Một đêm sau cưới - Chương 35

Chương 35: Hàng xóm tốt bụng lại tới

Mỗ Anh nghi ngờ: hàng xóm tốt bụng cùng Tần Hạo?
! Tần Hạo cùng hàng xóm tốt bụng? ! JQ

(gian tình)

đại bộc phát?!

Trải qua chỉ điểm cùng hiệp trợ của tôi, Hà Dịch
cùng Lưu Tĩnh đã thành công COS Adam cùng Eva.

Muốn biết tôi làm sao mà rõ à? Dĩ nhiên không
phải là dùng lỗ tai dán lên cốc giấy mà nghe, cũng không phải là vợ chồng son
kia trong lúc vô tình nói ra khỏi miệng, mà là tôi nhìn, đến!

Một đêm, Lưu Tĩnh vẻ mặt ngượng ngùng muốn mời
tôi cùng với Hàn Lỗi đến hang ổ của cô ấy và Hà Dịch ăn bữa ăn tối, về phần đây
là danh nghĩa gì thì lòng dạ bà con biết rõ là được rồi, mà tôi nghĩ nói rất
đúng, Hàn Lỗi dính vào hào quang của tôi mới có thể hưởng thụ bữa tối tâm huyết
của Lưu Tĩnh đó chứ.

Thừa dịp Lưu Tĩnh ở trong phòng bếp bận rộn, tôi
mãnh liệt yêu cầu Hà Dịch mang tôi đến phòng của cậu ta tham quan, Hà Dịch liền
đỏ mặt nhăn nhó, chết sống không chịu, mặc dù cậu ta rất kiên trì với suy nghĩ
của mình, nhưng mà đối mặt với kẻ “giả chết” là tôi đây, cậu ta có thể không
thỏa hiệp sao?

Cuối cùng, Hà Dịch nhăn nhó đem tôi mang vào một
gian phòng… tràn đầy phấn hồng mộng ảo, vừa nhìn đã biết là gian phòng của cô
gái rồi.

Tôi dĩ nhiên sẽ không hoài nghi Hà Dịch có ham
mê ở phương diện này, bởi vì vừa nhìn cũng biết đây là phòng của Lưu Tĩnh a, dù
sao cái ảnh nghệ thuật cực lớn của Lưu Tĩnh treo ở đầu giường kia không thể là
giả được rồi.

Khà khà, nhưng mà trên giường lại có hai cái
gối, một cái chăn, bên trong tủ quần áo còn có cả đồ của nam giới nữa, rất rõ
ràng rồi nha, bọn họ đã ngủ chung một chỗ, nếu đã ngủ chung một chỗ chẳng lẽ
chỉ đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm thôi sao? Đương nhiên là phải
biến thân thành Adam với Eva rồi!

Hà Dịch đứng ở cửa lắp ba lắp bắp tựa hồ đang muốn
giải thích điều gì, tôi liền quay đầu nhìn hắn cười mập mờ, câu nào cũng không
nói, chỉ khen ngợi giơ giơ ngón tay cái lên, một giây sau, gương mặt tuấn tú
của mỹ thiếu niên hay xấu hổ lập tức nóng đến độ có thể luộc chín trứng gà tươi
trong chốc lát!

Trêu chọc Hà Dịch khả ái xong, bốn người chúng
tôi song song ngồi vào chỗ bắt đầu thưởng thức bữa tối.

Không thể không nói, tay nghề Lưu Tĩnh thật là
tốt không có cách nào nói nữa a.

Sau khi ăn xong, tôi cùng với Hàn Lỗi làm bộ ông
lớn ngồi trên salon nhà họ ăn trái cây, thoạt nhìn còn giống chủ nhân của cái
nhà này hơn, mọi người tán gẫu, tôi và Hàn Lỗi thỉnh thoảng còn dùng vẻ mặt mập
mờ đùa giỡn hai người chủ chân chính đang ngồi ở đối diện mình nữa.

So sánh với kiểu đùa giỡn cấp bậc thấp của tôi,
hành động lúc tạm biệt của Hàn Lỗi mới gọi là đùa giỡn cấp cao chính cống.

