mặt biến
hóa nói, “Anh ta thoạt nhìn trẻ tuổi như thế, đi đâu để có đứa con gái lớn như
em chứ?”
Tôi cũng biết, tôi cũng biết, nhưng đây là sự
thật mà, ai bảo cha tôi có một khuôn mặt trẻ con vạn năm không già chứ!
Buổi tối, trong nhà lớn của Hàn gia, đối mặt với
một đôi vợ chồng thoạt nhìn không hề giống có một đứa con gái lớn hơn hai mươi
tuổi, Hàn Lỗi có chút đứng ngồi không yên.
Cũng khó trách, đây là đối mặt với cha vợ đại
nhân nha, ít nhiều gì cũng cần có chút khẩn trương, ai bảo anh bắt cóc con gái
nhà người ta chứ, mặc dù, con gái nhà người ta sau đó cũng can tâm tình nguyện
để anh bắt cóc.
Cha của tôi ngoại trừ việc có một vẻ mặt như trẻ
con ra thì còn là một người không thể nhìn bề ngoài, liếc qua trông rất vô hại
nhưng lúc điên lên thì có thể nói là điên vô cùng, lúc lạnh lùng thì có mười
cái điều hòa cũng không thể so sánh với ông được.
Sao tôi thấy cha cùng với Hàn Lỗi có chút tương
tự nhau a.
Về phần tính điên cuồng của cha tôi được biểu
hiện như thế nào thì chắc không cần nhiều lời đâu, chỉ nguyên việc ông dung
túng cho mẹ rời nhà trốn đi sau đó mình chạy ở phía sau đuổi theo bà suốt năm
này qua năm khác, không thèm để ý tới tôi là đã đủ chứng minh rồi.
Toàn bộ các thành viên của Hàn gia đều tụ tập ở
trong phòng khách, bởi vì có kịch vui để xem nha, hơn nữa còn là vở kịch có thể
khiến vua mặt nạ như Hàn Lỗi không biết diễn làm sao cho tốt nữa.
Hai ông bà già nhà tôi cùng bốn người già của
Hàn gia khách sáo làm quen, không khí tốt đẹp vô cùng, bởi vì họ đều là một
loại người cả mà, cái này gọi là vật họp theo loài a.
Sau đó, cha mẹ của tôi bắt đầu “quan tâm” đến
Hàn Lỗi.
“Tôi hỏi cậu, làm sao lại bị xú nha đầu nhà tôi
lừa gạt tóm về vậy?” Vẻ mặt cha tôi hăng hái bừng bừng đặt câu hỏi.
Cái vấn đề này, ông muốn Hàn Lỗi trả lời thế nào
đây, cũng không thể nói là “do con gái của cha đã chạy đến trước mặt con sau đó
cùng nhau về nhà lăn lên giường, rồi bị phát hiện nên phải kết hôn” a!
Đối mặt với chuyện này, Hàn Lỗi có chút đổ mồ
hôi, vẻ mặt nhăn nhó, đáp cũng không được, không đáp lại không xong, hơn nữa
bên cạnh còn có một đám người đang chờ xem kịch vui nữa.
“Bỏ qua (PASS)!” Mẹ tôi không đành
lòng nhìn con rể bị cha vợ sỉ nhục, cho nên nên lên tiếng hỗ trợ giải vây.
Như dự đoán, trong phòng khách phát ra một đống
thanh âm ai oán tiếc nuối, ngoại trừ mẹ chồng tôi đang che miệng cười trộm, bởi
vì bà chính là người đã hạ thủ phía sau tấm màn mà.
“Tôi đổi lại vấn đề vậy, làm sao cậu lại can tâm
tình nguyện để con bé quấn lấy vậy?”
“…”
Thử hỏi cái vấn đề này cùng vấn đề trước có cái
gì khác nhau sao? Đổi thang mà không đổi thuốc.
Mẹ tôi không nhịn được, cho người đàn ông bên
cạnh là cha tôi một chưởng xong, bà đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Hàn Lỗi, vẻ
mặt từ ái nói: “Đừng để ý đến ông ta, ông ta đang trêu chọc con đấy!”
Hàn Lỗi cười có chút cứng ngắc, đối phương là
cha vợ của anh, có thể nói không để ý là không để ý được sao?