Mắt thấy thời gian đã không còn sớm lắm, không
xê xích gì nhiều, Hàn Lỗi kéo tôi cáo từ, vì lễ phép, Hà Dịch cùng Lưu Tĩnh
cũng đứng dậy đưa tiễn, khi chúng tôi đi ra cửa nhà bọn họ, vừa móc cái chìa
khóa nhà mình ra, Hàn Lỗi đột nhiên xoay người cong cong khóe miệng với Hà
Dịch, hài hước nói: “Hà Dịch, không tệ nhỉ, tiếp tục cố gắng, nhớ lấy, muốn thì
phải lao đến mà đoạt!”

Không cần phải suy nghĩ thêm, chàng mỹ thiếu
niên hiểu rõ ý là gì lập tức đỏ bừng mặt, mà vẻ mặt Lưu Tĩnh thì không ngoài dự
đoán cũng phối hợp đỏ mặt theo.

Ôi trời… “muốn thì phải lao đến mà đoạt”…một
danh ngôn rất MA nha, Hàn Lỗi ơi là Hàn Lỗi, anh quả nhiên là người đàn ông của
em!!!

Giải quyết xong chuyện nhà của cặp vợ chồng son
Lưu Tĩnh và Hà Dịch rồi, tôi có phải hay không nên bỏ chút thời gian tới “chú
ý”, “quan tâm”, “chăm sóc” đồng chí Tần Hạo nhỉ?

Hừ hừ! Tiểu Hạo Hạo ơi là Tiểu Hạo Hạo, nhìn chị
đây đến “chăm sóc” em như thế nào nha!

Vẫn là thời gian nghỉ ngơi khi đi làm, vẫn là
một Tần Hạo bị thôi miên như cũ.

Nhưng cho dù là như vậy, tôi không thể không bội
phục sự chuyện nghiệp của cậu ta từ đáy lòng, lúc xử lí công việc, mọi thứ vẫn
được làm cẩn thận tỉ mỉ, hoàn mỹ đến mức khiến người khác “đố kỵ”, nhưng mà vừa
đến thời gian nghỉ ngơi, anh ta lại lập tức bị “thôi miên” hoàn toàn, thất thần
trong một lúc, chấp hành tốt nguyên tắc lúc cần chăm chú nên chăm chú, lúc cần
lơ đãng cứ lơ đãng. Anh ta là người hoàn mỹ đầu tiên mà tôi thấy có thể đem
biểu hiện thất thần và chuyên chú phối hợp hài hòa như thế đấy!

“Tiểu Hạo Hạo! Lại đang đi vào cõi thần tiên
sao?”

“Dạ…”

“Lại là về cô gái kia?”

“Dạ…”

“Nói cho chị đây biết một chút sao!”

“Dạ? Là cô!”

Đấy, lại là cái kiểu này, mỗi lần hỏi đến vấn đề
mấu chốt là anh ta liền lập tức kịp thời khôi phục ý thức, đây mà gọi là người
sai vặt bị thôi miên à! Tần Hạo bắt nạt tôi!

Lầm bầm cùng Hàn Lỗi bước ra khỏi thang máy ở
tầng 15, tôi thế nhưng nhìn thấy cánh cửa đối diện với ngôi nhà vợ chồng Lưu
Tuấn ở cách vách nhà mình mở ra.

Điều này có nghĩa là thế nào? Có nghĩa là chúng
tôi lại có hàng xóm mới!

Không thể không nói, từ sau khi Lưu Tĩnh dọn
vào, quả thực đã làm cho tầng lầu từng bị tôi hư hư thực thực gọi là “nhà ma”
này trở nên thịnh vượng hơn hẳn, vốn dĩ lúc đầu chỉ có tôi và Hàn Lỗi, hôm nay
thế nhưng đã chật cứng người, thật là đáng mừng a, đáng mừng a!

Về phần người hàng xóm mới này, mỹ nam tôi liền
có thể chấp nhận, chỉ cần không phải là một ông chú thô tục kỳ quái là tốt rồi.

Đúng lúc này, cửa nhà Lưu Tuấn mở ra, chỉ thấy
cặp vợ chồng son ân ái ngọt ngào kia đứng ở trước cửa nhà mình nhìn cách cửa
đối diện đang mở kia.

“Ơ! Hai người đi hưởng tuần trăng mật đã về rồi
sao!” Tôi cười đi về phía bọn họ.

“Dĩ nhiên, vì chị nhớ mọi người mà!” Giang Mặc
Mặc dùng vẻ mặt làm nũng chạy tới ôm một cánh tay tôi nói.

“Hừ hừ! Tốt nhất là nên như vậy!” Tôi ra vẻ ghét
bỏ cười nói, “Nhưng mà, hai người trở lại cũng thật khéo nha, vừa về đã đụng
ngay đến hàng xóm mới chuyển đến.”

“Duyên phận chứ sao! Chúng tôi vừa mới về đến
nhà, cất hành lý xong liền phát hiện căn nhà đối diện có người chuyển đến!”
Giang Mặc Mặc nhún nhún vai trả lời: “Chúng ta đi xem người hàng xóm mới này
một chút xem sao!”

Bởi vì cảm thấy chỉ có hai người thì “thế lực
đơn bạc” quá, vậy nên chúng tôi lôi kéo thêm cả Lưu Tĩnh, sau đó, Giang Mặc Mặc
giống như gà mẹ dẫn theo hai gà con vây xem diều hâu, dẫn chúng tôi đến cửa nhà
hàng xóm mới, tò mò nhìn vào bên trong.

Hàn Lỗi đối với hành động của đám phụ nữ chúng
tôi vẫn im lặng trầm mặc, cuối cùng quyết định bỏ lại tôi một mình, bản thân về
nhà trước nghỉ ngơi, Lưu Tuấn thì bởi vì không chiếm được chỗ nhìn tốt nên cũng
đành sờ mũi quay vào nhà.

Phòng ốc của hàng xóm mới rất loạn, trừ những đồ
dùng gia đình đã cất kỹ, trên mặt đất vẫn còn một đống thùng lớn thùng bé xếp
ngổn ngang.

Một thân ảnh cao gầy bận rộn đưa lưng về phía
chúng tôi, tựa hồ không hề ý thức được sau cánh cửa lớn nhà mình đang có ba
người phụ nữ nhìn lén.

Người này rất cao, tôi nhìn thấy ít nhất phải là
1m75, so sánh với Giang Mặc Mặc 1m70 còn cao hơn đó nha, tóc ngắn lưu loát, ăn
mặc có chút dày cộm, nặng nề nên nhất thời gặp khó khăn trong việc xác định
giới tính.

Có lẽ là nghe được tiếng kêu gọi của chúng tôi,
người này từ từ quay lưng, coi như là cho chúng tôi cơ hội được nhìn tận mắt
diện mạo của mình vậy..

Mỹ nhân a mỹ nhân, cô ấy tuyệt đối là một mỹ
nhân, hơn nữa còn là là một mỹ nhân có vẻ đẹp trung tính nữa.

Tôi vẫn cho rằng, một người chỉ cần có một cái
mũi xinh đẹp, như vậy mọi thứ trên mặt sẽ đều sáng lên theo, khiến cả khuôn mặt
cũng trở nên xinh đẹp.

Cô gái này chính là người có một cái mũi hoàn mỹ
xinh xắn, ánh mắt màu khói trông rất thời thượng, bờ môi đỏ mọng mật ngọt, làn
da không phải quá trắng như các người đẹp bây giờ theo đuổi mà là rám nắng vừa
khỏe mạnh vừa tự nhiên, thoạt nhìn cuồng dã mà gợi cảm, cũng bởi vì kiểu tóc
cùng vóc người cao khiến cô ấy có loại mị lực mâu thuẫn giữa mĩ nam và mĩ nữ.

Cô ấy liếc mắt liền nhìn thấy ba người đứng ở
cửa, cho nên ngơ ngác một giây rồi tươi cười đi đến, không thể không nói, cô
gái này là kiểu người không cười sẽ khiến người khác cảm thấy xa cách, nhưng mà
cười lên rồi lại khiến người khác nổi lên ý muốn thân cận thật nhiều.