Trêu chọc Hàn Lỗi chán chê xong, cha tôi bắt đầu
nghiêm túc nói với anh: “Cha chỉ có một đứa con gái bảo bối, mặc dù từ nhỏ đã
lựa chọn kiểu giáo dục chăn dê nhưng trưởng thành cũng không tệ, mặc dù cha cảm
thấy lấy nó có phần ủy khuất cho con, nhưng mà cha chỉ có một đứa con gái thôi,
nên luôn hy vọng con bé có thể hạnh phúc, vì vậy con có thể đảm bảo sẽ cho con
bé hạnh phúc cả đời không?”
Lời nói này rất tuyệt hảo, hoàn toàn là một lời
thề của người cha tốt vì hạnh phúc của con gái mà yêu cầu cùng đòi lấy hứa hẹn.
Hàn Lỗi cũng đổi lại vẻ mặt thành thật, nhìn
chằm chằm cha tôi, hai tròng mắt kiên định nói: “Con thề, con nhất định sẽ để
cô ấy hạnh phúc cả đời, trừ phi con đi trước cô ấy một bước, rời khỏi thế giới
này!”
Mọi người đều bị lời thề của Hàn Lỗi làm cho cảm
động, không nhịn được nhỏ giọng trầm trồ khen ngợi, nhưng mà cha tôi lại rất
không nể tình nhỏ giọng nói thầm: “Lời thề của đàn ông có hữu dụng sao? Nếu hữu
dụng, còn cần cảnh sát để làm gì? Hơn nữa, lời thề của đàn ông chẳng qua cũng
chỉ để lừa gạt tiểu nữ sinh lăn lên giường mà thôi…”
Các thành viên Hàn gia vì để cho người một nhà
chúng tôi tìm hiểu gặp gỡ thật kĩ cho nên tự giác biến mất, vì thế chúng tôi
không hề cố kị bồi dưỡng tình cảm.
So sánh với những khó khăn cha gây ra, mẹ tôi
thì nhìn con rể càng nhìn càng thích, nắm tay anh tán gẫu đủ chuyện trên trời
dưới đất, do đó người cha không cam lòng bị “vứt bỏ” của tôi cũng nắm tay tôi
tới nói chuyện riêng tư.
“Cha đuổi kịp mẹ rồi sao?” Tôi cau mày hỏi.
“Không biết…” Cha tôi có chút không dám chắc
nói.
“Cha thật quá mất thể diện mà…”
“Ta là người lớn, là cha của con, con không định
cho ta chút mặt mũi nào à?”
“Vậy còn chuyện của ba phụ nữ một đàn ông ở nhà
chúng ta thì sao?”
“Đem bọn họ ném ra ngoài, sau đó sửa chữa lại
phòng ốc là được.”
“Thế chừng nào cha định nói cho con biết chuyện
liên quan đến bọn họ chứ?”
“Chờ con sinh em bé đã!”
“…”
Nghỉ ngơi giữa hiệp, cuộc nói chuyện trao đổi
thành viên.
“Mẹ định lúc nào mới để cha đuổi kịp vậy?” Tôi
vẫn cau mày hỏi.
“Không biết…” Mẹ tôi có chút do dự nói.
“Mẹ cũng không dám chắc sao?”
“Đã thành thói quen rồi mà…”
“Thế về chuyện liên quan tới ba phụ nữ một đàn
ông ở trong nhà chúng ta thì sao?”
“Ném ra ngoài đi!”
“Vậy chừng nào mẹ kể cho con nghe chuyện của bọn
họ chứ?”
“Chờ con sinh em bé đã!”
“…”
Nhờ phúc của hai ông bà già, ngày kỷ niệm của
tôi và Hàn Lỗi cứ thế trôi qua cùng với bọn họ, không có chút lãng mạn nào, thế
nên tôi rất hoài nghi bọn họ cố ý trở về vào ngày này để phá rối.
Chờ chúng tôi vất vả ứng phó hai người xong, về
đến nhà không ai còn tâm trí hăng hái đi ăn mừng nữa, bởi vì ngày kỷ niệm đã
qua rồi.
Có chút mệt mỏi vô lực, chúng tôi nằm trên
giường, không hề nói một câu nào.
“Anh cảm thấy cha của em… Có chút khó tin…”
“Chúc mừng anh đã phát hiện ra.”
“Cám ơn.”
“Ba em nói với anh chuyện gì thế?”
“Ông hỏi anh làm thế nào cùng em cấu kết được
với nhau…”
“…”
“Còn có, chính là…biểu hiện của em về mọi phương
diện…”
“Bao gồm cả chuyện trên giường?”
“… Ừm…”
“Lão già háo sắc kia!”
“…Anh cũng cảm thấy như vậy!…”