“Chào mọi người, tôi là người mới đến Tô Tầm,
nhưng mà phòng ở hơi lộn xộn, để mọi người chê cười rồi!” Vẻ mặt cô lúng túng
chỉ vào phòng khác cười nói.

Tô Tầm, quả nhiên là một cái tên rất trung tính
nha, thanh âm phát ra từ miệng cũng rất trung tính.

Hoàn toàn bị mị lực trung tính của cô gái này
làm cho mê mẩn, ba người chúng tôi trừ bỏ cười khúc khích chính là cười khúc
khích, cuối cùng vẫn là Giang Mặc Mặc kinh nghiệm phong phú khôi phục bình
thường trước tiên, cô thanh giọng, mang theo nụ cười ngọt ngào nói: “Chào cô,
chúng tôi là những cô gái nhỏ ở bên nhà cách vách, xem bộ dáng cô hôm nay có vẻ
rất bận rộn thì phải, vậy hôm khác chúng tôi lại đến quấy rầy! Chờ chúng tôi
nhé! Hôm nay trước hết tha cho cô một cái mạng!” Dứt lời, cô ấy còn nghịch ngợm
nháy mắt mấy cái.

Cho nên, Tô Tầm cười gật đầu tiếp tục quay lại
sửa sang phòng ốc, ba người chúng tôi thì quyết định thời gian đến quấy rầy
người ta lần tới xong liền rối rít tan cuộc.

“Hàng xóm mới đến thật sự là một mỹ nhân nha!”
Tôi nằm lì ở trên giường, nói với Hàn Lỗi đang nằm đọc sách bên cạnh.

“Ừm…”

Tôi trở mình một cái, suy đoán lung tung nói:
“Không biết cô ấy có người đàn ông nào chưa? Phụ nữ cực phẩm như vậy cơ mà!”

“Ừm…”

“Hừ, chẳng lẽ đàn ông các anh đối với người đẹp
không có hứng thú cùng suy nghĩ gì sao?”

Hàn Lỗi đem sách khép lại thả vào bên cạnh đầu
giường, tung mình trừng phạt tính đè ép tôi xuống, ngữ khí mang theo hơi thở
nguy hiểm nói: “Cưng à, mặc dù anh đã từng nói rằng một người phụ nữ đã có đàn
ông nghĩ đến người đàn ông khác là quá đáng, nhưng mà chưa nói là một người phụ
nữ có thể nghĩ đến một người phụ nữ khác, hiểu chứ, hơn nữa, những người đàn
ông khác có hứng thú và suy nghĩ thế nào với mỹ nhân thì anh không biết, anh
chỉ biết là mình có suy nghĩ và hứng thú đối với một cô nàng duy nhất mà thôi!”

Lời này của anh làm cho tôi có cảm giác không
tốt nha!

Tôi ý tứ nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, có chút giả bộ
ngu cười nói: “A ha ha ha, là như vậy à, ừm, nhất định là như vậy. Nha, thời
gian không còn sớm đâu, chúng ta ngủ đi!”

“À? Em buồn ngủ rồi sao, ừm, cũng tốt, anh cùng
em ngủ!” Người nào đó cười tà tắt đèn.

“…”

Tôi quyết định, sau này cho dù nghĩ đến người
đàn ông hay người phụ nữ nào, nhất định cũng không cho người đàn ông này biết
được!

Ôi mẹ ơi, eo của tôi a! Đau quá đi mất!

Buổi tối ngày thứ hai, Giang Mặc Mặc triệu tập
tôi cùng Lưu Tĩnh mang theo đồ ăn vặt tự chuẩn bị và bia, đúng tám giờ gõ cửa
nhà của hàng xóm mới Tô Tầm.

Dưới sự chào hỏi thân thiện của Tô Tầm, ba người
chúng tôi tự nhiên giống như vào hang ổ của mình, cầm tay chủ nhân bồi dưỡng
tình cảm thật tốt.

Vì thế, dưới mị lực kém cỏi cùng dụ dỗ áp bức
của ba người, Tô Tầm cuối cùng cũng can tâm tình nguyện nói ra lai lịch của
mình.

Tô Tầm, nữ, cùng tuổi với Hàn Lỗi, kiểu rùa
biển, là một lập trình viên Internet tự do, nhưng mà có một công ty trên danh
nghĩa, mà lần này chuyển tới thành phố của chúng tôi hoàn toàn là bởi vì anh
chàng của cô ấy đang sống ở chỗ này, cô ấy vẫn luôn yêu một cậu em nhỏ hơn mình
hai tuổi, từng bởi vì say rượu mà cùng nhau XXOO, song bởi vì nguyên nhân nào
đó không hề ở với nhau nữa, đến tận hôm nay, cô ấy đối với người đàn ông đó vừa
là yêu vừa là không muốn yêu, hết sức mâu thuẫn.

Một cô gái điển hình cho mối tình khó khăn a,
bất quá nói đi nói lại, cậu em nhỏ tuổi kia của cô ấy không biết là kẻ ngu ngốc
hay là đồ đầu heo nữa, bày đặt một đại mỹ nhân không thèm, hắn nghĩ hắn là ai
chứ?

Tình hữu nghị của các cô gái dưới những chuyện
bát quái và đùa giỡn mà hình thành, cho nên chỉ trong một đêm, bốn người chúng
tôi đã chị em tương xứng, không khí hài hòa, rất tốt đẹp, rất lớn mạnh.

Tối hôm đó, lại đến phiên tôi ra cửa vứt rác,
mọi người có phải rất rối rắm không hiểu vì sao lúc nào cũng là tôi đem rác đi
bỏ phải không, thật ra thì tôi cũng không hiểu vì sao mỗi lần chơi búa kéo bao
mình luôn là kẻ thua cuộc a~

Ở nhà chúng tôi, vì duy trì sự công bằng và thú
vị, hai người đều dùng búa kéo bao để quyết định xem hôm nay ai là người đi vứt
rác, kết quả rất rõ ràng, người thua luôn luôn là tôi, vì vậy lần nào cũng đều
“may mắn” nhận được “phần thưởng” bị coi là “bất hạnh” này.

Tôi vừa lầm bầm nguyền rủa Hàn Lỗi không có
phong độ không có tính người vừa đem rác đặt trong góc cầu thang chuyên để đồ
bỏ đi, sau đó tiếp tục lầm bầm đóng cửa cầu thang, tính quay về nhà.

Đúng lúc tôi mở cửa, thoáng chốc, một thân ảnh
nhanh chóng rẽ vào khúc quanh.

Thân ảnh ấy khiến cho tôi quên mình chạy theo,
nhưng vừa lúc đuổi kịp tới khúc quanh thì chỉ có thể tiếc hận gương mắt nhìn
cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại một giây trước.

Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy như đang
suy nghĩ điều gì, cười lạnh một tiếng, không sai, thân ảnh kia dù có hóa thành
tro tôi vẫn nhận ra được, đây tuyệt đối là bóng lưng của Tiểu Hạo Hạo.

Tôi xoay người nhìn về phía cánh cửa nhà Tô Tầm.
Một cậu em trai, một cô gái lớn hơn anh ta một tuổi, khà khà, xem ra chân tướng
sắp đến lúc rõ ràng rồi!

Bởi vì nguyên nhân nào đó, tâm tình tôi tốt hẳn
lên, vừa về nhà vừa ư ử một điệu hát dân gian, lần đầu tiên tôi thích cái việc
đem rác đi vứt này đó nha!

Ch nên mấy tối liền, tôi đều chủ động yêu cầu đi
vứt rác, điều này khiến cho Hàn Lỗi có chút khó hiểu, nhưng mà kẻ phong độ thân
sĩ như anh cuối cùng cũng quyết định tôn trọng ý nguyện của tôi.

Kế này của tôi gọi là ôm cây đợi thở, tôi không
tin Tần Hạo sẽ không sa lưới, nếu như anh ta thật sự là cậu em trai trong lời
của Tô Tầm.

Thật đáng mừng, ở buổi tối thứ ba cực khổ ngồi
chồm hổm quan sát của tôi, cuối cùng cũng đã có thể bắt được thân ảnh lén lén
lút lút của Tần Hạo.

Khi anh ta đi ra khỏi cửa nhà Tô Tầm liền cẩn
thận quan sát mọi thứ xung quanh, sau đó đúng lúc đang định chạy biến thì tôi
một phen bùng nổ, đẩy cửa cầu thang ra, ở phía sau anh ta dùng khẩu khí mười
phần uy lực mà chỉ đủ cho hai người có thể nghe được gào lên: “Tần Hạo đại đầu
heo! Một, hai, ba kẻ đầu gỗ không được nhúc nhích!”

Tần Hạo rất nghe lời cứng ngắc đứng nguyên tại
chỗ, vẻ mặt “Tôi xong đời rồi” khó chịu xoay người nhìn tôi.

Tôi vội vàng nhảy đến chỗ anh ta, vung lên nụ
cười dối trá kiểu bà hoàng hậu lừa gạt công chúa bạch tuyết, dụ dỗ nói: “Tiểu
Hạo Hạo, không ngại thì mời vào trong nhà tôi ngồi một chút được chứ!”

Không cho Tần Hạo quyền lựa chọn, tôi đã mạnh mẽ
đem anh ta kéo vào trong nhà mình.

Hàn Lỗi đứng trong phòng khách, mắt thấy tôi cậy
mạnh xài “bạo lực”, mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng anh vẫn lựa chọn đứng ở
một bên xem kịch vui.

Tần Hạo bị tôi thô lỗ đặt trên ghế sa lon, sau
đó tôi có bộ dạng rất giống nữ thổ phỉ, hai tay chống thắt lưng, một cước giẫm
mạnh lên chỗ đệm ghế bên cạnh anh ta, cố ý tàn bạo nói: “Đồng chí Tần Hạo! Anh
có đầu hàng và nhận tội hay không?”

Lòng dạ quật cường, Tần Hạo quay đầu đi chỗ
khác, tính ương ngạnh chống lại sự tra hỏi của tôi.

Nha! Cậu chàng này định không nhìn mặt tôi à!

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ xem nên dụng hình thế
nào để buộc anh ta mở miệng thì Hàn Lỗi đã kéo tôi xuống ngồi bên cạnh mình,
sau đó chậm rãi nói với Tần Hạo: “Mặc dù tôi không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện
gì nhưng mà, xem tình hình này thì, cậu hay là nên đầu hàng vẫn hơn!”

Lời của Hàn Lỗi khiến cho vẻ mặt Tần Hạo rõ ràng
có chút buông lỏng, nhưng mà trầm mặc một lúc, anh ta vẫn ngậm chặt miệng như
cũ, hoàn toàn không có ý định khai ra cái gì hết.

Hừ! Làm phản! Làm phản! Anh chàng này muốn làm
phản rồi! Thậm chí đến cả lời của Hàn Lỗi cũng không thèm nghe nữa!

Bộ dáng Tần Hạo anh dũng hệt như Giang tỷ đối
mặt với đại quân Nhật Bản vậy, tròng mắt tôi xoay tròn, cười cười tựa đầu vào
bả vai Hàn Lỗi, tâm bình khí hòa uy hiếp anh ta: “Không sao, không có chuyện
gì, dù sao nhân vật chính có tới hai người, tôi trực tiếp đi hỏi Tô tỷ là được
rồi, dù sao chúng tôi ở gần nhau như vậy, tôi lại có cả số điện thoại của chị
ấy, ôi chao, không bằng ngay bây giờ tôi đi tìm chị ấy tới đây nói chuyện một
chút cũng tốt lắm!”

Nghe thấy tôi muốn tìm nữ chính, Tần Hạo rốt cục
nhận thua, thất bại khai ra hết thảy.

Thì ra, Tần Hạo thật sự là cậu em lâu năm của Tô
Tầm, cũng chính là cái đại đầu heo ngu ngốc trong miệng của tôi, bọn họ vốn dĩ
chính là chị có tình em có ý, không ngờ bị tụi bạn xấu thiết kế tiết mục say
rượu rồi XXOO, cũng chính là lăn lộn trên giường một đêm xong, anh ta sĩ diện
cự tuyệt người ta, hại người ta thương tâm bỏ ra nước ngoài học, bây giờ, nữ
chính trở về nước, nam chính hối hận nhưng hết lần này tới lần khác, nữ chính
bởi vì bi thương năm xưa mà tạo thành bóng ma tâm lý, sợ hãi cự tuyệt nam
chính.

“Cho cậu bảy chữ”, tôi cười lạnh nói với Tần
Hạo, “Tự tạo nghiệt không thể sống a!”

Tần Hạo khó có lúc gật đầu đồng ý.

Nhìn bộ dáng hối hận thống khổ của anh ta, tâm
không đành lòng, tôi liền hỏi: “Biết hối hận rồi sao?”

“Biết.”

“Muốn tôi giúp anh sao?”

“Muốn!”

“Tôi có phải là mỹ nhân không?”

“… Phải..”

Hàn Lỗi: “Phì! Tần Hạo a Tần Hạo…”

Cuối cùng, dưới cái vỗ ngực đảm bảo sẽ giúp anh
ta đoạt mỹ nhân về nhà của tôi, Tần Hạo mang theo ánh mắt cảm kích đi xa dần
cánh cửa.

Cho đến tận lúc nằm xuống giường, tôi đột nhiên
mới ý thức được, Tần Hạo không phải là xử nam a! Anh ta cũng đã từng cùng người
ta lăn lộn qua giường nha!

Ý thức được bằng lực lượng của mình thì không
thể nào hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này được, tôi triệu tập Giang Mặc Mặc cùng
Lưu Tĩnh thảo luận xem kế hoạch tác hợp Tô Tầm và Tần Hạo nên tiến hành như thế
nào. Cuối cùng, thông qua một buổi thảo luận kịch liệt, chúng tôi tính toán để
cho bọn họ lăn lộn trên giường một lần nữa.

Bởi vì tình huống bây giờ e Tô Tầm sợ bị thương
lần nữa mà cự tuyệt Tần Hạo, khiến Tần Hạo không cách nào giải thích được với
cô ấy, thế nên chúng tôi quyết định trước hết phải làm tốt công tác tư tưởng
cho Tô Tầm trước đã, nói đơn giản chính là giúp cô ấy tẩy não, để cô ấy đáp ứng
cùng Tần Hạo ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Sợ rằng Tần Hạo lúc ấy lại tỏ ra phong độ thân
sĩ, bị sự căng thẳng của Tô Tầm đánh bại, cho nên tôi quyết định đến chỗ mẹ
chồng mượn một viên thuốc có thể khiến cho bọn họ không thể giải thích được gì
mà tự cởi quần áo, để hai người bá vương ngạnh thượng cung

*

lẫn nhau, đầu giường gây lộn cuối giường hòa
hợp.

(*Bá vương ngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất
phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao
Tổ Lưu Bang. Xem chi tiết ở cuối chương)

Quyết định chủ ý xong, chúng tôi bắt đầu chia
nhau hành động.

Cuối cùng, dưới sự thâm tình của Giang Mặc Mặc
và cộng thêm một điểm cho kỹ thuật diễn kịch trời sinh của cô nàng, Tô Tầm đã
đáp ứng ăn tối ở nhà cùng với Tần Hạo, còn đáp ứng sẽ để chúng tôi chuẩn bị bữa
tối nữa.

Tiếp đó, tôi hưng phấn ầm ầm chạy về nhà lớn của
Hàn gia, bắt chuyện qua với hai ông bà Hàn vẫn đang canh chừng trước cái tivi
xem kênh văn nghệ như cũ, sau đó thần bí đẩy mẹ chồng vào phòng của bà, nói một
mạch hết chuyện của Tần Hạo và kế hoạch của chúng tôi ra cho bà nghe.

Không ngoài dự đoán, mẹ chồng tôi hưng phấn tỏ
vẻ sẽ dùng hết sức lực có được tới hiệp trợ chúng tôi.

Cho nên bà liền mở một hộc tủ, lấy một cái hộp
ra, mở nắp, cẩn trọng cầm một viên thuốc “tội ác”, cười gian tà mài nhỏ nó.

Tôi cũng cẩn trọng cầm lấy bọc giấy chứa thuốc
bột được mài ra từ viên thuốc ban nãy, tạm biệt mẹ chồng, lúc này bà bỗng dưng
kéo tôi lại, cười mập mờ tỏ vẻ nếu có cơ hội nhất định phải CALL cho bà để bà
đến tận hiện trường, mà tôi cũng cười xấu xa như thế đồng ý với bà.

Hưng phấn cầm bọc giấy chạy về phòng khách nhà
Tô Tầm, phát hiện Lưu Tĩnh đúng lúc đã nấu ăn xong, bữa ăn tối dưới ánh nến đã
được chuẩn bị, không khí yên tĩnh cũng đã được bố trí hoàn hảo.

Tôi đem bột thuốc chia làm ba phần, sau đó ba
người rót vào hai chén rượu đỏ, cười gian trá vô cùng, dĩ nhiên, kẻ chân chính
tiến lên chỉ có tôi và Giang Mặc Mặc thôi.

Tôi cùng Giang Mặc Mặc ngồi chồm hổm trên mặt đất
nhìn chằm chằm vào chén rượu, hai mắt tỏa sáng, sau đó hai người rất ăn ý trấn
định đem bột thuốc rắc vào bên trong chén, ừm, bột thuốc quả nhiên gặp chất
lỏng liền tan ngay, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào.

Cảm giác không nên lãng phí bột thuốc nên chúng
tôi xui khiến Lưu Tĩnh đem đống thuốc còn dư lại rót hết vào bên trong bình
rượu đỏ, không tin tối nay bọn họ không lăn đến trên giường.

An bài tốt mọi chuyện xong, chúng tôi cười gọi
Tô Tầm và Tần Hạo vào phòng khách, sau đó ba người im lặng phiêu bay khỏi căn
nhà, trấn thủ tại trước cửa từng thời từng khắc chú ý tình hình bên trong.

Đóng kín cửa giúp bọn họ sau, tôi rất lão luyện
lấy ra mấy cái cốc giấy, phát cho Giang Mặc Mặc và Lưu Tĩnh mỗi người một cái,
định dùng nó để nghe lén.

Lúc này, bờ vai của tôi bị vỗ nhẹ mấy cái, quay
đầu lại nhìn, hóa ra là Lưu Tuấn, anh ta hỏi tôi có còn chén giấy nào không,
sau đó tiến tới bên cạnh cô gái của mình cùng nhau nghe lén.

Tôi quay đầu nhìn về phía hai kẻ không chịu cùng
chúng tôi “thông đồng làm bậy” – Hàn Lỗi cùng Hà Dịch, giơ giơ hai cái cốc giấy
còn thừa trong tay, tỏ vẻ nếu bọn họ muốn gia nhập vẫn còn có thể.

Hai người đàn ông hết sức ăn ý khoanh tay đứng ở
một bên, lắc đầu tỏ vẻ tuyệt đối không tham gia hành động thấp kém như thế.

Quay đầu lại nhìn các tổ viên của tiểu đội nghe
lén đang dán tai vào cửa, tôi cố nén cười, chỉ thấy vợ chồng Lưu Tuấn ỷ vào ưu
thế thân cao đứng đem lỗ tai dán trên cốc giấy, còn Lưu Tĩnh và tôi thì ngồi
chổm hổm hoặc quỳ xuống đất, tư thế rất tức cười, rất thô tục.

Nhìn Lưu Tĩnh hăng hái bừng bừng, tôi chỉ có thể
nói, quả nhiên là gần mực thì đen a, một cô gái thật tốt cứ như vậy bị chúng
tôi làm hư đi rồi.

Về việc chúng tôi rốt cuộc có nghe lén được tình
hình thực tế bên trong hay không thì chỉ cần nhìn vẻ mặt thất vọng cùng tiếc
nuối là biết, cánh cửa này quả nhiên cách âm rất tốt a, ban đầu là kẻ nào đã
gạt tôi nói cách âm không tốt chứ?!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3